Chuyện Thời Hồn Nhiên

Chương 10



Trước khi tan học, cô chủ nhiệm Bạch Tố Ni đi vào lớp, thông báo với cả lớp rằng chiều mai sẽ tổ chức họp lớp, các bạn có tài nghệ thích biểu diễn chuẩn bị trước để đến lúc ấy có thể lên sân khấu biểu diễn.

Bạch Tố Ni đi đến cửa, quay đầu lại dặn dò: “Đây là hoạt động nội bộ của lớp chúng ta, các em đừng ồn ào, khiêm tốn một chút nhé! Nếu để bên phòng Giáo vụ biết thì sẽ phiền phức đấy.”

Chúng tôi ngoan ngoãn gật đầu, phấn khích mà giữ kín như bưng, cả đám từ lúc này trở đi mong ngóng cuộc họp chiều mai.

“Tan học rồi!” Đám học sinh tiểu học vác cặp trên lưng lập tức giải tán, phòng học nhanh chóng trống không.

Tôi và Trương Gia Vũ là hai người cuối cùng ra khỏi lớp học. Vừa ra tới ngoài đã thấy Lâm Lỗi và Vi Vi đứng bên ngoài vườn hoa, hai cậu ấy đang chia nhau gói đồ ăn vặt, nhìn thấy tôi thì trách nhỏ: “Tĩnh Tĩnh, cậu làm gì mà lâu vậy, chờ cậu cả buổi.”

Tôi nắm quai cặp xách chạy tới, “Hai người ăn gì ngon vậy?”

“Bánh màn thầu Vượng Tử, chị hai tớ mua, cậu muốn ăn không?” Lâm Lỗi hào phóng đưa tới trước mặt tôi.

Tôi vươn tay lấy mấy cái, ném vào trong miệng nhai: “Ngon quá!”

Nhị Lỗi vội về xem TV, giục chúng tôi: “Chúng ta đi nhanh lên.”

Tôi quay đầu lại, phát hiện Trương Gia Vũ không đi theo, cậu ấy đứng cách chúng tôi một quãng khá xa.

“Trương Gia Vũ, cậu không đi sao?”

Cậu ấy có vẻ băn khoăn, lịch sự lắc đầu bảo chúng tôi đi trước, dù sao thì trong lớp các bạn đều đang tránh né cậu ấy, Lâm Lỗi và Vi Vi cũng không ngoại lệ.

“Đi cùng nhau đi.”

Vi Vi và tôi đồng loạt quay đầu nhìn Lâm Lỗi, không thể tin được lời này từ miệng cậu ấy phát ra. Cậu ấy là người cực kỳ sợ chết, lúc trước nghe nói “ung thư gan” thì phản ứng mạnh mẽ hơn tôi và Vi Vi rất nhiều. Tuy biết rõ đó chỉ là lời đồn đại nhưng trong lòng vẫn có sự e dè, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*. (Không sợ những điều bất ngờ xảy ra một vạn lần mà chỉ sợ một điều bất ngờ xảy ra chỉ một lần. Ý nói cần đề phòng để tránh những điều bất ngờ đáng tiếc.)

Lâm Lỗi thấy mọi người đều sững sờ không nhúc nhích, Lâm Lỗi sốt ruột nói lại: “Đi cùng nhau đi.” Vi Vi thấy vậy cũng nói: “Còn không đi thì trường đóng cửa giờ.”

“Nhưng mà hai người không sợ sao?” Tôi hỏi nhỏ.

“Cậu không sợ thì chúng tớ có gì mà sợ.” Lâm Lỗi “vân đạm phong khinh”, còn đưa đồ ăn vặt trong tay cho Trương Gia Vũ: “Này, cậu muốn ăn thử không?”

“Cảm ơn.” Cuối cùng Trương Gia Vũ đi tới, lấy túi bánh trong tay Lâm Lỗi, tiện tay lấy một viên bánh cho vào miệng, nhai chậm rãi.

Châu Kiệt Thụy từ trong WC bước ra, đeo cái cặp sách mới tinh to đùng mà trống rỗng, từ xa nhìn thoáng qua gói bánh trên tay Lâm Lỗi, lập tức hét lên như trúng số độc đắc: “Ái chà, Tomboy, bà dám ngang nhiên ăn vặt trong trường, tui sẽ báo với lớp phó lao động.”

Lâm Lỗi cố ý ăn hăng say hơn, “Báo đi, tùy cậu.”

“Tui nói thật chứ không có hù dọa đâu đấy.”

Lâm Lỗi trợn trắng mắt nhìn Châu Kiệt Thụy, cô không thích biệt danh mà Châu Kiệt Thụy đặt cho mình nhưng lười không muốn so đo với cậu ta, một là ngại phiền phức, hai là cảm thấy phí thời gian, dứt khoát tránh cậu ta ra đi thẳng về trước.

Châu Kiệt Thụy tiến lên định đến gần, nhưng thấy Trương Gia Vũ thì tự giác rụt về. Cứ tới lui như vậy, cậu ta sợ nhiễm virus, sợ chết nên không muốn mạo hiểm, nhưng lại không kiềm được muốn tìm mọi người chơi chung, muốn dùng mọi cách thu hút sự chú ý của mấy cô bé.

Cảm nhận được tâm tư Châu Kiệt Thụy, Trương Gia Vũ đã làm như hộ vệ, đứng trước mấy cô bé, chỉ cần Châu Kiệt Thụy đến gần, cậu liền tiến lên vài bước làm Châu Kiệt Thụy sợ đến mức ré lên. Cứ thế, cả quãng đường về cứ ồn ào đến tận nhà từng người.

*

Rất khuya Trương Phong mới về đến nhà. Ban ngày lúc đi làm ông nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp học con trai, bảo ông đến trường một chuyến. Vốn tưởng rằng con trai với bạn bè có xích mích, nhưng đến văn phòng Bạch Tố Ni, ông bị nguyên một phòng đầy phụ huynh kia làm sửng sốt, khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống ông…

Vì muốn chăm sóc các cháu mà bà nội Trương Gia Vũ là Ngô Thái Anh từ nhà con trai lớn ở trong huyện dọn về thôn Hạ Thời, ở cùng con trai nhỏ Trương Phong. Ngô Thái Anh sống trong thời trước khi “Trung Quốc mới” thành lập, trải qua chiến tranh, nạn đói, những cuộc chạy nạn. Trải qua cuộc sống cực khổ từ nhỏ nên bà cực kỳ tiết kiệm, kiên quyết không thể lãng phí một chút lương thực, không thể tiêu phí một xu.

Bà nội Ngô làm đồ ăn gần như không có dầu mỡ, mỗi lần thấy cháu mình lựa rau do bọn trẻ không thích ăn để ra ngoài là bà lại xót ruột đến mức niệm A di đà Phật, cơm thừa canh cặn tiếc nuối không vứt, hâm nóng lại tiếp tục ăn. Con trai Trương Phong lén ném thịt lợn đã hỏng đi còn bị mẹ mắng cho một trận.

“Con trai, bà nội đâu?” Trương Phong xách túi đồ ăn mua từ siêu thị về khẽ đẩy cửa vào.

Trương Gia Vũ đang làm bài tập, ngoan ngoãn đáp: “Bà nội đang trong bếp nấu cháo bắp ạ.”

Trương Phong giơ ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng, ý bảo con trai nhỏ tiếng đừng để bà nội nghe thấy, ông thì thầm: “Sao lại là cháo bắp.”

“Sáng nay cơm còn thừa lại ạ.”

Trương Phong thở dài, lặng lẽ xách hai túi to về phòng, giấu vào tủ. Ông không thể để mẹ phát hiện, nếu không lại bị quở mắng là ông tiêu tiền bừa bãi.

Ba cha con ăn qua loa cháo bắp, giúp mẹ dọn dẹp bàn ăn xong, Trương Phong lén nháy mắt với con trai, quay về phòng mở bếp lò nhỏ lên.

Hai người lén lút ngồi xổm trên đất như sóc ăn uống, Trương Phong cười nhìn con trai, đau lòng: “Con trai ba chịu ấm ức rồi, ăn nhiều thêm chút. Chuyện hôm nay chủ nhiệm con đã nói với ba, ba đã giải thích với mọi người rõ ràng, sau này con cứ đi học như bình thường là được, nếu có ai dám bắt nạt con, con nói với ba, biết chưa? Đừng sợ.”

“Dạ.” Trương Gia Vũ cắn miếng thịt dê, “Ba, xiên nướng này hơi lạnh rồi.”

Trương Phong cầm lấy xiên thịt dê của con trai: “Vậy con ăn mấy thứ khác, đợi lát nữa bà nội đi nghỉ thì ba mang ra ngoài hâm nóng lại.”

“Nhãi ranh, trốn ta ở đây làm gì vậy? Còn đợi ta nghỉ ngơi?!” Ngô Thái Anh đứng ở cửa, tức giận mà lại bất lực nhìn hai cha con.

Trương Phong 囧,hỏi con trai: “Không phải con đóng cửa rồi sao?”

“Ba quên rồi sao? Khóa bị hỏng từ tuần trước rồi.”

Nhìn đống thức ăn để trên đất, bà cụ Ngô Thái Anh xót ruột không thôi, chỉ con trai mình: “Đã nói con bao nhiêu lần là đừng có mua đồ ăn bên ngoài rồi, tốn kém hết bao nhiêu tiền rồi chứ!”

“Thỉnh thoảng ăn một lần cho bọn trẻ đỡ thèm mà.” Trương Phong gần 40 tuổi mà như đứa trẻ, biện bạch.

Bà cụ Ngô Thái Anh vỗ vào lưng con trai: “Con còn nói, là con thèm ăn chứ gì, trong nhà còn hai đứa con chờ con nuôi nấng đấy, còn dám tiêu xài phung phí, con bản lĩnh lắm!”

“Mẹ, con nhiêu tuổi rồi mẹ còn đánh con, con trai con nhìn kìa!”

“Con còn biết mình bao lớn tuổi à, không cần biết lớn thế nào nhưng trước mặt mẹ vẫn là trẻ con. Sau này nhớ không được tiêu tiền bữa bãi, nghe chưa?”

Trương Phong giơ tay lên trời đầu hàng: “Dạ được được được, con nhớ rồi. Mẹ đừng tức giận, cẩn thận ảnh hưởng sức khỏe.”

*

Trong nhà Triệu Vi có tiếng nhạc vọng ra, Lâm Lỗi ngồi trên bệ cửa sổ, ung dung thổi cây kèn harmonica màu xanh lá cây, đó là quà sinh nhật ba tặng cô. Kèn được nhập từ Hong Kong về nên âm sắc tốt hơn những chiếc kèn bình thường bán ở cửa hàng rất nhiều.

Trong tiếng nhạc của Lâm Lỗi, Vi Vi tiếp tục xoay tròn, nhảy lên. Sau khi nhảy liên tiếp năm sáu lần, cuối cùng Vi Vi cũng ngừng nhảy, cô chuẩn bị một bài nhảy solo dự định sẽ biểu diễn trong buổi họp lớp ngày mai.

“Hay là thôi bỏ đi, cô giáo cũng không nói là phải lên sân khấu biểu diễn.” Lâm Lỗi không thích loại hoạt động xuất đầu lộ diện này, cô tình nguyện yên tĩnh ngồi bên dưới nhìn người khác biểu diễn.

“Vậy không được, tớ đã đăng ký với lớp trưởng rồi, cậu không được đổi ý rút lui.” Triệu Vi Vi xoa cánh tay đau nhức, đứng lên định nhảy tiếp.

Mặt Lâm Lỗi bất đắc dĩ, hướng về tôi cầu cứu: “Tĩnh Tĩnh, cậu khuyên bà điên này đi, bảo cậu ấy đừng nhảy nữa, đây đâu phải Tết thiếu nhi.”

Vi Vi như nữ hoàng nắm lấy tay tôi: ‘Tĩnh Tĩnh, cậu đừng nghe Nhị Lỗi, ngày mai cậu chịu trách nhiệm ở dưới sân khấu chụp ảnh cho tớ, lát nữa tớ chỉ cậu cách sử dụng máy ảnh.”

Đang lúc tôi tiến thoái lưỡng nan, cửa bật mở, Triệu Phi xụ mặt bước vào, lạnh lùng nói: “Mấy đứa có thể nhỏ tiếng chút không, anh ở bên cạnh bị ồn muốn chết, không cách nào học được gì cả.”

Ba chúng tôi đành dời đến nhà Nhị Lỗi, bà Lưu đi chơi mạt chược, trong nhà lạnh lẽo, không gian rộng lớn lại thích hợp cho Vi Vi luyện nhảy.

“Vi Vi, hình như cậu thay đổi.”

“Thay đổi cái gì?”

“Thái độ với anh cậu đấy. Nếu như bình thường chắc chắn cậu sẽ cãi lý với anh cậu một trận, còn không thì gọi mẹ đến giúp chứ tuyệt đối không đầu hàng dễ dàng như thế.”

Vi Vi bĩu môi: “Vì tớ trưởng thành rồi, không thèm so đo với ông anh đầu gỗ kia.”

Vi Vi nói nhẹ nhàng thế, thực ra cô hơi sợ anh trai mình. Nói chính xác là cảm thấy có lỗi với anh, chuyện yêu sớm kia còn chưa qua hẳn đâu. Gần đâu ông chủ Triệu cố tình giảm bớt các mối quan hệ công việc, có thời gian thì ở nhà trông chừng con trai, hạn chế anh ra ngoài.

“Ui chà! Mặt trời mọc ở hướng tây, công chúa nhỏ kiêu ngạo nhất thôn Hạ Thời Triệu Vi Vi đã trở nên hiểu chuyện như vầy.” Tôi với Lâm Lỗi cố ý trêu cô ấy, Vi Vi không thèm để ý đến chúng tôi, rất nghiêm túc luyện tập bài nhảy của mình.

Ngày hôm sau đi học, tôi vẫn thức dậy sớm như mọi ngày. Đến cổng trường mua sữa đậu nành và bánh bao, vừa ăn vừa đọc. Tôi là học sinh đầu tiên vào lớp, cũng là học sinh đầu tiên đọc xong các bài thơ cổ lớp 2, hy vọng nỗ lực nhồi nhét này có thể tạm thời ôm chân Phật giúp thành tích tôi cải thiện cao hơn một chút.

Trải qua trận náo động hôm qua, không khí trong phòng học hôm nay có phần tế nhị. Các bạn học đều tự giác tránh đi qua bàn Trương Gia Vũ, thà đi một vòng lớn cũng không muốn đi ngang qua cậu ấy. Ngưu Thụy ngồi cạnh Giải Thần Hoan, tôi tiếp tục ngồi cạnh cậu ấy, cùng cậu đối mặt với sự ác ý từ những học sinh tiểu học.

Cái gọi là bạn bè không phải lúc người kia cần thì bạn sẽ ủng hộ người ấy vô điều kiện, giúp đỡ người ấy, cho người ấy sức mạnh sao? Tôi cảm thấy mình là người bạn xứng đáng.

Cô chủ nhiệm nhìn thấy “hòn đảo biệt lập” trong lớp, im lặng một lát, cô nhìn thoáng qua phía Trương Gia Vũ rồi gọi lớp trưởng, lớp phó ra ngoài.

Đến giờ họp lớp, chúng tôi kéo bàn ra góc tường, để lại khoảng trống lớn ở giữa, đó là sân khấu biểu diễn. Lớp trưởng và lớp phó khiêng một bao tải nhỏ, bên trong là đồ ăn vặt, kẹo mà cô Bạch Tố Ni tự bỏ tiền túi ra mua, cô bảo cán bộ lớp chia đồ ăn cho từng người.

Tôi với Trương Gia Vũ, Vi Vi và Lâm Lỗi ngồi cùng hàng. Châu Kiệt Thụy cố ý giữ khoảng cách với chúng tôi, nhưng mà cậu ta ăn hết đồ của mình còn vươn tay qua giật kẹo của tôi, rất đáng giận.

Những bài biểu diễn mở đầu rất thông thường, mấy bạn học lên biểu diễn ngâm thơ hoặc hợp ca, có lúc quên lời hoặc lạc nhịp nhưng mọi người không để tâm, cười hi hi ha ha vui vẻ, chỉ cần không phải học thì làm gì cũng thấy vui.

Đến tiết mục biểu diễn của Vi Vi, cô ấy cởi áo khoác ngoài để lộ bộ váy múa bên trong, là trang phục đặc trưng của Tân Cương. Các bạn “Ồ” lên ngạc nhiên, tán thưởng. Vi Vi mặc váy không khác gì những diễn viên nhí trên TV, thậm chí còn đẹp hơn.

“Nhị Lỗi, nhanh lên.” Vi Vi đã đứng giữa sân khấu tạo dáng nhưng Lâm Lỗi lại chậm chạp không muốn đi lên, cuối cùng bị ánh mắt Vi Vi trừng mới đi lên.

Lâm Lỗi lạnh lùng đứng đó, hất tóc, lấy cây kèn harmonica xanh trong túi quần ra đưa lên môi, chậm rãi thổi ra một giai điệu du dương. Vi Vi theo nhịp điệu nhẹ nhàng múa, hai người phối hợp khá tốt. Tôi chợt nhớ mình còn nhiệm vụ chụp ảnh, vội vàng lấy máy ảnh ra chụp vội vài tấm trước khi hai cậu ấy kết thúc phần trình diễn.

Sau khi tất cả tiết mục đã biểu diễn xong, cô chủ nhiệm Bạch Tố Ni đi đến giữa phòng học, cô nhìn một vòng xung quanh bằng ánh mắt sắc bén. Ánh mắt nghiêm túc đó khiến mọi người sợ đến mức không dám lên tiếng, trong nháy mắt phòng học yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi.

“Thế nào? Sợ cô thế sao?” Bạch Tố Ni cười nhẹ.

Châu Kiệt Thụy to gan: “Không sợ.”

Bạch Tố Ni nhìn cậu ta, lạnh lùng: “Châu Kiệt Thụy, một tuần rồi em quên không làm bài tập? Cô thấy em còn nhỏ mà đã mắc chứng hay quên, thế thì hôm nay về nhà chép bài lại hai mươi lần!”

“A!” Chậu Kiệt Thụy mặt trắng bệch, không ngờ tới tai bay vạ gió này, cậu ta nhỏ nhẹ xin tha: “Cô ơi, không phải hôm nay là họp lớp sao? Em không cần phải chép bài chứ?”

“Đừng cò kè mặc cả với cô, còn nói thêm một câu thì phạt em chép 30 lần!”

Châu Kiệt Thụy đau khổ ngậm miệng.

Tiếp theo, Bạch Tố Ni phổ cập khoa học cho cả lớp biết virus viêm gan B là gì, những phương thức lây truyền thường thấy của virus viêm gan B. Khi cô nói, ánh mắt luôn vô tình cố ý mà nhìn về phía Trương Gia Vũ với sự quan tâm hiếm thấy.

“Đối với những việc phát sinh trong lớp hôm qua cùng những lời nhận xét không thích hợp, cô muốn nói rõ với mọi người, bạn học Trương Gia Vũ hoàn toàn khỏe mạnh, không như lời đồn đại là mang theo virus truyền nhiễm, đó là điều bác sĩ đã chứng nhận. Vì vậy hy vọng các em sẽ nói lời xin lỗi với Trương Gia Vũ.”

Các bạn học cúi đầu, lén nhìn về phía Trương Gia Vũ, Ngưu Thụy cắn chặt môi, mặt thoắt đỏ thoắt trắng.

Buổi họp lớp gần kết thúc, Bạch Tố Ni vẫn như thường lệ phát biểu một đoạn cảm xúc bùi ngùi: “Các em có thể ngồi cùng nhau trong lớp học, là bạn học của nhau, đã là duyên phận hình thành từ kiếp trước, phải quý trọng thời gian bên nhau học tập, thấu hiểu lẫn nhau, thêm nhiều sự quan tâm, ít đi những suy đoán, ít phàn nàn đi, phải biết tình bạn thời học sinh là tình cảm trong sáng, đơn thuần nhất, lâu dài nhất. Sau này các em trưởng thành, hoài niệm không còn kịp nữa.”

Ánh mắt Bạch Tố Ni sáng quắc, nói rồi nhớ đến thời học sinh của mình, cô còn đang tiếp tục bày tỏ nhưng những lời như vậy ít người thực sự quan tâm, huống chi mỗi giáo viên đều sẽ ít nhiều dặn dò vài câu, bảo các học sinh phải quý trọng, phải biết ơn.

Không đợi Bạch Tố Ni nói hết, bọn học sinh bên dưới đã ăn xong đồ ăn vặt, mọi người châu đầu ghé tai, bàn tán cười đùa rôm rả, không hiểu thế nào là quý trọng, càng không hiểu cái gì gọi là hoài niệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện