Chuyện Thời Hồn Nhiên
Chương 25
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sao ngực của Ngưu Thụy càng lúc càng to nhỉ? Hôm cậu ấy nhảy dây cậu có thấy không, cậu ấy…”
“Cậu ấy không mặc áo ngực.”
Chúng tôi đang xếp hàng để mua bánh tắng* ở quầy bán đồ ăn vặt trước cổng trường, mấy nữ sinh đứng phía trước bàn tán sôi nổi, không hề sợ người khác nghe thấy.
甑糕 thường được người Thiểm Tây gọi là jìng gāo, là một món ăn nhẹ truyền thống ở các khu vực Tây An , Quan Trung và Tấn Nam. Hấp với gạo nếp, chà là đỏ hoặc kẹo; một số sẽ được hấp với đậu đỏ, nho khô, v.v. trên nồi sắt.Sự cổ xưa của bánh 甑 được thể hiện ngay trong các dụng cụ nấu ăn của nó, nó được hấp bằng cách sử dụng một dụng cụ hấp lâu đời nhất “Zeng”, nồi sắt, đó cũng là lý do cho tên gọi của nó.
“Bà chủ, có nhân đậu mật ong không ạ?” Tôi thấy người đeo kính phía trước mua miếng bánh nhân đậu mật ong cuối cùng, sốt ruột lên tiếng.
Bị giọng nói của tôi làm giật mình, mấy cô gái đang bàn luận về Ngưu Thụy phía trước dừng lại quay đầu nhìn tôi, ngừng nói.
Bà chủ mặc tạp dề trắng cười gõ vào cái nồi sắt to: “Bạn nhỏ đừng lo, trong nồi vẫn còn nhiều lắm.”
Tôi yên tâm rồi, mua bánh xong chúng tôi đi song song bên nhau quay lại trường. Vi Vi và Lâm Lỗi vừa đi vừa ăn, tôi nuốt nước miếng xuống, siết chặt túi bánh trong tay.
Trương Gia Vũ không mua bánh kếp, nghe nói bà nội cậu tự làm, nếu biết cháu trai mua bánh bên ngoài chắc chắn bà sẽ mắng.
“Sao cậu không ăn?” Trương Gia Vũ thấy Vi Vi với mọi người đã ăn gần xong mà tôi vẫn chưa động đến.
“Tớ phải mang về cho em trai với bà nội ăn cùng, để họ cũng được nếm thử.”
“À,” Trương Gia Vũ trầm ngâm, “Lát nữa có đến nhà mình làm bài tập không?”
Vi Vi nghe vậy cố ý ho khan lên một tiếng, tôi xấu hổ từ chối lời mời Trương Gia Vũ: “Tối nay tớ với Vi Vi, Nhị Lỗi có chút việc.”
“Việc gì?”
“Cái này…” Tôi quay lại, chớp chớp mắt với Vi Vi và Nhị Lỗi.
Vi Vi bắt đầu trợn mắt nói nhăng nói cuội: “Chúng tớ đi tiêm vắc xin phòng bệnh cho chó nhà Tĩnh Tĩnh, gần đây bệnh chó dại khá nhiều.”
“À. Nhưng mà không phải tuần trước Tiểu Hắc mới vừa tiêm vắc xin sao?” Trương Gia Vũ thấy khá khó hiểu.
“Cậu nhớ nhầm ấy, Tiểu Hắc chưa tiêm đâu.”
Trương Gia Vũ thấy Vi Vi khẳng định chắc nịch thì không hỏi thêm, cậu ấy có vẻ thất vọng nắm chặt quai cặp, chào tạm biệt chúng tôi rồi về nhà.
Nhìn cậu ấy về nhà, tôi như trút được gánh nặng.
Cái gọi là “có chút việc” nói ra rất ngượng, đây là bí mật nhỏ giữa con gái với nhau, vì vậy cho dù tôi với Trương Gia Vũ là bạn tốt cũng không thể chia sẻ việc này với cậu ấy.
Tôi đem bánh kếp về nhà, chưa kịp ăn thì đã bị Vi Vi gọi đến nhà Nhị Lỗi.
Bà Lưu ra ngoài chơi mạt chược, chúng tôi đóng kín cửa trước cửa sau, kéo rèm, mở đèn, ba người đúng song song trước tấm gương to nhà Lâm Lỗi.
Không gian yên tĩnh, phòng đóng kín cửa, chúng tôi không ai nhúc nhích, lo lắng đứng trước gương nhìn mình trong ấy.
“Ai trước?” Tôi hỏi.
“Oẳn tù xì đi, ai thua thì đến trước.”
Sau khi đếm 123, chúng tôi giơ tay cùng lúc, Vi Vi thua, cô ấy hít sâu một hơi, anh dũng hy sinh vén áo trên của mình lên, lộ ra bộ ng ực mới bắt đầu phát triển của thiếu nữ.
“Thấy chưa, tớ gần như bằng phẳng, các cậu nói xem cơ thể của tớ có vấn đề gì không?” Vi Vi nhìn mình trong gương, rất lo lắng.
Trong lớp có mấy bạn gái dậy thì tương đối sớm, đã có thể nhìn thấy phần ngực nhô lên rõ rệt, nghe nói mấy bạn ấy đã bắt đầu mặc áo lót mà người lớn mới có thể mặc. Nhất là Ngưu Thụy, ngực cô ấy đã phát triển gần như người lớn, đặc biệt là đến hè, mặc áo ngắn tay hơi mỏng là rất rõ.
Tôi cũng vén áo lên, “Tớ cũng như cậu, phẳng lì.”
Vi Vi liếc nhìn người tôi, “Nhưng mà sao màu của cậu không giống của tớ?” Cô ấy nói rồi vươn tay sờ luôn, vừa sờ vừa cẩn thận quan sát cấu tạo bộ ng ực.
Tôi thuộc tuýp người huyệt cười nằm khắp cơ thể, đột nhiên bị Vi Vi tập kích ngực, tôi không nhịn được cơn cười, cười đến giọng cũng run rẩy.
Tuổi của chúng tôi đã bắt đầu hiểu được một ít bí mật về cơ thể, nhưng thường là cái biết cái không, hơn nữa khi đó thông tin còn hạn chế, chúng tôi lại ngại ngùng khi hỏi ý kiến của người lớn, chỉ có thể tự mình cố gắng khám phá.
Chúng tôi nghiên cứu kỹ lưỡng ngực từng đứa, cuối cùng đi đến kết luận: Hai chúng tôi đều trong giai đoạn đầu của dậy thì, nhưng cũng nên mặc đồ lót.
“Nhị Lỗi, còn thiếu cậu, mau cho chúng tớ nhìn ngực cậu.” Vi Vi trắng trợn thúc giục Lâm Lỗi, không hề thấy ngại ngùng.
“Tớ…” Mặt Lâm Lỗi không đúng lắm, cô ấy vốn luôn bình tĩnh tự chủ mà bây giờ hơi hoảng loạn, vô thức lùi lại một bước trước sự thúc giục của Vi Vi.
“Sao vậy? Không muốn cho chúng tớ nhìn sao, nhưng mà cậu đã nhìn chúng tớ rồi, công bằng thì cũng phải cho chúng tớ nhìn cậu chứ.”
Hai má Lâm Lỗi nóng bừng, hơi thở dồn dập, bị Vi Vi ép loạng choạng ngã xuống ghế sô pha.
Vi Vi ngạc nhiên: “Sao vậy? Nhị Lỗi, cậu không khỏe à?” Vừa nói cô vừa đưa tay sờ trán Lâm Lỗi, nhưng Lâm Lỗi né đi như bị điện giật.
“Tớ… tớ đi WC trước.” Lâm Lỗi nhanh chóng chạy thoát ra ngoài.
Vi Vi và tôi buồn bực không hiểu rốt cuộc thì Lâm Lỗi ngại ngùng điều gì, chúng tôi đều là con gái, là chị em kết nghĩa, có gì không thể chia sẻ chứ. Khi đó chúng tôi còn chưa biết, cho dù thân thiết thì cũng có những bí mật không thể nói ra.
Lâm Lỗi từ trong WC ra ngoài, trịnh trọng tuyên bố với chúng tôi: “Tớ đến kỳ kinh.”
“Thật sao?” Cuối cùng tôi không còn cô đơn, bảo Lâm Lỗi đến ngồi trên ghế sô pha, nhanh chóng rót cho cô ấy ly nước ấm.
Vi Vi lại bắt đầu lo lắng: “Tớ phải làm sao đây? Hai người đều có rồi, chỉ còn có tớ. Khi nào thì mới đến lượt tớ chứ?”
Tôi an ủi cô ấy: “Đừng lo, nên đến thì sẽ đến mà.”
Bên ngoài đột nhiên phát ra một loạt âm thanh ầm ĩ, ngay sau đó chó trong ngõ bắt đầu sủa ầm lên, chúng tôi tò mò đi ra ngoài xem thì lại thấy Châu Kiệt Thụy. Cậu ta lén lút đi trên đường, ôm chặt bụng, dáng vẻ cực kỳ khả nghi.
Vi Vi tức giận hỏi: “Cậu lại làm chuyện xấu gì đấy hả?”
Châu Kiệt Thụy lúc này phớt lờ Vi Vi, ôm bụng bước vội, không muốn gặp bất kỳ ai trên đường, chỉ muốn chạy nhanh về nhà bỏ cái “áo lót” chết tiệt này xuống. Nếu biết trước phiền phức thế này, Châu Kiệt Thụy không thèm đến cửa hàng đồ lót sau giờ học.
Nhưng cậu không đành lòng, không đành lòng nhìn Ngưu Thụy bị mấy thành phần bất hảo trong lớp chỉ chỉ trỏ trỏ, không đành lòng nhìn cô ấy trời nóng bức mà vẫn phải mặc chiếc áo khoác đồng phục dày cộp kia, không đành lòng nhìn cô ấy khó chịu. Ngay bản thân Châu Kiệt Thụy cũng không hiểu tại sao mình lại cảm giác như thế khi nhìn Ngưu Thụy.
Ngưu Thụy không có tiền, không mua nổi loại áo ngực phù hợp, chỉ có thể mặc chiếc áo khoác dày để che khuất nỗi xấu hổ do tuổi dậy thì gây nên.
Nhìn chiếc áo ngực đã mua, Châu Kiệt Thụy lại bắt đầu rầu rĩ, cậu không biết nên đưa thứ này ra như thế nào cho hợp lý, làm không khéo thì sẽ bị coi là kẻ háo sắc, nhưng cậu không muốn cho bất kỳ ai biết mình mua áo ngực cho Ngưu Thụy.
Chiều hôm sau lúc tan học, Châu Kiệt Thụy cố ý tìm lỗi bắt Ngưu Thụy ở lại trong lớp, chờ mọi người ra về thì miễn cưỡng lấy một túi nhựa ra ném trên bàn Ngưu Thụy.
“Cái gì đây?” Ngưu Thụy giận dữ hỏi, cô còn phải vội về giúp ông bà nội làm việc nhà.
Châu Kiệt Thụy hừ mũi, trừng mắt, giọng lãnh đạm: “Tự cậu nhìn chẳng phải sẽ biết hay sao.”
Ngưu Thụy tò mò mở túi nhựa ra, trong chớp mắt, cô xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Cô rụt tay lại, nhìn chiếc áo lót trước mặt chăm chăm như nhìn quả bom.
Châu Kiệt Thụy thản nhiên đeo cặp sách dán đầy hình đầu lâu của mình lên, nói bâng quơ: “Không phải do tôi thấy cậu nóng quá thôi sao, mặc áo đồng phục kia sớm muộn gì cũng bị cảm nắng, cậu đừng nghĩ nhiều.” Nói xong cà lơ phất phơ đi ra khỏi phòng học.
Ngưu Thụy đem áo ngực cất vào cặp, cảm kích nhìn bóng dáng nghênh ngang bên ngoài lớp học.
Trước khi đại hội thể thao mùa xuân diễn ra, Vi Vi cũng bắt đầu đến kỳ kinh nguyệt. Phản ứng của cô ấy rất nặng, choáng váng, đau bụng, phải xin nghỉ ở nhà mấy ngày. Đúng lúc mấy hôm đó bà Hoàng Thục Nhã phải đi tỉnh khác tham gia hội chợ thương mại với ông chủ Triệu, trách nhiệm chăm sóc em gái nặng nề được giao cho Triệu Phi.
Triệu Phi làu bàu phàn nàn rất nhiều, nhưng vẫn giúp em gái mua băng vệ sinh, đường đỏ. Mỗi ngày dựa theo cách mẹ dạy mà ở trong bếp nấu một nồi nước đường đỏ nóng hầm hập bảo Triệu Vi Vi ra uống.
Vi Vi yếu ớt, đau đớn nằm co quắp trên giường, thậm chí đi lại cũng khó khăn.
Triệu Phi đành bưng nước đường đỏ vào phòng em gái: “Con nhóc thối, nước đường anh để trên bàn, em nhớ lúc còn nóng phải uống cho hết, anh phải hy sinh thời gian đọc truyện để nấu cái này cho em đấy.”
Vi Vi không hé răng, hiện tại cô không còn sức lực cãi nhau với anh trai.
“Con gái thật phiền phức.” Triệu Phi lẩm bẩm, liếc mắt nhìn em, mạnh miệng mềm lòng thở dài: “Đúng là kiếp trước mắc nợ em.”
Triệu Phi đi tới mép giường em, nhấc chiếc ghế dựa ngồi xuống, lấy tay xoa xoa bụng Vi Vi. Lực tay anh vừa phải, tay nghề thành thạo, cảm giác đau bụng kinh của Vi Vi thoải mái hơn hẳn, lại cứng đầu nói: “Không cần anh lo!”
“Hứ! Em đó, cái tính tình thối hoắc này học của ai.” Triệu Phi tiếp tục xoa bụng Vi Vi, còn múc từng thìa nước đường đỏ đút Vi Vi.
Vi Vi cảm động, cuối cùng gọi một tiếng anh trai: “Sao anh mát xa giỏi vậy?”
Triệu Phi cười đắc ý: “Anh trai em dù gì cũng là người từng yêu đương ha.”
Vi Vi nghĩ đến người bạn gái kia của anh, cảm giác áy náy đã quên từ lâu kia lại ập đến, cô hỏi nhỏ: “Vậy… anh từng giúp chị Thanh Di xoa bụng à.”
Mặt Triệu Phi thoáng hiện vẻ buồn bã, nhưng anh không để cảm giác xúc động đó dừng lại, thô lỗ: “Sao em nói nhiều thế, mau uống cho xong đi, anh còn phải đi ôn bài.”
Vi Vi há miệng uống muỗng nước đường anh đút, không nhịn được hỏi tiếp: “Vậy giờ anh với chị Thanh Di còn liên lạc không?”
Sau lần bị gọi đi nói chuyện, Triệu Phi có một khoảng thời gian sa sút tinh thần, những ngày đó anh không ra khỏi cửa, trầm mặc ít lời, nhìn ai cũng không có sắc mặt tốt, người cũng gầy đi rất nhiều. Nhưng qua một thời gian, Triệu Phi lại quay về bộ dạng trước kia, tiếp tục nghiện truyện tranh, tiếp tục không chăm chỉ học hành, tiếp tục đùa giỡn không tim không phổi, tiếp tục vì những việc lông gà vỏ tỏi mà ầm ĩ với em gái trong nhà.
Vi Vi cho rằng anh mình thật sự đã buông bỏ, nhưng có một ngày sau khi tan học về nhà, trong lúc vô tình cô nghe được anh gọi điện thoại trong phòng, giọng điệu anh như là một người hoàn toàn khác, dịu dàng như thế, săn sóc như thế, mà cũng xa lạ như thế, anh nói “Thanh Di, em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, đừng chỉ chú trọng học hành, ngày thường ăn nhiều trái cây rau củ…” sau đó lại nói rất nhiều chuyện vụn vặt nhàm chám, thậm chí còn cười em gái mình thích cái đẹp…
Triệu Phi vừa nghe đến tên “Thanh Di” thì người căng thẳng hẳn, anh cầm bát đứng lên, ra vẻ bình thản nói: “Chuyện người lớn con nít đừng nhiều chuyện, nằm nghỉ đi.”
Vi Vi bĩu môi: “Anh có được coi là người lớn đâu, chẳng qua chỉ lớn hơn em một chút.”
Thời tiết ấm dần lên, khi vào tháng 5, các lớp bắt đầu chuẩn bị cho đại hội thể thao sắp đến. Mỗi ngày giữa các giờ học, những tuyển thủ dự thi sẽ tập luyện ở sân thể dục. Tôi từ quầy bán quà vặt quay về thì thấy Trương Gia Vũ còn ngồi trong chỗ làm bài tập.
“Sao cậu không ra ngoài tập luyện!”
Trương Gia Vũ luôn khiêm tốn ngẩng lên, mỉm cười tự tin: “Mình không cần luyện tập.”
Tôi giơ ngón cái với cậu ấy: “Không hổ là người đứng đầu khối, thực sự tự tin.”
Trương Gia Vũ lắc đầu, nhìn tôi hỏi: “Không phải cậu đi quầy bán quà vặt à? Sao không mua gì?”
Tôi giơ ngón trỏ lên môi ra hiệu cậu ấy nói nhỏ lại, ngẩng lên nhìn chỗ lớp trưởng, lớp phó ngồi, đảm bảo hai người không ở trong lớp mới lấy trong mũ ra một chai coca, một gói que cay.
Coca mới lấy trong tủ lạnh ra, lạnh băng, một lớp hơi nước trắng bám lên thân chai, tôi vặn mấy lần không ra.
Trương Gia Vũ rất tự nhiên lấy chai khỏi tay tôi, lót ống tay áo nắm nắp bình, xoay nhẹ mở ra.
Cậu ấy đưa coca cho tôi: “Uống từ từ thôi, coi chừng sặc.”
Tôi cười hì hì với cậu ấy: “Cảm ơn bạn cùng bàn.”
Trong lúc tôi đang uống coca ăn que cay, cô chủ nhiệm Đổng Mẫn bất ngờ xuất hiện ở cửa khiến tôi trở tay không kịp. Cô đã nhấn mạnh nhiều lần rằng không được ăn trong lớp, nhất là que cay, mùi của nó rất nồng. Bây giờ làm sao? Tôi vội vàng ngậm miệng, ra vẻ như không có gì vùi đầu vào vở bài tập, yên lặng nuốt miếng que cay xuống, còn nửa bao chưa ăn hết âm thầm dúi vào ngăn bàn.
“Lý An Tĩnh.” Cô gọi tôi.
Tiêu rồi tiêu rồi, tôi nghĩ, vẫn bị cô phát hiện.
Tôi nhắm mắt giả như không nghe, ý đồ giả ngu giả ngơi, nhưng tôi quên mất cho dù tôi có giấu que cay đi thì cũng không giấu được mùi của nó.
Cô Đổng Mẫn đi tới bàn tôi, gõ ngón tay lên bàn, giọng ấm áp: “Lý An Tĩnh?”
“Dạ thưa cô, em sai rồi, sau này không dám ăn vụng trong lớp nữa.” Tôi chủ động đứng lên nhận lỗi, cúi đầu chờ cô xử lý.
Cô Đổng Mẫn nói: “Em nói thế cô sẽ nhớ kỹ, nhất định đã nói thì phải làm được nhé.”
“Dạ cô, cô yên tâm, em bảo đảm nói được làm được ạ.” Tôi hứa hẹn.
Cô Đổng Mẫn vươn tay vỗ vai tôi: “Được rồi, biết sai mà sửa là tốt nhất. Phải rồi, cậu em chờ em bên ngoài đấy, mau ra ngoài đi.”
Chuyện này… mọi việc luôn vượt ngoài dự kiến của tôi.
Tôi theo cô Đổng Mẫn đến phòng giáo viên, không hiểu ra sao nhìn cậu: “Sao cậu lại tới trường con vậy? Trong nhà có chuyện gì sao ạ?”
Cậu tôi ôm vai, xoa đầu tôi thật mạnh, nói với cô Đổng Mẫn, “Cảm ơn cô Đổng.”
“Không có gì, vậy hai người thong thả nói chuyện, tôi về văn phòng trước.” cô Đổng Mẫn cười nói.
Cậu lại gọi giữ người: “Cô Đổng?”
Đổng Mẫn nhìn cậu tôi dò hỏi.
“À, tôi muốn hỏi thăm việc học hành của cháu mình. Cha mẹ con bé bình thường rất bận nên không có thời gian chăm sóc cháu, sắp đến giai đoạn chuyển cấp nên muốn nắm bắt kết quả học tập của cháu, nhờ tôi là cậu đến hỏi thăm.”
Đổng Mẫn: “Vậy à, vậy anh không cần lo, Lý An Tĩnh là đứa bé rất thông minh, hơn nữa cô bé ngồi cùng với người đứng nhất khối chúng tôi, ngày thường sẽ hỗ trợ lẫn nhau, việc học hành không có vấn đề gì lớn ạ.”
Tôi tránh khỏi bàn tay to lớn của cậu, lại bị cậu túm trở lại.
“Vậy thì nghe nói con bé này học hơi lệch, không biết có thể hỏi han thêm với cô không?”
Đổng Mẫn hơi trầm tư, rồi nói: “Vậy được, vậy mời anh đến văn phòng tôi.”
Cậu vui vẻ vứt tôi lại đi theo cô Đổng Mẫn.
Tôi không hiểu ra sao nên đi theo sau, kéo kéo áo cậu: “Ba mẹ con thật sự kêu cậu đến tìm cô chủ nhiệm của con sao?”
“Tĩnh Tĩnh, lát nữa cậu nói với con, con về lớp trước đi.” Cậu đáp qua loa, đẩy tôi ra rồi cười đuổi theo cô Đổng Mẫn.
Cả buổi chiều tôi cứ luôn hoang mang, không biết cậu với cô Đổng Mẫn rốt cuộc là nói gì, lỡ như cô lôi mấy chuyện cũ như tôi vi phạm kỷ luật, đến trễ nói với cậu, cậu lại tố cáo với ba mẹ tôi thì ngày lành của tôi sắp kết thúc.
Nhưng sau khi về đến nhà tôi không nghe ba mẹ nói một lời, tôi nhắc đến việc cậu đến trường, mẹ tỏ vẻ ngạc nhiên, nói mình không có nhờ cậu đến tìm cô chủ nhiệm, nhưng rồi bà lại tỏ ý vui mừng: “Không tồi không tồi, xem ra nó rất quan tâm đứa cháu gái này.”
Sau đó cứ cách vài ngày cậu lại đến trường tìm tôi, cậu có thể viện ra đủ thứ lý do. Sau đó dứt khoát đảm nhiệm làm tài xế cho tôi “ngự dụng”, mỗi ngày sớm chiều dùng xe máy đón đưa tôi.
Cậu tuy bỏ học từ năm cấp 3 nhưng đầu óc thông minh, học gì cũng rất nhanh, đi từng bước từ khi bắt đầu học nghề đến nay mở được tiệm sửa chữa riêng, nói không ngoa cậu tôi là thợ trẻ tuổi lành nghề nhất, đã từng tự tay sửa chiếc máy tính để bàn hỏng thành chiếc TV gia dụng, còn nghiên cứu phát minh ra một chú chó robot biết nói.
Cậu đẹp trai rất giống Lê Minh trong Tứ đại thiên vương, cao 1,85m, sạch sẽ, thường chú ý cách ăn mặc lẫn kiểu tóc của mình, mỗi ngày cưỡi xe máy đến trường đón tôi rất phong cách, chỉ đứng đó cũng đủ để thu hút ánh nhìn của không ít cô gái nhỏ.
Mấy bạn học đều nói cậu tôi giống minh tinh nổi tiếng, chỉ cần đeo kính râm đứng đó là đã có cảm tưởng như phim điện ảnh Hong Kong.
Chỉ có tôi biết, cậu tôi đây là “Túy Ông chi ý bất tại tửu” (Ý của Túy ông không phải ở rượu), cậu luôn tìm mọi cơ hội để gặp được cô Đổng Mẫn, cười khờ khạo như cậu nhóc mê muội, không hề có tí dáng vẻ minh tinh lớn gì.
Rất lâu sau, tôi từ lời Triệu Phi mới biết được một tin sốc, người chị em tốt của tôi, Triệu Vi Vi từng có khoảng thời gian ngắn yêu thầm cậu tôi, nhưng mà đó là lời sau này mới nói.
Khi cả nhà chúng tôi đang ăn tối, Trương Gia Vũ mang một nồi bánh tắng mật ong sang, cậu nói là bà nội làm, bảo cậu mang sang cho hàng xóm nếm thử.
Từ lâu tôi đã nghe nói bà nội Ngô có tay nghề làm bánh tắng, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội ăn thử, tôi nhanh chóng múc một thìa to cho vào miệng, quả nhiên hương vị còn ngon hơn loại bán trước cổng trưởng chúng tôi. Gạo nếp dẻo thơm, đậu mật mềm ngọt, còn được cho thêm nho khô và hạnh nhân, không ngờ bà nội Ngô keo kiệt vậy mà có thể bỏ vốn liếng ra dùng thế này.
“Ngon không?” Trương Gia Vũ mặt mong đợi chờ tôi trả lời.
“Ngon muốn khóc, bà nội cậu còn thiếu cháu gái không? Tớ qua làm cháu gái bà.”
Mẹ tôi sớt phần bánh tắng sang đ ĩa, lấy một miếng thịt đông đặt vào nồi của Trương Gia Vũ, bảo cậu mang về cho gia đình ăn.
Trương Gia Vũ mang thịt đông về nhà, vui vẻ về phòng làm bài tập. Bà nội Ngô vừa dọn dẹp mớ bánh tắng để trên bàn trong phòng khách chưa động đến tí nào, càm ràm: “Vừa về đến nhà là ì èo đòi bà làm bánh, làm xong lại không ăn, con nói xem thế này có phải hành tội người không.”
“Nội, con ăn cơm no quá, bánh tắng để lại ngày mai ăn sáng đi ạ.”
“Sao ngực của Ngưu Thụy càng lúc càng to nhỉ? Hôm cậu ấy nhảy dây cậu có thấy không, cậu ấy…”
“Cậu ấy không mặc áo ngực.”
Chúng tôi đang xếp hàng để mua bánh tắng* ở quầy bán đồ ăn vặt trước cổng trường, mấy nữ sinh đứng phía trước bàn tán sôi nổi, không hề sợ người khác nghe thấy.
甑糕 thường được người Thiểm Tây gọi là jìng gāo, là một món ăn nhẹ truyền thống ở các khu vực Tây An , Quan Trung và Tấn Nam. Hấp với gạo nếp, chà là đỏ hoặc kẹo; một số sẽ được hấp với đậu đỏ, nho khô, v.v. trên nồi sắt.Sự cổ xưa của bánh 甑 được thể hiện ngay trong các dụng cụ nấu ăn của nó, nó được hấp bằng cách sử dụng một dụng cụ hấp lâu đời nhất “Zeng”, nồi sắt, đó cũng là lý do cho tên gọi của nó.
“Bà chủ, có nhân đậu mật ong không ạ?” Tôi thấy người đeo kính phía trước mua miếng bánh nhân đậu mật ong cuối cùng, sốt ruột lên tiếng.
Bị giọng nói của tôi làm giật mình, mấy cô gái đang bàn luận về Ngưu Thụy phía trước dừng lại quay đầu nhìn tôi, ngừng nói.
Bà chủ mặc tạp dề trắng cười gõ vào cái nồi sắt to: “Bạn nhỏ đừng lo, trong nồi vẫn còn nhiều lắm.”
Tôi yên tâm rồi, mua bánh xong chúng tôi đi song song bên nhau quay lại trường. Vi Vi và Lâm Lỗi vừa đi vừa ăn, tôi nuốt nước miếng xuống, siết chặt túi bánh trong tay.
Trương Gia Vũ không mua bánh kếp, nghe nói bà nội cậu tự làm, nếu biết cháu trai mua bánh bên ngoài chắc chắn bà sẽ mắng.
“Sao cậu không ăn?” Trương Gia Vũ thấy Vi Vi với mọi người đã ăn gần xong mà tôi vẫn chưa động đến.
“Tớ phải mang về cho em trai với bà nội ăn cùng, để họ cũng được nếm thử.”
“À,” Trương Gia Vũ trầm ngâm, “Lát nữa có đến nhà mình làm bài tập không?”
Vi Vi nghe vậy cố ý ho khan lên một tiếng, tôi xấu hổ từ chối lời mời Trương Gia Vũ: “Tối nay tớ với Vi Vi, Nhị Lỗi có chút việc.”
“Việc gì?”
“Cái này…” Tôi quay lại, chớp chớp mắt với Vi Vi và Nhị Lỗi.
Vi Vi bắt đầu trợn mắt nói nhăng nói cuội: “Chúng tớ đi tiêm vắc xin phòng bệnh cho chó nhà Tĩnh Tĩnh, gần đây bệnh chó dại khá nhiều.”
“À. Nhưng mà không phải tuần trước Tiểu Hắc mới vừa tiêm vắc xin sao?” Trương Gia Vũ thấy khá khó hiểu.
“Cậu nhớ nhầm ấy, Tiểu Hắc chưa tiêm đâu.”
Trương Gia Vũ thấy Vi Vi khẳng định chắc nịch thì không hỏi thêm, cậu ấy có vẻ thất vọng nắm chặt quai cặp, chào tạm biệt chúng tôi rồi về nhà.
Nhìn cậu ấy về nhà, tôi như trút được gánh nặng.
Cái gọi là “có chút việc” nói ra rất ngượng, đây là bí mật nhỏ giữa con gái với nhau, vì vậy cho dù tôi với Trương Gia Vũ là bạn tốt cũng không thể chia sẻ việc này với cậu ấy.
Tôi đem bánh kếp về nhà, chưa kịp ăn thì đã bị Vi Vi gọi đến nhà Nhị Lỗi.
Bà Lưu ra ngoài chơi mạt chược, chúng tôi đóng kín cửa trước cửa sau, kéo rèm, mở đèn, ba người đúng song song trước tấm gương to nhà Lâm Lỗi.
Không gian yên tĩnh, phòng đóng kín cửa, chúng tôi không ai nhúc nhích, lo lắng đứng trước gương nhìn mình trong ấy.
“Ai trước?” Tôi hỏi.
“Oẳn tù xì đi, ai thua thì đến trước.”
Sau khi đếm 123, chúng tôi giơ tay cùng lúc, Vi Vi thua, cô ấy hít sâu một hơi, anh dũng hy sinh vén áo trên của mình lên, lộ ra bộ ng ực mới bắt đầu phát triển của thiếu nữ.
“Thấy chưa, tớ gần như bằng phẳng, các cậu nói xem cơ thể của tớ có vấn đề gì không?” Vi Vi nhìn mình trong gương, rất lo lắng.
Trong lớp có mấy bạn gái dậy thì tương đối sớm, đã có thể nhìn thấy phần ngực nhô lên rõ rệt, nghe nói mấy bạn ấy đã bắt đầu mặc áo lót mà người lớn mới có thể mặc. Nhất là Ngưu Thụy, ngực cô ấy đã phát triển gần như người lớn, đặc biệt là đến hè, mặc áo ngắn tay hơi mỏng là rất rõ.
Tôi cũng vén áo lên, “Tớ cũng như cậu, phẳng lì.”
Vi Vi liếc nhìn người tôi, “Nhưng mà sao màu của cậu không giống của tớ?” Cô ấy nói rồi vươn tay sờ luôn, vừa sờ vừa cẩn thận quan sát cấu tạo bộ ng ực.
Tôi thuộc tuýp người huyệt cười nằm khắp cơ thể, đột nhiên bị Vi Vi tập kích ngực, tôi không nhịn được cơn cười, cười đến giọng cũng run rẩy.
Tuổi của chúng tôi đã bắt đầu hiểu được một ít bí mật về cơ thể, nhưng thường là cái biết cái không, hơn nữa khi đó thông tin còn hạn chế, chúng tôi lại ngại ngùng khi hỏi ý kiến của người lớn, chỉ có thể tự mình cố gắng khám phá.
Chúng tôi nghiên cứu kỹ lưỡng ngực từng đứa, cuối cùng đi đến kết luận: Hai chúng tôi đều trong giai đoạn đầu của dậy thì, nhưng cũng nên mặc đồ lót.
“Nhị Lỗi, còn thiếu cậu, mau cho chúng tớ nhìn ngực cậu.” Vi Vi trắng trợn thúc giục Lâm Lỗi, không hề thấy ngại ngùng.
“Tớ…” Mặt Lâm Lỗi không đúng lắm, cô ấy vốn luôn bình tĩnh tự chủ mà bây giờ hơi hoảng loạn, vô thức lùi lại một bước trước sự thúc giục của Vi Vi.
“Sao vậy? Không muốn cho chúng tớ nhìn sao, nhưng mà cậu đã nhìn chúng tớ rồi, công bằng thì cũng phải cho chúng tớ nhìn cậu chứ.”
Hai má Lâm Lỗi nóng bừng, hơi thở dồn dập, bị Vi Vi ép loạng choạng ngã xuống ghế sô pha.
Vi Vi ngạc nhiên: “Sao vậy? Nhị Lỗi, cậu không khỏe à?” Vừa nói cô vừa đưa tay sờ trán Lâm Lỗi, nhưng Lâm Lỗi né đi như bị điện giật.
“Tớ… tớ đi WC trước.” Lâm Lỗi nhanh chóng chạy thoát ra ngoài.
Vi Vi và tôi buồn bực không hiểu rốt cuộc thì Lâm Lỗi ngại ngùng điều gì, chúng tôi đều là con gái, là chị em kết nghĩa, có gì không thể chia sẻ chứ. Khi đó chúng tôi còn chưa biết, cho dù thân thiết thì cũng có những bí mật không thể nói ra.
Lâm Lỗi từ trong WC ra ngoài, trịnh trọng tuyên bố với chúng tôi: “Tớ đến kỳ kinh.”
“Thật sao?” Cuối cùng tôi không còn cô đơn, bảo Lâm Lỗi đến ngồi trên ghế sô pha, nhanh chóng rót cho cô ấy ly nước ấm.
Vi Vi lại bắt đầu lo lắng: “Tớ phải làm sao đây? Hai người đều có rồi, chỉ còn có tớ. Khi nào thì mới đến lượt tớ chứ?”
Tôi an ủi cô ấy: “Đừng lo, nên đến thì sẽ đến mà.”
Bên ngoài đột nhiên phát ra một loạt âm thanh ầm ĩ, ngay sau đó chó trong ngõ bắt đầu sủa ầm lên, chúng tôi tò mò đi ra ngoài xem thì lại thấy Châu Kiệt Thụy. Cậu ta lén lút đi trên đường, ôm chặt bụng, dáng vẻ cực kỳ khả nghi.
Vi Vi tức giận hỏi: “Cậu lại làm chuyện xấu gì đấy hả?”
Châu Kiệt Thụy lúc này phớt lờ Vi Vi, ôm bụng bước vội, không muốn gặp bất kỳ ai trên đường, chỉ muốn chạy nhanh về nhà bỏ cái “áo lót” chết tiệt này xuống. Nếu biết trước phiền phức thế này, Châu Kiệt Thụy không thèm đến cửa hàng đồ lót sau giờ học.
Nhưng cậu không đành lòng, không đành lòng nhìn Ngưu Thụy bị mấy thành phần bất hảo trong lớp chỉ chỉ trỏ trỏ, không đành lòng nhìn cô ấy trời nóng bức mà vẫn phải mặc chiếc áo khoác đồng phục dày cộp kia, không đành lòng nhìn cô ấy khó chịu. Ngay bản thân Châu Kiệt Thụy cũng không hiểu tại sao mình lại cảm giác như thế khi nhìn Ngưu Thụy.
Ngưu Thụy không có tiền, không mua nổi loại áo ngực phù hợp, chỉ có thể mặc chiếc áo khoác dày để che khuất nỗi xấu hổ do tuổi dậy thì gây nên.
Nhìn chiếc áo ngực đã mua, Châu Kiệt Thụy lại bắt đầu rầu rĩ, cậu không biết nên đưa thứ này ra như thế nào cho hợp lý, làm không khéo thì sẽ bị coi là kẻ háo sắc, nhưng cậu không muốn cho bất kỳ ai biết mình mua áo ngực cho Ngưu Thụy.
Chiều hôm sau lúc tan học, Châu Kiệt Thụy cố ý tìm lỗi bắt Ngưu Thụy ở lại trong lớp, chờ mọi người ra về thì miễn cưỡng lấy một túi nhựa ra ném trên bàn Ngưu Thụy.
“Cái gì đây?” Ngưu Thụy giận dữ hỏi, cô còn phải vội về giúp ông bà nội làm việc nhà.
Châu Kiệt Thụy hừ mũi, trừng mắt, giọng lãnh đạm: “Tự cậu nhìn chẳng phải sẽ biết hay sao.”
Ngưu Thụy tò mò mở túi nhựa ra, trong chớp mắt, cô xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Cô rụt tay lại, nhìn chiếc áo lót trước mặt chăm chăm như nhìn quả bom.
Châu Kiệt Thụy thản nhiên đeo cặp sách dán đầy hình đầu lâu của mình lên, nói bâng quơ: “Không phải do tôi thấy cậu nóng quá thôi sao, mặc áo đồng phục kia sớm muộn gì cũng bị cảm nắng, cậu đừng nghĩ nhiều.” Nói xong cà lơ phất phơ đi ra khỏi phòng học.
Ngưu Thụy đem áo ngực cất vào cặp, cảm kích nhìn bóng dáng nghênh ngang bên ngoài lớp học.
Trước khi đại hội thể thao mùa xuân diễn ra, Vi Vi cũng bắt đầu đến kỳ kinh nguyệt. Phản ứng của cô ấy rất nặng, choáng váng, đau bụng, phải xin nghỉ ở nhà mấy ngày. Đúng lúc mấy hôm đó bà Hoàng Thục Nhã phải đi tỉnh khác tham gia hội chợ thương mại với ông chủ Triệu, trách nhiệm chăm sóc em gái nặng nề được giao cho Triệu Phi.
Triệu Phi làu bàu phàn nàn rất nhiều, nhưng vẫn giúp em gái mua băng vệ sinh, đường đỏ. Mỗi ngày dựa theo cách mẹ dạy mà ở trong bếp nấu một nồi nước đường đỏ nóng hầm hập bảo Triệu Vi Vi ra uống.
Vi Vi yếu ớt, đau đớn nằm co quắp trên giường, thậm chí đi lại cũng khó khăn.
Triệu Phi đành bưng nước đường đỏ vào phòng em gái: “Con nhóc thối, nước đường anh để trên bàn, em nhớ lúc còn nóng phải uống cho hết, anh phải hy sinh thời gian đọc truyện để nấu cái này cho em đấy.”
Vi Vi không hé răng, hiện tại cô không còn sức lực cãi nhau với anh trai.
“Con gái thật phiền phức.” Triệu Phi lẩm bẩm, liếc mắt nhìn em, mạnh miệng mềm lòng thở dài: “Đúng là kiếp trước mắc nợ em.”
Triệu Phi đi tới mép giường em, nhấc chiếc ghế dựa ngồi xuống, lấy tay xoa xoa bụng Vi Vi. Lực tay anh vừa phải, tay nghề thành thạo, cảm giác đau bụng kinh của Vi Vi thoải mái hơn hẳn, lại cứng đầu nói: “Không cần anh lo!”
“Hứ! Em đó, cái tính tình thối hoắc này học của ai.” Triệu Phi tiếp tục xoa bụng Vi Vi, còn múc từng thìa nước đường đỏ đút Vi Vi.
Vi Vi cảm động, cuối cùng gọi một tiếng anh trai: “Sao anh mát xa giỏi vậy?”
Triệu Phi cười đắc ý: “Anh trai em dù gì cũng là người từng yêu đương ha.”
Vi Vi nghĩ đến người bạn gái kia của anh, cảm giác áy náy đã quên từ lâu kia lại ập đến, cô hỏi nhỏ: “Vậy… anh từng giúp chị Thanh Di xoa bụng à.”
Mặt Triệu Phi thoáng hiện vẻ buồn bã, nhưng anh không để cảm giác xúc động đó dừng lại, thô lỗ: “Sao em nói nhiều thế, mau uống cho xong đi, anh còn phải đi ôn bài.”
Vi Vi há miệng uống muỗng nước đường anh đút, không nhịn được hỏi tiếp: “Vậy giờ anh với chị Thanh Di còn liên lạc không?”
Sau lần bị gọi đi nói chuyện, Triệu Phi có một khoảng thời gian sa sút tinh thần, những ngày đó anh không ra khỏi cửa, trầm mặc ít lời, nhìn ai cũng không có sắc mặt tốt, người cũng gầy đi rất nhiều. Nhưng qua một thời gian, Triệu Phi lại quay về bộ dạng trước kia, tiếp tục nghiện truyện tranh, tiếp tục không chăm chỉ học hành, tiếp tục đùa giỡn không tim không phổi, tiếp tục vì những việc lông gà vỏ tỏi mà ầm ĩ với em gái trong nhà.
Vi Vi cho rằng anh mình thật sự đã buông bỏ, nhưng có một ngày sau khi tan học về nhà, trong lúc vô tình cô nghe được anh gọi điện thoại trong phòng, giọng điệu anh như là một người hoàn toàn khác, dịu dàng như thế, săn sóc như thế, mà cũng xa lạ như thế, anh nói “Thanh Di, em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, đừng chỉ chú trọng học hành, ngày thường ăn nhiều trái cây rau củ…” sau đó lại nói rất nhiều chuyện vụn vặt nhàm chám, thậm chí còn cười em gái mình thích cái đẹp…
Triệu Phi vừa nghe đến tên “Thanh Di” thì người căng thẳng hẳn, anh cầm bát đứng lên, ra vẻ bình thản nói: “Chuyện người lớn con nít đừng nhiều chuyện, nằm nghỉ đi.”
Vi Vi bĩu môi: “Anh có được coi là người lớn đâu, chẳng qua chỉ lớn hơn em một chút.”
Thời tiết ấm dần lên, khi vào tháng 5, các lớp bắt đầu chuẩn bị cho đại hội thể thao sắp đến. Mỗi ngày giữa các giờ học, những tuyển thủ dự thi sẽ tập luyện ở sân thể dục. Tôi từ quầy bán quà vặt quay về thì thấy Trương Gia Vũ còn ngồi trong chỗ làm bài tập.
“Sao cậu không ra ngoài tập luyện!”
Trương Gia Vũ luôn khiêm tốn ngẩng lên, mỉm cười tự tin: “Mình không cần luyện tập.”
Tôi giơ ngón cái với cậu ấy: “Không hổ là người đứng đầu khối, thực sự tự tin.”
Trương Gia Vũ lắc đầu, nhìn tôi hỏi: “Không phải cậu đi quầy bán quà vặt à? Sao không mua gì?”
Tôi giơ ngón trỏ lên môi ra hiệu cậu ấy nói nhỏ lại, ngẩng lên nhìn chỗ lớp trưởng, lớp phó ngồi, đảm bảo hai người không ở trong lớp mới lấy trong mũ ra một chai coca, một gói que cay.
Coca mới lấy trong tủ lạnh ra, lạnh băng, một lớp hơi nước trắng bám lên thân chai, tôi vặn mấy lần không ra.
Trương Gia Vũ rất tự nhiên lấy chai khỏi tay tôi, lót ống tay áo nắm nắp bình, xoay nhẹ mở ra.
Cậu ấy đưa coca cho tôi: “Uống từ từ thôi, coi chừng sặc.”
Tôi cười hì hì với cậu ấy: “Cảm ơn bạn cùng bàn.”
Trong lúc tôi đang uống coca ăn que cay, cô chủ nhiệm Đổng Mẫn bất ngờ xuất hiện ở cửa khiến tôi trở tay không kịp. Cô đã nhấn mạnh nhiều lần rằng không được ăn trong lớp, nhất là que cay, mùi của nó rất nồng. Bây giờ làm sao? Tôi vội vàng ngậm miệng, ra vẻ như không có gì vùi đầu vào vở bài tập, yên lặng nuốt miếng que cay xuống, còn nửa bao chưa ăn hết âm thầm dúi vào ngăn bàn.
“Lý An Tĩnh.” Cô gọi tôi.
Tiêu rồi tiêu rồi, tôi nghĩ, vẫn bị cô phát hiện.
Tôi nhắm mắt giả như không nghe, ý đồ giả ngu giả ngơi, nhưng tôi quên mất cho dù tôi có giấu que cay đi thì cũng không giấu được mùi của nó.
Cô Đổng Mẫn đi tới bàn tôi, gõ ngón tay lên bàn, giọng ấm áp: “Lý An Tĩnh?”
“Dạ thưa cô, em sai rồi, sau này không dám ăn vụng trong lớp nữa.” Tôi chủ động đứng lên nhận lỗi, cúi đầu chờ cô xử lý.
Cô Đổng Mẫn nói: “Em nói thế cô sẽ nhớ kỹ, nhất định đã nói thì phải làm được nhé.”
“Dạ cô, cô yên tâm, em bảo đảm nói được làm được ạ.” Tôi hứa hẹn.
Cô Đổng Mẫn vươn tay vỗ vai tôi: “Được rồi, biết sai mà sửa là tốt nhất. Phải rồi, cậu em chờ em bên ngoài đấy, mau ra ngoài đi.”
Chuyện này… mọi việc luôn vượt ngoài dự kiến của tôi.
Tôi theo cô Đổng Mẫn đến phòng giáo viên, không hiểu ra sao nhìn cậu: “Sao cậu lại tới trường con vậy? Trong nhà có chuyện gì sao ạ?”
Cậu tôi ôm vai, xoa đầu tôi thật mạnh, nói với cô Đổng Mẫn, “Cảm ơn cô Đổng.”
“Không có gì, vậy hai người thong thả nói chuyện, tôi về văn phòng trước.” cô Đổng Mẫn cười nói.
Cậu lại gọi giữ người: “Cô Đổng?”
Đổng Mẫn nhìn cậu tôi dò hỏi.
“À, tôi muốn hỏi thăm việc học hành của cháu mình. Cha mẹ con bé bình thường rất bận nên không có thời gian chăm sóc cháu, sắp đến giai đoạn chuyển cấp nên muốn nắm bắt kết quả học tập của cháu, nhờ tôi là cậu đến hỏi thăm.”
Đổng Mẫn: “Vậy à, vậy anh không cần lo, Lý An Tĩnh là đứa bé rất thông minh, hơn nữa cô bé ngồi cùng với người đứng nhất khối chúng tôi, ngày thường sẽ hỗ trợ lẫn nhau, việc học hành không có vấn đề gì lớn ạ.”
Tôi tránh khỏi bàn tay to lớn của cậu, lại bị cậu túm trở lại.
“Vậy thì nghe nói con bé này học hơi lệch, không biết có thể hỏi han thêm với cô không?”
Đổng Mẫn hơi trầm tư, rồi nói: “Vậy được, vậy mời anh đến văn phòng tôi.”
Cậu vui vẻ vứt tôi lại đi theo cô Đổng Mẫn.
Tôi không hiểu ra sao nên đi theo sau, kéo kéo áo cậu: “Ba mẹ con thật sự kêu cậu đến tìm cô chủ nhiệm của con sao?”
“Tĩnh Tĩnh, lát nữa cậu nói với con, con về lớp trước đi.” Cậu đáp qua loa, đẩy tôi ra rồi cười đuổi theo cô Đổng Mẫn.
Cả buổi chiều tôi cứ luôn hoang mang, không biết cậu với cô Đổng Mẫn rốt cuộc là nói gì, lỡ như cô lôi mấy chuyện cũ như tôi vi phạm kỷ luật, đến trễ nói với cậu, cậu lại tố cáo với ba mẹ tôi thì ngày lành của tôi sắp kết thúc.
Nhưng sau khi về đến nhà tôi không nghe ba mẹ nói một lời, tôi nhắc đến việc cậu đến trường, mẹ tỏ vẻ ngạc nhiên, nói mình không có nhờ cậu đến tìm cô chủ nhiệm, nhưng rồi bà lại tỏ ý vui mừng: “Không tồi không tồi, xem ra nó rất quan tâm đứa cháu gái này.”
Sau đó cứ cách vài ngày cậu lại đến trường tìm tôi, cậu có thể viện ra đủ thứ lý do. Sau đó dứt khoát đảm nhiệm làm tài xế cho tôi “ngự dụng”, mỗi ngày sớm chiều dùng xe máy đón đưa tôi.
Cậu tuy bỏ học từ năm cấp 3 nhưng đầu óc thông minh, học gì cũng rất nhanh, đi từng bước từ khi bắt đầu học nghề đến nay mở được tiệm sửa chữa riêng, nói không ngoa cậu tôi là thợ trẻ tuổi lành nghề nhất, đã từng tự tay sửa chiếc máy tính để bàn hỏng thành chiếc TV gia dụng, còn nghiên cứu phát minh ra một chú chó robot biết nói.
Cậu đẹp trai rất giống Lê Minh trong Tứ đại thiên vương, cao 1,85m, sạch sẽ, thường chú ý cách ăn mặc lẫn kiểu tóc của mình, mỗi ngày cưỡi xe máy đến trường đón tôi rất phong cách, chỉ đứng đó cũng đủ để thu hút ánh nhìn của không ít cô gái nhỏ.
Mấy bạn học đều nói cậu tôi giống minh tinh nổi tiếng, chỉ cần đeo kính râm đứng đó là đã có cảm tưởng như phim điện ảnh Hong Kong.
Chỉ có tôi biết, cậu tôi đây là “Túy Ông chi ý bất tại tửu” (Ý của Túy ông không phải ở rượu), cậu luôn tìm mọi cơ hội để gặp được cô Đổng Mẫn, cười khờ khạo như cậu nhóc mê muội, không hề có tí dáng vẻ minh tinh lớn gì.
Rất lâu sau, tôi từ lời Triệu Phi mới biết được một tin sốc, người chị em tốt của tôi, Triệu Vi Vi từng có khoảng thời gian ngắn yêu thầm cậu tôi, nhưng mà đó là lời sau này mới nói.
Khi cả nhà chúng tôi đang ăn tối, Trương Gia Vũ mang một nồi bánh tắng mật ong sang, cậu nói là bà nội làm, bảo cậu mang sang cho hàng xóm nếm thử.
Từ lâu tôi đã nghe nói bà nội Ngô có tay nghề làm bánh tắng, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội ăn thử, tôi nhanh chóng múc một thìa to cho vào miệng, quả nhiên hương vị còn ngon hơn loại bán trước cổng trưởng chúng tôi. Gạo nếp dẻo thơm, đậu mật mềm ngọt, còn được cho thêm nho khô và hạnh nhân, không ngờ bà nội Ngô keo kiệt vậy mà có thể bỏ vốn liếng ra dùng thế này.
“Ngon không?” Trương Gia Vũ mặt mong đợi chờ tôi trả lời.
“Ngon muốn khóc, bà nội cậu còn thiếu cháu gái không? Tớ qua làm cháu gái bà.”
Mẹ tôi sớt phần bánh tắng sang đ ĩa, lấy một miếng thịt đông đặt vào nồi của Trương Gia Vũ, bảo cậu mang về cho gia đình ăn.
Trương Gia Vũ mang thịt đông về nhà, vui vẻ về phòng làm bài tập. Bà nội Ngô vừa dọn dẹp mớ bánh tắng để trên bàn trong phòng khách chưa động đến tí nào, càm ràm: “Vừa về đến nhà là ì èo đòi bà làm bánh, làm xong lại không ăn, con nói xem thế này có phải hành tội người không.”
“Nội, con ăn cơm no quá, bánh tắng để lại ngày mai ăn sáng đi ạ.”
Bình luận truyện