Chuyện Thời Hồn Nhiên
Chương 57
Ngưu Thụy đến sớm vào lớp ngồi, gặm màn thầu mang từ nhà đến, hơi nghẹn nên cô uống một ngụm nước to mới nuốt xuống được.
Châu Kiệt Thụy sống ở phòng trọ gần trường, đến trễ hơn Ngưu Thụy tầm năm phút, khi đi ngang qua người Ngưu Thụy thì ném một cái bánh mì nhỏ được gói giấy vàng sang.
Ngưu Thụy bị ném trúng đầu, lấy tay xoa xoa.
“Này mẹ tôi mua, ngọt lắm, con gái mấy cậu có thể thích, chả biết mẹ tôi nghĩ sao nữa.”
“Cảm ơn.” Ngưu Thụy nhét bánh mì vào ngăn kéo, cầm chổi cùng Châu Kiệt Thụy ra ngoài quét cột cờ.
Chủ nhiệm Đoạn ôm bình giữ nhiệt đứng ở bồn hoa cách đó không xa giám sát Châu Kiệt Thụy quét dọn vệ sinh, miếng băng gạc trắng trên trán còn chưa gỡ ra, nhìn xa xa trông rất buồn cười. Chủ nhiệm Đoạn vì muốn giữ thể diện nên cảnh cáo Châu Kiệt Thụy không được tiết lộ sự thật, nói với bên ngoài là buổi tối lái xe về nhà không cẩn thận bị ngã nên thành ra như thế.
“Quét sạch vỏ hạt dưa trên đất cho tôi.”
“Còn bên này nữa, còn đầy bụi này.”
Châu Kiệt Thụy cầm chổi quét mạnh, miệng lầm bầm than thở: “Chỗ chúng ta là cao nguyên đất vàng, mặt đất sao mà không có bụi được chứ, đúng là xét nét.” Cậu quét thật lực, gió thổi qua tung bụi lên mù mịt, đúng lúc thổi bay lên mặt chủ nhiệm Đoạn.
“Khụ khụ khụ…” chủ nhiệm Đoạn ôm bình giữ ấm chạy khỏi cột cờ, mắng cơn gió chết tiệt, Châu Kiệt Thụy chết tiệt.
Tôi, Vi Vi và Nhị Lỗi đi ngang qua cột cờ, nhìn thấy Châu Kiệt Thụy và Ngưu Thụy đang quét dọn, Vi Vi nhiều chuyện hỏi: “Ui cha, Châu Kiệt Thụy đây sao?”
Châu Kiệt Thụy đang quét rác nhàm chán, nhìn thấy Vi Vi thì ý xấu lập tức nổi lên, cậu cố tình vung chổi, quét đám bụi bặm bay hết về phía chúng tôi…
Bụi bay mù mịt làm tầm nhìn chúng tôi mơ hồ, ho khan sặc sụa.
“Mẹ kiếp, Châu Kiệt Thụy cậu muốn chết hả? Tôi mới thay quần áo xong đã bị cậu làm bụi cả rồi…” Vi Vi chửi ầm lên, ném quyển sách Văn trong tay về phía Châu Kiệt Thụy.
Không ngờ trời xui khiến đập trúng thầy ngữ văn cực đẹp trai Cao Minh, Vi Vi lo lắng giơ tay bịt miệng lại.
Thầy Cao Minh cầm sách Văn, nhìn nhãn vở: “Triệu Vi Vi? Sách là dùng để trang bị cho đầu óc, không phải dùng để đánh người, sau này đừng ném lung tung.”
“Dạ dạ, em biết rồi thưa thầy.” Vi Vi ngoan ngoãn nhận lại quyển sách Văn từ tay Cao Minh, cũng quên béng việc đấu võ mồm tiếp với Châu Kiệt Thụy, ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng thầy Cao Minh đang rời đi.
Tôi huơ huơ tay trước mặt Vi Vi: “Vi Vi? Không phải cậu động lòng với thầy dạy Văn của tụi mình chứ.”
Vi Vi ngượng ngùng đỏ mặt: “Mấy cậu không thấy thầy Cao Minh đẹp trai, kiểu cực kỳ nam tính sao? Nhất là khi thầy nói chuyện, giọng từ tính, rất dịu dàng.”
Tôi nhún vai: “Đúng là thầy đẹp trai nhưng mà là thầy chúng ta, lớn hơn cậu mười tuổi đấy.”
Vi Vi không hề bận tâm: “Có sao đâu? Trước tình yêu đích thực thì mọi thứ đều đứng sang một bên.”
Lâm Lỗi thử thăm dò: “Còn giới tính thì sao? Giới tính không ảnh hưởng đến tình yêu đích thực sao?”
Vi Vi gật đầu: “Dĩ nhiên không rồi, tớ rất thích chuyện tình anh Trương Quốc Vinh với Đường Hạc Đức.”
Lâm Lỗi khẽ cong môi, tâm tình vui vẻ mà bỏ chúng tôi lại bước tiếp về phía trước.
“Nhị Lỗi! Cậu đi nhanh thế làm gi? Từ từ chờ chúng tớ chứ!” Vi Vi gọi to, Lâm Lỗi dừng ngay lại, chờ chúng tôi đuổi kịp mới tiếp tục đi.
Vi Vi còn đang hồi tưởng dáng vẻ, giọng điệu của thầy Cao Minh ban nãy, tự luyến mà cho rằng ấn tượng của thầy Cao Minh với mình không tồi, ngay cả lúc học cũng thích gọi cô lên trả lời câu hỏi, chắc chắn là vì thích cô.
Tôi với Lâm Lỗi đối với kiểu hai ngày ba lượt thích người này người kia của Vi Vi đã quá quen thuộc, không biết sự si mê này sẽ tồn tại được bao lâu. Vị nam thần mà trước kia cứ nghe Vi Vi nhắc suốt lâu nay không nghe thấy nữa, không biết là Vi Vi đã quên anh ta hay là từ bỏ anh ta rồi.
Chúng tôi vào lớp nhìn thấy Dương Phàm và lớp trưởng đang viết thông báo lên bảng.
Cuộc thi viết bài luận và thi tranh cúp tri thức hàng năm của thành phố đã bắt đầu thông báo ghi danh, mỗi lớp có năm suất, trường sẽ tổ chức thi trước, năm người đạt giải cao nhất có thể đại diện cho trường tham gia trận chung kết cuộc thi thành phố vào tháng tư năm sau.
Thi đấu này năm nào cũng có, học sinh mất cảm giác mới mẻ, cho dù Dương Phàm và lớp trưởng giới thiệu ba hoa chích chòe này nọ đến miệng đắng lưỡi khô nhưng người bên dưới vẫn ai làm việc nấy, cười đùa, cơ bản là chả mấy ai lắng nghe.
Dương Phàm bất lực cầm một quyển sổ nhỏ, hỏi từng người một: “Có ai muốn tham gia không?”
Gần cuối kỳ, học sinh bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi, không còn tâm tư đâu mà chuẩn bị cho những cuộc thi không liên quan đến việc học hành, Dương Phàm đi một vòng quanh lớp hỏi gần như ai cũng từ chối.
Dương Phàm thất vọng bắt đầu vận động hành lang: “Mọi người tích cực xíu đi, thi đấu này liên quan đến vinh dự lớp mình, nếu có thể lọt vào vòng cuối còn có khả năng được lên TV đấy.”
“Lên TV?” Vi Vi được k1ch thích ngay, từ nhỏ cô đã có một mơ ước nhỏ là làm một minh tinh, hy vọng sẽ có nhiều người nhìn thấy vẻ đẹp của mình, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt được lên TV như này.
“Đúng rồi!” Dương Phàm gật đầu, cầm cuốn sổ đi tới trước mặt Vi Vi: “Cuộc thi viết bài luận năm ngoái và lễ trao giải cúp tri thức năm ngoái có truyền thông đến đưa tin, kênh địa phương của chúng ta phát sóng vào tin tức buổi trưa.”
Mặt Vi Vi hiện lên vẻ hưng phấn, cô quay lại nói với tôi và Lâm Lỗi: “Ba chúng ta đăng ký tham gia đi, có thể được lên TV đấy!”
Tôi và Lâm Lỗi đều không hứng thú gì với việc lên TV, nhưng không chịu nổi mồm mép của Vi Vi nên trưa hôm đó lần lượt đăng ký với Dương Phàm.
Được Dương Phàm khuyến khích, mấy người trong ký túc xá chúng tôi cũng đăng ký, cuối cùng cũng đủ người tham gia. Sau khi xem danh sách, thầy Đỗ Uy điều chỉnh lại, chuyển tôi và Lâm Lỗi đến nhóm viết bài luận, Vi Vi được chỉ định vào nhóm tranh cúp tri thức, nhóm ba chị em chúng tôi bị buộc chia rẽ.
Vi Vi tìm thầy chủ nhiệm tranh luận vì sao lại tách mình cô ra đưa vào nhóm thi kiến thức.
Câu trả lời của thầy Đỗ Uy hoàn toàn làm Vi Vi hài lòng: “Sao nào? Thầy cảm thấy em phản ứng nhạy bén, ngoại hình xinh xắn, có thể đại diện trường chúng ta tham gia thi kiến thức, cả quá trình thi đấu đều được phát sóng trực tiếp, bỏ lỡ cơ hội này thì…”
Không để thầy Đỗ Uy nói hết, Vi Vi đã cười hì hì: “Cảm ơn thầy, chắc chắn em sẽ không phụ lòng mong đợi của thầy.”
Đỗ Uy nhìn cô học trò này, có hơi ngơ ngác không hiểu ra sao, đúng là khoảng cách thế hệ sâu sắc.
Vì muốn gầy để đẹp hơn trước ống kính, mỗi sáng Vi Vi đều uống một cốc nước chanh to trong suốt hai tháng liền, nghe nói lâu dần thì có thể trắng hơn. Tôi và Lâm Lỗi cũng uống cùng cô ấy, ba đứa dùng tiền tiết kiệm mua rất nhiều chanh cho vào tủ lạnh nhà Vi Vi, mỗi tuần đi đến trường thì cắt chanh thành lát sẵn, đem đến ký túc xá pha vào nước uống. Các bạn cùng phòng cũng bị chúng tôi ảnh hưởng, con gái tuổi dậy thì là độ tuổi thích đẹp, biện pháp này lại không cần mất nhiều công sức lại có thể đẹp thì ai mà không muốn thử. Lý Tuyết và Ngưu Thụy bắt đầu uống nước chanh mỗi ngày, trừ Dương Phàm, đối với cô ấy mà nói, những việc ngoài chuyện học đều là mây trôi, nhất là khi đã đến giai đoạn mấu chốt của kỳ thi cuối kỳ.
Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, học kỳ 1 của năm lớp 11 chúng tôi cũng đặt một dấu chấm hết.
Châu Kiệt Thụy sống ở phòng trọ gần trường, đến trễ hơn Ngưu Thụy tầm năm phút, khi đi ngang qua người Ngưu Thụy thì ném một cái bánh mì nhỏ được gói giấy vàng sang.
Ngưu Thụy bị ném trúng đầu, lấy tay xoa xoa.
“Này mẹ tôi mua, ngọt lắm, con gái mấy cậu có thể thích, chả biết mẹ tôi nghĩ sao nữa.”
“Cảm ơn.” Ngưu Thụy nhét bánh mì vào ngăn kéo, cầm chổi cùng Châu Kiệt Thụy ra ngoài quét cột cờ.
Chủ nhiệm Đoạn ôm bình giữ nhiệt đứng ở bồn hoa cách đó không xa giám sát Châu Kiệt Thụy quét dọn vệ sinh, miếng băng gạc trắng trên trán còn chưa gỡ ra, nhìn xa xa trông rất buồn cười. Chủ nhiệm Đoạn vì muốn giữ thể diện nên cảnh cáo Châu Kiệt Thụy không được tiết lộ sự thật, nói với bên ngoài là buổi tối lái xe về nhà không cẩn thận bị ngã nên thành ra như thế.
“Quét sạch vỏ hạt dưa trên đất cho tôi.”
“Còn bên này nữa, còn đầy bụi này.”
Châu Kiệt Thụy cầm chổi quét mạnh, miệng lầm bầm than thở: “Chỗ chúng ta là cao nguyên đất vàng, mặt đất sao mà không có bụi được chứ, đúng là xét nét.” Cậu quét thật lực, gió thổi qua tung bụi lên mù mịt, đúng lúc thổi bay lên mặt chủ nhiệm Đoạn.
“Khụ khụ khụ…” chủ nhiệm Đoạn ôm bình giữ ấm chạy khỏi cột cờ, mắng cơn gió chết tiệt, Châu Kiệt Thụy chết tiệt.
Tôi, Vi Vi và Nhị Lỗi đi ngang qua cột cờ, nhìn thấy Châu Kiệt Thụy và Ngưu Thụy đang quét dọn, Vi Vi nhiều chuyện hỏi: “Ui cha, Châu Kiệt Thụy đây sao?”
Châu Kiệt Thụy đang quét rác nhàm chán, nhìn thấy Vi Vi thì ý xấu lập tức nổi lên, cậu cố tình vung chổi, quét đám bụi bặm bay hết về phía chúng tôi…
Bụi bay mù mịt làm tầm nhìn chúng tôi mơ hồ, ho khan sặc sụa.
“Mẹ kiếp, Châu Kiệt Thụy cậu muốn chết hả? Tôi mới thay quần áo xong đã bị cậu làm bụi cả rồi…” Vi Vi chửi ầm lên, ném quyển sách Văn trong tay về phía Châu Kiệt Thụy.
Không ngờ trời xui khiến đập trúng thầy ngữ văn cực đẹp trai Cao Minh, Vi Vi lo lắng giơ tay bịt miệng lại.
Thầy Cao Minh cầm sách Văn, nhìn nhãn vở: “Triệu Vi Vi? Sách là dùng để trang bị cho đầu óc, không phải dùng để đánh người, sau này đừng ném lung tung.”
“Dạ dạ, em biết rồi thưa thầy.” Vi Vi ngoan ngoãn nhận lại quyển sách Văn từ tay Cao Minh, cũng quên béng việc đấu võ mồm tiếp với Châu Kiệt Thụy, ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng thầy Cao Minh đang rời đi.
Tôi huơ huơ tay trước mặt Vi Vi: “Vi Vi? Không phải cậu động lòng với thầy dạy Văn của tụi mình chứ.”
Vi Vi ngượng ngùng đỏ mặt: “Mấy cậu không thấy thầy Cao Minh đẹp trai, kiểu cực kỳ nam tính sao? Nhất là khi thầy nói chuyện, giọng từ tính, rất dịu dàng.”
Tôi nhún vai: “Đúng là thầy đẹp trai nhưng mà là thầy chúng ta, lớn hơn cậu mười tuổi đấy.”
Vi Vi không hề bận tâm: “Có sao đâu? Trước tình yêu đích thực thì mọi thứ đều đứng sang một bên.”
Lâm Lỗi thử thăm dò: “Còn giới tính thì sao? Giới tính không ảnh hưởng đến tình yêu đích thực sao?”
Vi Vi gật đầu: “Dĩ nhiên không rồi, tớ rất thích chuyện tình anh Trương Quốc Vinh với Đường Hạc Đức.”
Lâm Lỗi khẽ cong môi, tâm tình vui vẻ mà bỏ chúng tôi lại bước tiếp về phía trước.
“Nhị Lỗi! Cậu đi nhanh thế làm gi? Từ từ chờ chúng tớ chứ!” Vi Vi gọi to, Lâm Lỗi dừng ngay lại, chờ chúng tôi đuổi kịp mới tiếp tục đi.
Vi Vi còn đang hồi tưởng dáng vẻ, giọng điệu của thầy Cao Minh ban nãy, tự luyến mà cho rằng ấn tượng của thầy Cao Minh với mình không tồi, ngay cả lúc học cũng thích gọi cô lên trả lời câu hỏi, chắc chắn là vì thích cô.
Tôi với Lâm Lỗi đối với kiểu hai ngày ba lượt thích người này người kia của Vi Vi đã quá quen thuộc, không biết sự si mê này sẽ tồn tại được bao lâu. Vị nam thần mà trước kia cứ nghe Vi Vi nhắc suốt lâu nay không nghe thấy nữa, không biết là Vi Vi đã quên anh ta hay là từ bỏ anh ta rồi.
Chúng tôi vào lớp nhìn thấy Dương Phàm và lớp trưởng đang viết thông báo lên bảng.
Cuộc thi viết bài luận và thi tranh cúp tri thức hàng năm của thành phố đã bắt đầu thông báo ghi danh, mỗi lớp có năm suất, trường sẽ tổ chức thi trước, năm người đạt giải cao nhất có thể đại diện cho trường tham gia trận chung kết cuộc thi thành phố vào tháng tư năm sau.
Thi đấu này năm nào cũng có, học sinh mất cảm giác mới mẻ, cho dù Dương Phàm và lớp trưởng giới thiệu ba hoa chích chòe này nọ đến miệng đắng lưỡi khô nhưng người bên dưới vẫn ai làm việc nấy, cười đùa, cơ bản là chả mấy ai lắng nghe.
Dương Phàm bất lực cầm một quyển sổ nhỏ, hỏi từng người một: “Có ai muốn tham gia không?”
Gần cuối kỳ, học sinh bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi, không còn tâm tư đâu mà chuẩn bị cho những cuộc thi không liên quan đến việc học hành, Dương Phàm đi một vòng quanh lớp hỏi gần như ai cũng từ chối.
Dương Phàm thất vọng bắt đầu vận động hành lang: “Mọi người tích cực xíu đi, thi đấu này liên quan đến vinh dự lớp mình, nếu có thể lọt vào vòng cuối còn có khả năng được lên TV đấy.”
“Lên TV?” Vi Vi được k1ch thích ngay, từ nhỏ cô đã có một mơ ước nhỏ là làm một minh tinh, hy vọng sẽ có nhiều người nhìn thấy vẻ đẹp của mình, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt được lên TV như này.
“Đúng rồi!” Dương Phàm gật đầu, cầm cuốn sổ đi tới trước mặt Vi Vi: “Cuộc thi viết bài luận năm ngoái và lễ trao giải cúp tri thức năm ngoái có truyền thông đến đưa tin, kênh địa phương của chúng ta phát sóng vào tin tức buổi trưa.”
Mặt Vi Vi hiện lên vẻ hưng phấn, cô quay lại nói với tôi và Lâm Lỗi: “Ba chúng ta đăng ký tham gia đi, có thể được lên TV đấy!”
Tôi và Lâm Lỗi đều không hứng thú gì với việc lên TV, nhưng không chịu nổi mồm mép của Vi Vi nên trưa hôm đó lần lượt đăng ký với Dương Phàm.
Được Dương Phàm khuyến khích, mấy người trong ký túc xá chúng tôi cũng đăng ký, cuối cùng cũng đủ người tham gia. Sau khi xem danh sách, thầy Đỗ Uy điều chỉnh lại, chuyển tôi và Lâm Lỗi đến nhóm viết bài luận, Vi Vi được chỉ định vào nhóm tranh cúp tri thức, nhóm ba chị em chúng tôi bị buộc chia rẽ.
Vi Vi tìm thầy chủ nhiệm tranh luận vì sao lại tách mình cô ra đưa vào nhóm thi kiến thức.
Câu trả lời của thầy Đỗ Uy hoàn toàn làm Vi Vi hài lòng: “Sao nào? Thầy cảm thấy em phản ứng nhạy bén, ngoại hình xinh xắn, có thể đại diện trường chúng ta tham gia thi kiến thức, cả quá trình thi đấu đều được phát sóng trực tiếp, bỏ lỡ cơ hội này thì…”
Không để thầy Đỗ Uy nói hết, Vi Vi đã cười hì hì: “Cảm ơn thầy, chắc chắn em sẽ không phụ lòng mong đợi của thầy.”
Đỗ Uy nhìn cô học trò này, có hơi ngơ ngác không hiểu ra sao, đúng là khoảng cách thế hệ sâu sắc.
Vì muốn gầy để đẹp hơn trước ống kính, mỗi sáng Vi Vi đều uống một cốc nước chanh to trong suốt hai tháng liền, nghe nói lâu dần thì có thể trắng hơn. Tôi và Lâm Lỗi cũng uống cùng cô ấy, ba đứa dùng tiền tiết kiệm mua rất nhiều chanh cho vào tủ lạnh nhà Vi Vi, mỗi tuần đi đến trường thì cắt chanh thành lát sẵn, đem đến ký túc xá pha vào nước uống. Các bạn cùng phòng cũng bị chúng tôi ảnh hưởng, con gái tuổi dậy thì là độ tuổi thích đẹp, biện pháp này lại không cần mất nhiều công sức lại có thể đẹp thì ai mà không muốn thử. Lý Tuyết và Ngưu Thụy bắt đầu uống nước chanh mỗi ngày, trừ Dương Phàm, đối với cô ấy mà nói, những việc ngoài chuyện học đều là mây trôi, nhất là khi đã đến giai đoạn mấu chốt của kỳ thi cuối kỳ.
Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, học kỳ 1 của năm lớp 11 chúng tôi cũng đặt một dấu chấm hết.
Bình luận truyện