Chuyện Thời Hồn Nhiên

Chương 66



Kỳ thi cúp tri thức qua đi, chúng tôi lại bắt đầu cuộc sống học tập thường ngày. Thời tiết ấm dần, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

Lâm Lam đã hai tháng không về nhà, cô ước gì mình có thể chia một phút ra thành hai để tận dụng nó. Thời gian ngủ giảm xuống còn bốn giờ một ngày, dốc toàn lực để chạy nước rút cho khoảng thời gian cuối cùng trước kỳ thi đại học. Bà Lưu vô cùng lo lắng, sợ Lâm Lam không thể tự chăm sóc bản thân nên cuối cùng, một chiều thứ sáu bà mang theo rất nhiều đồ ăn đến trường trung học Thời Nam.

“Nhị Lỗi, kia không phải mẹ cậu sao?” Tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xách theo túi to túi nhỏ đi đến phía lầu khối 12 bên kia.

Lâm Lỗi nheo mắt nhìn qua.

Bà Lưu ăn mặc như một diễn viên đi nhảy disco, áo sơ mi đỏ rực, váy hoa dài đến gối, trên đầu còn khoa trương đội một chiếc mũ chống nắng rất to.

“Cô thật thời trang, chiếc mũ kia phong cách thế.” Vi Vi cười nhìn bà Lưu cách đó không xa.

Lâm Lỗi đẩy chiếc xe đạp mới mua màu xanh lá cây, nói khẽ: “Đi thôi.”

Lúc ra đến cổng trường, chúng tôi bắt gặp chiếc xe bán tải màu trắng quen thuộc đỗ cạnh quầy bán quà vặt đối diện cổng trường.

Ông chủ Triệu cầm một gói thuốc lá đi từ tiệm quà vặt ra, vẫy tay chào chúng tôi.

Tôi và Lâm Lỗi cười vẫy tay lại với ông, nhưng Vi Vi lại trông khá bối rối. đầu tiên cô lùi lại một bước đứng sau Lâm Lỗi, sau đó quay lưng về phía ông chủ Triệu.

Vi Vi là người sĩ diện, từ trước tới nay cô luôn miễn cưỡng để các bạn cùng lớp biết ba mình là một người bán hàng trên xe bán tải… Cảm thấy nghề nghiệp của ba không vẻ vang, cảm thấy ba ăn mặc quá xuề xòa, thậm chí còn cảm thấy các bạn sẽ khinh thường cô vì ba… Vì vậy mỗi lần ông chủ Triệu đưa cô đến trường, Vi Vi đều nhờ ba đậu xe ở trạm xăng cách trường một quãng chỉ để các bạn không nhìn thấy ba mình.

Lần này không ngờ ông chủ Triệu lại đến đột ngột, không hề báo trước, Vi Vi lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, trong lòng cô như có hai con quái vật đang chiến đấu quyết liệt.

“Vi Vi? Sao cậu quay lưng lại vậy?”

Vi Vi im lặng trong rối rắm một lúc rồi đột nhiên quay người, không còn trốn tránh hay e dè nữa, thoải mái cởi mở chào ba.

Ánh mắt cô kiên định, gương mặt nhẹ nhàng như trút được gánh nặng, những thứ hư vinh, tự tôn phù phiếm đều bị Vi Vi buông bỏ hoàn toàn, cô gọi to: “Ba, sao ba lại tới đây?”

Ông chủ Triệu thấy con gái cưng của mình gọi mình là ba trước mặt bao nhiêu bạn học, ông vốn đang lo lắng sợ con gái sẽ không vui nên đã định mua xong bao thuốc lá thì chạy đến trạm xăng dầu chờ. Ông cực kỳ vui mừng, vỗ vỗ cửa xe đầy phấn khởi: “Hôm nay ba về sớm, lái xe chở tụi con đi hóng gió.”

“Đi đâu hóng gió ạ?”

Ông chủ Triệu bí mật: “Cứ lên xe trước đi, tới nơi tụi con sẽ biết.”

“Vi Vi, Tĩnh Tĩnh, mấy bà nếm thử kem mới này, vị bơ rất béo…” Dương Phàm và Lý Tuyết mỗi người cầm một cây kem từ trong siêu thị ra ngoài. Nhìn thấy ông chủ Triệu đứng bên cạnh chúng tôi, mắt Lý Tuyết đảo quanh.

Vi Vi đi tới trước mặt ông chủ Triệu, giới thiệu tự nhiên: “Lý Tuyết, Dương Phàm, đây là ba tui.”

Mắt Lý Tuyết trợn to, ánh mắt đảo nhanh qua người Vi Vi và ông chủ Triệu, rồi rất lễ phép chào ông: “Chào chú! Cháu là Lý Tuyết, bạn cùng phòng với Vi Vi ạ.”

Dương Phàm cũng tự giới thiệu: “Chào chú, cháu là Dương Phàm, cũng là bạn cùng phòng Vi Vi.”

Ông chủ Triệu rất vui, gật đầu: “Chào các cháu, chào các cháu, nhà ở đâu, có muốn chú cho quá giang một đoạn không?”

Lý Tuyết và Dương Phàm xua tay: “Cảm ơn chú, nhà chúng cháu ở gần đây thôi, đạp xe 20 phút là đến.”

“Vậy được, các cháu đi đường cẩn thận.”

“Dạ được, tạm biệt chú.” Dương Phàm và Lý Tuyết mỉm cười rời đi.

Cách trường chúng tôi hai km có một hồ sen, gần đến hè, hoa sen nở rộ trong hồ, hồng hồng xanh xanh rất đẹp.

Ông chủ Triệu dừng xe bên cửa đông hồ sen, hô to với chúng tôi: “Mấy cô nhóc, xuống xe!”

Ba chúng tôi xuống xe, hoàng hôn nghiêng nghiêng phía tây nhuộm những đám mây thành những sắc màu rực rỡ. Ông chủ Triệu từ ghế lái nhảy xuống, dẫn chúng tôi vào trong hồ sen.

Tuy đã chạng vạng nhưng người trong vườn vẫn còn đông, người lớn trẻ con cầm đài sen cười cười nói nói, chụp ảnh, hóng mát, có người đẩy xe đạp bán kẹo đường dưới bóng cây.

Giữa hồ có mấy chiếc thuyền nhỏ, ba chúng tôi thuê một chiếc thuyền chèo từ đông sang tây, chơi mãi đến khi trăng lên trên cành. Ông chủ Triệu dẫn chúng tôi đến phố ăn vặt ăn một bữa thật ngon lành, sau đó lên xe đón làn gió đêm mát mẻ quay về nhà.

Vài ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, nhà Lâm Lỗi trở thành khu vực bảo vệ trọng điểm. Bà Lưu giương cây dù to ngồi trước cửa, nói với bọn trẻ đi ngang qua: “Ngoan! Đừng làm ồn, chị Lam Lam đang ôn bài trong nhà.”

Những người bán rong đi ngang qua cũng bị bà Lưu chặn lại từng người một: “Chị ơi, hôm nay đừng phát loa, con gái tôi đang học trong nhà, sợ ảnh hưởng tới nó.”

“Con bé sắp thi đại học rồi, mọi người hiểu mà hiểu mà, qua mấy ngày này rồi sẽ ổn thôi.”

Người bán dưa hấu Vương Kiến Quân tắt loa đi, giơ ngón cái với bà Lưu: “Chị Lưu, nghe nói con bé nhà chị học rất giỏi, thi toàn đứng nhất, đảm bảo đậu Thanh Hoa Bắc Đại.”

Bà Lưu rất thích nghe những lời thế này nhưng vẫn khiêm tốn lắc đầu: “Còn chưa thi đâu, đâu ai nói chắc được gì, con bé đang chịu áp lực rất lớn.”

Vương Kiến Quân cười: “Còn chưa chắc gì, nếu Lam Lam không đậu Thanh Hoa Bắc Đại thì thôn chúng ta không ai có thể vào đại học được đâu, con bé là hy vọng của cả thôn.”

Bà Lưu mừng đến không khép được miệng, không khỏi cao giọng: “Xin mượn lời tốt lành của anh, chờ sau này Lam Lam thi đậu, tôi mua một trăm quả dưa hấu to mời cả thôn.”

Vương Kiến Quân vỗ ngực: “Được được, vậy tôi sẽ chuẩn bị dưa hấu to từ Ninh Hạ cho chị, đảm bảo vừa nhiều cát vừa ngọt.”

Lâm Lam trong phòng đang ngồi tựa vào bàn, không đọc sách, cũng không luyện đề, cô khóa trái cửa ngơ ngẩn nhìn trời xanh bên ngoài cửa sổ. Còn hai ngày nữa đến kỳ thi, tất cả đã đến thật gần, mà lại cũng thật xa. Cô mở sách sửa lỗi, xem lại những phần mình đã làm sai trong năm, ôn được nửa chừng thì một cơn đau đầu dữ dội ập đến, tựa như có người dùng vô số mũi kim nhỏ châm vào da đầu cô.

Lâm Lam túm lấy đầu, cố gắng tập trung chú ý lại, nhưng cô không thể suy nghĩ, không thể tập trung, chỉ có thể ngồi ngây ngốc như con rối gỗ, dày vò trải qua thời gian đau khổ.

“Học, học, thi, thi, vật lý, hóa học, Thanh Hoa, Bắc Đại, Bắc Kinh, Thượng Hải.”

Giáo viên chủ nhiệm nói thi đại học là một chiếc xuồng độc mộc giữa thiên quân vạn mã, thời gian học tập gian khổ mười hai năm chính là vì để giành được một vị trí chiến thắng trong cuộc chiến tranh không có khói thuốc súng này.

Lâm Lam không biết gần đây mình bị làm sao, luôn bị đau đầu từng cơn, không thể kiểm soát cũng không hề có dự báo. Ban đầu cô nghĩ do mình không nghỉ ngơi tốt nên đã đi ngủ từ rất sớm, ngày hôm sau dậy ôn tập vẫn bị đau đầu. Không dám nói với ai, cũng không dám đi khám, chỉ có thể âm thầm chịu đựng…

Bà Lưu ở trong bếp nấu một nồi chè đậu xanh hoa ly*, bưng một bát nhỏ cẩn thận đi tới trước phòng con gái thứ hai, nhẹ nhàng gõ cửa: “Lam Lam? Có muốn uống chè đậu xanh hoa ly không, mẹ mới vừa nấu.” (Canh đậu xanh hoa ly là một món ăn , nguyên liệu chính là đậu xanh, hoa ly tươi các loại . Vị ngọt thanh nhẹ, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, làm dịu thần kinh, bổ phổi, là sản phẩm không thể thiếu trong nhà vào mùa hè oi bức. https://baike.baidu.com/item/%E7%BB%BF%E8%B1%86%E7%99%BE%E5%90%88%E6%B1%A4/7362275#:~:text=1%E3%80%81%E6%8A%8A%E7%BB%BF%E8%B1%86%E6%B4%97%E5%87%80,%E6%94%BE%E8%87%B3%E4%B8%80%E8%BE%B9%E8%87%AA%E7%84%B6%E9%A3%8E%E5%87%89%E3%80%82)

Bà Lưu càng quan tâm như vậy, Lâm Lam càng cảm thấy bất an, cô bực bội nắm tóc, đứng trước gương cảm thấy mình như kẻ điên.

“Mẹ, con không uống, mẹ để Nhị Lỗi uống đi.”

Lâm Lỗi đã sớm bị bà Lưu cho ra ngoài, sợ cô ở nhà ảnh hưởng việc học của chị hai. Bà Lưu hơi thất vọng, đau lòng nói: “Vậy con đừng để mệt quá, học một lát rồi nghỉ ngơi một lát, biết không?”

“Dạ con biết rồi.”

Chờ ngoài cửa không còn tiếng động, Lâm Lam ngã lên giường, giương mắt nhìn trần nhà, đếm cừu để trấn tĩnh tinh thần lại, nhưng cho dù thế nào cô cũng không thể bình tĩnh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện