Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 135: Tự làm tự chịu



Trì Long thấy Nghê Diệp Tâm đi ra ngoài, nhịn không được liền cười một tiếng.

Triệu Doãn nhẹ nhàng thở ra, nghe được Trì Long cười, có chút xấu hổ, không vui nói:

“Ngươi cười cái gì?”

“Không có.”

Trì Long đi qua, sau đó dựa gần bên tai Triệu Doãn thấp giọng nói:

“Ta nhìn thấy ngươi vui vẻ nhịn không được liền muốn cười.”

Triệu Doãn biết hắn tuyệt đối không có nói thật, bất quá cũng lười cùng hắn tranh luận.

Trì Long duỗi tay đem hắn ôm vào lòng, nói:

“Chuyện Mộ Dung Trường Tình ngươi cũng đừng quản.”

Triệu Doãn không có gật đầu, bất quá hắn thật sự không nghĩ quản, hắn cũng quản không được.

Trì Long lại nói:

“Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê đại nhân tình cảm rất tốt. Người ta nói hủy đi mười tòa miếu, không hủy một cuộc hôn nhân, chúng ta đừng làm việc lấy gậy đánh uyên ương.”

Triệu Doãn trợn mắt, nói:

“Ta sao cảm thấy ngươi đã sớm biết thân phận Mộ Dung Trường Tình từ lâu.”

“Hắn có võ công cao không lường được, lại họ Mộ Dung, còn đối với Xà Văn Đồ Đằng có hứng thú, ta chỉ tùy tiện suy đoán một chút, cho nên đã chuẩn bị tâm lý.”

Kỳ thật Triệu Doãn cảm thấy mình cũng đã sớm nghĩ tới, nhưng đều do Nghê Diệp Tâm luôn gọi Mộ Dung đại hiệp, Mộ Dung đại hiệp mà bỏ qua. Ai có thể đem một ma đầu liên hệ cùng đại hiệp chứ.

Khi Triệu Doãn còn đang suy nghĩ, Trì Long bỗng nhiên hôn lên bờ môi của hắn. Triệu Doãn sửng sốt, liền nghe Trì Long nói:

“Triệu Doãn có nghĩ thì nghĩ về ta nhiều một chút, đừng luôn nghĩ về người khác.”

Triệu Doãn muốn đẩy hắn, bất quá Trì Long ôm chặt, sau đó áp sát đem lưỡi vói vào trong khoang miệng Triệu Doãn. Triệu Doãn chỉ giãy giụa một chút, liền thuận theo bắt đầu đáp lại nụ hôn này.

Hai người hôn rất lâu, hô hấp cũng có chút không ổn định.

Phòng bên lại truyền đến giọng Nghê Diệp Tâm la to, cũng không biết gọi gì, nghe xong làm người ta cảm thấy có chút thẹn.

“Không chuyên tâm.”

Trì Long bỗng nhiên cắn Triệu Doãn.

“Ui....”

Triệu Doãn cảm giác rất đau.

“Không chuyên tâm, xem ra phải trừng phạt.”

“Đừng……”

Triệu Doãn duỗi tay đẩy hắn, nói:

“Nơi này là Hàn phủ.”

“Ta có chừng mực.”

Trì Long hôn hai má Triệu Doãn.

Phòng bên này là không khí kiều diễm, phòng bên kia Nghê Diệp Tâm kêu như sói tru quỷ gọi.

Nghê Diệp Tâm cảm giác phía dưới chợt lạnh, quần bị lột rớt. Sau đó không đợi hắn kháng nghị, mông đã bị đánh!

Âm thanh cực kỳ vang dội!

Mộ Dung Trường Tình đánh một cái, liền nhìn thấy mông Nghê Diệp Tâm có chút đỏ. Mông vốn dĩ vểnh cao, bởi vì chịu kích thích, lúc này cơ bắp căng cứng. Cũng không biết vì cái gì, Mộ Dung Trường Tình nhìn thế lại có chút khô cổ họng.

Mộ Dung Trường Tình chỉ đánh một cái, sau đó thối lui hai bước, làm bộ chuyện gì cũng không có xảy ra, giọng lãnh đạm nói:

“Xem ngươi còn dám nói hươu nói vượn.”

Nghê Diệp Tâm phát ngốc, cảm giác mông đau đớn, còn lạnh.

Ta bị đánh!

Nghê Diệp Tâm ngốc lăng nửa ngày không phản ứng. Sống hai mươi mấy tuổi đầu, thế nhưng lần đầu bị đánh mông.

“Quá kỳ quái! Quá mất mặt!”

Nghê Diệp Tâm lập tức hét to rồi nhảy dựng trên giường. Vẻ mặt hung tợn, bất quá khi nhảy dựng lên thiếu chút nữa bị vướng quần mà té ngã, chật vật đến không chịu được.

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng kéo quần, cảm giác mông rát rạt, lên án.

“Hừ, ta nói bậy rằng mông đại hiệp có nốt ruồi. Vì cái gì không nói lại ta?”

“Ngươi……”

Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa bị tức chết rồi. Nhìn Nghê Diệp Tâm nhảy nhảy kêu gào, lập tức liền tiến lên một bước.

Nghê Diệp Tâm sợ tới mức kêu to.

“Định làm gì... làm gì.... mông cũng đánh rồi mà!”

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy hắn lại gần liền hoảng sợ, túm quần muốn né tránh, đáng tiếc vẫn bị Mộ Dung Trường Tình ấn ở trên giường, hiện tại cũng chỉ có thể la to. Mộ Dung Trường Tình cười lạnh nói:

“Ta xem ngươi còn cãi bướng.”

Nghê Diệp Tâm lại hô to lên.

“Cứu mạng.... A......Trì Long! Triệu Doãn! Cứu mạng đi! Có ai nghe thấy hay không?!”

Phòng bên cạnh Trì Long và Triệu Doãn đau đầu muốn nứt. Bọn họ nghe thấy, nhưng loại chuyện đáng thẹn này, ai dám đi quản.

Mộ Dung Trường Tình hung tợn nói:

“Ngươi câm miệng cho ta.”

“Không.... không.... không.... Đánh mông ta, còn bắt ta câm miệng.”

Nghê Diệp Tâm một bộ la lối khóc lóc, bị Mộ Dung Trường Tình ấn ở trên giường, duỗi tay che lại mông, sợ hắn lại túm quần của mình.

Mộ Dung Trường Tình thật là đau đầu. Nghê Diệp Tâm mỗi lần đều khiêu chiến lòng kiên nhẫn của hắn, nhưng mà hắn lại luyến tiếc không nỡ đánh. Mộ Dung đại hiệp cảm thấy gần đây lá gan Nghê Diệp Tâm càng lúc càng lớn. Hắn cần phải giáo huấn, bằng không về sau Nghê Diệp Tâm nhất định leo lên trên đầu hắn ngồi.

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Không câm miệng có phải hay không?”

Nghê Diệp Tâm che lại quần của mình, có điểm túng, nói:

“Hôn đi, ta liền câm miệng.”

“Ha ha....”

Mộ Dung Trường Tình cười ra tiếng. Nghê Diệp Tâm cảm giác Mộ Dung đại hiệp chính là soái ca, giọng cũng dễ nghe, đặc biệt có lực mê hoặc.

Mộ Dung Trường Tình cười nhưng không có thành ý nói:

“Tốt thôi, chính ngươi nói không câm miệng.”

“Lại định lột quần ta sao?”

Nghê Diệp Tâm kêu to.

“Đồ lưu manh thích lột quần!”

“……”

Mộ Dung Trường Tình cũng không dùng lực, chỉ là giật một cái, quần Nghê Diệp Tâm liền trực tiếp rơi xuống, còn bị Mộ Dung Trường Tình ném dưới giường.

Nghê Diệp Tâm dùng cả tay cùng chân bò, kéo chăn che giấu.

Mộ Dung Trường Tình lại cười một tiếng, rồi khom lưng nhặt cái quần dưới giường lên, sau đó dùng cái quần trói hai tay Nghê Diệp Tâm vào cùng nhau.

Nghê Diệp Tâm tức khắc đỏ mặt, trong lòng tự nói mình cũng thật sự quá bi ai.

Vì cái gì một công cao lớn uy võ lại luôn là bị mỹ thụ ức hiếp dễ như trở bàn tay. Công mà bị làm cho chật vật, còn bị mỹ thụ lột quần. Cảm thấy đặc biệt nguy hiểm.

Nghê Diệp Tâm hiện tại thật giống như là cá trên thớt gỗ, đôi tay còn bị trói.

“Đại hiệp bình tĩnh một chút, chúng ta nói chuyện đi. Vừa rồi là ta không đúng, ta biết sai rồi.”

“Hiện tại biết nhận sai?”

Nghê Diệp Tâm gật đầu như băm tỏi, nói:

“Chúng ta nhanh đi tra án, thời gian cấp bách. Không chừng án này cùng Xà Văn Đồ Đằng có quan hệ, chúng ta không thể chậm trễ thời gian.”

“Không sao đâu, Nghê đại nhân rất thông minh, tra án đối với ngươi mà nói như hạ bút thành văn, thời gian không tính là cái gì.”

Nghê Diệp Tâm nuốt nước bọt, nói:

“Ta thật sự sai rồi, đại hiệp buông tha cho ta.”

“Ngươi nói đi...”

Mộ Dung Trường Tình thong thả ung dung nói:

“Ta phải đối với ngươi làm cái gì? Ngươi đang cầu ta thả ngươi.”

“……”

Nháy mắt Nghê Diệp Tâm nghĩ tới hồi ức không tốt. Lần trước thiếu chút nữa bị Mộ Dung Trường Tình dùng cái ngọc thế thọc vào tiểu cúc, khiến một người dốc lòng phải làm cường công bị ác mộng. Mộ Dung Trường Tình vừa hỏi, Nghê Diệp Tâm lập tức liền không tự chủ nhớ tới ác mộng kia. Nghê Diệp Tâm cũng không dám mở miệng.

Mộ Dung Trường Tình khó thấy được Nghê Diệp Tâm ngậm miệng không nói, ngồi ở trên mép giường cười đánh giá.

“Ngươi không trả lời ta, suy nghĩ cái gì?”

Nghê Diệp Tâm nhắm hai mắt lại, sợ Mộ Dung Trường Tình nhìn đoán được mình suy nghĩ cái gì.

Nghê Diệp Tâm nhắm mắt lại, một bộ dạng anh dũng hy sinh khiến Mộ Dung Trường Tình bị chọc cười.

Mộ Dung Trường Tình từ trong tay áo lấy ra một thứ, cầm ở trong tay hướng trên cằm Nghê Diệp Tâm chọc chọc.

Nghê Diệp Tâm là nhắm mắt, cảm giác được thứ lạnh như băng chạm vào mặt, nhịn không được mở to mắt nhìn, liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình cầm một chủy thủ. Là chủy thủ xà văn.

Nghê Diệp Tâm nghiêng nghiêng đầu, nói:

“Không phải đại hiệp muốn hủy dung của ta chứ? Tuy rằng ta không đẹp bằng đại hiệp, cũng không dựa vào mặt mũi kiếm cơm, nhưng khuôn mặt bị huỷ hoại rất đáng tiếc.”

“Ai nói muốn hủy dung ngươi?”

Chủy thủ chậm rãi trượt xuống, kim loại lạnh lẽo tới cổ làm Nghê Diệp Tâm run rẩy.

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, nói:

“Ta nhớ tới một chuyện thú vị, hơn nữa ngươi rất sợ.”

Nghê Diệp Tâm tức khắc cảm giác sợ tới mức nói lắp.

“Đại.... Đại hiệp, đừng nguy hiểm như vậy, ta thật sự sai rồi.”

Mộ Dung Trường Tình không để ý tới. Chủy thủ từ cổ lại đi xuống, xẹt qua ngực, sau đó là bụng, chậm rãi lại không ngừng đi thẳng đến đùi.

Nghê Diệp Tâm giật mình, sợ tới mức lông tơ dựng ngược.

Ngay lúc này, Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình lật người lại, mặt liền ghé vào giường.

Mông đã bị đồ vật lạnh ngắt chạm vào. Nghê Diệp Tâm nhìn không thấy cũng có thể khẳng định, tuyệt đối là chủy thủ!

“Đại hiệp, đó là chủy thủ nha, đừng có đùa. Đại hiệp cũng đừng chơi dại.”

“Sợ cái gì? Lại không phải cầm đao đâm ngươi. Huống hồ chủy thủ này so với ngọc thế nhỏ hơn nhiều.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe tức khắc đổ mồ hôi lạnh, lập tức kẹp chặt hai chân, nói:

“Đại hiệp thương lượng đi. Ta thật sự biết sai rồi.”

Mộ Dung Trường Tình cười nói:

“Đừng lo lắng. Lần trước ta đã xem xuân cung đồ của Hứa thiếu gia cho ngươi. Cắm vào, ngươi hẳn là sẽ cảm thấy rất thoải mái.”

Nghê Diệp Tâm chửi rủa trong lòng. Tức khắc cảm thấy tiểu cúc của mình hôm nay khó giữ được. Sớm biết vậy không nên chọc Mộ Dung đại hiệp. Đừng thấy Mộ Dung đại hiệp ngày thường rất ôn nhu, thật ra là quỷ không phải người……

“Đó là gạt người... gạt người thôi. Đừng có tin xuân cung đồ. Cắm vào khẳng định đau đến chết. Đừng đùa nữa đại hiệp.”

Mộ Dung Trường Tình không để ý tới, liền đem chủy thủ kề sát chỗ nào đó.<HunhHn786>

Nghê Diệp Tâm sợ tới mức toàn thân đều căng thẳng, hai chân cũng gắt gao kẹp lại cùng nhau, làm động tác đấu tranh cuối cùng.

Mộ Dung Trường Tình lại cười nhẹ một tiếng, nói:

“Ta còn chưa có đem nó đưa vào, ngươi liền dùng lực kẹp chặt nó rồi sao?”

Nghê Diệp Tâm nghe Mộ Dung Trường Tình nói cảm thấy thẹn đến mặt đỏ bừng, nhưng cũng không dám thả lỏng. Bằng không Mộ Dung Trường Tình thật sự đem vật kia đẩy mạnh vào thì làm sao?

“Ngươi lần trước nói gì ta? Tuy rằng ngoài miệng nói không cần, nhưng thân thể vẫn rất thành thật.”

“……”

Không phải không báo ứng mà là chưa tới!

Nghê Diệp Tâm rốt cuộc biết cái gì gọi là "tự làm tự chịu".

Quả thực muốn khóc! Mộ Dung đại hiệp lòng dạ hẹp hòi, sao ta nói qua cái gì hắn đều nhớ rõ vậy?!

Giờ này khắc này, Nghê Diệp Tâm cảm thấy sẽ hỏng mất.

“Ui....”

Nghê Diệp Tâm cắn răng rên một tiếng. Cảm giác vật lạnh như băng chen vào một ít, bất quá thực mau liền lui ra.

Nghê Diệp Tâm cảm giác toàn thân đều thoát lực, thân thể lập tức liền thả lỏng xuống.

Mộ Dung Trường Tình đã đứng lên, đem chủy thủ đặt ở bên cạnh Nghê Diệp Tâm, nhàn nhạt nói:

“Mau đứng lên lau sạch chủy thủ cho ta.”

“……”

Chấn kinh quá độ, Nghê Diệp Tâm nằm úp trên giường. Hiện tại mới phát hiện mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Thở hồng hộc, Nghê Diệp Tâm nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Trường Tình, nói:

“Mộ Dung đại hiệp, có đi người thăm hỏi người nhà không?”

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm đáng thương hề hề một cái, cười nói:

“Thực đáng tiếc, ta không có người nhà.”

Tay Nghê Diệp Tâm còn bị quần cột, xoay trở thật lâu mới cởi ra. Mông trống trải, thiếu chút nữa cúc hoa khó giữ được, thật sự là đáng sợ.

Động tác mặc quần của Nghê Diệp Tâm có chút vội vàng, mới vừa vừa nhấc chân cho vào trong ống quần, liền nghe được.

“Rẹt”

Nháy mắt biến thành quần thủng đáy.

Mộ Dung Trường Tình đã rời mép giường, nghe được âm thanh quay đầu lại nhìn, nhịn không được liền cười, còn nhướng mày.

Nghê Diệp Tâm tức khắc xấu hổ muốn chết.

Quả thực vận số năm nay không may mắn. Chuyện xấu cứ đuổi tới, quần cũng bị rách! Rách rồi!

Quần áo Nghê Diệp Tâm đều còn ở khách điếm. Bọn họ hiện tại đang ở Hàn phủ, căn bản không có đem theo quần dự phòng.

Nghê Diệp Tâm nhanh tay kéo chăn che lại chính mình, vẻ mặt muốn khóc, nói:

“Đều tại đại hiệp đó.”

Mộ Dung Trường Tình hiện tại quả thực muốn cười to hai tiếng, nói:

“Ta không có xé quần ngươi.”

Nghê Diệp Tâm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói:

“Mau về khách điếm, giúp ta lấy một cái quần đi.”

Mộ Dung Trường Tình ngồi xuống, thong thả ung dung bắt đầu uống trà.

“Mặc kệ ngươi.”

Hung dữ không xong, Nghê Diệp Tâm lập tức liền thay đổi sách lược. Lộ vẻ mặt ủy khuất, dùng biểu tình đáng thương nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc chịu không nổi, đứng lên đi ra khỏi phòng.

Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra. Sau đó nắm chủy thủ lên, Nghê Diệp Tâm phẫn nộ đập vào giường. Bất quá chủy thủ là kim loại không bị trầy xước gì, mà thiếu chút nữa làm giường có một cái lỗ to.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình bị lỗ nặng, hiện tại mông còn cảm thấy đặc biệt khó chịu. Trong lòng hận đến hàm răng cũng ngứa, muốn tìm cách báo thù rửa hận.

Nghê Diệp Tâm nghĩ mình cùng Mộ Dung đại hiệp đã làm một lần, cũng thật lâu chưa có lại làm. Nghê Diệp Tâm cũng không biết lần duy nhất đó là ảo tưởng, căn bản không phải sự thật.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy cứ như vậy kéo dài sớm muộn gì cúc hoa cũng khó giữ được. Mộ Dung đại hiệp võ công quá lợi hại, cần phải dùng thủ đoạn mới có thể đè người, để Mộ Dung đại hiệp thành thật nằm ở mặt dưới!

Nghê Diệp Tâm có một lý tưởng hào hùng, nhưng không có biện pháp gì, trong đầu chỉ có một ý niệm.

Hạ dược!

Trừ hạ dược, Nghê Diệp Tâm thật sự không biết làm như thế nào mới có thể khiến Mộ Dung Trường Tình ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Chuyện này khó hơn so với lên trời.

Mộ Dung Trường Tình đi về khách điếm lấy quần. Nghê Diệp Tâm ở trong phòng một mình rất yên tĩnh.

Triệu Mục ở phòng kế bên nhẹ nhàng thở ra, hắn thật sợ lại nghe được âm thanh gì kỳ quái.

Triệu Mục đợi một lúc, phát hiện phòng bên vẫn thực an tĩnh. Hơn nữa Mộ Dung Trường Tình hình như đã đi ra ngoài. Triệu Mục liền đứng lên, nói:

“Cố Cửu, chúng ta đi tìm Nghê đại nhân nói về vụ án đi?”

Cố Cửu nhìn hắn một cái, nói:

“Đại công tử đi đi, ta có chút mệt mỏi.”

Cố Cửu vừa rồi vẫn luôn phát ngốc, cũng không biết nghĩ cái gì. Triệu Mục vừa thấy liền nói:

“Ngươi không có việc gì chứ?”

Cố Cửu lắc lắc đầu. Triệu Mục liền nói:

“Ta lập tức quay lại ngay.”

Triệu Mục ra khỏi phòng liền đến phòng Nghê Diệp Tâm. Hàn gia đã chết người, hơn nữa chết rất kỳ quái, trong lòng Triệu Mục cảm thấy không yên ổn.

Triệu Mục gõ gõ cửa, nói:

“Nghê đại nhân có ở trong không?”

Vừa đúng lúc Mộ Dung Trường Tình đi lấy quần trở về, liền nhìn thấy Triệu Mục gõ cửa phòng Nghê Diệp Tâm.

Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy Triệu Mục liền không vừa mắt. Người nọ còn thừa dịp không có hắn, đi gõ cửa tìm Nghê Diệp Tâm, thì càng không vừa mắt. Mộ Dung Trường Tình đen mặt, vừa muốn đi qua, lại nghe được Triệu Mục gõ cửa hỏi:

“Nghê đại nhân có ở trong không?”

Ở trong phòng Nghê Diệp Tâm đang trầm tư suy nghĩ làm như thế nào tính kế Mộ Dung Trường Tình, đầu óc không rảnh rỗi. Đột nhiên nghe bên ngoài có người gọi, theo bản năng liền nói:

“Không có ở đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện