Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 142: Mật thư



Nghê Diệp Tâm cảm thấy thanh danh cả đời mình đã mất sạch. Bởi vì lúc này, ngay cả Hàn Kỳ đi tuốt đàng trước vẻ mặt cũng.

“Thì ra là thế.”

Mộ Dung Trường Tình thực thản nhiên cười cười, hoàn toàn không để ý.

Nghê Diệp Tâm thiệt tình cảm thấy da mặt dày nhất kỳ thật là Mộ Dung đại hiệp, bản thân mình căn bản tu luyện không chưa tới. Nghê Diệp Tâm không có biện pháp coi như vừa rồi cái gì cũng không phát sinh.

Mà sau hết thảy mọi việc, Trì Long đối với Mộ Dung Trường Tình thật là lau mắt mà nhìn. Rốt cuộc Nghê Diệp Tâm là cái dạng người gì, tài ăn nói bậc nhất, làm tức chết không biết bao nhiêu người, vĩnh viễn không có đối thủ. Nhưng Mộ Dung Trường Tình có thể làm cho dễ bảo, hơn nữa một bộ ngậm bồ hòn đã đủ công nhận lợi hại.

Trì Long nghĩ có lẽ nên tìm dịp cùng Mộ Dung Trường Tình trao đổi học hỏi.

Triệu Doãn bên cạnh căn bản không biết Trì Long đang tính kế hắn. Hắn có chút xấu hổ, sợ Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình lại nói ra cái gì kinh người.

Mọi người cùng nhau đến phòng Tam công tử. Tam công tử không hổ là người con được Hàn lão gia thương nhất, sân rất lớn. Chỗ cho đám tiểu thiếp ở viện bên cạnh.

Tam công tử đã không còn nữa, bất quá mọi thứ còn giữ nguyên, cũng không có người nào được vào.

Lúc này có một gia đinh đang quét dọn, ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ lắp bắp kinh hãi nói:

“Nơi này là chỗ của Tam công tử, không thể tùy tiện ra vào.”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Chúng ta đến tra án.”

“Tra án cũng không được.”

Tên gia đinh này chính là người hầu thân cận của Tam công tử, nhìn thấy Hàn Kỳ, ánh mắt mang theo khinh thường. Tuy rằng hiện tại Tam công tử đã không còn nữa, nhưng vẫn còn khí thế cáo mượn oai hùm.

Nghê Diệp Tâm vừa nghe đã nói:

“Lão gia các ngươi cũng không dám ngăn cản ta.”

“Dù sao các ngươi cũng không thể đi vào.”

Hàn Kỳ lập tức nói:

“Làm càn, mấy vị đại nhân là tới tra nguyên nhân Tam ca chết, đừng cản trở, tìm được hung thủ để cho Tam ca chết thanh thản.”

“Tứ công tử, Tam công tử là chết như thế nào, chỉ sợ Tứ công tử rõ ràng nhất. Khi không sao hảo tâm mang người tới tra án?”

Hàn Kỳ vừa nghe, sắc mặt không tốt lắm.

Mộ Dung Trường Tình lúc này liền đi ra, nói:

“Nói lời vô nghĩa làm cái gì, đem hắn ném đi là được.”

Hắn không sợ hãi. Mộ Dung Trường Tình nói vừa dứt, hắn còn muốn nói nữa, lại bỗng nhiên không động đậy nổi, cũng không thể nói chuyện, mí mắt cũng không thể chớp.

Mộ Dung Trường Tình ra tay như chớp, điểm huyệt hắn rồi định đem hắn ném ra ngoài, bất quá bị Nghê Diệp Tâm ngăn trở, Nghê Diệp Tâm nói:

“Thôi, để cho hắn đứng ở chỗ này, cũng vừa lúc để hắn nhìn chúng ta đi vào như thế nào.”

Mộ Dung Trường Tình nghe Nghê Diệp Tâm nói xong, dứt khoát không có động vào hắn. Để tên gia đinh duy trì bộ dáng cầm cái chổi, trừng mắt, há miệng như muốn nói.

Nghê Diệp Tâm đi vào trong phòng, đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói:

“Trong chốc lát quai hàm khẳng định sẽ rất đau.”

“……”

Bọn họ đi vào phòng, vừa vào liền nhìn thấy bình phong lớn. Đây chính là thứ tốt. Một khối ngọc thạch điêu khắc tỉ mỉ, vừa thấy liền biết giá trị liên thành.

Đi sâu vào trong có phòng khách nhỏ, xuyên qua phòng khác mới là phòng ngủ.

Một bên là thư phòng, bên trong chất đầy bảo vật quý hiếm làm người ta hoa cả mắt.

Triệu Mục nhịn không được muốn cảm khái. Tam công tử quả thật giàu có, so với kho Vương phủ còn muốn nhiều hơn.

Nghê Diệp Tâm đi dạo một vòng phòng khách, sau đó liền đi vào phòng ngủ. Phòng ngủ thật sạch sẽ, trên bàn còn có hộp trang sức, bên trong không ít trang sức, hẳn là có tiểu thiếp thường xuyên ở chỗ này qua đêm.

Phòng ngủ cũng không có phát hiện gì, cũng không khác phòng ngủ bình thường.

Nghê Diệp Tâm nhìn một vòng, cẩn thận nhìn một lần nữa, lắc lắc đầu xoay người muốn đi ra ngoài.

Mộ Dung Trường Tình quay người lại, bỗng nhiên liền nhíu mi, nói:

“Hàn Kỳ đi đâu rồi?”

Nghê Diệp Tâm lúc này mới chú ý tới, bọn họ cùng nhau đi vào nhưng mà Hàn Kỳ không còn ở đây.

Cố Cửu đứng ở cạnh cửa chỉ chỉ bên ngoài, nói:

“Hàn công tử ở phòng khách, hắn nói không có tiện đi vào.”

Nghê Diệp Tâm cũng không có miễn cưỡng hắn. Bọn họ rời khỏi phòng ngủ liền đi đến thư phòng, bên trong có không ít sổ sách, bất quá rơi đầy đất, nhìn có vẻ không ai vào quét tước.

Nghê Diệp Tâm đi đến trước bàn, liền nhìn thấy trên bàn là một lớp bụi dày, như là thật lâu không có người chạm qua.

Nghê Diệp Tâm xoay người sang chỗ khác, lại đi xem kệ sách sau lưng, nhịn không được nói:

“Cái kệ sách nhìn thật là bề thế.”

“Đúng như thế.”

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng.

Kệ sách chiếm hết mặt tường, bên trên đầy sách, có rất nhiều người đều hy vọng mình có một cái kệ sách như vậy.

“Ta dám cam đoan, sách nơi này một quyển hắn cũng chưa sờ qua, bên trên đều là bụi.”

“Cũng không nhất định.”

Mộ Dung Trường Tình nói xong giơ tay chỉ chỉ.

Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn. Mới đầu không phát hiện cái gì, sau đó nhìn cẩn thận liền phát hiện Mộ Dung Trường Tình chỉ cái dấu tay.

Trên kệ sách đã thật lâu thật lâu không ai chạm vào, nhưng mà ở tầng cao nhất, có một bộ sách bị rớt một vài quyển, lộ ra một quyển sách có cái dấu tay.

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:

“Là quá cao cho nên ngươi nhìn không tới sao?”

“……”

Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình đột nhiên nói một câu thiếu chút nữa tức chết.

Chỉ thấp hơn một chút xíu, Mộ Dung đại hiệp lại nhục nhã như vậy!

Bất quá tuy rằng nhìn thấy, nhưng chỗ cao như vậy, Nghê Diệp Tâm duỗi tay vẫn với không tới, cần lấy một cái ghế mới tới được. Nghê Diệp Tâm trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình một cái, sau đó liền kéo một cái ghế lại.

Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua, nhịn không được bật cười, nâng tay lên, nói:

“Ta có thể giúp ngươi lấy.”

“Đừng nhúc nhích!”

Nghê Diệp Tâm không khách khí nói.

“Ai nói ta với không tới, ta chỉ muốn cẩn thận đến gần xem một chút, không nên phá hư cái dấu tay.”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, cuối cùng buông xuống không có động, chờ Nghê Diệp Tâm đem ghế lại.

Nghê Diệp Tâm đem ghế đến, bước lên, như vậy là có thể cẩn thận nhìn quyển sách.

Là một bộ sách đặt ở trong một cái hộp, nếu muốn lấy sách ra nhất định phải mở hộp ra mới được.

Nghê Diệp Tâm nhìn kỹ, liền nhíu mi, nói:

“Rất kì quái.”

“Sao vậy?”

“Chỗ này có một quyển sách bị động qua, bất quá tuyệt đối không phải quyển có dấu tay.”

“Hả? Đó là quyển bên cạnh?”

Nghê Diệp Tâm lắc đầu, sau đó lại gật đầu, nói:

“Thật đúng là quyển bên cạnh, bất quá không phải quyển hiện tại này.”

Nghê Diệp Tâm vươn tay tới, làm một động tác muốn lấy sách, lại không có lấy quyển nào, mà đem ngón tay chen vào giữa hai bộ sách.

Hai bộ sách dịch sang hai bên, lộ ra một khoảng không bằng bàn tay.

“Xem đây, nơi này kỳ thật còn có thể để một bộ sách. Còn có khoảng trống lớn như vậy. Những chỗ khác đều để chật ních, căn bản không có khả năng để một bàn tay vào.”

Triệu Doãn nghe được Nghê Diệp Tâm nói cũng đi tới ngửa đầu nhìn, nói:

“Có lẽ vốn dĩ trưng bày vật gì đó?”

Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu, chỉ vào quyển sách có dấu tay, nói:

“Dấu tay này không phải có người cầm quyển sách này lưu lại, mà là có người cầm quyển sách bên cạnh kia, kết quả ngón tay cọ tới quyển sách này, mới lưu lại.”

Không biết quyển sách bị mất có quan hệ với cái chết của Tam công tử hay không. Hiện tại chỉ biết là quyển sách bị lấy đi chỉ trong vài ngày gần đây.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Gần đây có ai ra vào nơi này không?”

Vấn đề này bọn họ ai cũng trả lời không được, Hàn Kỳ phỏng chừng cũng trả lời không được. Trì Long nói:

“Cái này còn phải hỏi gia đinh bên ngoài.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói:

“Khẳng định không dễ hỏi.”

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh, nói:

“Ta thấy không phải.”

Nghê Diệp Tâm vỗ tay một cái, nói:

“Thật tốt quá, Mộ Dung đại hiệp, việc này xin giúp đỡ.”

“……”

Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên cảm giác chính mình bị hạ thấp, nhưng đã nói ra lại không thể nuốt lời trở về. Tư lợi bội ước không giống như là tác phong của Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình dứt khoát xoay người đi ra ngoài.

Nghê Diệp Tâm còn đứng ở trên ghế nhìn, bất quá Mộ Dung Trường Tình đi thực mau, cái gì cũng nhìn không thấy.

“A.....”

Bên ngoài vang lên một tiếng thét thảm, Nghê Diệp Tâm nghĩ nghĩ, nói:

“Trì Long, hay ngươi đi theo nhìn một cái? Ta cảm thấy Mộ Dung đại hiệp không có kinh nghiệm nghiêm hình bức cung, không thể yên tâm.”

Trì Long có chút bất đắc dĩ, gật đầu liền đi ra ngoài.

Mộ Dung Trường Tình chính xác không có kinh nghiệm. Trì Long cũng có chút sợ hắn xuống tay quá tàn nhẫn, trực tiếp giết chết người.

Nghê Diệp Tâm đứng ở ghế trên còn chưa có xuống dưới, nhìn khắp nơi một chút, bỗng nhiên bật cười.

“Nghê đại nhân? Làm sao vậy?”

Triệu Mục hỏi.

“Có phát hiện mới, vị Hàn tam công tử này thật đúng là tính trẻ con chưa hết, loại phương thức giấu đồ vật này mà còn dùng.”

Mọi người khó hiểu nhìn Nghê Diệp Tâm. Liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm nhón chân, duỗi tay hướng đỉnh kệ sách. Người khác nhìn không tới vì dưới thấp, nhưng Nghê Diệp Tâm ở rất cao.

Trên đỉnh kệ sách có một sợi dây nhỏ màu xám chạy dài tới mặt sau kệ sách.

Nghê Diệp Tâm duỗi tay nắm lấy đầu sợi dây, kéo ra bên ngoài. Sợi dây khá dài, bất quá thực nhẹ, thực mau liền kéo ra hết.

Mọi người sửng sốt, Nghê Diệp Tâm từ mặt sau kệ sách lấy ra một cái phong thư.

Hàn Kỳ kinh ngạc nói:

“Đây là cái gì?”

“Phải xem mới biết được.”

Có người dùng một sợi dây buộc vào một phong thư, sau đó đem phong thư cùng dây ném tới mặt sau kệ sách, chỉ lộ đầu sợi dây ở bên ngoài.

Cứ như vậy nếu không phải đứng đủ cao, hơn nữa nhìn cẩn thận, sẽ không phát hiện được.

Nghê Diệp Tâm đem phong thư mở ra. Là một phong thư nhìn có chút cũ. Nghê Diệp Tâm lấy lá thư ra liền nhíu mày.

Giấy khá mỏng, mực thấm sâu cả ở mặt trái cũng có thể nhìn thấy chữ. Những người khác tuy rằng không thể nhìn mặt trên lá thư cũng có thể nhìn ra chữ, kỳ thật thư cũng không nhiều chữ. Một trang giấy chỉ viết một hàng chữ, hơn nữa cực kỳ quỷ dị.

Nghê Diệp Tâm cầm thư nhảy xuống ghế, Mộ Dung Trường Tình cùng Trì Long lúc này đã trở lại.

“Nhanh vậy?”

Mộ Dung Trường Tình hất cằm, nói:

“Hắn nói không có người nào tiến vào. Trước kia phòng này cũng chỉ có tam thiếu gia cùng Hàn lão gia có thể vào.”

Nghê Diệp Tâm nghe xong gật gật đầu, như có chút suy nghĩ.

Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua đồ vật trong tay Nghê Diệp Tâm.

“Đây là cái gì?”

“Hình như một âm thư.”

“Mật thư?”

Mộ Dung Trường Tình lộ ra biểu tình khó hiểu. Nghê Diệp Tâm đem thư giao cho Mộ Dung Trường Tình, nói:

“Cái này để Trì Long giải thích cho các ngươi, hắn khẳng định biết mật thư là cái gì.”

Trì Long vừa nghe đã hiểu Nghê Diệp Tâm từ sớm đã biết thân phận của hắn.

“ Chỉ trình binh hành với nhập……”

Mộ Dung Trường Tình đọc qua mấy chữ liền nhíu mi, tựa như hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa là ý gì.

Trì Long lúc này nói:

“Mật thư kỳ thật là dùng khi hành quân đánh giặc. Để truyền thông tin bí mật lại không thể trực tiếp truyền toàn bộ nội dung một lần, một lá thư được tách ra nhiều phần, khi những phần hợp lại mới là nội dung hoàn chỉnh. Bất quá loại mật thư này hiện tại trong hành quân đánh giặc cơ bản không cần nữa, vì thực dễ dàng bị quân địch chặn được tin tức. Hiện tại đều dùng ký hiệu, dù quân địch chặn được thư cũng là vô dụng vì bọn họ căn bản xem không hiểu, lấy được cũng như không.”

Triệu Doãn lộ ra biểu tình bừng tỉnh nói:

“Thư này là một phần nội dung của thư? Không phải ký hiệu sao?”

“Nghe Mộ Dung đại hiệp đọc hẳn là mật thư, cũng không phải ký hiệu. Thư này hiển nhiên đã bị phân rất nhiều phần, khẳng định không dưới ba phần, câu chữ đã bị hủy đi rất nhiều không tìm được các phần khác căn bản đọc không hiểu. Mà ký hiệu cũng không phải cái dạng này, đó là một câu hoàn chỉnh, như là câu thơ, một câu miêu tả gì đó, có thể xem hiểu, chỉ là người ngoài nhìn không ra nội dung trong đó mà thôi.”

“Tuy rằng không biết là ý tứ, bất quá thần thần bí bí như vậy, vẫn là thu hồi trước tính sau.”

Mọi người đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh. Một nữ nhân cất cao giọng kêu:

“Phản rồi phản rồi! Con ta mới chết, ngươi liền leo lên trên đầu ta ngồi có phải hay không?! Nơi này là chỗ của con ta, khi nào đến phiên ngươi mang theo người ngoài vào!”

Chính là Vu thị.

Mọi người đi ra khỏi thư phòng, liền nhìn thấy Vu thị cùng hai nha xong vào. Vu thị thấy Hàn Kỳ lập tức lấy đồ vật trang trí trong phòng gần mình ném vào Hàn Kỳ.<HunhHn786>

Hàn Kỳ nhanh nghiêng người né tránh.

“Tam nương, Tam ca chết rất kỳ quặc, chẳng lẽ người không muốn bắt hung thủ sao?”

“Ta khinh!”

Vu thị phẫn nộ trừng lớn mắt.

“Hung thủ chính là ngươi! Ngươi từ sớm đã muốn con ta chết! Ngươi cho rằng ta không biết sao?!”

Vu thị lại chỉ vào mấy người Nghê Diệp Tâm kêu to.

“Ai cho các ngươi vào? Cút đi ra ngoài cho ta! Ai biết các ngươi có phải vào trộm đồ vật hay không!”

Vu thị không màng nha hoàn cản trở, cầm lấy một vật trang trí khác, hướng về phía Nghê Diệp Tâm ném qua.

Mộ Dung Trường Tình duỗi tay vung lên. Đồ vật mới bay qua còn không có đụng tới bọn họ, đã bị đẩy lui lại.

“Xoảng”

Vật trang trí bay trở về, vỡ nát bên chân Vu thị. Vu thị lại hét to một tiếng, bị dọa lảo đảo lui về phía sau.

“Ầm”

Một tiếng vang lớn, lại có cái gì đó vỡ nát, trong phòng lập tức lung tung rối loạn.

Cái kệ bị ngã, đồ vật giấu ở mặt sau lập tức liền lộ ra.

Là một cái hộp.

Nghê Diệp Tâm tức khắc sửng sốt, liền nghĩ tới phong thư sau kệ sách, chạy nhanh qua nhặt hộp lên.

Vu thị té ngã, thấy Nghê Diệp Tâm đi lại, còn tưởng rằng muốn đánh mình, sợ tới mức kêu to. Nhưng Nghê Diệp Tâm không có thời gian để ý, cầm lấy hộp lên, càng kinh ngạc, nói:

“Hả? Là trống không sao?”

Mộ Dung Trường Tình cũng đi tới, liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm đem hộp mở ra. Bên trong cũng không phải trống không, mà là có mấy phong thư.

Hộp mở ra, Vu thị ngồi dưới đất hít một hơi, chấn kinh trừng mắt. Ngay sau đó Vu thị dùng cả tay chân bò lên, muốn đi đoạt lấy cái hộp thư trong tay Nghê Diệp Tâm.

Chỉ là Vu thị còn chưa có bò đến, đã hét to một tiếng. Nha hoàn sợ hãi, chạy nhanh tới đỡ, bất quá lại bị Vu thị đẩy ra.

“Cút ngay! Ai cho các ngươi chạm vào mấy thứ kia! Cút!”

Nghê Diệp Tâm lui ra phía sau vài bước. Mộ Dung Trường Tình bước tới che chắn ở phía trước.

Vu thị biết mình đánh không lại, lập tức lại đẩy một nha hoàn, nói:

“Ngươi thất thần cái gì? Đi tìm lão gia! Mau đi!”

Nha hoàn chạy nhanh ra ngoài muốn đi tìm Hàn lão gia.

Mấy người Nghê Diệp Tâm không ngăn cản. Nơi này đã lộn xộn, sớm muộn gì cũng sẽ có người nghe được, Hàn lão gia chỉ là tới nhanh hay chậm mà thôi.

Nghê Diệp Tâm duỗi tay vào hộp, tùy tiện lấy ra một phong thư, sau đó liền lộ ra biểu tình chấn kinh.

“Làm sao vậy?”

Mộ Dung Trường Tình hỏi.

Nghê Diệp Tâm kinh ngạc nói:

“Xem phong thư này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện