Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 212: Trúng độc mà chết



Nghê Diệp Tâm nghe chuyện bát quái say sưa, thiếu chút nữa đã quên ăn cơm. Bọn họ chạy nhanh đi ăn cơm, sau đó liền đi xem thi thể.

Thi thể A Tiêu cô nương đã được mang về trong Vô Danh Sơn Trang.

Trong lúc đó đệ tử Vô Danh Sơn Trang được phái đi tìm Yến Bách Lý cũng tới bẩm báo, nói chưa phát hiện được cái gì. Yến Bách Lý giống như đã không còn ở trong Vô Danh Sơn Trang.

Bình Lục cũng đi ra ngoài tìm, bất quá vẫn chưa có trở về.

A Tiêu cô nương đôi mắt mở to, biểu tình có chút vặn vẹo, có lẽ thời điểm chết rất thống khổ. Trên người nàng cũng không có ngoại thương, không có chảy máu, chỉ có tay phải có chút trầy da, nhìn cũng không nghiêm trọng, hẳn là cọ chỗ nào đó mà rách da.

Vốn dĩ dựa theo cách lần trước bọn họ kiểm tra Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm. Người chạm vào thi thể hẳn là Hạ Hướng Thâm. Bất quá Mộ Dung Dục ghen, Hạ Hướng Thâm muốn đi dịch chuyển thi thể, Mộ Dung Dục lập tức liền ngăn cản.

"Để ta làm."

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, nhướng mày.

Xem ra Mộ Dung Dục ghen rất lợi hại nha!

Mộ Dung Dục tự mình xắn tay áo kiểm tra thi thể.

Xương cốt đều hoàn chỉnh, cũng không có nơi nào bị gãy. Tuy rằng còn chưa có cởi quần áo, bất quá thoạt nhìn cũng không có thấy đấu vết bị thương trí mạng.

Mộ Dung Dục lại kiểm tra cổ A Tiêu cô nương. Sau khi hắn vén tóc nhìn bên gáy nàng, liền nói:

"Quả nhiên."

"Làm sao vậy? Làm sao vậy?"

Nghê Diệp Tâm hỏi. Mộ Dung Dục chỉ vào bên cổ của A Tiêu cô nương.

"Nơi này cũng có lưu lại dấu vết như kim châm đâm vào."

Bởi vì có một ít kinh nghiệm, cho nên Mộ Dung Dục cố ý nhìn bên cổ của A Tiêu cô nương. Lại không nghĩ tới thật sự ở cùng một vị trí giống Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm cũng thấy được một lỗ kim màu đỏ nhỏ xíu. Bởi vì thi thể A Tiêu cô nương thực hoàn chỉnh, cho nên cái lỗ kim còn tương đối dễ nhận biết.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Nàng cũng có cái lỗ kim, nhìn như là cùng một người ra tay. Nhưng nàng cũng không giống như là trúng độc chết. Sao không có dấu hiệu trúng độc?"

"Các ngươi đi ra ngoài trước, ta kiểm tra xong rồi kêu các ngươi vào."

A Tiêu cô nương đã chết, đương nhiên cũng sẽ không đi báo quan, tất nhiên không có Ngỗ tác đến nghiệm thi. Mộ Dung Dục thông hiểu cổ độc, tuy rằng không thường kiểm tra đoán bệnh, nhưng ở trong mấy người bọn họ, hắn xem như tương đối có nghề. Tất nhiên là Mộ Dung Dục nghiệm thi.

Chỉ là nhìn bên ngoài tuyệt đối nhìn không ra cái gì, Mộ Dung Dục muốn cẩn thận nghiệm thi, đương nhiên muốn cởi quần áo thi thể ra.

Hạ Hướng Thâm có chút không yên tâm khi để Mộ Dung Dục một mình ở trong phòng. Nghê Diệp Tâm vẫy vẫy tay, nói:

"Chúng ta ra bên ngoài chờ, yên tâm đi, cũng sẽ không có chuyện xác chết vùng dậy cắn người đâu. Chúng ta đi ra ngoài chờ."

Trong phòng chỉ còn lại Mộ Dung Dục và thi thể, ba người khác ra ngoài cửa chờ.

"Rầm"

Mộ Dung Dục đóng cửa lại, sau đó ở trong phòng một thời gian rất lâu. Hạ Hướng Thâm có không yên tâm, lại có chút sốt ruột, thậm chí trong lòng còn có vị chua lòm. Tuy rằng biết bộ dáng này của hắn kỳ thật không phong độ cho lắm.

Mộ Dung Dục ở bên trong thật lâu. Nghê Diệp Tâm cảm thấy chân cũng mỏi, đặc biệt eo đau lưng đau, lực bất tòng tâm. Vừa mới bắt đầu còn đi tới đi lui, sau đó đúng dựa vào tường, cuối cùng cũng không biết nên làm như thế nào.

Mộ Dung Trường Tình ngoắc ngón tay, nói:

"Lại đây."

"Sao gọi ta giống kêu Bắp Rang vậy?"

Mộ Dung Trường Tình cười nói:

"Ta chỉ biết kêu Bắp như vậy thôi."

"......"

Nghê Diệp Tâm tuy rằng không tình nguyện, bất quá vẫn đi qua. Mộ Dung Trường Tình ngồi xuống bậc tam cấp, cũng mặc kệ đất có thể làm dơ quần áo. Hắn duỗi tay ôm eo Nghê Diệp Tâm, cho ngồi ở trên đùi, dựa vào trong lòng ngực mình.

"Thoải mái không?"

"Đệm thịt này lót mông không tồi."

Nghê Diệp Tâm tuy rằng cảm thấy như vậy có chút thẹn, bất quá chỉ có Hạ Hướng Thâm ở bên cạnh, cũng liền mặc kệ. Huống hồ eo thật sự đau nhức, nhu cầu cấp bách phải nghỉ ngơi một chút.

Nghê Diệp Tâm ngồi ở trên đùi Mộ Dung Trường Tình, vỗ vỗ đỉnh đầu hắn, nói:

"Đại hiệp lại có thêm một công năng."

Mộ Dung Trường Tình không chấp nhặt. Hắn nghĩ đến vì mình làm eo Mộ Dung Trường Tình đau cũng liền không để ý.

Nghê Diệp Tâm đắc ý. Phát hiện Mộ Dung Trường Tình không để ý tới mình, Nghê Diệp Tâm dứt khoát đưa tay sờ mặt Mộ Dung Trường Tình. Sờ trên mặt một chút, lại sờ đến lỗ tai, cả tóc cũng không tha. Ai bảo Nghê Diệp Tâm thật sự quá nhàn, đã ở ngoài cửa đợi rất lâu.

"Bốp"

Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc chịu không nổi liền giơ tay đánh vào mông Nghê Diệp Tâm một cái. Âm thanh vang lên rõ to, khiến Nghê Diệp Tâm cũng ngốc rớt.

Hạ Hướng Thâm hiển nhiên nghe được, bất quá coi như không nghe thấy, còn hướng bên cạnh đi hai bước.

Nghê Diệp Tâm sửng sốt, tức giận đến mặt cũng đỏ, nhưng không dám lộ ra, bóp cổ Mộ Dung Trường Tình.

"Người này... người này.... lại đánh mông ta, đền mạng đi!"

"Đánh đau sao?"

Mộ Dung Trường Tình cười hỏi. Nghê Diệp Tâm làm sao trả lời, cảm thấy thẹn muốn độn thổ.

Mộ Dung Trường Tình vừa hỏi vừa xoa mông cho Nghê Diệp Tâm. Động tác kia vừa ôn nhu vừa ái muội, làm cho Nghê Diệp Tâm giật mình một cái.

Nghê Diệp Tâm trừng mắt hừ hừ, thiếu chút nữa cắn lưỡi.

"Kẽo kẹt"

Ngay lúc này cửa phòng mở ra, Mộ Dung Dục từ bên trong đi ra. Hắn nhìn lướt qua Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình, nói:

"Ta ở bên trong với thi thể, các ngươi ở bên ngoài ve vãn đánh yêu."

Nghê Diệp Tâm nghe xong lời Mộ Dung Dục, tức khắc không chỗ dung thân. Mộ Dung Trường Tình lại rất bình tĩnh, chỉ nhướng mày.

"Thế nào?"

Mộ Dung Dục liếc mắt nhìn Hạ Hướng Thâm, nâng nâng cằm, nói:

"Đi lấy cho ta chút nước, ta muốn rửa tay."

Hạ Hướng Thâm lập tức liền đi, động tác nhanh như bay, hình như dùng cả khinh công.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy tức khắc hâm mộ không thôi, cảm giác Hạ Hướng Thâm chính là trung khuyển nha. Đặc biệt nghe lời lại ôn nhu. Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình đôi khi cũng thực ôn nhu, nhưng hắn tuyệt đối không phải trung khuyển. Hắn thường hóa thân thành sói đói, có khả năng ăn tươi nuốt sống người bất cứ lúc nào.

Mộ Dung Trường Tình nhéo cằm Nghê Diệp Tâm.

"Nhìn cái gì?"

Nghê Diệp Tâm bình tĩnh nói:

"Nhìn bầu trời xem, hôm nay thật không tệ."

Mộ Dung Dục nhìn thấy bọn họ lại bắt đầu ve vãn đánh yêu, nhịn không được trợn mắt.

Hạ Hướng Thâm thực mau liền mang nước đến, là nước nóng cho Mộ Dung Dục rửa tay. Mộ Dung Dục rửa sạch tay xong mới nói.

"A Tiêu cô nương thật đúng là trúng độc chết, có phải cùng một loại độc giống người trước kia hay không còn chưa biết. Ta không dám vội kết luận, nhưng từ những gì ta quan sát hẳn là cùng loại. Rất kỳ quái chính là A Tiêu cô nương cũng không phải bởi vì bị kim châm tẩm độc đâm vào mới trúng độc chết. Ta cảm thấy hình như không phải độc từ kim châm."

"Hả?"

Nghê Diệp Tâm kinh ngạc nói:

"Không phải từ kim châm? Vậy lỗ kim đó là gì?"

Mộ Dung Dục lắc đầu, nói:

"Kim châm tuy rằng khiến cho sưng đỏ, nhưng ta kiểm tra thấy không có độc. Độc có sẵn ở trong người nàng. Hơn nữa hẳn là thuốc độc tích tụ trong cơ thể đã lâu mới có thể biến thành độc phát thân vong như vậy."

"Cái quỷ gì vậy? Ngươi càng nói ta càng hồ đồ. A Tiêu cô nương trên cổ có lỗ kim châm, nhưng kim châm không có độc. Chẳng lẽ là để lừa chúng ta? Ngươi còn nói nàng là bị đầu độc đã lâu. Nàng không phải vừa mới đến Vô Danh Sơn Trang sao?"

"Đây là việc vô cùng chính xác. Ta cảm thấy, sư huynh của Hạ Hướng Thâm cũng là vì trường kỳ dùng độc cho nên mới đột nhiên phát độc mà chết."

Mộ Dung Dục giải thích rằng lúc trước hắn cũng nghĩ có người dùng kim châm tẩm độc đâm vào cổ Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm, kết quả làm cho hắn bị chết. Mà thời điểm hắn bị chết vừa đúng lúc có Yến Bách Lý bên cạnh, nên Yến Bách Lý đã bị bắt.

Lúc ấy bởi vì vị Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm không hề có ngoại thương, hơn nữa cũng không có dấu hiệu trúng độc rõ ràng. Sau đó người ta vội vã đem chôn người chết. Nếu không phải bọn họ đào thi thể ra, thì cũng không biết là do trúng độc mà chết.<HunhHn786>

Mà A Tiêu cô nương cùng Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm quả thực giống nhau như đúc. Hiện tại nhìn không ra nàng trúng độc, nhưng qua vài ba bữa nữa kiểm tra thi thể, tuyệt đối sẽ thấy mặt nàng màu xanh.

"Nếu thật sự chết bởi vì độc trên kim châm, thì dựa theo lượng độc phải dùng của loại độc này mà nói, tuyệt đối mắt mũi miệng sẽ chảy máu lập tức, không cần chờ đến nhiều ngày mới có biểu hiện ra là trúng độc. Biểu hiện như hiện tại cho thấy là dùng liều nhỏ trong thời gian dài, cuối cùng tích lũy chồng chất đủ lượng sẽ đột nhiên độc phát mà chết."

"Chuyện thật kỳ quái, là ai muốn giết chết bọn họ? Bọn họ cách xa nhau như vậy, hẳn không phải là một người có thể làm được? Hơn nữa động cơ giết chết bọn họ là gì?"

Mọi người nghe cũng cảm thấy thực mơ hồ. Hiện tại cũng chỉ có thiếu phụ kia có động cơ giết người. Nàng vì yêu sinh hận nên có khả năng giết người, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận động cơ này.

Nhưng mà hung thủ chỉ sợ cũng không phải một người. Vừa phải từ từ hạ độc Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm, lại phải hạ độc A Tiêu cô nương thời gian dài. Chuyện này không phải một người có khả năng làm được.

Mộ Dung Dục lại nói:

"Ta có thể nhìn ra chỉ có vậy, cái khác ta cũng không thể ra sức."

Bọn họ kiểm tra thi thể A Tiêu cô nương xong rồi càng rối rắm. Sau đó liền cùng nhau đi ra sau núi. Bọn họ muốn đi nhìn chỗ cột đá đã giam Yến Bách Lý một chút. Còn tiện đường ghé chỗ A Tiêu cô nương xảy ra chuyện xem một lần.

Bốn người đi đến giữa sườn núi liền gặp Bình Lục.

Bình Lục vẫn luôn đi tìm Yến Bách Lý. Vào ngày mùa đông, hắn một hơi chạy khắp núi một lần, mồ hôi đầy đầu, theo cổ chảy xuống ướt đẫm cả người.

Nghê Diệp Tâm thật sự sợ mồ hôi chảy đến một nửa liền kết băng......

Bình Lục mặt ủ mày chau, vẻ mặt nghiêm túc, vừa thấy liền biết căn bản không tìm được người, đều không mở miệng hỏi.

Hạ Hướng Thâm nói:

"Nếu tìm khắp núi không có, thì ngươi dẫn người xuống dưới chân núi tìm xem. Có lẽ hắn đã ra khỏi sơn trang cũng không chừng."

Bình Lục gật đầu đáp ứng, sau đó vội vã đi.

Yến Bách Lý đột nhiên biến mất, Bình Lục thực sốt ruột. Hắn cảm thấy Yến Bách Lý không có khả năng tự mình đi, cũng không phải bỏ trốn, có lẽ là bị người ta mang đi.

Bọn họ đã xảy ra quan hệ. Tuy rằng Yến Bách Lý khinh công cao, bất quá thân mình của hắn lúc này không khỏe, tuyệt đối không thể ra khỏi Vô Danh Sơn Trang. Huống hồ Vô Danh Sơn Trang gần đây canh gác rất nghiêm ngặt, cũng không phải nơi tùy tiện ra vào.

Thời điểm Bình Lục rời khỏi cột đá, Yến Bách Lý còn nói với hắn ngày mai phải mang tới một cái đùi gà cùng rượu ngon. Bình Lục đáp ứng, Yến Bách Lý có bộ dáng rất vui vẻ. Biểu tình vui vẻ của hắn làm Bình Lục cũng vui lây. Bình Lục cảm thấy Yến Bách Lý thật sự rất dễ giận dỗi, nhưng cũng dễ dỗ dành.

Chỉ là không ngờ đến, khi Bình Lục đến lại không thấy Yến Bách Lý.

Bình Lục cho rằng sẽ nhìn thấy biểu tình trông mong của Yến Bách Lý khi mình tới. Nhưng mà lại không nhìn thấy người.

Yến Bách Lý xác thực rất dễ dỗ dành. Hắn có một sư phụ rất tốt, đã thu nhận nuôi dưỡng dạy dỗ hắn. Nhưng không may hắn còn chưa có học xong võ công, sư phụ đã qua đời.

Hắn tuổi còn nhỏ đã sống một mình, muốn đi làm việc kiếm cơm ăn, nhưng do vóc dáng quá nhỏ gầy, không ai đồng ý dùng hắn.

Yến Bách Lý có khinh công rất tốt, nên dứt khoát đi làm trộm cắp để có cái no bụng.

Sau đó khi lớn lên một chút, hắn cũng muốn làm đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa. Bất quá thực đáng tiếc võ công lại quá kém, hắn lại không có bản lĩnh tự học, cho nên không thành đại hiệp được. Cả một thổ phỉ cũng đánh không lại.

Có một lần, hắn nhìn thấy thổ phỉ cướp người qua đường, liền xông lên hỗ trợ, nhưng bị đánh mặt mũi bầm dập, rất ư mất mặt.

Bất quá Yến Bách Lý cũng rất can đảm. Nửa đêm hắn chạy tới hang ổ của thổ phỉ, không một tiếng động gom góp hết tài sản của người ta. Hắn chỉ lấy một phần, còn lại đem chia cho người nghèo ở cửa thành.

Tất cả vàng bạc đều bị dọn đi hết, còn để lại tên trên cánh cửa. Đáng giận nhất chính là hắn còn rải nước tiểu khắp nơi xong mới đi.

Kể từ đó, Yến Bách Lý liền đắc ý, bắt đầu con đường làm đạo tặc. Bất quá loại chuyện cướp phú tế bần, có người nói hắn là người tốt, đương nhiên cũng có người mắng hắn không phải là người. Ở trên giang hồ, thanh danh của hắn vẫn không tốt, bị mắng nhiều hơn khen.

Yến Bách Lý cũng không phải lần đầu bị bắt. Giống như lần hắn trộm của Mộ Dung Trường Tình, đã bị trừng trị một phen. Mộ Dung Trường Tình chỉ là đem hắn treo ở trên cây mấy ngày mà thôi. Kỳ thật sự tình cũng không nghiêm trọng như lần này.

Đó là lần đầu Yến Bách Lý thất thủ, bị treo ngược ở trên cây, đáng thương hề hề vài ngày. Kết quả vào nửa đêm của một ngày, Yến Bách Lý bị dọa sợ gần chết. Hắn không nghĩ tới khu vực của Ma giáo mà cũng có sói, lại kết thành đàn.

Bị treo ngược ở trên cây, nhìn thấy đám sói vây quanh gốc cây, có lẽ chúng chờ hắn rơi xuống liền ăn vào bụng.

Cũng may những con sói không họ mèo, có chút ngốc không biết leo cây. Nhưng hết con này đến con khác nhảy chồm lên muốn cắn vào người Yến Bách Lý.

Hắn sợ tới mức muốn tiểu ra quần, nhưng hắn lại không thoát được. Hắn chỉ có thể gồng mình đối phó những con sói đó. Mỗi lần con sói nhảy lên, hắn liền nhanh chóng dùng chút lực làm mình cuộn tròn lên. Đám sói xem chừng không ăn được, qua một thời gian rốt cuộc cũng rời đi.

Yến Bách Lý từ trước đến nay đơn thân độc mã hành tẩu giang hồ. Trừ sư phụ cũng không ai đối xử tốt với hắn. Kết quả đột nhiên có một người đối xử với hắn tốt một chút, hắn liền cảm động mơ màng hồ đồ.

Người này đương nhiên chính là Bình Lục.

Yến Bách Lý cảm thấy, Bình Lục là người tốt, không giống với những người võ lâm chính phái tự cho mình siêu phàm, làm người hào sảng, lại còn cho hắn ăn ngon.

Yến Bách Lý bị mấy cái đùi gà cùng một cái chăn thu mua. Trời lạnh giá có cái chăn ấm khiến hắn cảm động phát khóc. Hoàn toàn không nhớ rõ Bình Lục thừa dịp hắn uống say dụ dỗ hắn làm chuyện bậy bạ.

Bình Lục mới đầu cảm thấy trêu chọc Yến Bách Lý thật sự thú vị, cho nên nhịn không được cứ chọc ghẹo hắn. Bình Lục lại là loại nam nữ đều ăn, phát hiện Yến Bách Lý uống say có chút dễ thương, liền nhịn không được.

Yến Bách Lý uống say cũng ngoan, không kêu cũng không náo loạn. Hắn ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực Bình Lục, còn há miệng rên hừ hừ. Hai người liền như vậy thuận lý thành chương mà làm. Sáng sớm ngày hôm sau Yến Bách Lý mới biết được chuyện gì đã xảy ra.

Bình Lục tuy rằng mới đầu định đến sẽ chọc ghẹo hắn, bất quá phát hiện không thấy Yến Bách Lý, trong lòng liền sốt ruột, nóng nảy lên.

Mấy người Nghê Diệp Tâm đi xem chỗ A Tiêu cô nương xảy ra chuyện. Chỗ tảng đá bằng phẳng cho nên A Tiêu cô nương ngã xuống cũng không có lăn xuống vực, trên người cũng không có chấn thương nặng.

Bọn họ nhìn trái nhìn phải, cũng không phát hiện cái gì.

Nếu dựa theo cách nói của Mộ Dung Dục, A Tiêu cô nương rất có thể là đột nhiên độc phát liền ngã xuống mất mạng. Thời gian lúc nào cũng khó đoán, rất có khả năng là nàng đi tới nơi này liền chết.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Nhưng nàng sao lại ở chỗ này?"

Hạ Uyển nói đã từng nhìn thấy A Tiêu cô nương đi cùng thiếu phụ đến sau núi. Nhưng thi thể A Tiêu cô nương là được đệ tử Vô Danh Sơn Trang phát hiện, mà không phải thiếu phụ phát hiện. Nên không biết thời điểm A Tiêu cô nương chết, thiếu phụ có ở cùng hay không.

Bọn họ xem qua nơi A Tiêu cô nương xảy ra chuyện xong, sau đó lại tiếp tục đi nhìn chỗ đã từng nhốt Yến Bách Lý.

Tấm ván sắt vẫn còn để nguyên, bọn họ theo tấm ván đến trên cột đá.

Cái chăn vẫn còn. Trên mặt đá quả nhiên có ghi tên Yến Bách Lý. Đúng là tác phong của hắn.

Nghê Diệp Tâm xoay người túm cái chăn lên, sau đó cẩn thận nhìn một lượt. Cũng không có cái gì khác lạ, rất sạch sẽ.

Mộ Dung Trường Tình cũng nhìn một vòng.

"Chỉ sợ Yến Bách Lý không phải bị người ta mang đi."

"Hả? Đại hiệp như thế nào biết?"

Nghê Diệp Tâm kinh ngạc. Mộ Dung Trường Tình đi tới vài bước, sau đó ngồi xổm xuống duỗi tay sờ sờ cạnh của cột đá, nói:

"Xem nơi này."

Bề mặt đá vốn dĩ không phải thực bằng phẳng, cũng không phải do con người tạo ra, là thiên nhiên hình thành, cho nên gập ghềnh là bình thường. Bất quá Mộ Dung Trường Tình duỗi tay sờ chỗ kia xác thực có hơi chút khác lạ.

Nghê Diệp Tâm cũng ngồi xổm xuống xem, tức khắc đại kinh thất sắc, nói:

"Không phải hắn rơi xuống vực chứ?"

Cạnh cục đá có chỗ bị mẻ, chỉ một chút cũng không thấy rõ. Bất quá bởi vì vừa bị mẻ, chưa có trải qua gió mưa mài giũa, nên cũng không trơn bóng, cẩn thận nhìn là có thể phân biệt ra.

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Phải đi xuống nhìn xem mới biết được."

Nghê Diệp Tâm níu cánh tay hắn, nói:

"Đại hiệp, từ từ, sâu như vậy sao mà xuống?"

Hạ Hướng Thâm cũng đi tới nhìn thoáng qua.

Phía dưới quá sâu, chính là vực thẳm vạn trượng, căn bản cái gì cũng nhìn không tới. Hơn nữa có sương mù dày đặc, nhìn xuống chỉ là một mảnh trắng xoá.

Bởi vì có tuyết rơi, nhiệt độ không khí lại thấp, tuyết trên đá không có tan, vừa thấy liền biết nguy hiểm. Nếu thật là từ nơi này rơi xuống chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

Hạ Hướng Thâm nói:

"Yến Bách Lý sẽ không vô duyên vô cớ rơi xuống. Để ta xuống đó nhìn xem."

"Hay là để ta đi, khinh công của ta tốt xấu gì cũng cao hơn so với huynh một chút."

Mộ Dung Dục nói. Hạ Hướng Thâm sao chịu để Mộ Dung Dục vào chỗ nguy hiểm, hắn duỗi tay ngăn lại.

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Ta đi xuống, các ngươi ở chỗ này chờ."

"Đại hiệp, đại hiệp!"

Nghê Diệp Tâm cũng sợ hãi. Sâu như vậy, tuy rằng Mộ Dung Trường Tình võ công cao, nhưng lỡ như có cái gì sơ xuất thì sao? Nghĩ thôi đã khiến cho khắp cả người phát lạnh.

"Chúng ta đi tìm sợi dây thừng, đừng trực tiếp nhảy xuống như vậy. Tốt xấu gì cũng phải có dụng cụ bảo hộ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện