Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 221: Ta đâu biết



Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình dìu trở về phòng. Sau khi ngồi trên giường Nghê Diệp Tâm nâng tay lên để Mộ Dung Trường Tình cởi áo. Một bộ dạng của chủ nhân.

Trong phòng tương đối ấm áp, Nghê Diệp Tâm cảm giác ứa ra mồ hôi, hơn nữa quần áo quá dày, làm cho không thoải mái.

Mộ Dung Trường Tình đem từng cái cởi xuống, Nghê Diệp Tâm chỉ lo nâng tay, trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, trong lúc nhất thời nhìn có chút ngây người.

Đợi một lát, Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên cảm thấy lạnh, cúi đầu nhìn lên đại kinh thất sắc.

“Từ... từ... đại... đại hiệp đang làm cái gì?”

“Cởi áo cho ngươi.”

Mộ Dung Trường Tình bình tĩnh nói, bất quá miệng treo nụ cười không có ý tốt.

Nghê Diệp Tâm nhanh tay giữ áo của chính mình, nói:

“Đây là áo trong, cởi ra chi?!”

Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm túm túm quần áo liền không có đi phân cao thấp, ôm cánh tay đứng ở trước mặt, cười nói:

“Ngươi cả đêm mệt nhọc ra mồ hôi, ta muốn tắm rửa cho ngươi một chút, tất nhiên phải cởi hết quần áo rồi.”

“Tắm rửa?”

Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, hiện tại đúng là muốn tắm rửa.

Mộ Dung Trường Tình nghiêm trang gật gật đầu, nói:

“Bằng không ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì?”

Nghê Diệp Tâm bị hắn hỏi như vậy, nháy mắt thật ngượng ngùng. Bởi vì Mộ Dung Trường Tình bộ dáng kia thật sự dễ làm Nghê Diệp Tâm hiểu lầm.

Mộ Dung Trường Tình cúi người ở bên tai Nghê Diệp Tâm hôn một chút, nói:

“Vậy…… Ngươi vừa rồi suy nghĩ cái gì?”

Nghê Diệp Tâm tức khắc đỏ mặt, cảm thấy Mộ Dung Trường Tình khẳng định là trêu chọc mình. Nghê Diệp Tâm nhanh chóng nói:

“Vậy đi lấy nước đi, ta tự mình cởi quần áo được rồi.”

“Đừng để cảm lạnh. Cởi quần áo xong thì dùng chăn bọc kín biết không?”

Nghê Diệp Tâm thành thật gật gật đầu, sau đó liền nhìn Mộ Dung Trường Tình xoay người rời đi.

Mộ Dung Trường Tình ra tìm đệ tử Vô Danh Sơn Trang hỗ trợ mang nước nóng đưa lại đây.

Nghê Diệp Tâm mới vừa cởi xong quần áo, liền nghe được cửa phòng bị đẩy ra, bị dọa nhảy dựng. Nghê Diệp Tâm chạy nhanh chui vào ổ chăn, liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đã trở lại.

“Sao nhanh như vậy?”

Mộ Dung Trường Tình không dám rời đi quá lâu. Hắn sợ người tính kế Nghê Diệp Tâm sẽ lại ra tay, cho nên đương nhiên sẽ không tự mình đi nấu nước.

Mộ Dung Trường Tình chỉ chỉ cái chăn, nói:

“Che kín lại, đừng để cảm lạnh.”

Nghê Diệp Tâm cởi đến trơn bóng, chui vào trong chăn, bất quá bởi vì vội vàng cũng không có trùm kín, lộ bả vai ra. Mộ Dung Trường Tình đi tới đem chăn kéo lên, lại nói:

“Một lát liền có thể tắm.”

Nước tắm cũng không thể đưa tới ngay. Thời gian chờ đợi này Nghê Diệp Tâm cũng không thành thật, ở trong chăn nhích tới nhích lui, lại nói:

“Đại hiệp nói là ai bắt Hạ Uyển đi chứ?”

“Không biết. Ta lại không thấy được.”

Chỗ Hạ Uyển ở cách nơi này quá xa, nhưng gần đường đến sau núi. Mộ Dung Trường Tình dù võ công tốt cách mấy cũng không có khả năng biết là ai đem Hạ Uyển mang đi.

“Thật là kỳ quái, người kia đem Hạ Uyển mang đi, rồi lại không làm gì nàng.”

“Là người Hạ Uyển quen biết? Chẳng lẽ bọn họ là đồng bọn?”

Nghê Diệp Tâm lắc đầu, nói:

“Cũng có khả năng là muốn hãm hại Hạ Uyển. Đây chính là người quen dùng kế sách châm ngòi ly gián. Tuy rằng đơn giản, nhưng không thể không làm người ta sinh hoài nghi.”

Chính xác như thế, Hạ Uyển đột nhiên mất tích, đột nhiên trở lại, hơn nữa trên người không có thương tích. Hạ Uyển nói là bị người ta bắt cóc, nhưng người bắt cóc lại không có tổn thương nàng. Đây cũng đủ làm người ta không thể tưởng tượng.

Ít nhất lúc trước Hạ Uyển đã có hiềm nghi, hiện tại thấy hiềm nghi càng lớn hơn nữa.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Bất luận như thế nào, cái người bắt cóc Hạ Uyển thật đúng là giỏi tính toán.”

“Sớm biết rằng nơi này sự tình phức tạp như vậy đã không mang ngươi lại đây.”

“Giờ mới biết à.”

Nghê Diệp Tâm tức giận bất bình nói:

“Ta cho rằng chúng ta là tới du sơn ngoạn thủy, ai dè bắt ta làm cu li, mà không nói trước cùng ta một tiếng.”

Mộ Dung Trường Tình cười không hề áy náy, nói:

“Lúc ấy chỉ là nói Hạ Hướng Thâm thành Võ Lâm Minh Chủ, ngươi liền muốn chạy tới nhìn xem. Ta cái gì cũng chưa nói, ngươi cũng đã đáp ứng rồi, cho nên……”

“Cho nên đều do ta?”

Nghê Diệp Tâm trừng mắt nói.

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu.

Nghê Diệp Tâm tức giận nhào lên cắn người. Bất quá hiện tại thân thể còn chưa có hoàn toàn khôi phục, căn bản không có sức lực, mà đối tượng còn là Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình thực nhẹ chế trụ, nói:

“Đừng để cảm lạnh.”

Nghê Diệp Tâm không nghe, một hai phải cắn cổ hắn mới được. Mộ Dung Trường Tình để tùy ý.

“Ui”

Mộ Dung Trường Tình cảm giác trên cổ có chút đau đớn, cố ý hít hà. Quả nhiên, Nghê Diệp Tâm cho rằng mình cắn quá nặng, nhanh chóng liền nhả ra, còn dùng lưỡi liếm liếm dấu răng ở trên cổ Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình lại hít một hơi, lúc này không phải đau mà là nhiệt huyết sôi trào.

Nghê Diệp Tâm hiện tại không có mặc quần áo, còn nhiệt tình nhào tới trong lòng Mộ Dung Trường Tình. Da thịt trơn tru mang theo xúc cảm thật sự rất tốt.

Nghê Diệp Tâm cắn xong rồi liền cảm thấy mỹ mãn. Bất quá Mộ Dung Trường Tình lại không buông ra. Mộ Dung Trường Tình dứt khoát xoay người lên giường, đem Nghê Diệp Tâm ôm vào trong ngực. Sau đó dùng chăn che hai người lại, miễn cho Nghê Diệp Tâm cảm lạnh.

Hồi chuông cảnh báo trong lòng Nghê Diệp Tâm vang lên.

“Muốn làm gì?”

Mộ Dung Trường Tình cười nói:

“Trên người của ngươi có chút lạnh, ta giúp ngươi ấm lên.”

Nghê Diệp Tâm lập tức giãy giụa.

“Nói bậy! Rõ ràng là tay đại hiệp lạnh, sờ trên người ta sẽ thấy nóng.”

Mộ Dung Trường Tình cười nhẹ nói:

“Ta đang sờ.”

“……”

Nghê Diệp Tâm nhất thời nói sai rồi, lại hô to.

“Phi, ai kêu sờ soạng, tay gì mà lạnh muốn chết, đừng tùy tiện sờ loạn.”

“Vậy ngươi cho ta chút ấm áp đi.”

Tay Mộ Dung Trường Tình thật là lạnh. Vừa rồi ở bên ngoài đi một vòng lớn, hắn không có mặc nhiều như Nghê Diệp Tâm, tuy rằng không cảm giác lạnh, nhưng bàn tay lạnh là bình thường.

Nghê Diệp Tâm bị bàn tay lạnh của hắn làm hít hà. Bất quá thực mau, tay Mộ Dung Trường Tình liền nóng hổi. Đương nhiên không chỉ là tay hắn nóng lên, Nghê Diệp Tâm cảm giác cả người mình cũng nóng. Mộ Dung Trường Tình làm cho cả người Nghê Diệp Tâm khô nóng. Không biết có phải do mới sinh bệnh hay không, lúc này định lực của Nghê Diệp Tâm đặc biệt không tốt. Hơn nữa Mộ Dung Trường Tình dùng một chút mỹ nhân kế, Nghê Diệp Tâm đã không hề còn định lực.

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Suỵt, đừng quá lớn tiếng, lỡ đệ tử Vô Danh Sơn Trang đưa nước ấm tới nghe được.”

Nghê Diệp Tâm trừng mắt, bất quá trừng mắt không hề có lực uy hiếp, ngược lại làm Mộ Dung Trường Tình nhiệt huyết sôi trào.

Mộ Dung Trường Tình dùng tay giúp Nghê Diệp Tâm phát tiết một lần, vừa xong thì có người đưa nước ấm tới. Mộ Dung Trường Tình đứng dậy đi tiếp nước ấm, Nghê Diệp Tâm liền trốn ở trong chăn nghiến răng nghiến lợi.

Bởi vì Mộ Dung Trường Tình làm quá thoải mái, cho nên mỗi lần Nghê Diệp Tâm đều quăng mũ cởi giáp đầu hàng. Điều này làm cho lòng tự trọng đã chịu thương tổn của Nghê Diệp Tâm càng trầm trọng thêm.

“Cót két.”

Mộ Dung Trường Tình đã đem nước ấm vào, đem cửa đóng lại.

“Có thể tắm rồi, ta cố ý nói người ta đem nước nóng một chút, ngươi có thể ngâm mình.”

Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không nghe được hắn nói gì, còn trốn ở trong chăn nghiến răng nghiến lợi.

Mộ Dung Trường Tình thấy đối phương không để ý tới mình, đi qua vỗ vỗ lên chăn, nói:

“Ngủ rồi sao?”

Nghê Diệp Tâm ló đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, lúc này mới chui ra ngoài, sau đó chạy như bay đến thùng tắm.

Nước rất ấm, thoải mái khiến Nghê Diệp Tâm rên hừ hừ.

Mộ Dung Trường Tình ở lại sửa sang giường đệm, đem chăn xếp lại chỉnh tề.

Nghê Diệp Tâm ghé vào thùng tắm, nhìn Mộ Dung Trường Tình gấp chăn, đôi tay kia thật là đẹp muốn chết, vừa suông lại dài, đặc biệt đẹp.

Nghê Diệp Tâm lười biếng nói:

“Gấp chăn làm cái gì? Ta tắm rửa xong còn muốn đi ngủ.”

Tuy rằng hiện tại đã không phải lúc ngủ.

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, cũng không có xoay người lại, đem chăn xếp cho gọn gàng đặt ở một bên, không biết đứng ở mép giường còn đang làm gì.

Mộ Dung Trường Tình vừa làm vừa nói:

“Vừa rồi có người làm dơ tấm trải giường, ta đang lau sạch.”

“……”

Lại bị nhục nhã!

Nghê Diệp Tâm thật là hối hận muốn cắn rớt lưỡi.

Nghê Diệp Tâm đảo mắt hung tợn nhìn chằm chằm bóng lưng Mộ Dung Trường Tình, trong lòng tính toán làm như thế nào mới có thể ra một đòn hạ được khí thế của Mộ Dung Trường Tình.

Cứ như vậy kéo dài tuyệt đối là không được, có vẻ bản thân vô dụng quá thể!

“Ầm”

Mộ Dung Trường Tình mới vừa dọn dẹp giường đệm xong, liền nghe được một tiếng đập nước, không khỏi nhíu nhíu mày. Hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm từ thùng tắm đi ra. Mộ Dung Trường Tình chạy nhanh lại ôm người vào thau tắm, nói:

“Đừng ra, ngâm trong chốc lát, nước còn nóng như vậy.”

Nghê Diệp Tâm cũng không phản kháng, ngược lại thuận thế câu lấy cổ Mộ Dung Trường Tình, không cho hắn buông tay.

Mộ Dung Trường Tình ngẩn ra. Hắn đem Nghê Diệp Tâm ôm vào thùng tắm, tay áo ướt một mảnh. Hiện tại Nghê Diệp Tâm ôm hắn, hai người lập tức dán sát cùng nhau, Mộ Dung Trường Tình lúc này toàn thân đều ướt.

Nghê Diệp Tâm hôn lên môi hắn một cái, nói:

“Vừa rồi đại hiệp cũng chưa có phát tiết, không bằng hiện tại ta giúp cho nha?”

Mộ Dung Trường Tình vừa nghe, hô hấp liền thô nặng. Hắn vốn dĩ không nghĩ lăn lộn Nghê Diệp Tâm, vì Nghê Diệp Tâm bệnh vừa mới thuyên giảm. Bất quá Nghê Diệp Tâm đột nhiên mời như vậy, hắn lập tức liền không còn định lực.

Mộ Dung Trường Tình dứt khoát cũng cởi quần áo, bước vào thùng tắm.

Thùng tắm không tính nhỏ, nhưng hai người cùng vào thì có chút chật chội. Bất quá Nghê Diệp Tâm không để bụng, trực tiếp dán ở trên người Mộ Dung Trường Tình, duỗi tay ôm hắn, còn hướng lỗ tai hắn thì thầm.

“Đừng nhúc nhích, ta giúp cho.”

Mộ Dung Trường Tình không biết Nghê Diệp Tâm đang làm cái quỷ gì. Dù sao hôm nay Nghê Diệp Tâm cực kỳ nhiệt tình, cái này làm cho Mộ Dung Trường Tình có chút kinh ngạc, cảm thấy Nghê Diệp Tâm đang ấp ủ ý đồ xấu.

Nghê Diệp Tâm thật sự là ấp ủ ý đồ xấu. Đặc biệt nhiệt tình, chủ động ôm Mộ Dung Trường Tình cùng hắn hôn môi, hơn nữa không chút nào tiếc rẻ rên rỉ.

Mộ Dung Trường Tình cảm giác mình sắp nổ tung, bị Nghê Diệp Tâm khiêu khích hô hấp thô nặng. Ngày thường Nghê Diệp Tâm đều kêu la phản kháng, hôm nay đặc biệt chủ động. Tuy rằng không biết trong hồ lô bán thuốc gì, nhưng Mộ Dung Trường Tình vẫn cảm giác thực hưởng thụ.

Nghê Diệp Tâm cũng dùng tay giúp hắn phát tiết. Chờ Mộ Dung Trường Tình phát tiết xong, Nghê Diệp Tâm lập tức thay đổi một biểu tình đê tiện, cười hề hề lớn nói:

“Xem ra đại hiệp cũng thực mau nha, lập tức liền ra.”

“……”

Mộ Dung Trường Tình vừa rồi vẫn luôn chịu đựng, ở trong lòng mặc niệm Nghê Diệp Tâm bệnh vừa khỏi, không thể làm quá mức. Ai ngờ Nghê Diệp Tâm khiêu khích xong rồi còn dám can đảm cười nhạo hắn. Sắc mặt Mộ Dung đại hiệp liền thay đổi. Một tay đem người ôm lên, trực tiếp áp tới giường, nói:

“Để ngươi nhìn xem ta có thể kiên trì bao lâu.”

Nghê Diệp Tâm hét to một tiếng, lập tức muốn bỏ chạy.

“Ta là người bệnh. Ta là người bệnh!”

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, nói:

“Ta sao không thấy vậy. Đây chính là ngươi chọc ta.”

Nghê Diệp Tâm tức khắc lại hối hận.

Ta chỉ là muốn đùa Mộ Dung đại hiệp một chút, ai ngờ đại hiệp không thể chọc!

Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình làm cho kêu như sói tru quỷ khóc, sau đó liền thể nghiệm việc chọc Mộ Dung đại hiệp bực thì kết quả thảm thiết cỡ nào.<HunhHn786>

Khi Nghê Diệp Tâm tỉnh dậy trời đã tối, bên ngoài một mảnh đen nhánh, trong phòng cũng không đốt đèn, cái gì cũng nhìn không tới. Bất quá Nghê Diệp Tâm biết Mộ Dung Trường Tình khẳng định ở bên cạnh.

Mộ Dung Trường Tình nghe được động tĩnh, hỏi:

“Làm sao vậy?”

Nghê Diệp Tâm vô lực nói:

“Ta đói bụng.”

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, nói:

“Ta cho rằng ngươi sẽ ngủ một giấc đến hừng đông, chỉ dậy ăn cơm sáng.”

Thời điểm Nghê Diệp Tâm bị đè ở trên giường, rõ ràng bên ngoài vẫn là ban ngày ban mặt, bất quá lúc này đã qua giờ Tý.

Nghê Diệp Tâm eo đau mông đau, cổ họng cũng đau, trong lòng đem Mộ Dung Trường Tình ra mắng mười tám lần.

Không phải chỉ nói một câu “cũng thực mau”, sao lại đem ta làm đến nỗi như vậy chứ?

Mộ Dung Trường Tình đã mặc xong quần áo.

“Đi, ta mang ngươi đi phòng bếp nhìn xem, không biết lúc này còn thức ăn hay không.”

Nghê Diệp Tâm lười động đậy, nói:

“Ta sợ mông đau, ta không muốn xuống giường.”

“Ta ôm ngươi. Ngươi ở một mình, ta không yên tâm.”

Mộ Dung Trường Tình quả thực chính là muốn đem Nghê Diệp Tâm buộc ở bên mình, đi đến nơi nào đều phải mang theo mới yên tâm.

Nghê Diệp Tâm không có biện pháp, đành phải để hắn giúp mặc quần áo, sau đó đi theo Mộ Dung Trường Tình ra cửa.

Lúc này cũng qua giờ Tý, bữa ăn khuya cũng đã ăn xong rồi, toàn bộ Vô Danh Sơn Trang đều im ắng, trừ bỏ đệ tử tuần tra, căn bản không có người đi lại.

Mộ Dung Trường Tình mang theo Nghê Diệp Tâm đi phòng bếp. Lúc này phòng bếp cũng không có ai, hơn nữa cũng không có gì ăn. Nghê Diệp Tâm nhìn một vòng, tức khắc liền phát sầu, nói:

“Chẳng lẽ phải tự mình nấu ăn?”

“Ngươi sẽ nấu ăn?”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày. Mộ Dung Trường Tình sẽ không nấu ăn. Hắn chính là Giáo chủ, căn bản không cần tự mình động thủ nấu nướng. Trước nay hắn không nghĩ tới phải làm chuyện này.

Bất quá Nghê Diệp Tâm lại khác. Khi còn nhỏ đã mất cha mẹ, không tự mình học chút kỹ năng sao sống được, biết nấu nướng là bình thường. Bất quá Nghê Diệp Tâm cũng chỉ tự nấu cho mình ăn, cho nên làm ngon hay không đều không sao cả, cũng chỉ ở mức có thể ăn, sắc hương vị tạm chấp nhận.

Nghê Diệp Tâm đã đói bụng muốn chết, đành phải tự mình động thủ nấu ăn. Thấy trong phòng bếp có một ít nguyên liệu dự trữ làm Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra.

Nghê Diệp Tâm đi một vòng, tìm được gạo, mì khô, rau, dưa, còn có trứng gà, nhưng thịt không có. Ở cổ đại không có tủ lạnh, cho nên thịt không thể để lâu, xẻ ra là ăn ngay.

Hiện tại đói thành như vậy, Nghê Diệp Tâm cũng không chú ý có thịt hay không, nấu được một chén mì thì tốt rồi. Cái này có thể xem như mì ăn liền cùng trứng gà đi.

“Ta đi chuẩn bị mì, giúp ta rửa rau đi.”

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày.

Nghê Diệp Tâm tùy tiện cầm mấy thứ đưa cho Mộ Dung Trường Tình, sau đó chính mình đi chuẩn bị mì.

Rửa mì cũng cần có kỹ thuật, chuyện này Nghê Diệp Tâm làm được, tuy có điểm luống cuống tay chân.

Nghê Diệp Tâm rửa mì, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đem rau trực tiếp ném vào lu nước to. Nghê Diệp Tâm trừng lớn mắt, nói:

“Sao trực tiếp ném rau vào lu nước để rửa, một lu nước bị dơ luôn rồi, phải múc ra thau gỗ nhỏ rửa.”

“……”

Giáo chủ đại nhân lần đầu tiên rửa rau bằng một lu nước lớn. Bất quá chuyện này cũng không có gì to tát. Mộ Dung Trường Tình lập tức liền khiêng lu nước to đi đổ, khí thế quả thực làm người ta đớ lưỡi.

Mộ Dung Trường Tình thực mau lại nâng một lu nước sạch trở lại để ở chỗ cũ.

“Rầm”

Nghê Diệp Tâm tức khắc có điểm đau đầu, cảm thấy không nên để Mộ Dung Trường Tình hỗ trợ.

Nghê Diệp Tâm đem mì sợi đã chuẩn bị bỏ vào nồi nước, bắt đầu nấu. Lấy mấy trứng gà bỏ vào một cái bát. Rau xanh cũng cắt nhỏ cho vào một tô khác. Lại thêm chút gia vị vào nồi nước.

Nhưng nấu được một nửa, Nghê Diệp Tâm đột nhiên phát hiện củi hình như không đủ, lửa hình như không duy trì được bao lâu.

Nghê Diệp Tâm chạy nhanh đi nhìn nhìn. Ở góc bên kia có củi dự phòng. Vừa định kêu Mộ Dung Trường Tình đi lấy củi, bất quá nghĩ lại Nghê Diệp Tâm thấy không được. Lỡ như Mộ Dung đại hiệp tùy tay cầm củi ướt trở về, bọn họ chẳng phải sẽ tạo khói báo động sao?

Nghê Diệp Tâm dứt khoát nói:

“Đại hiệp giúp ta đem rau bỏ vào nồi, lại đem trứng gà bỏ vào luôn. Ta đi lấy củi.”

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, trứng gà cùng rau xanh đều ở bên cạnh, bỏ vào trong nồi thì được rồi.

Khi Nghê Diệp Tâm cầm củi trở về, Mộ Dung Trường Tình đã đem rau cùng trứng gà bỏ vào nồi, thoạt nhìn cũng không có cái gì sai sót. Nghê Diệp Tâm thật sự rất vừa lòng.

Nghê Diệp Tâm thêm chút gia vị, liền chuẩn bị nhấc nồi khỏi bếp.

Một nồi to cũng đủ cho hai người ăn. Nghê Diệp Tâm tìm hai cái tô, rửa sạch sẽ chuẩn bị đem mì mút ra. Nghê Diệp Tâm nhìn vào trong nồi, đột nhiên có điểm há hốc mồm. Cái muỗng lớn hướng vào trong khuất, tức khắc liền nghe được “lộc cộc”, liền vớt ra một cái trứng gà nguyên vẹn.

“Đại hiệp đem trứng gà trực tiếp bỏ vào nồi sao?”

Mộ Dung Trường Tình vẻ mặt vô tội, nói:

“Ngươi nói bỏ vào nồi.”

“Ý ta là đem trứng gà đập ra bỏ vào nồi, không phải bỏ toàn bộ vào. Trứng gà cũng chưa có rửa. Định dùng nước lèo rửa trứng gà sao?”

Nghê Diệp Tâm bất đắc dĩ nói.

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:

“Ta đâu biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện