Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 286: Gặp ác mộng phát tiết
Cừu Vô Tự nghĩ như vậy liền cảm thấy có khả năng Vô Chính biết cái gì đó. Trong lòng hắn có chút thấp thỏm, cảm thấy không thể giấu giếm việc Vô Chính đã tới, phải nói cùng mấy người Mộ Dung Trường Tình.
Cừu Vô Tự chần chờ một chút, rồi kêu Mộ Dung Trường Tình và Nghê Diệp Tâm cùng về phòng hắn.
"Ta có chút việc muốn nói cùng các ngươi."
Nghê Diệp Tâm ngáp dài ngáp ngắn, buồn ngủ muốn chết lê chân đi.
Nhìn sắc mặt Cừu Vô Tự ngưng trọng lại chần chờ, Nghê Diệp Tâm nhịn không được phun tào.
"Cừu Trưởng lão, đã trễ thế rồi, ta buồn ngủ quá. Ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Ngươi đừng nói với chúng ta là ngươi có thai nha?"
"Cái gì?"
Cừu Vô Tự thiếu chút nữa hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm, chấn kinh không thể nhẫn, đôi mắt trừng lớn.
Cừu Vô Nhất tò mò nhìn Cừu Vô Tự, giọng nói non nớt nghiêm túc hỏi.
"Vì sao ca ca mang thai?"
"......"
Mộ Dung Trường Tình mặt không biểu tình.
Cốc Triệu Kinh xấu hổ muốn chết, vội vàng cúi đầu giả vờ không nghe thấy.
Nghê Diệp Tâm cố mở to mắt nói chuyện cùng Cừu Vô Tự, mệt mỏi như không xương cốt dựa vào Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình đẩy đẩy, muốn cho Nghê Diệp Tâm thẳng người. Bất quá đẩy thiếu chút nữa làm Nghê Diệp Tâm ngã trên mặt đất. Sau đó hắn cũng không dám đẩy nữa.
Cừu Vô Tự nói:
"Trước đó... trước đó Vô Chính.. đã tới..."
"A? Vô Chính!"
Nháy mắt Nghê Diệp Tâm liền tỉnh, vẻ mặt kinh ngạc, hứng thú nói:
"Khi nào?"
Cừu Vô Tự đem hai lần Vô Chính tới nói ra, hơn nữa cũng nói những gì hắn nhắc nhở cho mọi người nghe. Đương nhiên chuyện xấu hổ làm cùng Vô Chính thì tuyệt đối không nói.
Nhưng dù Cừu Vô Tự không nói, Nghê Diệp Tâm tựa hồ nhạy bén đã phát hiện. Kinh ngạc thiếu chút nữa Nghê Diệp Tâm liền nhảy dựng lên, nói:
"Cho nên đêm đó ngươi không phải vì bỏ phân mà kéo quần?!"
"......"
Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa bị Nghê Diệp Tâm làm tức chết, nhịn không được vỗ mông Nghê Diệp Tâm, nói:
"Câm miệng."
Nghê Diệp Tâm mới vừa nhảy dựng lên đã bị đánh mông, âm thanh còn rất vang dội, tức khắc sắc mặt đỏ bừng, rất ngượng ngùng, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nhiều người như vậy sao còn đánh mông ta?"
Mộ Dung Trường Tình nhếch mép, lại không nói lời nào.
Cừu Vô Nhất khó chịu, chu miệng, không vui nói:
"Thì ra lần trước là Vô Chính tới. Nhưng vì sao hắn tới thân thể ca ca liền đặc biệt không tốt, còn ngất đi nữa chứ?"
"......"
Nghê Diệp Tâm bận bịu cùng Mộ Dung Trường Tình cãi nhau, nhất thời cũng chưa kịp nghĩ tới một tiết. Đột nhiên Cừu Vô Nhất vừa nói, tức khắc đôi mắt Nghê Diệp Tâm mở to.
Cừu Vô Nhất thực thuần khiết, chỉ là vô tư đặt câu hỏi. Nó cũng không biết Cừu Vô Tự là bởi vì cùng Vô Chính làm chuyện không biết xấu hổ, làm quá kịch liệt cho nên mới hôn mê.
Tròng mắt Nghê Diệp Tâm vừa chuyển, trong đầu liền hiện ra không ít hình ảnh. Ví dụ như ngày đó Cừu Vô Tự vốn dĩ đã khỏe nhưng đột nhiên liền mỏi mệt, lại còn hôn mê, quan trọng chính là vẻ mặt tiều tụy.
Nghê Diệp Tâm cũng không nói lời nào, chỉ là nhìn Cừu Vô Tự cười hắc hắc.
Cừu Vô Tự bị giọng cười kia làm nổi gai óc. Cừu Vô Tự làm bộ ho khan, thật chính nghĩa nói:
"Vô Chính đã nhắc nhở mà ta không có quá chú ý. Nhưng hiện tại ngẫm lại, hắn có lẽ đã sớm biết cái gì đó. Chúng ta nên cẩn thận thì tốt hơn."
Nghê Diệp Tâm vỗ tay một cái, nói:
"Cừu Trưởng lão lúc ấy đương nhiên sẽ không chú ý, lực chú ý đều đã tan rã hết rồi."
"......"
Vừa mới ban đầu là Nghê Diệp Tâm mệt mỏi không muốn vào phòng. Hiện tại là Cừu Vô Tự mệt mỏi vì đuổi Nghê Diệp Tâm không chịu đi ra ngoài, một hai đòi phải nghe giảng giải chi tiết.
Cuối cùng Nghê Diệp Tâm là bị Mộ Dung Trường Tình túm mang về phòng.
Nghê Diệp Tâm vẻ mặt bát quái nói:
"Hừ hừ, Cừu Trưởng lão cùng Vô Chính tuyệt đối có mờ ám."
Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nói:
"Ngươi có ngủ hay không?"
"Trời sắp sáng, đương nhiên phải ngủ. Trời sáng tỏ còn không biết người Thạch gia ầm ĩ như thế nào đâu. Ta muốn dưỡng tinh thần tỉnh táo."
Bận rộn cả buổi tối, tất cả mọi người ai trở về phòng nấy, không nói gì liền bắt đầu ngủ, dù sao ai cũng mệt mỏi.
Mục Nam Đình cũng mệt, quả thực chính là tâm lực suy kiệt. Lại nhìn trên giường có người trọng thương càng làm tâm lực của hắn tiều tụy.
Mục Nam Đình cảm thấy mình không nên bị gia đình ép buộc đến đây cầu hôn. Không tới đây thì chuyện gì cũng đã không có. Sớm biết vậy thì nửa đường chạy trốn, còn có thể tiêu dao tự tại, khi trở về nhà cũng chỉ ăn mấy roi mà thôi. Hiện tại thì hay rồi, hắn là một thiếu chủ cao quý mà phải đi chăm lo cho người bệnh.
Mục Nam Đình ở trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, bất quá là có tiếng đào hoa. Không biết đã có bao nhiêu nam hiệp nữ hiệp thương tâm vì hắn. Hơn nữa Mục Nam Đình chay mặn không kỵ, cô nương xinh đẹp hoặc là công tử tuấn tú đều không ngại. Bất quá hắn vẫn là một thân trong sạch chưa dính bụi trần, vẫn tiêu sái vô cùng.
Mục Nam Đình lau sạch máu trong phòng, thu dọn lại một chút miễn cho đột nhiên có người tiến vào sẽ nhìn thấy phòng đều là máu.
Thu dọn đến eo đau lưng đau, Mục Nam Đình nhìn Lục Duyên hôn mê nằm ở trên giường liền tức khí. Tuy rằng hắn không thích Thạch Mai Hinh, nhưng nàng cũng là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của hắn. Lục Duyên chiếm giường kia chính là tình địch đó nha.
Mục Nam Đình xoa xoa tay hầm hừ. Nhưng Lục Duyên bị thương nặng như vậy, hắn không thể xuống tay.
Cũng may giường khá rộng, tuy rằng Lục Duyên đã chiếm phần lớn. Bất quá Mục Nam Đình hơi co rụt bả vai vẫn có thể tạm chấp nhận.<HunhHn786>
Mục Nam Đình tức một bụng, nghĩ mình cùng tình địch chung chăn gối là chuyện gì đây. Nhưng quá mệt nhọc, Mục Nam Đình mơ mơ màng màng một hồi cũng liền ngủ.
Ngủ không bao lâu, Mục Nam Đình liền nghe được bên tai có tiếng rên rỉ đứt quãng.
Mục Nam Đình ngủ nên đã quên nằm bên cạnh mình là người bệnh, hơn nữa người bệnh này còn là tình địch.
Mục Nam Đình mơ thấy mình đi uống rượu hoa. Nghe được bên tai có tiếng rên rỉ đứt quãng, trong đầu liền bắt đầu mơ hồ. Hắn nghĩ mình đi thanh lâu mà, không phải đến nam phong quán, sao âm thanh của cô nương này nghe giống nam nhân vậy.
Bất quá trong mộng vốn dĩ không có gì chính xác, cho nên Mục Nam Đình cũng không thấy có gì sai. Dù sao nam nhân xinh đẹp hắn cũng thích, cho nên dứt khoát ai đến cũng không cự tuyệt, liền ôm tiểu quan xinh đẹp bắt đầu hôn.
"Ôi a"
Mới vừa hôn hai cái liền hô đau, Mục Nam Đình lập tức từ trong mộng tỉnh lại.
Có người đánh trên vai, đau đến Mục Nam Đình chảy nước mắt. Nháy mắt mộng cũng không còn, hắn lập tức hoàn toàn tỉnh táo.
Mục Nam Đình trừng mắt liền nhìn thấy Lục Duyên đáng lẽ sống dở chết dở dùng tay trái muốn điểm huyệt mình.
Mục Nam Đình vung tay lên, đẩy tay Lục Duyên ra, phi thường không khách khí nói:
"Đang đêm khuya ngươi phát bệnh, đánh lén ta làm cái gì? Cẩn thận ta mà không vui liền giết chết ngươi."
Lục Duyên trợn tròn mắt. Tựa hồ bởi vì miệng vết thương bị động, hắn đau đến không ngừng hút không khí, miệng phát ra rên rỉ nho nhỏ, nghe rất là thống khổ, đau đến nói không nên lời.
Bất quá âm thanh rên rỉ này vào tai Mục Nam Đình có chút......
Dù sao Mục Nam Đình mới vừa có mộng xuân, nghe âm thanh này cảm giác chính mình có phản ứng.
Mặt Lục Duyên tuy rằng không tồi, nhưng góc cạnh rõ ràng, không mềm mại nhu hòa, không phải loại Mục Nam Đình ưa chuộng. Nhưng âm thanh kia rất có mê lực, nghe cực kỳ ôn nhu.
Mục Nam Đình khẳng định do vừa rồi mình mộng xuân cho nên mới suy nghĩ bậy bạ, nghe Lục Duyên thống khổ rên rỉ lại sinh phản ứng.
Mục Nam Đình thiếu chút nữa tự tát chính mình hai cái.
Nhưng cẩn thận nghe, hắn đột nhiên cảm thấy tiếng rên rỉ của Lục Duyên sao lại giống giọng tiểu quan trong mộng kia?
Nhất định là ảo giác......
Mục Nam Đình ra một thân mồ hôi. Bởi vì ở trong mộng, hắn chính là ôm tiểu quan hung hăng gặm cắn. Chột dạ muốn chết, liếc mắt nhìn, tức khắc Mục Nam Đình giống như bị sét đánh.
Bởi vì hắn nhìn thấy môi Lục Duyên bị rách, như là bị cắn, hơn nữa còn dính nước sáng lấp lánh.
Lục Duyên cau mày, hắn tựa hồ muốn nâng tay lên lau miệng, bất quá bởi vì trên người bị thương quá nặng, tay nâng không được, căn bản không làm được gì.
Mục Nam Đình trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ vừa rồi ta đem Lục Duyên trở thành tiểu quan xinh đẹp trong mộng kia, ôm hắn hôn hắn còn gặm hắn? Cho nên Lục Duyên mới không thể không điểm huyệt phản kích?
Mục Nam Đình không dám nghĩ tiếp, cảm thấy khẳng định không phải như vậy.
Mục Nam Đình ho khan một tiếng, nằm xuống, sau đó còn lớn lối uy hiếp.
"Ngươi mà còn nói mê ta liền đá ngươi từ giường xuống."
Lục Duyên căn bản không để ý tới hắn, đã nhắm mắt lại. Chỉ là nhắm mắt lại mày vẫn nhăn, biểu tình trên mặt cực kỳ thống khổ.
Mục Nam Đình bị dọa cũng không dám ngủ, sợ mình lại ôm hôn gặm cắn Lục Duyên.
Tuy rằng Mục Nam Đình thừa nhận không kén ăn, nhưng tốt xấu gì cũng có tiêu chuẩn. Gương mặt góc cạnh như Lục Duyên cũng chỉ có Thạch Mai Hinh ánh mắt không tốt mới đối với hắn khăng khăng một mực.
Trong lòng Mục Nam Đình chua lòm.
Nhắm mắt, miên man suy nghĩ, Mục Nam Đình lại cảm thấy kỳ thật Lục Duyên rất đáng thương. Hơn nữa nếu không phải có Lục Duyên thì hắn còn chưa biết Thạch đại hiệp cùng toàn Thạch gia đáng sợ như vậy, còn xem bọn họ là người tốt.
Vạn nhất bị bọn họ tính kế, chẳng phải là thiệt thòi lớn rồi sao?
Mục Nam Đình nghĩ như vậy, cũng liền không còn chán ghét Lục Duyên, ngược lại cảm thấy hắn đáng thương, bắt đầu cảm thông.
Lục Duyên tuy rằng vẫn luôn nhắm mắt, bất quá không ngủ, vẫn rên rỉ đứt quãng.
Mục Nam Đình không thể bình tĩnh, dứt khoát xoay người ngồi dậy, đem chăn kéo lên trên eo, muốn che lại chỗ nửa mềm nửa cứng kia.
Lỡ như để tình địch phát hiện tình trạng thì cũng quá mất mặt đi!
Mục Nam Đình khó chịu nói:
"Rầm rì làm gì chứ, kêu giống như nữ nhân vậy!"
Lục Duyên không để ý tới hắn, cũng không mở mắt. Mục Nam Đình tức giận muốn chết, cảm thấy khó chịu muốn chửi bới. Mục Nam Đình đè xuống hỏa khí nói:
"Có phải miệng vết thương đau hay không?"
Lục Duyên lúc này rốt cuộc đã phản ứng, mở mắt, lạnh nhạt nhìn hắn, nói:
"Không cần ngươi giả hảo tâm."
Giọng Lục Duyên đặc biệt ôn nhu. Nói không chừng Thạch Mai Hinh chính là bị giọng nói này mê hoặc đến đầu óc choáng váng.
Ôn nhu lại có vài phần khàn khàn, nghe vào tai lại làm tâm người ta phát ngứa.
Mục Nam Đình khó chịu nói:
"Ta giả hảo tâm? Ha ha, nếu là giả hảo tâm đã sớm đá ngươi ra ngoài cho mấy người Thạch gia. Khi nói chuyện ngươi không dùng đầu óc à?"
Lục Duyên hiển nhiên bị chọc tới tức giận rồi, nhưng hắn giận thì càng đau, nói không được lời nào.
Mục Nam Đình vừa thấy mình chiếm thế thượng phong lập tức liền đắc ý, thò qua nói.
"Đừng nhúc nhích, hiện tại để người giả hảo tâm đây xem miệng vết thương của ngươi. Ngươi có bản lĩnh liền giơ tay lên ngăn cản đi."
Vẻ mặt Mục Nam Đình thật lưu manh, hơn nữa khẩu khí đặc biệt đê tiện, làm Lục Duyên tức giận thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lục Duyên đau đến không thể cử động, Mục Nam Đình thuận lợi cởi áo hắn ra. Còn chưa có cởi ra hết liền cảm giác được nóng ướt. Thì ra là miệng vết thương lại chảy máu, trách không được Lục Duyên đau đến rên rỉ.
Mục Nam Đình cũng coi như là có kinh nghiệm lang bạt giang hồ. Lập tức trấn định, hắn đi lấy thuốc bột mà Cừu Vô Nhất để lại bôi cho Lục Duyên, sau đó một lần nữa băng bó.
Mục Nam Đình cũng không dám đốt thêm đèn, sợ có người đi ngang qua nhìn thấy hắn còn chưa có nghỉ ngơi sẽ sinh nghi, cho nên đành phải băng bó trong bóng tối.
Lục Duyên cắn răng nhẫn nhịn, lâu lâu hít sâu một hơi, hoặc là khẽ rên rỉ một tiếng.
Mục Nam Đình ra một thân mồ hôi mỏng, nói:
"Có đau đến như vậy không? Ta đã thực nhẹ, ngươi im miệng cho ta."
Lục Duyên đau đến độ muốn không còn khí lực, nói:
"Ngươi nếu muốn giết ta thì trực tiếp động thủ đi."
Mục Nam Đình liếc trắng mắt, nói:
"Ta giết ngươi làm cái gì. Ta phải tra tấn ngươi."
Mục Nam Đình băng bó cho Lục Duyên trong bóng tối, rốt cuộc cũng xong. Làm xong, Mục Nam Đình đi lấy nước lại đây lau chùi máu trên người Lục Duyên, bằng không mùi tanh sẽ rất đậm.
Mục Nam Đình vừa dùng khăn lau cho Lục Duyên, vừa nói.
"Có chút lạnh, không có biện pháp lấy nước ấm, ngươi kiên nhẫn một chút, đừng rên biết không?"
Lục Duyên cũng không để ý, chỉ nhắm mắt lại, giống như ngủ rồi.
Mục Nam Đình tức khí.
Ta đường đường là Mục thiếu gia, hiện tại hầu hạ tình địch. Nói ra e là không mặt mũi gặp người!
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Mục Nam Đình tay chân vẫn lanh lẹ. Hắn lau lau ngực, lại lau lau cổ, rồi lau lau mặt Lục Duyên.
Mục Nam Đình vừa lau vừa phun tào. Thân thể Lục Duyên chắc nịch, nhìn bên ngoài là lịch sự văn nhã, cao cao gầy gầy, nhưng thật sự bên trong cơ bắp rắn chắc vô cùng. Mà Lục Duyên làn da khá trắng, hơn nữa bóng loáng, so với mấy cô nương còn có vẻ mịn màng hơn, tay sờ lên xúc cảm thật là không tồi.
Đặc biệt cổ không chỉ dài, hơn nữa độ cong cũng rất đẹp. Còn có xương quai xanh tinh tế, không giống giống cô nương cũng không thô đến đáng sợ.
Mục Nam Đình vừa miên man suy nghĩ vừa lau lau thân thể cho Lục Duyên. Sau khi xong, hắn thở phào, lên giường chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Tuy rằng không biết hiện tại là giờ nào, Mục Nam Đình cảm thấy nói không chừng đã sắp hừng đông.
Hắn mỏi mệt bò lên giường, sau đó buông lỏng nằm xuống, lại đụng tới Lục Duyên. Lục Duyên phát ra tiếng hừ thật nhỏ, sau đó liền mở mắt. Mục Nam Đình khó chịu nói:
"Ta hầu hạ ngươi nửa ngày, không cẩn thận chạm vào ngươi một chút cũng không được à?"
Lục Duyên nhìn hắn biểu tình đặc biệt kỳ quái, ánh mắt Lục Duyên cũng đặc biệt kỳ quái.
Sau đó Lục Duyên thực gian nan xê dịch thân thể một chút, cùng Mục Nam Đình bảo trì khoảng cách.
Mục Nam Đình hừ lạnh.
Ta bị xem như là ôn dịch? Lục Duyên như là e sợ, muốn tránh còn không kịp?
Mục Nam Đình vừa muốn cùng Lục Duyên nói lí lẽ, kết quả đột nhiên cảm giác được có gì đó không thích hợp. Bởi vì hắn phát hiện vừa rồi hình như không phải chân mình đụng trúng Lục Duyên.
Hơn nữa chỗ kia lúc này.....
Mục Nam Đình trợn tròn mắt.
Rõ ràng vừa rồi vẫn là nửa mềm nửa cứng, ai ngờ đến lúc này tiểu đệ đệ đã đứng lên, lại còn chạm tới chân Lục Duyên.
Ánh mắt Lục Duyên vừa rồi lộ vẻ kỳ quái......
Mục Nam Đình rốt cuộc đã minh bạch là có ý tứ gì, xấu hổ đến không chịu được.
Tuyệt đối là vừa rồi khi lau thân thể cho Lục Duyên, nhìn thấy da dẻ vừa trắng vừa mịn đã chảy nước miếng thèm muốn. Ai kêu hắn là một đại nam nhân mà lại xinh đẹp chứ?
Mục Nam Đình tự tìm cớ, bất quá vẫn xấu hổ muốn chết, sắc mặt đỏ bừng. Hắn dứt khoát nhanh xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Lục Duyên, co lại ở trong góc trút giận.
Mục Nam Đình muốn ngủ, nhưng nhắm mắt liền bắt đầu nghĩ tới thân thể kia. Sau đó rốt cuộc mơ mơ màng màng ngủ lại bắt đầu mộng kỳ quái lung tung rối loạn.
Mục Nam Đình nằm mơ thấy mình cùng Thạch Mai Hinh bái đường thành thân, kết quả uống rất nhiều. Khi vào động phòng, hắn cởi quần áo Thạch Mai Hinh, lộ ra làn da trắng mịn. Nhưng thân thể rắn chắc kia rõ ràng là của nam nhân, khiến Mục Nam Đình sợ hãi.
Hắn ngẩng đầu nhìn, phát hiện người mặc hỉ phục màu đỏ rực kia không phải Thạch Mai Hinh, mà là Lục Duyên.
Quần áo Lục Duyên đã bị hắn kéo xuống, làn bóng loáng trắng nõn đập vào mắt Mục Nam Đình, làm nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.
Chỉ là ngay sau đó, Lục Duyên liền đem hắn áp đảo ở trên giường. Mục Nam Đình không thể phản kháng, cảm giác sức lực của Lục Duyên cực kỳ lớn.
Sau đó Lục Duyên liền dùng giọng nói ôn nhu dễ nghe kia lạnh lùng chất vấn hắn vì sao muốn cướp sư muội.
Mục Nam Đình còn chưa kịp hô lên, kết quả lại nghe Lục Duyên nói phải giáo huấn hắn một trận.
Sau đó......
Mục Nam Đình mơ thấy mình bị người khác phá thân.
Mục Nam Đình sợ tới mức lập tức liền mở to mắt, đột nhiên ngồi dậy. Hắn ngồi dậy liền đối diện ánh mắt Lục Duyên lộ vẻ kỳ quái, y hệt đêm qua.
Mục Nam Đình thở phì phò, muốn hung ác rống Lục Duyên, nhưng giọng nói chỉ phát ra một tiếng ô.
Hắn còn cảm giác mình không quá thích hợp, đem chăn kéo ra tức khắc trợn tròn mắt...
Phía dưới nhão dính.
Gặp ác mộng ngược lại phát tiết!
Cừu Vô Tự chần chờ một chút, rồi kêu Mộ Dung Trường Tình và Nghê Diệp Tâm cùng về phòng hắn.
"Ta có chút việc muốn nói cùng các ngươi."
Nghê Diệp Tâm ngáp dài ngáp ngắn, buồn ngủ muốn chết lê chân đi.
Nhìn sắc mặt Cừu Vô Tự ngưng trọng lại chần chờ, Nghê Diệp Tâm nhịn không được phun tào.
"Cừu Trưởng lão, đã trễ thế rồi, ta buồn ngủ quá. Ngươi rốt cuộc có chuyện gì? Ngươi đừng nói với chúng ta là ngươi có thai nha?"
"Cái gì?"
Cừu Vô Tự thiếu chút nữa hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm, chấn kinh không thể nhẫn, đôi mắt trừng lớn.
Cừu Vô Nhất tò mò nhìn Cừu Vô Tự, giọng nói non nớt nghiêm túc hỏi.
"Vì sao ca ca mang thai?"
"......"
Mộ Dung Trường Tình mặt không biểu tình.
Cốc Triệu Kinh xấu hổ muốn chết, vội vàng cúi đầu giả vờ không nghe thấy.
Nghê Diệp Tâm cố mở to mắt nói chuyện cùng Cừu Vô Tự, mệt mỏi như không xương cốt dựa vào Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình đẩy đẩy, muốn cho Nghê Diệp Tâm thẳng người. Bất quá đẩy thiếu chút nữa làm Nghê Diệp Tâm ngã trên mặt đất. Sau đó hắn cũng không dám đẩy nữa.
Cừu Vô Tự nói:
"Trước đó... trước đó Vô Chính.. đã tới..."
"A? Vô Chính!"
Nháy mắt Nghê Diệp Tâm liền tỉnh, vẻ mặt kinh ngạc, hứng thú nói:
"Khi nào?"
Cừu Vô Tự đem hai lần Vô Chính tới nói ra, hơn nữa cũng nói những gì hắn nhắc nhở cho mọi người nghe. Đương nhiên chuyện xấu hổ làm cùng Vô Chính thì tuyệt đối không nói.
Nhưng dù Cừu Vô Tự không nói, Nghê Diệp Tâm tựa hồ nhạy bén đã phát hiện. Kinh ngạc thiếu chút nữa Nghê Diệp Tâm liền nhảy dựng lên, nói:
"Cho nên đêm đó ngươi không phải vì bỏ phân mà kéo quần?!"
"......"
Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa bị Nghê Diệp Tâm làm tức chết, nhịn không được vỗ mông Nghê Diệp Tâm, nói:
"Câm miệng."
Nghê Diệp Tâm mới vừa nhảy dựng lên đã bị đánh mông, âm thanh còn rất vang dội, tức khắc sắc mặt đỏ bừng, rất ngượng ngùng, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nhiều người như vậy sao còn đánh mông ta?"
Mộ Dung Trường Tình nhếch mép, lại không nói lời nào.
Cừu Vô Nhất khó chịu, chu miệng, không vui nói:
"Thì ra lần trước là Vô Chính tới. Nhưng vì sao hắn tới thân thể ca ca liền đặc biệt không tốt, còn ngất đi nữa chứ?"
"......"
Nghê Diệp Tâm bận bịu cùng Mộ Dung Trường Tình cãi nhau, nhất thời cũng chưa kịp nghĩ tới một tiết. Đột nhiên Cừu Vô Nhất vừa nói, tức khắc đôi mắt Nghê Diệp Tâm mở to.
Cừu Vô Nhất thực thuần khiết, chỉ là vô tư đặt câu hỏi. Nó cũng không biết Cừu Vô Tự là bởi vì cùng Vô Chính làm chuyện không biết xấu hổ, làm quá kịch liệt cho nên mới hôn mê.
Tròng mắt Nghê Diệp Tâm vừa chuyển, trong đầu liền hiện ra không ít hình ảnh. Ví dụ như ngày đó Cừu Vô Tự vốn dĩ đã khỏe nhưng đột nhiên liền mỏi mệt, lại còn hôn mê, quan trọng chính là vẻ mặt tiều tụy.
Nghê Diệp Tâm cũng không nói lời nào, chỉ là nhìn Cừu Vô Tự cười hắc hắc.
Cừu Vô Tự bị giọng cười kia làm nổi gai óc. Cừu Vô Tự làm bộ ho khan, thật chính nghĩa nói:
"Vô Chính đã nhắc nhở mà ta không có quá chú ý. Nhưng hiện tại ngẫm lại, hắn có lẽ đã sớm biết cái gì đó. Chúng ta nên cẩn thận thì tốt hơn."
Nghê Diệp Tâm vỗ tay một cái, nói:
"Cừu Trưởng lão lúc ấy đương nhiên sẽ không chú ý, lực chú ý đều đã tan rã hết rồi."
"......"
Vừa mới ban đầu là Nghê Diệp Tâm mệt mỏi không muốn vào phòng. Hiện tại là Cừu Vô Tự mệt mỏi vì đuổi Nghê Diệp Tâm không chịu đi ra ngoài, một hai đòi phải nghe giảng giải chi tiết.
Cuối cùng Nghê Diệp Tâm là bị Mộ Dung Trường Tình túm mang về phòng.
Nghê Diệp Tâm vẻ mặt bát quái nói:
"Hừ hừ, Cừu Trưởng lão cùng Vô Chính tuyệt đối có mờ ám."
Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nói:
"Ngươi có ngủ hay không?"
"Trời sắp sáng, đương nhiên phải ngủ. Trời sáng tỏ còn không biết người Thạch gia ầm ĩ như thế nào đâu. Ta muốn dưỡng tinh thần tỉnh táo."
Bận rộn cả buổi tối, tất cả mọi người ai trở về phòng nấy, không nói gì liền bắt đầu ngủ, dù sao ai cũng mệt mỏi.
Mục Nam Đình cũng mệt, quả thực chính là tâm lực suy kiệt. Lại nhìn trên giường có người trọng thương càng làm tâm lực của hắn tiều tụy.
Mục Nam Đình cảm thấy mình không nên bị gia đình ép buộc đến đây cầu hôn. Không tới đây thì chuyện gì cũng đã không có. Sớm biết vậy thì nửa đường chạy trốn, còn có thể tiêu dao tự tại, khi trở về nhà cũng chỉ ăn mấy roi mà thôi. Hiện tại thì hay rồi, hắn là một thiếu chủ cao quý mà phải đi chăm lo cho người bệnh.
Mục Nam Đình ở trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, bất quá là có tiếng đào hoa. Không biết đã có bao nhiêu nam hiệp nữ hiệp thương tâm vì hắn. Hơn nữa Mục Nam Đình chay mặn không kỵ, cô nương xinh đẹp hoặc là công tử tuấn tú đều không ngại. Bất quá hắn vẫn là một thân trong sạch chưa dính bụi trần, vẫn tiêu sái vô cùng.
Mục Nam Đình lau sạch máu trong phòng, thu dọn lại một chút miễn cho đột nhiên có người tiến vào sẽ nhìn thấy phòng đều là máu.
Thu dọn đến eo đau lưng đau, Mục Nam Đình nhìn Lục Duyên hôn mê nằm ở trên giường liền tức khí. Tuy rằng hắn không thích Thạch Mai Hinh, nhưng nàng cũng là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của hắn. Lục Duyên chiếm giường kia chính là tình địch đó nha.
Mục Nam Đình xoa xoa tay hầm hừ. Nhưng Lục Duyên bị thương nặng như vậy, hắn không thể xuống tay.
Cũng may giường khá rộng, tuy rằng Lục Duyên đã chiếm phần lớn. Bất quá Mục Nam Đình hơi co rụt bả vai vẫn có thể tạm chấp nhận.<HunhHn786>
Mục Nam Đình tức một bụng, nghĩ mình cùng tình địch chung chăn gối là chuyện gì đây. Nhưng quá mệt nhọc, Mục Nam Đình mơ mơ màng màng một hồi cũng liền ngủ.
Ngủ không bao lâu, Mục Nam Đình liền nghe được bên tai có tiếng rên rỉ đứt quãng.
Mục Nam Đình ngủ nên đã quên nằm bên cạnh mình là người bệnh, hơn nữa người bệnh này còn là tình địch.
Mục Nam Đình mơ thấy mình đi uống rượu hoa. Nghe được bên tai có tiếng rên rỉ đứt quãng, trong đầu liền bắt đầu mơ hồ. Hắn nghĩ mình đi thanh lâu mà, không phải đến nam phong quán, sao âm thanh của cô nương này nghe giống nam nhân vậy.
Bất quá trong mộng vốn dĩ không có gì chính xác, cho nên Mục Nam Đình cũng không thấy có gì sai. Dù sao nam nhân xinh đẹp hắn cũng thích, cho nên dứt khoát ai đến cũng không cự tuyệt, liền ôm tiểu quan xinh đẹp bắt đầu hôn.
"Ôi a"
Mới vừa hôn hai cái liền hô đau, Mục Nam Đình lập tức từ trong mộng tỉnh lại.
Có người đánh trên vai, đau đến Mục Nam Đình chảy nước mắt. Nháy mắt mộng cũng không còn, hắn lập tức hoàn toàn tỉnh táo.
Mục Nam Đình trừng mắt liền nhìn thấy Lục Duyên đáng lẽ sống dở chết dở dùng tay trái muốn điểm huyệt mình.
Mục Nam Đình vung tay lên, đẩy tay Lục Duyên ra, phi thường không khách khí nói:
"Đang đêm khuya ngươi phát bệnh, đánh lén ta làm cái gì? Cẩn thận ta mà không vui liền giết chết ngươi."
Lục Duyên trợn tròn mắt. Tựa hồ bởi vì miệng vết thương bị động, hắn đau đến không ngừng hút không khí, miệng phát ra rên rỉ nho nhỏ, nghe rất là thống khổ, đau đến nói không nên lời.
Bất quá âm thanh rên rỉ này vào tai Mục Nam Đình có chút......
Dù sao Mục Nam Đình mới vừa có mộng xuân, nghe âm thanh này cảm giác chính mình có phản ứng.
Mặt Lục Duyên tuy rằng không tồi, nhưng góc cạnh rõ ràng, không mềm mại nhu hòa, không phải loại Mục Nam Đình ưa chuộng. Nhưng âm thanh kia rất có mê lực, nghe cực kỳ ôn nhu.
Mục Nam Đình khẳng định do vừa rồi mình mộng xuân cho nên mới suy nghĩ bậy bạ, nghe Lục Duyên thống khổ rên rỉ lại sinh phản ứng.
Mục Nam Đình thiếu chút nữa tự tát chính mình hai cái.
Nhưng cẩn thận nghe, hắn đột nhiên cảm thấy tiếng rên rỉ của Lục Duyên sao lại giống giọng tiểu quan trong mộng kia?
Nhất định là ảo giác......
Mục Nam Đình ra một thân mồ hôi. Bởi vì ở trong mộng, hắn chính là ôm tiểu quan hung hăng gặm cắn. Chột dạ muốn chết, liếc mắt nhìn, tức khắc Mục Nam Đình giống như bị sét đánh.
Bởi vì hắn nhìn thấy môi Lục Duyên bị rách, như là bị cắn, hơn nữa còn dính nước sáng lấp lánh.
Lục Duyên cau mày, hắn tựa hồ muốn nâng tay lên lau miệng, bất quá bởi vì trên người bị thương quá nặng, tay nâng không được, căn bản không làm được gì.
Mục Nam Đình trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ vừa rồi ta đem Lục Duyên trở thành tiểu quan xinh đẹp trong mộng kia, ôm hắn hôn hắn còn gặm hắn? Cho nên Lục Duyên mới không thể không điểm huyệt phản kích?
Mục Nam Đình không dám nghĩ tiếp, cảm thấy khẳng định không phải như vậy.
Mục Nam Đình ho khan một tiếng, nằm xuống, sau đó còn lớn lối uy hiếp.
"Ngươi mà còn nói mê ta liền đá ngươi từ giường xuống."
Lục Duyên căn bản không để ý tới hắn, đã nhắm mắt lại. Chỉ là nhắm mắt lại mày vẫn nhăn, biểu tình trên mặt cực kỳ thống khổ.
Mục Nam Đình bị dọa cũng không dám ngủ, sợ mình lại ôm hôn gặm cắn Lục Duyên.
Tuy rằng Mục Nam Đình thừa nhận không kén ăn, nhưng tốt xấu gì cũng có tiêu chuẩn. Gương mặt góc cạnh như Lục Duyên cũng chỉ có Thạch Mai Hinh ánh mắt không tốt mới đối với hắn khăng khăng một mực.
Trong lòng Mục Nam Đình chua lòm.
Nhắm mắt, miên man suy nghĩ, Mục Nam Đình lại cảm thấy kỳ thật Lục Duyên rất đáng thương. Hơn nữa nếu không phải có Lục Duyên thì hắn còn chưa biết Thạch đại hiệp cùng toàn Thạch gia đáng sợ như vậy, còn xem bọn họ là người tốt.
Vạn nhất bị bọn họ tính kế, chẳng phải là thiệt thòi lớn rồi sao?
Mục Nam Đình nghĩ như vậy, cũng liền không còn chán ghét Lục Duyên, ngược lại cảm thấy hắn đáng thương, bắt đầu cảm thông.
Lục Duyên tuy rằng vẫn luôn nhắm mắt, bất quá không ngủ, vẫn rên rỉ đứt quãng.
Mục Nam Đình không thể bình tĩnh, dứt khoát xoay người ngồi dậy, đem chăn kéo lên trên eo, muốn che lại chỗ nửa mềm nửa cứng kia.
Lỡ như để tình địch phát hiện tình trạng thì cũng quá mất mặt đi!
Mục Nam Đình khó chịu nói:
"Rầm rì làm gì chứ, kêu giống như nữ nhân vậy!"
Lục Duyên không để ý tới hắn, cũng không mở mắt. Mục Nam Đình tức giận muốn chết, cảm thấy khó chịu muốn chửi bới. Mục Nam Đình đè xuống hỏa khí nói:
"Có phải miệng vết thương đau hay không?"
Lục Duyên lúc này rốt cuộc đã phản ứng, mở mắt, lạnh nhạt nhìn hắn, nói:
"Không cần ngươi giả hảo tâm."
Giọng Lục Duyên đặc biệt ôn nhu. Nói không chừng Thạch Mai Hinh chính là bị giọng nói này mê hoặc đến đầu óc choáng váng.
Ôn nhu lại có vài phần khàn khàn, nghe vào tai lại làm tâm người ta phát ngứa.
Mục Nam Đình khó chịu nói:
"Ta giả hảo tâm? Ha ha, nếu là giả hảo tâm đã sớm đá ngươi ra ngoài cho mấy người Thạch gia. Khi nói chuyện ngươi không dùng đầu óc à?"
Lục Duyên hiển nhiên bị chọc tới tức giận rồi, nhưng hắn giận thì càng đau, nói không được lời nào.
Mục Nam Đình vừa thấy mình chiếm thế thượng phong lập tức liền đắc ý, thò qua nói.
"Đừng nhúc nhích, hiện tại để người giả hảo tâm đây xem miệng vết thương của ngươi. Ngươi có bản lĩnh liền giơ tay lên ngăn cản đi."
Vẻ mặt Mục Nam Đình thật lưu manh, hơn nữa khẩu khí đặc biệt đê tiện, làm Lục Duyên tức giận thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lục Duyên đau đến không thể cử động, Mục Nam Đình thuận lợi cởi áo hắn ra. Còn chưa có cởi ra hết liền cảm giác được nóng ướt. Thì ra là miệng vết thương lại chảy máu, trách không được Lục Duyên đau đến rên rỉ.
Mục Nam Đình cũng coi như là có kinh nghiệm lang bạt giang hồ. Lập tức trấn định, hắn đi lấy thuốc bột mà Cừu Vô Nhất để lại bôi cho Lục Duyên, sau đó một lần nữa băng bó.
Mục Nam Đình cũng không dám đốt thêm đèn, sợ có người đi ngang qua nhìn thấy hắn còn chưa có nghỉ ngơi sẽ sinh nghi, cho nên đành phải băng bó trong bóng tối.
Lục Duyên cắn răng nhẫn nhịn, lâu lâu hít sâu một hơi, hoặc là khẽ rên rỉ một tiếng.
Mục Nam Đình ra một thân mồ hôi mỏng, nói:
"Có đau đến như vậy không? Ta đã thực nhẹ, ngươi im miệng cho ta."
Lục Duyên đau đến độ muốn không còn khí lực, nói:
"Ngươi nếu muốn giết ta thì trực tiếp động thủ đi."
Mục Nam Đình liếc trắng mắt, nói:
"Ta giết ngươi làm cái gì. Ta phải tra tấn ngươi."
Mục Nam Đình băng bó cho Lục Duyên trong bóng tối, rốt cuộc cũng xong. Làm xong, Mục Nam Đình đi lấy nước lại đây lau chùi máu trên người Lục Duyên, bằng không mùi tanh sẽ rất đậm.
Mục Nam Đình vừa dùng khăn lau cho Lục Duyên, vừa nói.
"Có chút lạnh, không có biện pháp lấy nước ấm, ngươi kiên nhẫn một chút, đừng rên biết không?"
Lục Duyên cũng không để ý, chỉ nhắm mắt lại, giống như ngủ rồi.
Mục Nam Đình tức khí.
Ta đường đường là Mục thiếu gia, hiện tại hầu hạ tình địch. Nói ra e là không mặt mũi gặp người!
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Mục Nam Đình tay chân vẫn lanh lẹ. Hắn lau lau ngực, lại lau lau cổ, rồi lau lau mặt Lục Duyên.
Mục Nam Đình vừa lau vừa phun tào. Thân thể Lục Duyên chắc nịch, nhìn bên ngoài là lịch sự văn nhã, cao cao gầy gầy, nhưng thật sự bên trong cơ bắp rắn chắc vô cùng. Mà Lục Duyên làn da khá trắng, hơn nữa bóng loáng, so với mấy cô nương còn có vẻ mịn màng hơn, tay sờ lên xúc cảm thật là không tồi.
Đặc biệt cổ không chỉ dài, hơn nữa độ cong cũng rất đẹp. Còn có xương quai xanh tinh tế, không giống giống cô nương cũng không thô đến đáng sợ.
Mục Nam Đình vừa miên man suy nghĩ vừa lau lau thân thể cho Lục Duyên. Sau khi xong, hắn thở phào, lên giường chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Tuy rằng không biết hiện tại là giờ nào, Mục Nam Đình cảm thấy nói không chừng đã sắp hừng đông.
Hắn mỏi mệt bò lên giường, sau đó buông lỏng nằm xuống, lại đụng tới Lục Duyên. Lục Duyên phát ra tiếng hừ thật nhỏ, sau đó liền mở mắt. Mục Nam Đình khó chịu nói:
"Ta hầu hạ ngươi nửa ngày, không cẩn thận chạm vào ngươi một chút cũng không được à?"
Lục Duyên nhìn hắn biểu tình đặc biệt kỳ quái, ánh mắt Lục Duyên cũng đặc biệt kỳ quái.
Sau đó Lục Duyên thực gian nan xê dịch thân thể một chút, cùng Mục Nam Đình bảo trì khoảng cách.
Mục Nam Đình hừ lạnh.
Ta bị xem như là ôn dịch? Lục Duyên như là e sợ, muốn tránh còn không kịp?
Mục Nam Đình vừa muốn cùng Lục Duyên nói lí lẽ, kết quả đột nhiên cảm giác được có gì đó không thích hợp. Bởi vì hắn phát hiện vừa rồi hình như không phải chân mình đụng trúng Lục Duyên.
Hơn nữa chỗ kia lúc này.....
Mục Nam Đình trợn tròn mắt.
Rõ ràng vừa rồi vẫn là nửa mềm nửa cứng, ai ngờ đến lúc này tiểu đệ đệ đã đứng lên, lại còn chạm tới chân Lục Duyên.
Ánh mắt Lục Duyên vừa rồi lộ vẻ kỳ quái......
Mục Nam Đình rốt cuộc đã minh bạch là có ý tứ gì, xấu hổ đến không chịu được.
Tuyệt đối là vừa rồi khi lau thân thể cho Lục Duyên, nhìn thấy da dẻ vừa trắng vừa mịn đã chảy nước miếng thèm muốn. Ai kêu hắn là một đại nam nhân mà lại xinh đẹp chứ?
Mục Nam Đình tự tìm cớ, bất quá vẫn xấu hổ muốn chết, sắc mặt đỏ bừng. Hắn dứt khoát nhanh xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Lục Duyên, co lại ở trong góc trút giận.
Mục Nam Đình muốn ngủ, nhưng nhắm mắt liền bắt đầu nghĩ tới thân thể kia. Sau đó rốt cuộc mơ mơ màng màng ngủ lại bắt đầu mộng kỳ quái lung tung rối loạn.
Mục Nam Đình nằm mơ thấy mình cùng Thạch Mai Hinh bái đường thành thân, kết quả uống rất nhiều. Khi vào động phòng, hắn cởi quần áo Thạch Mai Hinh, lộ ra làn da trắng mịn. Nhưng thân thể rắn chắc kia rõ ràng là của nam nhân, khiến Mục Nam Đình sợ hãi.
Hắn ngẩng đầu nhìn, phát hiện người mặc hỉ phục màu đỏ rực kia không phải Thạch Mai Hinh, mà là Lục Duyên.
Quần áo Lục Duyên đã bị hắn kéo xuống, làn bóng loáng trắng nõn đập vào mắt Mục Nam Đình, làm nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.
Chỉ là ngay sau đó, Lục Duyên liền đem hắn áp đảo ở trên giường. Mục Nam Đình không thể phản kháng, cảm giác sức lực của Lục Duyên cực kỳ lớn.
Sau đó Lục Duyên liền dùng giọng nói ôn nhu dễ nghe kia lạnh lùng chất vấn hắn vì sao muốn cướp sư muội.
Mục Nam Đình còn chưa kịp hô lên, kết quả lại nghe Lục Duyên nói phải giáo huấn hắn một trận.
Sau đó......
Mục Nam Đình mơ thấy mình bị người khác phá thân.
Mục Nam Đình sợ tới mức lập tức liền mở to mắt, đột nhiên ngồi dậy. Hắn ngồi dậy liền đối diện ánh mắt Lục Duyên lộ vẻ kỳ quái, y hệt đêm qua.
Mục Nam Đình thở phì phò, muốn hung ác rống Lục Duyên, nhưng giọng nói chỉ phát ra một tiếng ô.
Hắn còn cảm giác mình không quá thích hợp, đem chăn kéo ra tức khắc trợn tròn mắt...
Phía dưới nhão dính.
Gặp ác mộng ngược lại phát tiết!
Bình luận truyện