Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 324: Tài năng khác của Nghê đại nhân



Mộ Dung Trường Tình không cho đi tìm Thập Nữ, Nghê Diệp Tâm không có việc gì làm.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy kỳ thật trêu chọc Thập Nữ thú vị hơn so với Mộ Dung đại hiệp, phi thường có thành tựu. Mộ Dung đại hiệp đã tôi luyện thành kỹ năng đả bất động mặt không đổi sắc. Nghê Diệp Tâm có làm cái gì, hắn cũng đều có thể mỉm cười đối mặt. Cái này làm cho Nghê Diệp Tâm bị đả kích.

Ăn cơm xong rồi, thời gian vẫn còn quá sớm, không thích hợp lên giường ngủ. Nếu ở hiện đại, tốt xấu gì cũng có thể xem TV, chơi game giết thời gian, không thì xem tiểu thuyết gì đó. Bất quá cổ đại không có nhiều hạng mục tiêu khiển giải trí.

Mộ Dung Trường Tình nhìn bộ dáng chán chết của đối phương, nói:

"Ngươi thật sự là không có việc gì làm, ta có thể dạy ngươi võ công."

Nghê Diệp Tâm cho hắn một cái liếc xéo xem thường, khinh bỉ trần trụi, một chút cũng không che giấu, nói:

"Mông ta đau muốn chết nè."

Mộ Dung Trường Tình cười thành tiếng, nói:

"Ngươi suy nghĩ cái gì đó. Ta nói chuyện đứng đắn, ta muốn dạy ngươi võ công."

Không nên trách Nghê Diệp Tâm hiểu sai, đêm qua Mộ Dung Trường Tình cũng nói dạy võ công, kết quả chính là da mặt dày, danh chính ngôn thuận đem người ta lăn lộn đến chết khiếp. Nghê Diệp Tâm hiện tại còn sợ hãi, vừa nghe Mộ Dung Trường Tình nói, nháy mắt liền hiểu sai.

Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung đại hiệp cười nhạo, hồ nghi nhìn hắn, nói:

"Ta không tin."

Mộ Dung Trường Tình dứt khoát không nói, đứng lên, sau đó đi lấy một trong những thanh kiếm trưng bày ở trà thất.

Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung đại hiệp trở lại, trong tay còn cầm một bảo kiếm.

Thật là bảo kiếm nha, thoạt nhìn giá trị liên thành, mặt trên khảm không ít châu báu ngọc thạch phát sáng lấp lánh.

Mộ Dung Trường Tình đem kiếm đưa cho Nghê Diệp Tâm, nói:

"Thanh kiếm này là nhẹ nhất, ngươi hẳn có thể dùng. Cùng ta đi ra bên ngoài."

Nghê Diệp Tâm vội vàng ôm lấy kiếm, trước tiên sờ sờ viên đại bảo thạch ở vỏ kiếm, nói:

"Cái này thật đẹp a, là đá mắt mèo sao?"

Mộ Dung Trường Tình vẫy vẫy tay, Nghê Diệp Tâm liền đuổi theo.

Mộ Dung Trường Tình tuy rằng không thường dùng kiếm, bất quá sưu tầm binh khí không ít. Thanh kiếm này tuy rằng không phải danh kiếm, nhưng nhẹ nhàng, hơn nữa tương đối tinh xảo, rất thích hợp cho Nghê Diệp Tâm dùng.

Nghê Diệp Tâm giống như ôm bảo bối, đi theo Mộ Dung Trường Tình ra ngoài.

Mộ Dung Trường Tình biết Nghê Diệp Tâm không muốn học đứng tấn linh tinh, tính toán dạy vài chiêu kiếm pháp.

Nghê Diệp Tâm đem kiếm rút ra, cảm giác kiếm này nặng vì vỏ của nó có gắn ngọc thạch quá nhiều.

Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình muốn dạy mình kiếm pháp, lập tức vẻ mặt chân chó, tung ta tung tăng theo đuôi, ánh mắt sáng lấp lánh như sao.

Nghê Diệp Tâm hỏi:

"Đại hiệp... đại hiệp dạy ta kiếm pháp gì? Phải lãnh khốc một chút, có thể hù dọa người là được!"

Mộ Dung Trường Tình vừa muốn nói chuyện, Nghê Diệp Tâm lại nói:

"Tốt nhất đơn giản một chút."

"Ngươi yêu cầu rất nhiều."

Mộ Dung Trường Tình võ công rất tinh diệu. Người khác muốn học cũng học không được, Nghê Diệp Tâm lại kén cá chọn canh.

Cuối cùng Mộ Dung Trường Tình dạy một bộ kiếm pháp đã sớm thất truyền, hắn cũng không thường dùng. Bởi vì Mộ Dung Trường Tình là người lười, luôn thích dùng phương pháp đơn giản nhất trực tiếp nhất giải quyết vấn đề. Bộ kiếm pháp này tuy rằng cũng lợi hại, nhưng không đủ dứt khoát nhanh nhẹn, nhưng sử dụng hù người thì rất tốt.

Nghê Diệp Tâm xem hoa cả mắt. Mộ Dung Trường Tình dạy từng chiêu từng chiêu. Nghê Diệp Tâm trước kia có học võ thuật nên cũng dễ tiếp thu, nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo cũng không phải việc khó, không bao lâu đều nhớ kỹ.<HunhHn786>

Nghê Diệp Tâm nói:

"Cảm giác cũng không phải rất khó."

Mộ Dung Trường Tình mỉm cười gật gật đầu, nói:

"Ngươi luyện đi."

Mộ Dung Trường Tình dạy xong rồi đến ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, nhìn Nghê Diệp Tâm nghiêm túc luyện kiếm.

Trời lạnh, Nghê Diệp Tâm dụng tâm luyện tập, chóp mũi đều ra mồ hôi, sắc mặt cũng đỏ bừng. Mộ Dung Trường Tình càng xem càng muốn cười.

Nghê Diệp Tâm luyện đến hứng thú bừng bừng, liền nhìn thấy Mộ Dung đại hiệp dùng vẻ mặt quỷ dị tươi cười nhìn mình. Nụ cười kia làm người ta lạnh sống lưng. Nghê Diệp Tâm nói:

"Sao luôn nhìn ta cười?"

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Ta cảm thấy, ngươi phải tăng tốc độ một ít."

Mộ Dung Trường Tình nói xong, đi về phòng tìm một thanh kiếm. Sau đó ở thời điểm Nghê Diệp Tâm luyện kiếm pháp, hắn ở bên cạnh góp vui.

Nghê Diệp Tâm rốt cuộc đã được nghiệm chứng rồi. Những cảnh đánh võ tốc độ cao trên phim truyền hình đúng là vô dụng khi đem so với Mộ Dung đại hiệp.

Mộ Dung Trường Tình phô trương xong ôm kiếm, đứng ở bên cạnh nói:

"Ngươi cái tốc độ này, phỏng chừng còn chưa dùng được chiêu thứ nhất, đã bị người ta cướp mất vũ khí."

Nghê Diệp Tâm tức giận muốn chết, nói:

"Phải tuần tự tăng lên có hiểu hay không?"

Nghê Diệp Tâm luyện kiếm pháp cả buổi, mệt đến không chịu nổi mới đi ngủ. Kết quả ngày hôm sau buổi sáng thức dậy, Nghê Diệp Tâm phát hiện eo đau lưng đau, so với bị Mộ Dung Trường Tình lăn lộn còn muốn mệt hơn.

Mộ Dung Trường Tình tỉnh thì Nghê Diệp Tâm vẫn còn không có chịu rời giường. Hắn còn tưởng rằng Nghê Diệp Tâm sáng sớm liền sẽ sinh long hoạt hổ, không nghĩ tới héo queo, thật sự rất mệt rồi.

Cừu Vô Tự sáng sớm liền tới, bất quá không thấy được Nghê Diệp Tâm, chỉ là gặp được Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình hỏi.

"Chuyện gì?"

"Thuộc hạ đã đón Trì Long cùng Triệu Doãn lên núi."

Thì ra sáng sớm Trì Long cùng Triệu Doãn đã đến, bất quá bởi vì chưa có lệnh của Mộ Dung Trường Tình, cho nên còn không có lại đây.

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Ngươi đưa bọn họ lại đây đi."

"Dạ."

Cừu Vô Tự lập tức đi làm.

Mộ Dung Trường Tình trở về phòng ngủ liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm nằm ở trên giường, dang rộng tay chân, cũng không có ý muốn tỉnh. Vì thế hắn lại đi ra ngoài.

Trì Long cùng Triệu Doãn rốt cuộc đã tới, Mộ Dung Trường Tình đem hai người đưa tới trà thất. Nghê Diệp Tâm còn chưa có rời giường, Mộ Dung Trường Tình trước tiên muốn hỏi bọn họ trên đường rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Trì Long cùng Triệu Doãn thấy kỳ quái, hỏi sao Nghê Diệp Tâm không ở đây. Mộ Dung Trường Tình thực bình tĩnh nói:

"Hắn còn đang ngủ, khả năng trong chốc lát mới có thể lại đây."

Triệu Doãn theo bản năng nhìn sắc trời, hôm nay thời tiết thực đẹp, khó có được mặt trời lên cao. Nhìn trời, Triệu Doãn giống như hiểu sai, lại cúi đầu. Trì Long chắc cũng hiểu sai, cười nói:

"Xem ra Nghê đại nhân mệt, chúng ta không cần quấy rầy hắn nghỉ ngơi."

Mộ Dung Trường Tình cũng không biện giải, hỏi:

"Mảnh da có ở đây không?"

Trì Long từ trong lòng ngực lấy ra một mảnh da cũ, đặt lên bàn giao cho Mộ Dung Trường Tình, nói:

"Mảnh da cũ này thật đúng là có thể gây phiền toái, dọc theo đường đi người muốn đoạt nó không ít."

Mộ Dung Trường Tình cầm mảnh da, cẩn thận nhìn nhìn, bất quá nhìn không ra đây là da người.

Trì Long cùng Triệu Doãn trên đường đi gặp không ít sát thủ, còn là loại liều chết. Đánh lén không thành, bị Trì Long bắt liền tự sát, muốn tra ra cái gì cũng đều tra không được. Bọn họ một đường trốn đông trốn tây, nghiêng ngả lảo đảo, Triệu Doãn còn bị thương, cũng may hiện tại đã khỏi.

Trì Long nói:

"Đừng trách ta nhiều chuyện. Mảnh da có bí mật gì sao nhiều người muốn đoạt?"

Mộ Dung Trường Tình cười, nói:

"Đây bất quá là ngụy trang, kỳ thật chỉ là thứ trống không mà thôi."

Trì Long lắp bắp kinh hãi.

Mộ Dung Trường Tình lại nói:

"Chúng ta lúc trước không biết, gần đây mới biết được."

Bọn họ đang nói chuyện, Mộ Dung Trường Tình đột nhiên liền đứng lên, sau đó từ trà thất đi vào trong.

Trà thất không có cửa, chỉ có cái bình phong lớn che chắn. Mộ Dung Trường Tình cũng không nói lời nào, đi nhanh vòng qua bình phong.

Trì Long cùng Triệu Doãn nghe cũng được tiếng Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm xoa xoa mắt, mơ mơ màng màng nói:

"Đại hiệp thức dậy thật sớm a. Ta còn tưởng rằng đại hiệp không ở đây."

Mộ Dung Trường Tình cảm thấy mình thật sự là quá nhạy bén, cũng may hắn nghe được tiếng động, chạy nhanh đón Nghê Diệp Tâm, đem người chặn ở sau bình phong.

Nghê Diệp Tâm không mặc quần, hai cái đùi trống trơn đi ra, còn xoa con mắt, một bộ chưa tỉnh.

Vạn nhất đi ra để Trì Long cùng Triệu Doãn nhìn thấy hết thì làm sao đây?

Mộ Dung Trường Tình thấp giọng nói:

"Không mặc quần mà chạy lung tung, mau trở về mặc vào."

Nghê Diệp Tâm cũng không biết ngoài trà thất có người, nghe quở trách lập tức không vui, nói:

"Là ai đêm qua đem quần ta lột ra! Làm ác còn đi cáo trạng trước!"

Ngày hôm qua Nghê Diệp Tâm luyện kiếm mệt mỏi, nằm ở trên giường liền muốn ngủ. Bất quá Mộ Dung Trường Tình tinh thần đặc biệt tốt, còn muốn làm chút vận động trước khi ngủ. Nghê Diệp Tâm kiên quyết phản đối, cho nên Mộ Dung Trường Tình cũng không đắc thủ, nhưng quần Nghê Diệp Tâm bị lột cũng không có mặc lại.

Lúc này trong phòng thực ấm áp, Nghê Diệp Tâm cho rằng chỉ có Mộ Dung Trường Tình cùng mình, cho nên liền không câu nệ tiểu tiết, liền để mông trần đi ra.

Ở trà thất, Trì Long cùng Triệu Doãn nghe mà xấu hổ. Nghê Diệp Tâm nói chuyện tự tin mười phần, bọn họ đều nghe được rành mạch.

Mộ Dung Trường Tình thực sự bất đắc dĩ, lôi kéo Nghê Diệp Tâm đi mặc quần áo chỉnh tề, rửa mặt xong rồi mới đem người đưa tới trà thất.

Nghê Diệp Tâm đến trà thất liền trợn tròn mắt.

Trong phòng đột nhiên nhiều thêm hai người mà mình cũng không biết!

Nghê Diệp Tâm nháy mắt nghĩ tới mình vừa rồi lớn giọng nói...

Trì Long cười nói:

"Nghê đại nhân, đã lâu không gặp."

Nghê Diệp Tâm cũng chỉ là trợn tròn mắt, sau đó lập tức hưng phấn nói:

"Ai nha các ngươi tới thật mau nha. Triệu Doãn, nghe nói ngươi bị thương, thương thế tốt rồi sao?"

Triệu Doãn nói:

"Đã tốt."

"Đã lâu không thấy tăm hơi, Triệu Doãn ngươi sao vẫn là lãnh đạm a. Ngươi nên đứng lên cho ta một cái ôm nồng nhiệt tình mới phải."

"......"

Triệu Doãn cảm thấy mình cũng không phải lãnh đạm, chỉ là còn chưa có hết xấu hổ mà thôi.

Mọi người cũng coi như là thuận lợi hội hợp, ngồi vây quanh một chỗ. Nghê Diệp Tâm đã lâu không gặp được Trì Long cùng Triệu Doãn, nên hỏi rất nhiều.

"Khi không có ta, ở phủ Khai Phong có xảy ra chuyện gì lớn hay không?"

Trì Long cười cười, nói:

"Không có gì lớn, ngẫu nhiên có mấy vụ án nhỏ, đều xem như thuận lợi giải quyết."

Nghê Diệp Tâm rời khỏi Khai Phong cũng đã một thời gian. Khai Phong vẫn an bình yên tĩnh, cũng không có đại sự gì.

Bởi vì Xà Văn Đồ Đằng, triều đình cũng có chút gợn sóng, cũng có không ít người bị liên lụy. Sau khi chấn chỉnh một phen từ trên xuống dưới đã khôi phục an tĩnh, cũng không có đại sự phát sinh.

Sau đó Trì Long nhận được thư của Nghê Diệp Tâm gởi về. Bởi vì vừa lúc nhàn rỗi, cho nên Trì Long cùng Triệu Doãn dứt khoát xin nghỉ phép cùng nhau đi ra ngoài, chuẩn bị giao đồ cho Nghê Diệp Tâm. Chuyến đi này kỳ thật Trì Long còn có tư tâm khác. Hắn vốn là tính toán mang theo Triệu Doãn du sơn ngoạn thủy.

Nghê Diệp Tâm rời khỏi Khai Phong, trong phủ nha cũng trở nên an tĩnh rất nhiều, không còn đầy sức sống. Nói thật ra tất cả mọi người đều rất nhớ Nghê Diệp Tâm.

Đương nhiên không chỉ là nhớ Nghê Diệp Tâm, mọi người cũng hâm mộ Nghê Diệp Tâm. Dù sao không phải ai cũng có thể nghỉ phép ba tháng đi nơi nơi du sơn ngoạn thủy.

Triệu Doãn trước kia hành tẩu giang hồ, sau đó vào phủ nha làm việc liền rất ít hành tẩu trên giang hồ. Nghê Diệp Tâm đột nhiên đi lâu như vậy, hắn có điểm hâm mộ.

Tuy rằng Triệu Doãn cũng không nói ra, bất quá Trì Long vẫn có thể nhìn ra. Trì Long dứt khoát thừa dịp này, mang theo Triệu Doãn rời phủ Khai Phong đi tìm Nghê Diệp Tâm, sau đó sẽ du sơn ngoạn thủy.

Bất quá ai ngờ trên đường đi gặp sóng gió mãnh liệt, bọn họ còn chưa có tìm được Nghê Diệp Tâm, đã gặp mấy cuộc mai phục.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Mai phục các ngươi là người nào? Có cái gì đặc thù hay không?"

Trì Long nói:

"Là người nào thì không biết, nhưng võ công rất cao, không hoàn thành nhiệm vụ liền tự sát, tuyệt đối không lưu người sống."

Đâu chỉ là không lưu người sống, cả thi thể cũng không lưu lại.

Trì Long bị thích khách tấn công vài lần đều là ở trên đường. Bọn họ đi ở giữa sườn núi đột nhiên từ trên cây vụt ra mấy người bịt mặt. Những thích khách hiển nhiên khinh thường võ công Trì Long cùng Triệu Doãn, lần đầu tiên không thành công. Triệu Doãn nói Trì Long lưu người sống để tra hỏi một chút là nơi nào phái tới. Nào biết người bịt mặt đột nhiên liền nhảy xuống vực lập tức biến mất.

Vực thẩm thật sự sâu, bọn họ căn bản không có biện pháp đi xuống, thi thể liền tìm không được.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Ai nha, thật đúng là không biết sợ."

Trì Long tiếp tục nói:

"Sau đó lại tới một nhóm sát thủ."

"Lại nhảy vực?"

"Cũng không phải."

Thật ra không có nhảy vực. Lần thứ hai sát thủ không có nhảy vực, bởi vì ở khách điếm. Sát thủ phóng hỏa tự sát, thi thể bị đốt trọi, cái gì cũng nhìn không ra.

Nghê Diệp Tâm nghe được nhướng mày.

Trì Long lại nói:

"Đương nhiên còn có lần thứ ba."

Sát thủ giống như không cần tiền. Hết đợt này tới đợt khác, đợt sau lợi hại hơn đợt trước nhiều. Lần thứ ba, Triệu Doãn bị thương.

Lúc ấy Trì Long không để ý tới những sát thủ, mang Triệu Doãn đi chữa thương. Sau đó hắn nghĩ tới những thi thể sát thủ, muốn trở lại nhìn xem. Vì thế an trí tốt cho Triệu Doãn, hắn liền một mình đi.

"Thời điểm ta trở lại những thi thể đều đã biến thành máu loãng, còn có mùi rất khó ngửi."

Thi thể không biết bị cái gì làm hỏng, tản ra mùi thật ghê tởm, tất cả đều hóa thành máu loãng, cái gì cũng không có lưu lại.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, Trì Long liền cảm thấy không thích hợp. Những sát thủ tuyệt đối có cái gì đó trên người, hẳn là rất rõ ràng. Một dấu hiệu dễ nhận thấy, chỉ cần người khác nhìn là có thể nhìn ra thân phận. Cho nên bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ không tiếc tự sát, còn muốn đem thi thể hủy diệt.

Trì Long nói:

"Kỳ thật ta nên nghĩ tới những sát thủ sau eo đều có hình xăm màu đỏ."

Nghê Diệp Tâm nói:

"Thì ra là thế."

Triệu Doãn tuy rằng bị thương, bất quá cũng may mảnh da đã bị Trì Long đánh tráo, cho nên cũng không có bị mất đi.

Nhưng bây giờ mới biết mảnh da này thật sự là đồ ngụy trang, mất hay không mất kỳ thật không có khác biệt.

Dọc theo đường đi có thể nói là khó khăn rất nhiều. Khi thương thế Triệu Doãn tốt hơn một chút, bọn họ lại không liên lạc được với Nghê Diệp Tâm. Sốt ruột đến không chịu được, bọn họ nghĩ có lẽ là Nghê Diệp Tâm cũng xảy ra chuyện.

Cũng may cuối cùng người của Cừu Vô Tự tìm được Trì Long cùng Triệu Doãn, hiện tại mọi người đều an toàn.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Thật là vất vả cho các ngươi."

Triệu Doãn chỉ là lắc lắc đầu, nói:

"Không có gì, bất quá các ngươi cũng cẩn thận một chút, xem ra những người đó còn chưa có dừng tay."

"Đừng lo lắng. Nơi này chính là địa bàn của đại hiệp, rất an toàn."

Trì Long nghe xong liền cười nói:

"Ta lần đầu tiên tới Ma giáo, tuy rằng thủ vệ rất không tồi. Bất quá... chúng ta thời điểm tới hình như nghe nói nơi này xảy ra án mạng?"

Trì Long vừa nói sắc mặt Mộ Dung Trường Tình liền đen một ít.

Đích xác như thế. Đã chết ba người, đến bây giờ hung thủ còn che dấu thực tốt, bọn họ căn bản tìm không thấy người hiềm nghi.<HunhHn786>

Thủ về Ma giáo tuy rằng nghiêm ngặt, nhưng xảy ra chuyện này có thể thấy rất nhiều tai hoạ ngầm.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Ta nói nè Trì Long, ngươi biết cũng nhiều nha."

Trì Long nói:

"Chỉ là khi lại đây, ở trên đường nghe được có mấy đệ tử bàn luận."

Lúc đó Triệu Doãn không có chú ý nghe, hiện tại nghe Trì Long nói có chút kinh ngạc.

"Thì ra Nghê đại nhân rời phủ Khai Phong cũng là muốn đi phá án."

Nghê Diệp Tâm nói:

"Đúng vậy, chỉ muốn phá án. Cũng đã chết ba người. Các ngươi vừa lúc tới đây liền thuận tiện giúp ta tra án đi? Hay là các ngươi dùng việc này trả phí ăn ở cho đại hiệp nhà ta đi."

Triệu Doãn có chút bất đắc dĩ.

Triệu Doãn cũng là lần đầu đến Tổng đàn Ma giáo. Trước kia hắn hành tẩu giang hồ cũng không có nghĩ tới sẽ có một ngày tiến vào Tổng đàn Ma giáo. Đây chính là nơi bí mật nhất võ lâm, không ai biết.

Nói thật ra, Triệu Doãn cũng có nghĩ đến đây sẽ đi tham quan một chút.

Nghê Diệp Tâm thật vất vả tìm được hai cu li, tất nhiên liền phải lôi kéo bọn họ đi phá án, để Trì Long cùng Triệu Doãn giúp một chút.

Trì Long cùng Triệu Doãn nghe Nghê Diệp Tâm nói qua vụ án một lần, đều lộ ra biểu tình nghi hoặc. Kỳ thật trước kia khi phá án cũng là Nghê Diệp Tâm phụ trách chủ yếu, bọn họ phụ trách trợ thủ linh tinh.

Vụ án này vừa nghe còn rất kỳ quái, đặc biệt là có người thay đổi thi thể.

Triệu Doãn nói:

"Thi thể bị đổi kia, ta cảm thấy hẳn là rất quan trọng, trước tiên phải điều tra rõ thân phận của hắn."

"Đúng rồi!"

Nghê Diệp Tâm nói lại vụ án một lần, không chỉ là nói cho Trì Long cùng Triệu Doãn nghe, kỳ thật cũng coi như là ra soát lại tư duy. Vừa nói xong rồi đột nhiên Nghê Diệp Tâm liền nghĩ tới cái gì.

Mộ Dung Trường Tình ở bên cạnh hỏi:

"Nghĩ tới cái gì?"

Nghê Diệp Tâm nói:

"Đại hiệp! Thi thể bị đổi kia, chúng ta đều thấy qua nha. Tuy rằng không biết là người nào, nhưng chúng ta có thể vẽ lại diện mạo hắn, sau đó cầm bức họa đi hỏi, như vậy liền có thể xác định được thân phận!"

Kỳ thật đây là biện pháp rất đơn giản. Bất quá bọn họ đều bị sự ly kỳ hấp dẫn, đều không có tâm tư nghĩ cái khác.

Nghê Diệp Tâm nói liền làm, lập tức đi cầm giấy, bút, mực lại, sau đó nói với Mộ Dung Trường Tình.

"Đại hiệp mau mài mực! Ta sẽ vẽ chân dung người kia."

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:

"Hay để ta vẽ?"

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, lập tức liền nghe ra khinh bỉ, nói:

"Ta vẽ tranh rất tốt đó! Ta sẽ vẽ."

Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên có điểm không tin. Nghê Diệp Tâm viết chữ khiến cho hắn không dám khen tặng.

Thật ra Nghê Diệp Tâm trước kia có học vẽ ký hoạ, kỳ thật vẫn có thể vẽ. Chỉ là không học viết bằng bút lông mềm cho nên khi dùng bút lông viết chữ không được mà thôi.

Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm kiên trì, liền dứt khoát mài mực cho Nghê Diệp Tâm. Đãi ngộ này cũng chỉ có Nghê Diệp Tâm có được.

Nghê Diệp Tâm đương nhiên sẽ không dùng bút lông vẽ tranh, như vậy tuyệt đối cũng thảm không nỡ nhìn. Vốn dĩ tính toán đem bút bẻ gãy, nhưng thấy quá lãng phí. Cho nên khi Mộ Dung Trường Tình mài mực, Nghê Diệp Tâm liền chạy ra sân nhặt một nhánh cây nhỏ. Sau đó Nghê Diệp Tâm lại dùng bảo kiếm Mộ Dung Trường Tình đưa cho tước tước, chuẩn bị sẽ dùng nhánh cây chấm mực nước vẽ lên giấy Tuyên Thành.

Mộ Dung Trường Tình không biết trong hồ lô của Nghê Diệp Tâm chứa cái gì, thực mau liền đem mực nước chuẩn bị cho tốt.

Nghê Diệp Tâm lập tức dùng nhánh cây nhỏ chấm mực nước bắt đầu vẽ.

Cách thức đúng, chỉ là giấy Tuyên Thành quá mềm quá mỏng, thực dễ dàng bị nhánh cây nhỏ chọc thủng. Thời điểm vẽ khó tránh khỏi giấy Tuyên Thành có vài cái lỗ thủng, nhưng cũng không ảnh hưởng.

Nghê Diệp Tâm vừa hồi ức vừa vẽ, còn rất nghiêm túc.

Mộ Dung Trường Tình nhìn trong chốc lát phát hiện Nghê Diệp Tâm vẽ đúng là rất giống, quả thực giống như đúc người bọn họ nhìn thấy.

Chỉ là lúc đó góc độ nhìn của Nghê Diệp Tâm cũng không phải rất rõ ràng, một ít chi tiết không nhớ rõ.

Trì Long cùng Triệu Doãn đương nhiên không biết người được vẽ là ai. Bọn họ cũng không phải người Ma giáo, cho nên không biết cũng là bình thường. Chỉ là Trì Long cùng Triệu Doãn không nghĩ tới Nghê đại nhân còn có kỹ năng này, đều tò mò vây quanh Nghê Diệp Tâm nhìn.

Nghê Diệp Tâm vẽ đến cánh tay cũng mỏi, rốt cuộc cũng xong, cầm lên thổi thổi cho nét mực khô một ít, nói:

"Xong rồi, đại hiệp nhìn xem ta vẽ có giống không?"

Mộ Dung Trường Tình cũng không tiếc rẻ lời khen, nói:

"Ít nhất có chín phần giống, vẽ rất tốt."

Nghê Diệp Tâm được hắn khen ngợi, tức khắc liền đắc ý lên, nói:

"Chúng ta trước tiên hỏi mấy người Cừu trưởng lão xem bọn họ có biết người này là ai hay không. Nếu bọn họ không biết, chúng ta lại cầm tìm những người khác hỏi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện