Chuyện Tình Một Đêm
Chương 9: Tìm một người tình , cho tôi được an ủi
Trương Ái Tú, 41 tuổi, giám đốc cung tiêu
"Chuyện tình một đêm” không chỉ là đặc quyền của thế hệ mới. Trương Ái Tú tuổi tác đã cứng, trang điểm xong, bước vào màn đêm, hít một hơi dài thoải mái, tự an ủi cơ thể sắp khô héo của mình.
Cô rất thích hút thuốc lá hiệu "Hoa Trà", thích uống bia, thích nói câu “Tìm một người tình, cho tôi được an ủi". Cô không cam tâm cô đơn, muốn buông thả một lần. Trước đây cô cho rằng phụ nữ ở lứa tuổi như cô phải sống gấp, không cần phải lo nghĩ. Nhưng từ khi bị biến thành trò chơi, cô chấm dứt buông thả. “Đúng là một trò chơi con nít. Tôi già rồi". Cuối cùng cô đã thoát khỏi thành phố dục vọng này.
Cuộc hôn nhân 20 năm đến hồi kết thúc
Trương Ái Tú lớn tuổi nhất trong số những người mà tôi phỏng vấn. Cô làm giám đốc cung tiêu một doanh nghiệp nước ngoài. Trong ấn tượng của tôi, cô luôn là một phụ nữ thông minh, tài hoa, tính tình khoáng đạt, ngoại hình cũng rất hấp dẫn. So với những phụ nữ cùng lứa tuổi, nhan sắc và ngoại hình cô vẫn hơn đứt.
Một tối trời đổ mưa, chúng tôi ngồi trong một quán cà phê ở Tam Lý Đồn. Cô hút điếu "Hoa Trà”, tôi uống bia. Bằng một giọng cực kỳ thẳng thắn, cô kể cho tôi về câu chuyện tình một đêm của một phụ nữ trên 40.
Năm ngoái tôi ly hôn. Sau năm năm ly thân với chồng, chúng tôi mới làm thủ tục ly hôn. Năm năm trước khi anh bỏ ra ngoài làm ăn, tôi đã dự cảm được điều này. Ngày anh đi, tôi khóc như mưa, không phải vì không nỡ đề anh đi, mà vì nghĩ tới cảnh ly hôn sau này. Năm năm sau, quả nhiên là sự thật. 'Tôi thấy mình bị thương tổn nghiêm trọng. Nhìn bóng anh khuất dần xa, tôi thấy tình cảm của mình đã bị lừa dối. Giờ đây tôi vẫn không hiểu tại sao đàn ông lại luôn ác như thế. Tình cảm mấy chục năm với nhau mà nói bỏ là bỏ ngay.
Thật ra mấy năm trước, chồng tôi cũng rất quan tâm. Hơn mười năm qua, quẩn lót tôi mặc đều do chồng tôi đi công tác ở Thâm Quyến mua về. Trong tủ quần áo của tôi bây giờ vẫn còn rất nhiều quần mới tinh chưa mặc. Không phải tại tôi tiết kiệm, mà vì anh ấy mua quá nhiều. Còn áo lót của tôi đều là loại đắt tiền tới mấy trăm tệ, mặc rất thoải mái, cũng đều do anh mua. Tôi cũng không biết mình cỡ nào nhưng chồng tôi lại biết. Một người đàn ông tới hiệu phụ nữ mua áo lót tôi ái ngại thay cho anh. Nhưng mỗi lần đi công tác trở về, anh đều mua cho tôi một cái áo mốt nhất, xịn nhất. Một lần đi siêu thị, nhìn thấy giá tiền của loại áo đó tôi không khỏi ớn lạnh, quá đắt. Hơn tám trăm tệ, nhưng chồng tôi không nghĩ ngợi gì đã mua ngay cho tôi. Những sự việc kiểu vậy rất nhiều, kể ra lại thêm buồn. Nhưng một người chồng tốt như vậy đột nhiên có một ngày vô duyên vô cớ, anh lại đòi ly hôn. Không chỉ một lần, anh còn nhiều lần giục giã tôi làm thủ tục ly hôn. Không biết anh có người đàn bà nào khác ở ngoài không. Có người nói đã nhìn thấy anh đi với người phụ nữ khác rất thân mật, nhưng tôi chưa tận mắt nhìn thấy. Có lẽ anh đã dần chán tôi, cảm thấy không còn gì mới mẻ nữa.
Một phụ nữ thanh cao và đầy tự trọng như tôi đương nhiên sẽ chấp nhận ly hôn. Nhưng tôi thực sự không hiểu. Anh nỡ như vậy sao? Thực sự không còn chút tình cảm nào sao? Chẳng lẽ những tình cảm trước kia là giả dối? Dù có đánh chết cũng không thể tin nổi. Nhưng quả thực, anh đề nghị ly hôn.
Tam tòng tứ đức đã nói, phải phục tùng chổng và bố, con gái sau khi kết hôn phải nghe lời chồng như nghe lời bố. Câu này nghe thật chẳng ra sao. Nhưng chung sống với nhau trên chục năm cũng thấy câu này có phần đúng. Thời gian sống chung lâu dần, người vợ ít nhiều cũng giống như một người mẹ, còn người chồng cũng ít nhiều giống một ông bố. Khi chồng tôi cương quyết đòi ly dị, trong sâu thẳm trái tim tôi có một nỗi đau nứt tách như thể một ông bố không cần con gái nữa.
Ngày làm thủ tục ly hôn, trời mưa to. Lúc chúng tôi nói lời tạm biệt ở bên đường, tôi lại khóc như mưa. Khi nước mắt lăn xuống miệng, tôi thè lưỡi liếm. Không mặn cũng không ngọt, là sự hòa trộn lẫn lộn tất cả cay đắng ngọt bùi. Tôi nhìn bóng chồng khuất dần sau làn nước mắt mờ mịt. Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng anh nữa, lòng tôi quặn thắt. Không biết nên oán trách ông trời sao nỡ giày vò tôi, hay cảm tạ ông trời giúp tôi có cơ hội được nếm mùi vị này?
Trong đêm tối, tôi khóc thỏa thuê. Khóc xong, người nhẹ bỗng. Đứng trong căn phòng trống, ngoài tôi ra, không có ai khác. Khắp nơi chỉ bao trùm màn đêm đen mênh mang và tâm trạng cô đơn của tôi. Nhìn ánh trăng qua cửa sổ, tôi thầm nghĩ, từ nay về sau, e rằng một mình phải đối diện với bóng đêm và cái thế giới hùng vĩ này. Lại nhớ về cuộc hôn nhân hơn chục năm qua, chia tay nhau đơn giản như vậy đó, không chút lưu luyến, không chút ngần ngừ. Ánh mắt cương quyết của chồng tôi vẫn như hiện ra phía trước, quả thật khiến người ta đau lòng. Ban ngày, trong ánh mắt của mọi người, tôi vẫn là một phụ nữ kiên cường, vì tôi không hề gục ngã, tôi vẫn đứng. Nhưng lòng tôi biết rõ, vết thương của tôi không nhẹ. Vì từ nay về sau, tôi không muốn kết hôn nữa, cũng không cần đàn ông nữa.
Tìm người tình để an ủi mình
Cứ như vậy, tôi trĩu nặng suốt mấy tháng trời. Một sáng mùa xuân, tôi nhìn thấy các cành cây vốn khô héo bên đường bỗng nay rực những nụ hoa xanh, hồng, tím. Đi dưới những bóng cây tôi nghe phảng phất mùi thơm nhè nhẹ bay qua trước mặt. Đột nhiên, tôi nhận thức thấy mình vẫn còn tình cảm đối với cái thế giới này. Hôm đó tôi như con thú chợt tỉnh giấc sau giấc ngủ đông, vươn vai, hít thở, tự nhủ, mình không già, cần phải hưởng thụ cuộc sống, chứ không phải khóc lóc vì cuộc sống. Không cần kết hôn nhưng có thể vẫn cần đàn ông. Chỉ cần tôi vui sướng, chỉ cần anh ta cũng vui sướng, ai thèm để tâm ai trở thành gì của nhau.
Thế là, tôi quyết định tìm người tình để an ủi mình.
Trương Ái Tú hút thuốc, tôi nhìn người phụ nữ trên 40 tuổi này. Dù hóa trang thế nào cũng không thể che nổi dấu vết tang thương trên khuôn một cô. Cái dáng cô hút thuốc rất lão luyện. Cô nói sau khi ly hôn mới bắt đầu hút thuốc. Thở ra một làn khói đặc, cô tiếp tục câu chuyện.
“Mọi người hiện nay thường hiểu lầm rằng, vừa nói tới việc tìm người tình đã lập tức coi cô ta là người xấu xa. Theo cách nói của những năm 60 là tác phong xấu. Nhưng đó là quan niệm đã quá cũ kĩ. Khái niệm người tình giờ đây đã phát triển rất rộng. Tuy tôi cần tìm bạn tình nhưng không thể hiện rằng thái độ cuộc sống của tôi là không nghiêm túc. Có thể khẳng định rằng dạng người tình mà tôi cần tìm là loại theo nghĩa hẹp, tức là có thể là bạn tình một đêm. Một phụ nữ ở lứa tuổi như tôi đã cảm thấy chán ngán và không thể tin nổi những lời thề non hẹn biển. Nói thẳng rằng tôi thích sự đơn giản và nhẹ nhõm của tình một đêm” .
Tôi rất thích sự thẳng thắn của cô ấy. Cũng có thể phụ nữ ở lứa tuổi đó mới có thể nhìn nhận rất nhiều sự vật trở nên đơn giản và nhẹ nhõm. Tôi hỏi, việc chọn bạn tình có những tiêu chuẩn gì.
Cô đáp, nói đơn giản rằng, bạn tình chẳng qua là tình nhân, là đối tác cùng phối hợp thực hiện chuyện tình dục mà thôi.
“Tôi muốn tìm người tình theo nghĩa hẹp. Không phải tôi điên rồ, cũng không phải tôi lãng mạn. Chỉ vì tôi không dám kết hôn nữa. Nhưng tôi vẫn muốn sống, muốn có đàn ông. Để tôi nghĩ xem, tôi cần dạng đàn ông như thế nào.
Nhất định phải là người có tiền vì khi đi ra ngoài ăn uống không thể bắt tôi trả. Hai là phải đẹp trai. Như vậy khi lên giường, dù tôi không khát khao, nhưng nhìn thấy đẹp trai cũng nảy sinh hứng thú. Ba là phải có thân hình khỏe mạnh, có thể đáp ứng tốt nhu cầu của tôi. Bốn là về tư duy phải theo kịp tôi. Để khi tôi chán nản, anh ta có thể an ủi, phủ lấp vết thương cho tôi".
Tôi cười, hỏi đã gặp được đàn ông nào phù hợp những điều kiện đó chưa. Cô im lặng dường như chìm vào hồi ức mịt mờ. Rồi đau khổ cười, kể rằng, cô đã có quan hệ tình một đêm với hai bạn chát. Nhưng kết cục đều rất bi thảm.
Tôi mê lên mạng từ khi chưa ly hôn với chồng, hình như là ba năm trước. Vì lúc đó chồng tôi đã ly thân, tâm trạng tôi luôn chới với, có một số chuyện không tiện kể cho bạn bè. Sau đó nghe đồng nghiệp nói về chát trên mạng, tôi thấy rất thú vị, liền muốn thử. Quả nhiên cảm giác chát trên mạng rất hay, muốn nói gì thì nói, muốn tìm người bao nhiêu tuổi đều không có vấn đề gì. Mọi người đều nói chuyện rất thoải mái, cần gì đều nói ra, rất phù hợp tới tình hình tôi lúc đó. Rồi tôi mê lên mạng, thường xuyên vào phòng chát của trang sina. Nơi đó khá thoáng, người tham gia rất đông. Tôi quen khá nhiều bạn chát, cũng gặp mặt không ít người, có lúc hài lòng, có lúc không, cũng xảy ra vài cuộc tình một đêm.
Bị chơi như gái điếm
Bạn chát đầu tiên là một người đàn ông rất đẹp trai, cũng trên 40. Vì thế khi ở bên nhau chúng tôi nói chuyện rất thoải mái. Anh rất biết ăn nói, cả lúc trên mạng lẫn trên điện thoại đều khiến tâm tư tôi rung động. Trên mạng, chúng tôi thường nói chuyện tình dục.. Một hôm anh nói nhu cầu của anh rất cao, vợ không đáp ứng đủ và hỏi tôi có dám gặp mặt không. Tôi đáp, có gì mà không dám, chỉ cần nhìn thấy thích là làm ngay. Tôi nhận lời không chút do dự. Nói hơi khó nghe, tôi đã ngần này tuổi rồi, còn lo ngại gì nữa, đâu còn là thiếu nữ ngây thơ, chưa hiểu chuyện đời? Huống hồ đối với anh, thật tình tôi cũng tò mò, muốn ngắm xem rút cục đó là dạng người gì. Sau đó chúng tôi hẹn nhau địa điểm và thời gian gặp mặt.
Hôm đó chúng tôi hẹn nhau trước cửa một tiệm Macdonal. Vừa nhìn thấy anh, tâm trạng tôi khác hẳn. Anh đẹp trai thật, cao trên 1m80, gầy nhưng vai rất rộng, mắt sâu thẳm, cầm rộng, nom như người châu âu. Tôi nghi ngờ tổ tiên anh có dòng máu người Nga. Ánh mắt của anh nghiêm túc nhưng không lạnh lẽo. Nhìn bề ngoài cứ ngỡ anh chỉ hơn ba mươi, nhưng trông rất chững chạc, rất trí thức. Chỉ liếc vài cái, tôi có phần hơi tự ti, thấy ngoại hình của mình không bằng anh. Cũng may tôi không đến nỗi thấp nên còn vớt vát lại.
Anh nhận ra tôi vì trước khi đi, tôi có nói rõ sẽ mặc quần áo gì. Tôi lúng túng gật đầu chào. Đối với dạng đàn ông như vậy, tôi không thể không lúng túng.
Anh chìa tay ra định bắt tay tôi. Tôi ngạc nhiên như thể mình được bắt tay với một thần tượng ngôi sao ca nhạc vậy. Tôi sững người mãi mới nhớ ra việc chìa tay ra cho anh bắt. Bàn tay của anh vừa dài vừa mềm ấm, không giống bàn tay của một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, giống như một bàn tay đánh đàn vậy. Tôi cảm nhận tay của anh, ánh mắt của anh, có phần không muốn rút tay ra khỏi tay anh. Thật kỳ lạ, chỉ là cái bắt tay đơn giản, tôi đã lập tức thích ngay người đàn ông này. Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. Anh cũng đang âu yếm nhìn tôi, gương mặt tuy vẫn chưa nở nụ cười nhưng đôi mắt có thể thấy rõ anh rất hài lòng về tôi.
Chúng tôi tìm một tiệm trà ngồi trò chuyện. Xem ra anh cũng là người có trình độ cao, luôn chăm sóc quan tâm tới phụ nữ. Nghe anh trò chuyện cũng cảm thấy anh là người có địa vị xã hội. Sau đó anh kể tự mở một công ty văn hóa. Chúng tôi trò chuyện không nhiều. Có lẽ vì đã trao đổi nhiều lần trên mạng, hai bên cũng phần nào hiểu nhau. Anh nói đã ly hôn, cuộc sống một mình rất cô độc. Rồi anh cũng nói thẳng tuy đã ly hôn, nhưng không muốn kết hôn nữa, chỉ muốn tìm một bạn tình. Để những khi mệt mỏi có người bầu bạn, khi chán nản có người nghe anh nói chuyện. Anh cho biết yêu cầu của anh không cao, chỉ cần mỗi tuần gặp nhau một lần là được. Nếu tôi vẫn muốn kết hôn, muốn tìm chồng thì không phù hợp.
Nghe xong tôi cười. Cười cho bi kịch của người trung niên. Mọi người đã không còn lúng túng về chuyện tình dục nữa. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt quyến rũ, hỏi, loại đàn ông như anh liệu đã đủ tư cách làm bạn tình chưa. Tôi cười vui vẻ, trêu rằng anh không thạo chuyện đàn bà. Tôi mà lại không thạo ư? Có muốn thử không? Mắt anh lập tức biến thành mũi khoan cứ xoáy chặt vào tôi, khiến các huyết mạch tôi như chấn động, run rẩy xuyên thẳng vào tim. Bao nhiêu năm rồi, tôi không có được cảm giác đó. Tôi không dám nhìn anh nữa, cúi đầu giả bộ lấy một quả sê ri, không ngờ quả cứ trơn tuột, không tài nào lấy được. Anh cười, lấy hộ một quả đưa tới tận miệng tôi. Tôi vươn ra muốn ăn ngay, môi tôi chạm phải ngón tay anh, cảm thấy chúng thật mềm. Tay anh khẽ khàng, đặt trái sê ri vào miệng tôi. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi tôi. Sự đụng chạm rất khẽ nhưng đủ khiến trái tim tôi phải rung lên. Tôi ngồi không vững, luôn có cảm giác sắp ngã ngất đến nơi. Hai tay bất giác túm chặt lấy tay anh, đúng lúc tay anh chạm lên mặt tôi. Sự tiếp xúc của tay và da mặt khiến tôi tràn ngập nỗi chua xót, như cả thế giới này có lỗi với tôi. Mắt vụt ướt, nước mất thi nhau rơi xuống. Lưỡi tôi liếm đầu ngón tay như thể đang hôn anh, hoặc cũng có thể tìm kiếm một sự an ủi nào đó.
Rồi tôi nghe anh nói, chúng ta đi thôi. Giọng anh như không khí bị đốt cháy, nhẹ bỗng, khiến tôi lại mềm nhũn. Tôi không tài nào đứng lên được, phải tựa vào anh dìu ra khỏi tiệm trà. Không biết anh đưa tôi đi đâu và cũng không muốn biết, chỉ vì tôi đã kiệt sức quá rồi.
Lúc đi vào nhà nghỉ, tôi hơi do dự. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi cùng một người đàn ông lại không phải chồng mình đi thuê phòng. Không biết có xảy ra chuyện gì không? Nhưng không đề tôi nghĩ lâu, anh đã đưa tôi vào phòng. Phòng rất nhỏ, chỉ có một cái giường, một gian vệ sinh. Tuy tôi đã từng nhìn thấy không biết bao nhiêu cái giường, nhưng đến nhà nghỉ với một người đàn ông như thế này, đối với tôi vẫn là lần đầu. Không biết đó là do trời nóng hay lòng nóng bỏng, tôi chỉ thấy toàn thân nóng ran, liền đi thẳng vào nhà vệ sinh. Không ngờ anh cũng đi theo tôi.
Anh ôm lấy eo lưng tôi từ phía sau, thổi khẽ vào tai tôi. Tôi thấy đứng không vững. Bàn tay anh vuốt nhẹ thân hình tôi êm ái như một con rắn trườn khẽ. Sau hơn nửa năm ly hôn, đây là lần đầu tôi lại gần gũi với đàn ông. Thực không rõ lúc đó tôi nhớ đàn ông hay hận đàn ông nữa.
Rất nhanh, chúng tôi quan hệ với nhau.
Nhưng hôm đó có một chi tiết khiến tôi canh cánh không nguôi. Đó là trên đường tới nhà nghỉ, tôi không thấy anh mua bao cao su. Nhưng khi vừa vào phòng, anh đã lấy một hộp bao cao su từ chiếc cặp đi làm của anh .
Khi anh hưng phấn yêu tôi, hai tay tôi ghì chặt lấy vai anh, cùng phối hợp nhịp nhàng, nhưng trong đầu vẫn nghĩ mãi không ra một vấn đề: tại sao anh luôn mang bao cao su theo người? Mãi cho đến khi anh mệt mỏi nằm vật trên người tôi, tôi vẫn không hiểu rõ tại sao anh lại luôn mang theo bao cao su. Đột nhiên tôi thấy anh thật đáng sợ-một người dàn ông luôn mang sẵn bao cao su. Thật không thể ngờ được. Thế nhưng tôi vẫn làm tình với anh. Quả thật tôi muốn lắm. Anh là người đàn ông thật tuyệt, kinh nghiệm rất phong phú. Những dục vọng bị tôi đè nén bấy lâu khiến tôi trở nên điên cuồng vô cùng. Hôm đó, tôi hoàn toàn buông mình, cũng rất vui sướng. Nói ra thật khó nghe, lúc đó tôi cảm thấy hơn chục năm sống với chồng còn không vui sướng bằng hôm đó.
Nhưng chẳng bao lâu, niềm vui cũng tan biến dần. Xong việc, anh mệt mỏi nằm trên giường hút thuốc, không trò chuyện. Hút xong, anh mặc quần áo, và kêu tôi mặc đồ. Tôi nhìn anh không hiểu. Từ lúc bước vào cửa đến giờ chưa đầy ba mươi phút, thậm chí quần áo tôi vừa cởi để bên giường vẫn còn đượm hơi ấm của tôi. Nhưng đã phải đi rồi sao? Nhìn thấy vẻ ngơ ngác của tôi, anh cười, giải thích rằng anh thuê phòng theo giờ. Buổi tối lại bận đưa một khách hàng đi ăn, không thể ở được lâu. Tôi hơi bất bình, không hiểu từ nãy đến giờ mình bị coi là cái gì? Tôi thừa nhận mình không tự trọng lắm, vừa gặp anh lần dầu đã muốn buông thả, muốn làm tình với anh. Nhưng tôi không nghĩ tới kết thúc như vậy. Anh an ủi, sau này còn nhiều thời gian mà. Tôi phẫn nộ mặc quần áo. Thật lạ, trong suốt quá trình tôi mặc đồ, anh không thèm liếc nhìn tôi. Còn nhớ trong một cuốn sách đã đọc, người đàn ông thích nhất được ngắm động tác của phụ nữ khi mặc quần áo. Nhưng anh không thèm nhìn, chỉ nghịch cái điều khiển ti vi. Khi tôi mặc xong, anh vỗ vỗ vào người tôi, nói, em nghỉ một lát đi, anh đi tính tiền. Rồi bỏ đi. Anh đi rồi, tôi mới chú ý nhìn kỹ căn phòng. Drap giường rất bẩn, trên cửa sổ đầy bụi. Thật ghê tởm, ân hận đã quan hệ với một người lạ trong một môi trường như vậy. Từ lúc gặp mặt tới giờ chưa đầy một tiếng đồng hồ, thật nực cười. Không thể chịu được khi tiếp tục ở trong một căn phòng như thế này, tôi vội đi ra. Lúc đi qua hành lang, tôi nghe thấy nhân viên nhà nghỉ và anh đang trò chuyện. Những câu nói của họ khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng và phẫn nộ chưa hề có .
Tôi nghe thấy tiếng cười của anh, rất dâm đãng. Rồi một gã trai trẻ cất tiếng, "Anh Vương tài thật đấy, Chị này chắc phải là cô thứ năm trong tháng này phải không?”. Tôi không phải là gái mới lớn, tôi hiểu được sự khốn nạn và hạ lưu của đàn ông. Nhưng khi nghe thấy những lời của anh, tôi vẫn không thể kìm chế nổi, đứng không vững, hai tay run rẩy. Tôi nghe thấy tiếng anh cười, đáp, "Chị này hay lắm, anh phải phát triển chị ấy thành bạn cố định mất. Đừng nhìn bên ngoài bình thường như thế nhưng công phu trên giường phải biết" ...
Không kịp nghe hết, tôi đã tức giận đùng đùng, liền đi tới. Gã trai trẻ kia là nhân viên nhà nghỉ, đang cười híp mắt, nhìn thấy tôi, ngừng ngay, lại còn đưa mắt ra hiệu cho anh. Tên khốn nạn kia quay đầu lại, nhìn thấy tôi, nụ cười trở nên gượng gạo. Tôi bước lại giáng cho hắn một cái tát. Lúc đó nếu trong tay có dao, tôi cũng đâm ngay. Hắn cũng tức giận, còn mặt dày đấm mạnh vào miệng tôi. Hắn đánh rất mạnh như muốn tôi chết. Lúc đó tôi chỉ cảm thấy phía trước như mờ ảo.
Khi tôi lảo đảo bò được từ dưới đất lên, tên khốn nạn đó đã đi mất. Rất đông người đang vây xung quanh tôi. Chắc tôi lúc đó thảm hại lắm. Không nghĩ nhiều nữa, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời xa cái nơi nhục nhã này. Tôi lẩy bẩy đi ra khỏi khách sạn, không ít người qua đường quan sát tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Tôi thấy mình lúc đó thật đáng thương. Vội vàng đón tắc xi về nhà. Vừa về đến nhà, tôi đau khổ khóc òa, hận mình quá dễ dãi, lên giường với cả hạng đàn ông như vậy.
Cũng chính lúc đó, tôi lại chuyển hết hận thù lên người chồng cũ tôi. Chỉ trách anh ta mà thôi, tại anh tàn nhẫn bỏ tôi. Nếu không tôi đã không phải chịu đựng sự ô nhục này.
Trương Ái Tú không phải là một phụ nữ từng trải. Trong câu chuyện cô kể, tôi hiếm khi nhìn thấy nỗi ân hận, sám hối trên gương mặt cô, mà phần lớn là sự hận thù sâu sắc. Chỉ cần nhắc tới chồng cũ, tới bạn chát, ánh mắt cô luôn lóe lên tia sáng phẫn nộ. Hẳn cô là một phụ nữ hận đàn ông sâu sắc. Với bạn tình đầu tiên đã không mấy vui vẻ, chắc cô không tìm kiếm nữa. Nhưng sự tình không như vậy. Trương ái Tú lắc đầu, như muốn nói điều gì, nhưng lại khó thốt ra lời. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ngượng ngùng. Cô kể không bao lâu sau đó, cô lại đi gặp một bạn chát khác, và lại xảy ra chuyện tình một đêm. Tôi tỏ ý không hiểu. Cô cười đau khổ, thở dài, nói, tôi là một con đàn bà hạ lưu.
Từ sau lẩn đầu tiên bị bạn chát đánh, tôi chìm đắm mất mấy tuần, rất hiếm khi lên mạng, cũng không nhận lời gặp mặt bất kỳ bạn chát nào. Lúc đó, tôi tự nói với mình, không thể tin vào mạng nữa. Đàn ông ở đó không có ai tốt. Vì thế sau mỗi lần đi làm về, tôi không bật máy tính. Tôi ép mình phải đọc sách, xem ti vi. Kiên trì chưa được bao lâu, tôi lại bị dao động, như một kẻ nghiện ma túy vậy. Tôi thấy những ngày phải rời xa mạng thật khổ sở, làm gì cũng không ra hồn, không thấy thú vị bằng lên mạng chát. Thế là chưa được mấy tuần, tôi lại lên mạng nhưng tự thề rằng chỉ tâm sự. không gặp mặt. Mấy tuần không lên, rất nhiều bạn chát trên mạng đều hỏi thăm. Hỏi tôi sao không lên suốt một thời gian dài như vậy, có phải đi công tác không... Tôi bịa ra một lý do, thật tình không còn mặt mũi nào kể đúng chuyện đã xảy ra.
Tôi thấy mình thật tồi tệ, vừa lành vết thương đã quên mất cái đau. Vừa lên mạng, tôi đã không khống chế được bản thân, gặp gã đàn ông nào cũng trò chuyện, đề tài nào cũng tham gia. Ai tỏ ra biết quan tâm, tôi nói chuyện với người đó nhiều hơn. Tôi thấy vừa lên mạng, tâm tư vui vẻ hơn, tinh thần cũng phấn chấn hơn, giống như cá gặp nước vậy.
Gặp phải "nghệ sĩ dzỏm"
Nói chuyện chưa được bao lâu, tôi đã có cảm tình với một bạn chát có nick là “Đồ ngọt". Đó là một người đàn ông trung niên rất biết chăm sóc người khác, cũng hơn 40 tuổi. Mới chát với tôi, anh đã gửi ảnh tới. Khi mở ra xem, trời ơi, rất thanh tú, nho nhã, như một nghệ sĩ vậy. Nhìn thấy tấm hình anh, tim tôi lại loạn xạ. Nhưng đã có kinh nghiệm lần trước, tôi vẫn thấp thỏm không an. Ngộ nhỡ người đàn ông này nhìn bề ngoài tốt đẹp, nhưng gặp mặt lại dã thú như gã trước thì làm thế nào? Đúng lúc đang ngập ngừng, anh gửi đến những lời lẽ rất nhiệt tình, nói muốn gặp tôi, còn khen rằng chắc chắn tôi là một phụ nữ rất quyến rũ. Giọng nói dịu dàng của anh khiến trái tim tôi ấm áp. Nhưng tôi vẫn chưa dám nhận lời, chỉ để lại số điện thoại. Thật tình tôi rất muốn giữ liên lạc với người đàn ông này.
Sau đó tôi ra khỏi mạng. Không bao lâu, anh gọi tới. Tiếng của anh qua điện thoại cũng rất mê hồn, trong trẻo, tiếng cười vang lanh lảnh. Vừa nghe thấy tiếng anh, tôi đã có cảm giác mình không kìm chế dược. Sau đó, anh nói anh làm nghệ thuật, là nhạc sĩ. Lập tức tôi thấy tin tưởng hơn, cũng nhiệt tình hơn với anh. Thế là chúng tôi trò chuyện rất nhiều, kể về công việc về cuộc hôn nhân bất hạnh. Tôi kể mình là một phụ nữ không có niềm vui. Giọng anh ở đầu đây bên kia nghe rất thương cảm. Anh kể đã ly hôn, vợ theo người đàn ông khác bỏ đi nước ngoài. Tôi thấy chúng tôi cùng có cảm giác đau thương như nhau. Khoảng cách cứ dần dần được xích lại gần. Không thể phủ nhận, tôi có hứng thú đối với anh. Thời gian trò chuyện điện thoại càng dài, số lần gọi càng nhiều, tôi càng có cảm hứng mãnh liệt. Cảm giác này khác hẳn với cảm giác đối với người bạn chát đầu tiên. Thậm chí tôi còn hy vọng chúng tôi sẽ lấy nhau, mặc dù lý trí mách bảo tôi đừng nên tin vào hôn nhân nữa. Nhưng tôi đã mê anh thực sự. Chỉ cần nghe tiếng anh, tôi đã thấy rất thoải mái. Tôi luôn cảm thấy tiếng nói của anh mang theo linh hồn tôi. Sau ba cuộc điện thoại, tôi nhận lời gặp mặt. Anh mời tôi đến nhà. Thoạt đầu tôi nghĩ lần đầu tiên đến nhà không hay lắm, nên từ chối. Nhưng anh nói nhà không chỉ có một mình anh, còn có một đứa con gái. Lại nói chỉ là cùng ăn một bữa cơm, kết bạn với nhau mà thôi. Cuối cùng, tôi cũng nhận lời. Đặt điện thoại xuống, lòng hớn hở, như thể biến thành một cô gái đang yêu.
Ngày hôm sau, chúng tôi gặp nhau. Địa điểm gặp trước cửa một siêu thị gần nhà anh. Lần này, tôi nhận ra anh ngay. Tuy không cao lắm, nhưng rất tráng kiện, đúng típ người tôi thích. Chắc chắn chuyện kia của anh rất ổn. Có điều hơi thất vọng rằng anh không đẹp bằng trong hình, thần sắc trông mệt mỏi. Tôi đoán chắc do anh nghỉ ngơi không đủ. Gặp tôi, anh có vẻ ngượng ngùng, khác hẳn cảm giác qua điện thoại. Anh ở ngoài đời rất ít nói. Nhưng do qua điện thoại, tôi có ấn tượng tốt về anh nên đối với anh vẫn rất nhiệt tình. Cũng thấy rõ anh rất hài lòng về tôi. Gặp chưa được bao lâu, tôi theo anh về nhà. Nhà anh nằm ở một khu vắng vẻ, kiến trúc nom đã cũ kĩ. Trong nhà không rộng nhưng trang trí nội thất khá có gu, nhìn ra cũng biết là nhà của nghệ sĩ. Vào tới nhà, tôi hỏi sao không thấy con gái anh. Anh cười, đáp, con gái đi gặp bạn chát rồi. Nghe thấy vậy, tôi cười phá lên, nghĩ thầm, anh đúng là một ông bố rất thoáng, còn cho phép con gái giao thiệp rộng. Anh nói gặp bạn chát là việc rất bình thường. Mạng chỉ là một phương tiện để kết bạn, có người xấu, cũng có người tốt, không phải tất cả đều tồi tệ. Tôi đồng ý với quan điểm của anh, thầm nghĩ, anh đúng là một người đàn ông tốt.
Lúc đó là giữa trưa, anh đưa tôi vào nhà bếp. Trên bàn đã đầy ắp rượu và đồ ăn. Anh mời tôi ngồi rồi chuyện trò vui vẻ. Anh rót cho tôi một cốc bia. Tôi hỏi có cần đợi con gái anh không. Anh đáp, kệ nó, có thể nó không về ăn. Tôi nghĩ cũng có thể, biết đâu con gái anh cũng đang ăn cơm với bạn chát. Rồi chúng tôi vừa uống vừa trò chuyện. Món ăn anh nấu rất hợp với khẩu vị của tôi. Tôi khen anh là người rất biết sống, không ngờ anh chợt buồn. Sau đó kể về nỗi khổ sau khi ly dị. Những việc trước đây chưa từng làm như giặt quần áo, nấu cơm... giờ đây không làm không được. Vợ bỏ đi theo trai, anh phải chăm sóc con. Tôi nhìn anh thông cảm. Đúng vậy, một người đàn ông lẻ bóng sống thật không dễ dàng. Rồi tôi lại nghĩ đến mình. Chẳng phải tôi cũng như vậy sao? Khi còn chung sống với chồng, tôi không phải làm gì cả. Còn bây giờ, suốt từ sáng tới tối đều phải ăn cơm ở bên ngoài. Ở nhà có việc gì cũng phải tự mình giải quyết. Làm một người phụ nữ đã ly hôn thật không dễ dàng. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi rơi nước mắt. Hình như anh cũng hiểu tâm trạng tôi nên nhìn tôi rất dịu dàng. Rồi anh cầm tay tôi. Tôi không từ chối. Tay anh ấm áp, dịu dàng. Tôi thích bàn tay như vậy. Anh nhìn về phía phòng ngủ, ra ý mời tôi vào. Tôi ngượng ngùng, nhưng không phải không bằng lòng. Tôi chấp nhận quan hệ với những người đàn ông như vậy. Tôi hỏi lẽ nào anh không sợ con gái về sẽ nhìn thấy? Anh cười. Sau đó tôi mới biết anh không hề có con gái. Đó chỉ là lý do anh mời bằng dược tôi về nhà mà thôi. Tôi đấm anh mấy cái, kêu anh tệ quá. Nhưng đàn ông không đểu, phụ nữ không yêu, tôi vẫn thích sáng kiến xấu đó của anh. Thế là tôi nghĩ dù sao nhà anh chỉ có một mình anh, sao lại không vui vẻ cơ chứ? Rất nhanh, tôi ngã vào lòng anh. Anh thở hổn hển ôm tôi vào phòng ngủ. Phòng rất sạch hơn tôi tưởng. Cứ ngỡ anh ở một mình sẽ rất loạn. Nhưng chưa kịp ngắm kỹ, quần áo của tôi đã bị anh cởi sạch. Tôi thực sự hưng phấn, ngoan ngoãn ngả theo anh xuống giường . . .
Đúng lúc tôi đang chết đi sống lại, thì tiếng gõ cửa dồn dập khiến tôi sợ hãi, toát mồ hôi đầm đìa. Tôi nhìn sang "Đồ ngọt” mặt đẫm mồ hôi, bộ dạng hoảng hốt, luống cuống tìm quần áo. Tôi ngơ ngác, cứ cho nhà có khách tới, cũng đâu cần phải. căng thẳng tới vậy. Cùng lắm không mở cứa là xong. Tôi vẫn đang hưng phấn nên ôm ghì lấy anh, kêu mặc kệ họ đi. Anh ra sức gỡ tay tôi ra, căng thẳng nói, vợ anh về rồi. Vợ? Đầu tôi như phủ sương. Vợ ở đâu ra? Chẳng phải anh nói vợ bỏ đi theo người khác rồi sao? "Đồ ngọt” không còn hơi đâu quan tâm tới những căn vặn của tôi, vội vã mặc quần áo. Chẳng mấy chốc, cửa bị mở toang, là dùng chìa mở đàng hoàng. Tiếp đó, tôi nghe thấy tiếng một phụ nữ gọi tên một người đàn ông mấy lần. Chắc hẳn đó là tên thật của "Đồ ngọt". Lúc đó đầu tóc của “Đồ ngọt" rối bời, sắc mặt cuống quýt, tôi càng sợ hơn. Những cảnh như vậy, lần đầu tiên tôi gặp phải.
Rồi cửa phòng ngủ cũng bị mở toang. Thân thể lõa lồ của tôi hiện ra trước mắt một người dàn bà xa lạ. Sau vài giây lặng đi vì kinh ngạc, cô ta phẫn nộ chửi tôi và "Đồ ngọt". Chửi chưa đã, cô ta nhặt một cái tách trà đập vào mặt tôi. Tôi không tránh kịp, may mà cái cốc bị rớt ra, đập phải đầu gối. Nhưng tôi cũng không thấy đau lắm, có lẽ do quá sợ nên không thấy đau đớn. "Đồ ngọt" tiến lên ngăn lại. Tôi nghĩ may mà vẫn còn là đàn ông. Nhưng chẳng mấy chốc, "Đổ ngọt” bị đẩy bật ra sau một cú tát. Người đàn bà đó ra đòn thật ghê gớm. Tôi sợ hãi cứ núp ở một góc giường. "Đồ ngọt" thật là gã đàn ông vô dụng. Sau khi bị tát, anh ta cũng nấp sang một bên, mặc cho người đàn bà béo tốt kia đang lồng lên như một con mãnh thú lao thẳng vào tôi. Tôi kêu la, vô ích. Cô ta túm chặt lấy tóc tôi, lôi ra. Khuôn mặt tôi cũng bị cô ta cào cấu mấy lượt. Tôi thấy mặt bỏng rát, đoán chắc cô ta cố ý hủy hoại nhan sắc của mình. Rồi chúng tôi đánh nhau, không biết đánh bao lâu nữa. Cuối cùng tôi mặc quần áo. “Đồ ngột" tiễn tôi bằng ánh mắt xin lỗi. Lúc ra khỏi nhà anh, tôi căm hận nhìn anh. Đàn ông thật đáng hận, thật ác độc.
Một lần nữa, tôi lại thấy bị làm nhục. Trên đường mọi người nhìn tôi rất lạ.
Về đến nhà, soi người trong gương, thấy tóc tai rối bời, trên mặt đầy vết máu. Tôi khóc, phẫn uất, bắt đầu đập phá. Bắt đầu từ tấm gương, các vật dụng bằng thủy tinh đều bị đập vụn. Cuối cùng tôi vào phòng làm việc, nhấc bổng chiếc máy vi tính đáng nguyền rủa, đập mạnh xuống sàn.
"Chuyện tình một đêm” không chỉ là đặc quyền của thế hệ mới. Trương Ái Tú tuổi tác đã cứng, trang điểm xong, bước vào màn đêm, hít một hơi dài thoải mái, tự an ủi cơ thể sắp khô héo của mình.
Cô rất thích hút thuốc lá hiệu "Hoa Trà", thích uống bia, thích nói câu “Tìm một người tình, cho tôi được an ủi". Cô không cam tâm cô đơn, muốn buông thả một lần. Trước đây cô cho rằng phụ nữ ở lứa tuổi như cô phải sống gấp, không cần phải lo nghĩ. Nhưng từ khi bị biến thành trò chơi, cô chấm dứt buông thả. “Đúng là một trò chơi con nít. Tôi già rồi". Cuối cùng cô đã thoát khỏi thành phố dục vọng này.
Cuộc hôn nhân 20 năm đến hồi kết thúc
Trương Ái Tú lớn tuổi nhất trong số những người mà tôi phỏng vấn. Cô làm giám đốc cung tiêu một doanh nghiệp nước ngoài. Trong ấn tượng của tôi, cô luôn là một phụ nữ thông minh, tài hoa, tính tình khoáng đạt, ngoại hình cũng rất hấp dẫn. So với những phụ nữ cùng lứa tuổi, nhan sắc và ngoại hình cô vẫn hơn đứt.
Một tối trời đổ mưa, chúng tôi ngồi trong một quán cà phê ở Tam Lý Đồn. Cô hút điếu "Hoa Trà”, tôi uống bia. Bằng một giọng cực kỳ thẳng thắn, cô kể cho tôi về câu chuyện tình một đêm của một phụ nữ trên 40.
Năm ngoái tôi ly hôn. Sau năm năm ly thân với chồng, chúng tôi mới làm thủ tục ly hôn. Năm năm trước khi anh bỏ ra ngoài làm ăn, tôi đã dự cảm được điều này. Ngày anh đi, tôi khóc như mưa, không phải vì không nỡ đề anh đi, mà vì nghĩ tới cảnh ly hôn sau này. Năm năm sau, quả nhiên là sự thật. 'Tôi thấy mình bị thương tổn nghiêm trọng. Nhìn bóng anh khuất dần xa, tôi thấy tình cảm của mình đã bị lừa dối. Giờ đây tôi vẫn không hiểu tại sao đàn ông lại luôn ác như thế. Tình cảm mấy chục năm với nhau mà nói bỏ là bỏ ngay.
Thật ra mấy năm trước, chồng tôi cũng rất quan tâm. Hơn mười năm qua, quẩn lót tôi mặc đều do chồng tôi đi công tác ở Thâm Quyến mua về. Trong tủ quần áo của tôi bây giờ vẫn còn rất nhiều quần mới tinh chưa mặc. Không phải tại tôi tiết kiệm, mà vì anh ấy mua quá nhiều. Còn áo lót của tôi đều là loại đắt tiền tới mấy trăm tệ, mặc rất thoải mái, cũng đều do anh mua. Tôi cũng không biết mình cỡ nào nhưng chồng tôi lại biết. Một người đàn ông tới hiệu phụ nữ mua áo lót tôi ái ngại thay cho anh. Nhưng mỗi lần đi công tác trở về, anh đều mua cho tôi một cái áo mốt nhất, xịn nhất. Một lần đi siêu thị, nhìn thấy giá tiền của loại áo đó tôi không khỏi ớn lạnh, quá đắt. Hơn tám trăm tệ, nhưng chồng tôi không nghĩ ngợi gì đã mua ngay cho tôi. Những sự việc kiểu vậy rất nhiều, kể ra lại thêm buồn. Nhưng một người chồng tốt như vậy đột nhiên có một ngày vô duyên vô cớ, anh lại đòi ly hôn. Không chỉ một lần, anh còn nhiều lần giục giã tôi làm thủ tục ly hôn. Không biết anh có người đàn bà nào khác ở ngoài không. Có người nói đã nhìn thấy anh đi với người phụ nữ khác rất thân mật, nhưng tôi chưa tận mắt nhìn thấy. Có lẽ anh đã dần chán tôi, cảm thấy không còn gì mới mẻ nữa.
Một phụ nữ thanh cao và đầy tự trọng như tôi đương nhiên sẽ chấp nhận ly hôn. Nhưng tôi thực sự không hiểu. Anh nỡ như vậy sao? Thực sự không còn chút tình cảm nào sao? Chẳng lẽ những tình cảm trước kia là giả dối? Dù có đánh chết cũng không thể tin nổi. Nhưng quả thực, anh đề nghị ly hôn.
Tam tòng tứ đức đã nói, phải phục tùng chổng và bố, con gái sau khi kết hôn phải nghe lời chồng như nghe lời bố. Câu này nghe thật chẳng ra sao. Nhưng chung sống với nhau trên chục năm cũng thấy câu này có phần đúng. Thời gian sống chung lâu dần, người vợ ít nhiều cũng giống như một người mẹ, còn người chồng cũng ít nhiều giống một ông bố. Khi chồng tôi cương quyết đòi ly dị, trong sâu thẳm trái tim tôi có một nỗi đau nứt tách như thể một ông bố không cần con gái nữa.
Ngày làm thủ tục ly hôn, trời mưa to. Lúc chúng tôi nói lời tạm biệt ở bên đường, tôi lại khóc như mưa. Khi nước mắt lăn xuống miệng, tôi thè lưỡi liếm. Không mặn cũng không ngọt, là sự hòa trộn lẫn lộn tất cả cay đắng ngọt bùi. Tôi nhìn bóng chồng khuất dần sau làn nước mắt mờ mịt. Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng anh nữa, lòng tôi quặn thắt. Không biết nên oán trách ông trời sao nỡ giày vò tôi, hay cảm tạ ông trời giúp tôi có cơ hội được nếm mùi vị này?
Trong đêm tối, tôi khóc thỏa thuê. Khóc xong, người nhẹ bỗng. Đứng trong căn phòng trống, ngoài tôi ra, không có ai khác. Khắp nơi chỉ bao trùm màn đêm đen mênh mang và tâm trạng cô đơn của tôi. Nhìn ánh trăng qua cửa sổ, tôi thầm nghĩ, từ nay về sau, e rằng một mình phải đối diện với bóng đêm và cái thế giới hùng vĩ này. Lại nhớ về cuộc hôn nhân hơn chục năm qua, chia tay nhau đơn giản như vậy đó, không chút lưu luyến, không chút ngần ngừ. Ánh mắt cương quyết của chồng tôi vẫn như hiện ra phía trước, quả thật khiến người ta đau lòng. Ban ngày, trong ánh mắt của mọi người, tôi vẫn là một phụ nữ kiên cường, vì tôi không hề gục ngã, tôi vẫn đứng. Nhưng lòng tôi biết rõ, vết thương của tôi không nhẹ. Vì từ nay về sau, tôi không muốn kết hôn nữa, cũng không cần đàn ông nữa.
Tìm người tình để an ủi mình
Cứ như vậy, tôi trĩu nặng suốt mấy tháng trời. Một sáng mùa xuân, tôi nhìn thấy các cành cây vốn khô héo bên đường bỗng nay rực những nụ hoa xanh, hồng, tím. Đi dưới những bóng cây tôi nghe phảng phất mùi thơm nhè nhẹ bay qua trước mặt. Đột nhiên, tôi nhận thức thấy mình vẫn còn tình cảm đối với cái thế giới này. Hôm đó tôi như con thú chợt tỉnh giấc sau giấc ngủ đông, vươn vai, hít thở, tự nhủ, mình không già, cần phải hưởng thụ cuộc sống, chứ không phải khóc lóc vì cuộc sống. Không cần kết hôn nhưng có thể vẫn cần đàn ông. Chỉ cần tôi vui sướng, chỉ cần anh ta cũng vui sướng, ai thèm để tâm ai trở thành gì của nhau.
Thế là, tôi quyết định tìm người tình để an ủi mình.
Trương Ái Tú hút thuốc, tôi nhìn người phụ nữ trên 40 tuổi này. Dù hóa trang thế nào cũng không thể che nổi dấu vết tang thương trên khuôn một cô. Cái dáng cô hút thuốc rất lão luyện. Cô nói sau khi ly hôn mới bắt đầu hút thuốc. Thở ra một làn khói đặc, cô tiếp tục câu chuyện.
“Mọi người hiện nay thường hiểu lầm rằng, vừa nói tới việc tìm người tình đã lập tức coi cô ta là người xấu xa. Theo cách nói của những năm 60 là tác phong xấu. Nhưng đó là quan niệm đã quá cũ kĩ. Khái niệm người tình giờ đây đã phát triển rất rộng. Tuy tôi cần tìm bạn tình nhưng không thể hiện rằng thái độ cuộc sống của tôi là không nghiêm túc. Có thể khẳng định rằng dạng người tình mà tôi cần tìm là loại theo nghĩa hẹp, tức là có thể là bạn tình một đêm. Một phụ nữ ở lứa tuổi như tôi đã cảm thấy chán ngán và không thể tin nổi những lời thề non hẹn biển. Nói thẳng rằng tôi thích sự đơn giản và nhẹ nhõm của tình một đêm” .
Tôi rất thích sự thẳng thắn của cô ấy. Cũng có thể phụ nữ ở lứa tuổi đó mới có thể nhìn nhận rất nhiều sự vật trở nên đơn giản và nhẹ nhõm. Tôi hỏi, việc chọn bạn tình có những tiêu chuẩn gì.
Cô đáp, nói đơn giản rằng, bạn tình chẳng qua là tình nhân, là đối tác cùng phối hợp thực hiện chuyện tình dục mà thôi.
“Tôi muốn tìm người tình theo nghĩa hẹp. Không phải tôi điên rồ, cũng không phải tôi lãng mạn. Chỉ vì tôi không dám kết hôn nữa. Nhưng tôi vẫn muốn sống, muốn có đàn ông. Để tôi nghĩ xem, tôi cần dạng đàn ông như thế nào.
Nhất định phải là người có tiền vì khi đi ra ngoài ăn uống không thể bắt tôi trả. Hai là phải đẹp trai. Như vậy khi lên giường, dù tôi không khát khao, nhưng nhìn thấy đẹp trai cũng nảy sinh hứng thú. Ba là phải có thân hình khỏe mạnh, có thể đáp ứng tốt nhu cầu của tôi. Bốn là về tư duy phải theo kịp tôi. Để khi tôi chán nản, anh ta có thể an ủi, phủ lấp vết thương cho tôi".
Tôi cười, hỏi đã gặp được đàn ông nào phù hợp những điều kiện đó chưa. Cô im lặng dường như chìm vào hồi ức mịt mờ. Rồi đau khổ cười, kể rằng, cô đã có quan hệ tình một đêm với hai bạn chát. Nhưng kết cục đều rất bi thảm.
Tôi mê lên mạng từ khi chưa ly hôn với chồng, hình như là ba năm trước. Vì lúc đó chồng tôi đã ly thân, tâm trạng tôi luôn chới với, có một số chuyện không tiện kể cho bạn bè. Sau đó nghe đồng nghiệp nói về chát trên mạng, tôi thấy rất thú vị, liền muốn thử. Quả nhiên cảm giác chát trên mạng rất hay, muốn nói gì thì nói, muốn tìm người bao nhiêu tuổi đều không có vấn đề gì. Mọi người đều nói chuyện rất thoải mái, cần gì đều nói ra, rất phù hợp tới tình hình tôi lúc đó. Rồi tôi mê lên mạng, thường xuyên vào phòng chát của trang sina. Nơi đó khá thoáng, người tham gia rất đông. Tôi quen khá nhiều bạn chát, cũng gặp mặt không ít người, có lúc hài lòng, có lúc không, cũng xảy ra vài cuộc tình một đêm.
Bị chơi như gái điếm
Bạn chát đầu tiên là một người đàn ông rất đẹp trai, cũng trên 40. Vì thế khi ở bên nhau chúng tôi nói chuyện rất thoải mái. Anh rất biết ăn nói, cả lúc trên mạng lẫn trên điện thoại đều khiến tâm tư tôi rung động. Trên mạng, chúng tôi thường nói chuyện tình dục.. Một hôm anh nói nhu cầu của anh rất cao, vợ không đáp ứng đủ và hỏi tôi có dám gặp mặt không. Tôi đáp, có gì mà không dám, chỉ cần nhìn thấy thích là làm ngay. Tôi nhận lời không chút do dự. Nói hơi khó nghe, tôi đã ngần này tuổi rồi, còn lo ngại gì nữa, đâu còn là thiếu nữ ngây thơ, chưa hiểu chuyện đời? Huống hồ đối với anh, thật tình tôi cũng tò mò, muốn ngắm xem rút cục đó là dạng người gì. Sau đó chúng tôi hẹn nhau địa điểm và thời gian gặp mặt.
Hôm đó chúng tôi hẹn nhau trước cửa một tiệm Macdonal. Vừa nhìn thấy anh, tâm trạng tôi khác hẳn. Anh đẹp trai thật, cao trên 1m80, gầy nhưng vai rất rộng, mắt sâu thẳm, cầm rộng, nom như người châu âu. Tôi nghi ngờ tổ tiên anh có dòng máu người Nga. Ánh mắt của anh nghiêm túc nhưng không lạnh lẽo. Nhìn bề ngoài cứ ngỡ anh chỉ hơn ba mươi, nhưng trông rất chững chạc, rất trí thức. Chỉ liếc vài cái, tôi có phần hơi tự ti, thấy ngoại hình của mình không bằng anh. Cũng may tôi không đến nỗi thấp nên còn vớt vát lại.
Anh nhận ra tôi vì trước khi đi, tôi có nói rõ sẽ mặc quần áo gì. Tôi lúng túng gật đầu chào. Đối với dạng đàn ông như vậy, tôi không thể không lúng túng.
Anh chìa tay ra định bắt tay tôi. Tôi ngạc nhiên như thể mình được bắt tay với một thần tượng ngôi sao ca nhạc vậy. Tôi sững người mãi mới nhớ ra việc chìa tay ra cho anh bắt. Bàn tay của anh vừa dài vừa mềm ấm, không giống bàn tay của một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, giống như một bàn tay đánh đàn vậy. Tôi cảm nhận tay của anh, ánh mắt của anh, có phần không muốn rút tay ra khỏi tay anh. Thật kỳ lạ, chỉ là cái bắt tay đơn giản, tôi đã lập tức thích ngay người đàn ông này. Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. Anh cũng đang âu yếm nhìn tôi, gương mặt tuy vẫn chưa nở nụ cười nhưng đôi mắt có thể thấy rõ anh rất hài lòng về tôi.
Chúng tôi tìm một tiệm trà ngồi trò chuyện. Xem ra anh cũng là người có trình độ cao, luôn chăm sóc quan tâm tới phụ nữ. Nghe anh trò chuyện cũng cảm thấy anh là người có địa vị xã hội. Sau đó anh kể tự mở một công ty văn hóa. Chúng tôi trò chuyện không nhiều. Có lẽ vì đã trao đổi nhiều lần trên mạng, hai bên cũng phần nào hiểu nhau. Anh nói đã ly hôn, cuộc sống một mình rất cô độc. Rồi anh cũng nói thẳng tuy đã ly hôn, nhưng không muốn kết hôn nữa, chỉ muốn tìm một bạn tình. Để những khi mệt mỏi có người bầu bạn, khi chán nản có người nghe anh nói chuyện. Anh cho biết yêu cầu của anh không cao, chỉ cần mỗi tuần gặp nhau một lần là được. Nếu tôi vẫn muốn kết hôn, muốn tìm chồng thì không phù hợp.
Nghe xong tôi cười. Cười cho bi kịch của người trung niên. Mọi người đã không còn lúng túng về chuyện tình dục nữa. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt quyến rũ, hỏi, loại đàn ông như anh liệu đã đủ tư cách làm bạn tình chưa. Tôi cười vui vẻ, trêu rằng anh không thạo chuyện đàn bà. Tôi mà lại không thạo ư? Có muốn thử không? Mắt anh lập tức biến thành mũi khoan cứ xoáy chặt vào tôi, khiến các huyết mạch tôi như chấn động, run rẩy xuyên thẳng vào tim. Bao nhiêu năm rồi, tôi không có được cảm giác đó. Tôi không dám nhìn anh nữa, cúi đầu giả bộ lấy một quả sê ri, không ngờ quả cứ trơn tuột, không tài nào lấy được. Anh cười, lấy hộ một quả đưa tới tận miệng tôi. Tôi vươn ra muốn ăn ngay, môi tôi chạm phải ngón tay anh, cảm thấy chúng thật mềm. Tay anh khẽ khàng, đặt trái sê ri vào miệng tôi. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi tôi. Sự đụng chạm rất khẽ nhưng đủ khiến trái tim tôi phải rung lên. Tôi ngồi không vững, luôn có cảm giác sắp ngã ngất đến nơi. Hai tay bất giác túm chặt lấy tay anh, đúng lúc tay anh chạm lên mặt tôi. Sự tiếp xúc của tay và da mặt khiến tôi tràn ngập nỗi chua xót, như cả thế giới này có lỗi với tôi. Mắt vụt ướt, nước mất thi nhau rơi xuống. Lưỡi tôi liếm đầu ngón tay như thể đang hôn anh, hoặc cũng có thể tìm kiếm một sự an ủi nào đó.
Rồi tôi nghe anh nói, chúng ta đi thôi. Giọng anh như không khí bị đốt cháy, nhẹ bỗng, khiến tôi lại mềm nhũn. Tôi không tài nào đứng lên được, phải tựa vào anh dìu ra khỏi tiệm trà. Không biết anh đưa tôi đi đâu và cũng không muốn biết, chỉ vì tôi đã kiệt sức quá rồi.
Lúc đi vào nhà nghỉ, tôi hơi do dự. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi cùng một người đàn ông lại không phải chồng mình đi thuê phòng. Không biết có xảy ra chuyện gì không? Nhưng không đề tôi nghĩ lâu, anh đã đưa tôi vào phòng. Phòng rất nhỏ, chỉ có một cái giường, một gian vệ sinh. Tuy tôi đã từng nhìn thấy không biết bao nhiêu cái giường, nhưng đến nhà nghỉ với một người đàn ông như thế này, đối với tôi vẫn là lần đầu. Không biết đó là do trời nóng hay lòng nóng bỏng, tôi chỉ thấy toàn thân nóng ran, liền đi thẳng vào nhà vệ sinh. Không ngờ anh cũng đi theo tôi.
Anh ôm lấy eo lưng tôi từ phía sau, thổi khẽ vào tai tôi. Tôi thấy đứng không vững. Bàn tay anh vuốt nhẹ thân hình tôi êm ái như một con rắn trườn khẽ. Sau hơn nửa năm ly hôn, đây là lần đầu tôi lại gần gũi với đàn ông. Thực không rõ lúc đó tôi nhớ đàn ông hay hận đàn ông nữa.
Rất nhanh, chúng tôi quan hệ với nhau.
Nhưng hôm đó có một chi tiết khiến tôi canh cánh không nguôi. Đó là trên đường tới nhà nghỉ, tôi không thấy anh mua bao cao su. Nhưng khi vừa vào phòng, anh đã lấy một hộp bao cao su từ chiếc cặp đi làm của anh .
Khi anh hưng phấn yêu tôi, hai tay tôi ghì chặt lấy vai anh, cùng phối hợp nhịp nhàng, nhưng trong đầu vẫn nghĩ mãi không ra một vấn đề: tại sao anh luôn mang bao cao su theo người? Mãi cho đến khi anh mệt mỏi nằm vật trên người tôi, tôi vẫn không hiểu rõ tại sao anh lại luôn mang theo bao cao su. Đột nhiên tôi thấy anh thật đáng sợ-một người dàn ông luôn mang sẵn bao cao su. Thật không thể ngờ được. Thế nhưng tôi vẫn làm tình với anh. Quả thật tôi muốn lắm. Anh là người đàn ông thật tuyệt, kinh nghiệm rất phong phú. Những dục vọng bị tôi đè nén bấy lâu khiến tôi trở nên điên cuồng vô cùng. Hôm đó, tôi hoàn toàn buông mình, cũng rất vui sướng. Nói ra thật khó nghe, lúc đó tôi cảm thấy hơn chục năm sống với chồng còn không vui sướng bằng hôm đó.
Nhưng chẳng bao lâu, niềm vui cũng tan biến dần. Xong việc, anh mệt mỏi nằm trên giường hút thuốc, không trò chuyện. Hút xong, anh mặc quần áo, và kêu tôi mặc đồ. Tôi nhìn anh không hiểu. Từ lúc bước vào cửa đến giờ chưa đầy ba mươi phút, thậm chí quần áo tôi vừa cởi để bên giường vẫn còn đượm hơi ấm của tôi. Nhưng đã phải đi rồi sao? Nhìn thấy vẻ ngơ ngác của tôi, anh cười, giải thích rằng anh thuê phòng theo giờ. Buổi tối lại bận đưa một khách hàng đi ăn, không thể ở được lâu. Tôi hơi bất bình, không hiểu từ nãy đến giờ mình bị coi là cái gì? Tôi thừa nhận mình không tự trọng lắm, vừa gặp anh lần dầu đã muốn buông thả, muốn làm tình với anh. Nhưng tôi không nghĩ tới kết thúc như vậy. Anh an ủi, sau này còn nhiều thời gian mà. Tôi phẫn nộ mặc quần áo. Thật lạ, trong suốt quá trình tôi mặc đồ, anh không thèm liếc nhìn tôi. Còn nhớ trong một cuốn sách đã đọc, người đàn ông thích nhất được ngắm động tác của phụ nữ khi mặc quần áo. Nhưng anh không thèm nhìn, chỉ nghịch cái điều khiển ti vi. Khi tôi mặc xong, anh vỗ vỗ vào người tôi, nói, em nghỉ một lát đi, anh đi tính tiền. Rồi bỏ đi. Anh đi rồi, tôi mới chú ý nhìn kỹ căn phòng. Drap giường rất bẩn, trên cửa sổ đầy bụi. Thật ghê tởm, ân hận đã quan hệ với một người lạ trong một môi trường như vậy. Từ lúc gặp mặt tới giờ chưa đầy một tiếng đồng hồ, thật nực cười. Không thể chịu được khi tiếp tục ở trong một căn phòng như thế này, tôi vội đi ra. Lúc đi qua hành lang, tôi nghe thấy nhân viên nhà nghỉ và anh đang trò chuyện. Những câu nói của họ khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng và phẫn nộ chưa hề có .
Tôi nghe thấy tiếng cười của anh, rất dâm đãng. Rồi một gã trai trẻ cất tiếng, "Anh Vương tài thật đấy, Chị này chắc phải là cô thứ năm trong tháng này phải không?”. Tôi không phải là gái mới lớn, tôi hiểu được sự khốn nạn và hạ lưu của đàn ông. Nhưng khi nghe thấy những lời của anh, tôi vẫn không thể kìm chế nổi, đứng không vững, hai tay run rẩy. Tôi nghe thấy tiếng anh cười, đáp, "Chị này hay lắm, anh phải phát triển chị ấy thành bạn cố định mất. Đừng nhìn bên ngoài bình thường như thế nhưng công phu trên giường phải biết" ...
Không kịp nghe hết, tôi đã tức giận đùng đùng, liền đi tới. Gã trai trẻ kia là nhân viên nhà nghỉ, đang cười híp mắt, nhìn thấy tôi, ngừng ngay, lại còn đưa mắt ra hiệu cho anh. Tên khốn nạn kia quay đầu lại, nhìn thấy tôi, nụ cười trở nên gượng gạo. Tôi bước lại giáng cho hắn một cái tát. Lúc đó nếu trong tay có dao, tôi cũng đâm ngay. Hắn cũng tức giận, còn mặt dày đấm mạnh vào miệng tôi. Hắn đánh rất mạnh như muốn tôi chết. Lúc đó tôi chỉ cảm thấy phía trước như mờ ảo.
Khi tôi lảo đảo bò được từ dưới đất lên, tên khốn nạn đó đã đi mất. Rất đông người đang vây xung quanh tôi. Chắc tôi lúc đó thảm hại lắm. Không nghĩ nhiều nữa, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời xa cái nơi nhục nhã này. Tôi lẩy bẩy đi ra khỏi khách sạn, không ít người qua đường quan sát tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Tôi thấy mình lúc đó thật đáng thương. Vội vàng đón tắc xi về nhà. Vừa về đến nhà, tôi đau khổ khóc òa, hận mình quá dễ dãi, lên giường với cả hạng đàn ông như vậy.
Cũng chính lúc đó, tôi lại chuyển hết hận thù lên người chồng cũ tôi. Chỉ trách anh ta mà thôi, tại anh tàn nhẫn bỏ tôi. Nếu không tôi đã không phải chịu đựng sự ô nhục này.
Trương Ái Tú không phải là một phụ nữ từng trải. Trong câu chuyện cô kể, tôi hiếm khi nhìn thấy nỗi ân hận, sám hối trên gương mặt cô, mà phần lớn là sự hận thù sâu sắc. Chỉ cần nhắc tới chồng cũ, tới bạn chát, ánh mắt cô luôn lóe lên tia sáng phẫn nộ. Hẳn cô là một phụ nữ hận đàn ông sâu sắc. Với bạn tình đầu tiên đã không mấy vui vẻ, chắc cô không tìm kiếm nữa. Nhưng sự tình không như vậy. Trương ái Tú lắc đầu, như muốn nói điều gì, nhưng lại khó thốt ra lời. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ngượng ngùng. Cô kể không bao lâu sau đó, cô lại đi gặp một bạn chát khác, và lại xảy ra chuyện tình một đêm. Tôi tỏ ý không hiểu. Cô cười đau khổ, thở dài, nói, tôi là một con đàn bà hạ lưu.
Từ sau lẩn đầu tiên bị bạn chát đánh, tôi chìm đắm mất mấy tuần, rất hiếm khi lên mạng, cũng không nhận lời gặp mặt bất kỳ bạn chát nào. Lúc đó, tôi tự nói với mình, không thể tin vào mạng nữa. Đàn ông ở đó không có ai tốt. Vì thế sau mỗi lần đi làm về, tôi không bật máy tính. Tôi ép mình phải đọc sách, xem ti vi. Kiên trì chưa được bao lâu, tôi lại bị dao động, như một kẻ nghiện ma túy vậy. Tôi thấy những ngày phải rời xa mạng thật khổ sở, làm gì cũng không ra hồn, không thấy thú vị bằng lên mạng chát. Thế là chưa được mấy tuần, tôi lại lên mạng nhưng tự thề rằng chỉ tâm sự. không gặp mặt. Mấy tuần không lên, rất nhiều bạn chát trên mạng đều hỏi thăm. Hỏi tôi sao không lên suốt một thời gian dài như vậy, có phải đi công tác không... Tôi bịa ra một lý do, thật tình không còn mặt mũi nào kể đúng chuyện đã xảy ra.
Tôi thấy mình thật tồi tệ, vừa lành vết thương đã quên mất cái đau. Vừa lên mạng, tôi đã không khống chế được bản thân, gặp gã đàn ông nào cũng trò chuyện, đề tài nào cũng tham gia. Ai tỏ ra biết quan tâm, tôi nói chuyện với người đó nhiều hơn. Tôi thấy vừa lên mạng, tâm tư vui vẻ hơn, tinh thần cũng phấn chấn hơn, giống như cá gặp nước vậy.
Gặp phải "nghệ sĩ dzỏm"
Nói chuyện chưa được bao lâu, tôi đã có cảm tình với một bạn chát có nick là “Đồ ngọt". Đó là một người đàn ông trung niên rất biết chăm sóc người khác, cũng hơn 40 tuổi. Mới chát với tôi, anh đã gửi ảnh tới. Khi mở ra xem, trời ơi, rất thanh tú, nho nhã, như một nghệ sĩ vậy. Nhìn thấy tấm hình anh, tim tôi lại loạn xạ. Nhưng đã có kinh nghiệm lần trước, tôi vẫn thấp thỏm không an. Ngộ nhỡ người đàn ông này nhìn bề ngoài tốt đẹp, nhưng gặp mặt lại dã thú như gã trước thì làm thế nào? Đúng lúc đang ngập ngừng, anh gửi đến những lời lẽ rất nhiệt tình, nói muốn gặp tôi, còn khen rằng chắc chắn tôi là một phụ nữ rất quyến rũ. Giọng nói dịu dàng của anh khiến trái tim tôi ấm áp. Nhưng tôi vẫn chưa dám nhận lời, chỉ để lại số điện thoại. Thật tình tôi rất muốn giữ liên lạc với người đàn ông này.
Sau đó tôi ra khỏi mạng. Không bao lâu, anh gọi tới. Tiếng của anh qua điện thoại cũng rất mê hồn, trong trẻo, tiếng cười vang lanh lảnh. Vừa nghe thấy tiếng anh, tôi đã có cảm giác mình không kìm chế dược. Sau đó, anh nói anh làm nghệ thuật, là nhạc sĩ. Lập tức tôi thấy tin tưởng hơn, cũng nhiệt tình hơn với anh. Thế là chúng tôi trò chuyện rất nhiều, kể về công việc về cuộc hôn nhân bất hạnh. Tôi kể mình là một phụ nữ không có niềm vui. Giọng anh ở đầu đây bên kia nghe rất thương cảm. Anh kể đã ly hôn, vợ theo người đàn ông khác bỏ đi nước ngoài. Tôi thấy chúng tôi cùng có cảm giác đau thương như nhau. Khoảng cách cứ dần dần được xích lại gần. Không thể phủ nhận, tôi có hứng thú đối với anh. Thời gian trò chuyện điện thoại càng dài, số lần gọi càng nhiều, tôi càng có cảm hứng mãnh liệt. Cảm giác này khác hẳn với cảm giác đối với người bạn chát đầu tiên. Thậm chí tôi còn hy vọng chúng tôi sẽ lấy nhau, mặc dù lý trí mách bảo tôi đừng nên tin vào hôn nhân nữa. Nhưng tôi đã mê anh thực sự. Chỉ cần nghe tiếng anh, tôi đã thấy rất thoải mái. Tôi luôn cảm thấy tiếng nói của anh mang theo linh hồn tôi. Sau ba cuộc điện thoại, tôi nhận lời gặp mặt. Anh mời tôi đến nhà. Thoạt đầu tôi nghĩ lần đầu tiên đến nhà không hay lắm, nên từ chối. Nhưng anh nói nhà không chỉ có một mình anh, còn có một đứa con gái. Lại nói chỉ là cùng ăn một bữa cơm, kết bạn với nhau mà thôi. Cuối cùng, tôi cũng nhận lời. Đặt điện thoại xuống, lòng hớn hở, như thể biến thành một cô gái đang yêu.
Ngày hôm sau, chúng tôi gặp nhau. Địa điểm gặp trước cửa một siêu thị gần nhà anh. Lần này, tôi nhận ra anh ngay. Tuy không cao lắm, nhưng rất tráng kiện, đúng típ người tôi thích. Chắc chắn chuyện kia của anh rất ổn. Có điều hơi thất vọng rằng anh không đẹp bằng trong hình, thần sắc trông mệt mỏi. Tôi đoán chắc do anh nghỉ ngơi không đủ. Gặp tôi, anh có vẻ ngượng ngùng, khác hẳn cảm giác qua điện thoại. Anh ở ngoài đời rất ít nói. Nhưng do qua điện thoại, tôi có ấn tượng tốt về anh nên đối với anh vẫn rất nhiệt tình. Cũng thấy rõ anh rất hài lòng về tôi. Gặp chưa được bao lâu, tôi theo anh về nhà. Nhà anh nằm ở một khu vắng vẻ, kiến trúc nom đã cũ kĩ. Trong nhà không rộng nhưng trang trí nội thất khá có gu, nhìn ra cũng biết là nhà của nghệ sĩ. Vào tới nhà, tôi hỏi sao không thấy con gái anh. Anh cười, đáp, con gái đi gặp bạn chát rồi. Nghe thấy vậy, tôi cười phá lên, nghĩ thầm, anh đúng là một ông bố rất thoáng, còn cho phép con gái giao thiệp rộng. Anh nói gặp bạn chát là việc rất bình thường. Mạng chỉ là một phương tiện để kết bạn, có người xấu, cũng có người tốt, không phải tất cả đều tồi tệ. Tôi đồng ý với quan điểm của anh, thầm nghĩ, anh đúng là một người đàn ông tốt.
Lúc đó là giữa trưa, anh đưa tôi vào nhà bếp. Trên bàn đã đầy ắp rượu và đồ ăn. Anh mời tôi ngồi rồi chuyện trò vui vẻ. Anh rót cho tôi một cốc bia. Tôi hỏi có cần đợi con gái anh không. Anh đáp, kệ nó, có thể nó không về ăn. Tôi nghĩ cũng có thể, biết đâu con gái anh cũng đang ăn cơm với bạn chát. Rồi chúng tôi vừa uống vừa trò chuyện. Món ăn anh nấu rất hợp với khẩu vị của tôi. Tôi khen anh là người rất biết sống, không ngờ anh chợt buồn. Sau đó kể về nỗi khổ sau khi ly dị. Những việc trước đây chưa từng làm như giặt quần áo, nấu cơm... giờ đây không làm không được. Vợ bỏ đi theo trai, anh phải chăm sóc con. Tôi nhìn anh thông cảm. Đúng vậy, một người đàn ông lẻ bóng sống thật không dễ dàng. Rồi tôi lại nghĩ đến mình. Chẳng phải tôi cũng như vậy sao? Khi còn chung sống với chồng, tôi không phải làm gì cả. Còn bây giờ, suốt từ sáng tới tối đều phải ăn cơm ở bên ngoài. Ở nhà có việc gì cũng phải tự mình giải quyết. Làm một người phụ nữ đã ly hôn thật không dễ dàng. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi rơi nước mắt. Hình như anh cũng hiểu tâm trạng tôi nên nhìn tôi rất dịu dàng. Rồi anh cầm tay tôi. Tôi không từ chối. Tay anh ấm áp, dịu dàng. Tôi thích bàn tay như vậy. Anh nhìn về phía phòng ngủ, ra ý mời tôi vào. Tôi ngượng ngùng, nhưng không phải không bằng lòng. Tôi chấp nhận quan hệ với những người đàn ông như vậy. Tôi hỏi lẽ nào anh không sợ con gái về sẽ nhìn thấy? Anh cười. Sau đó tôi mới biết anh không hề có con gái. Đó chỉ là lý do anh mời bằng dược tôi về nhà mà thôi. Tôi đấm anh mấy cái, kêu anh tệ quá. Nhưng đàn ông không đểu, phụ nữ không yêu, tôi vẫn thích sáng kiến xấu đó của anh. Thế là tôi nghĩ dù sao nhà anh chỉ có một mình anh, sao lại không vui vẻ cơ chứ? Rất nhanh, tôi ngã vào lòng anh. Anh thở hổn hển ôm tôi vào phòng ngủ. Phòng rất sạch hơn tôi tưởng. Cứ ngỡ anh ở một mình sẽ rất loạn. Nhưng chưa kịp ngắm kỹ, quần áo của tôi đã bị anh cởi sạch. Tôi thực sự hưng phấn, ngoan ngoãn ngả theo anh xuống giường . . .
Đúng lúc tôi đang chết đi sống lại, thì tiếng gõ cửa dồn dập khiến tôi sợ hãi, toát mồ hôi đầm đìa. Tôi nhìn sang "Đồ ngọt” mặt đẫm mồ hôi, bộ dạng hoảng hốt, luống cuống tìm quần áo. Tôi ngơ ngác, cứ cho nhà có khách tới, cũng đâu cần phải. căng thẳng tới vậy. Cùng lắm không mở cứa là xong. Tôi vẫn đang hưng phấn nên ôm ghì lấy anh, kêu mặc kệ họ đi. Anh ra sức gỡ tay tôi ra, căng thẳng nói, vợ anh về rồi. Vợ? Đầu tôi như phủ sương. Vợ ở đâu ra? Chẳng phải anh nói vợ bỏ đi theo người khác rồi sao? "Đồ ngọt” không còn hơi đâu quan tâm tới những căn vặn của tôi, vội vã mặc quần áo. Chẳng mấy chốc, cửa bị mở toang, là dùng chìa mở đàng hoàng. Tiếp đó, tôi nghe thấy tiếng một phụ nữ gọi tên một người đàn ông mấy lần. Chắc hẳn đó là tên thật của "Đồ ngọt". Lúc đó đầu tóc của “Đồ ngọt" rối bời, sắc mặt cuống quýt, tôi càng sợ hơn. Những cảnh như vậy, lần đầu tiên tôi gặp phải.
Rồi cửa phòng ngủ cũng bị mở toang. Thân thể lõa lồ của tôi hiện ra trước mắt một người dàn bà xa lạ. Sau vài giây lặng đi vì kinh ngạc, cô ta phẫn nộ chửi tôi và "Đồ ngọt". Chửi chưa đã, cô ta nhặt một cái tách trà đập vào mặt tôi. Tôi không tránh kịp, may mà cái cốc bị rớt ra, đập phải đầu gối. Nhưng tôi cũng không thấy đau lắm, có lẽ do quá sợ nên không thấy đau đớn. "Đồ ngọt" tiến lên ngăn lại. Tôi nghĩ may mà vẫn còn là đàn ông. Nhưng chẳng mấy chốc, "Đổ ngọt” bị đẩy bật ra sau một cú tát. Người đàn bà đó ra đòn thật ghê gớm. Tôi sợ hãi cứ núp ở một góc giường. "Đồ ngọt" thật là gã đàn ông vô dụng. Sau khi bị tát, anh ta cũng nấp sang một bên, mặc cho người đàn bà béo tốt kia đang lồng lên như một con mãnh thú lao thẳng vào tôi. Tôi kêu la, vô ích. Cô ta túm chặt lấy tóc tôi, lôi ra. Khuôn mặt tôi cũng bị cô ta cào cấu mấy lượt. Tôi thấy mặt bỏng rát, đoán chắc cô ta cố ý hủy hoại nhan sắc của mình. Rồi chúng tôi đánh nhau, không biết đánh bao lâu nữa. Cuối cùng tôi mặc quần áo. “Đồ ngột" tiễn tôi bằng ánh mắt xin lỗi. Lúc ra khỏi nhà anh, tôi căm hận nhìn anh. Đàn ông thật đáng hận, thật ác độc.
Một lần nữa, tôi lại thấy bị làm nhục. Trên đường mọi người nhìn tôi rất lạ.
Về đến nhà, soi người trong gương, thấy tóc tai rối bời, trên mặt đầy vết máu. Tôi khóc, phẫn uất, bắt đầu đập phá. Bắt đầu từ tấm gương, các vật dụng bằng thủy tinh đều bị đập vụn. Cuối cùng tôi vào phòng làm việc, nhấc bổng chiếc máy vi tính đáng nguyền rủa, đập mạnh xuống sàn.
Bình luận truyện