Chuyện Tình Ngàn Năm Giữa Sói Và Hồ Ly

Chương 9



"Lesbian"
"Lesbian ?" Lăng Hiểu đề cao âm lượng, cô là lesbian sao? Cô biết ý nghĩa của từ này, nhưng chưa từng để ý đến, bởi vì cô căn bản chưa bao giờ nghĩ đến phương diện kia.
"Không phải sao?" Lam Vũ hỏi lại, nàng có thể nhận ra từ ánh nhìn của Lăng Hiểu mỗi khi nhìn nàng. Lam Vũ nàng là ai chứ, tất cả mọi người đều gọi nàng là "hồ ly họ Gia Cát", nói nàng thần cơ diệu toán như Gia Cát Lượng, và thông minh như hồ ly.
Phải không ? Cô hiện tại tuy là một cô gái, thế nhưng lòng của cô chính là Lang của kiếp trước, vẫn là một lòng yêu nàng như trước. Hai người lúc này đều là nữ. Liệu có thể sao ? Thế nhưng, mặc kệ có thể hay không cũng không quan trọng, đơn giản chỉ là yêu, cô yêu chính là Linh Hồ, mặc kệ nàng là hồ ly hay là người, mặc kệ bản thân mình là sói hay là người, tình yêu của cô cũng sẽ trước sau như một.
Trước mặt cô, Lam Vũ thong thả đi qua đi lại vài bước, sau đó nói :"Thừa nhận đi, cô thích tôi." Nàng vô cùng hưởng thụ việc người khác thích nàng ! Nàng thích nhất là được người khác thích !
Lăng Hiểu nhìn nàng, trong lòng âm thầm buồn cười, hồ ly này, quanh co lòng vòng một hồi chính là muốn nói cô thích nàng. Tuy nhiên, cô cũng phải bội phục sự khôn khéo của nhóc hồ ly này. "Tôi thừa nhận." Cô rất thành thật mà nói.
"Cô đã thừa nhận, vậy có phải cô nên có chút biểu hiện gì không ?"
"Biểu hiện ?" Lăng Hiểu hồ nghi mà nhìn nàng, thích một người thì nên biểu hiện như thế nào ?
"Không biết biểu hiện thế nào sao? Để tôi dạy cho cô." Nói xong, Lam Vũ nâng lấy cằm Lăng Hiểu, từ từ đưa miệng cô đến trước miệng mình, rồi đem môi của mình phủ lên đôi môi của cô.
Lăng Hiểu mở to mắt, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc. Nàng đang làm cái gì vậy, tuy rằng trước đây khi các cô còn là sói và hồ ly thì cũng thường có những hành động thân mật với nhau, nhưng cũng chỉ là dùng đầu lưỡi liếm liếm, dùng đầu cọ xát nhau, đâu như nàng đang làm bây giờ, đầu tiên là mút lấy miệng của cô, sau đó đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô, quấn lấy lưỡi của cô.
Lam Vũ buông Lăng Hiểu ra, cảm thấy mỹ mãn mà gật đầu, nói :"Hoàn toàn giống với hương vị mà tôi nhớ." Tiếp theo, nàng đột nhiên đẩy Lăng Hiểu ngã lên giường, sau đó nằm lên người cô.
"Cô làm gì vậy?" Lăng Hiểu chưa kịp hồi phục tinh thần từ nỗi kinh hãi vừa rồi, thì lại bị nàng bỗng nhiên giống như một con thú vồ lên người cô.
"Tôi muốn nếm thử hương vị trên người cô." Lam Vũ nói xong, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, dáng vẻ này cực kỳ giống như một dã thú đang chuẩn bị ăn con mồi.
Lăng Hiểu nuốt nước bọt, kêu lên :"Linh Hồ, cô bình tĩnh một chút, tôi không thể ăn."
"Có thể ăn cô hay không là do tôi quyết định." Lam Vũ nói.
"Tôi là người, ăn không được."
"Thịt người thì lại càng ngon." Lam Vũ nói xong bắt đầu cởi bỏ quần áo của Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu gắt gao nắm lấy áo của mình, khẩn trương hỏi :"Cô muốn làm gì ?" Cô dám dùng đầu mình bảo đảm Lam Vũ không phải đói bụng đến nỗi muốn ăn nha.
"Cô có thích tôi hay không ?" Lam Vũ làm vài lần cũng không cởi được quần áo trên người Lăng Hiểu, nàng dừng tay lại hỏi.
"Thích."
"Nếu thích thì hãy để tôi ăn cô nào." Lam Vũ bá đạo mà nói ra những lời này.
Chỉ cần nàng thích, thì bản thân cũng cam tâm tình nguyện để nàng ăn. Vì vậy Lăng Hiểu buông tay không chống cự nữa, đáng thương nằm trên giường để nàng tùy ý xử lý.
Lam Vũ không chút khách khí cởi bỏ quần áo của cô, dùng chóp mũi ngửi lấy mùi thơm được tỏa ra từ da thịt cô. "Thật thơm." Nước bọt của nàng nhanh chóng chảy ra, hương vị này so với Tống Tử Hào quả thật thơm hơn hàng ngàn hàng vạn lần, nàng quyết định, sau này sẽ không bao giờ muốn Tống Tử Hào nữa, chỉ cần Lăng Hiểu này.
Nàng vươn đầu lưỡi liếm lên vai Lăng Hiểu giống như đứa bé đang liếm kem vậy, mùi vị này cực kỳ ngon miệng.
"Uhm..." Lăng Hiểu nhún vai, khi đầu lưỡi của nàng lướt qua bả vai cô, như có một luồng xung điện bắn trúng cô.
Đôi tai cực kỳ nhạy cảm, cô đột nhiên nghe được phòng khách có tiếng mở cửa, có tiếng bước chân đang đi tới.
"Có người."
Lam Vũ cũng nghe được, đồng thời nàng cũng đã nghe ra người đến là ai.
"Mặc kệ anh ta, dù sao từ giờ phút này tôi đã không cần anh ta nữa, hiện tại tôi chỉ cần cô." Nói xong, nàng lại tiếp tục liếm vào đầu vai cô.
"Không được." Lăng Hiểu giãy dụa, bị người khác bắt gặp cảnh này cũng không được tốt.
"Đã muộn, anh ta đã tới cửa." Lam Vũ quay đầu lại, nhìn thấy Tống Tử Hào đang đứng ngốc ra ở cửa.
Tống Tử Hào hầu như không thể tin được vào cặp mắt của mình, hắn xoa xoa hai mắt, nhìn lại, vẫn là quanh cảnh như cũ. Lam Vũ đang nằm trên người Lăng Hiểu, quần áo của Lăng Hiểu đã bị ném sang một bên, lộ ra nội y khêu gợi bên trong. Tư thế hai người các cô làm cho hắn không thể không nghĩ tới hai chữ "make love".
"Này...này...này..." Hắn lắp bắp mà chỉ vào hai cô, thật sự bị kinh hãi không nhỏ.
"Nhìn cái gì, chúng ta không phải đã chia tay rồi sao? Anh đã bị đuổi ra khỏi nhà." Lam Vũ hướng hắn quát. "Còn không mau đi thu dọn đồ đạc của anh đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Tống Tử Hào cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi, đêm qua bị cô gái tên Lăng Hiểu kia dùng ly rượu đập vào đầu, sau đó là bị đe dọa, đuổi hắn ra khỏi nhà, cuối cùng sáng sớm nay hắn mới nhớ ra đã từng để lại một cái chìa khóa ở chỗ quản lý dưới lầu, lấy được chìa khóa vào nhà, không ngờ lại nhìn thấy hình ảnh kinh hoàng này.
"Anh còn nhìn gì nữa, tôi kêu anh cút ra ngoài rồi mà." Lam Vũ hét lên đến nỗi màng tai của Lăng Hiểu cũng bị "ong ong".
"Nhà này là của tôi." Tống Tử Hào la lên, ánh mắt của hắn dời về phía mảnh vai đang lộ liễu kia của Lăng Hiểu, da của cô ấy thật đẹp !
Lăng Hiểu thật sự không còn mặt mũi gặp ai, cô hận không thể lập tức tìm một đường hầm chui xuống mười tám tầng địa ngục. Con nhóc Linh Hồ này rõ ràng là muốn chọc ghẹo cô đây mà. Cô lật đật lấy quần áo che đi các bộ phận đang lộ ngoài ánh sáng của mình.
"Bộ anh tưởng tôi thèm ở đây lắm à." Lam Vũ nhảy xuống giường lập tức lấy hành lý ra thu dọn đồ đạc.
Lăng Hiểu ngồi xuống, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến giờ của mình để mặc quần áo vào.
Tống Tử Hào hồi phục tinh thần, nhìn Lăng Hiểu. Hắn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng thầm nghĩ ra một lý do, đó chính là Lam Vũ biết chuyện hắn yêu Lăng Hiểu, nên muốn trả thù Lăng Hiểu. Vì vậy, hắn vô cùng quan tâm mà hỏi Lăng Hiểu :"Cô không sao chứ?" Tuy rằng tối hôm qua hắn bị cô dọa, mà cô còn đánh hắn, thế nhưng hắn vẫn yêu cô, vẫn quan tâm cô.
Lăng Hiểu lạnh lùng liếc hắn, lúc trước đối với ông chủ nhỏ này cũng coi như tôn kính, nghĩ hắn cũng có chút năng lực, nhưng từ sự việc tối qua, hình tượng cao lớn của hắn trong cảm nhận của cô đã bị phá hủy toàn bộ, hiện tại hắn trong mắt cô chỉ như một con kiến nhỏ mà thôi.
Tống Tử Hào không để ý đến ánh mắt từ chối sự quan tâm của Lăng Hiểu, tiếp tục hỏi :"Lam Vũ không làm gì với cô chứ ?"
"Không liên quan đến anh." Thanh âm Lăng Hiểu càng thêm lạnh lùng.
"Tôi chỉ là muốn quan tâm cô." Tống Tử Hào cảm thấy ủy khuất, cô gái này sao lại vô tình với hắn như vậy. Tốt xấu gì hắn cũng là một phó tổng, vậy mà sao hễ gặp cô gái này, khí khái nam tử của hắn đều biến mất toàn bộ vậy nè ?
Nhìn mặt Tống Tử Hào, Lăng Hiểu chỉ muốn một cước đá bay hắn đi, cô hiện tại không còn muốn cắn chết hắn, bởi vì cô nghĩ làm vậy chỉ làm dơ miệng của mình mà thôi.
Ở một bên đang sắp xếp hành lý, Lam Vũ phát hiện hai người này có gì đó không đúng, nàng dừng lại động tác, đôi mắt hồ ly nhìn chằm chằm hai người, giữa hai người này chắc chắn có chuyện gì đó !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện