Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư
Chương 56: Cố nhân
- Way, cô em dễ thương sao lại đi một mình giữa đêm hôm thế này? Hay là đi chơi cùng bọn anh cho đỡ buồn đi! – Một lũ người vây lấy nó cười khả ố.
Nó vẫn giứ thái độ lạnh băng, tiếp tục bước về phía trước khác hẳn với sự sợ hãi trước đây. Đôi mắt trong không chút gợn sóng vẫn đăm đăm nhìn về phía xa xăm, hoàn toàn không để ý gì đến lũ người vây cạnh. Chỉ đến khi nó bị một tên nắm tay lại, tiếp tục nói với giọng điệu dê già, có lẽ đó là tên cầm đầu:
- Đừng chảnh thế! Nếu không cưng sẽ hối hận đấy! Bọn anh chẳng muốn làm cưng đau đâu, phải không tụi mày?
Lũ người vô giáo dục cười hưởng ứng, trong những ánh mắt kia hiện lên những ý nghĩ đê tiện và xấu xa nhất.
- Biến! – Nó quay đầu nhìn thẳng tên đang nắm lây tay nó, nói chầm chậm. Đôi mắt lạnh băng xoáy thẳng vào đó khiến tên đó ớn lạnh, bất giác nuốt nước bọt nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại vẻ mặt ban đầu:
- Way, đừng nóng!
Nó thật sự đã hết sự kiên nhẫn. Hôm nay do có việc mà nó về muộn, cứ tưởng sẽ được dịp thả hồn vào màn đêm yên tĩnh ai dè lại xui xẻo đụng trúng lũ người này. Nó đang định cho mấy tên này đau chút chút để lần sau tởn đến già nhưng……
- Bỏ tay cô ấy ra nếu chúng mày muốn sống! – Bóng dáng một chàng trai hiện ra từ phía đầu con ngõ, giọng nói rất quen nhưng nó không thể nhớ ra là ai.
- Mẹ kiếp! Đừng có chơi trò “Anh hùng cứu mĩ nhân” với bọn tao kẻo rước hoạ vào thân đấy nhóc! – Tên cầm đầu bỏ tay nó ra, ung dung đút vào túi quần, kiêu ngạo nhìn người vừa nó rồi quay sang lũ đàn em: Tụi mày còn nhìn cái gì? Cho thằng ranh phá đám này một trận đi!
Sau câu mệnh lệnh ấy lũ người liền xông đến chỗ chàng trai lạ mặt, hùng hổ xách gậy gộc rồi vung liên tiếp. Nhưng anh chàng kia không phải là tay mơ, lần lượt từng tên một cứ thế bị đánh đến sưng mặt. Khi trận thế ngã ngũ tên cầm đầu sợ hãi, bỉ ổi bỏ lại lũ đàn em nằm vật vã trên đất mà chuồn thẳng.
Mặc kệ lũ người đang nằm dưới đất la ó, **** rủa, anh chàng kia vẫn chẳng thèm để tâm. Chỉ ung dung bước đến gần nó hỏi:
- Không sao chứ?
Nó tròn mắt nhìn người đối diện: dáng người dong dỏng, mái tóc nâu và khuôn mặt điển trai và dễ thương như thiên sứ, bộ ves trắng lịch lãm cùng mùi hương bạc hà ngoài Dai ra còn có thể là ai chứ!
- Vẫn khoẻ chứ, Dai? – Không trả lời câu hỏi của Dai, nó mỉm cười xã giao với cậu bạn baby.
- Bạn là? – Dai nhíu mày khó hiểu, cậu ghét cay ghét đắng lũ con gái trang điểm đậm nên sao có thể quen biết cô gái đối diện được.
- Mình đây mà! Triệu Thuỳ Linh đây! Mới 5 năm mà đã quên mình rồi sao? – Nó bĩu môi, vỗ vỗ vào lưng Dai trêu chọc.
Kinh ngạc – là thái độ của Dai bây giờ. Không kinh ngạc sao được khi mà người bị mình đẩy xuống vực tưởng chừng như đã chết đang đứng lù lù trước mặt mình. Suốt 5 năm qua Dai chưa bào giờ hết hối hận và chuyện mình đã làm, và cũng chưa bao giờ hết nhớ về Linh. Cái cảm giác cắn rứt đã dày vò cậu từng ấy năm và bây giờ khi thấy cô ấy khoẻ mạnh vậy thì đáng ra cậu phải rất vui nhưng không, cậu không thể thở phào nhẹ nhõm khi mà cô gái ấy đã thay đổi, tháy đổi hoàn toàn đến đáng sợ.
- Này, ngạc nhiên đến thế cơ à? Tưởng mình chết rồi phải không? – Nó vung vẩy bàn tay trước mặt Dai, hỏi.
- Không! Chỉ là…….dạo này cậu thế nào?
- Ổn cả! Mình đang là giáo viên kiêm nghệ sĩ piano dưới cái tên giả là Hoàng Phong Hạ. Còn cậu?
- Mình đã phá huyệt pháp để trở thành một con người bình thường rồi, giờ đang là sỡ hữu một nhà xuất bản khá nổi tiếng! – Dai nói chầm chậm
- Không ngờ găp được người quen cũ nhưng phải để lần khác mình mới đãi cậu được. Gặp lại sau nhé! Good night! – Nó nói vội, vẫy tay rồi chạy vụt đi, màn đêm nuốt trọn lấy thân hình nó.
Dai không nói gì, chỉ im lặng gật đầu. Liệu sự hối lỗi muộn màng trong lòng cậu bấy lâu nó có cần không?
————–
Chủ nhật
- Cậu uống gì? – Nó hỏi
- Tuỳ, cái gì hợp với hầu bao cậu là được! – Dai cười xoà. 5 năm qua mấy khi cậu vui vẻ thế này chứ.
Nhưng một người phụ nữ từ đâu hùng hổ bước đến phía hai người, vớ ngay li nước vẫn còn trên khay người phục vụ hất thẳng vào mặt nó. Cả nhà hàng đều hướng con mắt tò mò về phía nó:
- Đồ hồ li, mày dám cướp chồng bà à? Hôm nay bà giết mày cho xem! – Vừa nói bà ta liền nhào đến túm tóc nó.
Rất nhanh Dai liền ngăn bà ta lại, với giọng nghiêm nghĩ cậu nhóc trừng mắt nói:
- Có lẽ bà nhầm người rồi, nên quay về đi!
Về phía nhân vật chính của chúng ta: nó vẫn ung dung nhìn người phụ nữ trước mặt với cái nhìn cực kì thách thức, vớ lấy cái khăn giấy trên bàn để lau mặt, nó nhỏ nhẹ:
- Chọn món đi Dai! Kệ mụ điên này đi, lâu lắm mới gặp, đừng để bị phân tâm!
Dai tròn mắt nhìn nó. Đùa sao? Có đánh chết cậu cũng không tin đây là nó. Cậu hiểu rõ nếu là trước đây nó sẽ không bao giờ nặng lời như thế, vậy mà….. “Rốt cuộc sao bạn lại trở nên như vậy hả Linh?”
Nhận thấy nước cờ đầu không làm nên chuyện gì, người phụ nữ kia liền đổi kế hoạch: bà ta ngồi thụp xuống đất, tru tréo với hai hàng nước mắt giả tạo:
- Ối giời mọi người ơi! Số tôi khổ quá cơ! Gia cảnh khá giả, gia đình hạnh phúc vậy mà từ khi còn hồ li đội lốt người này cư nhiên dụ dỗ chồng tôi làm gia đình chúng tôi tan nát, con tối mất bố, tôi đến đây mong nhận được lời xin lỗi vậy mà cô ta còn nói tôi là mụ điên! Ối giời ơi, thà tôi chết đi cho xong.
Dai cùng toàn bộ thực khách trong nhà hàng đều nhìn bà ta với con mắt ái ngại. Hàng loạt tiếng xì xầm và những cái chỉ chỏ nhắm thẳng về phía nó, đại loại như:
” Nhìn như vậy mà lại đi cướp chồng người khác!”
“Con nhà ai mà vô giáo dục vậy chứ?”
” Gớm thật! Đi cướp chồng người khác rồi giờ lại câu được anh chàng thế kia! Đúng là có máu hồ li! Khéo khi mẹ cô ta là ** ấy chứ!”
- Quý khách, xin quý khách đừng làm phiền công việc kinh doanh cả chúng tôi nữa! Mời về cho! – Anh chàng phục vụ lễ phép.
- Không đời nào, chừng nào con ả kia còn chưa xin lỗi thì đừng mơ tôi rời khỏi chỗ này! – Bà ta thắng thế lại càng được nước tiến tới.
Dai định lên tiếng nhưng thấy nó lắc đầu đành im lặng. Nhìn bà ta đóng kịch nó không khỏi bội phục nên quyết định sẽ diễn cùng bà ta:
- Phu nhân! Tôi là con nhà lành, bà nói thế là oan tôi đó!
- Cái gì? Mày còn dám chối? Ông nhà tao đã bỏ biết bao nhiêu tiền nhằm lấy lòng mày, si mê mày đến nỗi chẳng thèm nhìn mặt vợ con! Tất cả là tại mày
Nó chống tay lên bàn, nhìn bà ta với con mắt vô tội yếu đuối:
- Đấy! Rõ ràng là ông ta bám theo tôi, tôi không biết ông ta là ai nhưng thiết nghĩ hạng trâu già thích gắm cỏ non như ông ta có cho không tôi cũng chẳng thèm! – Sau câu nói này, rõ ràng nó là kẻ thắng thế
Bà ta cứng họng, mặt đỏ tía tai lắp bắp:
- Mày…..mày…..
- Thay vì đến đây là ó bà nên về nhà giữ chống thì hơn! – Nó ra bộ rầu rầu khuyên nhủ rồi nói tiếp: À quên, muốn giữ được chồng thì bà đừng nên giữ vòng eo bánh mì và dòng mĩ phẩm rẻ tiền của mình!
Quá xấu hổ bà ta liền rời khỏi quán và đi mất dạng. Tưởng chừng có thể hạ nhục được nó ai dè lại bị chính nó bôi nhọ.
Chẳng còn tâm trạ
ng ăn uống nó và Dai cũng rời khỏi nhà hàng.
- Thấy mình lạ lắm sao mà nhìn chằm chằm vậy? – Nó hất tóc, bực mình hỏi.
- Bạn …..khác ngày xưa quá! – Dai xót xa.
- Hừ, Triệu Thuỳ Linh ngày xưa và bây giờ đương nhiên khác. Giờ mình đâu còn ngu ngốc, nhu nhược và dê bắt nạt nữa! Dễ dãi với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân! Hoàng Phong Hạ là sự nâng cấp của Triệu Thuỳ Linh! – Nó nói nhanh rồi leo lên xe, mệt mỏi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Dai không nói gì, chỉ im lặng lái xe đưa nó về nhà. Hơn bao giờ hết, cậu cảm thấy rất hối hận và cắn rứt. Cậu chợt nhận ra chính cậu là kẻ đẩn người mình yêu vào con đường tha hoá và tội lỗi và lần đầu tiên cậu biết chấp nhận một sự thật hiển nhiên: Cậu không xứng để yêu và được yêu cô gái đang nằm bên cạnh.
Nó vẫn giứ thái độ lạnh băng, tiếp tục bước về phía trước khác hẳn với sự sợ hãi trước đây. Đôi mắt trong không chút gợn sóng vẫn đăm đăm nhìn về phía xa xăm, hoàn toàn không để ý gì đến lũ người vây cạnh. Chỉ đến khi nó bị một tên nắm tay lại, tiếp tục nói với giọng điệu dê già, có lẽ đó là tên cầm đầu:
- Đừng chảnh thế! Nếu không cưng sẽ hối hận đấy! Bọn anh chẳng muốn làm cưng đau đâu, phải không tụi mày?
Lũ người vô giáo dục cười hưởng ứng, trong những ánh mắt kia hiện lên những ý nghĩ đê tiện và xấu xa nhất.
- Biến! – Nó quay đầu nhìn thẳng tên đang nắm lây tay nó, nói chầm chậm. Đôi mắt lạnh băng xoáy thẳng vào đó khiến tên đó ớn lạnh, bất giác nuốt nước bọt nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại vẻ mặt ban đầu:
- Way, đừng nóng!
Nó thật sự đã hết sự kiên nhẫn. Hôm nay do có việc mà nó về muộn, cứ tưởng sẽ được dịp thả hồn vào màn đêm yên tĩnh ai dè lại xui xẻo đụng trúng lũ người này. Nó đang định cho mấy tên này đau chút chút để lần sau tởn đến già nhưng……
- Bỏ tay cô ấy ra nếu chúng mày muốn sống! – Bóng dáng một chàng trai hiện ra từ phía đầu con ngõ, giọng nói rất quen nhưng nó không thể nhớ ra là ai.
- Mẹ kiếp! Đừng có chơi trò “Anh hùng cứu mĩ nhân” với bọn tao kẻo rước hoạ vào thân đấy nhóc! – Tên cầm đầu bỏ tay nó ra, ung dung đút vào túi quần, kiêu ngạo nhìn người vừa nó rồi quay sang lũ đàn em: Tụi mày còn nhìn cái gì? Cho thằng ranh phá đám này một trận đi!
Sau câu mệnh lệnh ấy lũ người liền xông đến chỗ chàng trai lạ mặt, hùng hổ xách gậy gộc rồi vung liên tiếp. Nhưng anh chàng kia không phải là tay mơ, lần lượt từng tên một cứ thế bị đánh đến sưng mặt. Khi trận thế ngã ngũ tên cầm đầu sợ hãi, bỉ ổi bỏ lại lũ đàn em nằm vật vã trên đất mà chuồn thẳng.
Mặc kệ lũ người đang nằm dưới đất la ó, **** rủa, anh chàng kia vẫn chẳng thèm để tâm. Chỉ ung dung bước đến gần nó hỏi:
- Không sao chứ?
Nó tròn mắt nhìn người đối diện: dáng người dong dỏng, mái tóc nâu và khuôn mặt điển trai và dễ thương như thiên sứ, bộ ves trắng lịch lãm cùng mùi hương bạc hà ngoài Dai ra còn có thể là ai chứ!
- Vẫn khoẻ chứ, Dai? – Không trả lời câu hỏi của Dai, nó mỉm cười xã giao với cậu bạn baby.
- Bạn là? – Dai nhíu mày khó hiểu, cậu ghét cay ghét đắng lũ con gái trang điểm đậm nên sao có thể quen biết cô gái đối diện được.
- Mình đây mà! Triệu Thuỳ Linh đây! Mới 5 năm mà đã quên mình rồi sao? – Nó bĩu môi, vỗ vỗ vào lưng Dai trêu chọc.
Kinh ngạc – là thái độ của Dai bây giờ. Không kinh ngạc sao được khi mà người bị mình đẩy xuống vực tưởng chừng như đã chết đang đứng lù lù trước mặt mình. Suốt 5 năm qua Dai chưa bào giờ hết hối hận và chuyện mình đã làm, và cũng chưa bao giờ hết nhớ về Linh. Cái cảm giác cắn rứt đã dày vò cậu từng ấy năm và bây giờ khi thấy cô ấy khoẻ mạnh vậy thì đáng ra cậu phải rất vui nhưng không, cậu không thể thở phào nhẹ nhõm khi mà cô gái ấy đã thay đổi, tháy đổi hoàn toàn đến đáng sợ.
- Này, ngạc nhiên đến thế cơ à? Tưởng mình chết rồi phải không? – Nó vung vẩy bàn tay trước mặt Dai, hỏi.
- Không! Chỉ là…….dạo này cậu thế nào?
- Ổn cả! Mình đang là giáo viên kiêm nghệ sĩ piano dưới cái tên giả là Hoàng Phong Hạ. Còn cậu?
- Mình đã phá huyệt pháp để trở thành một con người bình thường rồi, giờ đang là sỡ hữu một nhà xuất bản khá nổi tiếng! – Dai nói chầm chậm
- Không ngờ găp được người quen cũ nhưng phải để lần khác mình mới đãi cậu được. Gặp lại sau nhé! Good night! – Nó nói vội, vẫy tay rồi chạy vụt đi, màn đêm nuốt trọn lấy thân hình nó.
Dai không nói gì, chỉ im lặng gật đầu. Liệu sự hối lỗi muộn màng trong lòng cậu bấy lâu nó có cần không?
————–
Chủ nhật
- Cậu uống gì? – Nó hỏi
- Tuỳ, cái gì hợp với hầu bao cậu là được! – Dai cười xoà. 5 năm qua mấy khi cậu vui vẻ thế này chứ.
Nhưng một người phụ nữ từ đâu hùng hổ bước đến phía hai người, vớ ngay li nước vẫn còn trên khay người phục vụ hất thẳng vào mặt nó. Cả nhà hàng đều hướng con mắt tò mò về phía nó:
- Đồ hồ li, mày dám cướp chồng bà à? Hôm nay bà giết mày cho xem! – Vừa nói bà ta liền nhào đến túm tóc nó.
Rất nhanh Dai liền ngăn bà ta lại, với giọng nghiêm nghĩ cậu nhóc trừng mắt nói:
- Có lẽ bà nhầm người rồi, nên quay về đi!
Về phía nhân vật chính của chúng ta: nó vẫn ung dung nhìn người phụ nữ trước mặt với cái nhìn cực kì thách thức, vớ lấy cái khăn giấy trên bàn để lau mặt, nó nhỏ nhẹ:
- Chọn món đi Dai! Kệ mụ điên này đi, lâu lắm mới gặp, đừng để bị phân tâm!
Dai tròn mắt nhìn nó. Đùa sao? Có đánh chết cậu cũng không tin đây là nó. Cậu hiểu rõ nếu là trước đây nó sẽ không bao giờ nặng lời như thế, vậy mà….. “Rốt cuộc sao bạn lại trở nên như vậy hả Linh?”
Nhận thấy nước cờ đầu không làm nên chuyện gì, người phụ nữ kia liền đổi kế hoạch: bà ta ngồi thụp xuống đất, tru tréo với hai hàng nước mắt giả tạo:
- Ối giời mọi người ơi! Số tôi khổ quá cơ! Gia cảnh khá giả, gia đình hạnh phúc vậy mà từ khi còn hồ li đội lốt người này cư nhiên dụ dỗ chồng tôi làm gia đình chúng tôi tan nát, con tối mất bố, tôi đến đây mong nhận được lời xin lỗi vậy mà cô ta còn nói tôi là mụ điên! Ối giời ơi, thà tôi chết đi cho xong.
Dai cùng toàn bộ thực khách trong nhà hàng đều nhìn bà ta với con mắt ái ngại. Hàng loạt tiếng xì xầm và những cái chỉ chỏ nhắm thẳng về phía nó, đại loại như:
” Nhìn như vậy mà lại đi cướp chồng người khác!”
“Con nhà ai mà vô giáo dục vậy chứ?”
” Gớm thật! Đi cướp chồng người khác rồi giờ lại câu được anh chàng thế kia! Đúng là có máu hồ li! Khéo khi mẹ cô ta là ** ấy chứ!”
- Quý khách, xin quý khách đừng làm phiền công việc kinh doanh cả chúng tôi nữa! Mời về cho! – Anh chàng phục vụ lễ phép.
- Không đời nào, chừng nào con ả kia còn chưa xin lỗi thì đừng mơ tôi rời khỏi chỗ này! – Bà ta thắng thế lại càng được nước tiến tới.
Dai định lên tiếng nhưng thấy nó lắc đầu đành im lặng. Nhìn bà ta đóng kịch nó không khỏi bội phục nên quyết định sẽ diễn cùng bà ta:
- Phu nhân! Tôi là con nhà lành, bà nói thế là oan tôi đó!
- Cái gì? Mày còn dám chối? Ông nhà tao đã bỏ biết bao nhiêu tiền nhằm lấy lòng mày, si mê mày đến nỗi chẳng thèm nhìn mặt vợ con! Tất cả là tại mày
Nó chống tay lên bàn, nhìn bà ta với con mắt vô tội yếu đuối:
- Đấy! Rõ ràng là ông ta bám theo tôi, tôi không biết ông ta là ai nhưng thiết nghĩ hạng trâu già thích gắm cỏ non như ông ta có cho không tôi cũng chẳng thèm! – Sau câu nói này, rõ ràng nó là kẻ thắng thế
Bà ta cứng họng, mặt đỏ tía tai lắp bắp:
- Mày…..mày…..
- Thay vì đến đây là ó bà nên về nhà giữ chống thì hơn! – Nó ra bộ rầu rầu khuyên nhủ rồi nói tiếp: À quên, muốn giữ được chồng thì bà đừng nên giữ vòng eo bánh mì và dòng mĩ phẩm rẻ tiền của mình!
Quá xấu hổ bà ta liền rời khỏi quán và đi mất dạng. Tưởng chừng có thể hạ nhục được nó ai dè lại bị chính nó bôi nhọ.
Chẳng còn tâm trạ
ng ăn uống nó và Dai cũng rời khỏi nhà hàng.
- Thấy mình lạ lắm sao mà nhìn chằm chằm vậy? – Nó hất tóc, bực mình hỏi.
- Bạn …..khác ngày xưa quá! – Dai xót xa.
- Hừ, Triệu Thuỳ Linh ngày xưa và bây giờ đương nhiên khác. Giờ mình đâu còn ngu ngốc, nhu nhược và dê bắt nạt nữa! Dễ dãi với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân! Hoàng Phong Hạ là sự nâng cấp của Triệu Thuỳ Linh! – Nó nói nhanh rồi leo lên xe, mệt mỏi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Dai không nói gì, chỉ im lặng lái xe đưa nó về nhà. Hơn bao giờ hết, cậu cảm thấy rất hối hận và cắn rứt. Cậu chợt nhận ra chính cậu là kẻ đẩn người mình yêu vào con đường tha hoá và tội lỗi và lần đầu tiên cậu biết chấp nhận một sự thật hiển nhiên: Cậu không xứng để yêu và được yêu cô gái đang nằm bên cạnh.
Bình luận truyện