Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan
Chương 48: Ngậm miệng
Đã 25 tiếng trôi qua kể từ khi đoàn làm chương trình bị mắc kẹt.
Làn sóng dư luận do vụ việc này gây ra nhanh chóng lên men trong mọi tầng lớp xã hội, ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn theo thời gian. Từ các website xã hội đến các phương tiện truyền thông chính thống, những tin tức liên quan mạnh mẽ che ngợp bầu trời. Từ các bài báo phổ cập khoa học và các phỏng đoán khoa học liên quan, tới việc phân tích, sắp xếp các chiến lược và tuyến đường tìm kiếm cứu nạn, lại đến ước tính nguy cơ gặp nạn của đoàn làm chương trình. Luồng thông tin khổng lồ chảy trên mạng đang dâng trào, cũng đẩy độ hot của chuyện này lên cao hơn.
Tất cả các ngôi sao bị mắc kẹt đều nhận được sự quan tâm rất lớn, vô số bình luận cầu nguyện và cầu phúc tràn ngập trên weibo của họ. Ngay cả những bình luận xúc phạm và đầy ẩn ý trên weibo của Mạnh – toàn mạng chửi bới – Minh Hiên cũng bị những lời cầu phúc của người qua đường lý trí đè bẹp. Nhưng weibo của ekip chương trình không được may mắn như vậy. Fans của những ngôi sao bị mắc kẹt đổ xô vào đó, quyết liệt cho rằng họ đã tắc trách khi đánh giá rủi ro và có lỗ thủng đáng sợ trong việc bảo đảm an toàn. Áp lực dư luận quá lớn buộc ekip chương trình phải đưa ra lời xin lỗi và giải thích liên tiếp, cam kết sẽ huy động mọi nhân lực và vật tư để tìm kiếm tất cả những người tham gia chương trình, đồng thời điều tra rõ ràng những nhân viên tắc trách có liên quan.
Trận náo nhiệt của cơ quan truyền thông đã gây áp lực rất lớn cho đội tìm kiếm cứu nạn.
Thế nhưng bọn họ không thể vượt qua con lạch to lớn vắt ngang trước mặt trong một sớm một chiều. Tìm kiếm chỉ bằng sức người có hiệu quả thấp và rất khó khắc phục. Cho dù có Hàn Lệ ra sức hỗ trợ sức người sức của, không ngừng làm phạm vi tìm kiếm tăng gấp đôi trong thời gian dự tính, nhưng phần chưa được tìm kiếm vẫn chiếm 80% diện tích bản đồ.
Nguy cơ gặp nạn trong khu rừng nguyên sinh phủ sương mù tăng lên với cấp số nhân theo thời gian trôi qua, cứ một giây chậm trễ không cứu người được là đẩy những người bị mắc kẹt đến cái chết một bước. Tất cả nhân viên đều hết lòng lo lắng, giành giật từng giây với thần chết.
Trong căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất của khách sạn.
Hàn Lệ ngồi một mình trước bàn, hình như đầu ngón tay kẹp thuốc lá không động đậy đã lâu, một làn khói xanh nhạt bay lên từ tàn thuốc, bồng bềnh lay động bay về phía trên, tro thuốc lảo đà lảo đảo lửng lơ giữa không trung, một đốm lửa đỏ rực chầm chậm cháy lên trên.
Mấy đống tài liệu của công ty xếp chồng lên mặt bàn, một kẹp tài liệu mở rộng trước mặt hắn, từ ngữ khó hiểu và dữ liệu phức tạp hòa thành bóng ma mơ hồ dưới ánh sáng mờ mờ, tấm bản đồ to lớn được gấp gọn đặt trong góc, vô số kí hiệu và chú thích lít nha lít nhít tràn ngập mép trống, bên góc hơi cong lên, hiển nhiên là số lần bị lật xem nhiều hơn cả tưởng tượng.
Hàn Lệ rũ mắt tùy tiện đảo qua kẹp tài liệu mở rộng trước mắt, buồn chán lật lật.
Vấn đề của thành phố E không nghiêm trọng lắm.
Chẳng qua là các nhà quản trị cấp cao của mấy chi nhánh liên tiếp đưa ra một số quyết định sai lầm, làm rối loạn kế hoạch phát triển sau này mà hắn định ra ban đầu. Lần này thấy Hàn Lệ ở trụ sở tự mình bay tới xử lý, ai ai cũng như gặp địch mạnh, dùng mười hai phần sức lực ứng phó, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đã kéo công ty trở lại quỹ đạo.
Hàn Lệ gạt tàn một cái, tro tàn cháy thành màu xám nhạt rớt rào rào từ đầu ngón tay hắn xuống, rơi vào cái gạt tàn thuốc.
Hắn không hay hút thuốc.
Nhưng thường hay châm một điếu rồi kẹp giữa hai ngón tay, chỉ để xem nó lẳng lặng cháy rụi.
— Thuốc lá làm hắn nhớ tới người ấy.
Không biết họ tên, chẳng thấy được nổi mặt mũi thật sự, mù tịt quá khứ, chả rõ tương lai.
Hàn Lệ không biết nên gọi anh như thế nào, vậy nên không thể làm gì khác hơn là dùng “người ấy” để phiếm chỉ — Hắn không thể phủ nhận, sở dĩ mình đích thân đến thành phố E, sau khi xử lý chuyện của công ty xong còn ở lại thật lâu, là bởi vì trong lòng vẫn luôn ôm một tia hy vọng, hy vọng Mạnh Minh Hiên kia sẽ là người mình đang mong đợi. Nhưng tai mắt và cuộc điều tra hắn phái đi đều cho thấy rõ: Mạnh Minh Hiên chưa bao giờ thay đổi tính cách quá nhiều, mọi người xung quanh cậu ta cũng nói, chưa từng tìm thấy bất cứ điều gì kỳ lạ hay là vượt ra ngoài lẽ thường trên người Mạnh Minh Hiên.
Nhưng… tia cảm giác quen thuộc kỳ lạ kia cứ đẩy hắn từ thái cực này sang thái cực khác.
Loại hy vọng nhỏ nhoi thắp lên trong bóng tối tuyệt vọng nơi vực thẳm này mới dày vò con người ta nhất, cứ như là đang làm hắn dằn vặt giữa nghi ngờ và mong đợi từng giây từng phút vậy.
Hàn Lệ buồn bực cau mày, dập tắt thuốc lá sắp cháy đến đầu ngón tay.
Tàn thuốc nhăn nhúm bị vứt xuống cái gạt tàn phủ đầy than tro, ở cùng vài điếu khác.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Hàn Lệ nhận cuộc gọi, đầu bên kia điện thoại hơi rè và ngắt quãng do ảnh hưởng của tín hiệu, nhưng tin tức ẩn chứa trong câu nói làm Hàn Lệ sáng mắt lên — Đội tìm kiếm cứu nạn đã tìm thấy một số thành viên trong đoàn làm chương trình.
Hắn đè nén cảm xúc phập phồng lên xuống, dùng giọng điệu lạnh nhạt như ngày thường để hỏi:
“Cứu được những ai?”
Trong giọng nói uể oải của đội trưởng Lưu không thể che giấu được sự vui mừng: “Nếu tổng giám đốc Hàn cần thì lát nữa tôi sẽ gửi danh sách cho ngài. Lần này thật sự cảm ơn ngài rất nhiều vì đã ủng hộ và giúp đỡ, nếu không có ngài thì chúng tôi không thể cứu những người bị mắc kẹt ra nhanh như vậy…”
Hàn Lệ không hề để những câu khách sáo đầy nhiệt tình anh ta nói sau đó vào tai.
Cúp máy không lâu, đội trưởng Lưu đã gửi danh sách tới.
Hàn Lệ vội vã kéo danh sách từ trên xuống dưới, sửng sốt vài giây rồi cẩn thận nhìn lại một lần nữa.
… Không có.
Mạnh Minh Hiên không có trong đó.
Tên hai huấn luyện viên sinh tồn nơi hoang dã kia lại xếp trên cùng, đây chỉ có thể là người trong đoàn làm chương trình bị phân tán, mà trong đội gặp nạn chứa Mạnh Minh Hiên không có bất kỳ người chuyên nghiệp nào ở trỏng.
Gương mặt Hàn Lệ từ từ lạnh xuống, con ngươi u ám lóe lên lệ khí mơ hồ.
Hắn bỏ điện thoại di động vào trong túi, mò tìm áo khoác vest phía sau rồi đứng dậy.
Đầu gối đột nhiên đau nhức làm Hàn Lệ không tự chủ được loạng choạng một lúc.
Hàn Lệ cau mày, duỗi tay cầm lấy gậy chống dựa bên bàn, chậm rãi đứng thẳng người lên.
Thành phố E gần núi, hơn nữa trên dãy núi Vân Vụ còn xuất hiện sương mù kỳ lạ dày đặc, làm cho toàn bộ thành phố đều bị không khí ẩm ướt bao phủ, cũng làm chân hắn bắt đầu đau đớn khó nén — Vết thương cũ này không ngừng hành hạ hắn trong suốt mười mấy năm qua, giờ đây càng tồi tệ hơn.
Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Quân, bảo cậu ta lái xe tới đây.
“Vâng, sếp Hàn, đi đâu ạ?”
“Lều cứu nạn dưới chân núi.” Hàn Lệ dừng một chút, bổ sung: “… Đi an ủi.”
·
Dòng suối chảy xiết trong núi giội rửa những hòn đá, không ngừng phát ra tiếng nước chảy róc rách nghe có vẻ cực kỳ rõ ràng vang dội trong sương mù im ắng.
Sau khi nghe âm thanh này ròng rã hai ngày, cho dù nó có dễ nghe cỡ nào cũng làm mọi người cảm thấy phiền chán.
Đoàn người khó khăn lần mò về phía trước với tầm nhìn gần như bằng không trong sương mù, đi trên những chỗ nước cạn dọc theo dòng chảy của sông. Thời gian trôi qua đã trở nên rất mơ hồ, giờ họ chỉ có thể dùng sự thay đổi màu sắc sáng tối của sương mù để xác định xem khi nào được nghỉ ngơi và khi nào phải lên đường.
Thẩm Không đi đầu nói rất ít, anh hiếm khi nói chuyện với đồng đội mình mang theo lúc không cần thiết, cho dù có cũng là một số câu mệnh lệnh lời ít ý nhiều.
Ví dụ như “Đi” hay “Dừng”.
Biểu cảm trên mặt anh cũng ít đến mức đáng thương, khuôn mặt lạnh lẽo hờ hững cứ như là sương mù trắng sữa quẩn quanh bốn phía mới có thể ánh vào đáy mắt anh.
Những người khác thấy, giờ sức đe dọa của Mạnh Minh Hiên còn lớn hơn chuyện bị mắc kẹt trong núi nhiều.
Dường như trên anh có loại cảm giác xa cách vậy, giọng nói và ánh mắt đều lạnh lẽo cứng rắn như kim loại, hơi thở đẫm máu và sát phạt tản mát ra từ trong xương làm ai ai cũng câm như hến. Cảm giác nguy hiểm mà những con thú hoang trong núi mang đến không thể so sánh với anh, cho dù là Trang Hướng Dương có dây thần kinh thô nhất cũng không dám chủ động bắt chuyện.
Thái độ của bọn họ đối với Mạnh Minh Hiên từ thán phục và nghi ngờ ban đầu nhanh chóng phát triển thành kính nể và hoảng sợ.
Không ai dám hỏi anh vấn đề gì, thậm chí là lúc bị ánh mắt của anh đảo qua sẽ vô thức nín thở, chỉ có lúc Thẩm Không đi canh gác hay săn thú trước khi nghỉ ngơi vào ban đêm, thì mọi người mới có thể thở mạnh một hơi, thả lỏng ra. Mà hình tượng của anh trong miệng mọi người cũng càng ngày càng bí ẩn. Có người cảm thấy anh có thể là đặc công chính phủ đang thực hiện nhiệm vụ, có người suy đoán anh có thể là ông trùm thế giới ngầm mai danh ẩn tích, đương nhiên còn có cái lý luận xuyên qua không chắc chắn của Trang Hướng Dương — Có điều mọi người đều khịt mũi coi thường cái phỏng đoán của cậu ta.
Trang Hướng Dương tỏ ra vô cùng oan ức.
Đương nhiên, cho dù đến cùng kết luận ra sao, tất cả mọi người đều ăn ý đồng ý một điểm:
— Mạnh Minh Hiên ngụy trang 100% là có lý do, mà không ai trong bọn họ muốn bị diệt khẩu vì tội lắm mồm.
Vậy nên, tuyệt đối không thể nói ra gì hết!
Vô tình, Thẩm Không còn chưa kịp dùng bất kì “thủ đoạn đặc biệt” nào thì đám nhân chứng đã tự bịt miệng lại, chỉ thiếu nước thề với trời trước mặt anh nữa thôi.
Theo số đường bọn họ đã đi tăng dần, dòng chảy của con sông bên cạnh dần dần chậm lại, những tảng đá khổng lồ vắt ngang lòng sông từ từ biến mất, thay vào đó là những cục đá nhỏ và bờ sông thoai thoải, con đường dưới chân họ cũng trở nên bằng phẳng hơn, số lần xuất hiện tình huống vấp ngã vì địa hình phức tạp càng ngày càng ít, âm thanh ầm ĩ do dòng nước to lớn va chạm cũng dần yên tĩnh, lặng lẽ chầm chậm chảy xuôi trong màn sương.
Thẩm Không đột nhiên dừng bước, làm thủ thế im lặng.
Những người đằng sau cũng rùng mình ngoan ngoãn ngừng lại, im như thóc tụ tập lại với nhau, chỉ lo quấy rầy sự phán đoán của “ông lớn” đằng trước.
[ Ông lớn – 大佬: Tiếng Quảng Đông chỉ người có địa vị, có tiếng nói trong xã hội. Cũng là ngôn ngữ mạng nói đùa chỉ người lãnh đạo trong nhóm. ]
Thẩm Không hơi nheo mắt lại, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong sương mù.
Chẳng bao lâu sau, mọi người cũng nghe được tiếng động cách đó không xa.
— Hình như là… tiếng bước chân…?
Bọn họ sửng sốt một lát, sương mù dày đặc phía trước từ từ hiện ra đường nét mơ hồ, theo tiếng bước chân đêm gần mà trở nên rõ ràng hơn, cho đến tận khi mọi người nhận ra bộ đồng phục trên người và mấy kí tự lớn trên ngực họ:
Đội tìm kiếm cứu nạn.
Cảm giác sống sót sau tai nạn đột nhiên ập tới, trong lòng tất cả mọi người đều thả lỏng, vui vẻ bước nhanh về phía trước.
Một giây sau —
Chỉ thấy gương mặt có biểu cảm ít ỏi đến mức lạnh lùng của Mạnh Minh Hiên đột nhiên thay đổi, ngũ quan xinh xắn nhíu lại trong nháy mắt, trong đôi mắt mèo màu hổ phách ẩn chứa sương mù, cứ như là đã phải nhận hết tuyệt vọng và dằn vặt, đến tận khi được cứu trợ mới tan vỡ, nhờ vào đó thỏa sức xả ra tất cả oan ức:
“Sao, sao bây giờ các anh mới đến?! Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu.”
Nhiễm Uyển: “…”
Trang Hướng Dương: “…”
Mấy chú quay phim: “…”
— Đệch, đỉnh vl.
Làn sóng dư luận do vụ việc này gây ra nhanh chóng lên men trong mọi tầng lớp xã hội, ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn theo thời gian. Từ các website xã hội đến các phương tiện truyền thông chính thống, những tin tức liên quan mạnh mẽ che ngợp bầu trời. Từ các bài báo phổ cập khoa học và các phỏng đoán khoa học liên quan, tới việc phân tích, sắp xếp các chiến lược và tuyến đường tìm kiếm cứu nạn, lại đến ước tính nguy cơ gặp nạn của đoàn làm chương trình. Luồng thông tin khổng lồ chảy trên mạng đang dâng trào, cũng đẩy độ hot của chuyện này lên cao hơn.
Tất cả các ngôi sao bị mắc kẹt đều nhận được sự quan tâm rất lớn, vô số bình luận cầu nguyện và cầu phúc tràn ngập trên weibo của họ. Ngay cả những bình luận xúc phạm và đầy ẩn ý trên weibo của Mạnh – toàn mạng chửi bới – Minh Hiên cũng bị những lời cầu phúc của người qua đường lý trí đè bẹp. Nhưng weibo của ekip chương trình không được may mắn như vậy. Fans của những ngôi sao bị mắc kẹt đổ xô vào đó, quyết liệt cho rằng họ đã tắc trách khi đánh giá rủi ro và có lỗ thủng đáng sợ trong việc bảo đảm an toàn. Áp lực dư luận quá lớn buộc ekip chương trình phải đưa ra lời xin lỗi và giải thích liên tiếp, cam kết sẽ huy động mọi nhân lực và vật tư để tìm kiếm tất cả những người tham gia chương trình, đồng thời điều tra rõ ràng những nhân viên tắc trách có liên quan.
Trận náo nhiệt của cơ quan truyền thông đã gây áp lực rất lớn cho đội tìm kiếm cứu nạn.
Thế nhưng bọn họ không thể vượt qua con lạch to lớn vắt ngang trước mặt trong một sớm một chiều. Tìm kiếm chỉ bằng sức người có hiệu quả thấp và rất khó khắc phục. Cho dù có Hàn Lệ ra sức hỗ trợ sức người sức của, không ngừng làm phạm vi tìm kiếm tăng gấp đôi trong thời gian dự tính, nhưng phần chưa được tìm kiếm vẫn chiếm 80% diện tích bản đồ.
Nguy cơ gặp nạn trong khu rừng nguyên sinh phủ sương mù tăng lên với cấp số nhân theo thời gian trôi qua, cứ một giây chậm trễ không cứu người được là đẩy những người bị mắc kẹt đến cái chết một bước. Tất cả nhân viên đều hết lòng lo lắng, giành giật từng giây với thần chết.
Trong căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất của khách sạn.
Hàn Lệ ngồi một mình trước bàn, hình như đầu ngón tay kẹp thuốc lá không động đậy đã lâu, một làn khói xanh nhạt bay lên từ tàn thuốc, bồng bềnh lay động bay về phía trên, tro thuốc lảo đà lảo đảo lửng lơ giữa không trung, một đốm lửa đỏ rực chầm chậm cháy lên trên.
Mấy đống tài liệu của công ty xếp chồng lên mặt bàn, một kẹp tài liệu mở rộng trước mặt hắn, từ ngữ khó hiểu và dữ liệu phức tạp hòa thành bóng ma mơ hồ dưới ánh sáng mờ mờ, tấm bản đồ to lớn được gấp gọn đặt trong góc, vô số kí hiệu và chú thích lít nha lít nhít tràn ngập mép trống, bên góc hơi cong lên, hiển nhiên là số lần bị lật xem nhiều hơn cả tưởng tượng.
Hàn Lệ rũ mắt tùy tiện đảo qua kẹp tài liệu mở rộng trước mắt, buồn chán lật lật.
Vấn đề của thành phố E không nghiêm trọng lắm.
Chẳng qua là các nhà quản trị cấp cao của mấy chi nhánh liên tiếp đưa ra một số quyết định sai lầm, làm rối loạn kế hoạch phát triển sau này mà hắn định ra ban đầu. Lần này thấy Hàn Lệ ở trụ sở tự mình bay tới xử lý, ai ai cũng như gặp địch mạnh, dùng mười hai phần sức lực ứng phó, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đã kéo công ty trở lại quỹ đạo.
Hàn Lệ gạt tàn một cái, tro tàn cháy thành màu xám nhạt rớt rào rào từ đầu ngón tay hắn xuống, rơi vào cái gạt tàn thuốc.
Hắn không hay hút thuốc.
Nhưng thường hay châm một điếu rồi kẹp giữa hai ngón tay, chỉ để xem nó lẳng lặng cháy rụi.
— Thuốc lá làm hắn nhớ tới người ấy.
Không biết họ tên, chẳng thấy được nổi mặt mũi thật sự, mù tịt quá khứ, chả rõ tương lai.
Hàn Lệ không biết nên gọi anh như thế nào, vậy nên không thể làm gì khác hơn là dùng “người ấy” để phiếm chỉ — Hắn không thể phủ nhận, sở dĩ mình đích thân đến thành phố E, sau khi xử lý chuyện của công ty xong còn ở lại thật lâu, là bởi vì trong lòng vẫn luôn ôm một tia hy vọng, hy vọng Mạnh Minh Hiên kia sẽ là người mình đang mong đợi. Nhưng tai mắt và cuộc điều tra hắn phái đi đều cho thấy rõ: Mạnh Minh Hiên chưa bao giờ thay đổi tính cách quá nhiều, mọi người xung quanh cậu ta cũng nói, chưa từng tìm thấy bất cứ điều gì kỳ lạ hay là vượt ra ngoài lẽ thường trên người Mạnh Minh Hiên.
Nhưng… tia cảm giác quen thuộc kỳ lạ kia cứ đẩy hắn từ thái cực này sang thái cực khác.
Loại hy vọng nhỏ nhoi thắp lên trong bóng tối tuyệt vọng nơi vực thẳm này mới dày vò con người ta nhất, cứ như là đang làm hắn dằn vặt giữa nghi ngờ và mong đợi từng giây từng phút vậy.
Hàn Lệ buồn bực cau mày, dập tắt thuốc lá sắp cháy đến đầu ngón tay.
Tàn thuốc nhăn nhúm bị vứt xuống cái gạt tàn phủ đầy than tro, ở cùng vài điếu khác.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Hàn Lệ nhận cuộc gọi, đầu bên kia điện thoại hơi rè và ngắt quãng do ảnh hưởng của tín hiệu, nhưng tin tức ẩn chứa trong câu nói làm Hàn Lệ sáng mắt lên — Đội tìm kiếm cứu nạn đã tìm thấy một số thành viên trong đoàn làm chương trình.
Hắn đè nén cảm xúc phập phồng lên xuống, dùng giọng điệu lạnh nhạt như ngày thường để hỏi:
“Cứu được những ai?”
Trong giọng nói uể oải của đội trưởng Lưu không thể che giấu được sự vui mừng: “Nếu tổng giám đốc Hàn cần thì lát nữa tôi sẽ gửi danh sách cho ngài. Lần này thật sự cảm ơn ngài rất nhiều vì đã ủng hộ và giúp đỡ, nếu không có ngài thì chúng tôi không thể cứu những người bị mắc kẹt ra nhanh như vậy…”
Hàn Lệ không hề để những câu khách sáo đầy nhiệt tình anh ta nói sau đó vào tai.
Cúp máy không lâu, đội trưởng Lưu đã gửi danh sách tới.
Hàn Lệ vội vã kéo danh sách từ trên xuống dưới, sửng sốt vài giây rồi cẩn thận nhìn lại một lần nữa.
… Không có.
Mạnh Minh Hiên không có trong đó.
Tên hai huấn luyện viên sinh tồn nơi hoang dã kia lại xếp trên cùng, đây chỉ có thể là người trong đoàn làm chương trình bị phân tán, mà trong đội gặp nạn chứa Mạnh Minh Hiên không có bất kỳ người chuyên nghiệp nào ở trỏng.
Gương mặt Hàn Lệ từ từ lạnh xuống, con ngươi u ám lóe lên lệ khí mơ hồ.
Hắn bỏ điện thoại di động vào trong túi, mò tìm áo khoác vest phía sau rồi đứng dậy.
Đầu gối đột nhiên đau nhức làm Hàn Lệ không tự chủ được loạng choạng một lúc.
Hàn Lệ cau mày, duỗi tay cầm lấy gậy chống dựa bên bàn, chậm rãi đứng thẳng người lên.
Thành phố E gần núi, hơn nữa trên dãy núi Vân Vụ còn xuất hiện sương mù kỳ lạ dày đặc, làm cho toàn bộ thành phố đều bị không khí ẩm ướt bao phủ, cũng làm chân hắn bắt đầu đau đớn khó nén — Vết thương cũ này không ngừng hành hạ hắn trong suốt mười mấy năm qua, giờ đây càng tồi tệ hơn.
Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Quân, bảo cậu ta lái xe tới đây.
“Vâng, sếp Hàn, đi đâu ạ?”
“Lều cứu nạn dưới chân núi.” Hàn Lệ dừng một chút, bổ sung: “… Đi an ủi.”
·
Dòng suối chảy xiết trong núi giội rửa những hòn đá, không ngừng phát ra tiếng nước chảy róc rách nghe có vẻ cực kỳ rõ ràng vang dội trong sương mù im ắng.
Sau khi nghe âm thanh này ròng rã hai ngày, cho dù nó có dễ nghe cỡ nào cũng làm mọi người cảm thấy phiền chán.
Đoàn người khó khăn lần mò về phía trước với tầm nhìn gần như bằng không trong sương mù, đi trên những chỗ nước cạn dọc theo dòng chảy của sông. Thời gian trôi qua đã trở nên rất mơ hồ, giờ họ chỉ có thể dùng sự thay đổi màu sắc sáng tối của sương mù để xác định xem khi nào được nghỉ ngơi và khi nào phải lên đường.
Thẩm Không đi đầu nói rất ít, anh hiếm khi nói chuyện với đồng đội mình mang theo lúc không cần thiết, cho dù có cũng là một số câu mệnh lệnh lời ít ý nhiều.
Ví dụ như “Đi” hay “Dừng”.
Biểu cảm trên mặt anh cũng ít đến mức đáng thương, khuôn mặt lạnh lẽo hờ hững cứ như là sương mù trắng sữa quẩn quanh bốn phía mới có thể ánh vào đáy mắt anh.
Những người khác thấy, giờ sức đe dọa của Mạnh Minh Hiên còn lớn hơn chuyện bị mắc kẹt trong núi nhiều.
Dường như trên anh có loại cảm giác xa cách vậy, giọng nói và ánh mắt đều lạnh lẽo cứng rắn như kim loại, hơi thở đẫm máu và sát phạt tản mát ra từ trong xương làm ai ai cũng câm như hến. Cảm giác nguy hiểm mà những con thú hoang trong núi mang đến không thể so sánh với anh, cho dù là Trang Hướng Dương có dây thần kinh thô nhất cũng không dám chủ động bắt chuyện.
Thái độ của bọn họ đối với Mạnh Minh Hiên từ thán phục và nghi ngờ ban đầu nhanh chóng phát triển thành kính nể và hoảng sợ.
Không ai dám hỏi anh vấn đề gì, thậm chí là lúc bị ánh mắt của anh đảo qua sẽ vô thức nín thở, chỉ có lúc Thẩm Không đi canh gác hay săn thú trước khi nghỉ ngơi vào ban đêm, thì mọi người mới có thể thở mạnh một hơi, thả lỏng ra. Mà hình tượng của anh trong miệng mọi người cũng càng ngày càng bí ẩn. Có người cảm thấy anh có thể là đặc công chính phủ đang thực hiện nhiệm vụ, có người suy đoán anh có thể là ông trùm thế giới ngầm mai danh ẩn tích, đương nhiên còn có cái lý luận xuyên qua không chắc chắn của Trang Hướng Dương — Có điều mọi người đều khịt mũi coi thường cái phỏng đoán của cậu ta.
Trang Hướng Dương tỏ ra vô cùng oan ức.
Đương nhiên, cho dù đến cùng kết luận ra sao, tất cả mọi người đều ăn ý đồng ý một điểm:
— Mạnh Minh Hiên ngụy trang 100% là có lý do, mà không ai trong bọn họ muốn bị diệt khẩu vì tội lắm mồm.
Vậy nên, tuyệt đối không thể nói ra gì hết!
Vô tình, Thẩm Không còn chưa kịp dùng bất kì “thủ đoạn đặc biệt” nào thì đám nhân chứng đã tự bịt miệng lại, chỉ thiếu nước thề với trời trước mặt anh nữa thôi.
Theo số đường bọn họ đã đi tăng dần, dòng chảy của con sông bên cạnh dần dần chậm lại, những tảng đá khổng lồ vắt ngang lòng sông từ từ biến mất, thay vào đó là những cục đá nhỏ và bờ sông thoai thoải, con đường dưới chân họ cũng trở nên bằng phẳng hơn, số lần xuất hiện tình huống vấp ngã vì địa hình phức tạp càng ngày càng ít, âm thanh ầm ĩ do dòng nước to lớn va chạm cũng dần yên tĩnh, lặng lẽ chầm chậm chảy xuôi trong màn sương.
Thẩm Không đột nhiên dừng bước, làm thủ thế im lặng.
Những người đằng sau cũng rùng mình ngoan ngoãn ngừng lại, im như thóc tụ tập lại với nhau, chỉ lo quấy rầy sự phán đoán của “ông lớn” đằng trước.
[ Ông lớn – 大佬: Tiếng Quảng Đông chỉ người có địa vị, có tiếng nói trong xã hội. Cũng là ngôn ngữ mạng nói đùa chỉ người lãnh đạo trong nhóm. ]
Thẩm Không hơi nheo mắt lại, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong sương mù.
Chẳng bao lâu sau, mọi người cũng nghe được tiếng động cách đó không xa.
— Hình như là… tiếng bước chân…?
Bọn họ sửng sốt một lát, sương mù dày đặc phía trước từ từ hiện ra đường nét mơ hồ, theo tiếng bước chân đêm gần mà trở nên rõ ràng hơn, cho đến tận khi mọi người nhận ra bộ đồng phục trên người và mấy kí tự lớn trên ngực họ:
Đội tìm kiếm cứu nạn.
Cảm giác sống sót sau tai nạn đột nhiên ập tới, trong lòng tất cả mọi người đều thả lỏng, vui vẻ bước nhanh về phía trước.
Một giây sau —
Chỉ thấy gương mặt có biểu cảm ít ỏi đến mức lạnh lùng của Mạnh Minh Hiên đột nhiên thay đổi, ngũ quan xinh xắn nhíu lại trong nháy mắt, trong đôi mắt mèo màu hổ phách ẩn chứa sương mù, cứ như là đã phải nhận hết tuyệt vọng và dằn vặt, đến tận khi được cứu trợ mới tan vỡ, nhờ vào đó thỏa sức xả ra tất cả oan ức:
“Sao, sao bây giờ các anh mới đến?! Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu.”
Nhiễm Uyển: “…”
Trang Hướng Dương: “…”
Mấy chú quay phim: “…”
— Đệch, đỉnh vl.
Bình luận truyện