Chuyện Xấu Nhiều Ma
Quyển 4 - Chương 39: Không thù không oán
Nửa tháng sau, Tiểu Tiểu ngồi trên gác xép của một quán rượu ở trong thành Lâm An, nhìn người đến người đi trên đường, không nhịn được thở dài.
Ngày ấy, nàng được phong làm minh chủ võ lâm, liền từ Nam Phong chạy tới Lâm An chờ ý chỉ. Liêm Chiêu thì vào cung, dâng tấu nói rõ từ đầu đến cuối mọi chuyện về “Cửu Hoàng thần khí” cho hoàng thượng, Tính toán, cũng đã mấy ngày, còn chưa thấy hắn quay về. Nhưng mà hoàng đế lại có ý tưởng mới, muốn minh chủ võ lâm tân nhiệm là nàng này đi tuần phố, biểu dương thánh ân.
Mấy việc này sao lại quái lạ như vậy a… Đầu năm nay, sao nói đi nói lại vẫn thấy quỷ dị như vậy chứ?
Nàng nghĩ đến đây, không khỏi lại thở dài.
Diệp Chương đến tuyên chỉ thấy thế, cười nói: “Tả minh chủ, mọi chuyện tốt đẹp như vậy, sao lại thở dài?”
Tiểu Tiểu hoàn hồn, nói: “Ách… Diệp đại nhân, ta không sao. Ngài đừng gọi ta là Tả minh chủ a.”
“Ngươi là người được hoàng thượng ngự phong làm minh chủ võ lâm, bản quan gọi như vậy, có gì không ổn?” Diệp Chương cười vô cùng thoải mái.
Tiểu Tiểu chỉ có thể thở dài, “Ta… Ta đến bây giờ vẫn không rõ, tại sao hoàng thượng lại…”
“Lại phong ngươi làm minh chủ, lại còn tứ hôn?” Diệp Chương cười, đứng lên, nhìn dòng người đi lại trên đường. Đây không phải dân chúng bình thường, mà đều là nhân vật đại biểu cho các môn phái võ lâm.
“Huyền cơ trong đó, chỉ sợ cũng chỉ có thiên sư và hoàng đế mới biết.” Diệp Chương hơi hơi cau mày, nói.
“Rốt cục bọn họ đã nói cái gì đây?” Tiểu Tiểu nghiêm túc suy nghĩ.
Diệp Chương lắc đầu, “Thiên sư nắm rõ thiên cơ, tâm tư của hắn, trong thiên hạ này ai có thể đoán được. Tuy nhiên, tình thế hiện tại, hoàng đế quyết định như vậy, cũng là có tình có lý.”
Có tình có lý??? Tả Tiểu Tiểu nàng, ai, lúc trước bị mọi người trong liên minh đẩy lên làm minh chủ, cũng không hiểu gì cả, hiện tại, vậy mà vẫn là ngự phong… Mọi người đều đang đùa cái gì vậy a…
Diệp Chương nhìn biểu cảm của nàng, lại nhịn không được, bật cười, “Tả minh chủ a, tin tưởng ta, ngươi xứng đáng.” Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, “Tình thế ở Nam Phong ngày đó, ‘Chiêu an’ là sách lược tốt nhất.”
“Chiêu an?” Tiểu Tiểu chớp chớp mắt.
Diệp Chương gật gật đầu, “Nếu Tả minh chủ chính là cái người có được Cửu Hoàng, không chỉ có địa vị vô cùng cao trên giang hồ, mà ở trong dân gian cũng có danh vọng to lớn, vội vàng ra tay, chỉ sợ sẽ chọc giận Cửu Hoàng, ngược lại bất lợi cho xã tắc. Huống hồ ngày đó, phần lớn Cửu Hoàng đều biểu lộ lòng thành, nguyện ý quy thuận triều đình. Cân nhắc lại, chiêu an, không phải càng dễ khống chế cục diện hơn sao?”
Tiểu Tiểu nghe xong cũng cảm thấy có chút đạo lý. Nhưng vẫn cảm giác có gì đó không đúng, “Ách, Diệp đại nhân, ta cả gan hỏi một câu, đương kim thánh thượng…”
“Quả thực đương kim thánh thượng làm việc rất quyết tuyệt, chỉ là… Tình hình ngày đó không giống trước đây a.” Diệp Chương thở dài, “Tông chủ Phá Phong Lưu, võ công đệ nhất, phóng tầm mắt ra khắp thiên hạ này, ai có thể địch lại. Tuy rằng đánh không lại thiên quân vạn mã, nhưng muốn ở trong thiên quân vạn mã, lấy đi tính mạng của một người, lại không phải là việc khó. Lúc đó, nếu thiên sư không ra tay, chỉ sợ thật sự khó có thể xong việc. Thiên sư cứu giá, liền cho bản thân cũng như cho thánh thượng một cơ hội.”
Tiểu Tiểu cẩn thận nhớ lại tình hình lúc đó, nghĩ lại, nếu hoàng thượng thật sự giết chết Giang Thành, Giang Tịch nhất định sẽ báo thù cho con. Lấy số lượng đệ tử của “Phá Phong Lưu”, nếu thực sự tạo phản, quả thực không phải việc tốt, Thiên sư ra tay, hoàng đế liền thiếu hắn một món nợ nhân tình, cũng có bậc thềm để bước xuống.
Diệp Chương nhìn vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của Tiểu Tiểu, cười cười, nói tiếp: “Tuy nhiên, xét đến cùng, thiên sư phi thăng, mới khiến hoàng thượng bỏ được viên đá nặng trong lòng, chúng ta mới có thể bình an vô sự.”
“Phi thăng…” Tiểu Tiểu có chút sầu bi. Phi thăng chính là cách nói dễ nghe trong đạo giáo, thiên sư, chỉ sợ là vì muốn thành toàn cho mọi người, mới dùng tính mạng làm giao dịch với hoàng thượng đi. Không sai, cho tới nay, cái hoàng đế lo lắng, không phải là đám giang hồ lỗ mãng bọn họ, mà chính là vô số tín đồ của “Thần Tiêu phái” a.
Thiên Sư cuối cùng đã nói: Thiên hạ to lớn, vẫn không có ai hiểu được đại đạo trong lòng ta…
Hiển nhiên, hắn đem cái “Đạo” nhất thống tứ hải, giải trừ biên giới kia của mình nói cho hoàng đế nghe. Nhưng mà, hoàng đế lại không muốn nghe theo. Hoàng đế không muốn đem quân Bắc phạt, chỉ cầu an phận một phương, đây là điều mọi người đều biết. Chỉ là, nàng vẫn không rõ, nếu đã nắm chắc có thể khôi phục quốc thổ, vì sao không làm? Là hoàng đế thật sự ngu ngốc vô năng, hay vẫn là quyền lực chính trị khó hiểu, không phải một kẻ thường dân như nàng có thể thấu được?
Tiểu Tiểu nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy càng thêm mờ mịt. Nàng lắc lắc đầu, dứt bỏ đoạn suy nghĩ này.
Diệp Chương nói: “Thật ra, sau khi chiêu an, Tả minh chủ cũng không chịu thiệt a. Hoàng thượng tứ hôn, vậy thì hôn sự của ngươi và Liêm Chiêu không ai được phép ngăn cản. Đây chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?”
Tiểu Tiểu vừa nghe đến chuyện này, mặt “Xoẹt” một cái, đỏ bừng.
“Ta… Hắn…” Nàng lắp bắp, nói không ra lời.
Diệp Chương nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc nói: “Tả minh chủ, có một số việc, ngươi vẫn nên suy nghĩ trong lòng. Thánh thượng tứ hôn, chính là dùng Liêm gia để kiềm chế ngươi, sau đó là áp chế ‘Cửu Hoàng’. Sau này, thánh thượng nhất định sẽ gắng sức làm suy yếu thực lực của ‘Cửu Hoàng’, đoạn tuyệt hậu họa. Liêm gia đứng mũi chịu sào, sau này, Tả minh chủ làm việc, vẫn nên cẩn thận một chút.”
Tiểu Tiểu nghe xong những lời này, vẻ mờ mịt trong thần sắc liền biến mất vô tung, kiên định nơi đáy mắt rạng rỡ sinh sôi. Cái loại vẻ mặt này, hoàn toàn khác với vẻ mất tinh thần ban nãy, ẩn ẩn lộ ra khí thế phi phàm.
Diệp Chương cười khẽ, hắn nhìn canh giờ, nói: “Tả minh chủ, đã đến thời điểm xuất phát.”
Có thế này Tiểu Tiểu mới nhớ ra còn có chuyện tuần phố. Nàng bất đắc dĩ đứng dậy, đi xuống lầu.
Dưới lầu, đã sớm tụ tập đẩy đủ sai dịch triều đình và nhân mã các nơi trên giang hồ, nhìn thấy nàng xuống lầu, cùng hô lên: “Tả minh chủ!”
Tiểu Tiểu cả kinh, mang theo vài phần xấu hổ, phất phất tay.
Đợi đến khi ra cửa, đã thấy đội ngũ nghi thức bên ngoài được chuẩn bị đầy đủ. Bốn gã sai dịch mặc hoa phục, khiêng một tấm biển rộng chừng mười thước, đứng trước đội ngũ. Trên tấm biển kia được thánh thượng tự tay ngự bút, viết to bốn chữ: Minh chủ võ lâm.
Tiểu Tiểu nhìn tấm biển, hoàn toàn vô ý tưởng.
“Minh chủ, thỉnh lên ngựa.”
Tiểu Tiểu nghe tiếng, quay đầu. Quỷ Cữu dắt ngựa, mang theo ý cười nhìn nàng.
Lúc trước nàng đều ngồi trên kiệu, nhưng “Võ lâm minh chủ” chú ý nhất là chữ “Võ”, cho nên cưỡi ngựa là tuyển chọn tốt nhất. Chỉ thấy, con ngựa kia cao tuấn kiện mỹ, toàn thân tuyết trắng, không có một tia tạp sắc, trắng đến chói mắt. Vì hôm nay tuần phố, chiếc yên và dây cương trên con ngựa này đều được đặc chế, khóa khấu đều dùng ngọc bích chế thành, cũng có dây tua màu xanh ngọc, hoa mỹ vô cùng.
Tiểu Tiểu đánh giá con ngựa một phen, lại đánh giá lại cách ăn mặc của bản thân, trong lòng liền cảm thấy chênh lệch. Này… Đây là làm ra cho người cưỡi sao?
“Minh chủ, nhanh chóng lên ngựa nha.” Bỉ Tử thấy nàng bất động, nhẹ gọi một tiếng.
Tiểu Tiểu nhờ vậy mới hoàn hồn, chuẩn bị lên ngựa.
“Chậc, thật là loạn thất bát tao.”
Nàng vừa bước lên bàn đạp, chợt nghe thấy có người khinh thường nói ra câu này. Nàng quay đầu, liền nhìn thấy tông chủ “Phá Phong Lưu”: Giang Tịch.
“Nhìn cái gì.” Giang Tịch bất mãn, nói, “Tiểu nha đầu ngươi có tài đức gì, vậy mà cũng có thể làm minh chủ võ lâm, võ lâm đương thời, thật sự là càng ngày càng tùy tiện, chả hiểu ra sao cả!”
Tiểu Tiểu nghe thấy hắn nói như vậy, không khỏi cũng cảm thấy đồng ý.
“Cha, người nói ít vài câu đi!” Giang Thành tiến lên, ngăn cản nói.
“Lão tử nói sai rồi sao?” Giang Tịch vẫn bất mãn như cũ.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, Tiểu Tiểu vẫn duy trì tư thế lên ngựa, một lúc lâu sau, đột nhiên cười nói: “Giang tiền bối, thật ra, ngài đã rời khỏi trấn nhỏ kia, tại sao không nhân cơ hội này trọng xuất giang hồ nha?”
Giang Tịch nhìn nàng, nhíu mày.
“Thiên hạ vô đạo, liền sinh ra đạo. Võ lâm suy nhược, liền trọng trấn võ lâm. Vãn bối cũng muốn nhìn một chút, giang hồ trong lòng Giang tiền bối, rốt cục là có bộ dáng gì.”
Tiểu Tiểu nói xong, trèo lên lưng ngựa, nhìn Giang Tịch cười ngọt ngào. Lập tức xuất phát, đi tuần phố.
Giang Tịch nhìn nàng rời đi, sắc mặt vốn đang căng thẳng đột nhiên thả lỏng, hắn mang theo ý cười, nhẹ giọng nói: “Nha đầu kia, thật ra cũng khá thú vị…”
…..
Tiểu Tiểu ngồi trên lưng ngựa, nhìn dân chúng từ khắp các nẻo đường hoan hô, bên tai vang lên từng tiếng “Minh chủ võ lâm”, nhưng lại khiến nàng cảm thấy buồn cười.
Rốt cục cái gì là đúng? Cái gì là sai? Cái gì là mạnh? Cái gì là yếu? Xem ra, cuối cùng cũng không phân rõ được nữa rồi!
……..
Tuần xong toàn thành, đã là chạng vạng. Tiểu Tiểu nặng nề thở ra, cau mày, vươn tay xoa xoa thắt lưng đau nhức của bản thân.
Đợi đến khi nàng ngước mắt, lại vì người xuất hiện trước mặt mà mỉm cười.
Liêm Chiêu đứng ở cuối phố, dường như chờ đợi đã lâu. Hắn mặc một thân lục y, không đeo binh khí, nhưng vẫn mang theo anh khí lẫm lẫm, khiến người khác không dám nhìn gần. Chỉ là, trên khuôn mặt hắn, vẫn là vẻ ôn lương mà nàng quen thuộc, giống hệt như ngày đầu gặp mặt.
Bỉ Từ và Quỷ Cữu thấy cảnh tượng trước mắt, nhìn nhau cười, tiện đà phân phó mọi người lui xuống.
Một lát sau, cuối phố chỉ còn lại Liêm Chiêu và Tiểu Tiểu.
Liêm Chiêu tiến lên, vươn tay, cười nói: “Mệt mỏi sao?”
Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu. Nàng nắm chặt tay hắn, mượn lực xuống ngựa, sau đó đáng thương hề hề nói: “Ta còn tưởng rằng tuần phố rất uy phong chứ, hóa ra thật sự rất khổ a!”
Liêm Chiêu vươn tay dắt ngựa, cười nói: “Về sau để nàng ngồi kiệu đi tuần.”
“Được.” Tiểu Tiểu không cần nghĩ ngợi trả lời.
Hai người không khỏi nhìn nhau mỉm cười.
“Đi một chút nhé.” Liêm Chiêu kéo nàng, nói.
Tiểu Tiểu gật đầu, đi theo hắn.
Trên đường, từng tầng từng tầng lá rụng, vàng óng ánh, theo nhịp bước chân, tiếng xào xạc vang lên. Trong không khí, hương hoa quế phiêu tán, mùi thơm ngọt ngào nồng hậu, phảng phất như thấm vào thân thể, lấp đầy từng tấc xương cốt.
Tiểu Tiểu không tự giác dâng lên ý cười, dựa vào gần Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu cũng cười, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Tiểu Tiểu đang cảm thấy hạnh phúc, lại bị một nỗi sầu lo nho nhỏ quấy nhiễu. Nàng suy nghĩ một lát, vẫn mở miệng nói: “Liêm Chiêu… Mới vừa rồi ta nghe Diệp đại nhân nói, sau này hoàng thượng nhất định sẽ làm suy yếu thế lực ‘Cửu Hoàng’… Huynh…”
Liêm Chiêu nghe thấy nàng nói như vây, gật gật đầu, “Ân… Lần này sau khi tiến cung diện thánh, ta cũng có biết ít nhiều. Sau này, số lần xuất chinh của Liêm gia, sợ là càng ngày càng nhiều.”
Lúc Liêm Chiêu nói những lời này, trong giọng nói có chút trầm trọng.
Tiểu Tiểu hiểu được, đem chiến tướng đẩy ra biên cương, chính là khái niệm không muốn trọng dụng. Nàng không khỏi có chút phiền muộn. Chiến trường không phải trò chơi, sinh tử khó giữ. Nhưng nàng cũng biết, đối với Liêm gia mà nói, nam nhi thân tử sa trường, mới là vinh quanh lớn nhất. Nàng không thể thay đổi được gì, cái có thể làm, chỉ là nghiêng người, nhẹ nhàng ôm hắn.
Hành động của nàng khiến Liêm Chiêu có chút e lệ. Nhưng rất nhanh, hắn cười rộ lên, cánh tay ôm lấy nàng chặt thêm một phần, nói nhỏ: “Ta đáp ứng nàng… Mỗi một lần, đều chiến thắng quay về…”
Những lời này chính là hứa hẹn, mà hắn hứa hẹn, nhất định sẽ thực hiện. Tiểu Tiểu cười, ở trong ngực hắn, gật đầu.
Một lát sau, Liêm Chiêu nới lỏng vòng tay, mang theo vẻ ưu sầu, nói: “Đúng rồi, Tiểu Tiểu, cô cô ta muốn gặp nàng.”
Tiểu Tiểu hơi hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng đã hiểu ra vài phần. Nàng nhìn Liêm Chiêu, trịnh trọng gật đầu.
…….
Bên ngoài thành Lâm An không xa, có một hồ nước, bên hồ liễu rù. Thu đến, gió thổi qua, lá liễu bay lên, giống như kim tuyến, triền miên phơ phất. Tịch dương lười biếng chiếu lên hồ nước, ánh sáng phản lại cùng màu lá rụng.
Ngày thường, nơi này du khách tấp nập, nhưng lúc này, lại yên tĩnh phi thường.
Tiểu Tiểu và Liêm Chiêu vừa đi đến bên hồ, xa xa đã thấy Liêm Doanh.
Liêm Doanh thấy bọn họ đến, liền nghênh đón. Khi nhìn thấy Tiểu Tiểu, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước.
“Ngươi đi theo ta.” Nàng mở miệng, nói với Tiểu Tiểu.
Trong lòng Tiểu Tiểu căng thẳng, liếc mắt nhìn Liêm Chiêu một cái.
Tuy rằng Liêm Chiêu cũng rất khẩn trương, nhưng vẫn gật đầu với Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu ổn định tinh thần, đuổi theo bước chân Liêm Doanh.
Nàng đi được vài bước, chỉ thấy dưới cây liễu bên hồ, có một người đang đứng. Không phải ai khác, chính là dượng của Liêm Chiêu, Chu Thần Ngạn.
“Ngươi chung quy cũng là đệ tử của Quỷ Sư.” Liêm Doanh chậm rãi nói, “Là oán là cừu, cũng cần phải kết thúc.”
Tiểu Tiểu nghe xong, hít sâu một hơi, đi lên. Nàng đã sớm có chuẩn bị, trong lòng liền không còn sợ hãi.
Liêm Chiêu nhìn nàng bước qua đó, khẽ nhíu mày, thần sắc cực kỳ khẩn trương.
Nghe tiếng chân bước, Chu Thần Ngạn xoay người, cười nói: “Tả cô nương.”
Tiểu Tiểu nhìn vết sẹo trên mắt hắn, trong lòng căng thẳng. Nàng sợ hãi mở miệng, “Cô*…” Vừa nói được một chữ, liền dừng lại, không biết nên xưng hô như thế nào.
(*: Chắc định gọi là cô dượng. Ta cũng không rõ lắm, trong bản convert cũng chỉ có chữ này! =.=)
Chu Thần Ngạn cũng không để ý. Hắn nhẹ nhàng nâng tay, chạm lên cây liễu bên người.
“Thời tiết này, lá liễu lay động, tịch dương phản chiếu, là thời điểm tuyệt nhất. Trước kia, ta thường tới nơi này chơi thuyền thả câu…” Lúc Chu Thần Ngạn nói chuyện, trong ngữ điệu ẩn chứa vui sướng.
Tiểu Tiểu lại phiền muộn. “Trước kia”… Lá liễu lay động, tịch dương phản chiếu, cảnh trí như vậy, đối với hắn mà nói, cũng chỉ có thể nhớ lại mà thôi.
Chu Thần Ngạn buông tay, nhàn nhạt nói: “Ngươi cùng ta đánh mấy chiêu đi.”
Tiểu Tiểu kinh hãi. Hai mắt Chu Thần Ngạn đã mù, quyết định như vậy không khỏi quá…
Nhưng mà, Chu Thần Ngạn lại vô cùng thản nhiên, triển khai tư thế.
Tiểu Tiểu biết, nếu lại trốn tránh, ân oán liền vĩnh viễn là ân oán, mãi mãi không hóa giải được nữa. Hôm nay, cho dù kết quả thế nào, nàng cũng đều phải vì tương lai của bản thân đánh một trận.
Tiểu Tiểu cũng triển khai tư thế.
Chu Thần Nhạn đợi một lát, ra tay công kích.
Tiểu Tiểu nâng tay phòng vệ, nâng chân đá về phía dưới lưng hắn.
Nhưng mà, ngoài dự liệu của Tiểu Tiểu, tuy rằng hai mắt Chu Thần Ngạn đã mù, lại dễ dàng phòng vệ khỏi công kích của nàng. Thậm chí, còn dư lực. Võ công như vậy, tuyệt đối không kém.
Tiểu Tiểu tự biết mình không thể thua, liền vận sức, khóa lấy cổ tay hắn.
Chu Thần Ngạn hơi ngừng lại, cánh tay vừa thu lại, tránh người ra.
Tiểu Tiểu nghiêng người một cái, chui vào trong lòng hắn, dùng tay tóm lấy cổ họng hắn.
Mắt thấy chiêu này nhất định đắc thủ, lại cố tình bị hắn dễ dàng ngăn lại. Trong lúc Tiểu Tiểu kinh ngạc, tay liền bị bắt lấy. Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Chu Thần Ngạn nâng tay, đánh thẳng vào hai mắt nàng.
Nàng kinh hô ra tiếng, nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà, cái tay kia, lại chỉ nhẹ nhàng che trước mắt nàng.
“Sợ sao?” Chu Thần Ngạn mở miệng, mang theo ý cười, hỏi.
Tiểu Tiểu nói không nên lời, chỉ gật đầu.
“Biết sợ hãi, sẽ có lòng trắc ẩn.” Chu Thần Ngạn chậm rãi nói xong, “Quỷ Sư đã chết, đứng ở nơi này, là minh chủ võ lâm Tả Tiểu Tiểu…”
Độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến hai mắt, Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy cái mũi đau xót, lệ liền rơi xuống.
Chu Thần Ngạn thu tay. Trước mắt Tiểu Tiểu sáng ngời, khi mở mắt ra, ánh chiều tà của tịch dương chiếu xuống, cùng với lệ quang, lòe lòe tỏa sáng.
Chu Thần Ngạn mỉm cười, xoay người rời đi.
Liêm Doanh thấy hắn đi tới, bước lên đón, đỡ lấy cánh tay hắn.
Chu Thần Ngạn cười, đặt tay lên tay nàng, nói: “Đi thôi.”
Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn, trong ánh mắt chứa muôn vàn cảm xúc, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng. Hồi lâu, nàng ngẩng đầu, nhìn Tiểu tiểu, cuối cùng mang theo tươi cười, gật đầu.
Trong lòng Tiểu Tiểu tràn ngập cảm động, nhưng lại không nói được ra lời.
Đợi vợ chồng hai người đi xa, Liêm Chiêu mới tiến lên, đi tới trước mặt Tiểu Tiểu. Hai mắt hắn ôn nhuận, trong ý cười nhiễm thủy sắc, ôn nhu nói: “Đi ăn cơm thôi.”
Nước mắt Tiểu Tiểu vừa ngừng, không biết vì sao lại chảy xuống. Nàng nghẹn ngào nửa ngày, mới nói được một câu: “Trứng gà…”
Liêm Chiêu hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh, hắn cười, gật đầu.
“Ân. Trứng gà.”
Ngày ấy, nàng được phong làm minh chủ võ lâm, liền từ Nam Phong chạy tới Lâm An chờ ý chỉ. Liêm Chiêu thì vào cung, dâng tấu nói rõ từ đầu đến cuối mọi chuyện về “Cửu Hoàng thần khí” cho hoàng thượng, Tính toán, cũng đã mấy ngày, còn chưa thấy hắn quay về. Nhưng mà hoàng đế lại có ý tưởng mới, muốn minh chủ võ lâm tân nhiệm là nàng này đi tuần phố, biểu dương thánh ân.
Mấy việc này sao lại quái lạ như vậy a… Đầu năm nay, sao nói đi nói lại vẫn thấy quỷ dị như vậy chứ?
Nàng nghĩ đến đây, không khỏi lại thở dài.
Diệp Chương đến tuyên chỉ thấy thế, cười nói: “Tả minh chủ, mọi chuyện tốt đẹp như vậy, sao lại thở dài?”
Tiểu Tiểu hoàn hồn, nói: “Ách… Diệp đại nhân, ta không sao. Ngài đừng gọi ta là Tả minh chủ a.”
“Ngươi là người được hoàng thượng ngự phong làm minh chủ võ lâm, bản quan gọi như vậy, có gì không ổn?” Diệp Chương cười vô cùng thoải mái.
Tiểu Tiểu chỉ có thể thở dài, “Ta… Ta đến bây giờ vẫn không rõ, tại sao hoàng thượng lại…”
“Lại phong ngươi làm minh chủ, lại còn tứ hôn?” Diệp Chương cười, đứng lên, nhìn dòng người đi lại trên đường. Đây không phải dân chúng bình thường, mà đều là nhân vật đại biểu cho các môn phái võ lâm.
“Huyền cơ trong đó, chỉ sợ cũng chỉ có thiên sư và hoàng đế mới biết.” Diệp Chương hơi hơi cau mày, nói.
“Rốt cục bọn họ đã nói cái gì đây?” Tiểu Tiểu nghiêm túc suy nghĩ.
Diệp Chương lắc đầu, “Thiên sư nắm rõ thiên cơ, tâm tư của hắn, trong thiên hạ này ai có thể đoán được. Tuy nhiên, tình thế hiện tại, hoàng đế quyết định như vậy, cũng là có tình có lý.”
Có tình có lý??? Tả Tiểu Tiểu nàng, ai, lúc trước bị mọi người trong liên minh đẩy lên làm minh chủ, cũng không hiểu gì cả, hiện tại, vậy mà vẫn là ngự phong… Mọi người đều đang đùa cái gì vậy a…
Diệp Chương nhìn biểu cảm của nàng, lại nhịn không được, bật cười, “Tả minh chủ a, tin tưởng ta, ngươi xứng đáng.” Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, “Tình thế ở Nam Phong ngày đó, ‘Chiêu an’ là sách lược tốt nhất.”
“Chiêu an?” Tiểu Tiểu chớp chớp mắt.
Diệp Chương gật gật đầu, “Nếu Tả minh chủ chính là cái người có được Cửu Hoàng, không chỉ có địa vị vô cùng cao trên giang hồ, mà ở trong dân gian cũng có danh vọng to lớn, vội vàng ra tay, chỉ sợ sẽ chọc giận Cửu Hoàng, ngược lại bất lợi cho xã tắc. Huống hồ ngày đó, phần lớn Cửu Hoàng đều biểu lộ lòng thành, nguyện ý quy thuận triều đình. Cân nhắc lại, chiêu an, không phải càng dễ khống chế cục diện hơn sao?”
Tiểu Tiểu nghe xong cũng cảm thấy có chút đạo lý. Nhưng vẫn cảm giác có gì đó không đúng, “Ách, Diệp đại nhân, ta cả gan hỏi một câu, đương kim thánh thượng…”
“Quả thực đương kim thánh thượng làm việc rất quyết tuyệt, chỉ là… Tình hình ngày đó không giống trước đây a.” Diệp Chương thở dài, “Tông chủ Phá Phong Lưu, võ công đệ nhất, phóng tầm mắt ra khắp thiên hạ này, ai có thể địch lại. Tuy rằng đánh không lại thiên quân vạn mã, nhưng muốn ở trong thiên quân vạn mã, lấy đi tính mạng của một người, lại không phải là việc khó. Lúc đó, nếu thiên sư không ra tay, chỉ sợ thật sự khó có thể xong việc. Thiên sư cứu giá, liền cho bản thân cũng như cho thánh thượng một cơ hội.”
Tiểu Tiểu cẩn thận nhớ lại tình hình lúc đó, nghĩ lại, nếu hoàng thượng thật sự giết chết Giang Thành, Giang Tịch nhất định sẽ báo thù cho con. Lấy số lượng đệ tử của “Phá Phong Lưu”, nếu thực sự tạo phản, quả thực không phải việc tốt, Thiên sư ra tay, hoàng đế liền thiếu hắn một món nợ nhân tình, cũng có bậc thềm để bước xuống.
Diệp Chương nhìn vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của Tiểu Tiểu, cười cười, nói tiếp: “Tuy nhiên, xét đến cùng, thiên sư phi thăng, mới khiến hoàng thượng bỏ được viên đá nặng trong lòng, chúng ta mới có thể bình an vô sự.”
“Phi thăng…” Tiểu Tiểu có chút sầu bi. Phi thăng chính là cách nói dễ nghe trong đạo giáo, thiên sư, chỉ sợ là vì muốn thành toàn cho mọi người, mới dùng tính mạng làm giao dịch với hoàng thượng đi. Không sai, cho tới nay, cái hoàng đế lo lắng, không phải là đám giang hồ lỗ mãng bọn họ, mà chính là vô số tín đồ của “Thần Tiêu phái” a.
Thiên Sư cuối cùng đã nói: Thiên hạ to lớn, vẫn không có ai hiểu được đại đạo trong lòng ta…
Hiển nhiên, hắn đem cái “Đạo” nhất thống tứ hải, giải trừ biên giới kia của mình nói cho hoàng đế nghe. Nhưng mà, hoàng đế lại không muốn nghe theo. Hoàng đế không muốn đem quân Bắc phạt, chỉ cầu an phận một phương, đây là điều mọi người đều biết. Chỉ là, nàng vẫn không rõ, nếu đã nắm chắc có thể khôi phục quốc thổ, vì sao không làm? Là hoàng đế thật sự ngu ngốc vô năng, hay vẫn là quyền lực chính trị khó hiểu, không phải một kẻ thường dân như nàng có thể thấu được?
Tiểu Tiểu nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy càng thêm mờ mịt. Nàng lắc lắc đầu, dứt bỏ đoạn suy nghĩ này.
Diệp Chương nói: “Thật ra, sau khi chiêu an, Tả minh chủ cũng không chịu thiệt a. Hoàng thượng tứ hôn, vậy thì hôn sự của ngươi và Liêm Chiêu không ai được phép ngăn cản. Đây chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?”
Tiểu Tiểu vừa nghe đến chuyện này, mặt “Xoẹt” một cái, đỏ bừng.
“Ta… Hắn…” Nàng lắp bắp, nói không ra lời.
Diệp Chương nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc nói: “Tả minh chủ, có một số việc, ngươi vẫn nên suy nghĩ trong lòng. Thánh thượng tứ hôn, chính là dùng Liêm gia để kiềm chế ngươi, sau đó là áp chế ‘Cửu Hoàng’. Sau này, thánh thượng nhất định sẽ gắng sức làm suy yếu thực lực của ‘Cửu Hoàng’, đoạn tuyệt hậu họa. Liêm gia đứng mũi chịu sào, sau này, Tả minh chủ làm việc, vẫn nên cẩn thận một chút.”
Tiểu Tiểu nghe xong những lời này, vẻ mờ mịt trong thần sắc liền biến mất vô tung, kiên định nơi đáy mắt rạng rỡ sinh sôi. Cái loại vẻ mặt này, hoàn toàn khác với vẻ mất tinh thần ban nãy, ẩn ẩn lộ ra khí thế phi phàm.
Diệp Chương cười khẽ, hắn nhìn canh giờ, nói: “Tả minh chủ, đã đến thời điểm xuất phát.”
Có thế này Tiểu Tiểu mới nhớ ra còn có chuyện tuần phố. Nàng bất đắc dĩ đứng dậy, đi xuống lầu.
Dưới lầu, đã sớm tụ tập đẩy đủ sai dịch triều đình và nhân mã các nơi trên giang hồ, nhìn thấy nàng xuống lầu, cùng hô lên: “Tả minh chủ!”
Tiểu Tiểu cả kinh, mang theo vài phần xấu hổ, phất phất tay.
Đợi đến khi ra cửa, đã thấy đội ngũ nghi thức bên ngoài được chuẩn bị đầy đủ. Bốn gã sai dịch mặc hoa phục, khiêng một tấm biển rộng chừng mười thước, đứng trước đội ngũ. Trên tấm biển kia được thánh thượng tự tay ngự bút, viết to bốn chữ: Minh chủ võ lâm.
Tiểu Tiểu nhìn tấm biển, hoàn toàn vô ý tưởng.
“Minh chủ, thỉnh lên ngựa.”
Tiểu Tiểu nghe tiếng, quay đầu. Quỷ Cữu dắt ngựa, mang theo ý cười nhìn nàng.
Lúc trước nàng đều ngồi trên kiệu, nhưng “Võ lâm minh chủ” chú ý nhất là chữ “Võ”, cho nên cưỡi ngựa là tuyển chọn tốt nhất. Chỉ thấy, con ngựa kia cao tuấn kiện mỹ, toàn thân tuyết trắng, không có một tia tạp sắc, trắng đến chói mắt. Vì hôm nay tuần phố, chiếc yên và dây cương trên con ngựa này đều được đặc chế, khóa khấu đều dùng ngọc bích chế thành, cũng có dây tua màu xanh ngọc, hoa mỹ vô cùng.
Tiểu Tiểu đánh giá con ngựa một phen, lại đánh giá lại cách ăn mặc của bản thân, trong lòng liền cảm thấy chênh lệch. Này… Đây là làm ra cho người cưỡi sao?
“Minh chủ, nhanh chóng lên ngựa nha.” Bỉ Tử thấy nàng bất động, nhẹ gọi một tiếng.
Tiểu Tiểu nhờ vậy mới hoàn hồn, chuẩn bị lên ngựa.
“Chậc, thật là loạn thất bát tao.”
Nàng vừa bước lên bàn đạp, chợt nghe thấy có người khinh thường nói ra câu này. Nàng quay đầu, liền nhìn thấy tông chủ “Phá Phong Lưu”: Giang Tịch.
“Nhìn cái gì.” Giang Tịch bất mãn, nói, “Tiểu nha đầu ngươi có tài đức gì, vậy mà cũng có thể làm minh chủ võ lâm, võ lâm đương thời, thật sự là càng ngày càng tùy tiện, chả hiểu ra sao cả!”
Tiểu Tiểu nghe thấy hắn nói như vậy, không khỏi cũng cảm thấy đồng ý.
“Cha, người nói ít vài câu đi!” Giang Thành tiến lên, ngăn cản nói.
“Lão tử nói sai rồi sao?” Giang Tịch vẫn bất mãn như cũ.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, Tiểu Tiểu vẫn duy trì tư thế lên ngựa, một lúc lâu sau, đột nhiên cười nói: “Giang tiền bối, thật ra, ngài đã rời khỏi trấn nhỏ kia, tại sao không nhân cơ hội này trọng xuất giang hồ nha?”
Giang Tịch nhìn nàng, nhíu mày.
“Thiên hạ vô đạo, liền sinh ra đạo. Võ lâm suy nhược, liền trọng trấn võ lâm. Vãn bối cũng muốn nhìn một chút, giang hồ trong lòng Giang tiền bối, rốt cục là có bộ dáng gì.”
Tiểu Tiểu nói xong, trèo lên lưng ngựa, nhìn Giang Tịch cười ngọt ngào. Lập tức xuất phát, đi tuần phố.
Giang Tịch nhìn nàng rời đi, sắc mặt vốn đang căng thẳng đột nhiên thả lỏng, hắn mang theo ý cười, nhẹ giọng nói: “Nha đầu kia, thật ra cũng khá thú vị…”
…..
Tiểu Tiểu ngồi trên lưng ngựa, nhìn dân chúng từ khắp các nẻo đường hoan hô, bên tai vang lên từng tiếng “Minh chủ võ lâm”, nhưng lại khiến nàng cảm thấy buồn cười.
Rốt cục cái gì là đúng? Cái gì là sai? Cái gì là mạnh? Cái gì là yếu? Xem ra, cuối cùng cũng không phân rõ được nữa rồi!
……..
Tuần xong toàn thành, đã là chạng vạng. Tiểu Tiểu nặng nề thở ra, cau mày, vươn tay xoa xoa thắt lưng đau nhức của bản thân.
Đợi đến khi nàng ngước mắt, lại vì người xuất hiện trước mặt mà mỉm cười.
Liêm Chiêu đứng ở cuối phố, dường như chờ đợi đã lâu. Hắn mặc một thân lục y, không đeo binh khí, nhưng vẫn mang theo anh khí lẫm lẫm, khiến người khác không dám nhìn gần. Chỉ là, trên khuôn mặt hắn, vẫn là vẻ ôn lương mà nàng quen thuộc, giống hệt như ngày đầu gặp mặt.
Bỉ Từ và Quỷ Cữu thấy cảnh tượng trước mắt, nhìn nhau cười, tiện đà phân phó mọi người lui xuống.
Một lát sau, cuối phố chỉ còn lại Liêm Chiêu và Tiểu Tiểu.
Liêm Chiêu tiến lên, vươn tay, cười nói: “Mệt mỏi sao?”
Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu. Nàng nắm chặt tay hắn, mượn lực xuống ngựa, sau đó đáng thương hề hề nói: “Ta còn tưởng rằng tuần phố rất uy phong chứ, hóa ra thật sự rất khổ a!”
Liêm Chiêu vươn tay dắt ngựa, cười nói: “Về sau để nàng ngồi kiệu đi tuần.”
“Được.” Tiểu Tiểu không cần nghĩ ngợi trả lời.
Hai người không khỏi nhìn nhau mỉm cười.
“Đi một chút nhé.” Liêm Chiêu kéo nàng, nói.
Tiểu Tiểu gật đầu, đi theo hắn.
Trên đường, từng tầng từng tầng lá rụng, vàng óng ánh, theo nhịp bước chân, tiếng xào xạc vang lên. Trong không khí, hương hoa quế phiêu tán, mùi thơm ngọt ngào nồng hậu, phảng phất như thấm vào thân thể, lấp đầy từng tấc xương cốt.
Tiểu Tiểu không tự giác dâng lên ý cười, dựa vào gần Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu cũng cười, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Tiểu Tiểu đang cảm thấy hạnh phúc, lại bị một nỗi sầu lo nho nhỏ quấy nhiễu. Nàng suy nghĩ một lát, vẫn mở miệng nói: “Liêm Chiêu… Mới vừa rồi ta nghe Diệp đại nhân nói, sau này hoàng thượng nhất định sẽ làm suy yếu thế lực ‘Cửu Hoàng’… Huynh…”
Liêm Chiêu nghe thấy nàng nói như vây, gật gật đầu, “Ân… Lần này sau khi tiến cung diện thánh, ta cũng có biết ít nhiều. Sau này, số lần xuất chinh của Liêm gia, sợ là càng ngày càng nhiều.”
Lúc Liêm Chiêu nói những lời này, trong giọng nói có chút trầm trọng.
Tiểu Tiểu hiểu được, đem chiến tướng đẩy ra biên cương, chính là khái niệm không muốn trọng dụng. Nàng không khỏi có chút phiền muộn. Chiến trường không phải trò chơi, sinh tử khó giữ. Nhưng nàng cũng biết, đối với Liêm gia mà nói, nam nhi thân tử sa trường, mới là vinh quanh lớn nhất. Nàng không thể thay đổi được gì, cái có thể làm, chỉ là nghiêng người, nhẹ nhàng ôm hắn.
Hành động của nàng khiến Liêm Chiêu có chút e lệ. Nhưng rất nhanh, hắn cười rộ lên, cánh tay ôm lấy nàng chặt thêm một phần, nói nhỏ: “Ta đáp ứng nàng… Mỗi một lần, đều chiến thắng quay về…”
Những lời này chính là hứa hẹn, mà hắn hứa hẹn, nhất định sẽ thực hiện. Tiểu Tiểu cười, ở trong ngực hắn, gật đầu.
Một lát sau, Liêm Chiêu nới lỏng vòng tay, mang theo vẻ ưu sầu, nói: “Đúng rồi, Tiểu Tiểu, cô cô ta muốn gặp nàng.”
Tiểu Tiểu hơi hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng đã hiểu ra vài phần. Nàng nhìn Liêm Chiêu, trịnh trọng gật đầu.
…….
Bên ngoài thành Lâm An không xa, có một hồ nước, bên hồ liễu rù. Thu đến, gió thổi qua, lá liễu bay lên, giống như kim tuyến, triền miên phơ phất. Tịch dương lười biếng chiếu lên hồ nước, ánh sáng phản lại cùng màu lá rụng.
Ngày thường, nơi này du khách tấp nập, nhưng lúc này, lại yên tĩnh phi thường.
Tiểu Tiểu và Liêm Chiêu vừa đi đến bên hồ, xa xa đã thấy Liêm Doanh.
Liêm Doanh thấy bọn họ đến, liền nghênh đón. Khi nhìn thấy Tiểu Tiểu, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước.
“Ngươi đi theo ta.” Nàng mở miệng, nói với Tiểu Tiểu.
Trong lòng Tiểu Tiểu căng thẳng, liếc mắt nhìn Liêm Chiêu một cái.
Tuy rằng Liêm Chiêu cũng rất khẩn trương, nhưng vẫn gật đầu với Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu ổn định tinh thần, đuổi theo bước chân Liêm Doanh.
Nàng đi được vài bước, chỉ thấy dưới cây liễu bên hồ, có một người đang đứng. Không phải ai khác, chính là dượng của Liêm Chiêu, Chu Thần Ngạn.
“Ngươi chung quy cũng là đệ tử của Quỷ Sư.” Liêm Doanh chậm rãi nói, “Là oán là cừu, cũng cần phải kết thúc.”
Tiểu Tiểu nghe xong, hít sâu một hơi, đi lên. Nàng đã sớm có chuẩn bị, trong lòng liền không còn sợ hãi.
Liêm Chiêu nhìn nàng bước qua đó, khẽ nhíu mày, thần sắc cực kỳ khẩn trương.
Nghe tiếng chân bước, Chu Thần Ngạn xoay người, cười nói: “Tả cô nương.”
Tiểu Tiểu nhìn vết sẹo trên mắt hắn, trong lòng căng thẳng. Nàng sợ hãi mở miệng, “Cô*…” Vừa nói được một chữ, liền dừng lại, không biết nên xưng hô như thế nào.
(*: Chắc định gọi là cô dượng. Ta cũng không rõ lắm, trong bản convert cũng chỉ có chữ này! =.=)
Chu Thần Ngạn cũng không để ý. Hắn nhẹ nhàng nâng tay, chạm lên cây liễu bên người.
“Thời tiết này, lá liễu lay động, tịch dương phản chiếu, là thời điểm tuyệt nhất. Trước kia, ta thường tới nơi này chơi thuyền thả câu…” Lúc Chu Thần Ngạn nói chuyện, trong ngữ điệu ẩn chứa vui sướng.
Tiểu Tiểu lại phiền muộn. “Trước kia”… Lá liễu lay động, tịch dương phản chiếu, cảnh trí như vậy, đối với hắn mà nói, cũng chỉ có thể nhớ lại mà thôi.
Chu Thần Ngạn buông tay, nhàn nhạt nói: “Ngươi cùng ta đánh mấy chiêu đi.”
Tiểu Tiểu kinh hãi. Hai mắt Chu Thần Ngạn đã mù, quyết định như vậy không khỏi quá…
Nhưng mà, Chu Thần Ngạn lại vô cùng thản nhiên, triển khai tư thế.
Tiểu Tiểu biết, nếu lại trốn tránh, ân oán liền vĩnh viễn là ân oán, mãi mãi không hóa giải được nữa. Hôm nay, cho dù kết quả thế nào, nàng cũng đều phải vì tương lai của bản thân đánh một trận.
Tiểu Tiểu cũng triển khai tư thế.
Chu Thần Nhạn đợi một lát, ra tay công kích.
Tiểu Tiểu nâng tay phòng vệ, nâng chân đá về phía dưới lưng hắn.
Nhưng mà, ngoài dự liệu của Tiểu Tiểu, tuy rằng hai mắt Chu Thần Ngạn đã mù, lại dễ dàng phòng vệ khỏi công kích của nàng. Thậm chí, còn dư lực. Võ công như vậy, tuyệt đối không kém.
Tiểu Tiểu tự biết mình không thể thua, liền vận sức, khóa lấy cổ tay hắn.
Chu Thần Ngạn hơi ngừng lại, cánh tay vừa thu lại, tránh người ra.
Tiểu Tiểu nghiêng người một cái, chui vào trong lòng hắn, dùng tay tóm lấy cổ họng hắn.
Mắt thấy chiêu này nhất định đắc thủ, lại cố tình bị hắn dễ dàng ngăn lại. Trong lúc Tiểu Tiểu kinh ngạc, tay liền bị bắt lấy. Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Chu Thần Ngạn nâng tay, đánh thẳng vào hai mắt nàng.
Nàng kinh hô ra tiếng, nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà, cái tay kia, lại chỉ nhẹ nhàng che trước mắt nàng.
“Sợ sao?” Chu Thần Ngạn mở miệng, mang theo ý cười, hỏi.
Tiểu Tiểu nói không nên lời, chỉ gật đầu.
“Biết sợ hãi, sẽ có lòng trắc ẩn.” Chu Thần Ngạn chậm rãi nói xong, “Quỷ Sư đã chết, đứng ở nơi này, là minh chủ võ lâm Tả Tiểu Tiểu…”
Độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến hai mắt, Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy cái mũi đau xót, lệ liền rơi xuống.
Chu Thần Ngạn thu tay. Trước mắt Tiểu Tiểu sáng ngời, khi mở mắt ra, ánh chiều tà của tịch dương chiếu xuống, cùng với lệ quang, lòe lòe tỏa sáng.
Chu Thần Ngạn mỉm cười, xoay người rời đi.
Liêm Doanh thấy hắn đi tới, bước lên đón, đỡ lấy cánh tay hắn.
Chu Thần Ngạn cười, đặt tay lên tay nàng, nói: “Đi thôi.”
Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn, trong ánh mắt chứa muôn vàn cảm xúc, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng. Hồi lâu, nàng ngẩng đầu, nhìn Tiểu tiểu, cuối cùng mang theo tươi cười, gật đầu.
Trong lòng Tiểu Tiểu tràn ngập cảm động, nhưng lại không nói được ra lời.
Đợi vợ chồng hai người đi xa, Liêm Chiêu mới tiến lên, đi tới trước mặt Tiểu Tiểu. Hai mắt hắn ôn nhuận, trong ý cười nhiễm thủy sắc, ôn nhu nói: “Đi ăn cơm thôi.”
Nước mắt Tiểu Tiểu vừa ngừng, không biết vì sao lại chảy xuống. Nàng nghẹn ngào nửa ngày, mới nói được một câu: “Trứng gà…”
Liêm Chiêu hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh, hắn cười, gật đầu.
“Ân. Trứng gà.”
Bình luận truyện