Chương 21: "Buổi tối nếu có thời gian nhớ đến phòng anh"
Chương 21: "Buổi tối nếu có thời gian nhớ đến phòng anh"
Triệu Ngũ tìm Đường Chi Hạ, kích động đem ý nghĩ nói cho cô. "Tôi cũng chẳng còn cách nào khác."
Đường Chi Hạ nhíu mày, "Thầy Triệu, rất xin lỗi, tôi không có ý muốn Đường Đường tiến vào giới giải trí."
Triệu Ngũ như bị dội một chậu nước lạnh, "Thực ra diễn vai này không nhất định phải tiến vào giới giải trí."
Đường Chi Hạ lắc đầu, diễn vai con nuôi của Cố Nham, không nói đến Đường Đường không có kinh nghiệm đóng phim, nếu trong lúc quay phim xảy ra chuyện gì cô không thể gánh chịu hậu quả.
Triệu Ngũ chắp tay trước ngực, "Bà nội của tôi ơi, coi như kẻ hạ nhân này cầu xin cô! Đạo diễn sắp chặt đầu tôi rồi! Hôm nay cô cũng thấy diễn viên nhỏ tuổi kia đấy, căn bản không thể diễn phim."
Đường Chi Hạ: "Đường Đường không có kinh nghiệm!"
"Không sao, không sao, trước khi quay chỉ cần nhắc nhở con bé một chút là được. Mà lại, cô yên tâm, tôi dùng tính mạng mình cam đoan Đường Đường nhất định an toàn. Giá cả của bé tuyệt đối không thua kém Tiêu Tử." Hắn dùng sức vỗ ngực. Dù sao Hoa Mỹ có tiền, Vệ Vĩ càng nhiều tiền!
Đường Chi Hạ nhìn về phía Đường Đường, "Con nghĩ xem muốn quay phim không?"
Đường Đường đảo tròn mắt, "Đường Đường muốn!"
Đường Chi Hạ trầm mặc một lúc, cười nói: "Vậy chúng ta quay phim, coi như giúp chú Triệu nhé." Quên đi. Có một số chuyện cô muốn đổi cũng không được . Về sau cô cùng Đường Đường giúp đỡ lẫn nhau vậy.
"Quá tuyệt vời! Chi Hạ, xưa nay ánh mắt tôi không nhìn nhầm. Sau này Đường Đường chính là ngôi sao Hoa ngữ nhỏ tuổi nổi tiếng nhất!"
"Tôi chỉ hi vọng con bé cả đời bình an."
Triệu Ngũ đối với Đường Chi Hạ và Đường Đường cành thêm yêu quý, "Chi Hạ, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ nhớ tìm tôi!"
Đường Chi Hạ hào phóng gật đầu, "Được!"
Nhân viên công tác của đoàn làm phim tới đưa Đường Đường đi, Đường Đường ngoan ngoãn vẫy tay với Đường Chi Hạ và Trần Thiển: "Con đi làm việc á!"
Đường Chi Hạ thở dài: "Mẹ già có chút đáng thương, đứa nhỏ này như đột nhiên trưởng thành."
Trần Thiển cũng mấy phần lo lắng, "Đường Đường không còn nhỏ."
Đường Chi Hạ trầm ngâm: "Cho con bé thử một chút, coi như chuyến trải nghiệm." Cái này có thể coi là di truyền. Đường Đường giống Mục Sênh, nói không chừng cũng có điểm giống ba con bé.
Bởi vì đổi diễn viên đoàn làm phim phải quay lại cảnh lúc sáng. Để đảm bảo tiến độ nhân viên nhanh chóng giới thiệu Đường Đường với Cố Nham.
Nhân viên công tác cảm thấy có lỗi, cúi gầm mặt: "Thầy Cố, thật ngại, diễn viên nhỏ kia đột nhiên xảy ra chuyện, đây là bạn nhỏ khác chúng tôi mới tìm được. Tên bé là Đường Đường. Sau này lại làm phiền đến ngài rồi."
Cố Nham nhìn Đường Đường nháy mắt: "Được."
Nhân viên công tác âm thầm thở phào nhẹ nhõm. "Vậy tôi dạy lời thoại cho bé luôn."
Cố Nham nhàn nhạt mở miệng: "Không cần, để tôi."
Nhân viên công tác kinh ngạc, "Như vậy quá làm phiền ngài. Đường Đường không có kinh nghiệm đóng phim."
"Không sao. Hơn nửa quá trình diễn của con bé là với tôi, tôi dạy con bé coi như luyện tập trước."
Nhân viên công tác cảm kích không thôi, thật tốt. Nếu như các diễn viên khác thấy việc dạy diễn viên nhỏ quá mất thời gian và lãng phí, nhưng Cố Nham lại không.
Cố Nham vươn tay, "Chào con, diễn viên nhỏ Đường Đường."
Đường Đường ngượng ngùng vươn tay, "Chú Cố, dì nói con diễn vai con gái nuôi của chú."
Cố Nham gật đầu, "Đúng thế. Đường Đường thích làm con gái của chú Cố không?"
Đường Đường nghiêm túc nghĩ một hồi, "Thích."
"Được! Nhưng mà, chúng ta đang quay phim cổ trang, con không thể gọi chú là ba."
"Vậy gọi là gì ạ?"
"Thời cổ đại 'ba' có rất nhiều cách xưng hô như là: Phụ thân, cha. Nhưng con phải gọi là phụ vương . Bởi vì chú diễn vai vương gia, con là quận chúa, tên của con trong phim là Sơ Vân." Cố Nham kiên nhẫn giảng giải cho bé.
Đường Đường chăm chú nghe, "Thế còn dì? Dì diễn vai gì?"
Cố Nham cười, "Dì con diễn vai vị hôn thê của chú, về sau cô ấy sẽ kết hôn với chú, chúng ta trở thành người một nhà, cô ấy thành vương phi, cũng chính là mẫu thân của con."
Đường Đường chớp chớp mắt, cảm thấy thật kỳ diệu.
"Hiểu chưa?"
Đường Đường gật gật đầu, lại cười: "Con hiểu rồi!"
Cố Nham trìu mến xoa xoa tóc con bé, "Chúng ta đi quay phim."
"Vâng!"
. . .
Vũ Văn Cảnh: "Sơ Vân, con muốn ăn kẹo đường sao?"
Sơ Vân: "Phụ vương, Sơ Vân muốn ăn hai cái kẹo đướng, một cái hình con thỏ, một cái hình con cọp."
Vũ Văn Cảnh: "Được."
Sơ Vân: "Thỏ nhỏ đáng yêu là của con, lão hổ cho phụ vương."
Vũ Văn Cảnh: "Tại sao con cho phụ vương lão hổ?"
Sơ Vân: "Bởi vì họ nói phụ vương trên chiến trường hung mãnh như lão hổ."
Vũ Văn Cảnh: "Vậy con sợ phụ vương không?"
Sơ Vân: "Không sợ! Phụ vương là lão hổ lương thiện, sẽ bảo vệ Sơ Vân, bảo vệ bách tính."
. . .
Cố Nham vui vẻ, "Con diễn rất tốt! Rất giỏi."
Đường Đường được khen có chút xấu hổ.
"Đường Đường diễn rất tốt! Không bị sai lời thoại." Cố Nham cũng cảm thấy ngạc nhiên, "Đường Đường biết chữ sao?"
"Vâng! Nhưng chỉ biết vài chữ thôi ạ, mỗi ngày con đều nghiêm túc nghe dì dạy." Bé vẽ một vòng tròn lên không trung biểu hiện 'một chút'.
"Dì còn dạy con cái gì nữa?"
"Dạy toán này, dạy giải đố, còn có cờ vây nữa."
"Nhiều như vậy? Dì con cũng biết chơi cờ vây? Cô ấy thật lợi hại!"
Bé rất thích nghe người khác khen, "Dì con biết rất nhiều. Còn biết khiêu vũ, nói tiếng Anh, sẽ. . . Dì con không biết chơi cờ vây, là cô giáo dạy con."
Cố Nham nghĩ, hẳn Đường Chi Hạ muốn đền bù Đường Đường, muốn đem những gì tốt nhất cho con bé.
Bữa trưa Đường Đường ăn cùng Cố Nham, tiểu Âu thầm thở dài, tình huống rốt cuộc là như thế nào? Hắn càng ngày khó hiểu! Nham ca đối với diễn viên nhỏ thật tốt ha, còn ăn cơm cùng nữa.
Tiểu Âu cắn đũa, trong lòng nảy lên một ý nghĩ máu chó.
Đường Đường chẳng lẽ là con gái của Nham ca và Đường Chi Hạ?
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn tự doạ mình!
Đám người hai mặt nhìn nhau, nhìn Cố Nham chăm sóc đứa bé như chăm sóc con gái mình.
Đường Chi Hạ chọc miếng thịt kho tàu trong hộp cơm, không hiểu sao có chút tức ngực khó thở! Ánh mắt cô nhìn thẳng về phía đối diện, Trần Lộ Tư đến cho Cố Nham thêm thức ăn.
"Thầy Cố, đây là vịt nướng trợ lý em chuẩn bị. Bạn nhỏ, con muốn ăn vịt nướng không?"
"Cám ơn dì!"
Sắc mặt Trần Lộ Tư cứng đờ, cô mới 22 tuổi đã bị gọi là dì! "Không cần khách khí! Ăn nhiều một chút, quay phim sẽ vất vả."
Đường Đường nhìn thấy cô, lại nhìn Cố Nham."Phụ vương không ăn vịt nướng ạ?"
Trần Lộ Tư phốc một tiếng cười.
Đường Đường không hiểu.
Cố Nham cầm qua khăn tay lau dầu mỡ bên miệng Đường Đường , "Phụ vương không ăn."
Đường Đường giống như đã hiểu "Phụ vương và dì đang giảm béo! Đường Đường không giảm béo, Đường Đường có thể ăn vịt nướng!"
Trần Lộ Tư lại gắp cho Đường Đường thêm mấy miếng vịt nướng. Đường Chi Hạ thật ranh ma quỷ quái!
Cố Nham: "Lộ Tư, cám ơn."
"A! Không cần khách khí! Đứa nhỏ này thật thông minh! Thầy Cố, em không quấy rầy anh ăn cơm nữa."
Cố Nham gật đầu một cái, "Đường Đường, không được ăn nhiều thịt, phải ăn cả rau nữa."
"Dì nói ăn thịt mới cao được."
"Thật sao?" Cố Nham nghiêng đầu nhìn về phía Đường Chi Hạ, anh cong khoé miệng cười, "Dì nói không đúng, bạn nhỏ không được chỉ ăn thịt, phải ăn cả rau quả để cân bằng dinh dưỡng."
"Đường Đường cũng ăn rất nhiều rau quả."
Cố Nham xem như đã rõ, đứa nhỏ này không thích ăn rau quả. Điểm này không giống Mục Sênh.
Cơm trưa kết thúc, lại bắt đầu quay phim.
Đường Chi Hạ lần nữa lên ngựa, lao nhanh trên phố Trường An, con ngựa xém chút đụng phải Sơ Vân.
Sơ Vân ngã trên mặt đất, ngây ngốc nhìn..
Nhân viên công tác đã chuẩn bị an toàn xong xuôi, đạo diễn vừa hô cắt đã lập tức bế Đường Đường đi, sợ bé bị con ngựa dẫm lên.
Đạo diễn: "Qua! Chuẩn bị cảnh tiếp theo."
Thật sự là thần kỳ! Đứa nhỏ này quá lợi hại!
Mọi người trong đoàn làm phim nhìn về phía tiểu cô nương đáng yêu, không khỏi cảm thấy hào hứng.
Đường Chi Hạ nhìn từ đầu đến chân bé, "Nãy ngã có đau không?"
"Không đau. Dì, nãy con diễn có tuyệt không?" Ánh mắt Đường Đường mong đợi nhìn Đường Chi Hạ.
"100 điểm!" Đường Chi Hạ giơ ngón tay cái tán dương bé.
Đường Đường cong khoé miệng, "Là phụ vương dạy con!"
Đường Chi Hạ: ". . . Phụ vương của con rất lợi hại!" Anh là ảnh đế! Ảnh đế đích thân chỉ giáo đương nhiên phải khác!
Cảnh tiếp theo là Vũ Văn Cảnh và Lý Tuyền công chúa đối hí.
. . .
Sắc mặt Vũ Văn Cảnh thâm trầm nhìn nàng: "Xét theo luật pháp, ngươi cưỡi ngựa trên đường gây hại cho bách tính, nhận án bảy ngày trong lao ngục."
Lý Tuyền nhìn hắn chằm chằm, "Ngươi dám!"
Vũ Văn Cảnh cười nhạo: "Ngươi chống mắt lên xem ta dám không! Người đâu! Đưa nàng ta về phần Thiên nha môn, giao cho Bạch đại nhân xử trí."
Lý Tuyền tức đến đỏ mắt, "Ta là. . ."
"Còn không mau lôi xuống!" Nói xong, Vũ Văn Cảnh ôm Sơ Vân quay người rời đi.
"Ta là Dực quốc Tuyền Kính công chúa, các ngươi. . ." Lý Tuyền giận dữ mắng.
Quan sai nói: "Dực quốc? Vị kia là Cửa vương gia của Nam triều chúng tôi, chuyên trị đám người Dực quốc như người! Còn dám ở đất Nam triều phách lối!"
. . .
"Cắt!" Đạo diễn hô, "Chi Hạ, chú ý khống chế biểu cảm. Lúc cô nhận ra hắn là vị hôn phu của cô còn muốn giam giữ cô, phải biểu hiện sự mâu thuẫn ra ngoài."
Đường Chi Hạ lên tiếng, "Thật ngại! Thầy Cố, thật xin lỗi."
Đường Chi Hạ không xuất thân từ diễn viên chuyên nghiếp, kỹ năng diễn cần phải học hỏi nhiều. Cô khẽ thở dài một hơi.
Lúc này, Đường Đường đột nhiên mở miệng: "Phụ vương có thể dạy dì diễn không?"
Đường Chi Hạ: ". . ."
Sắc mặt Tiểu Âu từ trắng chuyển sang xanh, trong lòng thầm cầu nguyện. Đừng! Đừng! Đừng!
Cố Nham nhìn Đường Chi Hạ, "Em muốn theo tôi học?"
Đường Chi Hạ khẽ cắn môi, "Mời Cố ảnh đế chỉ dạy!"
Cố Nham lên tiếng, "Buổi tối nếu có thời gian nhớ đến phòng anh. Anh dạy em."
Tiểu Âu mở to hai mắt nhìn, cô nam quả nữ ở chung một phòng. Xong! Xong!
Ngày đầu tiên quay phim kết thúc. Tất cả đều thuận lợi
Buổi tối, Đường Chi Hạ báo cáo công việc cho Tân Tĩnh, Tân Tĩnh vui mừng vạn phần, thuận tiện nói cho cô một tin tức tốt.
"UV đang tìm người phát ngôn ở châu Án, chị đã nộp CV của em cho họ rồi. Họ cảm thấy em rất thích hợp, muốn tìm thời gian thích hợp để thương lượng."
"Em không thích hợp!" Đường Chi Hạ lập tức phản đối.
"Em không thử sao biết mình không hợp."
"UV là nhãn hiểu nổi danh trên thế giới, với thân phận của em hiện tại không đủ tư cách."
"Chị hy vọng em có thể dựa vào UV để bước lên tầm cao mới."
"Chị Tân, em không thích hợp với UV."
"Vậy em hợp với cái gì? Chỗ chị còn mấy tờ giấy quảng cáo khác, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt, em chọn cái nào."
Đường Chi Hạ: ". . . Không còn cái khác sao?"
"Còn có băng vệ sinh vừa mới ra mắt!"
Đường Chi Hạ: "Vậy chọn khăn mặt đi. Dù sao mọi người mỗi ngày đều phải rửa mặt! Khăn mặt rất trọng yếu!"
Tân Tĩnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Không được!"
Cúp điện thoại, Đường Chi Hạ tiếp tục xem kịch bản, học thuộc lời thoại, tập diễn mô phỏng động tác, trước mắt bỗng hiện lên hình ảnh Cố Nham.
"Mẹ, chúng đã đã hẹn với chú Cố Nham, tối nay chú giúp chúng ta tập luyện."
Đường Chi Hạ ngây cả người, "Bây giờ chín giờ rồi, chắc chú Cố đã nghỉ ngơi."
"Chú Cố hứa sẽ chờ con, mẹ dẫn con đi đi." Con bé kéo tay Đường Chi Hạ, "Mẹ -- "
"Được!" Đường Chi Hạ đau đầu, cô không thể để Đường Đường thất vọng.
"Chú Cố cũng dạy mẹ, ngày mai quay phim mẹ sẽ không bị đạo diễn hô cắt!"
Ánh mắt Đường Chi Hạ phức tạp, sao đứa bé này cái gì cũng hiểu. Cô nhéo cái mũi của bé, "Biết rồi. Mẹ sẽ cố gắng."
"Đường Đường cũng sẽ cố gắng. Cố gắng kiếm tiền để mẹ không phải chịu khổ cực."
Đường Chi Hạ nháy mắt cảm thấy ấm áp, "Việc kiếm tiền cứ giao cho mẹ. Đi thôi, đi gặp chú Cố của con."
Cố Nham nghe được tiếng đập cửa, anh vừa đi vừa xoa tóc, lúc mở cửa thấy hai người đứng chờ.
Đường Chi Hạ thấy anh mặc áo ngủ, tóc ướt sũng, cô há hốc miệng."Xin lỗi đã quấy rầy!" Cô quay người muốn chạy!
"Chờ một lát! Mười phút sau anh đến tìm em." Vừa rồi anh còn tưởng là Tiểu Âu.
#owwoni
Ngôi sao nhỏ bên góc trái á!!!
Bình luận truyện