Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy

Chương 58



“Hàng hóa đã được đóng gói và đặt ở phía sau thùng rác thứ hai ở con hẻm phía bên phải cho anh rồi. Địa điểm giao hàng là kho số 3 của bến Tam Dương. Lúc bình minh, có người sẽ gọi cho anh qua số điện thoại này, chỉ cần mang đồ đưa qua đó theo chỉ dẫn của anh ta là được, những cái khác không cần quan tâm…”

Lúc đồng hồ điểm ba giờ sáng, mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh, Lộ Thâm nhíu mày nhìn cảnh trời vẫn còn tối mịt ở bên ngoài, sắc mặt không tốt lắm.

Anh Uy đang giảng giải cho anh về các công việc cần làm, thấy vậy liền vỗ vai anh, cười ôn hòa nói: “Đừng lo lắng, cậu cứ coi như là đang giúp một người bạn chạy chân chuyển phát nhanh đi. Chỉ cần giao hàng thành công cho đối phương và lấy được “phí chuyển hàng”, chuyện này coi như là kết thúc, sau này cũng sẽ không có người nào tìm anh em tốt và người nhà của cậu gây rối nữa. Nghĩ như thế, có thấy nhẹ nhõm hơn nhiều không?”

Sắc mặt Lộ Thâm không tốt lên, ngược lại lại càng kém hơn. Khóe miệng anh mấp máy như muốn nói điều gì, lại như sợ điều gì cố kị mà nhịn xuống lời định nói.

Anh Uy biết rõ là anh vừa sợ vừa uất ức, trong lòng chắc còn có ý định bỏ chạy*. Nhưng hắn cũng không lo gì cả, Lộ Thâm cũng giống bọn hắn thôi, không còn đường lui nữa rồi.

(*Nguyên văn là 临阵脱逃 (Lâm trận thoát đào): Ý là đến lúc lâm trận thì bỏ chạy)

Đọc Full Tại truyenbathu.vn

Hắn móc một điếu thuốc từ trong túi quần ra, ánh mắt vì hưng phấn mà sáng quắc lên, “Về phía bố và em gái cậu, cũng không cần lo đâu, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời bọn anh, anh và Tiểu Ngũ cũng sẽ không động chân động tay với bọn họ. Đương nhiên, cũng phải cảnh cáo với cậu, Trạng chết Chúa cũng băng hà thôi*.”

(*Ý là hại người người hại, kẻ nào gặp nguy khốn thì kẻ khác cũng chẳng được yên)

Lộ Thâm đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút biến đổi, thật lâu với thừa nhận bất lực đưa tay xoa xoa thái dương, ậm ừ một câu: “…Tôi biết rồi, ta cố hết sức là được”

Anh Uy thỏa mãn cười cười, ngồi xuống giường: “Còn chút thời gian, cậu ngủ tiếp đi, anh ở đây cùng với cậu.”

Nói là ở cùng, nhưng thực chất là theo dõi anh, để phòng ngừa anh âm thầm rò rỉ tin tức ra bên ngoài.

Mắt Lộ Thâm khẽ nhúc nhích, không nói gì, trầm mặc một hồi lâu rồi mới tỏ vẻ không hiểu, hỏi lại: “Tại sao lại phải chờ bình minh lên rồi mới hành động, hành sự trong đêm không phải tiện hơn sao?”

“Cậu nói không sai, nhưng ai lại chạy ra bến tàu vào lúc nửa đêm chứ? Nhỡ bị người nào đó phát hiện, sẽ rất dễ bị lộ chuyện.”

Anh Uy nhướn mày, nhả ra một ngụm khói thuốc, ra vẻ lão luyện nói, “Trái lại, nếu đi vào ban ngày thì sẽ dễ trà trộn vào đám người thường hơn, sẽ không bị để mắt tới.”

“Thì ra là thế”, Lộ Thâm như có điều gì suy nghĩ, một lát lại hỏi, “Xong việc rồi sẽ có người đến tiếp viện cho tôi sao? Nhà buôn bên kia có đáng tin cậy không? Còn có, nhỡ bị ai đó để mắt tới, tôi phải làm sao để tự vệ?”

Anh Uy thấy anh chưa gì mà đã nhắm trúng trọng tâm tình huống, nói chuyện cũng rất rành mạch kín đáo, trật tự rõ ràng, không khỏi bất ngờ mà phấn khởi  —— cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Chu Tiểu Nhạc lại chọn một tên nhóc thoạt nhìn rất đơn thuần này làm khâu cuối rồi.

“Còn muốn biết điều gì nữa không? Anh giải đáp cho cậu.”

Hắn đứng thẳng người lên một lần nữa. Lộ Thâm liếc hắn một cái, hỏi toàn bộ những câu dù là nên hay không nên hỏi hỏi liền một lần.

Đương nhiên không phải cái gì anh Uy cũng nói cho anh biết, nhưng để công việc có thể diễn ra thuận lợi, hắn cũng có tiết lộ cho Lộ Thâm một số thông tin có hoặc không nên nói, để ổn định tinh thần của anh.

Mà trong khoảng thời gian này, mấy cái điều này cũng đã đủ để hiểu được tính cách của hắn, cộng thêm cùng sự suy luận cùng mắt tò mò của Lộ Thâm, đã tìm hiểu đầy đủ.

Tròng mắt thiếu niên rủ xuống, giống như con báo bình tĩnh nấp mình trong đêm, chằm chằm nhìn con mồi của mình, kiên trì nhẫn nại tìm cơ hội làm cho con mồi một nhát chết tươi.

Cuối cùng trời cũng đã tang tảng sáng.

“Đi đi, nhớ kĩ lời anh nói với cậu đấy, cẩn thận một chút, đừng có chủ quan.”

Anh Uy và Tiểu Ngũ là người của Chu Tiểu Nhạc, sẽ không tránh khỏi việc có người để mắt canh chừng, cho nên hai người không hành sự cùng Lộ Thâm. Họ chỉ ở lại nhà của Lộ Thâm, trông chừng Lộ Thiệu Sơn, cũng giống như thường lệ mấy hôm đưa Lộ Ninh đi học.

Lộ Thâm thay đổi quần áo sang màu tối hơn, ra khỏi phòng, trầm thấp “à” một tiếng: “Trước khi đi, tôi muốn nhìn qua ba và em gái một chút.”

Vừa bắt đầu nói anh Uy đã cắt ngay: “Đợi chuyện xong xuôi rồi, cậu muốn ngắm thế nào thì ngắm, giờ đi làm chuyện chính đi đã.”

“Ai mà biết được tôi đi chuyến này có trở về nữa không.”

Lộ Thâm cũng rất kiên trì, anh Uy cảm thấy chuyện này cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cho nên cũng đồng ý, nhưng không cho anh vào tận phòng, chỉ cho đứng ở cửa phòng ngó vào.

Lúc này sắc trời vẫn còn tờ mờ sáng. Lộ Ninh vẫn còn đang ngủ, còn Lộ Thiệu Sơn thì đã tỉnh, nhưng hai mắt vẫn đờ đẫn, vẻ mặt tê dại, vẫn như một cái xác không hồn.

“ Bố, con có việc phải ra ngoài một chút, bố có đói bụng hoặc là có cần gì thì gọi anh Uy nhé, anh ấy sẽ giúp con chăm…”

Lộ Thâm đứng ở cửa nhưng không có đi vào,ai ngờ vào lúc này, trong phòng dường như phát ra âm thanh của người nào đi vừa mới đi vệ sinh vậy. Ngay sau đó, Lộ Thâm từ lâu không có phản ứng gì bỗng nhiên sắc mặt đỏ bừng, cả cơ thể run lên bần bật.

“ Bố à!” Lộ Thâm liền gấp gáp, “Anh Uy, ba tôi hình như bị tiêu chảy rồi, anh để tôi dọn dẹp lại một chút đã, bằng không hôm nay thời tiết nóng thế này, ông ấy sẽ bị khó chịu.”

Anh Uy: “…”

Đọc Full Tại truyenbathu.vn

Anh Uy là một người cẩn thận, nếu đổi lại là lúc bình thường chắc chắn sẽ không đáp ứng. Nhưng mấy ngày hôm nay, hình tượng một Lộ Thâms tàn phế đã in sâu vào não hắn, cho nên hắn hoàn toàn không có để ông vào mắt. Thêm nữa, hắn sợ Lộ Thâm lo cho bố mình, lát nữa thời điểm hành sự sẽ bị phân tâm, liền mất kiên nhẫn gật đầu: “Được rồi, cho cậu ba phút.”

Lộ Thâm vội vàng gật đầu nói lời cảm ơn, lập tức chạy nhanh vào phòng tắm lấy một chậu nước, giúp đỡ ba mình dọn dẹp một phen.

Trong lúc đó anh Uy cũng không rời mắt khỏi Lộ Thâm, nhưng vì không thể chịu nổi mùi hôi thối đang xộc lên trong phòng, đồng thời cũng không muốn nhìn thấy cái thứ bẩn thỉu mà người đàn ông vừa tiết ra kia, cho nên hắn cũng không có theo anh vào phòng.

“Được rồi, bố nghỉ ngơi cho khỏe nhé, con ra ngoài có việc trước.”

Ánh mắt Lộ Thâm sâu xa liếc nhìn bố mình một cái, rồi bưng chậu nước cùng quần áo bẩn mang ra ngoài.

Lộ Thiệu Sơn nhìn theo bóng lưng cao gầy của con trai, không nói gì, trái tim như bị treo cao, đôi tay đang giấu dưới chăn cũng đã xiết chặt thành quyền.

***

Dựa theo chỉ thị của anh Uy, Lộ Thâm tìm được gói “hàng” cạnh thùng rác ở gần đó, nhìn bề ngoài trông cũng chỉ như một cái túi xách tầm thường. Lộ Thâm liền xách túi lên xe đạp, xuất phát.

Lát sau, Lộ Ninh đã dậy, anh Uy bảo tên mập Tiểu Ngũ đưa cô bé đi học, còn mình thì lại lười biếng nằm ở phòng khách nhà họ Lộ, nghe lén động tĩnh của Lộ Thâm ở bên kia.

Hắn e ngại trong phòng Lộ Thiệu Sơn còn có mùi hôi, chưa đi vào, cũng không biết rằng Lộ Thiệu Sơn cũng biết hắn không vào phòng bây giờ. Ông lặng lẽ lôi ra từ trong gối một cái đồng hồ trẻ em hình dạng con vịt màu vàng Trí Năng, sau đó lén lút bấm một dãy số lạ.

“Alo, cảnh sát Tào, là tôi đây. Lộ Thâm đã xuất phát rồi, nhà kho số 3 bến tàu Tam Dương, 8h, đối phương có tầm 7-8 người…”

Lộ Thiệu Sơn đè giọng xuống để nói cho cảnh sát những thông tin trọng điểm xong xuôi, liền quả quyết cắt điện thoại, trong lòng lại lặng yên mà bắt đầu…cầu nguyện, hi vọng con trai sẽ bình an vô sự trở về.

Đột nhiên, bên ngoài lại truyền tới tiếng đập cửa không đúng lúc. Lồng ngực Lộ Thiệu Sơn giật thót, ánh mắt phút chốc trợn trừng.

Trong lúc này, có thể là ai được?!

Nghi ngờ không chỉ có ông mà còn có anh Uy. Mắt hắn nheo lại, từ ghế sopha đứng phắt dậy, sau đó nắm chặt một con dao gọt hoa quả, giấu ở đằng sau áo sơ mi.

“Ai đó?”

“Xin chào, tôi là Diệp Phồn Tinh, xin hỏi Lộ Thâm có nhà không ạ?”

Ngoài cửa truyền đến thanh âm trong trẻo của một thiếu nữ mà anh Uy chưa nghe thấy bao giờ, nhưng hắn biết rõ, đây chính là cô bạn gái nhỏ mà tối nào cũng muốn nhắn tin gọi điện thoại quấn lấy Lộ Thâm.

Bởi vì lúc hai người nói chuyện phiếm hắn đều ở bên cạnh quản chế gắt gao, vì vậy hắn không những biết rõ cô gái tên Diệp Phồn Tinh này, còn biết rất rõ gia thế cùng tính cách của cô.

Lại nghĩ tới cái điện thoại của Lộ Thâm đang vang lên không ngừng trong túi hắn… Anh Uy trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng phải trưng ra cái bộ mặt tươi cười mở cửa: “Lộ Thâm ra ngoài có chút việc, em gái tìm cậu ấy có chuyện gì không?”

“Ơ, sáng sớm mà cậu ấy đã ra khỏi nhà rồi sao? Bây giờ mới có mấy giờ chứ…” Người đàn ông trước mặt cô trông khá lạ lẫm. Diệp Phồn Tinh nghĩ rằng đây chắc là một trong hai anh họ của Lộ Thâm, liền nhịn xuống sự thất vọng trong lòng mà nở nụ cười, lập tức hỏi: “Vậy anh có biết rõ bây giờ cậu ấy đang ở đâu không ạ? Em gọi điện cho cậu ấy mà cậu ấy không nghe.”

Anh Uy bình tĩnh mà đánh giá sự xuất hiện của Diệp Phồn Tinh, xác định là chuyện cô đến đây chỉ là ngoài ý muốn, mới bí mật mà buông con dao trong tay ra, thuận miệng đáp: “Buổi sáng cậu ấy đi có chút vội vàng, nên đã quên mang điện thoại theo rồi. Em tìm cậu ấy có chuyện gì không, chờ cậu ấy về anh sẽ giúp em chuyển lời?”

Quên mang điện thoại sao?

Đọc Full Tại truyenbathu.vn

Cái tính cẩn thận chu đáo, cộng thêm với cái tác phong luôn châm sóc tới người nhà của Lộ Thâm, anh làm sao có thể quên mang điện thoại lúc ra khỏi nhà?

Trực giác của Diệp Phồn Tinh mách bảo cô không nên tin, có thể người kia là anh họ của Lộ Thâm, chắc là cũng sẽ không lừa cô. Vậy thì là…

“Chắc không phải là Lộ Thâm đã xảy ra chuyện gì đó chứ?!” Nhớ tới giấc mơ đáng sợ khiến cho cô bừng tỉnh khỏi giấc ngủ kia, rồi sau đó ăn sáng liền một mạch để chạy tới đây. Sắc mặt Diệp Phồn Tinh chuyển biến, vô thức cao giọng.

“Ơ đây là chuyện gì vậy?”

Đây là thời điểm mà mọi người đang đổ ra đường đi học đi làm, trong con hẻm nhỏ cũng không có ít người đang đi lại. Diệp Phồn Tinh nói to như vậy, dẫn tới sự chú ý của mọi người, nhao nhao bàn luận về phía này.

Không muốn khiến cho mọi người chú ý tới, phòng trừ xảy ra sự cố gì, anh Uy nheo mắt, kéo Diệp Phồn Tinh vào trong nhà: “Vào đi rồi nói.”

Lại không ngờ Diệp Phồn Tinh đang bị kinh sợ nên chân không đứn vững, sơ sẩy đâm sầm vào người hắn, khiến cho cái dao gọt hoa quả đang giấu trong người hắn bị rơi xuống đất..

Anh Uy: “…!!!”

Diệp Phồn Tinh: “…???”

Hai người kinh ngạc nhìn nhau mất mấy giây. Anh Uy cử động thật nhanh, cầm dao lên đè ở cổ Diệp Phồn Tinh.

Vẻ mặt Diệp Phồn Tinh trắng bệch, rốt cuộc cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra: “Anh không phải anh họ của Lộ Thâm! Anh là ai?!”

Một con nhóc tay trói gà không chặt mà thôi, anh Uy cũng lười hao tâm tổn trí mà suy nghĩ cái lời bịa đặt dỗ dành gì, áp chế giọng nói, cười xùy một tiếng: “Cô không cần phải biết tôi là ai, cô chỉ cần biết rằng, cô còn dám ồn ào, ông đây liền phanh thây cô ra.”

Dáng vẻ của hắn nhìn không giống như là đang nói đùa, Diệp Phồn Tinh giật mình, im miệng lại.

Làm sao dân xã hội đen có thể xuất hiện ở nhà họ Lộ? Còn có Lộ Thâm…

Nhớ tới nửa tháng nay, anh lúc nào cũng lấy cớ bận rộn để trốn tránh không gặp mình, gọi điện nhắn tin đều trả lời qua loa rồi dứt chuyện, Diệp Phồn Tinh càng thêm sợ hãi, lưng cũng đã đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Các anh làm gì Lộ Thâm rồi?!”

Cô không dám mở miệng nói lớn tiếng, nhưng vẫn mở lời, trong giọng nói còn mang theo sự hoảng loạn, “Cậu ấy đâu? Các người đã làm gì cậu ấy? Còn có Ninh Ninh và… Chú, Chú Lộ?!”

Đối với anh Uy mà nói, Diệp Phồn Tinh chỉ là một cô gái mảnh mai kiều mị không có tính uy hiếp. Thấy cô đột nhiên trừng mắt, hắn cũng không có để ý, chỉ cho là cô đang sợ mà thôi. Lại thấy cô xinh xắn, dáng người đẹp, trong lòng hắn có chút rục rịch, nhịn không được mà véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một chút: “Những vấn đề này để Lộ Thâm trở về rồi trả lời cô sau nhé. Hiện tại dù sao cũng đang nhàn rỗi thế này, em gái nhỏ, chi bằng chơi đùa với anh trai một chút nhé?”

Diệp Phồn Tinh: “…”

Diệp Phồn Tinh hoàn hồn, đột nhiên khóe miệng cứng ngắc cười với hắn một cái: “Được”

Anh Uy sững người, còn chưa kịp phản ứng, sau lưng đột nhiên nghe thấy tiếng đồ vật gì đó lao vút đến. Trong lòng hắn run sợ, bất ngờ quay đầu thì thấy một cái ghế đẩu bằng gỗ đang phi tới.

“Con mẹ nó?!”

Anh Uy trốn không kịp, vừa lúc đó bị nện cho một cái, che mặt lùi lại về sau hai bước, phát ra tiếng rên thống khổ.

Diệp Phồn Tinh cảm thấy vô cùng khẩn trương, nhưng động tác trên tay lại không bị nhiễu loạn. Chỉ thấy cô nhắm chuẩn cơ hội, dùng một cước đá bay đi con dao trong tay hắn, lập tức lanh lẹ nâng cái ghế đẩu lên một lần nữa, lại hướng đầu hắn đập thêm một cái.

“Mày! Làm sao…Có thể…”

Đọc Full Tại truyenbathu.vn

Anh Uy sợ hãi tột độ, muốn phản kích thì lại thấy choáng váng, sau đó liền quẹo đầu lăn đùng xuống đất.

Trước đi mất đi ý thức, hắn nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đang sợ hãi mà cầm chặt cái ghế đẩu trong tay để phòng thân, cùng với Lộ Thiệu Sơn – người đáng lẽ đang phải trì độn mà nằm liệt trên giường, giờ đây lại đang lặng lẽ đứng ở đầu cầu thang, thành công đánh úp hắn.

Cái người này con mẹ nó… không phải là người tàn phế sao???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện