Cô Ấy Quá Ngọt Ngào
Chương 35
Editor: Mứt Chanh
Trong phòng tắm.
Phía trên Tô Hà chỉ còn lại dây đeo màu đen, Tạ Lâu chôn ở xương quai xanh cô, mút hôn một cái. Tô Hà cảm thấy nóng, cơ thể lại mềm nhũn trượt một đường xuống. Anh dùng thân thể đè lên người cô rồi lại dùng tay ôm, không cho cô chạy thoát. Ý thức của Tô Hà tuy rằng mơ hồ nhưng vài động tác kịch liệt kia khiến cô tỉnh táo lên một chút.
Cô khóc đẩy anh ra nhưng đã bị anh lấp kín môi. Đầu lưỡi cả hai đều có mùi rượu, hơi kích thích thần kinh. “Hu hu, Tạ Lâu, anh tránh ra.”
Tạ Lâu kéo dây đeo của cô xuống, tay dùng sức nhéo đến eo cô mềm nhũn, khàn giọng mà nói: “Không say sao?”
Tô Hà kêu khóc. Nhưng đồng thời thân thể cũng rất nóng.
Tạ Lâu cười khẩy một tiếng, túm lấy cô đi về phía bồn tắm, đóng cửa kính lại rồi đẩy Tô Hà đến bồn tắm. Anh vươn tay với lấy vòi hoa sen, điều chỉnh độ ấm, cởi quần áo cô ra rồi xối nước lên người cô. Tạ Lâu vươn tay giày vò cô, làn da trắng nõn kia rất nhanh đã hiện lên vết hôn.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn còn vang lên, tựa như nếu anh không mở cửa thì sẽ không bỏ qua.
Tạ Lâu nhắm mắt, một tay xách theo vòi hoa sen, cúi người với qua hôn lên Tô Hà đang bị nước ấm vây quanh.
Tiếng nói trầm thấp: “Em muốn không?”
Tô Hà gần như tỉnh lại, cô co rúm người lại trong bồn tắm, chỉ cảm thấy nước ấm rất thoải mái. Khóe mắt còn giọt nước mắt tràn ra. Cô nắm chặt mép bồn tắm rồi khẽ lắc đầu, tầm mắt mơ hồ nhìn lên chàng trai cao lớn kia.
Đôi mắt của Tạ Lâu tựa như một con dao nhỏ, ở trên người cô nhìn thấu, sau đó cắn lấy môi dưới, “Tôi đây muốn đến chết rồi.”
*
Trần Diệu vốn dĩ cũng có một chút men say. Lẩu và bia mà bên nhau thật sự khiến người ta say. Mà hiện tại, bia trong cậu ta đã hoàn toàn tỉnh, còn thật sự tỉnh táo.
Hơn nữa còn phẫn nộ phía trên, cậu thiếu chút nữa hộc máu không nói, lúc này ngay cả tay cũng đang run lên.
Cậu không nghĩ tới Tạ Lâu sẽ cầm thú như vậy.
Chuyện này không giống chuyện Tạ Lâu sẽ làm, nhưng sự thật chứng minh, Tạ Lâu trước đây chưa gặp được cô gái mà cậu ta muốn chạm vào thôi.
Trần Diệu đập cửa dữ dội, chửi rủa còn mắng máu chó phun ngập đầy đầu Tạ Lâu.
Sau đó lại gọi tên Tô Hà, kêu cô nhanh chóng tỉnh lại, đừng cho Tạ Lâu có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Nhưng bên trong ngoại trừ tiếng thở dốc cùng âm thanh loảng xoảng thì không ai trả lời cậu cả. Đổi thành chỗ khác, có khả năng Trần Diệu còn có tâm tư thưởng thức một chút.
Nhưng ở chỗ này, cậu không có tâm tư thưởng thức.
Cậu chỉ có phẫn nộ.
Cuối cùng cậu dựa vào trên bàn trà, hai giây sau, cúi người mở ngăn kéo, tìm kiếm công cụ có thể phá cửa.
Cậu một bên tìm kiếm một bên nghĩ có muốn đi vào hay không?
Không đi vào thì không có đạo nghĩa.
Mà đi vào thấy được một ít thứ không nên xem thì nên làm cái gì bây giờ…
Ngay khi cậu tìm được cái búa lớn nhỏ thì cậu đứng thẳng người lên.
Cửa nhà vệ sinh vừa được mở ra, khí nóng ập đến trước mặt. Trần Diệu nắm lấy cây búa xoay đầu lại đã nhìn thấy Tạ Lâu ôm ngang Tô Hà. Áo len có hơi ướt mà dính ở trên người, quần jean cũng ướt một nửa. Mà Tô Hà được quấn trong một chiếc khăn lớn vùi đầu ở ngực anh, đôi chân trắng nõn lộ một chút ra bên ngoài.
Máu nóng xông lên trán Trần Diệu: “Tạ Lâu, cậu con mẹ nó đi chết đi.”
Tạ Lâu lười nhác mà nhíu mắt lại: “Ồn muốn chết.”
Sau đó đi xuống bậc thang, đi đến phòng Tô Hà. Trần Diệu cầm cây búa đuổi kịp, Tạ Lâu đi vào trong phòng, chân dài đẩy một phát cửa bị đóng lại.
Trần Diệu vươn tay đẩy cửa ra.
Tạ Lâu ôm chặt cô gái vào lòng, lạnh lùng thốt lên: “Cậu dám theo vào thì bây giờ tớ sẽ làm cô ấy đấy.”
Trần Diệu nghe được lời này nên dừng bước.
Trong lúc hoảng hốt, cậu mở to hai mắt, “Cho nên, cậu còn chưa chạm vào cô ấy sao?”
Lời nói tràn đầy hoài nghi.
Con sói kia sao có thể có lòng tốt buông tha cho Tô Hà vậy được?
Tạ Lâu cười lạnh một tiếng, tiếp tục cất bước về phía trước. Cánh cửa lại lần nữa bị anh đóng lại.
Trần Diệu đang muốn đưa tay cản lại, sau đó động tác vội ngừng lại mà rút tay về. Dán ở trên ván cửa, nói thật hung hăng: “Tạ Lâu, cậu thành thật chút đi, tớ không đi, tớ ở ngay tại đây. Nếu cậu dám xằng bậy thì tớ lập tức đánh chết cậu.”
*
Trong phòng, Tạ Lâu nghe thấy giọng Trần Diệu bên ngoài kia thì cười lạnh rồi khom lưng đặt Tô Hà lên trên giường. Khăn tắm rơi xuống, Tô Hà đã mơ màng sắp ngủ. Cô đã tắm bằng nước ấm, mùi rượu ngược lại càng hăng hơn. Cô xoay người, tự giác mà tiến vào trong ổ chăn, Tạ Lâu ném chiếc khăn lông trên giá áo kia đi.
Quỳ một gối lên giường, đè ép lên tấm lưng của Tô Hà, cúi đầu hôn lên môi cô.
Tô Hà nhíu mày, vẫn luôn co rúc người lại.
Tạ Lâu bắt lấy bả vai cô, không cho cô trốn thoát.
Lại hôn thêm một lần nữa.
*
Trần Diệu ở bên ngoài chờ vội muốn chết. Cây búa ở trong tay lắc lư trái phải, rất nhiều lần còn hỏi: “Xong chưa đấy? Tớ không lái xe lại đây, tớ đi ké xe cậu nhé.”
Trong phòng là một khung cảnh yên tĩnh, không ai trả lời cậu cả.
Trần Diệu: “Mẹ kiếp.”
Ước chừng mười phút sau, cửa được mở ra. Tạ Lâu đứng ở trong cửa, Trần Diệu đứng ở ngoài cửa, vóc dáng hai người không khác nhau mấy, giống hệt như bức tường vậy, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm đối phương. Tạ Lâu không kiên nhẫn mà xoa xoa khóe môi: “Cút.”
Trần Diệu bĩu môi, ánh mắt muốn nhìn vào bên trong. Thế nhưng Tạ Lâu lại đi trước một bước, rầm—— mà đóng cửa lại.
“Trở về thôi.” Anh nói.
Trần Diệu nhướng mày, buông cây búa xuống. Tay cậu hơi bị đau.
Cậu đuổi theo phía sau Tạ Lâu, nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Tạ Lâu.
Nghĩ thầm.
Mười phút cũng quá ngắn.
Hẳn là không đủ để cậu ta làm gì đâu.
*
Ban ngày độ ấm giảm xuống, còn buổi tối thì lạnh hơn. Tô Hà rúc người trong ổ chăn, có lẽ nguyên nhân là do cồn khiến cho cô một đêm ngủ ngon lành. Sáng sớm hôm sau trời chưa sáng hẳn thì Tô Hà đã tỉnh dậy, nằm trên giường còn không nhớ nỗi chuyện gì xảy ra vào tối hôm qua. Cô từ trong ổ chăn vươn tay lấy điện thoại trên đầu giường.
Phát hiện cánh tay trần trụi.
Cô sửng sốt, lập tức xốc chăn lên một phen.
Cơ thể dưới tấm chăn cũng không có gì để che lại, trần trụi như thế trong ổ chăn, ngay cả quần lót cũng cởi sạch sẽ. Quan trọng nhất chính là cô nhìn đến ngực, cánh tay đều có dấu hôn….
Tô Hà ngốc hai giây, bàn tay nắm lấy chăn hơi hơi run rẩy.
Ký ức cô chợt hiện ra.
Hình ảnh hôn nhau trong phòng tắm hiện lên, cô còn dùng tay ôm lấy cổ anh, như vậy không phải đang nghênh hợp theo ý anh sao?
Ngay sau đó, quần áo bị cởi ra, cô mềm mại mà dựa vào trong vòng tay anh.
Ngực muốn sưng lên, nhiệt độ ở đầu lưỡi anh….
Cô quả thực muốn từ chối nhưng lại ra vẻ mời chào. Cuối cùng, ở trong bồn tắm, anh cúi người hôn lên đôi môi cô, cô dường như cũng không có chút cự tuyệt nào hết.
Tay Tô Hà run rẩy bọc kín chăn.
Nửa ngày không nói gì.
Ký ức tới khúc cô hôn mê ở bồn tắm thì bị gián đoạn. Sau đó cũng nghĩ không ra nữa. Tô Hà xốc chăn lên, đi lấy váy ngủ mặc vào.
Sau đó cô cầm lấy điện thoại tra Baidu.
“Đã xảy ra quan hệ thì thân thể có biến hóa gì không?”
*
Thông tin tra trên Baidu đặc biệt lộn xộn. Nhưng có ghi là sau khi nam nữ phát sinh quan hệ, thân thể có một chút biến hóa. Tô Hà xem xét một chút.
Cùng ngày thường không có gì đặc biệt, chỉ có dấu hôn đặc biệt nhiều. Cô lại cởi váy ngủ ra, nhìn trái ngó phải.
Thế này.
Cả người cô sửng sốt.
Phía sau lưng tất cả đều là dấu hôn.
Tô Hà: “……”
Trên thực tế, không ăn qua thịt heo cũng xem qua heo chạy. Trước kia cô đã xem qua phim người lớn, cũng nghe một ít người nói qua cảm thụ này nọ. Nói cách khác, Tạ Lâu ngoại trừ hôn cô ra thì còn chưa hoàn toàn chạm vào cô. Tô Hà ngã ngồi ở trên giường với suy nghĩ lung tung, nhưng lại có một thứ rõ ràng. Có lẽ bản thân cô cho phép anh ở trong phòng tắm đối với cô như thế.
Rượu bia là môi giới.
Tâm tình bị ảnh hưởng đều là nhân tố.
Nghĩ vậy, Tô Hà nói chung cũng biết rõ tâm tư của mình.
Chàng trai duy nhất mà mình thích qua, nhiều năm sau lại theo đuổi mình. Nỗi cô đơn bị mẹ bỏ rơi khiến khả năng phòng thủ của cô yếu đi, khiến cho anh có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Tô Hà lại ngồi yên một lúc nữa.
Khi cả người tỉnh táo lại, bên tai cùng mặt đều rất đỏ.
Cô thở dài, dọn dẹp xong rồi ra ngoài.
Trên bàn bên ngoài, thức ăn thừa từ tối qua, chén bát lộn xộn và những lon bia vẫn còn đó. Váng dầu nổi trên nước lẩu trông đầy dầu mỡ.
Cô buộc tóc lên và bước tới để dọn dẹp chúng.
Công việc lu bù lên cũng không còn thời gian để tự hỏi. Dọn dẹp xong cái bàn, lại vệ sinh một chút, sắc trời vừa lúc sáng sủa hơn. Tô Hà làm bữa sáng cho mình, ăn xong rồi mới phát hiện cơ thể còn rất mỏi mệt. Cô tựa vào sô pha, nhìn máy tính bảng đã sạc đầy pin, thế là cô cầm lại đây.
Click mở, tùy ý lướt xem WeChat.
Vừa mở ra đã nhìn thấy Chu Ngữ Ngữ gửi tới cái kia.
Còn có “Cô” trả lời hai tin.
Tô Hà khiếp sợ.
Cô trả lời hồi nào chứ?
Một lát sau, cô suy đoán, đây là Tạ Lâu trả lời rồi.
Chu Ngữ Ngữ chắc tức chết mất.
Tô Hà theo bản năng mà vào vòng bản bè, nhìn lướt qua.
Thỏi son vàng trong vòng bạn bè của Chu Ngữ Ngữ đã bị xóa bỏ.
Tô Hà: “……”
Tạ Lâu cái người này đủ tàn nhẫn.
*
Buổi sáng 9 giờ rưỡi.
Tạ Lâu đã gửi một WeChat lại đây.
“Tỉnh chưa?” Vẫn là giọng nói hờ hững kia.
Tô Hà đang lướt điện thoại, trái tim đập lên dữ dội.
Cô chần chờ rồi trả lời anh.
“Tỉnh rồi.”
Tạ Lâu: “Không có gì muốn nói sao?”
Tô Hà: “……”
Nói cái gì bây giờ?!
Tạ Lâu đã phát một giọng nói lại đây: “Haha….”
Tiếng cười kia làm cho gương mặt Tô Hà tái xanh hơn. Cô xoa xoa cái trán, nhìn đồng hồ rồi lại nghĩ hay là nên đi ngủ thôi. Vì thế cô đứng dậy bước vào phòng rồi chuẩn bị ngủ một lát. Mới vừa nằm xuống, điện thoại đã vang lên, người gọi đến là một dãy số lạ ở Hải Thị. Tô Hà ngập ngừng, sợ là bạn học nào đó gọi đến nên bắt máy.
Đầu bên kia, một giọng nói dịu dàng truyền đến: “Là Tô Hà phải không?”
Giọng nói này Tô Hà một chút cũng không quen thuộc. Nhưng người ta đã gọi tên cô, cô chần chờ mới đáp lời: “Là tôi, xin hỏi cô là?”
“Tôi là Hứa Lộ, đầu bếp hiện tại của Tạ Lâu, thật ngại quá, quấy rầy cô rồi.”
Tạ Lâu!
Tô Hà híp mắt, “Không sao cả, không biết cô có chuyện gì muốn tìm tôi?”
“Ở trong điện thoại nói không rõ lắm, có thể hẹn gặp cô được không? Tôi có một số việc muốn thỉnh giáo cô một chút, sẽ không làm chậm trễ nhiều thời gian của cô đâu.” Giọng nói của Hứa Lộ rất dịu dàng, nghe như là một người dễ bị bắt nạt vậy.
Tô Hà nhíu mày: “Nhưng nếu không nói việc gì, thì khả năng là tôi không ra ngoài đấy.”
Hứa Lộ phỏng chừng đoán được Tô Hà không dễ dàng ra ngoài. Cô ta cười một tiếng, trong giọng nói có chút chua xót, “Tôi là đầu bếp mà má Lưu giới thiệu cho Tạ Lâu. Bản thân tôi làm phần lớn đều là cơm Tây, đồ ăn Trung Quốc mấy năm nay mới bắt đầu học, có lẽ là học nghệ không tinh cho nên làm không hợp với khẩu vị của Tạ Lâu. Thật sự tôi có hơi bị đả kích vào sự tự tin, năm nay, rất suy sút.”
“Tôi nghe má Lưu nói cô nấu ăn Tạ Lâu rất vừa lòng cho nên muốn theo cô học tập một chút, hy vọng cô không cần tức giận.” Hứa Lộ kia càng nói càng nhỏ giọng, thoạt nhìn giống như dáng vẻ rất khó chịu.
Tô Hà: “……”
Cô hiểu loại cảm giác này.
Bà ngoại cũng từng bởi vì chịu đả kích mà suy sụp không dậy nổi.
Lúc đấy cô mới mười hai tuổi.
Sau đó bà ngoại đi Châu Âu, đi một chuyến trở về thì tốt rồi. Lấy lại được lòng tin.
Hứa Lộ nhỏ giọng hỏi: “Có thể chứ?”
Tô Hà nhìn bên ngoài bầu trời đầy mây, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô hẹn chỗ nào? Hôm nay có thể chứ?”
Hứa Lộ vừa nghe xong đã lập tức nói: “Có thể, có thể.”
“Địa điểm cô chọn đi, đợi lát nữa tôi sẽ qua đó.”
Hứa Lộ: “Được, vậy nhà hàng Mễ Lai nhé.”
Trong phòng tắm.
Phía trên Tô Hà chỉ còn lại dây đeo màu đen, Tạ Lâu chôn ở xương quai xanh cô, mút hôn một cái. Tô Hà cảm thấy nóng, cơ thể lại mềm nhũn trượt một đường xuống. Anh dùng thân thể đè lên người cô rồi lại dùng tay ôm, không cho cô chạy thoát. Ý thức của Tô Hà tuy rằng mơ hồ nhưng vài động tác kịch liệt kia khiến cô tỉnh táo lên một chút.
Cô khóc đẩy anh ra nhưng đã bị anh lấp kín môi. Đầu lưỡi cả hai đều có mùi rượu, hơi kích thích thần kinh. “Hu hu, Tạ Lâu, anh tránh ra.”
Tạ Lâu kéo dây đeo của cô xuống, tay dùng sức nhéo đến eo cô mềm nhũn, khàn giọng mà nói: “Không say sao?”
Tô Hà kêu khóc. Nhưng đồng thời thân thể cũng rất nóng.
Tạ Lâu cười khẩy một tiếng, túm lấy cô đi về phía bồn tắm, đóng cửa kính lại rồi đẩy Tô Hà đến bồn tắm. Anh vươn tay với lấy vòi hoa sen, điều chỉnh độ ấm, cởi quần áo cô ra rồi xối nước lên người cô. Tạ Lâu vươn tay giày vò cô, làn da trắng nõn kia rất nhanh đã hiện lên vết hôn.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn còn vang lên, tựa như nếu anh không mở cửa thì sẽ không bỏ qua.
Tạ Lâu nhắm mắt, một tay xách theo vòi hoa sen, cúi người với qua hôn lên Tô Hà đang bị nước ấm vây quanh.
Tiếng nói trầm thấp: “Em muốn không?”
Tô Hà gần như tỉnh lại, cô co rúm người lại trong bồn tắm, chỉ cảm thấy nước ấm rất thoải mái. Khóe mắt còn giọt nước mắt tràn ra. Cô nắm chặt mép bồn tắm rồi khẽ lắc đầu, tầm mắt mơ hồ nhìn lên chàng trai cao lớn kia.
Đôi mắt của Tạ Lâu tựa như một con dao nhỏ, ở trên người cô nhìn thấu, sau đó cắn lấy môi dưới, “Tôi đây muốn đến chết rồi.”
*
Trần Diệu vốn dĩ cũng có một chút men say. Lẩu và bia mà bên nhau thật sự khiến người ta say. Mà hiện tại, bia trong cậu ta đã hoàn toàn tỉnh, còn thật sự tỉnh táo.
Hơn nữa còn phẫn nộ phía trên, cậu thiếu chút nữa hộc máu không nói, lúc này ngay cả tay cũng đang run lên.
Cậu không nghĩ tới Tạ Lâu sẽ cầm thú như vậy.
Chuyện này không giống chuyện Tạ Lâu sẽ làm, nhưng sự thật chứng minh, Tạ Lâu trước đây chưa gặp được cô gái mà cậu ta muốn chạm vào thôi.
Trần Diệu đập cửa dữ dội, chửi rủa còn mắng máu chó phun ngập đầy đầu Tạ Lâu.
Sau đó lại gọi tên Tô Hà, kêu cô nhanh chóng tỉnh lại, đừng cho Tạ Lâu có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Nhưng bên trong ngoại trừ tiếng thở dốc cùng âm thanh loảng xoảng thì không ai trả lời cậu cả. Đổi thành chỗ khác, có khả năng Trần Diệu còn có tâm tư thưởng thức một chút.
Nhưng ở chỗ này, cậu không có tâm tư thưởng thức.
Cậu chỉ có phẫn nộ.
Cuối cùng cậu dựa vào trên bàn trà, hai giây sau, cúi người mở ngăn kéo, tìm kiếm công cụ có thể phá cửa.
Cậu một bên tìm kiếm một bên nghĩ có muốn đi vào hay không?
Không đi vào thì không có đạo nghĩa.
Mà đi vào thấy được một ít thứ không nên xem thì nên làm cái gì bây giờ…
Ngay khi cậu tìm được cái búa lớn nhỏ thì cậu đứng thẳng người lên.
Cửa nhà vệ sinh vừa được mở ra, khí nóng ập đến trước mặt. Trần Diệu nắm lấy cây búa xoay đầu lại đã nhìn thấy Tạ Lâu ôm ngang Tô Hà. Áo len có hơi ướt mà dính ở trên người, quần jean cũng ướt một nửa. Mà Tô Hà được quấn trong một chiếc khăn lớn vùi đầu ở ngực anh, đôi chân trắng nõn lộ một chút ra bên ngoài.
Máu nóng xông lên trán Trần Diệu: “Tạ Lâu, cậu con mẹ nó đi chết đi.”
Tạ Lâu lười nhác mà nhíu mắt lại: “Ồn muốn chết.”
Sau đó đi xuống bậc thang, đi đến phòng Tô Hà. Trần Diệu cầm cây búa đuổi kịp, Tạ Lâu đi vào trong phòng, chân dài đẩy một phát cửa bị đóng lại.
Trần Diệu vươn tay đẩy cửa ra.
Tạ Lâu ôm chặt cô gái vào lòng, lạnh lùng thốt lên: “Cậu dám theo vào thì bây giờ tớ sẽ làm cô ấy đấy.”
Trần Diệu nghe được lời này nên dừng bước.
Trong lúc hoảng hốt, cậu mở to hai mắt, “Cho nên, cậu còn chưa chạm vào cô ấy sao?”
Lời nói tràn đầy hoài nghi.
Con sói kia sao có thể có lòng tốt buông tha cho Tô Hà vậy được?
Tạ Lâu cười lạnh một tiếng, tiếp tục cất bước về phía trước. Cánh cửa lại lần nữa bị anh đóng lại.
Trần Diệu đang muốn đưa tay cản lại, sau đó động tác vội ngừng lại mà rút tay về. Dán ở trên ván cửa, nói thật hung hăng: “Tạ Lâu, cậu thành thật chút đi, tớ không đi, tớ ở ngay tại đây. Nếu cậu dám xằng bậy thì tớ lập tức đánh chết cậu.”
*
Trong phòng, Tạ Lâu nghe thấy giọng Trần Diệu bên ngoài kia thì cười lạnh rồi khom lưng đặt Tô Hà lên trên giường. Khăn tắm rơi xuống, Tô Hà đã mơ màng sắp ngủ. Cô đã tắm bằng nước ấm, mùi rượu ngược lại càng hăng hơn. Cô xoay người, tự giác mà tiến vào trong ổ chăn, Tạ Lâu ném chiếc khăn lông trên giá áo kia đi.
Quỳ một gối lên giường, đè ép lên tấm lưng của Tô Hà, cúi đầu hôn lên môi cô.
Tô Hà nhíu mày, vẫn luôn co rúc người lại.
Tạ Lâu bắt lấy bả vai cô, không cho cô trốn thoát.
Lại hôn thêm một lần nữa.
*
Trần Diệu ở bên ngoài chờ vội muốn chết. Cây búa ở trong tay lắc lư trái phải, rất nhiều lần còn hỏi: “Xong chưa đấy? Tớ không lái xe lại đây, tớ đi ké xe cậu nhé.”
Trong phòng là một khung cảnh yên tĩnh, không ai trả lời cậu cả.
Trần Diệu: “Mẹ kiếp.”
Ước chừng mười phút sau, cửa được mở ra. Tạ Lâu đứng ở trong cửa, Trần Diệu đứng ở ngoài cửa, vóc dáng hai người không khác nhau mấy, giống hệt như bức tường vậy, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm đối phương. Tạ Lâu không kiên nhẫn mà xoa xoa khóe môi: “Cút.”
Trần Diệu bĩu môi, ánh mắt muốn nhìn vào bên trong. Thế nhưng Tạ Lâu lại đi trước một bước, rầm—— mà đóng cửa lại.
“Trở về thôi.” Anh nói.
Trần Diệu nhướng mày, buông cây búa xuống. Tay cậu hơi bị đau.
Cậu đuổi theo phía sau Tạ Lâu, nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Tạ Lâu.
Nghĩ thầm.
Mười phút cũng quá ngắn.
Hẳn là không đủ để cậu ta làm gì đâu.
*
Ban ngày độ ấm giảm xuống, còn buổi tối thì lạnh hơn. Tô Hà rúc người trong ổ chăn, có lẽ nguyên nhân là do cồn khiến cho cô một đêm ngủ ngon lành. Sáng sớm hôm sau trời chưa sáng hẳn thì Tô Hà đã tỉnh dậy, nằm trên giường còn không nhớ nỗi chuyện gì xảy ra vào tối hôm qua. Cô từ trong ổ chăn vươn tay lấy điện thoại trên đầu giường.
Phát hiện cánh tay trần trụi.
Cô sửng sốt, lập tức xốc chăn lên một phen.
Cơ thể dưới tấm chăn cũng không có gì để che lại, trần trụi như thế trong ổ chăn, ngay cả quần lót cũng cởi sạch sẽ. Quan trọng nhất chính là cô nhìn đến ngực, cánh tay đều có dấu hôn….
Tô Hà ngốc hai giây, bàn tay nắm lấy chăn hơi hơi run rẩy.
Ký ức cô chợt hiện ra.
Hình ảnh hôn nhau trong phòng tắm hiện lên, cô còn dùng tay ôm lấy cổ anh, như vậy không phải đang nghênh hợp theo ý anh sao?
Ngay sau đó, quần áo bị cởi ra, cô mềm mại mà dựa vào trong vòng tay anh.
Ngực muốn sưng lên, nhiệt độ ở đầu lưỡi anh….
Cô quả thực muốn từ chối nhưng lại ra vẻ mời chào. Cuối cùng, ở trong bồn tắm, anh cúi người hôn lên đôi môi cô, cô dường như cũng không có chút cự tuyệt nào hết.
Tay Tô Hà run rẩy bọc kín chăn.
Nửa ngày không nói gì.
Ký ức tới khúc cô hôn mê ở bồn tắm thì bị gián đoạn. Sau đó cũng nghĩ không ra nữa. Tô Hà xốc chăn lên, đi lấy váy ngủ mặc vào.
Sau đó cô cầm lấy điện thoại tra Baidu.
“Đã xảy ra quan hệ thì thân thể có biến hóa gì không?”
*
Thông tin tra trên Baidu đặc biệt lộn xộn. Nhưng có ghi là sau khi nam nữ phát sinh quan hệ, thân thể có một chút biến hóa. Tô Hà xem xét một chút.
Cùng ngày thường không có gì đặc biệt, chỉ có dấu hôn đặc biệt nhiều. Cô lại cởi váy ngủ ra, nhìn trái ngó phải.
Thế này.
Cả người cô sửng sốt.
Phía sau lưng tất cả đều là dấu hôn.
Tô Hà: “……”
Trên thực tế, không ăn qua thịt heo cũng xem qua heo chạy. Trước kia cô đã xem qua phim người lớn, cũng nghe một ít người nói qua cảm thụ này nọ. Nói cách khác, Tạ Lâu ngoại trừ hôn cô ra thì còn chưa hoàn toàn chạm vào cô. Tô Hà ngã ngồi ở trên giường với suy nghĩ lung tung, nhưng lại có một thứ rõ ràng. Có lẽ bản thân cô cho phép anh ở trong phòng tắm đối với cô như thế.
Rượu bia là môi giới.
Tâm tình bị ảnh hưởng đều là nhân tố.
Nghĩ vậy, Tô Hà nói chung cũng biết rõ tâm tư của mình.
Chàng trai duy nhất mà mình thích qua, nhiều năm sau lại theo đuổi mình. Nỗi cô đơn bị mẹ bỏ rơi khiến khả năng phòng thủ của cô yếu đi, khiến cho anh có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Tô Hà lại ngồi yên một lúc nữa.
Khi cả người tỉnh táo lại, bên tai cùng mặt đều rất đỏ.
Cô thở dài, dọn dẹp xong rồi ra ngoài.
Trên bàn bên ngoài, thức ăn thừa từ tối qua, chén bát lộn xộn và những lon bia vẫn còn đó. Váng dầu nổi trên nước lẩu trông đầy dầu mỡ.
Cô buộc tóc lên và bước tới để dọn dẹp chúng.
Công việc lu bù lên cũng không còn thời gian để tự hỏi. Dọn dẹp xong cái bàn, lại vệ sinh một chút, sắc trời vừa lúc sáng sủa hơn. Tô Hà làm bữa sáng cho mình, ăn xong rồi mới phát hiện cơ thể còn rất mỏi mệt. Cô tựa vào sô pha, nhìn máy tính bảng đã sạc đầy pin, thế là cô cầm lại đây.
Click mở, tùy ý lướt xem WeChat.
Vừa mở ra đã nhìn thấy Chu Ngữ Ngữ gửi tới cái kia.
Còn có “Cô” trả lời hai tin.
Tô Hà khiếp sợ.
Cô trả lời hồi nào chứ?
Một lát sau, cô suy đoán, đây là Tạ Lâu trả lời rồi.
Chu Ngữ Ngữ chắc tức chết mất.
Tô Hà theo bản năng mà vào vòng bản bè, nhìn lướt qua.
Thỏi son vàng trong vòng bạn bè của Chu Ngữ Ngữ đã bị xóa bỏ.
Tô Hà: “……”
Tạ Lâu cái người này đủ tàn nhẫn.
*
Buổi sáng 9 giờ rưỡi.
Tạ Lâu đã gửi một WeChat lại đây.
“Tỉnh chưa?” Vẫn là giọng nói hờ hững kia.
Tô Hà đang lướt điện thoại, trái tim đập lên dữ dội.
Cô chần chờ rồi trả lời anh.
“Tỉnh rồi.”
Tạ Lâu: “Không có gì muốn nói sao?”
Tô Hà: “……”
Nói cái gì bây giờ?!
Tạ Lâu đã phát một giọng nói lại đây: “Haha….”
Tiếng cười kia làm cho gương mặt Tô Hà tái xanh hơn. Cô xoa xoa cái trán, nhìn đồng hồ rồi lại nghĩ hay là nên đi ngủ thôi. Vì thế cô đứng dậy bước vào phòng rồi chuẩn bị ngủ một lát. Mới vừa nằm xuống, điện thoại đã vang lên, người gọi đến là một dãy số lạ ở Hải Thị. Tô Hà ngập ngừng, sợ là bạn học nào đó gọi đến nên bắt máy.
Đầu bên kia, một giọng nói dịu dàng truyền đến: “Là Tô Hà phải không?”
Giọng nói này Tô Hà một chút cũng không quen thuộc. Nhưng người ta đã gọi tên cô, cô chần chờ mới đáp lời: “Là tôi, xin hỏi cô là?”
“Tôi là Hứa Lộ, đầu bếp hiện tại của Tạ Lâu, thật ngại quá, quấy rầy cô rồi.”
Tạ Lâu!
Tô Hà híp mắt, “Không sao cả, không biết cô có chuyện gì muốn tìm tôi?”
“Ở trong điện thoại nói không rõ lắm, có thể hẹn gặp cô được không? Tôi có một số việc muốn thỉnh giáo cô một chút, sẽ không làm chậm trễ nhiều thời gian của cô đâu.” Giọng nói của Hứa Lộ rất dịu dàng, nghe như là một người dễ bị bắt nạt vậy.
Tô Hà nhíu mày: “Nhưng nếu không nói việc gì, thì khả năng là tôi không ra ngoài đấy.”
Hứa Lộ phỏng chừng đoán được Tô Hà không dễ dàng ra ngoài. Cô ta cười một tiếng, trong giọng nói có chút chua xót, “Tôi là đầu bếp mà má Lưu giới thiệu cho Tạ Lâu. Bản thân tôi làm phần lớn đều là cơm Tây, đồ ăn Trung Quốc mấy năm nay mới bắt đầu học, có lẽ là học nghệ không tinh cho nên làm không hợp với khẩu vị của Tạ Lâu. Thật sự tôi có hơi bị đả kích vào sự tự tin, năm nay, rất suy sút.”
“Tôi nghe má Lưu nói cô nấu ăn Tạ Lâu rất vừa lòng cho nên muốn theo cô học tập một chút, hy vọng cô không cần tức giận.” Hứa Lộ kia càng nói càng nhỏ giọng, thoạt nhìn giống như dáng vẻ rất khó chịu.
Tô Hà: “……”
Cô hiểu loại cảm giác này.
Bà ngoại cũng từng bởi vì chịu đả kích mà suy sụp không dậy nổi.
Lúc đấy cô mới mười hai tuổi.
Sau đó bà ngoại đi Châu Âu, đi một chuyến trở về thì tốt rồi. Lấy lại được lòng tin.
Hứa Lộ nhỏ giọng hỏi: “Có thể chứ?”
Tô Hà nhìn bên ngoài bầu trời đầy mây, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô hẹn chỗ nào? Hôm nay có thể chứ?”
Hứa Lộ vừa nghe xong đã lập tức nói: “Có thể, có thể.”
“Địa điểm cô chọn đi, đợi lát nữa tôi sẽ qua đó.”
Hứa Lộ: “Được, vậy nhà hàng Mễ Lai nhé.”
Bình luận truyện