Cô Ấy Rất Đáng Yêu
Chương 26
Edit: Nấm
Beta: TH + Er
Trước khi đi ngủ, Cố Duyên Xuyên đã có một cuộc đấu tranh tâm lý rất khó khăn và lâu dài.
Chuyện này không giống với hành động nắm tay hay là xoa đầu bình thường.
Cô nam quả nữ, ngủ chung một giường, hai cụm từ này nói ra thì có thể khiến cho người khác suy nghĩ những chuyện viển vông.
Bạn nhỏ cùng bàn của anh bị sốt đến nỗi hôn mê nên mới có thể nói ra những lời đó, nhưng anh lại rất tỉnh táo. Nếu anh thật sự nằm xuống và ngủ cùng cô thì chẳng khác nào anh thừa dịp lúc cô mơ màng mà bắt nạt và cợt nhả cô vậy.
Nhưng đôi tay nhỏ nhắn mềm mại và lạnh lẽo của cô nắm tay anh rất chặt, lông mày lá liễu nhíu lại, toàn thân cô cuộn thành quả bóng nhỏ, có vẻ cô bị lạnh nên vô cùng khó chịu.
Cố Duyên Xuyên không đành lòng, anh do dự nhiều lần, cuối cùng cũng nhấc chăn lên, rồi nằm xuống.
Anh nghĩ thứ quan trọng nhất chính là đạo đức của mình, bạn nhỏ ngồi cùng bàn bị bệnh đáng thương như vậy. Anh ngoại trừ đau lòng và thương tiếc thì không nên xuất hiện thêm tâm tư gì khác.
Nhưng mọi thứ lại không được như mong muốn.
Anh nằm xuống, giây đầu tiên ôm cô, trái tim anh run rẩy dữ dội, máu trong cơ thể như bị đốt cháy.
Cơ thể mềm mại và hương thơm của cô gái ngay bên cạnh anh, giống như cô không mặc gì bên trong. Cách một chiếc váy ngủ mỏng manh, anh có thể cảm nhận được rõ ngực mềm mại đẫy đà của cô.
Tương phản rõ rệt với lồng ngực cứng như đá của anh.
Đến lúc này, Cố Duyên Xuyên mới phát hiện hóa ra lúc nữ sinh đi ngủ thì sẽ không mặc cái kia, và... Hóa ra bạn học nhỏ ngồi cùng bàn lại dậy thì thành công như vậy.
Cảm giác mềm mại đến khó tin, thậm chí anh còn bị kích thích muốn sờ lên đó, bóp một cái.
Dùng toàn bộ sức lực để kiềm chế lại, nhịn rồi lại nhịn, anh sẽ không áp dụng ý nghĩ vừa rồi vào thực tiễn.
Miệng lưỡi Cố Duyên Xuyên khô khốc. Lần đầu tiên trong đời anh được nếm được cái gọi là ngọt ngào nhưng thực chất là tra tấn đến tận xương tủy. Cũng là lần đầu tiên, anh nhận ra thứ đạo đức quan trọng của mình không thể tồn tại khi ở bên cạnh bạn nhỏ ngồi cùng bàn.
Nếu còn ôm nữa thì sẽ chết mất. Anh chủ động cách xa cô một khoảng, muốn mình tỉnh táo lại một chút.
Nhưng Kiều Hạ lại không muốn, cô thật sự rất lạnh.
Cái lạnh kia hình như ở trong người, đắp bao nhiêu chăn cũng không hề có tác dụng. Thật vất vả mới cảm nhận được một chút ấm áp, cô không muốn mất đi dù chỉ một chút.
Vậy nên, lúc anh vừa buông cô ra, Kiều Hạ lập tức theo phản xạ ôm chặt, đôi chân thon dài gắt gao quấn chặt anh, tay nhỏ lạnh như băng thăm dò vào trong áo anh, cả người dán trên người anh, tính toán hấp thụ ấm áp trên người anh nhiều hơn.
Cả người Cố Duyên Xuyên cứng đờ, cái dây tên là lý trí kia suýt chút nữa bị kéo đứt phựt.
Anh thật sự không thể ép được ngọn lửa đang cháy trong lòng xuống. Anh quyết tâm tách cô ra, đi xuống lầu mua cho cô túi chườm nóng.
Trong lúc ngủ mơ, ký ức Kiều Hạ xuất hiện một mảng lộn xộn. Không biết là lúc còn nhỏ hay hiện tại, người trước mặt cứ ôm chặt anh, không chịu buông tay, "Đừng đi."
"Con không cần váy, không cần thú bông, về sau con nhất định sẽ ngoan ngoãn. Người đừng bỏ con lại được không?"
Trong giọng nói làm nũng của cô dường như còn còn có một chút uất ức và cầu xin, khiến cho trái tim được làm từ tường đồng vách sắt của anh vì cô mà biến thành cuộn chỉ mềm.
Cuối cùng cơ thể phải chịu đựng sự dày vò và tra tấn của anh vẫn không thể đánh lại sự đau lòng của cô.
"Được." Cố Duyên Xuyên trở tay ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng, giọng nói khàn khàn và dịu dàng, nghiêm túc giống như đang lập lời thề, "Không bỏ em, tôi vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh em."
Kiều Hạ sau khi được trấn an thì áp mặt lên ngực anh, cảm thấy hài lòng rồi ngủ tiếp, hơn nữa còn mơ một giấc mơ đẹp.
Còn Cố Duyên Xuyên thì mất ngủ cả đêm, đến bốn, năm giờ sáng vẫn còn rộn rạo. Ngọn lửa trong người mãi mới bình tĩnh lại, anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Mặt trăng và ánh sao cùng nhau biến mất, ánh nắng đầu tiên chiếu qua rèm cửa sổ, tia sáng mỏng manh lọt vào căn phòng.
Ngày hôm qua ngủ quá lâu nên hôm nay Kiều Hạ dậy rất sớm, cô chậm rãi mở mắt, ý thức hỗn loạn vẫn trở lại hoàn toàn.
Kết quả vừa mở mắt, cô phát hiện mình dùng cả chân lẫn tay ôm Cố Duyên Xuyên giống như gấu Koala!
Mặt cô nhanh chóng đỏ lên, trong lòng kinh ngạc "thịch" một tiếng.
Bởi vì lần trước cô đã có một giấc mơ rất xấu hổ ở kí túc xá, có vết xe đổ này, phản ứng đầu tiên của Kiều Hạ không phải là cô bị anh làm gì, mà là tại sao cô lại có giấc mơ như vậy!
Hơn nữa nam chính trong giấc mơ của cô lại là Cố Duyên Xuyên.
Rõ ràng gần đây cô đã không còn đọc xe chấn nữa mà! Chẳng lẽ ban ngày có chút suy nghĩ với anh nên ban đêm sẽ mơ thấy sao...
Quan trọng hơn là, cảnh tượng trong mơ lần trước của cô chỉ là mơ hồ, chỉ là một hình bóng, nhưng lần này, mỗi một hình ảnh đều thấy rất rõ ràng!
Người trước mắt có đôi mắt hoa đào dài và nhỏ, mày kiếm mạnh mẽ. Còn cả bộ dạng thanh cao và lạnh lùng nữa, nhìn qua giống hệt Cố Duyên Xuyên, không khác chút nào.
Kiều Hạ động đậy, tay vô ý đụng vào cơ bụng rắn chắc của anh thì càng thêm kinh ngạc, sao cảm giác cũng rõ ràng như vậy!
Xem ra giấc mơ này không chỉ có độ phân giải cao mà còn là phiên bản 4D.
Quá thần kỳ! Trong lòng Kiều Hạ sợ hãi than một tiếng, cô không nhịn được muốn sờ thêm một chút.
Tay vừa đặt lên, chưa kịp sờ thì chàng trai vốn dĩ đang nhắm mắt ngủ say đột nhiên mở mắt, bắt lấy đôi tay không an phận của cô, trở người một cái đè cô xuống.
"Làm gì vậy?" Ánh mắt anh u ám, bên trong toát ra đốm lửa, âm thanh khàn khàn kỳ lạ
"Tớ..." Môi Kiều Hạ giật giật, vừa mới nói ra một chữ thì đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng.
Vừa rồi lúc bị anh đè xuống, đầu cô không cẩn thận đập vào thành giường. Cảm giác đau đớn vô cùng mạnh mẽ ập đến, không thể không cảm nhận được.
Đồng thời cũng gián tiếp chứng minh rằng không phải là cô đang nằm mơ mà là cô thật sự đang sờ cơ bụng anh!
Kiều Hạ bị ý nghĩ này dọa sợ, mắt hạnh trừng to, ôm chút hi vọng cuối cùng, lắp bắp hỏi, "Chẳng lẽ không giống với lần trước là đang nằm mơ sao?"
Những nghi ngờ trong lòng Cố Duyên Xuyên đã được giải đáp, hóa ra bạn nhỏ ngồi cùng bàn cho rằng mình đang nằm mơ, nên lá gan mới lớn như vậy.
Trong mắt anh xẹt qua ý cười nghiền ngẫm, trả lời cô: "Đây không phải là mơ."
Hu hu hu, hy vọng tan vỡ! Trái tim Kiều Hạ như tro tàn, có thể biến cô thành chuột chũi để cô đào hố chui xuống ngay bây giờ không?
Cố Duyên Xuyên không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội trêu chọc bạn nhỏ ngồi cùng bàn được. Anh cúi đầu, ghé sát mặt cô, cố ý hỏi, "Trước kia cậu cũng từng mơ thấy tớ sao? Trong giấc mơ đó của cậu, hai chúng ta đang làm gì thế?"
Tất cả hơi thở ấm áp của anh đều phả vào gò má cô, cảm giác như lông vũ chậm rãi quét qua.
Mặt Kiều Hạ lập tức đỏ lên, những hình ảnh nóng bỏng trong giấc mơ lúc trước lại hiện ra trong đầu.
Nhưng dù có ra sao cô cũng sẽ không nói chuyện này cho anh biết.
"Không có gì đặc biệt đâu, chỉ là mơ thấy chúng ta tự học cùng nhau ở thư viện thôi."
Cô nói dối, trên mặt cố gắng bày ra vẻ kiên định, nhưng lại không biết rằng ánh mắt hơi lóe sáng của mình đã tiết lộ bí mật.
Cố Duyên Xuyên biết nhưng không vạch trần, cười như không cười nhìn cô.
Hóa ra bạn nhỏ ngồi cùng bàn không phải cái gì cũng không hiểu, cũng sẽ có giấc mơ kia...
Kiều Hạ bị anh nhìn thì hơi chột dạ, đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng, vẻ mặt nghiêm chỉnh, "Cậu, cậu... Cậu sao lại nằm trên giường của tớ?"
Đêm qua, cô rất yên tâm ở cùng phòng với anh, bởi vì cô tin tưởng nhân phẩm của anh, tin anh không phải là loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Chẳng lẽ phán đoán của cô đã sai?
"Nửa đêm cậu kêu lạnh, cầm lấy tay tớ không chịu buông, còn nói muốn tớ ôm cậu ngủ." Lời Cố Duyên Xuyên nói là thật, giải thích cũng rất bình tĩnh và tự nhiên.
Bị anh nhắc nhở như vậy, cuối cùng Kiều Hạ cũng nhớ ra vài hình ảnh không rõ ràng.
Cho nên, tối hôm qua là do cô ầm ĩ nháo nhất định muốn Cố Duyên Xuyên ôm mình ngủ. Sáng sớm hôm nay cũng là cô chủ động sờ cơ bụng người ta. Mà bây giờ, tư thế nằm của hai ngươi họ, anh trên cô dưới thân mật như vậy...
Giờ bỏ chạy cũng vô dụng, cô muốn đào hố chôn mình luôn.
"Cậu, cậu mau ngồi dậy đi!"
Mặt Kiều Hạ nóng đến nỗi muốn nổ tung, cam chịu nhắm mắt lại. Cô nhỏ giọng thúc giục, hoàn toàn không phát hiện ra hai dây váy ngủ của mình đã tuột khỏi vai.
Cố Duyên Xuyên vừa cúi đầu đã nhìn thấy đường cong ở cổ đẹp đẽ của cô, xương quai xanh tinh xảo, da thịt trên mặt bóng loáng nhẵn nhụi, trắng tinh.
Nhìn xuống thêm chút nữa là có thể thấy được hai bầu ngực mềm trắng nõn, rãnh ngực sâu hút do thở đều đặn mà phập phồng lên xuống.
Đêm qua trời tối nên không thấy rõ, chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc lúc cô dựa vào. Nhưng lúc này, hình ảnh vô cùng đẹp này rơi toàn bộ vào mắt anh, khiến anh nhìn đến thất thần trong chốc lát.
Kiều Hạ đợi mấy chục giây cũng không thấy Cố Duyên Xuyên đứng lên, cô giẫy giụa muốn thoát ra..
Cơ thể vừa cử động được mấy cái, cô bỗng cảm nhận được có cái gì cứng cứng trên bụng.
Cô ngây ngẩn cả người một cách kỳ quái, trước khi cô kịp phản ứng lại thì Cố Duyên Xuyên đã buông cánh tay đang ôm chặt cô ra.
"Tớ đi tắm một chút." Giọng anh khàn khàn, bước nhanh vào nhà vệ sinh.
Không bao lâu, bên trong đã truyền ra tiếng nước ào ào.
"!!!" Kiều Hạ nghĩ kĩ lại rồi phát hiện ra vừa rồi thứ cứng cứng kia là cái gì.
Xấu hổ đến nỗi hít thở không thông, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sữa của cô lập tức hồng hồng, xấu hổ đến mức dùng chăn che mặt mình.
Mọi người đều là sau khi say rượu mới làm cái kia, sao cô lại xém chút nữa thì đốt lửa... Đợi lát nữa anh tắm rồi đi ra, cô phải đối mặt với anh như thế nào đây!
Cố Duyên Xuyên nhanh chóng tắm nước lạnh, sau khi đi ra, nhìn thấy bạn nhỏ ngồi cùng bàn y hệt đà điểu, vùi cả người vào trong chăn.
Anh đi tới ngồi xuống, lật chăn ra, giọng nói mang theo ý cười, "Đừng làm vậy nữa."
Kiều Hạ không chịu đi ra, chỉ lộ ra đôi mắt to đen láy, tội nghiệp cầu xin, "Chuyện đó... Chúng ta cùng nhau quên chuyện vừa rồi đi, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, được không?"
Lông mi cô vừa dài vừa cong như cánh bướm rung rinh không ngừng, bộ dạng thẹn thùng của cô gái như vậy khiến Cố Duyên Xuyên càng nhìn càng thích, càng nhìn lại càng muốn trêu chọc cô.
"Không được." Anh nén cười, giả vờ bày ra thái độ cứng rắn.
Kiều Hạ ngây ngốc nhìn anh, lúc này anh không phải nên thuận theo đáp ứng, sau đó từ nay về sẽ không ai nhắc tới nữa, đỡ xấu hổ sao?
Cố Duyên Xuyên kéo chăn của cô xuống, nhắc lại nợ cũ, "Cậu thừa dịp tớ ngủ mà sờ soạng tớ. Cậu quên cậu đã làm gì với tớ rồi sao?"
Kiều Hạ kinh ngạc trừng mắt nhìn anh, vô cùng khó tin, "Nhưng mình không phải cố ý mà, hơn nữa sờ cũng đã sờ, giờ phải làm sao chứ? Chẳng lẽ mình phải để cậu sờ lại sao?"
Cô dùng giọng điệu khoa trương hỏi lại, muốn khiến anh xấu hổ, nhưng không ngờ da mặt của anh còn dày hơn cô.
Lời đã nói ra, Cố Duyên Xuyên hình như đang suy nghĩ một chút, rồi mới gật đầu, môi cong lên, "Được, như vậy cũng được."
Kiều Hạ: "?"
Beta: TH + Er
Trước khi đi ngủ, Cố Duyên Xuyên đã có một cuộc đấu tranh tâm lý rất khó khăn và lâu dài.
Chuyện này không giống với hành động nắm tay hay là xoa đầu bình thường.
Cô nam quả nữ, ngủ chung một giường, hai cụm từ này nói ra thì có thể khiến cho người khác suy nghĩ những chuyện viển vông.
Bạn nhỏ cùng bàn của anh bị sốt đến nỗi hôn mê nên mới có thể nói ra những lời đó, nhưng anh lại rất tỉnh táo. Nếu anh thật sự nằm xuống và ngủ cùng cô thì chẳng khác nào anh thừa dịp lúc cô mơ màng mà bắt nạt và cợt nhả cô vậy.
Nhưng đôi tay nhỏ nhắn mềm mại và lạnh lẽo của cô nắm tay anh rất chặt, lông mày lá liễu nhíu lại, toàn thân cô cuộn thành quả bóng nhỏ, có vẻ cô bị lạnh nên vô cùng khó chịu.
Cố Duyên Xuyên không đành lòng, anh do dự nhiều lần, cuối cùng cũng nhấc chăn lên, rồi nằm xuống.
Anh nghĩ thứ quan trọng nhất chính là đạo đức của mình, bạn nhỏ ngồi cùng bàn bị bệnh đáng thương như vậy. Anh ngoại trừ đau lòng và thương tiếc thì không nên xuất hiện thêm tâm tư gì khác.
Nhưng mọi thứ lại không được như mong muốn.
Anh nằm xuống, giây đầu tiên ôm cô, trái tim anh run rẩy dữ dội, máu trong cơ thể như bị đốt cháy.
Cơ thể mềm mại và hương thơm của cô gái ngay bên cạnh anh, giống như cô không mặc gì bên trong. Cách một chiếc váy ngủ mỏng manh, anh có thể cảm nhận được rõ ngực mềm mại đẫy đà của cô.
Tương phản rõ rệt với lồng ngực cứng như đá của anh.
Đến lúc này, Cố Duyên Xuyên mới phát hiện hóa ra lúc nữ sinh đi ngủ thì sẽ không mặc cái kia, và... Hóa ra bạn học nhỏ ngồi cùng bàn lại dậy thì thành công như vậy.
Cảm giác mềm mại đến khó tin, thậm chí anh còn bị kích thích muốn sờ lên đó, bóp một cái.
Dùng toàn bộ sức lực để kiềm chế lại, nhịn rồi lại nhịn, anh sẽ không áp dụng ý nghĩ vừa rồi vào thực tiễn.
Miệng lưỡi Cố Duyên Xuyên khô khốc. Lần đầu tiên trong đời anh được nếm được cái gọi là ngọt ngào nhưng thực chất là tra tấn đến tận xương tủy. Cũng là lần đầu tiên, anh nhận ra thứ đạo đức quan trọng của mình không thể tồn tại khi ở bên cạnh bạn nhỏ ngồi cùng bàn.
Nếu còn ôm nữa thì sẽ chết mất. Anh chủ động cách xa cô một khoảng, muốn mình tỉnh táo lại một chút.
Nhưng Kiều Hạ lại không muốn, cô thật sự rất lạnh.
Cái lạnh kia hình như ở trong người, đắp bao nhiêu chăn cũng không hề có tác dụng. Thật vất vả mới cảm nhận được một chút ấm áp, cô không muốn mất đi dù chỉ một chút.
Vậy nên, lúc anh vừa buông cô ra, Kiều Hạ lập tức theo phản xạ ôm chặt, đôi chân thon dài gắt gao quấn chặt anh, tay nhỏ lạnh như băng thăm dò vào trong áo anh, cả người dán trên người anh, tính toán hấp thụ ấm áp trên người anh nhiều hơn.
Cả người Cố Duyên Xuyên cứng đờ, cái dây tên là lý trí kia suýt chút nữa bị kéo đứt phựt.
Anh thật sự không thể ép được ngọn lửa đang cháy trong lòng xuống. Anh quyết tâm tách cô ra, đi xuống lầu mua cho cô túi chườm nóng.
Trong lúc ngủ mơ, ký ức Kiều Hạ xuất hiện một mảng lộn xộn. Không biết là lúc còn nhỏ hay hiện tại, người trước mặt cứ ôm chặt anh, không chịu buông tay, "Đừng đi."
"Con không cần váy, không cần thú bông, về sau con nhất định sẽ ngoan ngoãn. Người đừng bỏ con lại được không?"
Trong giọng nói làm nũng của cô dường như còn còn có một chút uất ức và cầu xin, khiến cho trái tim được làm từ tường đồng vách sắt của anh vì cô mà biến thành cuộn chỉ mềm.
Cuối cùng cơ thể phải chịu đựng sự dày vò và tra tấn của anh vẫn không thể đánh lại sự đau lòng của cô.
"Được." Cố Duyên Xuyên trở tay ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng, giọng nói khàn khàn và dịu dàng, nghiêm túc giống như đang lập lời thề, "Không bỏ em, tôi vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh em."
Kiều Hạ sau khi được trấn an thì áp mặt lên ngực anh, cảm thấy hài lòng rồi ngủ tiếp, hơn nữa còn mơ một giấc mơ đẹp.
Còn Cố Duyên Xuyên thì mất ngủ cả đêm, đến bốn, năm giờ sáng vẫn còn rộn rạo. Ngọn lửa trong người mãi mới bình tĩnh lại, anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Mặt trăng và ánh sao cùng nhau biến mất, ánh nắng đầu tiên chiếu qua rèm cửa sổ, tia sáng mỏng manh lọt vào căn phòng.
Ngày hôm qua ngủ quá lâu nên hôm nay Kiều Hạ dậy rất sớm, cô chậm rãi mở mắt, ý thức hỗn loạn vẫn trở lại hoàn toàn.
Kết quả vừa mở mắt, cô phát hiện mình dùng cả chân lẫn tay ôm Cố Duyên Xuyên giống như gấu Koala!
Mặt cô nhanh chóng đỏ lên, trong lòng kinh ngạc "thịch" một tiếng.
Bởi vì lần trước cô đã có một giấc mơ rất xấu hổ ở kí túc xá, có vết xe đổ này, phản ứng đầu tiên của Kiều Hạ không phải là cô bị anh làm gì, mà là tại sao cô lại có giấc mơ như vậy!
Hơn nữa nam chính trong giấc mơ của cô lại là Cố Duyên Xuyên.
Rõ ràng gần đây cô đã không còn đọc xe chấn nữa mà! Chẳng lẽ ban ngày có chút suy nghĩ với anh nên ban đêm sẽ mơ thấy sao...
Quan trọng hơn là, cảnh tượng trong mơ lần trước của cô chỉ là mơ hồ, chỉ là một hình bóng, nhưng lần này, mỗi một hình ảnh đều thấy rất rõ ràng!
Người trước mắt có đôi mắt hoa đào dài và nhỏ, mày kiếm mạnh mẽ. Còn cả bộ dạng thanh cao và lạnh lùng nữa, nhìn qua giống hệt Cố Duyên Xuyên, không khác chút nào.
Kiều Hạ động đậy, tay vô ý đụng vào cơ bụng rắn chắc của anh thì càng thêm kinh ngạc, sao cảm giác cũng rõ ràng như vậy!
Xem ra giấc mơ này không chỉ có độ phân giải cao mà còn là phiên bản 4D.
Quá thần kỳ! Trong lòng Kiều Hạ sợ hãi than một tiếng, cô không nhịn được muốn sờ thêm một chút.
Tay vừa đặt lên, chưa kịp sờ thì chàng trai vốn dĩ đang nhắm mắt ngủ say đột nhiên mở mắt, bắt lấy đôi tay không an phận của cô, trở người một cái đè cô xuống.
"Làm gì vậy?" Ánh mắt anh u ám, bên trong toát ra đốm lửa, âm thanh khàn khàn kỳ lạ
"Tớ..." Môi Kiều Hạ giật giật, vừa mới nói ra một chữ thì đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng.
Vừa rồi lúc bị anh đè xuống, đầu cô không cẩn thận đập vào thành giường. Cảm giác đau đớn vô cùng mạnh mẽ ập đến, không thể không cảm nhận được.
Đồng thời cũng gián tiếp chứng minh rằng không phải là cô đang nằm mơ mà là cô thật sự đang sờ cơ bụng anh!
Kiều Hạ bị ý nghĩ này dọa sợ, mắt hạnh trừng to, ôm chút hi vọng cuối cùng, lắp bắp hỏi, "Chẳng lẽ không giống với lần trước là đang nằm mơ sao?"
Những nghi ngờ trong lòng Cố Duyên Xuyên đã được giải đáp, hóa ra bạn nhỏ ngồi cùng bàn cho rằng mình đang nằm mơ, nên lá gan mới lớn như vậy.
Trong mắt anh xẹt qua ý cười nghiền ngẫm, trả lời cô: "Đây không phải là mơ."
Hu hu hu, hy vọng tan vỡ! Trái tim Kiều Hạ như tro tàn, có thể biến cô thành chuột chũi để cô đào hố chui xuống ngay bây giờ không?
Cố Duyên Xuyên không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội trêu chọc bạn nhỏ ngồi cùng bàn được. Anh cúi đầu, ghé sát mặt cô, cố ý hỏi, "Trước kia cậu cũng từng mơ thấy tớ sao? Trong giấc mơ đó của cậu, hai chúng ta đang làm gì thế?"
Tất cả hơi thở ấm áp của anh đều phả vào gò má cô, cảm giác như lông vũ chậm rãi quét qua.
Mặt Kiều Hạ lập tức đỏ lên, những hình ảnh nóng bỏng trong giấc mơ lúc trước lại hiện ra trong đầu.
Nhưng dù có ra sao cô cũng sẽ không nói chuyện này cho anh biết.
"Không có gì đặc biệt đâu, chỉ là mơ thấy chúng ta tự học cùng nhau ở thư viện thôi."
Cô nói dối, trên mặt cố gắng bày ra vẻ kiên định, nhưng lại không biết rằng ánh mắt hơi lóe sáng của mình đã tiết lộ bí mật.
Cố Duyên Xuyên biết nhưng không vạch trần, cười như không cười nhìn cô.
Hóa ra bạn nhỏ ngồi cùng bàn không phải cái gì cũng không hiểu, cũng sẽ có giấc mơ kia...
Kiều Hạ bị anh nhìn thì hơi chột dạ, đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng, vẻ mặt nghiêm chỉnh, "Cậu, cậu... Cậu sao lại nằm trên giường của tớ?"
Đêm qua, cô rất yên tâm ở cùng phòng với anh, bởi vì cô tin tưởng nhân phẩm của anh, tin anh không phải là loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Chẳng lẽ phán đoán của cô đã sai?
"Nửa đêm cậu kêu lạnh, cầm lấy tay tớ không chịu buông, còn nói muốn tớ ôm cậu ngủ." Lời Cố Duyên Xuyên nói là thật, giải thích cũng rất bình tĩnh và tự nhiên.
Bị anh nhắc nhở như vậy, cuối cùng Kiều Hạ cũng nhớ ra vài hình ảnh không rõ ràng.
Cho nên, tối hôm qua là do cô ầm ĩ nháo nhất định muốn Cố Duyên Xuyên ôm mình ngủ. Sáng sớm hôm nay cũng là cô chủ động sờ cơ bụng người ta. Mà bây giờ, tư thế nằm của hai ngươi họ, anh trên cô dưới thân mật như vậy...
Giờ bỏ chạy cũng vô dụng, cô muốn đào hố chôn mình luôn.
"Cậu, cậu mau ngồi dậy đi!"
Mặt Kiều Hạ nóng đến nỗi muốn nổ tung, cam chịu nhắm mắt lại. Cô nhỏ giọng thúc giục, hoàn toàn không phát hiện ra hai dây váy ngủ của mình đã tuột khỏi vai.
Cố Duyên Xuyên vừa cúi đầu đã nhìn thấy đường cong ở cổ đẹp đẽ của cô, xương quai xanh tinh xảo, da thịt trên mặt bóng loáng nhẵn nhụi, trắng tinh.
Nhìn xuống thêm chút nữa là có thể thấy được hai bầu ngực mềm trắng nõn, rãnh ngực sâu hút do thở đều đặn mà phập phồng lên xuống.
Đêm qua trời tối nên không thấy rõ, chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc lúc cô dựa vào. Nhưng lúc này, hình ảnh vô cùng đẹp này rơi toàn bộ vào mắt anh, khiến anh nhìn đến thất thần trong chốc lát.
Kiều Hạ đợi mấy chục giây cũng không thấy Cố Duyên Xuyên đứng lên, cô giẫy giụa muốn thoát ra..
Cơ thể vừa cử động được mấy cái, cô bỗng cảm nhận được có cái gì cứng cứng trên bụng.
Cô ngây ngẩn cả người một cách kỳ quái, trước khi cô kịp phản ứng lại thì Cố Duyên Xuyên đã buông cánh tay đang ôm chặt cô ra.
"Tớ đi tắm một chút." Giọng anh khàn khàn, bước nhanh vào nhà vệ sinh.
Không bao lâu, bên trong đã truyền ra tiếng nước ào ào.
"!!!" Kiều Hạ nghĩ kĩ lại rồi phát hiện ra vừa rồi thứ cứng cứng kia là cái gì.
Xấu hổ đến nỗi hít thở không thông, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sữa của cô lập tức hồng hồng, xấu hổ đến mức dùng chăn che mặt mình.
Mọi người đều là sau khi say rượu mới làm cái kia, sao cô lại xém chút nữa thì đốt lửa... Đợi lát nữa anh tắm rồi đi ra, cô phải đối mặt với anh như thế nào đây!
Cố Duyên Xuyên nhanh chóng tắm nước lạnh, sau khi đi ra, nhìn thấy bạn nhỏ ngồi cùng bàn y hệt đà điểu, vùi cả người vào trong chăn.
Anh đi tới ngồi xuống, lật chăn ra, giọng nói mang theo ý cười, "Đừng làm vậy nữa."
Kiều Hạ không chịu đi ra, chỉ lộ ra đôi mắt to đen láy, tội nghiệp cầu xin, "Chuyện đó... Chúng ta cùng nhau quên chuyện vừa rồi đi, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, được không?"
Lông mi cô vừa dài vừa cong như cánh bướm rung rinh không ngừng, bộ dạng thẹn thùng của cô gái như vậy khiến Cố Duyên Xuyên càng nhìn càng thích, càng nhìn lại càng muốn trêu chọc cô.
"Không được." Anh nén cười, giả vờ bày ra thái độ cứng rắn.
Kiều Hạ ngây ngốc nhìn anh, lúc này anh không phải nên thuận theo đáp ứng, sau đó từ nay về sẽ không ai nhắc tới nữa, đỡ xấu hổ sao?
Cố Duyên Xuyên kéo chăn của cô xuống, nhắc lại nợ cũ, "Cậu thừa dịp tớ ngủ mà sờ soạng tớ. Cậu quên cậu đã làm gì với tớ rồi sao?"
Kiều Hạ kinh ngạc trừng mắt nhìn anh, vô cùng khó tin, "Nhưng mình không phải cố ý mà, hơn nữa sờ cũng đã sờ, giờ phải làm sao chứ? Chẳng lẽ mình phải để cậu sờ lại sao?"
Cô dùng giọng điệu khoa trương hỏi lại, muốn khiến anh xấu hổ, nhưng không ngờ da mặt của anh còn dày hơn cô.
Lời đã nói ra, Cố Duyên Xuyên hình như đang suy nghĩ một chút, rồi mới gật đầu, môi cong lên, "Được, như vậy cũng được."
Kiều Hạ: "?"
Bình luận truyện