Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn
Chương 1: Không đứng đắn
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha khai văn án thôi nào!
Bộ truyện này không dài, lần này ta viết về chuyện xưa hài hước
Nửa vườn trường nửa đô thị
Khoảng thời gian sẽ bắt đầu từ năm cao trung thứ nhất
Tiết lộ nội dung trước
Mở đầu:
Bác sĩ Tư khoa Ung Bướu đã từ Bắc Kinh trở lại.
Bác sĩ trẻ tuổi nhất Nội khoa của Bệnh viện phụ thuộc thứ hai của Thanh Đại đã chiến thắng trở về, được vinh dự lọt vào top "Mười bác sĩ trẻ kiệt xuất nhất cả nước".
Chàng trai này ở trước mặt đồng nghiệp và người bệnh đều thập phần lóa mắt, luôn mang trên người một vầng hào quang tỏa sáng.
Như thường lệ, bác sĩ Tư lái chiếc xe quen thuộc dừng lại tại bãi đỗ xe, mở cửa bước xuống.
Đến phòng làm việc bác sĩ Tư cởi áo khoác hàng hiệu của mình, thay bằng áo blouse trắng tinh vào bình tĩnh đi trên hành lang bệnh viện.
"Bác sĩ Tư." Bỗng nhiên có người từ sau lưng gọi lại hắn.
Tư Dật quay đầu, là một nữ y tá trẻ tuổi.
Nữ y tá trong tay cầm một bó hoa, bộ dáng e thẹn nhìn qua so với hoa còn kiều diễm hơn.
"Chúc mừng bác sĩ Tư."
Tư Dật rũ mắt, cặp mắt kia lúc tối sầm lúc lóe sáng, nhìn chằm chằm vào bó hoa kia.
Thẳng đến khi nữ y tá hai má nóng bỏng, hắn mới khẽ mở khóe môi, hỏi một câu: "Hoa này là mua ở đâu?"
Nữ y tá như thế nào cũng không dự đoán được hắn sẽ hỏi một câu như vậy, ngẩn ngơ nói ra tên cửa hàng bán hoa.
"Cảm ơn." Tư Dật hơi hơi mỉm cười, chỉ chỉ bó hoa trong lòng ngực nữ y tá: "Hoa hồng đẹp như vậy, tặng tôi quá uổng phí, vẫn là nên tặng cho ai quý trọng nó hơn đi."
Tư Dật đi trước tìm chủ nhiệm khoa nói lời cảm ơn, sau đó chủ nhiệm cười ha hả chúc mừng hắn, nói hôm này vì muốn chúc mừng hắn mà buổi tối cả khoa sẽ cùng nhau đi khách sạn ăn cơm.
Hắn đương nhiên không có cự tuyệt.
Trở lại bàn làm việc, Tư Dật móc di động ra, di động đang tắt lại sáng lên, hiện lên hình nền là một cô gái trẻ đang cười.
Hắn dùng di động tìm địa chỉ của cửa hàng bán hoa mà cô y tá lúc nãy đã nói, phát hiện ra cửa hàng ấy có dịch vụ giao hàng tận nơi, Tư Dật lập tức đặt hàng, do dự hồi lâu hắn viết đôi lời lên tấm thiệp.
Ngón tay ở trên màn hình bay múa, hắn cầm lòng không được mà bật cười. Người ngoài nhìn bác sĩ Tư là người thanh lãnh tự phụ, luôn là một bộ dáng không dính khói lửa nhân gian. Bởi vì gương mặt bẩm sinh quá đẹp, không duyên cớ sẽ không cười với ai, vậy mà giờ phút này làm người cảm thấy choáng váng.
Các y tá ở cửa trộm nhìn hắn, ríu rít suy đoán hắn cười vì cái gì.
"Bác sĩ Tư thật là đẹp mắt a."
"Mặc áo blouse trắng thật sự rất tuyệt."
"Nếu được là chiếc điện thoại trong tay bác sĩ tư thì tốt biết mấy"
Buổi tối Tư Dật và các đồng nghiệp cùng đi khách sạn ăn cơm, Tư Dật lái xe, trên ghế phụ ngồi cùng hắn là bác sĩ cùng khoa, phía sau là ba y tá khác.
Ba nữ y tá hơn nửa ngày im lặng, lúc này mới có một người hít sâu một hơi, thoáng nghiêng nghiêng người, nhẹ giọng hỏi: "Bác sĩ Tư, hiện tại anh có người yêu không?"
Vị bác sĩ ngồi ở trên ghế phụ xì cười ra tiếng: "Ai nha, rốt cuộc cũng hỏi ra rồi a."
Tư Dật sau khi tốt nghiệp liền tiến vào khoa ung bướu làm bác sĩ thực tập, là học trò đắc ý nhất của chủ nhiệm, ban đầu mọi người để ý hắn là vì hắn lớn lên quá đẹp trai, ở trên tấm bảng thông báo của khoa treo hình của đội ngủ nhân viên bệnh viện liếc mắt một cái là có thể thấy mặt mày tinh xảo, thanh lãnh đạm mạc của hắn.
Sau này có một lần nọ, một vị cán bộ cao cấp đột nhiên phát bệnh nặng được đưa vào bệnh viện. Lúc ấy cửa phòng giải phẫu bị vây đến không có một khe hở, đông nghịt người trong bán kính ba tầng lầu, rất nhiều phóng viên bị che ở ngoài cửa, chỉ có vợ của vị quan viên kia được ở lại trước cửa phòng phẫu thuật nôn nóng chờ đợi.
Mọi người tò mò vây xem, chỉ thấy bác sĩ Tư thường ngày bình tĩnh giờ phút này hai mắt đã co chặt, gân xanh nổi lên, liền hướng đám người kia quát tránh ra.
Hắn chạy quá nhanh, tất cả mọi người đều ngăn không được hắn, mọi người ở đây cho rằng hắn sẽ bị vệ sĩ ngăn lại, nhưng mấy tên vệ sĩ nhìn hắn cúi đầu chào rồi cho hắn tiến vào.
Tiếp theo, hắn đem vợ của vị quan viên kia ôm trong ngực, tựa hồ là ở nhẹ giọng an ủi. Bắt đầu từ thời điểm đó toàn bộ bệnh viện người đều hiểu rõ bối cảnh gia đình của bác sĩ Tư là như thế nào.
Tư Dật lái xe, lời nói ngắn gọn: "Có."
Ba nữ y tá đồng thời thở dài một hơi, sau khi hụt hẫng không bao lâu, thì lập tức bắt đầu khôi phục bản tính bát quái hỏi đông hỏi tây.
"Người yêu của bác sĩ Tư, cô ấy xinh đẹp không?"
"Xinh đẹp."
"Tính cách tốt không ạ?"
Tư Dật trầm mặc, sau đó bật cười: "Không tốt, tính tình rất tệ."
Không biết vì cái gì, rõ ràng không có khen, nhưng người trong xe đều nổi hết cả da gà.
"À bác sĩ Tư, anh vì cái gì mà thích cố ấy?"
Tư Dật ngẩn người, thái độ nghiêm túc nhưng lời nói lại không đứng đắn như vậy: "Phụ nữ không xấu, đàn ông không yêu."
Thì ra bác sĩ Tư bề ngoài nhìn qua cao lãnh, lại thích nói chuyện với giọng điệu này sao?
Đoàn người tới khách sạn, hưng phấn thảo luận về đồ ăn.
Bỗng nhiên bác sĩ Tư đang đi trước đột ngột ngừng lại, mọi người khó hiểu nhưng cũng ngừng theo.
Chỉ nhìn thấy một đám người ăn mặc chính trang đang đi về phía này.
Đi đầu, là một cô gái mặc quần tây nữ, áo khoát đen cài cút bên trong là sơ mi trắng trông có vẻ chỉnh tề, giày cao gót lộc cộc đạp lên trên sàn nhà, nhìn dáng vẻ giỏi giang lại xinh đẹp.
Bị một đám người vây quanh, Cô gái như nữ vương mắt phượng mày ngày đôi môi đỏ hồng như một viên kẹo mê người, nhất cử nhất động đều ở hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Cô gái cũng ngừng lại.
Có người khó hiểu hỏi cô: "Cố tổng, làm sao vậy?"
Điều làm cho mọi người mở rộng tầm mắt chính là, bác sĩ Tư lúc này bước tới chỗ cô gái thoắt cái đã bắt được tay cô ấy.
Cô gái cũng thực kinh ngạc, ngữ khí có chút nghi hoặc: "Anh đã trở về rồi?"
"Gửi wechat cho em, em bảo không về, kết quả thấy em ở đây?" Tư Dật cười lạnh một tiếng, ngữ khí sắc bén. Nghe, có điểm như là oán trách.
Cô gái quay đầu nói với người phía sau: "Mọi người về công ty trước đi, tôi xử lý một chút việc riêng."
"Vâng, Cố tổng."
Tư Dật cũng cùng các đồng nghiệp nói: "Mọi người cũng lên trước đi, tôi xử lý một chút việc riêng đã."
Mọi người đè nén xuống tâm tình nhộn nhạo muốn xem náo nhiệt, lưu luyến không muốn rời đi.
Ở đại sảnh khách sạn, hắn sắc mặt âm trầm kéo cô đến một góc không người qua lại hung hăng mà ấn cô vào tường.
"Cố Dật Nhĩ, em rất lợi hại a." Hắn ngữ khí nguy hiểm, hùng hổ doạ người.
Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng nhướng mày, ngữ khí hài hước: "Như thế nào? Bác sĩ Tư không có em, có phải hay không sẽ chết?"
Ngực chàng trai mãnh liệt phập phồng, trước kia hoàn toàn chưa bao giờ gặp được bộ dáng cao lãnh như vậy, hắn duỗi tay nắm lấy cằm cô, bức cô ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: "Em đã biết thế thì vì cái gì lại không để ý tới anh?"
"Ai bảo anh cứ đuổi theo ép em?" Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Tư Dật so với cô càng tức giận: "Ai em nói không kết hôn?"
"Chúng ta hiện tại có khác gì kết hôn đâu?"
"Anh muốn lĩnh chứng kia, không có giấy chứng nhận kết hôn, mình ở chung đều là phi pháp"
Cố Dật Nhĩ thoáng há miệng thở dốc, biểu tình lập tức liền trùng xuống, mày giãn ra, nửa ngày sau mới khẽ thở dài một cái.
"Ai dám bàn tán, em liền khiến cho họ nếm thử cái gì gọi là thủ đoạn của nhà tư bản."
Đúng vậy, từ khi Cố Dật Nhĩ lên làm tổng giám đốc, liền biến thành nhà tư bản vạn ác, thể loại này lúc học chính trị cô ghét nhất.
Hơn nữa lại lấy làm tự hào.
Làn da trắng của hắn, vì tức giận nên có chút hơi hơi đỏ lên, gương mặt rõ ràng ấm áp, đồng tử ngăm đen, môi mỏng mím lại.
Tư Dật buông cằm cô nhưng dường như chưa hết giận búng trán cô một cái đau điếng: "Ai da."
Cố Dật Nhĩ che lại cái trán: "Phấn nền bị anh búng rơi hết rồi!"
Tư Dật buồn cười hai tiếng: "Nhĩ Đóa, em thật sự không muốn gả cho anh sao?"
Cố Dật Nhĩ có chút nói gần nói xa: "A, gần đây công việc nhiều làm em mệt mỏi quá a..."
Tư Dật như cũ mím môi, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp lui về phía sau một bước, đang lúc Cố Dật Nhĩ cho rằng Tư Dật sẽ bỏ qua mình, đã bị hắn một phen ôm đi, mạnh mẽ mang cô đến thang máy bên kia.
"Làm gì?"
"Lấy thân phận bạn gái đem em giới thiệu cho đồng nghiệp anh biết." Tư Dật quay đầu nhìn chằm chằm cô, "Em dám nói không thử xem?"
"Không dám không dám." Cố Dật Nhĩ cười nịnh hai tiếng, "Tư lão đại nói cái gì chính là cái đó."
Đêm đó, toàn bộ nữ y tá lẫn bác sĩ bệnh viện Thanh Đại đồng loạt thất tình.
***
Tư Dật đưa các nữ đồng sự say rược về nhà xong, Cố Dật Nhĩ ngồi xe về trước đã.
Nguyên nhân là có người gọi điện thoại cho cô, nói ở cửa nhà cô có cái chuyển phát nhanh chờ cô ký nhận.
Cô tưởng là văn kiện gì quan trọng, vô cùng lo lắng liền gấp gáp trở về. Kết quả là một bó hoa hồng diễm lệ.
Lòng Cố Dật Nhĩ nhảy mạnh một cái, thì ra anh ấy đây là đã sớm chuẩn bị tốt thỏa hiệp mà nhận thua a.
Lòng tràn đầy vui mừng tiếp nhận hoa, hoa hồng kiều diễm ướt át bên trên có tấm thiệp.
Cô mở tấm thiệp ra, hiện lên dòng chữ
【 Nhĩ Đóa, anh sẽ không so đo cùng em, bởi vì anh yêu em. 】
Quá buồn nôn, Cố Dật Nhĩ một trận run rẩy.
Sau đó hét lớn.
【 yêu yêu cái đầu anh. 】
Cố Dật Nhĩ đem tấm thiệp xé thành từng mảnh.
Kết hôn hả, kiếp sau đi.
Bộ truyện này không dài, lần này ta viết về chuyện xưa hài hước
Nửa vườn trường nửa đô thị
Khoảng thời gian sẽ bắt đầu từ năm cao trung thứ nhất
Tiết lộ nội dung trước
Mở đầu:
Bác sĩ Tư khoa Ung Bướu đã từ Bắc Kinh trở lại.
Bác sĩ trẻ tuổi nhất Nội khoa của Bệnh viện phụ thuộc thứ hai của Thanh Đại đã chiến thắng trở về, được vinh dự lọt vào top "Mười bác sĩ trẻ kiệt xuất nhất cả nước".
Chàng trai này ở trước mặt đồng nghiệp và người bệnh đều thập phần lóa mắt, luôn mang trên người một vầng hào quang tỏa sáng.
Như thường lệ, bác sĩ Tư lái chiếc xe quen thuộc dừng lại tại bãi đỗ xe, mở cửa bước xuống.
Đến phòng làm việc bác sĩ Tư cởi áo khoác hàng hiệu của mình, thay bằng áo blouse trắng tinh vào bình tĩnh đi trên hành lang bệnh viện.
"Bác sĩ Tư." Bỗng nhiên có người từ sau lưng gọi lại hắn.
Tư Dật quay đầu, là một nữ y tá trẻ tuổi.
Nữ y tá trong tay cầm một bó hoa, bộ dáng e thẹn nhìn qua so với hoa còn kiều diễm hơn.
"Chúc mừng bác sĩ Tư."
Tư Dật rũ mắt, cặp mắt kia lúc tối sầm lúc lóe sáng, nhìn chằm chằm vào bó hoa kia.
Thẳng đến khi nữ y tá hai má nóng bỏng, hắn mới khẽ mở khóe môi, hỏi một câu: "Hoa này là mua ở đâu?"
Nữ y tá như thế nào cũng không dự đoán được hắn sẽ hỏi một câu như vậy, ngẩn ngơ nói ra tên cửa hàng bán hoa.
"Cảm ơn." Tư Dật hơi hơi mỉm cười, chỉ chỉ bó hoa trong lòng ngực nữ y tá: "Hoa hồng đẹp như vậy, tặng tôi quá uổng phí, vẫn là nên tặng cho ai quý trọng nó hơn đi."
Tư Dật đi trước tìm chủ nhiệm khoa nói lời cảm ơn, sau đó chủ nhiệm cười ha hả chúc mừng hắn, nói hôm này vì muốn chúc mừng hắn mà buổi tối cả khoa sẽ cùng nhau đi khách sạn ăn cơm.
Hắn đương nhiên không có cự tuyệt.
Trở lại bàn làm việc, Tư Dật móc di động ra, di động đang tắt lại sáng lên, hiện lên hình nền là một cô gái trẻ đang cười.
Hắn dùng di động tìm địa chỉ của cửa hàng bán hoa mà cô y tá lúc nãy đã nói, phát hiện ra cửa hàng ấy có dịch vụ giao hàng tận nơi, Tư Dật lập tức đặt hàng, do dự hồi lâu hắn viết đôi lời lên tấm thiệp.
Ngón tay ở trên màn hình bay múa, hắn cầm lòng không được mà bật cười. Người ngoài nhìn bác sĩ Tư là người thanh lãnh tự phụ, luôn là một bộ dáng không dính khói lửa nhân gian. Bởi vì gương mặt bẩm sinh quá đẹp, không duyên cớ sẽ không cười với ai, vậy mà giờ phút này làm người cảm thấy choáng váng.
Các y tá ở cửa trộm nhìn hắn, ríu rít suy đoán hắn cười vì cái gì.
"Bác sĩ Tư thật là đẹp mắt a."
"Mặc áo blouse trắng thật sự rất tuyệt."
"Nếu được là chiếc điện thoại trong tay bác sĩ tư thì tốt biết mấy"
Buổi tối Tư Dật và các đồng nghiệp cùng đi khách sạn ăn cơm, Tư Dật lái xe, trên ghế phụ ngồi cùng hắn là bác sĩ cùng khoa, phía sau là ba y tá khác.
Ba nữ y tá hơn nửa ngày im lặng, lúc này mới có một người hít sâu một hơi, thoáng nghiêng nghiêng người, nhẹ giọng hỏi: "Bác sĩ Tư, hiện tại anh có người yêu không?"
Vị bác sĩ ngồi ở trên ghế phụ xì cười ra tiếng: "Ai nha, rốt cuộc cũng hỏi ra rồi a."
Tư Dật sau khi tốt nghiệp liền tiến vào khoa ung bướu làm bác sĩ thực tập, là học trò đắc ý nhất của chủ nhiệm, ban đầu mọi người để ý hắn là vì hắn lớn lên quá đẹp trai, ở trên tấm bảng thông báo của khoa treo hình của đội ngủ nhân viên bệnh viện liếc mắt một cái là có thể thấy mặt mày tinh xảo, thanh lãnh đạm mạc của hắn.
Sau này có một lần nọ, một vị cán bộ cao cấp đột nhiên phát bệnh nặng được đưa vào bệnh viện. Lúc ấy cửa phòng giải phẫu bị vây đến không có một khe hở, đông nghịt người trong bán kính ba tầng lầu, rất nhiều phóng viên bị che ở ngoài cửa, chỉ có vợ của vị quan viên kia được ở lại trước cửa phòng phẫu thuật nôn nóng chờ đợi.
Mọi người tò mò vây xem, chỉ thấy bác sĩ Tư thường ngày bình tĩnh giờ phút này hai mắt đã co chặt, gân xanh nổi lên, liền hướng đám người kia quát tránh ra.
Hắn chạy quá nhanh, tất cả mọi người đều ngăn không được hắn, mọi người ở đây cho rằng hắn sẽ bị vệ sĩ ngăn lại, nhưng mấy tên vệ sĩ nhìn hắn cúi đầu chào rồi cho hắn tiến vào.
Tiếp theo, hắn đem vợ của vị quan viên kia ôm trong ngực, tựa hồ là ở nhẹ giọng an ủi. Bắt đầu từ thời điểm đó toàn bộ bệnh viện người đều hiểu rõ bối cảnh gia đình của bác sĩ Tư là như thế nào.
Tư Dật lái xe, lời nói ngắn gọn: "Có."
Ba nữ y tá đồng thời thở dài một hơi, sau khi hụt hẫng không bao lâu, thì lập tức bắt đầu khôi phục bản tính bát quái hỏi đông hỏi tây.
"Người yêu của bác sĩ Tư, cô ấy xinh đẹp không?"
"Xinh đẹp."
"Tính cách tốt không ạ?"
Tư Dật trầm mặc, sau đó bật cười: "Không tốt, tính tình rất tệ."
Không biết vì cái gì, rõ ràng không có khen, nhưng người trong xe đều nổi hết cả da gà.
"À bác sĩ Tư, anh vì cái gì mà thích cố ấy?"
Tư Dật ngẩn người, thái độ nghiêm túc nhưng lời nói lại không đứng đắn như vậy: "Phụ nữ không xấu, đàn ông không yêu."
Thì ra bác sĩ Tư bề ngoài nhìn qua cao lãnh, lại thích nói chuyện với giọng điệu này sao?
Đoàn người tới khách sạn, hưng phấn thảo luận về đồ ăn.
Bỗng nhiên bác sĩ Tư đang đi trước đột ngột ngừng lại, mọi người khó hiểu nhưng cũng ngừng theo.
Chỉ nhìn thấy một đám người ăn mặc chính trang đang đi về phía này.
Đi đầu, là một cô gái mặc quần tây nữ, áo khoát đen cài cút bên trong là sơ mi trắng trông có vẻ chỉnh tề, giày cao gót lộc cộc đạp lên trên sàn nhà, nhìn dáng vẻ giỏi giang lại xinh đẹp.
Bị một đám người vây quanh, Cô gái như nữ vương mắt phượng mày ngày đôi môi đỏ hồng như một viên kẹo mê người, nhất cử nhất động đều ở hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Cô gái cũng ngừng lại.
Có người khó hiểu hỏi cô: "Cố tổng, làm sao vậy?"
Điều làm cho mọi người mở rộng tầm mắt chính là, bác sĩ Tư lúc này bước tới chỗ cô gái thoắt cái đã bắt được tay cô ấy.
Cô gái cũng thực kinh ngạc, ngữ khí có chút nghi hoặc: "Anh đã trở về rồi?"
"Gửi wechat cho em, em bảo không về, kết quả thấy em ở đây?" Tư Dật cười lạnh một tiếng, ngữ khí sắc bén. Nghe, có điểm như là oán trách.
Cô gái quay đầu nói với người phía sau: "Mọi người về công ty trước đi, tôi xử lý một chút việc riêng."
"Vâng, Cố tổng."
Tư Dật cũng cùng các đồng nghiệp nói: "Mọi người cũng lên trước đi, tôi xử lý một chút việc riêng đã."
Mọi người đè nén xuống tâm tình nhộn nhạo muốn xem náo nhiệt, lưu luyến không muốn rời đi.
Ở đại sảnh khách sạn, hắn sắc mặt âm trầm kéo cô đến một góc không người qua lại hung hăng mà ấn cô vào tường.
"Cố Dật Nhĩ, em rất lợi hại a." Hắn ngữ khí nguy hiểm, hùng hổ doạ người.
Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng nhướng mày, ngữ khí hài hước: "Như thế nào? Bác sĩ Tư không có em, có phải hay không sẽ chết?"
Ngực chàng trai mãnh liệt phập phồng, trước kia hoàn toàn chưa bao giờ gặp được bộ dáng cao lãnh như vậy, hắn duỗi tay nắm lấy cằm cô, bức cô ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: "Em đã biết thế thì vì cái gì lại không để ý tới anh?"
"Ai bảo anh cứ đuổi theo ép em?" Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Tư Dật so với cô càng tức giận: "Ai em nói không kết hôn?"
"Chúng ta hiện tại có khác gì kết hôn đâu?"
"Anh muốn lĩnh chứng kia, không có giấy chứng nhận kết hôn, mình ở chung đều là phi pháp"
Cố Dật Nhĩ thoáng há miệng thở dốc, biểu tình lập tức liền trùng xuống, mày giãn ra, nửa ngày sau mới khẽ thở dài một cái.
"Ai dám bàn tán, em liền khiến cho họ nếm thử cái gì gọi là thủ đoạn của nhà tư bản."
Đúng vậy, từ khi Cố Dật Nhĩ lên làm tổng giám đốc, liền biến thành nhà tư bản vạn ác, thể loại này lúc học chính trị cô ghét nhất.
Hơn nữa lại lấy làm tự hào.
Làn da trắng của hắn, vì tức giận nên có chút hơi hơi đỏ lên, gương mặt rõ ràng ấm áp, đồng tử ngăm đen, môi mỏng mím lại.
Tư Dật buông cằm cô nhưng dường như chưa hết giận búng trán cô một cái đau điếng: "Ai da."
Cố Dật Nhĩ che lại cái trán: "Phấn nền bị anh búng rơi hết rồi!"
Tư Dật buồn cười hai tiếng: "Nhĩ Đóa, em thật sự không muốn gả cho anh sao?"
Cố Dật Nhĩ có chút nói gần nói xa: "A, gần đây công việc nhiều làm em mệt mỏi quá a..."
Tư Dật như cũ mím môi, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp lui về phía sau một bước, đang lúc Cố Dật Nhĩ cho rằng Tư Dật sẽ bỏ qua mình, đã bị hắn một phen ôm đi, mạnh mẽ mang cô đến thang máy bên kia.
"Làm gì?"
"Lấy thân phận bạn gái đem em giới thiệu cho đồng nghiệp anh biết." Tư Dật quay đầu nhìn chằm chằm cô, "Em dám nói không thử xem?"
"Không dám không dám." Cố Dật Nhĩ cười nịnh hai tiếng, "Tư lão đại nói cái gì chính là cái đó."
Đêm đó, toàn bộ nữ y tá lẫn bác sĩ bệnh viện Thanh Đại đồng loạt thất tình.
***
Tư Dật đưa các nữ đồng sự say rược về nhà xong, Cố Dật Nhĩ ngồi xe về trước đã.
Nguyên nhân là có người gọi điện thoại cho cô, nói ở cửa nhà cô có cái chuyển phát nhanh chờ cô ký nhận.
Cô tưởng là văn kiện gì quan trọng, vô cùng lo lắng liền gấp gáp trở về. Kết quả là một bó hoa hồng diễm lệ.
Lòng Cố Dật Nhĩ nhảy mạnh một cái, thì ra anh ấy đây là đã sớm chuẩn bị tốt thỏa hiệp mà nhận thua a.
Lòng tràn đầy vui mừng tiếp nhận hoa, hoa hồng kiều diễm ướt át bên trên có tấm thiệp.
Cô mở tấm thiệp ra, hiện lên dòng chữ
【 Nhĩ Đóa, anh sẽ không so đo cùng em, bởi vì anh yêu em. 】
Quá buồn nôn, Cố Dật Nhĩ một trận run rẩy.
Sau đó hét lớn.
【 yêu yêu cái đầu anh. 】
Cố Dật Nhĩ đem tấm thiệp xé thành từng mảnh.
Kết hôn hả, kiếp sau đi.
Bình luận truyện