Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy

Chương 15



Lộ Thâm nhếch khóe miệng, lười biếng dựa vào ghế, bộ dáng xác thực rất tuấn tú.

Diệp Phồn Tinh chưa từng gặp ai đẹp trai hơn hắn. . . Nói chính xác hơn là, hắn cực kì phù hợp với hình tượng nam sinh trong mắt cô.

Bất quá hai người cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, cô cũng phải kiểu thấy soái ca liền hoa si, không đến mức bị hắn "mê hoặc".

Cô nghiêng đầu nhìn khí chất của hắn hoàn toàn không thích hợp nơi đây, nhưng ngoài ý muốn hắn lại cực phù hợp mặc đồng phục, nhỏ giọng nói:

"Này, hôm nay tan học tôi mời anh ăn một bữa nhé? Xem như cảm ơn anh ngày đó cho tôi mượn áo khoác, còn cho tôi chủ ý tốt."

Tuy rằng hai người chỉ có duyên gặp hai lần, không thể nói có bao nhiêu quen thuộc nhưng vẫn thật dễ chịu khi dưới hoàn cảnh xa lạ gặp được người quen.

Hơn nữa hắn cũng từng giúp đỡ cô, Diệp Phồn Tinh cười mắng hắn vài câu đồ xấu xa rồi thôi, cũng không nắm mãi không buông chuyện hắn trêu đùa mình.

Lộ Thâm không quá ngoài ý muốn, cô nàng này nhìn thì kiêu ngạo, quật cường, không dễ chọc nhưng tính cách lại khá tốt. Hắn cười một cái, thấp giọng nói: "Không cần, cô cũng giúp tôi."

Hắn không nói lời này còn đỡ, nói xong Diệp Phồn Tinh lại nhớ tới nửa cái bánh mì khó ăn cực điểm kia. Yết hầu khô khốc, khóe miệng không tự chủ được giật giật hai cái: "Tôi giúp anh, anh đã cảm ơn rồi."

Lộ Thâm không phản ứng, thẳng đến khi cô một lời khó nói hết, ánh mắt u u oán oán, mới ý thức được cô đang ám chỉ cái gì.

Ý cười bên môi không nhịn được phát ra tiếng, hắn nhanh chóng cúi đầu, áp xuống bên khóe môi: "Thật sự không cần. Nếu cô băn khoăn thì giúp tôi nhìn giáo viên để tôi ngủ một lát."

Diệp Phồn Tinh: ". . ."

Cũng hợp lý??

Bất quá: "Anh không nghe giảng bài à?"

Đều nói trường trọng điểm toàn là học bá, mỗi một học sinh đều nhiệt tình yêu thương học tập cơ mà?

"Ừ."

Lộ Thâm không biết tối hôm qua nghỉ ngơi thế nào, lúc này hai mắt díu lợi hại, cộng thêm thanh âm Lão Hoàng giảng bài càng khiến mí mắt hắn nặng trĩu.

Nghe Diệp Phồn Tinh nói, hắn lười nhác ngáp một cái, ghé cả người vào mặt bàn: "Không có việc gì thì đừng gọi tôi."

Diệp Phồn Tinh: ". . ."

Tư thế này thấy thế nào cũng giống học tra, vậy nên, hắn thi vào đây bằng cách nào? Chẳng lẽ giống như cô, cũng dựa vào trong nhà đập tiền để vào?

Hẳn là không phải, hắn thoạt nhìn gia cảnh rất. . .

Ánh mắt chăm chú quét trên khuôn mặt thiếu niên ngay cả lỗ chân lông cũng thấy rõ.

Diệp Phồn Tinh thu hồi tầm mắt, bỏ qua tò mò cùng nghi hoặc trong lòng, bắt đầu nghiêm chỉnh học hành tiết đầu tiên tại lớp mới.

***

4 phút sau, chuông tan học vang lên, Lão Hoàng cầm giáo án rời đi, có mấy nam sinh lớn mật đỏ mặt đi lại đây.

"Bạn học Diệp Phồn Tinh trước đây học trường nào vậy? Mình giống như có cảm giác đã gặp cậu ở đâu rồi. . ."

"Lăn lăn lăn, đều 0192(?) rồi mà còn dùng phương thức này tiếp cận con gái!!"

"Chính là a ha ha ha, Trần Cẩu Đản mày về sau đừng kêu là Trần Cẩu Đản nữa, kêu là Trần Thổ Trứng đi!"

"Mẹ kiếp, Trần Thổ Trứng có thể a, nghe liền biết khí chất phi phàm."

"Vương tiện tiện các cậu mau lăn ra chỗ khác, đứng ở đây làm mất hình tượng lão tử anh tuấn phong cách, lão tử không tha cho các cậu!"

Nam sinh biệt danh là "Trần Cẩu Đản" bị mọi người vây quanh, các bạn nữ cũng không nhịn được náo loạn lên: "Các lão gia à đủ rồi đấy, đừng dọa học sinh mới của chúng ta!"

"Lũ đàn ông thối mau tránh ra để các cô gái nói chuyện!"

Nói lời này là bạn cùng bàn của Vương Kiến Nam, một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, đeo kính đen rất dày. Cô vừa cười vừa đuổi người, chờ đám nam sinh cười đừa chạy đi, mới quay về phía Diệp Phồn Tinh:

"Cái kia, Diệp đồng học, mình tên Triệu Thu Tĩnh, là lớp trưởng. Cậu có vấn đề học tập hay sinh hoạt gì tùy thời đều có thể tìm mình."

Diệp Phồn Tinh cảm nhận được thiện ý từ cô nàng, hoàn hồn cười cười: "Tốt, cảm ơn, cậu có thể gọi mình là Phồn Tinh."

Không khí tại nơi này khác hẳn trường quý tộc, tính cách các bạn học cũng đơn thuần, chất phác hơn nhiều. Tuy rằng cô có chút chưa kịp thích ứng nhưng cũng không thấy chán ghét, ngược lại còn rất thoải mái.

"Được, Phồn Tinh cười thật đẹp. . . Khụ, nếu mình là nam phỏng chừng cũng theo chân bọn họ mất."

Triệu Thu Tĩnh tính tình rộng rãi, nhân duyên trong ban vô cùng tốt, cô nói xong có chút ngượng ngùng gãi mũi, rồi giúp đỡ giải thích: "Nhưng mà cái kia, họ không có ác ý, chỉ là hơi nôn nóng, cậu đừng để ý a."

"Không đâu, mọi người đều rất thú vị."

Các thiếu niên thuần khiết luôn khiến người ta có hảo cảm, Diệp Phồn Tinh đã có thói quen bị người theo đuổi vây xem, lúc này cũng không có gì không thoải mái.

Cô cười tủm tỉm nói xong, đang muốn hỏi Triệu Thu Tĩnh WC ở đâu, cánh tay đột nhiên bị người đẩy nhẹ một cái.

"Thật ồn. . ."

Thanh âm hàm hồ khàn khàn từ bên cạnh truyền tới, thiếu niên ngủ vùi từ đầu tiết rốt cuộc cũng nhấc đầu từ khuỷu tay lên.

"Tỉnh rồi?" Diệp Phồn Tinh quay đầu nhìn hắn: "Tan học."

Lộ Thâm thình lình đối diện mặt cô, nháy mắt sững sau, sau một lúc mới buồn ngủ a một tiếng, hỏi: "Tan học tiết mấy?"

"Tiết đầu."

Lộ Thâm: "À, còn sớm, tôi ngủ tiếp một lát."

Nói xong, chân dài thu lại, thay đổi tư thế, lại lần nữa chôn đầu xuống.

Diệp Phồn Tinh: ". . ."

"Anh còn ngủ à? Này. . ."

"Ừm, đừng ồn."

Diệp Phồn Tinh: ". . ."

Tốt.

Chuyện đi học để ngủ này Diệp Phồn Tinh đã từng làm, lúc này tuy không nói gì nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Ai ngờ, Lộ Thâm ngủ một liền hết cả sáng. Ngoại trừ tỉnh dậy đi WC ra thì mắt hắn cũng lười mở. Ngay cả Lão Hoàng tới gọi hắn đi phát bài cho các lớp, hắn cũng mơ hồ không rõ mà nói: "Không đi, xin nghỉ."

Diệp Phồn Tinh: ". . ."

Diệp Phồn Tinh quả thực kinh ngạc, người này bị sao thế? Mắc chứng thích ngủ sao?

"Này, Lộ Thâm anh có phải không thoải mái chỗ nào không?"

Nhịn suốt 3 tiết, rốt cuộc cô cũng nhịn không được mà đợi tiết cuối cùng hỏi một câu, bút trong tay nhẹ chọc trên cánh tay hắn.

Lộ Thâm không phản ứng, Diệp Phồn Tinh đang muốn tiếp tục chọc, Vương Kiến Nam bàn trước đã quay đầu nói: "Thâm ca không sao đâu, hắn chính là thế, Phồn Tinh đồng học không cần lo lắng, kệ cho hắn ngủ là được."

Diệp Phồn Tinh giật mình hỏi: "Hắn thường xuyên như vậy sao?"

Ai nha má ơi, nữ thần nói chuyện với hắn!

Vương Kiến Nam khuôn mặt mũm mĩm đỏ bừng, kích động đến xoay cả thân thể lại: "Thâm ca thường xuyên thức đêm, cho nên buổi sáng phải ngủ bù, chờ hắn ngủ no rồi liền dậy thôi."

"Thức đêm?" Nghe lời này Diệp Phồn Tinh có chút tò mò, mắt hạnh hơi đổi: "Nhìn không ra hắn học tập nghiêm túc như thế a."

"Thâm ca thức đêm không phải để học, là. . ." Vương Kiến Nam nói tới đây, không biết nghĩ cái gì, biểu tình trở nên rối rắm.

Hắn gãi gãi đầu, không tiếp tục nhiều lời chỉ hãm hồ tỏ vê: "Là nhà hắn có việc."

Trong nhà có chuyện?

Chuyện gì yêu cầu hắn phải thức đêm a?

Diệp Phồn Tinh nghe lời này xong càng tò mò. Nhưng vào lúc này, tiếng chuông tan học vang lên, Vương Kiến Nam theo bản năng xoay trở về.

Cô mà tiếp tục truy vấn thì không ổn, chỉ có thể đem lời đến miệng nuốt trở về, nhưng mà trong lòng lại như có cỏ dại mọc tràn lan, thế nào cũng không thể an tĩnh.

Vị bạn cùng bàn mới này của cô hình như ẩn dấu rất nhiều bí mật.

Ánh mắt dừng trên tấm lưng gầy nhưng tràn ngập lực lượng của thiếu niên, Diệp Phồn Tinh nâng má, đột nhiên có chút chờ mong đối với cuộc sống cao tam nhàm chán.

Tác giả có lời muốn nói:

Vương tiện tiện: Này nha, sớm biết thu hút sự chú ý của nữ thần dễ dàng như vậy, ta cũng nằm xuống đi ngủ!!

Thâm ca: Không, ngươi không được, dù sao loại hình ngủ thế này cũng nhìn mặt.

Vương tiện tiện: . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện