Cô Bạn Gái Nhỏ
Chương 56
Ngải Tiếu yên lặng ôm sách đứng đó, cho đến khi nữ thần đặt điện thoại xuống.
Nhạn Đường cau mày quăng điện thoại lên bàn: "Không ai bắt máy hết, chắc đang tập luyện hoặc đang lên lớp." Nói xong, cô ngẩng đầu lên nhìn con sóc nhỏ vẫn đang ngẩn ngơ, "Em đang nghĩ gì đó?"
"Em......" ngữ khí cô hơi do dự, "Em không có nghĩ gì hết."
Cô càng nhấn mạnh như vậy thì càng đáng ngờ hơn, Nhạn Đường đoán em ấy chắc đang nghĩ đến chuyện gì không vui, nhưng cũng thấy bất lực: "Vậy tới khi nào em muốn nói thì nói cho chị biết có được không?"
Ngải Tiếu ôm chặt sách cắn môi dưới, gật đầu.
Tiết học tiếng Nhật không thuận lợi bắt đầu, Nhạn Đường nghe rất chú tâm, còn Ngải Tiếu thì giảng bài hay phân tâm, giảng một hồi thì không biết mình đang nói gì.
Không thể cứ như thế được nữa....... cô uống một ngụm nước, vẫn quyết định thành thật nói ra vấn đề. Trong lúc nghỉ ngơi cô soạn một bản thảo trong bụng, rồi mới lắp bắp mở miệng nói: "Thật ra em đang nghĩ, nếu tương lai em cũng ra nước ngoài du học, thì tụi mình sao đây...... hoặc có lẽ em ở lại trong nước, nhưng không muốn ở trong thành phố S thì sao? Hoặc có một ngày chị rời khỏi studio Tùng Đường, rời khỏi thành phố S, vậy em......." Nhưng lời phía sau, cô quả thật không nói ra được nữa.
Nhạn Đường quả thật bị hỏi cứng họng rồi, cô không phải là không có nghĩ qua vấn đề này, cô chỉ là chưa nghĩ ra được câu trả lời. Ngải Tiếu có thể suy nghĩ sâu xa đến vậy cũng là một chuyện đáng mừng. Nhưng đây chỉ là một mặt, không nói gì xa xôi, chỉ nói đến khóa đào tạo vào tháng 5, 6 tới, cô vẫn chưa biết nên nói sao với Ngải Tiếu nữa.
Bọn họ chỉ mới ở chung với nhau, cô quả thật không muốn những chuyện này can thiệp vào cuộc sống của bọn họ, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện của Dịch Nhàn thì cô cảm thấy mình không thể kéo dài thêm được nữa.
Bất luận là Ngải Tiếu hay là mình, đều cần phải có một cảm giác an toàn ổn định.
Nhạn Đường không sợ yêu xa sẽ ảnh hưởng tình cảm, cô sợ là yêu xa mà không có kỳ hạn. Ngải Tiếu làm gì cũng rất ưu tú, nhìn cái chức vị của em ấy trong tổ chức của trường học là biết, tương lai rất có khả năng sẽ đến Nhật du học, vậy, đợi đến em ấy tốt nghiệp thạc sĩ, tiến sĩ hả? Đến lúc đó sẽ có những biến cố không thể nào lường trước được.
Ngải Tiếu ở bên cạnh nhìn cô ấy, tâm trạng thấp thỏm. Bọn họ khi ở chung với nhau hiếm khi im lặng nghiêm túc đến thế, cô đột nhiên cảm thấy mình không nên nói ra cái vấn đề hóc búa vậy khi cả hai chỉ mới xác định quan hệ không lâu, nhưng chuyện này có thể kéo được đến khi nào nữa? Không lẽ đợi đến khi cô liên hệ được với giảng viên ở nước ngoài rồi mới thông báo nữ thần?
Dưới bầu không khí này, làm cho Ngải Tiếu có chút thở không ra hơi. Cô đang nghĩ xem nên nói gì đó để làm dịu bầu không khí thì Nhạn Đường đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiếu Tiếu, em muốn đi đâu du học?"
"Chắc có lẽ là Nhật Bản, cũng có khả năng là viện nghiên cứu trong nước, em vẫn chưa suy nghĩ kỹ......" cô nói không chắc chắn lắm. "Nhưng đây là cách nghĩ trước khi quen với chị, hiện giờ em cũng không biết nên làm sao nữa."
Nhạn Đường thở dài: "Chị không hy vọng mình trở thành gánh nặng trên con đường trưởng thành của em, sau khi ở chung với nhau thì chúng ta đều muốn làm cho tương lai của đôi bên trở nên tốt đẹp hơn chứ không phải là tồi tệ hơn. Thật ra chị cũng đang tính tới chuyện ra nước ngoài chuyên tu, nhưng còn mục tiêu chuyên tu là gì thì trước giờ vẫn chưa quyết định được. Nếu em muốn đi Nhật Bản thật, thì chị chắc là cũng tìm ra được hướng đi rồi đó."
Nghe cô ấy nói như vậy, Ngải Tiếu liền lắc đầu: "Nếu để chị đi theo em thì đây là một cách nghĩ cực kỳ ích kỷ, chị nói không muốn liên lụy em, em cũng không muốn làm liên lụy chị!"
"Từ trước chị có suy nghĩ tới khoa soạn nhạc của đại học S ở Nhật, nên chuyện này không phải là liên lụy gì." Nhạn Đường nói đến đây, tiếp tục mỉm cười nói: "Nói như vậy thì ít nhiều gì chị cũng hiểu được tâm trạng của Dịch Nhàn, em ấy vốn không biết nên đi đâu du học, khi nửa kia có được phương hướng rõ ràng thì tương lai của em ấy cũng rõ ràng theo."
Chuyện có phải là như vậy không? Ngải Tiếu mở to mắt ra nhìn cô ấy, đôi mắt hiện ra bóng dáng Nhạn Đường trong đó.
Nhạn Đường nắm nhẹ tay em ấy, 10 ngón đan xen nhau: "Em cứ đi con đường của mình, chị sẽ đi cùng em. Hai người khi ở chung với nhau thì ít nhất một người phải thỏa hiệp." cô mím môi cười, nụ cười không hề giả dối chút nào, "Ngày tháng còn dài, em cứ quyết định tương lai theo cách nghĩ của mình đi."
Ngải Tiếu hơi há miệng nhưng không nói ra được gì hết.
Nhạn Đường ho nhẹ một tiếng, ngón tay nắm chặt hơn: "Chị có một chuyện muốn nói với em."
"Chuyện gì?"
"Lúc trước Lão Tần có giành giúp chị tư cách tham gia khóa đào tạo nội bộ của công ty giải trí Hoàng Lâm, thời hạn là 2 tháng, tháng 5 và tháng 6 đều phải tiếp nhận khóa học hoàn toàn khép kín này."Nhạn Đường hy vọng mình nói uyển chuyển chút, nhưng sự thật lại không uyển chuyển nổi, "Cũng có thể nói, hai tháng này chúng ta không thể gặp nhau."
"Cũng không được liên lạc?" nói xong, Ngải Tiếu cắn môi dưới, cúi đầu xuống.
Cho dù không muốn, Nhạn Đường vẫn gật đầu: "Uhm, khóa học khép kín này hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài, ngay đến việc liên lạc với người nhà cũng không được phép luôn."
Sao lại có khóa học vô nhân tính vậy trời! Trong lòng Ngải Tiếu thấy rất ấm ức, nhưng cô cũng không thể nói ra những lời níu kéo gì, dù sao công ty giải trí Hoàng Lâm rất nổi tiếng trong giới âm nhạc, cho dù nữ thần nói rất sơ sài, nhưng cô biết cơ hội này rất hiếm có.
Nhưng mà nữ thần có nói qua hai chữ "người nhà", hai chữ này có mình trong đó không ta?
Cố tìm được một tin tốt đẹp trong tin xấu, cô nghĩ rồi lại nghĩ, chủ động nắm chặt tay nữ thần: "Vậy em đợi chị trở về."
Nhạn Đường mỉm cười, hỏi: "Đúng rồi, thời gian em đi giao lưu với đại học M đã định chưa?"
"Mai là 1/4 rồi, giáo sư Ikeuchi không có nói rõ thời gian cụ thể, nhưng ông có đề cập thời gian giao lưu thông thường là vào lúc trường học khai giảng, cho nên em nghĩ chắc khoảng cuối tháng 4 hoặc đầu tháng 5." Nói xong, Ngải Tiếu chuyển chủ đề, phấn khích nói: "Nếu là tháng 4, nói không chừng là cuối mùa hoa anh đào nở, đến lúc đó chụp hình hoa anh đào cho chị xem......" cô ngập ngừng, rồi bổ sung: "Nếu là tháng 5, em sẽ chụp tất cả ảnh mình thích, để cho mình chị xem thôi."
Nhạn Đường cau mày quăng điện thoại lên bàn: "Không ai bắt máy hết, chắc đang tập luyện hoặc đang lên lớp." Nói xong, cô ngẩng đầu lên nhìn con sóc nhỏ vẫn đang ngẩn ngơ, "Em đang nghĩ gì đó?"
"Em......" ngữ khí cô hơi do dự, "Em không có nghĩ gì hết."
Cô càng nhấn mạnh như vậy thì càng đáng ngờ hơn, Nhạn Đường đoán em ấy chắc đang nghĩ đến chuyện gì không vui, nhưng cũng thấy bất lực: "Vậy tới khi nào em muốn nói thì nói cho chị biết có được không?"
Ngải Tiếu ôm chặt sách cắn môi dưới, gật đầu.
Tiết học tiếng Nhật không thuận lợi bắt đầu, Nhạn Đường nghe rất chú tâm, còn Ngải Tiếu thì giảng bài hay phân tâm, giảng một hồi thì không biết mình đang nói gì.
Không thể cứ như thế được nữa....... cô uống một ngụm nước, vẫn quyết định thành thật nói ra vấn đề. Trong lúc nghỉ ngơi cô soạn một bản thảo trong bụng, rồi mới lắp bắp mở miệng nói: "Thật ra em đang nghĩ, nếu tương lai em cũng ra nước ngoài du học, thì tụi mình sao đây...... hoặc có lẽ em ở lại trong nước, nhưng không muốn ở trong thành phố S thì sao? Hoặc có một ngày chị rời khỏi studio Tùng Đường, rời khỏi thành phố S, vậy em......." Nhưng lời phía sau, cô quả thật không nói ra được nữa.
Nhạn Đường quả thật bị hỏi cứng họng rồi, cô không phải là không có nghĩ qua vấn đề này, cô chỉ là chưa nghĩ ra được câu trả lời. Ngải Tiếu có thể suy nghĩ sâu xa đến vậy cũng là một chuyện đáng mừng. Nhưng đây chỉ là một mặt, không nói gì xa xôi, chỉ nói đến khóa đào tạo vào tháng 5, 6 tới, cô vẫn chưa biết nên nói sao với Ngải Tiếu nữa.
Bọn họ chỉ mới ở chung với nhau, cô quả thật không muốn những chuyện này can thiệp vào cuộc sống của bọn họ, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện của Dịch Nhàn thì cô cảm thấy mình không thể kéo dài thêm được nữa.
Bất luận là Ngải Tiếu hay là mình, đều cần phải có một cảm giác an toàn ổn định.
Nhạn Đường không sợ yêu xa sẽ ảnh hưởng tình cảm, cô sợ là yêu xa mà không có kỳ hạn. Ngải Tiếu làm gì cũng rất ưu tú, nhìn cái chức vị của em ấy trong tổ chức của trường học là biết, tương lai rất có khả năng sẽ đến Nhật du học, vậy, đợi đến em ấy tốt nghiệp thạc sĩ, tiến sĩ hả? Đến lúc đó sẽ có những biến cố không thể nào lường trước được.
Ngải Tiếu ở bên cạnh nhìn cô ấy, tâm trạng thấp thỏm. Bọn họ khi ở chung với nhau hiếm khi im lặng nghiêm túc đến thế, cô đột nhiên cảm thấy mình không nên nói ra cái vấn đề hóc búa vậy khi cả hai chỉ mới xác định quan hệ không lâu, nhưng chuyện này có thể kéo được đến khi nào nữa? Không lẽ đợi đến khi cô liên hệ được với giảng viên ở nước ngoài rồi mới thông báo nữ thần?
Dưới bầu không khí này, làm cho Ngải Tiếu có chút thở không ra hơi. Cô đang nghĩ xem nên nói gì đó để làm dịu bầu không khí thì Nhạn Đường đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiếu Tiếu, em muốn đi đâu du học?"
"Chắc có lẽ là Nhật Bản, cũng có khả năng là viện nghiên cứu trong nước, em vẫn chưa suy nghĩ kỹ......" cô nói không chắc chắn lắm. "Nhưng đây là cách nghĩ trước khi quen với chị, hiện giờ em cũng không biết nên làm sao nữa."
Nhạn Đường thở dài: "Chị không hy vọng mình trở thành gánh nặng trên con đường trưởng thành của em, sau khi ở chung với nhau thì chúng ta đều muốn làm cho tương lai của đôi bên trở nên tốt đẹp hơn chứ không phải là tồi tệ hơn. Thật ra chị cũng đang tính tới chuyện ra nước ngoài chuyên tu, nhưng còn mục tiêu chuyên tu là gì thì trước giờ vẫn chưa quyết định được. Nếu em muốn đi Nhật Bản thật, thì chị chắc là cũng tìm ra được hướng đi rồi đó."
Nghe cô ấy nói như vậy, Ngải Tiếu liền lắc đầu: "Nếu để chị đi theo em thì đây là một cách nghĩ cực kỳ ích kỷ, chị nói không muốn liên lụy em, em cũng không muốn làm liên lụy chị!"
"Từ trước chị có suy nghĩ tới khoa soạn nhạc của đại học S ở Nhật, nên chuyện này không phải là liên lụy gì." Nhạn Đường nói đến đây, tiếp tục mỉm cười nói: "Nói như vậy thì ít nhiều gì chị cũng hiểu được tâm trạng của Dịch Nhàn, em ấy vốn không biết nên đi đâu du học, khi nửa kia có được phương hướng rõ ràng thì tương lai của em ấy cũng rõ ràng theo."
Chuyện có phải là như vậy không? Ngải Tiếu mở to mắt ra nhìn cô ấy, đôi mắt hiện ra bóng dáng Nhạn Đường trong đó.
Nhạn Đường nắm nhẹ tay em ấy, 10 ngón đan xen nhau: "Em cứ đi con đường của mình, chị sẽ đi cùng em. Hai người khi ở chung với nhau thì ít nhất một người phải thỏa hiệp." cô mím môi cười, nụ cười không hề giả dối chút nào, "Ngày tháng còn dài, em cứ quyết định tương lai theo cách nghĩ của mình đi."
Ngải Tiếu hơi há miệng nhưng không nói ra được gì hết.
Nhạn Đường ho nhẹ một tiếng, ngón tay nắm chặt hơn: "Chị có một chuyện muốn nói với em."
"Chuyện gì?"
"Lúc trước Lão Tần có giành giúp chị tư cách tham gia khóa đào tạo nội bộ của công ty giải trí Hoàng Lâm, thời hạn là 2 tháng, tháng 5 và tháng 6 đều phải tiếp nhận khóa học hoàn toàn khép kín này."Nhạn Đường hy vọng mình nói uyển chuyển chút, nhưng sự thật lại không uyển chuyển nổi, "Cũng có thể nói, hai tháng này chúng ta không thể gặp nhau."
"Cũng không được liên lạc?" nói xong, Ngải Tiếu cắn môi dưới, cúi đầu xuống.
Cho dù không muốn, Nhạn Đường vẫn gật đầu: "Uhm, khóa học khép kín này hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài, ngay đến việc liên lạc với người nhà cũng không được phép luôn."
Sao lại có khóa học vô nhân tính vậy trời! Trong lòng Ngải Tiếu thấy rất ấm ức, nhưng cô cũng không thể nói ra những lời níu kéo gì, dù sao công ty giải trí Hoàng Lâm rất nổi tiếng trong giới âm nhạc, cho dù nữ thần nói rất sơ sài, nhưng cô biết cơ hội này rất hiếm có.
Nhưng mà nữ thần có nói qua hai chữ "người nhà", hai chữ này có mình trong đó không ta?
Cố tìm được một tin tốt đẹp trong tin xấu, cô nghĩ rồi lại nghĩ, chủ động nắm chặt tay nữ thần: "Vậy em đợi chị trở về."
Nhạn Đường mỉm cười, hỏi: "Đúng rồi, thời gian em đi giao lưu với đại học M đã định chưa?"
"Mai là 1/4 rồi, giáo sư Ikeuchi không có nói rõ thời gian cụ thể, nhưng ông có đề cập thời gian giao lưu thông thường là vào lúc trường học khai giảng, cho nên em nghĩ chắc khoảng cuối tháng 4 hoặc đầu tháng 5." Nói xong, Ngải Tiếu chuyển chủ đề, phấn khích nói: "Nếu là tháng 4, nói không chừng là cuối mùa hoa anh đào nở, đến lúc đó chụp hình hoa anh đào cho chị xem......" cô ngập ngừng, rồi bổ sung: "Nếu là tháng 5, em sẽ chụp tất cả ảnh mình thích, để cho mình chị xem thôi."
Bình luận truyện