Chương 93: Ăn xong liền không nhận?
Editor: Kiều Tiếu
Nam Tinh nói xong, cúi đầu, bẹp, hôn Quyền Tự một cái.
Cô vừa hôn xong, giây tiếp theo, tư thế của hai người liền thay đổi, Nam Tinh bị đè xuống dưới.
"Ngô."
Nụ hôn sâu ái muội và lâu dài, trước khi Nam Tinh bị hôn cho ngốc, mơ hồ nghe được giọng nói khàn khàn sâu kín.
"Tiểu Hoa, em phải nhớ kỹ lời em nói."
Sau đó, là tiếng xột xoạt quần áo bị xé rách.
Không mất bao lâu, quần áo tan tác đầy đất.
Tìиɦ ɖu͙ƈ ái muội tràn ngập trong phòng, thật lâu không tiêu tan.
Vừa lăn lộn, liền giằng co hơn nửa đêm, giọng nói của Nam Tinh có chút mất tiếng, không còn chút sức lực gì, mềm oặt nói.
"Từ bỏ."
Nhưng mà cô lên tiếng kháng nghị xong cũng không nhận được sự tán đồng, Quyền Tự ngậm môi cô, đè nặng thân mình cô, nghẹn ngào mở miệng.
"Muốn."
Sau đó, kháng nghị của Nam Tinh lại lần nữa bị trấn áp.
Nam Tinh ở trong phòng 'mở ra' lễ vật, quên sạch tiệc sinh nhật không còn một mảnh.
Đợi một hồi lâu, yến hội chính thức mở màn, có người muốn mời cô khiêu vũ nhưng chậm chạp mãi không tìm thấy người.
Vậy là một bữa tiệc sinh nhật không có chủ nhân, cứ thế cứng đờ trôi qua một buổi tối.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Nam Vũ đứng trước cửa phòng nào đó trong khách sạn, cộc cộc cộc gõ cửa hồi lâu.
Đã tra xét toàn bộ khách sạn một lần rồi, nhưng vẫn chưa tìm thấy Nam Tinh.
Duy độc chỉ có phòng này là đóng cửa lại.
Ngày hôm qua Nam Tinh có uống chút rượu, có lẽ là vào phòng này ngủ rồi.
Hôm nay hắn phải rời khỏi, vẫn có chút không yên tâm, muốn xác nhận một chút.
Đầu Nam Vũ đội mũ lưỡi trai màu đen, một bên gõ cửa một bên gọi điện thoại cho Nam Tinh.
Hắn đã xem qua camera, cái người tên Quyền Tự hình như đã cãi nhau với chị gái của hắn.
Sau đó thì bị lôi đi.
Mà camera theo dõi lắp gần căn phòng này vừa vặn bị hỏng, tiếp đó thì hắn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chờ một lát thì thấy mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen rời đi, chắc hẳn bọn họ đã tan rã trong không vui, có lẽ Quyền Tự đi rồi.
Nhưng Nam Tinh còn ở trong phòng.
Việc này cứ nghĩ thì sẽ thấy có một ít điểm không hợp lý.
Vừa nghĩ, hắn lại gõ cửa phòng.
Cuối cùng, nghe thấy trong phòng rắc một tiếng.
Cửa phòng mở ra.
Lời nói tới bên miệng của Nam Vũ lập tức tuôn ra,
"Chị, sao chị ······." Lời nói dừng lại.
Quyền Tự mặc một bộ quần áo rộng thùng thình xuất hiện trước cửa, mí mắt rũ xuống, biểu tình thoả mãn lười biếng,
Đại khái là vì vừa tắm xong nên trên tóc vẫn còn nhỏ nước.
Thanh âm khàn khàn chậm rãi vang lên.
"Có việc?"
Nam Vũ sửng sốt, theo bản năng bật thốt lên câu dò hỏi.
"Sao anh lại ở chỗ này?"
Quyền Tự liếc hắn một cái,
"Cậu nói xem?"
Chỉ cần nhìn thấy toàn thân Quyền Tự mang theo hơi thở ái muội vì tìиɦ ɖu͙ƈ mới qua đi, trên cổ chỗ xương quai xanh còn điểm nhiều dấu cắn và dấu hôn, không biết đêm qua Quyền Tự đã làm gì, trên cổ xuất hiện một mảng lớn hơi sưng.
Biểu tình của Nam Vũ lập tức trở nên khó nói lên lời.
"Anh và chị tôi ······"
Quyền Tự không chút để ý mở miệng.
"Cô ấy đang ngủ."
Lời nói của Nam Vũ bị chặn lại.
Hình ảnh này, giống như đã từng gặp qua.
À nghĩ ra rồi, ngày trước chị cả và anh rể trai bao có một đêm tình, hôm đó hắn lo lắng chị cả đã xảy ra chuyện, nên vội vã đi tìm chị.
Kết quả lại gặp được anh rể hỗn huyết. Vị anh rể lớn kia cũng chỉ nhẹ nhẹ nhàng nhàng nói một câu, cô ấy còn đang ngủ, chỉ dùng một câu đó thôi đã đuổi hắn đi rồi.
Hiện giờ, tình cảnh tái hiện.
Quyền Tự thấy hắn vẫn luôn không nói chuyện, xem ra là không có lời gì để nói.
Cạch, cửa phòng đóng lại, Nam Vũ bị ngăn cách ngoài cửa.
Không biết qua bao lâu.
Nam Tinh tỉnh lại, mò tìm di động ở đầu giường, nhìn thoáng qua thời gian.
Lại phát hiện, điện thoại của cô bị nhiều người gọi tới sắp nổ tung luôn rồi.
Mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Điện thoại được chỉnh thành chế độ im lặng, nên không nghe thấy bất kỳ tiếng chuông nào.
Đúng lúc này, có một cuộc gọi gọi tới.
Cô ấn nút nhận điện thoại.
"A lô"
Lời vừa ra khỏi miệng, Nam Tinh liền ý thức được giọng nói của mình cực kỳ không thích hợp.
Mềm như bông lại có chút mất tiếng, tràn ngập vẻ mệt mỏi sau một đêm tình.
Nghiễm nhiên, đầu bên kia điện thoại cũng nghe ra.
Giọng nói của Nam Tình vang lên, ngữ khí không rõ.
"Nam Tinh, em đừng nói với chị là đêm qua em pha trộn với đàn ông, lăn lộn tới mức quên luôn chính sự."
Nam Tinh giật giật thân thể, đang muốn ngồi dậy.
Cô vừa động, thân thể chợt cứng đồ, bên hông truyền đến cảm giác mệt mỏi bủn rủn, sau đó lại ngã lại lên giường.
Bên kia Nam Tình nghe được động tĩnh.
Vừa nghe đã biết là kết cục của túng dục quá độ.
Nam Tình sách một tiếng.
"Em vừa phải một chút cho chị."
Nam Tinh ghé vào giường, rầu rĩ lên tiếng.
"Vâng."
Nhưng vấn đề vừa phải hay không căn bản không phải là vấn đề cô có thể quyết định.
Tiếp đó, Nam Tình mới bắt đầu nói chính sự.
"Hôm nay đã ký hợp đồng với tập đoàn tài chính Quyền thị rồi, chuyện phê duyệt cũng đã làm xong. Tuy rằng không biết em làm thế nào để vẽ bản thiết kế, nhưng hết thảy chuyện này đều là công lao của em. Ông nội đã biết chuyện, quyết định cho em thêm 2% cổ phần."
Nói xong, thanh âm của Nam Tình chậm lại một ít.
"Chúc mừng em, trở thành cổ đông của tập đoàn Nam thị."
"Ừm, vâng."
Vừa nghe thanh âm túng dục quá độ của Nam Tinh, Nam Tình có chút tức giận.
"Xử lý tốt việc tư của em, đừng làm hắn ảnh hưởng tới công việc của em."
Trong đầu Nam Tinh hồi tưởng chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, rúc mặt vào trong gối đầu, rầu rĩ lên tiếng.
"Vâng."
Sau đó, cuộc gọi kết thúc.
Sau một cuộc điện thoại, cô rốt cuộc tỉnh táo hoàn toàn.
Ngồi dậy, trong phòng ngủ chỉ có một mình cô, trên mặt đất là một mảnh hỗn độn, còn kèm theo hơi thở tìиɦ ɖu͙ƈ.
Nhặt chiếc váy màu đen trên mặt đất lên.
Váy bị xé hỏng rồi, hoàn toàn không thể mặc lại.
Ào ào, trong phòng tắm vang lên tiếng nước, chắc hẳn là Quyền Tự đang tắm rửa.
Lúc này, cô nhận được một tin nhắn mà Bạch Vũ gửi tới.
【 Nam Tinh tiểu thư, cô tỉnh rồi chứ? 】
Nam Tinh nhìn thoáng qua, rep lại một tin.
【 Tỉnh. 】
Sau đó Bạch Vũ lại lần nữa gửi một tin nhắn.
【 Thực xin lỗi vì đã quấy rầy cô, quần áo mà cô yêu cầu đều đã được đặt ở ngoài cửa. 】
Nam Tinh khoác một tấm thảm lên, đi tới cửa phòng, mở ra một khe hở, lấy hai túi giấy cầm vào trong.
Sau khi cô mặc xong quần áo, âm thanh tắm rửa trong phòng tắm cũng dừng.
Rất nhanh, Quyền Tự từ bên trong đi ra.
Hắn mặc một chiếc áo tắm dài, hắn vừa đi ra, mùi nước sát trùng nồng nặc truyền ra từ phòng tắm ập vào trước mặt.
Quyền Tự nhìn Nam Tinh, hầu kết lăn lộn.
"Tiểu Hoa tỉnh?"
Nam Tinh bỗng dưng nghĩ tới bộ dáng của hắn tối hôm qua, vừa cọ xát vành tai cô vừa kêu tên cô, tự dưng lại cảm thấy eo càng ngày càng chua sót.
Cô mở lễ vật xong, thiếu chút nữa thì bị lễ vật lăn lộn chết.
Lên tiếng, "Ừm"
Quyền Tự đến gần, biểu tình sâu kín.
"Ăn xong rồi, liền không nhận?"
"Không có."
Nam Tinh ngồi trên sô pha, nhìn thấy cổ hắn, trên xương quai xanh chằng chịt dấu cắn và dấu hôn, cô nhéo nhéo quần áo, có chút xấu hổ.
Tầm mắt rời khỏi người hắn, nhìn về nơi khác.
Quyền Tự từ trên cao nhìn xuống, xem hết bộ dáng lãnh đạm của cô vào trong mắt, thò lại gần, mí mắt hơi rũ.
"Tiểu Hoa, đêm qua lúc em cắn anh, cũng không phải là bộ dáng này."
Nói xong, ôm chặt người vào trong lòng ngực.
Chờ tới khi Nam Tinh bò ra khỏi lòng ngực hắn.
Kề lại gần thì mới phát hiện một chuyện.
Bên dưới xương quai xanh, sưng đỏ một mảnh.
Trên da thịt tái nhợt, chỗ sưng đỏ càng thêm rõ ràng.
Đây là, dị ứng?
Bình luận truyện