Cố Chấp - Linh Lạc Thành Nê
Chương 34: Người phụ nữ khác
"Đỗ tổng."
Mắt thấy vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn không đúng, Lý Tái lo lắng khẽ gọi. Hắn viết rõ Đỗ tổng là người mạnh mẽ dứt khoát cỡ nào, cũng chỉ trước mặt Tần tiểu thư, Đỗ tổng mới có thể ngụy trang thành bộ dáng ôn nhu như vậy. Hắn nghĩ, vì Tần tiểu thư, đúng là Đỗ tổng đã hao hết tâm tư rồi. Vừa rồi nhìn vẻ mặt muốn giết người của Đỗ tổng khiến thân thể hắn nổi lên từng đợt lạnh lẽo, chỉ sợ Đỗ tổng xúc động nhất thời, thật sự làm ra chuyện không thể cứu vãn. Mấy tấm ảnh kia hắn cũng nhìn rõ, không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay Đỗ tổng, mấy tấm ảnh này mà để Tần tiểu thư xem được, chỉ sợ quan hệ giữa Đỗ tổng và Tần tiểu thư cũng đi tong luôn. Theo phương diện nào đó, Tần tiểu thư là một cô gái vô cùng thuần túy.
Giọng nói của Lý Tái kéo Đỗ Mộ Ngôn ra khỏi những suy nghĩ đáng sợ.
Hắn hơi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, toàn lực đè nén suy nghĩ muốn giết người diệt khẩu băm xác thành trăm mảnh của mình lại. Hắn viết, cho dù trong lòng hắn muốn dến phát điên, hắn cũng không thể làm thế được. Thậm chí hắn còn đang hối hận đây, các thủ đoạn đã dùng thế mà lại để lại chứng cứ... Nếu vì sự không cẩn thận của hắn mà chôn vùi tương lai của hắn và Tần Tuyên Tuyên thì hắn nhất định sẽ phát điên!
"Trợ lý Lý, lập tức liên hệ với Lại Hưng, nói cho hắn ta biết, chỉ cần giao phim ảnh cho tôi, hơn nữa vĩnh viễn giữ bí mật với Tuyên Tuyên thì tôi sẽ đáp ứng mọi điều kiện của hắn ta." Cuối cùng Đỗ Mộ Ngôn nói.
"Đã hiểu, Đỗ tổng, tôi đi trước." Lý Tái kinh ngạc chớp mắt một cái, lập tức không có ý kiến đồng ý. Đỗ tổng luôn luôn mạnh mẽ thế mà lại chịu thua, đây đúng là chuyện trước nay chưa từng có. Chỉ có thể nói, Lại Hưng này đúng là vận cứt chó, bắt được điểm yếu duy nhất của Đỗ tổng.
Lúc Tần Tuyên Tuyên về nhà thì Đường Vi đã chuẩn bị xong bữa tối, chờ cô về. Cô đành phải dẹp ý muốn lên mạng tìm hiểu tin tức lại, cùng cha mẹ ăn cơm trước.
Tần Tuyên Tuyên có lệ báo cáo với hai người, tinh thần Đỗ Mộ Ngôn hôm nay rất tốt để ông bà không lo lắng nữa, sau đó Tần Quốc Đống kể lại vài tin đồn thú vị trong trường, Đường Vi cũng cười cười kể chuyện bát quái nghe được lúc đi mua đồ ăn, một nhà hòa thuận vui vẻ. Cơm chiều ăn được một nữa thì Đường Vi nhắc đến việc em họ Tần Tuyên Tuyên sẽ đến đây ở một thời gian để cô chuẩn bị tâm lý trước.
Ăn cơm xong, Tần Tuyên Tuyên giúp Đường Vi rửa bát đũa, lại cùng cha mẹ xem ti vi ở phòng khách một lát rồi mới trở về phòng của mình, mở máy tính lên tìm "nhật báo Ngô thị" và tin tức của Lại Hưng. Có lẽ vì liên quan đến nghề phóng viên nên cô trực tiếp tìm được số điện thoại của Lại Hưng, gọi đi.
Một hồi lâu điện thoại mới được nghe, nghe thấy tiếng nói bên kia, Tần Tuyên Tuyên lập tức chào hỏi: "Xin chào, là Lại Hưng tiên sinh phải không? Tôi là Tần Tuyên Tuyên, ban ngày anh có tới tìm tôi."
"Tần tiểu thư, sao cô..." Đầu bên kia điện thoại, tiếng Lại Hưng ngừng một chút rồi lại vang lên như không có chuyện gì, "Tần tiểu thư, không biết cô tìm tôi là có chuyện gì?"
Tần Tuyên Tuyên rối rắm một chút, thẹn thùng nói: "Lại tiên sinh, là thế này. Túi giấy anh đưa tôi hôm nay, tôi chưa kịp xem đã bị kẻ trộm trộm đi mất, không biết anh có thể đưa tôi một phần nữa hay không? Nếu không tiện thì anh trực tiếp nói cho tôi biết bên trong là gì cũng được, những lời anh nói hôm nay tôi thật sự nghĩ không hiểu."
"Tần tiểu thư, tôi xin lỗi vì đã khiến cô phải suy nghĩ nhiều. Cô cứ coi như hôm nay chưa gặp tôi, tôi chưa từng nói gì với cô là được." Lại Hưng nhanh chóng trả lời.
Bây giờ mới cách thời điểm Lại Hưng tìm cô có hai ba tiếng đồng hồ, sao thái độ của hắn lại thay đổi lớn như vậy? Tần Tuyên Tuyên cảm thấy bản thân mình bị làm cho mơ hồ, "Lại tiên sinh, chiều nay anh nói với tôi..."
"Tần tiểu thư, rất xin lỗi, những lời đó cô cứ quên đi, đó đều là lời nói bậy tôi nói để trả thù Đỗ tổng thôi," Lại Hưng nói, "Việc tòa soạn báo sa thải tôi cũng chỉ là hiểu lầm thôi, bây giờ giải tỏa được hiểu lầm, tôi đã quay trở lại công tác ở tòa soạn rồi."
"Nhưng ảnh chụp anh đưa tôi..."
"Ảnh chụp đó là vài cái bề ngoài sinh hoạt bình thường thôi, cũng có cái là tôi chế ra, Tần tiểu thư dù có nhìn cũng không biết thật giả. Tần tiểu thư, hôm nay suýt nữa đã làm cô hiểu lầm Đỗ tổng, tôi rất xin lỗi."
"Lại tiên sinh..."
"Xin lỗi, bên này tôi còn có việc, tôi cúp máy trước, hẹn gặp lại."
Lại Hưng trực tiếp cúp máy, Tần Tuyên Tuyên nghe tiếng tút tút ở đầu bên kia, chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi. Việc hôm nay hình như cô còn chưa hiểu rõ đã kết thúc rồi. Tuy nói cô vẫn rất tò mò với mấy tấm ảnh kia nhưng nếu Lại Hưng đã nói thế thì cô cũng không nên đi quấy rầy hắn nữa.
Ngày hôm sau, lúc Tần Tuyên Tuyên đi làm, Phương Phán Phán túm lấy một tờ báo đi đến, kích động mở trang nhất ra cho cô xem.
"Tuyên Tuyên, cô xem, phỏng vấn độc nhất về Tổng tài tập đoàn Minh Khải ở bên cạnh - Đỗ Mộ Ngôn!" Vẻ mặt Phương Phán Phán hơi hưng phấn, "Tôi nghe nói, Đỗ Mộ Ngôn vẫn từ chối phỏng vấn, không ngờ lần này lại trực tiếp lên mặt báo."
Tần Tuyên Tuyên giật mình nhìn thoáng qua, phát hiện tờ báo Phương Phán Phán cầm trong tay đúng là "nhật báo Ngô thị." Mà phóng viên thực hiện phỏng vấn là... Lại Hưng!
Đầu Tần Tuyên Tuyên như hiện lên cái gì đó, đúng lúc này Phương Phán Phán chỉ vào một chỗ nhỏ giọng hưng phấn nói: "Tuyên Tuyên, sao tôi cảm thấy đối tượng thầm mến mà hắn nói là cô nhỉ?"
Tần Tuyên Tuyên nhìn theo ngón tay Phương Phán Phán, vừa vặn nhìn thấy đoạn đối thoại kia."
Phóng viên: Người xưa đều nói, thành gia rồi lập nghiệp, Đỗ tổng, sự nghiệp của ngài đã thành công như vậy rồi, không biết ngài có dự tính kết hôn không?
Đỗ Mộ Ngôn: Tôi rất muốn, nhưng nhà gái không đồng ý. Cô ấy còn chưa chịu đón nhận tôi.
Phóng viên: Tôi quá giật mình, thế mà còn có tiểu thư từ chối con rùa vàng như ngài đây, không biết đối phương là...
Đỗ Mộ Ngôn: Xin lỗi tôi không thể tiết lộ được.
"Tuyên Tuyên, người Đỗ tổng nói là cô đúng không?" Phương Phán nhỏ giọng hỏi.
Tầm mắt Tần Tuyên Tuyên còn dính trên bài phỏng vấn, hơi chột dạ nói: "Sao cô có thể nói vậy chứ?"
Phương Phán Phán nói: "Cô đấy, đừng có nghĩ giấu được tôi. Từ lâu tôi đã cảm thấy ánh mắt Đỗ tổng nhìn cô rất khác rồi, chắc chắn là đã si mê cô, đáng tiếc cô đã là hoa có chủ. Đỗ tổng quá hoàn mỹ, nhưng Tống Kỳ cũng rất tốt, cô từ chối hắn cũng là chuyện bình thường."
"Tôi đã chia tay với Tống Kỳ." Tần Tuyên Tuyên biết chuyện này không giấu diếm lâu được liền nói thật
Phương Phán Phán giật mình, "Chuyện khi nào thế?" Dừng một chút, vẻ mặt càng giật mình hơn, "Bảo sao gần đây cô với Tống Kỳ không dính lấy nhau nữa, thì ra đã chia tay. Vậy không phải đúng lúc sao? Bây giờ cô đã độc thân, quá là xứng đôi với Đỗ tổng!"
"Phán Phán..."
"Vô cùng xin lỗi, tôi lắm mồm quá." Phương Phán Phán thè lưỡi, thật ra cô có thể nhận ra Tần Tuyên Tuyên vẫn còn để ý việc chia tay với Tống Kỳ nên cô không hỏi lý do hai người chia tay, tránh cho Tần Tuyên Tuyên không đau lòng. Cô lại ném tờ báo lên bàn làm việc của Tần Tuyên Tuyên nói: "Tờ báo này cho cô, cứ chậm rãi đọc đi, không cần cảm ơn tôi, Lôi Phong là tấm gương của tôi!"
Đợi Phương Phán Phán đi rồi, Tần Tuyên Tuyên cũng không quan tâm đến tờ báo kia mà tiếp tục làm việc của mình, nhưng vài phút sau, cô lại dừng công việc trong tay, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cầm tờ báo lên.
Bài phỏng vấn này của Đỗ Mộ Ngôn cũng không dài, nội dung lớn nhất là nói về người phụ nữ hắn thích nhưng đối phương lại không đón nhận việc này. Cho dù Tần Tuyên Tuyên không phải quá mức tự kỷ nhưng cũng không có cách nào thuyết phục bản thân rằng người Đỗ Mộ Ngôn nói không phải là cô. Cô nghĩ, may mà hắn không nói ra, nếu không cô làm sao lăn lộn ở Tụ Mỹ được nữa?
Ánh mắt Tần Tuyên Tuyên không tự giác dừng lại ở tên phóng viên thực hiện bài phỏng vấn - Lại Hưng
Vì sao lại là Lại Hưng?
Nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, tần Tuyên Tuyên cảm giác được chút bất thường ở đây. Lại Hưng đột nhiên thay đổi suy nghĩ nhất định là do có chuyện xảy ra, trong đó có phải là có sự can thiệp của Đỗ Mộ Ngôn không? Trước đó vì sao Lại Hưng lại nói hy vọng cô không bị lừa? Đỗ Mộ Ngôn đã che dấu cô điều gì sao?
Tần Tuyên Tuyên suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể nghĩ đến là Lại Hưng có lẽ chụp được ảnh Đỗ Mộ Ngôn cùng người phụ nữ khác nên mới nói hy vọng cô không bị lừa. Chẳng qua trước khi hắn kịp nói cho cô sự thật thì Đỗ Mộ Ngôn đã biết, rồi hứa hẹn cho hắn lợi ích lớn bảo hắn thay đổi lời nói. Vậy... kẻ trộm trong phòng vệ sinh bênh viện, cũng là do Đỗ Mộ Ngôn chuẩn bị sẵn?
Tần Tuyên Tuyên cảm thấy, sau khi tiếp xúc với Đỗ Mộ Ngôn, sự ôn hòa và phong độ thân sĩ của hắn cũng không giống là đang giả vờ, nhưng dù sao hắn tay trắng dựng lên Minh Khải, nói vậy sẽ có chút thủ đoạn mạnh mẽ dứt khoát không thể để lộ ra ánh sáng của giới thương nhân, cô không phải không thể thừa nhận mặt này của Đỗ Mộ Ngôn, cô cảm thấy cô có thể hiểu được, mà nếu hắn thật sự đã cùng Lại Hưng làm giao dịch gì đó liên quan đến cô thì cô hy vọng có thể biết sự thật mà họ đã giấu.
Cuối cùng là chuyện gì mà Đỗ Mộ Ngôn không muốn cô biết chứ?
Giờ tan tầm, Tần Tuyên Tuyên lại nhận được điện thoại của Đỗ Mộ Ngôn, trong điện thoại hắn bày tỏ hy vọng muốn cô hôm nay lại đến bệnh viện thăm hắn. Vốn Tần Tuyên cũng định đi bệnh viện hỏi chút chuyện về Lại Hưng nên dù hắn không nhắc đến thì cô cũng sẽ đi. Cô vừa ra cửa, Lý Tái đã lên đón.
Hai người một trước một sau ngồi lên xe, Tần Tuyên Tuyên do dự một lát, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: "Trợ lý Lý, tôi mạo muội hỏi một câu nhé... Đỗ Mộ Ngôn... có phải anh ta có người phụ nữ khác bên ngoài không?" Cô dừng lại một chút mới bổ sung một câu, "Nếu anh không thấy không tiện thì không trả lời cũng không sao đâu."
Lòng Lý tái lộp bộp một chút, vẻ mặt vẫn chân thành thản nhiên, "Tần tiểu thư, chuyện này cũng không có gì không tiện cả, trước kia đúng là Đỗ tổng có người phụ nữ khác, nhưng đó đều là gặp dịp thì chơi thôi, tôi cam đoan với cô là Đỗ tổng đã kết thúc tất cả những mối quan hệ đó từ lâu rồi, bây giờ bên ngài ấy chỉ có một người phụ nữ là cô mà thôi.
Lý Tái vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Tần Tuyên Tuyên, thấy sau khi hắn nói xong cô vẫn không hề thả lỏng thì trái tim nổi lên sự đề phòng. Hắn muốn đánh tan nghi ngờ của Tần Tuyên Tuyên dành cho Đỗ Mộ Ngôn, nhưng trước khi hiểu rõ lý do vì sao cô lại hỏi như thế thì hắn không thể lắm miệng nhiều lời để tránh khéo quá hóa vụng. Hắn vô cùng rõ ràng, nếu hắn biến thành một con heo ngu ngốc bên cạnh Đỗ tổng thì về cuộc đời hắn về sau tuyệt đối không có gì tốt đẹp cả.
"Tần tiểu thư, có phải có ai nói gì trước mặt cô không?" Thấy Tần Tuyên Tuyên nửa ngày không nói thêm câu gì, Lý Tái lại dò hỏi.
"Thật sự không có..." Tần Tuyên Tuyên do dự một lát, cuối cùng quyết định đem nghi hoặc của mình hỏi ra miệng, "Trợ lý Lý, tôi muốn hỏi một chút, Lại Hưng của "nhật báo Ngô thị" có phải đã có giao hẹn gì với Đỗ Mộ Ngôn hay không?"
Mắt thấy vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn không đúng, Lý Tái lo lắng khẽ gọi. Hắn viết rõ Đỗ tổng là người mạnh mẽ dứt khoát cỡ nào, cũng chỉ trước mặt Tần tiểu thư, Đỗ tổng mới có thể ngụy trang thành bộ dáng ôn nhu như vậy. Hắn nghĩ, vì Tần tiểu thư, đúng là Đỗ tổng đã hao hết tâm tư rồi. Vừa rồi nhìn vẻ mặt muốn giết người của Đỗ tổng khiến thân thể hắn nổi lên từng đợt lạnh lẽo, chỉ sợ Đỗ tổng xúc động nhất thời, thật sự làm ra chuyện không thể cứu vãn. Mấy tấm ảnh kia hắn cũng nhìn rõ, không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay Đỗ tổng, mấy tấm ảnh này mà để Tần tiểu thư xem được, chỉ sợ quan hệ giữa Đỗ tổng và Tần tiểu thư cũng đi tong luôn. Theo phương diện nào đó, Tần tiểu thư là một cô gái vô cùng thuần túy.
Giọng nói của Lý Tái kéo Đỗ Mộ Ngôn ra khỏi những suy nghĩ đáng sợ.
Hắn hơi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, toàn lực đè nén suy nghĩ muốn giết người diệt khẩu băm xác thành trăm mảnh của mình lại. Hắn viết, cho dù trong lòng hắn muốn dến phát điên, hắn cũng không thể làm thế được. Thậm chí hắn còn đang hối hận đây, các thủ đoạn đã dùng thế mà lại để lại chứng cứ... Nếu vì sự không cẩn thận của hắn mà chôn vùi tương lai của hắn và Tần Tuyên Tuyên thì hắn nhất định sẽ phát điên!
"Trợ lý Lý, lập tức liên hệ với Lại Hưng, nói cho hắn ta biết, chỉ cần giao phim ảnh cho tôi, hơn nữa vĩnh viễn giữ bí mật với Tuyên Tuyên thì tôi sẽ đáp ứng mọi điều kiện của hắn ta." Cuối cùng Đỗ Mộ Ngôn nói.
"Đã hiểu, Đỗ tổng, tôi đi trước." Lý Tái kinh ngạc chớp mắt một cái, lập tức không có ý kiến đồng ý. Đỗ tổng luôn luôn mạnh mẽ thế mà lại chịu thua, đây đúng là chuyện trước nay chưa từng có. Chỉ có thể nói, Lại Hưng này đúng là vận cứt chó, bắt được điểm yếu duy nhất của Đỗ tổng.
Lúc Tần Tuyên Tuyên về nhà thì Đường Vi đã chuẩn bị xong bữa tối, chờ cô về. Cô đành phải dẹp ý muốn lên mạng tìm hiểu tin tức lại, cùng cha mẹ ăn cơm trước.
Tần Tuyên Tuyên có lệ báo cáo với hai người, tinh thần Đỗ Mộ Ngôn hôm nay rất tốt để ông bà không lo lắng nữa, sau đó Tần Quốc Đống kể lại vài tin đồn thú vị trong trường, Đường Vi cũng cười cười kể chuyện bát quái nghe được lúc đi mua đồ ăn, một nhà hòa thuận vui vẻ. Cơm chiều ăn được một nữa thì Đường Vi nhắc đến việc em họ Tần Tuyên Tuyên sẽ đến đây ở một thời gian để cô chuẩn bị tâm lý trước.
Ăn cơm xong, Tần Tuyên Tuyên giúp Đường Vi rửa bát đũa, lại cùng cha mẹ xem ti vi ở phòng khách một lát rồi mới trở về phòng của mình, mở máy tính lên tìm "nhật báo Ngô thị" và tin tức của Lại Hưng. Có lẽ vì liên quan đến nghề phóng viên nên cô trực tiếp tìm được số điện thoại của Lại Hưng, gọi đi.
Một hồi lâu điện thoại mới được nghe, nghe thấy tiếng nói bên kia, Tần Tuyên Tuyên lập tức chào hỏi: "Xin chào, là Lại Hưng tiên sinh phải không? Tôi là Tần Tuyên Tuyên, ban ngày anh có tới tìm tôi."
"Tần tiểu thư, sao cô..." Đầu bên kia điện thoại, tiếng Lại Hưng ngừng một chút rồi lại vang lên như không có chuyện gì, "Tần tiểu thư, không biết cô tìm tôi là có chuyện gì?"
Tần Tuyên Tuyên rối rắm một chút, thẹn thùng nói: "Lại tiên sinh, là thế này. Túi giấy anh đưa tôi hôm nay, tôi chưa kịp xem đã bị kẻ trộm trộm đi mất, không biết anh có thể đưa tôi một phần nữa hay không? Nếu không tiện thì anh trực tiếp nói cho tôi biết bên trong là gì cũng được, những lời anh nói hôm nay tôi thật sự nghĩ không hiểu."
"Tần tiểu thư, tôi xin lỗi vì đã khiến cô phải suy nghĩ nhiều. Cô cứ coi như hôm nay chưa gặp tôi, tôi chưa từng nói gì với cô là được." Lại Hưng nhanh chóng trả lời.
Bây giờ mới cách thời điểm Lại Hưng tìm cô có hai ba tiếng đồng hồ, sao thái độ của hắn lại thay đổi lớn như vậy? Tần Tuyên Tuyên cảm thấy bản thân mình bị làm cho mơ hồ, "Lại tiên sinh, chiều nay anh nói với tôi..."
"Tần tiểu thư, rất xin lỗi, những lời đó cô cứ quên đi, đó đều là lời nói bậy tôi nói để trả thù Đỗ tổng thôi," Lại Hưng nói, "Việc tòa soạn báo sa thải tôi cũng chỉ là hiểu lầm thôi, bây giờ giải tỏa được hiểu lầm, tôi đã quay trở lại công tác ở tòa soạn rồi."
"Nhưng ảnh chụp anh đưa tôi..."
"Ảnh chụp đó là vài cái bề ngoài sinh hoạt bình thường thôi, cũng có cái là tôi chế ra, Tần tiểu thư dù có nhìn cũng không biết thật giả. Tần tiểu thư, hôm nay suýt nữa đã làm cô hiểu lầm Đỗ tổng, tôi rất xin lỗi."
"Lại tiên sinh..."
"Xin lỗi, bên này tôi còn có việc, tôi cúp máy trước, hẹn gặp lại."
Lại Hưng trực tiếp cúp máy, Tần Tuyên Tuyên nghe tiếng tút tút ở đầu bên kia, chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi. Việc hôm nay hình như cô còn chưa hiểu rõ đã kết thúc rồi. Tuy nói cô vẫn rất tò mò với mấy tấm ảnh kia nhưng nếu Lại Hưng đã nói thế thì cô cũng không nên đi quấy rầy hắn nữa.
Ngày hôm sau, lúc Tần Tuyên Tuyên đi làm, Phương Phán Phán túm lấy một tờ báo đi đến, kích động mở trang nhất ra cho cô xem.
"Tuyên Tuyên, cô xem, phỏng vấn độc nhất về Tổng tài tập đoàn Minh Khải ở bên cạnh - Đỗ Mộ Ngôn!" Vẻ mặt Phương Phán Phán hơi hưng phấn, "Tôi nghe nói, Đỗ Mộ Ngôn vẫn từ chối phỏng vấn, không ngờ lần này lại trực tiếp lên mặt báo."
Tần Tuyên Tuyên giật mình nhìn thoáng qua, phát hiện tờ báo Phương Phán Phán cầm trong tay đúng là "nhật báo Ngô thị." Mà phóng viên thực hiện phỏng vấn là... Lại Hưng!
Đầu Tần Tuyên Tuyên như hiện lên cái gì đó, đúng lúc này Phương Phán Phán chỉ vào một chỗ nhỏ giọng hưng phấn nói: "Tuyên Tuyên, sao tôi cảm thấy đối tượng thầm mến mà hắn nói là cô nhỉ?"
Tần Tuyên Tuyên nhìn theo ngón tay Phương Phán Phán, vừa vặn nhìn thấy đoạn đối thoại kia."
Phóng viên: Người xưa đều nói, thành gia rồi lập nghiệp, Đỗ tổng, sự nghiệp của ngài đã thành công như vậy rồi, không biết ngài có dự tính kết hôn không?
Đỗ Mộ Ngôn: Tôi rất muốn, nhưng nhà gái không đồng ý. Cô ấy còn chưa chịu đón nhận tôi.
Phóng viên: Tôi quá giật mình, thế mà còn có tiểu thư từ chối con rùa vàng như ngài đây, không biết đối phương là...
Đỗ Mộ Ngôn: Xin lỗi tôi không thể tiết lộ được.
"Tuyên Tuyên, người Đỗ tổng nói là cô đúng không?" Phương Phán nhỏ giọng hỏi.
Tầm mắt Tần Tuyên Tuyên còn dính trên bài phỏng vấn, hơi chột dạ nói: "Sao cô có thể nói vậy chứ?"
Phương Phán Phán nói: "Cô đấy, đừng có nghĩ giấu được tôi. Từ lâu tôi đã cảm thấy ánh mắt Đỗ tổng nhìn cô rất khác rồi, chắc chắn là đã si mê cô, đáng tiếc cô đã là hoa có chủ. Đỗ tổng quá hoàn mỹ, nhưng Tống Kỳ cũng rất tốt, cô từ chối hắn cũng là chuyện bình thường."
"Tôi đã chia tay với Tống Kỳ." Tần Tuyên Tuyên biết chuyện này không giấu diếm lâu được liền nói thật
Phương Phán Phán giật mình, "Chuyện khi nào thế?" Dừng một chút, vẻ mặt càng giật mình hơn, "Bảo sao gần đây cô với Tống Kỳ không dính lấy nhau nữa, thì ra đã chia tay. Vậy không phải đúng lúc sao? Bây giờ cô đã độc thân, quá là xứng đôi với Đỗ tổng!"
"Phán Phán..."
"Vô cùng xin lỗi, tôi lắm mồm quá." Phương Phán Phán thè lưỡi, thật ra cô có thể nhận ra Tần Tuyên Tuyên vẫn còn để ý việc chia tay với Tống Kỳ nên cô không hỏi lý do hai người chia tay, tránh cho Tần Tuyên Tuyên không đau lòng. Cô lại ném tờ báo lên bàn làm việc của Tần Tuyên Tuyên nói: "Tờ báo này cho cô, cứ chậm rãi đọc đi, không cần cảm ơn tôi, Lôi Phong là tấm gương của tôi!"
Đợi Phương Phán Phán đi rồi, Tần Tuyên Tuyên cũng không quan tâm đến tờ báo kia mà tiếp tục làm việc của mình, nhưng vài phút sau, cô lại dừng công việc trong tay, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cầm tờ báo lên.
Bài phỏng vấn này của Đỗ Mộ Ngôn cũng không dài, nội dung lớn nhất là nói về người phụ nữ hắn thích nhưng đối phương lại không đón nhận việc này. Cho dù Tần Tuyên Tuyên không phải quá mức tự kỷ nhưng cũng không có cách nào thuyết phục bản thân rằng người Đỗ Mộ Ngôn nói không phải là cô. Cô nghĩ, may mà hắn không nói ra, nếu không cô làm sao lăn lộn ở Tụ Mỹ được nữa?
Ánh mắt Tần Tuyên Tuyên không tự giác dừng lại ở tên phóng viên thực hiện bài phỏng vấn - Lại Hưng
Vì sao lại là Lại Hưng?
Nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, tần Tuyên Tuyên cảm giác được chút bất thường ở đây. Lại Hưng đột nhiên thay đổi suy nghĩ nhất định là do có chuyện xảy ra, trong đó có phải là có sự can thiệp của Đỗ Mộ Ngôn không? Trước đó vì sao Lại Hưng lại nói hy vọng cô không bị lừa? Đỗ Mộ Ngôn đã che dấu cô điều gì sao?
Tần Tuyên Tuyên suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể nghĩ đến là Lại Hưng có lẽ chụp được ảnh Đỗ Mộ Ngôn cùng người phụ nữ khác nên mới nói hy vọng cô không bị lừa. Chẳng qua trước khi hắn kịp nói cho cô sự thật thì Đỗ Mộ Ngôn đã biết, rồi hứa hẹn cho hắn lợi ích lớn bảo hắn thay đổi lời nói. Vậy... kẻ trộm trong phòng vệ sinh bênh viện, cũng là do Đỗ Mộ Ngôn chuẩn bị sẵn?
Tần Tuyên Tuyên cảm thấy, sau khi tiếp xúc với Đỗ Mộ Ngôn, sự ôn hòa và phong độ thân sĩ của hắn cũng không giống là đang giả vờ, nhưng dù sao hắn tay trắng dựng lên Minh Khải, nói vậy sẽ có chút thủ đoạn mạnh mẽ dứt khoát không thể để lộ ra ánh sáng của giới thương nhân, cô không phải không thể thừa nhận mặt này của Đỗ Mộ Ngôn, cô cảm thấy cô có thể hiểu được, mà nếu hắn thật sự đã cùng Lại Hưng làm giao dịch gì đó liên quan đến cô thì cô hy vọng có thể biết sự thật mà họ đã giấu.
Cuối cùng là chuyện gì mà Đỗ Mộ Ngôn không muốn cô biết chứ?
Giờ tan tầm, Tần Tuyên Tuyên lại nhận được điện thoại của Đỗ Mộ Ngôn, trong điện thoại hắn bày tỏ hy vọng muốn cô hôm nay lại đến bệnh viện thăm hắn. Vốn Tần Tuyên cũng định đi bệnh viện hỏi chút chuyện về Lại Hưng nên dù hắn không nhắc đến thì cô cũng sẽ đi. Cô vừa ra cửa, Lý Tái đã lên đón.
Hai người một trước một sau ngồi lên xe, Tần Tuyên Tuyên do dự một lát, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: "Trợ lý Lý, tôi mạo muội hỏi một câu nhé... Đỗ Mộ Ngôn... có phải anh ta có người phụ nữ khác bên ngoài không?" Cô dừng lại một chút mới bổ sung một câu, "Nếu anh không thấy không tiện thì không trả lời cũng không sao đâu."
Lòng Lý tái lộp bộp một chút, vẻ mặt vẫn chân thành thản nhiên, "Tần tiểu thư, chuyện này cũng không có gì không tiện cả, trước kia đúng là Đỗ tổng có người phụ nữ khác, nhưng đó đều là gặp dịp thì chơi thôi, tôi cam đoan với cô là Đỗ tổng đã kết thúc tất cả những mối quan hệ đó từ lâu rồi, bây giờ bên ngài ấy chỉ có một người phụ nữ là cô mà thôi.
Lý Tái vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Tần Tuyên Tuyên, thấy sau khi hắn nói xong cô vẫn không hề thả lỏng thì trái tim nổi lên sự đề phòng. Hắn muốn đánh tan nghi ngờ của Tần Tuyên Tuyên dành cho Đỗ Mộ Ngôn, nhưng trước khi hiểu rõ lý do vì sao cô lại hỏi như thế thì hắn không thể lắm miệng nhiều lời để tránh khéo quá hóa vụng. Hắn vô cùng rõ ràng, nếu hắn biến thành một con heo ngu ngốc bên cạnh Đỗ tổng thì về cuộc đời hắn về sau tuyệt đối không có gì tốt đẹp cả.
"Tần tiểu thư, có phải có ai nói gì trước mặt cô không?" Thấy Tần Tuyên Tuyên nửa ngày không nói thêm câu gì, Lý Tái lại dò hỏi.
"Thật sự không có..." Tần Tuyên Tuyên do dự một lát, cuối cùng quyết định đem nghi hoặc của mình hỏi ra miệng, "Trợ lý Lý, tôi muốn hỏi một chút, Lại Hưng của "nhật báo Ngô thị" có phải đã có giao hẹn gì với Đỗ Mộ Ngôn hay không?"
Bình luận truyện