Cố Chấp Ngọt
Chương 44
Editor: Trà Đá.
Sau khi từ quán bar ra ngoài, Hoắc Lâm và Thẩm Mộ Ngạn chở hai cô gái về khu nghỉ dưỡng.
Cũng không phải bọn họ gây sức ép gì, nhưng hai cô gái vừa nhìn thấy nhau lại dính cứng lấy nhau, Cố Phán khoác tay Nam Từ nói rất thích cô, Nam Từ cũng cười ngốc nghếch nói cô cũng thích Cố Phán.
Hoắc Lâm thật ra có chút không hiểu Nam Từ, nhưng lại nhận thấy cô vui vẻ nói chuyện với người “Bạn mới”.
Hôm nay cô đã khiến anh cực kỳ vui vẻ, cho nên bây giờ cô có phá hoại cái gì thì anh cũng không ngăn cản.
Sau khi quay lại khu nghỉ dưỡng thì trời cũng đã tối khuya, hai người đàn ông không để hai cô gái dính lấy nhau cười đùa vui vẻ nữa, mà tách hai cô ra rồi ai về phòng nấy.
Sau khi đã về đến phòng, Nam Từ vẫn còn mơ màng, Hoắc Lâm để cô ngồi lên đùi mình, cái đầu nhỏ của cô vẫn gục gục như gà mổ thóc, khóe môi khẽ nhếch, cười một cách ngốc nghếch.
Hoắc Lâm rót một ly nước, cho cô uống mấy ngụm, nhìn thấy bộ dáng của cô thì không ngừng cười.
“Thật sự vui đến vậy sao?”
“Vui chứ…” Nam Từ nói, nụ cười càng ngọt, nói thêm, “Gặp gỡ bạn bè, hơn nữa bọn họ đều là người tốt… Không cần tính toán, không cần diễn kịch… À, lại càng không cần phải đối phó với người nhà họ Nam, đương nhiên là rất vui rồi!”
Hoắc Lâm vươn tay vuốt ve gò má cô, rủ mắt xuống nhìn cô.
“Vậy thì gả cho tôi được không? Sau khi gả cho tôi rồi thì em sẽ được vui vẻ mỗi ngày.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, giống như là tùy ý, nhưng lại giống như cố ý, hi vọng Nam Từ say rượu nên buông lỏng cảnh giác.
Nhưng nào ngờ lúc này đầu óc cô có chút tỉnh táo.
Cô lắc đầu, ánh mắt mơ màng nhìn anh, đáp: “Không được, tôi còn chưa thi đại học… Tôi còn chưa được học đại học… Anh đã nói là anh chờ tôi mà.”
Hoắc Lâm có chút tức cười, anh nói rất nhiều chuyện bắt cô nhớ thì cô lại không nhớ.
Vậy mà chỉ vì một lời hứa hẹn của anh, mà cô lại nhớ rất rõ ràng.
Anh nhìn cô say rượu cũng không có tinh thần gì, Hoắc Lâm cũng không trễ nãi nữa, gọi một nữ nhân viên phục vụ tắm rửa cho cô.
Sau khi Nam Từ tắm rửa sạch sẽ, anh lại tự tay sấy tóc cho cô.
Làn gió ấm áp từ máy sấy thổi lên đỉnh đầu Nam Từ, cực kỳ dễ chịu khiến người ta buồn ngủ.
Đầu cô gục về phía trước mấy lần, nếu như Hoắc Lâm không nhanh tay thì chắc cô đã té ngã ra đất mấy lần rồi.
Trước kia Hoắc Lâm chưa từng làm qua mấy chuyện này, nhưng cũng không quá vụng về, thậm chí còn cực kỳ dịu dàng, di chuyển máy sấy xa xa gần gần rất vừa phải.
Lúc kết thúc, Nam Từ không còn cảm nhận cơn gió ấm áp từ máy sấy nữa, bỗng nhiên mở to mắt.
Anh còn tưởng cô đã ngủ thiếp đi rồi, lúc này thấy cô mở to mắt, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Nam Từ không đáp lại, mà nhìn anh chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: “Hôm nay anh… Anh cực kỳ dịu dàng.”
Hoắc Lâm có chút sững sờ, đây không phải lần đầu tiên có người nói anh dịu dàng, nhưng chỉ có anh biết những gì người khác thấy chỉ là anh đang giả vờ.
Nhưng mỗi khi anh ở bên cạnh Nam Từ thì anh không bao giờ mang mặt nạ, cho nên khi nghe cô nói anh dịu dàng, khiến trái tim anh lạc mất một nhịp.
Đầu ngón tay anh vuốt ve gò má cô, hỏi: “Sấy tóc cho em là dịu dàng hả?”
Nam Từ lắc đầu: “Không chỉ cái đó đâu… Hôm nay tôi lén trốn anh ra ngoài, nhưng anh lại không hề nổi giận… Sắc mặt anh cũng không đáng sợ như bình thường… Cũng không làm đau tôi…”
Cô nói có chút lộn xộn, nhưng Hoắc Lâm nghe hiểu, ý cô muốn nói là cô lén trốn anh ra ngoài, vậy mà anh lại không nổi giận, không phạt cô giống như bình thường.
Nghĩ tới đây, ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng sâu hơn.
“Em có thích một Hoắc tiên sinh dịu dàng không?”
Bên trong căn phòng khá tối, cơ bản chỉ bật một cái đèn áp tường, trong không khí mang theo mùi thơm nhàn nhạt của sữa tắm và dầu gội đầu của Nam Từ.
Hoắc Lâm rủ mắt xuống nhìn cô, giọng nói trầm thấp mê hoặc lòng người.
Nam Từ ngước mắt lên nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng gật đầu một cái.
“Thích.”
~
Sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Nam Từ cảm giác đầu đau như búa bổ, thần kinh hai bên thái dương giống như bị người ta hành hạ, mỗi lần đập xuống như bị ngàn cây kim chích vào đầu.
Nam Từ đau đến mức không muốn mở mắt, mà không chỉ vậy, tay chân cũng có chút đau nhức.
Cô nhắm mắt nhớ lại một chút, cũng may mặc dù ký ức tối hôm qua đứt quãng, nhưng cô cũng nhớ được phần nào.
Cô nhớ cô, Cố Phán và Đường Uyển tới quán bar, giữa chừng Đường Uyển có việc nên đi trước, sau đó Cố Phán kéo cô xuống sàn nhảy, tiếp theo là màn cãi nhau với đám thanh niên trẻ tuổi kia, sau đó…
Hoắc Lâm đến!
Nghĩ tới đây, thân thể Nam Từ cứng đờ, sau đó mở mắt nhìn sang bên cạnh.
Nhưng trên giường chỉ còn một mình cô, cô nhìn đồng hồ, đã là giữa trưa ngày hôm sau rồi.
Nam Từ có chút ảo não, hiện tại trong đầu cô tràn ngập hình ảnh cô ở chung với Hoắc Lâm tối hôm qua.
Hình như cô nói chuyện có chút loạn, rốt cuộc… Hình như…
Còn bị anh dụ dỗ nói thích anh???
Ngày hôm nay anh có nhắc tới chuyện này không đây!
Cô gãi gãi cái đầu tóc rối bời, sau đó không muốn nhớ tiếp nữa.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Cô có chút căng thẳng, mở miệng nói: “Mời vào.”, nhưng giọng nói cực kỳ khàn, cổ họng cũng đau, cực kỳ khó chịu.
May mắn người mở cửa vào không phải Hoắc Lâm, mà là nhân viên phục vụ phòng, cô ta bưng một khay đồ ăn gồm có sữa bò và bánh mì.
“Nam tiểu thư, tổng giám đốc Hoắc muốn tôi tới gọi cô rời giường, ăn một chút rồi dẫn cô đến suối nước nóng.”
“Suối nước nóng?”
Nam Từ có chút ngẩn người, hôm qua chưa tắm suối nước nóng được, nên ngày hôm nay anh muốn cô tắm bù sao?
Nhân viên phục vụ gật gật đầu: “Đúng vậy, tổng giám đốc Hoắc nói hôm qua cô đã cực khổ nhiều, cho nên hôm nay cơ thể chắc chắn sẽ nhức mỏi, tắm suối nước nóng có thể hết mệt mỏi.”
“…” Nam Từ không còn lời gì để nói, sao cô lại có cảm giác lời nói này của Hoắc Lâm giống như cố ý trêu đùa cô vậy?
Cô rõ ràng là ra ngoài vui chơi, anh lại nói cô khổ cực.
Nhưng mà…
“Vậy Hoắc… Hoắc tiên sinh đâu rồi?” Nam Từ hỏi.
Nhân viên phục vụ nghe thấy cô hỏi hơi kinh ngạc một chút.
Cô ta nghĩ Nam tiểu thư là bạn gái của tổng giám đốc Hoắc, sao lại xưng hô lạnh nhạt như vậy?
Hay đây là một kiểu biệt danh?
Nhân viên phục vụ thoáng dừng một chút, sau đó nói: “Tổng giám đốc Hoắc đi xử lý công chuyện, ngài ấy nói tiểu thư không cần chờ ạ.”
Nam Từ nóng mặt, cái gì mà không cần chờ anh? Làm như cô muốn tắm suối nước nóng chung với anh vậy?
Sau khi Nam Từ nhanh chóng đánh răng rửa mặt, bắt đầu ngoan ngoãn ăn hết đồ ăn Hoắc Lâm kêu người mang tới cho cô, tiếp đó đi theo nhân viên phục vụ đến suối nước nóng.
Nhân viên phục vụ đưa cô đến trước cổng thì dừng lại, nói: “Nam tiểu thư, trong phòng thay quần áo có áo tắm do chính tay tổng giám đốc Hoắc chọn cho tiểu thư ạ.”
Lúc nói chuyện, trong giọng nói của cô ta có chút mờ ám, nhưng Nam Từ hoàn toàn không nhận ra, chỉ khẽ gật đầu, đi vào.
Sau khi đi vào phòng quần áo, cô nhìn thấy một cái áo tắm màu vàng nhạt ở trong hộc tủ.
Cô tiến đến cầm áo tắm lên.
Không tính chuyện một phần quần tắm lộ ra, mà phía sau còn có vạt váy vừa vặn che khuất đùi cô, mà nửa người trên lại phô bày nửa tấm lưng trần ra ngoài.
Nam Từ cảm thấy cái này cũng rất ổn, mà cũng chỉ có một mình cô, chỉ cần không phải ở trần thì mặc cái gì cũng được.
Sau khi thay áo tắm xong, cô lại lấy khăn tắm quấn quanh người rồi đi ra ngoài.
Đây là suối nước nóng lộ thiên ở khu nghỉ dưỡng, lúc Nam Từ ra ngoài có chút run rẩy vì lạnh, cô vội vàng ném khăn tắm qua một bên rồi xuống nước.
Nhiệt độ nước hơi nóng, đối lập với không khí lạnh ngoài trời, Nam Từ vừa ngâm mình xuống nước, lập tức cảm thấy lỗ chân lông toàn thân nở ra, tay chân cũng đỡ đau nhức hơn một chút, cực kỳ dễ chịu.
Cô lười biếng dựa người vào thành hồ, ánh mắt nhẹ nhàng ngắm tuyết ở phía ngoài, cảm giác rất thích.
Lúc Hoắc Lâm đi vào thì đúng lúc thấy được cảnh này.
Nửa người trên của Nam Từ nằm ép vào thành hồ, buồn ngủ.
Tóc dài búi cao tùy ý, mí mắt khẽ nhắm, khuôn mặt trắng nõn có chút ửng hồng.
Cô trông rất thoải mái, giữa lông mày cũng hoàn toàn giãn ra, không giống dáng vẻ sau khi say rượu.
Hoắc Lâm bước từng bước đến gần, Nam Từ cảm nhận thấy tiếng bước chân, vô ý thức hỏi: “Ai?!”
Lúc nhìn thấy Hoắc Lâm, cô lập tức xấu hổ, cả cơ thể chìm xuống nước, trước đó cả hai vai lộ ra ngoài lúc này đều giấu dưới nước.
Nhưng cô không biết che giấu kiểu như có như không thì chi bằng thoải mái phô bày ra.
Cũng giống như hiện tại, chuyện vốn chẳng có gì, nhưng cô lại chìm xuống giấu cơ thể dưới nước, khiến nước trong hồ bị động tạo ra gợn sóng mơ hồ, trong mắt người nhìn thì chính là một bí ẩn tươi đẹp.
Hoắc Lâm dừng bước, nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.
Hiện tại Nam Từ không sợ ở một chỗ với anh, nhưng vì chuyện phát sinh hôm qua… Nên cô hoàn toàn không biết phải dùng bộ dáng nào để đối mặt với anh.
Nếu như xem như không có gì, vẫn bày ra dáng vẻ e ngại vâng vâng dạ dạ thì cũng không được.
Huống hồ… Cô thật sự không sợ anh.
Hôm qua những lời cô nói cũng không hẳn là vì say rượu, thậm chí lúc cô nói anh là “Người tốt” ở trong quán bar, cũng là những gì cô nghĩ về anh trong tiềm thức.
Cô bình thường không có suy nghĩ nhiều, cho nên không có ý thức được.
Nhưng không thể không nói, cho dù Hoắc Lâm có tàn nhẫn với người khác ra sao, có thủ đoạn trên thương trường như thế nào, thì khi ở với cô… Ít nhất là dạo gần đây, anh một mực bảo vệ cô.
Từ sau khi bà ngoại cô mất, Nam Từ hoàn toàn chưa từng trải qua cảm giác được người ta nâng niu chìu chuộng như vậy.
Nhưng những hành động của Hoắc Lâm những ngày qua lại khiến cô cảm thấy mình được quý trọng.
Loại cảm giác này rất mạnh mẽ, cô rất cảm kích, nhưng lại sợ bản thân không có cách nào trả ơn được cho anh.
Cô biết anh muốn gì, nhưng cô không biết mình có thể đáp lại hay không.
Chỉ là… Trước mắt cô là người đàn ông thủ đoạn cường thế, thì cô có muốn hay không thì cũng không quan trọng.
Bầu không khí trở nên yên lặng quỷ dị, Nam Từ vừa định mở miệng nói gì đó, Hoắc Lâm bỗng nhiên có động tác.
Cô nhìn anh, có chút bất an, hỏi: “Hoắc… Lâm, anh muốn làm gì?”
Cô chỉ thấy Hoắc Lâm tháo đồng hồ, cái đồng hồ mắc tiền của anh bây giờ giống như một hòn đá, bị anh ném lên khăn tắm ở bên cạnh.
Tiếp đó, ngón tay thon dài dựng cổ áo, chậm rãi ung dung cởi bỏ từng nút áo sơ mi.
“Vào tắm chung với em.” Anh nói.
Sau khi từ quán bar ra ngoài, Hoắc Lâm và Thẩm Mộ Ngạn chở hai cô gái về khu nghỉ dưỡng.
Cũng không phải bọn họ gây sức ép gì, nhưng hai cô gái vừa nhìn thấy nhau lại dính cứng lấy nhau, Cố Phán khoác tay Nam Từ nói rất thích cô, Nam Từ cũng cười ngốc nghếch nói cô cũng thích Cố Phán.
Hoắc Lâm thật ra có chút không hiểu Nam Từ, nhưng lại nhận thấy cô vui vẻ nói chuyện với người “Bạn mới”.
Hôm nay cô đã khiến anh cực kỳ vui vẻ, cho nên bây giờ cô có phá hoại cái gì thì anh cũng không ngăn cản.
Sau khi quay lại khu nghỉ dưỡng thì trời cũng đã tối khuya, hai người đàn ông không để hai cô gái dính lấy nhau cười đùa vui vẻ nữa, mà tách hai cô ra rồi ai về phòng nấy.
Sau khi đã về đến phòng, Nam Từ vẫn còn mơ màng, Hoắc Lâm để cô ngồi lên đùi mình, cái đầu nhỏ của cô vẫn gục gục như gà mổ thóc, khóe môi khẽ nhếch, cười một cách ngốc nghếch.
Hoắc Lâm rót một ly nước, cho cô uống mấy ngụm, nhìn thấy bộ dáng của cô thì không ngừng cười.
“Thật sự vui đến vậy sao?”
“Vui chứ…” Nam Từ nói, nụ cười càng ngọt, nói thêm, “Gặp gỡ bạn bè, hơn nữa bọn họ đều là người tốt… Không cần tính toán, không cần diễn kịch… À, lại càng không cần phải đối phó với người nhà họ Nam, đương nhiên là rất vui rồi!”
Hoắc Lâm vươn tay vuốt ve gò má cô, rủ mắt xuống nhìn cô.
“Vậy thì gả cho tôi được không? Sau khi gả cho tôi rồi thì em sẽ được vui vẻ mỗi ngày.”
Giọng nói của anh rất nhẹ, giống như là tùy ý, nhưng lại giống như cố ý, hi vọng Nam Từ say rượu nên buông lỏng cảnh giác.
Nhưng nào ngờ lúc này đầu óc cô có chút tỉnh táo.
Cô lắc đầu, ánh mắt mơ màng nhìn anh, đáp: “Không được, tôi còn chưa thi đại học… Tôi còn chưa được học đại học… Anh đã nói là anh chờ tôi mà.”
Hoắc Lâm có chút tức cười, anh nói rất nhiều chuyện bắt cô nhớ thì cô lại không nhớ.
Vậy mà chỉ vì một lời hứa hẹn của anh, mà cô lại nhớ rất rõ ràng.
Anh nhìn cô say rượu cũng không có tinh thần gì, Hoắc Lâm cũng không trễ nãi nữa, gọi một nữ nhân viên phục vụ tắm rửa cho cô.
Sau khi Nam Từ tắm rửa sạch sẽ, anh lại tự tay sấy tóc cho cô.
Làn gió ấm áp từ máy sấy thổi lên đỉnh đầu Nam Từ, cực kỳ dễ chịu khiến người ta buồn ngủ.
Đầu cô gục về phía trước mấy lần, nếu như Hoắc Lâm không nhanh tay thì chắc cô đã té ngã ra đất mấy lần rồi.
Trước kia Hoắc Lâm chưa từng làm qua mấy chuyện này, nhưng cũng không quá vụng về, thậm chí còn cực kỳ dịu dàng, di chuyển máy sấy xa xa gần gần rất vừa phải.
Lúc kết thúc, Nam Từ không còn cảm nhận cơn gió ấm áp từ máy sấy nữa, bỗng nhiên mở to mắt.
Anh còn tưởng cô đã ngủ thiếp đi rồi, lúc này thấy cô mở to mắt, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Nam Từ không đáp lại, mà nhìn anh chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: “Hôm nay anh… Anh cực kỳ dịu dàng.”
Hoắc Lâm có chút sững sờ, đây không phải lần đầu tiên có người nói anh dịu dàng, nhưng chỉ có anh biết những gì người khác thấy chỉ là anh đang giả vờ.
Nhưng mỗi khi anh ở bên cạnh Nam Từ thì anh không bao giờ mang mặt nạ, cho nên khi nghe cô nói anh dịu dàng, khiến trái tim anh lạc mất một nhịp.
Đầu ngón tay anh vuốt ve gò má cô, hỏi: “Sấy tóc cho em là dịu dàng hả?”
Nam Từ lắc đầu: “Không chỉ cái đó đâu… Hôm nay tôi lén trốn anh ra ngoài, nhưng anh lại không hề nổi giận… Sắc mặt anh cũng không đáng sợ như bình thường… Cũng không làm đau tôi…”
Cô nói có chút lộn xộn, nhưng Hoắc Lâm nghe hiểu, ý cô muốn nói là cô lén trốn anh ra ngoài, vậy mà anh lại không nổi giận, không phạt cô giống như bình thường.
Nghĩ tới đây, ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng sâu hơn.
“Em có thích một Hoắc tiên sinh dịu dàng không?”
Bên trong căn phòng khá tối, cơ bản chỉ bật một cái đèn áp tường, trong không khí mang theo mùi thơm nhàn nhạt của sữa tắm và dầu gội đầu của Nam Từ.
Hoắc Lâm rủ mắt xuống nhìn cô, giọng nói trầm thấp mê hoặc lòng người.
Nam Từ ngước mắt lên nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng gật đầu một cái.
“Thích.”
~
Sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Nam Từ cảm giác đầu đau như búa bổ, thần kinh hai bên thái dương giống như bị người ta hành hạ, mỗi lần đập xuống như bị ngàn cây kim chích vào đầu.
Nam Từ đau đến mức không muốn mở mắt, mà không chỉ vậy, tay chân cũng có chút đau nhức.
Cô nhắm mắt nhớ lại một chút, cũng may mặc dù ký ức tối hôm qua đứt quãng, nhưng cô cũng nhớ được phần nào.
Cô nhớ cô, Cố Phán và Đường Uyển tới quán bar, giữa chừng Đường Uyển có việc nên đi trước, sau đó Cố Phán kéo cô xuống sàn nhảy, tiếp theo là màn cãi nhau với đám thanh niên trẻ tuổi kia, sau đó…
Hoắc Lâm đến!
Nghĩ tới đây, thân thể Nam Từ cứng đờ, sau đó mở mắt nhìn sang bên cạnh.
Nhưng trên giường chỉ còn một mình cô, cô nhìn đồng hồ, đã là giữa trưa ngày hôm sau rồi.
Nam Từ có chút ảo não, hiện tại trong đầu cô tràn ngập hình ảnh cô ở chung với Hoắc Lâm tối hôm qua.
Hình như cô nói chuyện có chút loạn, rốt cuộc… Hình như…
Còn bị anh dụ dỗ nói thích anh???
Ngày hôm nay anh có nhắc tới chuyện này không đây!
Cô gãi gãi cái đầu tóc rối bời, sau đó không muốn nhớ tiếp nữa.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Cô có chút căng thẳng, mở miệng nói: “Mời vào.”, nhưng giọng nói cực kỳ khàn, cổ họng cũng đau, cực kỳ khó chịu.
May mắn người mở cửa vào không phải Hoắc Lâm, mà là nhân viên phục vụ phòng, cô ta bưng một khay đồ ăn gồm có sữa bò và bánh mì.
“Nam tiểu thư, tổng giám đốc Hoắc muốn tôi tới gọi cô rời giường, ăn một chút rồi dẫn cô đến suối nước nóng.”
“Suối nước nóng?”
Nam Từ có chút ngẩn người, hôm qua chưa tắm suối nước nóng được, nên ngày hôm nay anh muốn cô tắm bù sao?
Nhân viên phục vụ gật gật đầu: “Đúng vậy, tổng giám đốc Hoắc nói hôm qua cô đã cực khổ nhiều, cho nên hôm nay cơ thể chắc chắn sẽ nhức mỏi, tắm suối nước nóng có thể hết mệt mỏi.”
“…” Nam Từ không còn lời gì để nói, sao cô lại có cảm giác lời nói này của Hoắc Lâm giống như cố ý trêu đùa cô vậy?
Cô rõ ràng là ra ngoài vui chơi, anh lại nói cô khổ cực.
Nhưng mà…
“Vậy Hoắc… Hoắc tiên sinh đâu rồi?” Nam Từ hỏi.
Nhân viên phục vụ nghe thấy cô hỏi hơi kinh ngạc một chút.
Cô ta nghĩ Nam tiểu thư là bạn gái của tổng giám đốc Hoắc, sao lại xưng hô lạnh nhạt như vậy?
Hay đây là một kiểu biệt danh?
Nhân viên phục vụ thoáng dừng một chút, sau đó nói: “Tổng giám đốc Hoắc đi xử lý công chuyện, ngài ấy nói tiểu thư không cần chờ ạ.”
Nam Từ nóng mặt, cái gì mà không cần chờ anh? Làm như cô muốn tắm suối nước nóng chung với anh vậy?
Sau khi Nam Từ nhanh chóng đánh răng rửa mặt, bắt đầu ngoan ngoãn ăn hết đồ ăn Hoắc Lâm kêu người mang tới cho cô, tiếp đó đi theo nhân viên phục vụ đến suối nước nóng.
Nhân viên phục vụ đưa cô đến trước cổng thì dừng lại, nói: “Nam tiểu thư, trong phòng thay quần áo có áo tắm do chính tay tổng giám đốc Hoắc chọn cho tiểu thư ạ.”
Lúc nói chuyện, trong giọng nói của cô ta có chút mờ ám, nhưng Nam Từ hoàn toàn không nhận ra, chỉ khẽ gật đầu, đi vào.
Sau khi đi vào phòng quần áo, cô nhìn thấy một cái áo tắm màu vàng nhạt ở trong hộc tủ.
Cô tiến đến cầm áo tắm lên.
Không tính chuyện một phần quần tắm lộ ra, mà phía sau còn có vạt váy vừa vặn che khuất đùi cô, mà nửa người trên lại phô bày nửa tấm lưng trần ra ngoài.
Nam Từ cảm thấy cái này cũng rất ổn, mà cũng chỉ có một mình cô, chỉ cần không phải ở trần thì mặc cái gì cũng được.
Sau khi thay áo tắm xong, cô lại lấy khăn tắm quấn quanh người rồi đi ra ngoài.
Đây là suối nước nóng lộ thiên ở khu nghỉ dưỡng, lúc Nam Từ ra ngoài có chút run rẩy vì lạnh, cô vội vàng ném khăn tắm qua một bên rồi xuống nước.
Nhiệt độ nước hơi nóng, đối lập với không khí lạnh ngoài trời, Nam Từ vừa ngâm mình xuống nước, lập tức cảm thấy lỗ chân lông toàn thân nở ra, tay chân cũng đỡ đau nhức hơn một chút, cực kỳ dễ chịu.
Cô lười biếng dựa người vào thành hồ, ánh mắt nhẹ nhàng ngắm tuyết ở phía ngoài, cảm giác rất thích.
Lúc Hoắc Lâm đi vào thì đúng lúc thấy được cảnh này.
Nửa người trên của Nam Từ nằm ép vào thành hồ, buồn ngủ.
Tóc dài búi cao tùy ý, mí mắt khẽ nhắm, khuôn mặt trắng nõn có chút ửng hồng.
Cô trông rất thoải mái, giữa lông mày cũng hoàn toàn giãn ra, không giống dáng vẻ sau khi say rượu.
Hoắc Lâm bước từng bước đến gần, Nam Từ cảm nhận thấy tiếng bước chân, vô ý thức hỏi: “Ai?!”
Lúc nhìn thấy Hoắc Lâm, cô lập tức xấu hổ, cả cơ thể chìm xuống nước, trước đó cả hai vai lộ ra ngoài lúc này đều giấu dưới nước.
Nhưng cô không biết che giấu kiểu như có như không thì chi bằng thoải mái phô bày ra.
Cũng giống như hiện tại, chuyện vốn chẳng có gì, nhưng cô lại chìm xuống giấu cơ thể dưới nước, khiến nước trong hồ bị động tạo ra gợn sóng mơ hồ, trong mắt người nhìn thì chính là một bí ẩn tươi đẹp.
Hoắc Lâm dừng bước, nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.
Hiện tại Nam Từ không sợ ở một chỗ với anh, nhưng vì chuyện phát sinh hôm qua… Nên cô hoàn toàn không biết phải dùng bộ dáng nào để đối mặt với anh.
Nếu như xem như không có gì, vẫn bày ra dáng vẻ e ngại vâng vâng dạ dạ thì cũng không được.
Huống hồ… Cô thật sự không sợ anh.
Hôm qua những lời cô nói cũng không hẳn là vì say rượu, thậm chí lúc cô nói anh là “Người tốt” ở trong quán bar, cũng là những gì cô nghĩ về anh trong tiềm thức.
Cô bình thường không có suy nghĩ nhiều, cho nên không có ý thức được.
Nhưng không thể không nói, cho dù Hoắc Lâm có tàn nhẫn với người khác ra sao, có thủ đoạn trên thương trường như thế nào, thì khi ở với cô… Ít nhất là dạo gần đây, anh một mực bảo vệ cô.
Từ sau khi bà ngoại cô mất, Nam Từ hoàn toàn chưa từng trải qua cảm giác được người ta nâng niu chìu chuộng như vậy.
Nhưng những hành động của Hoắc Lâm những ngày qua lại khiến cô cảm thấy mình được quý trọng.
Loại cảm giác này rất mạnh mẽ, cô rất cảm kích, nhưng lại sợ bản thân không có cách nào trả ơn được cho anh.
Cô biết anh muốn gì, nhưng cô không biết mình có thể đáp lại hay không.
Chỉ là… Trước mắt cô là người đàn ông thủ đoạn cường thế, thì cô có muốn hay không thì cũng không quan trọng.
Bầu không khí trở nên yên lặng quỷ dị, Nam Từ vừa định mở miệng nói gì đó, Hoắc Lâm bỗng nhiên có động tác.
Cô nhìn anh, có chút bất an, hỏi: “Hoắc… Lâm, anh muốn làm gì?”
Cô chỉ thấy Hoắc Lâm tháo đồng hồ, cái đồng hồ mắc tiền của anh bây giờ giống như một hòn đá, bị anh ném lên khăn tắm ở bên cạnh.
Tiếp đó, ngón tay thon dài dựng cổ áo, chậm rãi ung dung cởi bỏ từng nút áo sơ mi.
“Vào tắm chung với em.” Anh nói.
Bình luận truyện