Cố Chấp Ngọt
Chương 51
Editor: Trà Đá
Đoạn video quay Nam Từ thật sự trở thành hot search.
Ngày đó có rất nhiều hot search, ví dụ như vật dụng cần thiết mang theo cho kỳ thi, cảnh sát giao thông đội mưa đưa thí sinh đi thi… Có rất nhiều, nên đoạn video “Thí sinh đẹp nhất” của Nam Từ có vẻ không quá nổi bật.
Nhưng đoạn video này ngay lập tức được truyền ra nước ngoài, người nhận được là trợ lý Trương đang đi công tác với Hoắc Lâm.
Lúc anh ta thấy trong đoạn video Nam Từ đứng cùng với một nam sinh khác, quả thật khiến anh ta có chút giật mình.
Nếu như anh ta nhớ không nhầm, thì hôm qua ông chủ có dặn dò anh ta giao chìa khóa cửa căn hộ cho bạn gái của tổng giám đốc Thẩm Mộ Ngạn.
Anh ta không dám hỏi ông chủ mình chuyện gì, nhưng lúc đưa chìa khóa cho người của đối phương cũng có hỏi thăm một chút, nghe nói ông chủ muốn chuẩn bị quà tốt nghiệp cho Nam Từ, nhưng không biết nên làm cái gì, cho nên giao nhiệm vụ này cho bạn gái của tổng giám đốc Thẩm.
Ông chủ cẩn thận dặn dò người khác chuẩn bị, chắc chắn là muốn khi về nước sẽ vui vẻ với Nam nhị tiểu thư…
Nếu để ông chủ thấy được đoạn video này, thì tâm tình ông chủ có đang tốt cách mấy cũng bị tan biến không?
Trợ lý Trương xem kỹ đoạn video, phát hiện mặc dù nam sinh kia ôm lấy bả vai Nam nhị tiểu thư, nhưng cô lập tức hất ra, mà biểu hiện cũng cực kỳ lạnh lùng, hoàn toàn khác biệt với bộ dáng lúc ở bên cạnh ông chủ của anh ta.
Như vậy… Có lẽ giữa bọn họ không có việc gì hết?
Chi bằng anh ta tìm người cố gắng che giấu đoạn video, chờ sau khi về nước, anh ta sẽ âm thầm nói với Nam nhị tiểu thư một tiếng, sau đó bảo cô chủ động thẳng thắng với ông chủ, tiếp đó dỗ dành một chút thì ông chủ sẽ không quá tức giận.
Anh ta thật sự không muốn thấy bộ dáng u ám của ông chủ, mặc dù làm như vậy có thể sẽ bị phát hiện, mà một khi đã bị phát hiện thì anh ta chắc chắn không nhận được kết quả tốt đẹp gì.
Thế nhưng anh ta cũng không muốn một hai tháng tới, anh ta phải đối mặt với sự u ám và lạnh lùng của ông chủ.
Đương nhiên người ngoài chắc chắn không cảm nhận thấy gì, nhưng anh ta là trợ lý thân cận, nên có thể là người đầu tiên gặp nạn.
Mà tâm tình của ông chủ lại không dễ vui vẻ, cho nên lần này anh trò chuyện hợp tác làm ăn cũng không giống trước đây, lúc nào cũng hùng hổ dọa người, anh ta không muốn tâm tình vui vẻ này của ông chủ bị một cái video hủy đi.
Nghĩ đến đây, trợ lý Trương lập tức quyết định, gọi điện thoại nhờ người gắng sức che giấu đoạn video, sau đó sẽ nói chuyện với Nam nhị tiểu thư sau.
Anh ta biết ông chủ nặng tình với Nam nhị tiểu thư, chuyện này có thể sẽ lấy được lòng bà chủ tương lai đây.
Càng nghĩ, anh ta càng thêm chắc chắn về kế hoạch của mình.
~
Kết thúc môn thi cuối cùng, toàn thân Nam Từ đều nhẹ nhàng thở hắt ra.
Từ nhỏ cô đã không có ước mơ gì to lớn, lúc nhỏ ước mơ được ba mẹ yêu thương, lớn hơn một chút lại ước mơ được ăn no mặc ấm, sau khi đến thành phố này, thì cô ước mơ cuộc sống mới có thể mang lại cho cô ước mơ mới.
Nhưng thi đậu vào trường đại học tốt chính là ước mơ mới của cô.
Trước mắt cô không thoát khỏi nhà họ Nam, huống chi còn có Hoắc Lâm, cô càng không thể rời khỏi thành phố này.
Nếu đã như vậy, thì cô bắt buộc phải thích ứng với cuộc sống ở nơi này.
Đồng thời dùng thân phận Nam nhị tiểu thư, để khiến bản thân trở nên tốt hơn, mạnh mẽ hơn.
Con người một khi đã có tâm lý thỏa hiệp, hoặc là đổi góc độ nhìn nhận vấn đề, thì sẽ phát hiện ra có nhiều việc chỉ là lo sợ không đâu.
Tóm lại sau khi Nam Từ kết thúc kỳ thi, trong lòng tràn đầy vui sướng, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng đậm.
Phải bước tiếp về cuộc sống mới.
Hoắc Lâm không có thất hứa, lúc cô ra ngoài thì đã thấy xe anh chờ mình ở đó.
Chiếc xe màu đen đứng giữa dòng người, không quá chói mắt, nhưng cô liếc mắt một cái là nhận ra được.
Cô vừa cười vừa tiến về phía xe, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cực kỳ mong đợi khi đứng trước xe của Hoắc Lâm.
Mà Tần Dư cách xa cô vài mét sau lưng, đương nhiên cũng nhìn thấy bộ dáng vui sướng của cô, ý định đuổi theo nói với cô mấy câu cũng tan biến.
Anh ta nhướng mày, cười cười, sau đó quay người đi hướng khác.
Sau khi lên xe, Hoắc Lâm lập tức ôm cô ngồi lên đùi mình.
Nam Từ cũng ngoan ngoãn để anh ôm, không giãy dụa.
Tài xế đã sớm nâng tấm che lên, định bịt nút tai lại, nhưng lại sợ ông chủ dặn dò không nghe thấy, thế là lại lựa chọn trở thành một cái bóng đèn trầm mặc.
Hoắc Lâm hôn lên gương mặt trắng nõn của cô, tươi cười hỏi: “Có chuyện gì mà trông em vui quá vậy?”
“Đương nhiên rồi, cuộc sống của em đã bước sang trang mới rồi mà, những điều này trước kia em có nằm mơ cũng không được, cho nên hôm nay em phải vui chứ.”
Hoắc Lâm càng cười vui vẻ: “Anh còn đang mong em thi rớt, rồi trực tiếp kéo em về làm bà chủ công ty.”
Nói xong, anh khẽ cọ xát gương mặt cô, thấp giọng nói: “Xem ra là không có cơ hội rồi.”
Nam Từ tức giận đánh anh một chút, bày ra dáng vẻ hung dữ: “Em mới thi xong còn chưa có điểm nữa đó, anh rủa cái gì vậy hả!”
“Anh thấy đề nghị của anh cũng tốt mà, sao em không thử suy nghĩ một chút?”
Mặt mũi Nam Từ nhăn nhó: “Em không thèm, trước kia em sống khổ cực cách mấy cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi tìm ai đó để dựa dẫm, bây giờ em đã có cuộc sống tốt hơn rồi, nên em càng muốn độc lập hơn.”
Nói đến đây, cô kéo tay Hoắc Lâm, biểu lộ trở nên rất chân thành.
“Hoắc Lâm, mặc dù tương lai bọn mình ở chung một chỗ, nhưng em hi vọng mình vẫn có thể là một người sống độc lập, em không đủ tháo vát, nhưng em cũng không muốn trở thành người yếu đuối. Em hi vọng cuộc sống sau này không chỉ mình anh chiếu cố em, mà em cũng có thể giúp cả anh nữa.”
Cô nói cực kỳ nghiêm túc, nên cũng muốn Hoắc Lâm lắng nghe một cách nghiêm túc.
Nhưng ai mà ngờ anh lại bắt bẻ lời nói cô nói…
“Tương lai ở chung một chỗ? Anh nhớ không nhầm phải hết ngày hôm nay mới hết nửa năm ước hẹn đúng không?”
Nam Từ đương nhiên hiểu ý của anh muốn ám chỉ cái gì. Suy nghĩ một chút khiến cô cũng có chút chột dạ.
Cô rủ mắt xuống, không nhìn anh, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Lát nữa chúng ta đi đâu à?”
Hoắc Lâm nhìn thấy bộ dáng con thỏ ngốc nghếch muốn trốn về hang, trong lòng anh cảm thấy buồn cười.
Mặc kệ hôm nay cô có muốn trốn hay không, nhưng anh đã cho cô rất nhiều thời gian để chấp nhận anh, nên cô không có lý do gì để từ chối nữa.
Mà anh cũng không cho phép.
Nghĩ đến đây, anh lại hôn lên chóp mũi cô.
“Dẫn em đi xem quà tặng.”
~
Có lẽ vì chuyện của hai cha con nhà họ Lưu khiến Nam Từ bị ám ảnh. Bây giờ Hoắc Lâm nhắc đến chuyện tặng quà, cô lập tức không nhịn được suy nghĩ về những chuyện tiêu cực.
Nhưng đương nhiên lần này cô suy nghĩ rất nhiều.
Xe đi một đường đến nơi, lúc xuống xe, Nam Từ cảm thấy chỗ này rất quen, nghĩ nghĩ, nơi này không phải là khu chung cư lần trước anh dẫn cô tới sao?
Lần đó anh cực kỳ tức giận, đến bây giờ cô vẫn còn chưa quen.
Cô theo bản năng giương mắt nhìn Hoắc Lâm, lúc này anh đang nắm tay kéo cô đi vào trong, biểu hiện rất bình thường.
Thế là Nam Từ thoáng yên tâm, ngoan ngoãn đi theo anh.
Cô còn tưởng anh muốn kéo cô tới đây nghỉ ngơi một chút, dù sao anh đã đi công tác mấy ngày nay, cho nên thần sắc trên mặt anh hơi rã rời.
Nhưng cô không ngờ vừa mở cửa ra, thì đập vào mắt bọn họ chính là một cây thông giáng sinh to đùng.
Cây thông kia thật sự rất lớn, có vẻ như cao đến mức đụng trần nhà, vừa cao vừa bự. Trên cây treo vô số đèn màu, còn có chục hộp quà lớn nhỏ khác nhau.
Nhìn qua thì rất có không khí giáng sinh.
Nếu như bây giờ không phải mùa hè… Đoán chừng bầu không khí sẽ rất tuyệt.
Cô trầm mặc, quay đầu nhìn Hoắc Lâm: “Anh chuẩn bị sao?”
Sau khi Hoắc Lâm nhìn thấy cây thông giáng sinh khổng lồ, anh lập tức nhíu chặt mày.
Anh không bao giờ nghĩ bạn gái của Thẩm Mộ Ngạn sẽ chuẩn bị cái này, anh rõ ràng đã nói rõ là chuẩn bị quà tặng phù hợp, anh nghĩ Nam Từ và cô ta có biết qua nhau, nghĩ cô ta nhất định sẽ đoán được tâm tư của Nam Từ.
Nhưng ai mà ngờ cô ta lại chuẩn bị một đồ vật thiếu tin cậy đến như vậy…
Hoắc Lâm càng nghĩ càng nhíu mày càng chặt hơn.
Nam Từ đã nhận ra anh không thích hợp nữa, cũng không nói gì thêm, mà tiến về phía cây thông.
Cô tùy ý lấy một hộp quà đang treo trên cây thông xuống, ban đầu cô còn nghĩ chỉ là mấy hộp quà để trang trí, nhưng không ngờ lại nặng.
Cô kinh ngạc, trong lòng giống như ý thức được điều gì đó, để hộp quà xuống.
Cô mở hộp quà ra thì thấy trong đó có một túi hàng hiệu cao cấp.
Trái tim cô nóng lên, lần nữa quay đầu nhìn Hoắc Lâm.
“Anh chuẩn bị sao?”
Hoắc Lâm đương nhiên cũng ý thức được điều gì đó, không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: “Em tiếp tục mở mấy cái khác đi.”
Nam Từ tiếp tục mở một hộp quà nhỏ hơn, bên trong chính là mặt dây chuyền kim cương, viên kim cương nhỏ nhỏ xinh xinh, nhưng sợi dây chuyền này không hề rẻ.
Nam Từ giống như một cô bé nhỏ, nhanh tay lấy mấy hộp quà, sau đó trực tiếp ngồi xuống đất, vui vẻ mở từng hộp quà, nhìn trông cực kỳ hưng phấn.
Trong quá trình cô thậm chí còn cao hứng đến mức bắt đầu sai khiến Hoắc Lâm.
“Anh lấy mấy hộp quà ở trên cao xuống giúp em với, em không với tới được.”
Ngược lại Hoắc Lâm cũng không phản bác lấy một lời, đến gần, đưa tay lấy mấy hộp quà trên cao xuống, đặt xuống bên cạnh cô.
Nam Từ càng mở quà càng hưng phấn, đồ vật ở bên trong cũng bắt đầu trở nên đủ kiểu dáng màu sắc, tất cả đều là những đồ vật con gái thích, còn có cả một hộp nguyện vọng.
Nam Từ mở từng tờ ra, bắt đầu đọc lầm bầm trong miệng.
“Không được giận nữa, lập tức hôn em… Khụ. Tụ tập với bạn bè không về nhà, uống say không bị mắng…”
Ban đầu Hoắc Lâm còn nghe lọt tai, nhưng càng về sau thì càng cảm thấy bát nháo.
Anh khẽ nhíu mày, vừa định lên tiếng cắt đứt cô, thì bỗng nhiên nghe cô nói: “Lập tức cầu hôn em.”
Đọc xong cái này, Nam Từ cũng lập tức ngây ngẩn cả người.
Cô thề cô chỉ theo bản năng đọc những gì tờ giấy viết, chứ không hề suy nghĩ trước khi đọc ra.
Nhưng lúc này lại là phiếu cầu hôn… Còn bị chính miệng cô đọc ra, hơn nữa còn ngay trước mặt Hoắc Lâm, điều này cũng quá bối rối!
Hoắc Lâm khẽ cong môi cười, anh tiến đến gần, nghiêng người nắm cằm cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên.
“Bây giờ muốn anh dùng phiếu này sao? Anh có thể thực hiện ngay bây giờ.”
Nam Từ vội vàng lắc đầu: “Không, không muốn!”
Hoắc Lâm biết cô sẽ cự tuyệt, nhưng không nghĩ cô lại cự tuyệt một cách mãnh liệt như vậy, trong lúc nhất thời, trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó chịu.
Nụ cười của anh không thay đổi. nhưng ánh mắt lúc nhìn cô đã trở nên tối sầm đi rất nhiều.
“Em lại muốn cự tuyệt anh?”
Nam Từ biết nếu như cô không nhanh trí làm gì đó, thì anh chắc chắn sẽ rất tức giận.
Cô suy nghĩ một chút, nhanh chóng tránh khỏi sự trói buộc của anh, đứng dậy, cầm lấy túi xách của mình, lấy một vật từ trong túi xách ra.
Hoắc Lâm vẫn một mực nhìn xem cô, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô một giây phút nào.
Chỉ thấy cô đi từng bước một, thần sắc có chút ngượng ngùng đi về phía trước, cuối cùng cô dừng lại trước mặt anh.
Cô mở tay ra trước mắt anh, trong lòng bàn tay cô chính là một quả cà chua không lớn không nhỏ.
Đáy mắt Nam Từ mang theo chút ánh sáng nhàn nhạt, trong đôi mắt đen láy của cô đều chứa đựng hình ảnh của Hoắc Lâm.
“Em tặng anh thứ em thích nhất nè, anh có muốn không?”
Hoắc Lâm nhìn cô thật lâu, cuối cùng không nhịn được, anh vươn tay kéo cô vào lồng ngực mình, hung hăng hôn cô.
Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo dục vọng mãnh liệt:
“Bảo bối, em thật sự lấy mạng anh rồi.”
Đoạn video quay Nam Từ thật sự trở thành hot search.
Ngày đó có rất nhiều hot search, ví dụ như vật dụng cần thiết mang theo cho kỳ thi, cảnh sát giao thông đội mưa đưa thí sinh đi thi… Có rất nhiều, nên đoạn video “Thí sinh đẹp nhất” của Nam Từ có vẻ không quá nổi bật.
Nhưng đoạn video này ngay lập tức được truyền ra nước ngoài, người nhận được là trợ lý Trương đang đi công tác với Hoắc Lâm.
Lúc anh ta thấy trong đoạn video Nam Từ đứng cùng với một nam sinh khác, quả thật khiến anh ta có chút giật mình.
Nếu như anh ta nhớ không nhầm, thì hôm qua ông chủ có dặn dò anh ta giao chìa khóa cửa căn hộ cho bạn gái của tổng giám đốc Thẩm Mộ Ngạn.
Anh ta không dám hỏi ông chủ mình chuyện gì, nhưng lúc đưa chìa khóa cho người của đối phương cũng có hỏi thăm một chút, nghe nói ông chủ muốn chuẩn bị quà tốt nghiệp cho Nam Từ, nhưng không biết nên làm cái gì, cho nên giao nhiệm vụ này cho bạn gái của tổng giám đốc Thẩm.
Ông chủ cẩn thận dặn dò người khác chuẩn bị, chắc chắn là muốn khi về nước sẽ vui vẻ với Nam nhị tiểu thư…
Nếu để ông chủ thấy được đoạn video này, thì tâm tình ông chủ có đang tốt cách mấy cũng bị tan biến không?
Trợ lý Trương xem kỹ đoạn video, phát hiện mặc dù nam sinh kia ôm lấy bả vai Nam nhị tiểu thư, nhưng cô lập tức hất ra, mà biểu hiện cũng cực kỳ lạnh lùng, hoàn toàn khác biệt với bộ dáng lúc ở bên cạnh ông chủ của anh ta.
Như vậy… Có lẽ giữa bọn họ không có việc gì hết?
Chi bằng anh ta tìm người cố gắng che giấu đoạn video, chờ sau khi về nước, anh ta sẽ âm thầm nói với Nam nhị tiểu thư một tiếng, sau đó bảo cô chủ động thẳng thắng với ông chủ, tiếp đó dỗ dành một chút thì ông chủ sẽ không quá tức giận.
Anh ta thật sự không muốn thấy bộ dáng u ám của ông chủ, mặc dù làm như vậy có thể sẽ bị phát hiện, mà một khi đã bị phát hiện thì anh ta chắc chắn không nhận được kết quả tốt đẹp gì.
Thế nhưng anh ta cũng không muốn một hai tháng tới, anh ta phải đối mặt với sự u ám và lạnh lùng của ông chủ.
Đương nhiên người ngoài chắc chắn không cảm nhận thấy gì, nhưng anh ta là trợ lý thân cận, nên có thể là người đầu tiên gặp nạn.
Mà tâm tình của ông chủ lại không dễ vui vẻ, cho nên lần này anh trò chuyện hợp tác làm ăn cũng không giống trước đây, lúc nào cũng hùng hổ dọa người, anh ta không muốn tâm tình vui vẻ này của ông chủ bị một cái video hủy đi.
Nghĩ đến đây, trợ lý Trương lập tức quyết định, gọi điện thoại nhờ người gắng sức che giấu đoạn video, sau đó sẽ nói chuyện với Nam nhị tiểu thư sau.
Anh ta biết ông chủ nặng tình với Nam nhị tiểu thư, chuyện này có thể sẽ lấy được lòng bà chủ tương lai đây.
Càng nghĩ, anh ta càng thêm chắc chắn về kế hoạch của mình.
~
Kết thúc môn thi cuối cùng, toàn thân Nam Từ đều nhẹ nhàng thở hắt ra.
Từ nhỏ cô đã không có ước mơ gì to lớn, lúc nhỏ ước mơ được ba mẹ yêu thương, lớn hơn một chút lại ước mơ được ăn no mặc ấm, sau khi đến thành phố này, thì cô ước mơ cuộc sống mới có thể mang lại cho cô ước mơ mới.
Nhưng thi đậu vào trường đại học tốt chính là ước mơ mới của cô.
Trước mắt cô không thoát khỏi nhà họ Nam, huống chi còn có Hoắc Lâm, cô càng không thể rời khỏi thành phố này.
Nếu đã như vậy, thì cô bắt buộc phải thích ứng với cuộc sống ở nơi này.
Đồng thời dùng thân phận Nam nhị tiểu thư, để khiến bản thân trở nên tốt hơn, mạnh mẽ hơn.
Con người một khi đã có tâm lý thỏa hiệp, hoặc là đổi góc độ nhìn nhận vấn đề, thì sẽ phát hiện ra có nhiều việc chỉ là lo sợ không đâu.
Tóm lại sau khi Nam Từ kết thúc kỳ thi, trong lòng tràn đầy vui sướng, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng đậm.
Phải bước tiếp về cuộc sống mới.
Hoắc Lâm không có thất hứa, lúc cô ra ngoài thì đã thấy xe anh chờ mình ở đó.
Chiếc xe màu đen đứng giữa dòng người, không quá chói mắt, nhưng cô liếc mắt một cái là nhận ra được.
Cô vừa cười vừa tiến về phía xe, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cực kỳ mong đợi khi đứng trước xe của Hoắc Lâm.
Mà Tần Dư cách xa cô vài mét sau lưng, đương nhiên cũng nhìn thấy bộ dáng vui sướng của cô, ý định đuổi theo nói với cô mấy câu cũng tan biến.
Anh ta nhướng mày, cười cười, sau đó quay người đi hướng khác.
Sau khi lên xe, Hoắc Lâm lập tức ôm cô ngồi lên đùi mình.
Nam Từ cũng ngoan ngoãn để anh ôm, không giãy dụa.
Tài xế đã sớm nâng tấm che lên, định bịt nút tai lại, nhưng lại sợ ông chủ dặn dò không nghe thấy, thế là lại lựa chọn trở thành một cái bóng đèn trầm mặc.
Hoắc Lâm hôn lên gương mặt trắng nõn của cô, tươi cười hỏi: “Có chuyện gì mà trông em vui quá vậy?”
“Đương nhiên rồi, cuộc sống của em đã bước sang trang mới rồi mà, những điều này trước kia em có nằm mơ cũng không được, cho nên hôm nay em phải vui chứ.”
Hoắc Lâm càng cười vui vẻ: “Anh còn đang mong em thi rớt, rồi trực tiếp kéo em về làm bà chủ công ty.”
Nói xong, anh khẽ cọ xát gương mặt cô, thấp giọng nói: “Xem ra là không có cơ hội rồi.”
Nam Từ tức giận đánh anh một chút, bày ra dáng vẻ hung dữ: “Em mới thi xong còn chưa có điểm nữa đó, anh rủa cái gì vậy hả!”
“Anh thấy đề nghị của anh cũng tốt mà, sao em không thử suy nghĩ một chút?”
Mặt mũi Nam Từ nhăn nhó: “Em không thèm, trước kia em sống khổ cực cách mấy cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi tìm ai đó để dựa dẫm, bây giờ em đã có cuộc sống tốt hơn rồi, nên em càng muốn độc lập hơn.”
Nói đến đây, cô kéo tay Hoắc Lâm, biểu lộ trở nên rất chân thành.
“Hoắc Lâm, mặc dù tương lai bọn mình ở chung một chỗ, nhưng em hi vọng mình vẫn có thể là một người sống độc lập, em không đủ tháo vát, nhưng em cũng không muốn trở thành người yếu đuối. Em hi vọng cuộc sống sau này không chỉ mình anh chiếu cố em, mà em cũng có thể giúp cả anh nữa.”
Cô nói cực kỳ nghiêm túc, nên cũng muốn Hoắc Lâm lắng nghe một cách nghiêm túc.
Nhưng ai mà ngờ anh lại bắt bẻ lời nói cô nói…
“Tương lai ở chung một chỗ? Anh nhớ không nhầm phải hết ngày hôm nay mới hết nửa năm ước hẹn đúng không?”
Nam Từ đương nhiên hiểu ý của anh muốn ám chỉ cái gì. Suy nghĩ một chút khiến cô cũng có chút chột dạ.
Cô rủ mắt xuống, không nhìn anh, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Lát nữa chúng ta đi đâu à?”
Hoắc Lâm nhìn thấy bộ dáng con thỏ ngốc nghếch muốn trốn về hang, trong lòng anh cảm thấy buồn cười.
Mặc kệ hôm nay cô có muốn trốn hay không, nhưng anh đã cho cô rất nhiều thời gian để chấp nhận anh, nên cô không có lý do gì để từ chối nữa.
Mà anh cũng không cho phép.
Nghĩ đến đây, anh lại hôn lên chóp mũi cô.
“Dẫn em đi xem quà tặng.”
~
Có lẽ vì chuyện của hai cha con nhà họ Lưu khiến Nam Từ bị ám ảnh. Bây giờ Hoắc Lâm nhắc đến chuyện tặng quà, cô lập tức không nhịn được suy nghĩ về những chuyện tiêu cực.
Nhưng đương nhiên lần này cô suy nghĩ rất nhiều.
Xe đi một đường đến nơi, lúc xuống xe, Nam Từ cảm thấy chỗ này rất quen, nghĩ nghĩ, nơi này không phải là khu chung cư lần trước anh dẫn cô tới sao?
Lần đó anh cực kỳ tức giận, đến bây giờ cô vẫn còn chưa quen.
Cô theo bản năng giương mắt nhìn Hoắc Lâm, lúc này anh đang nắm tay kéo cô đi vào trong, biểu hiện rất bình thường.
Thế là Nam Từ thoáng yên tâm, ngoan ngoãn đi theo anh.
Cô còn tưởng anh muốn kéo cô tới đây nghỉ ngơi một chút, dù sao anh đã đi công tác mấy ngày nay, cho nên thần sắc trên mặt anh hơi rã rời.
Nhưng cô không ngờ vừa mở cửa ra, thì đập vào mắt bọn họ chính là một cây thông giáng sinh to đùng.
Cây thông kia thật sự rất lớn, có vẻ như cao đến mức đụng trần nhà, vừa cao vừa bự. Trên cây treo vô số đèn màu, còn có chục hộp quà lớn nhỏ khác nhau.
Nhìn qua thì rất có không khí giáng sinh.
Nếu như bây giờ không phải mùa hè… Đoán chừng bầu không khí sẽ rất tuyệt.
Cô trầm mặc, quay đầu nhìn Hoắc Lâm: “Anh chuẩn bị sao?”
Sau khi Hoắc Lâm nhìn thấy cây thông giáng sinh khổng lồ, anh lập tức nhíu chặt mày.
Anh không bao giờ nghĩ bạn gái của Thẩm Mộ Ngạn sẽ chuẩn bị cái này, anh rõ ràng đã nói rõ là chuẩn bị quà tặng phù hợp, anh nghĩ Nam Từ và cô ta có biết qua nhau, nghĩ cô ta nhất định sẽ đoán được tâm tư của Nam Từ.
Nhưng ai mà ngờ cô ta lại chuẩn bị một đồ vật thiếu tin cậy đến như vậy…
Hoắc Lâm càng nghĩ càng nhíu mày càng chặt hơn.
Nam Từ đã nhận ra anh không thích hợp nữa, cũng không nói gì thêm, mà tiến về phía cây thông.
Cô tùy ý lấy một hộp quà đang treo trên cây thông xuống, ban đầu cô còn nghĩ chỉ là mấy hộp quà để trang trí, nhưng không ngờ lại nặng.
Cô kinh ngạc, trong lòng giống như ý thức được điều gì đó, để hộp quà xuống.
Cô mở hộp quà ra thì thấy trong đó có một túi hàng hiệu cao cấp.
Trái tim cô nóng lên, lần nữa quay đầu nhìn Hoắc Lâm.
“Anh chuẩn bị sao?”
Hoắc Lâm đương nhiên cũng ý thức được điều gì đó, không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: “Em tiếp tục mở mấy cái khác đi.”
Nam Từ tiếp tục mở một hộp quà nhỏ hơn, bên trong chính là mặt dây chuyền kim cương, viên kim cương nhỏ nhỏ xinh xinh, nhưng sợi dây chuyền này không hề rẻ.
Nam Từ giống như một cô bé nhỏ, nhanh tay lấy mấy hộp quà, sau đó trực tiếp ngồi xuống đất, vui vẻ mở từng hộp quà, nhìn trông cực kỳ hưng phấn.
Trong quá trình cô thậm chí còn cao hứng đến mức bắt đầu sai khiến Hoắc Lâm.
“Anh lấy mấy hộp quà ở trên cao xuống giúp em với, em không với tới được.”
Ngược lại Hoắc Lâm cũng không phản bác lấy một lời, đến gần, đưa tay lấy mấy hộp quà trên cao xuống, đặt xuống bên cạnh cô.
Nam Từ càng mở quà càng hưng phấn, đồ vật ở bên trong cũng bắt đầu trở nên đủ kiểu dáng màu sắc, tất cả đều là những đồ vật con gái thích, còn có cả một hộp nguyện vọng.
Nam Từ mở từng tờ ra, bắt đầu đọc lầm bầm trong miệng.
“Không được giận nữa, lập tức hôn em… Khụ. Tụ tập với bạn bè không về nhà, uống say không bị mắng…”
Ban đầu Hoắc Lâm còn nghe lọt tai, nhưng càng về sau thì càng cảm thấy bát nháo.
Anh khẽ nhíu mày, vừa định lên tiếng cắt đứt cô, thì bỗng nhiên nghe cô nói: “Lập tức cầu hôn em.”
Đọc xong cái này, Nam Từ cũng lập tức ngây ngẩn cả người.
Cô thề cô chỉ theo bản năng đọc những gì tờ giấy viết, chứ không hề suy nghĩ trước khi đọc ra.
Nhưng lúc này lại là phiếu cầu hôn… Còn bị chính miệng cô đọc ra, hơn nữa còn ngay trước mặt Hoắc Lâm, điều này cũng quá bối rối!
Hoắc Lâm khẽ cong môi cười, anh tiến đến gần, nghiêng người nắm cằm cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên.
“Bây giờ muốn anh dùng phiếu này sao? Anh có thể thực hiện ngay bây giờ.”
Nam Từ vội vàng lắc đầu: “Không, không muốn!”
Hoắc Lâm biết cô sẽ cự tuyệt, nhưng không nghĩ cô lại cự tuyệt một cách mãnh liệt như vậy, trong lúc nhất thời, trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó chịu.
Nụ cười của anh không thay đổi. nhưng ánh mắt lúc nhìn cô đã trở nên tối sầm đi rất nhiều.
“Em lại muốn cự tuyệt anh?”
Nam Từ biết nếu như cô không nhanh trí làm gì đó, thì anh chắc chắn sẽ rất tức giận.
Cô suy nghĩ một chút, nhanh chóng tránh khỏi sự trói buộc của anh, đứng dậy, cầm lấy túi xách của mình, lấy một vật từ trong túi xách ra.
Hoắc Lâm vẫn một mực nhìn xem cô, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô một giây phút nào.
Chỉ thấy cô đi từng bước một, thần sắc có chút ngượng ngùng đi về phía trước, cuối cùng cô dừng lại trước mặt anh.
Cô mở tay ra trước mắt anh, trong lòng bàn tay cô chính là một quả cà chua không lớn không nhỏ.
Đáy mắt Nam Từ mang theo chút ánh sáng nhàn nhạt, trong đôi mắt đen láy của cô đều chứa đựng hình ảnh của Hoắc Lâm.
“Em tặng anh thứ em thích nhất nè, anh có muốn không?”
Hoắc Lâm nhìn cô thật lâu, cuối cùng không nhịn được, anh vươn tay kéo cô vào lồng ngực mình, hung hăng hôn cô.
Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo dục vọng mãnh liệt:
“Bảo bối, em thật sự lấy mạng anh rồi.”
Bình luận truyện