Cố Chấp Ngọt
Chương 8
Editor: Trà Đá
Ngày đó, sau khi Nam Từ trở lại phòng ngủ của mình cũng đã qua nửa đêm.
Cô chỉ là mất ngủ một chút, nhưng sau khi bị Hoắc Lâm dọa nạt, thì cô lại càng mất ngủ, cứ nằm trên giường như vậy cho đến rạng sáng.
Cô không ngừng tự hỏi tương lai mình sẽ ra sao.
Theo suy nghĩ của Nam Từ, thì cô sẽ không ngu ngốc ở lại nhà họ Nam. Nhưng phải trốn thoát như thế nào, lại khiến nhà họ Nam từ bỏ mình như thế nào cũng là một vấn đề.
Bằng không nếu cô cứ chạy trốn như trước, thì với thế lực nhà họ Nam, nếu cảm thấy cô còn có tác dụng, thì chắc chắn sẽ một mực tìm ra cô.
Nhất là cho đến bây giờ, cô đã gặp Hoắc phu nhân và con nuôi Hoắc Tu Thần, nên người nhà họ Nam càng không dễ dàng từ bỏ.
Cô khẽ thở dài, lăn lộn mấy vòng trên giường.
Trước kia lúc ở trong thôn, còn cảm thấy lòng dạ của mình không đáng dùng, bây giờ gặp phải tình huống như vậy thật sự khiến cho cô có cảm giác mình trở thành kẻ ngốc rồi.
Được rồi, tới đâu hay tới đó.
~
Hiệu suất làm việc của Nam Châu cực kỳ cao, mới ngày trước còn nói về việc kiếm gia sư cho Nam Từ, hôm sau trên mâm cơm, cô ta lập tức đưa Wechat của đối phương cho Nam Từ.
Mặc dù Nam Từ không có ý định thân thiết với người nhà họ Nam, nhưng khả năng học tập cũng không tệ. Nam Từ vừa mới tới chưa được bao lâu, coi như không ai dạy cô, cô cũng đã tìm hiểu về smartphone, cũng biết dùng app.
Lúc này trông thấy Nam Châu đưa Wechat gia sư cho cô, cô chỉ do dự một giây, rồi sau đó thêm kết bạn.
Thật ra cô vẫn nghi ngờ động cơ Nam Châu khi giúp cô, nhưng cô cũng biết, loại nghi ngờ này không thể nói trước mặt Nam lão gia tử và ba Nam.
Bây giờ cô giả bộ ngây thơ, thì sau này mới có lợi cho cô.
Với lại cô cũng biết bọn họ tiếp cận với cô với mục đích gì, nếu như bây giờ còn chưa được gả qua nhà họ Hoắc, mà cô đã có tâm lý phòng bị với nhà họ Nam, thì sau này bọn họ sẽ nghĩ cô như thế nào?
Bọn họ sẽ không cảm thấy cô không có ích lợi gì với nhà họ Nam, chỉ là một đứa con rơi vô dụng?
Nếu như đơn giản làm con rơi cũng tốt, sợ là sợ bọn họ cảm thấy cô vô dụng, nhưng mà không thể thả cô đi.
~
Hơn năm giờ chiều cùng ngày, vị gia sư kia mới đồng ý kết bạn với cô.
Nam Từ vốn không để ý, nhưng người bên kia sau khi đồng ý kết bạn thì lập tức nhắn cho cô: Đường 91 Đông Dương.
Sau đó lại nhắn tiếp: Tới đây.
Cô thật ra muốn từ chối, dù sao bây giờ cũng sắp tối rồi, cô lại không biết vị trí cụ thể kia ở đâu, đợi đến lúc cô tới rồi nói không chừng trời đã tối, có thể học cái gì đây?
Cô nghĩ nghĩ, sợ lần này không đi, thì đối phương cho là cô không có cố gắng, đến lúc đó lại nói cho Nam Châu biết, thì cô ta nhất định sẽ nói với người nhà họ Nam.
Thôi được rồi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô nên đi gặp đối phương một lần.
Cô chuẩn bị đơn giản rồi xách túi ra cửa.
Tài xế đang đứng lau xe trong sân, cô mở cửa xe phía sau, vừa định nói chuyện với tài xế, thì Nam Châu bỗng nhiên vội vã ra ngoài cửa.
“Nhanh đưa tôi đi chỗ này, có chuyện gấp phải xử lý.”
Nam Châu đi đến cửa xe bên kia, sau khi mở cửa xe mới giả bộ như phát hiện ra Nam Từ, giương mắt nhìn cô.
“Em cũng có việc hả?”
“Em...”
“Việc của em có quan trọng không? Nếu không thì em đi taxi được không? Việc của chị bên này rất gấp.”
“...”
Nam Châu đã nói vậy thì cô có quyền phản bác sao?
Nam Từ đóng cửa xe lại, cười yếu ớt nhìn Nam Châu: “Chị hai đi thong thả.”
Nam Châu rất hài lòng, cho tài xế xuất phát.
Sau khi Nam Từ nhìn chiếc xe rời đi, cũng từ từ đi xuống núi.
Cũng may trời chưa tối, cô cũng sẽ không bị lạc đường giống như trước, đại khái đi được nửa tiếng thì cô thấy một chiếc taxi.
Sau khi taxi định vị địa chỉ xong hơi nhìn Nam Từ một chút, nhưng cũng không lên tiếng, bình tĩnh chở cô tới đó.
Sau khi Nam Từ xuống xe mới biết được, ánh mắt của tài xế nhìn cô là có ý gì.
Ai có thể nói cho cô biết, tại sao gia sư lại muốn gặp cô ở đây, địa điểm gặp mặt chính là....
Quán bar??
Cô nhìn ngoài cửa quán bar có hai người bảo vệ mặc vest đen đứng bên trái bên phải, bắt đầu do dự có nên vào hay không.
Đúng lúc này, có tiếng xe moto ồn ào truyền từ nơi xa đến, Nam Từ còn chưa quay đầu, thì chiếc xe moto màu đen đã dừng lại trước mặt cô.
Nam sinh lái chiếc moto cởi mũ bảo hiểm ra, nhìn khuôn mặt cực kỳ vô lại.
“Em gái Nam Châu?” Anh ta hỏi.
Nam Từ gật gật đầu: “Anh là... Là gia sư của tôi?”
Nam sinh đó không trả lời cô, mà quan sát đánh giá cô một vòng, cuối cùng bước xuống xe, tắt máy.
“Đi theo tôi.”
Nam Từ cơ bản đang do dự, nhưng anh ta không cho cô cơ hội để cự tuyệt, cô hít sâu một hơi đi theo phía sau anh ta.
Quán bar này coi như có tiếng ở thành phố này, quy mô không lớn nhưng rất đông người tụ tập.
Mặc dù chưa tới thời gian sống về đêm, nhưng nơi này đã tụ tập không ít người.
Âm nhạc DJ cực lớn lại chói tai, kích thích thần kinh của mỗi người, hàng ghế dài bên cạnh có vẻ như cũng không còn chỗ ngồi, trong sàn nhảy, nam nữ trẻ tuổi nhảy nhót nhiệt tình, nhìn xa xa đều cảm thấy nóng người.
Nam sinh dẫn Nam Từ đi tới dãy ghế dài trong góc, nơi đó đã ngồi mấy người, nhìn qua có vẻ là bạn của nam sinh này.
Nam sinh đẩy một ly nước đầy màu sắc cho Nam Từ, nói: “Uống trước đi.”
Nam Từ trực tiếp từ chối: “Tôi không biết uống rượu.”
“Không phải rượu, là nước trái cây thôi.” Nam sinh thong thả ngồi bắt chéo chân, “Cô cảm thấy tôi sẽ đói bụng mà ăn bậy sao, lấy danh nghĩa là học thêm rồi ra tay với cô gái quê mùa như cô sao?”
“...” Đã nói đến mức này rồi thì Nam Từ cũng không muốn phản bác nữa.
Cô cầm ly nước, cẩn thận ngửi một cái, xác định không nghe thấy vị cồn, sau đó uống một ngụm nhỏ.
Nam sinh thấy hành động của cô, có vẻ hài lòng, lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, nghiêng người đốt thuốc.
Sau khi hít hai hơi, rồi nhìn Nam Từ, nói: “Giới thiệu một chút, tôi là Tần Dư.”
“Chào anh.” Nam Từ đáp.
“Tôi là người không thích lòng vòng, cho nên chúng ta đi thẳng vào vấn đề.”
Tần Dư hít một hơi thuốc, sau đó phun ra một vòng khói giữa không trung.
“Nam Châu trả tôi 200 ngàn, muốn tôi dụ dỗ cô.”
“Phụt... Khụ khụ khụ.”
Nam Từ bị lời nói và thái độ của Tần Dư hù dọa.
Cô thật ra biết Nam Châu không có ý tốt, nhưng cũng không nghĩ cô ta lại nghĩ ra cái loại việc này.
Mà càng không nghĩ tới là...
Nam Châu lại tuyển một người... Không bình thường?
Làm gì có ai lại đi nói trước cho đối phương biết “Tôi muốn hại cô”?!
Nam Từ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tần Dư có vẻ như nhìn thấu suy nghĩ của Nam từ, nhưng anh ta cũng không thèm để ý, lại nhàn nhã nhả khói thuốc, nói: “Tôi chưa nói cho cô biết, chủ yếu là tôi muốn biết suy nghĩ của cô. Tôi chỉ cần tiền, nếu như cô có thể trả cho tôi gấp 20 lần tiền thù lao kia, thì tôi sẽ giúp cô phản công.”
Nói đến đây, anh ta cố ý dừng lại, dường như khiêu khích lại trêu chọc nhìn xem cô.
“Sao, cô muốn hợp tác chứ?”
~
Tầng hai quán bar.
So với tầng một, thì không khí tầng hai tương đối yên tĩnh hơn một chút, người cũng không nhiều.
Hàng ghế dài gần sát ban công ở bên trên có bốn người đàn ông đang ngồi đó.
Trần Tiến cầm ly rượu đỏ nhìn thoáng qua Hoắc Lâm, không khỏi bĩu môi ghét bỏ.
“Biết cậu đến đây uống rượu, nhưng người khác nhìn vào lại tưởng cậu đi lạc vào đây đó. Ở đây đâu có người ngoài, có thể vứt cái bộ mặt giả vờ ưu nhã kia đi được không.”
Hoắc Lâm liếc anh ta một cái, nói: “Trước khi dạy dỗ tớ, thì cậu nên thực hiện lời hứa lúc đua xe thua tớ đi. Sắp hai tháng rồi đó, coi như không đi nước ngoài thì cũng trong nước chứ.”
“...” Trần Tiến không dám chọc anh, ngậm miệng lại.
Chu Khởi và Thẩm Mộ Ngạn nhìn thấy hai người cãi nhau chỉ cười cười.
Chu Khởi hút thuốc lá, đôi chân dài gác lên bàn thủy tinh, nhìn Hoắc Lâm.
“Hôm nay hình như tâm tình cậu không tệ?”
Hoắc Lâm nhấp một miếng rượu vang, ý cười trong đáy mắt càng sâu.
“Chắc vậy.”
“Không phải trước đó còn nói cậu gặp mẹ cậu và Hoắc lão nhị trước cửa nhà họ Nam sao?”
Chu Khởi nói đến đây thì mọi người cũng hiểu, chỉ cần Hoắc Lâm gặp nhà họ Hoắc, thì trên mặt sẽ u ám đi không ít.
Đám bạn bè bọn họ mỗi khi nghe nói anh gặp người nhà họ Hoắc thì sẽ nghĩ cách để anh vui trở lại.
Nhưng ngày hôm nay ở đây lại không nghĩ Hoắc Lâm trông thoải mái như vậy.
Hoắc Lâm nghe vậy, ánh mắt nhẹ quét qua Chu Khởi một chút.
“Cậu nghĩ tớ vẫn còn quan tâm con chó kia sao?”
“...” Phải, là bọn họ phí công quan tâm thôi?
Chu Khởi không cam tâm, lại truy vấn ngọn nguồn.
“Vậy có chuyện gì vui sao?”
“Chuyện vui? Không hẳn.”
Nhiều lắm là gặp được món đồ chơi thú vị thôi.
Nghĩ tới đây, anh thoáng nhìn xuống dưới lầu một. Một giây sau, ánh mắt ngưng lại, một lát sau, nhíu nhíu mày.
“Tớ xuống dưới một tí.”
“Hả? Nè! Nè!”
Ba người đàn ông thấy anh đi nhanh xuống dưới, không khỏi nghi ngờ.
Trần Tiến ngồi vào vị trí của Hoắc Lâm, cũng nhìn xuống lầu một, nhưng cũng không thấy gì khác thường.
“Cậu ấy thấy ai sao? Lại khiến cậu ấy đi gấp như vậy nữa.”
“Ai mà biết.” Chu Khởi hít một hơi thuốc, sau đó nhấn điếu thuốc vào gạt tàn, “Tớ cảm thấy hôm nay cậu ấy không giống ngày thường.”
“Bọn tớ cũng không mù.” Trần Tiến liếc Chu Khởi.
Thẩm Mộ Ngạn trước đó vẫn luôn yên lặng, bỗng nhiên mở miệng.
“Hay là có liên quan đến phụ nữ?”
Bầu không khí rơi vào im lặng trong chốc lát, cuối cùng Trần Tiến cười ha hả.
“Cậu quên hả, Hoắc Lâm là ai? Đâu phải người nhìn thấy người đẹp là rung động đâu.” Trần Tiến bỏ một miếng dưa hấu vào miệng, nhai nhai, “Trước đây có bao nhiêu cô gái xinh đẹp mơ ước cậu ấy, vậy mà cậu ấy thì sao? Đến cả cái liếc mắt cũng không động. Chậc, tớ nghi ngờ cậu ấy không thích phụ nữ.”
Thẩm Mộ Ngạn lắc đầu: “Tớ không cho là vậy.”
“Đúng, cậu ấy kén quá thôi.” Chu Khởi tùy ý nhìn xuống lầu một, lập tức nhìn thấy Hoắc Lâm đang ở dưới đó, “Cậu ấy bình thường chắc chắn không rung động, mà đã rung động thì chắc chắn là tai họa.”
Ngày đó, sau khi Nam Từ trở lại phòng ngủ của mình cũng đã qua nửa đêm.
Cô chỉ là mất ngủ một chút, nhưng sau khi bị Hoắc Lâm dọa nạt, thì cô lại càng mất ngủ, cứ nằm trên giường như vậy cho đến rạng sáng.
Cô không ngừng tự hỏi tương lai mình sẽ ra sao.
Theo suy nghĩ của Nam Từ, thì cô sẽ không ngu ngốc ở lại nhà họ Nam. Nhưng phải trốn thoát như thế nào, lại khiến nhà họ Nam từ bỏ mình như thế nào cũng là một vấn đề.
Bằng không nếu cô cứ chạy trốn như trước, thì với thế lực nhà họ Nam, nếu cảm thấy cô còn có tác dụng, thì chắc chắn sẽ một mực tìm ra cô.
Nhất là cho đến bây giờ, cô đã gặp Hoắc phu nhân và con nuôi Hoắc Tu Thần, nên người nhà họ Nam càng không dễ dàng từ bỏ.
Cô khẽ thở dài, lăn lộn mấy vòng trên giường.
Trước kia lúc ở trong thôn, còn cảm thấy lòng dạ của mình không đáng dùng, bây giờ gặp phải tình huống như vậy thật sự khiến cho cô có cảm giác mình trở thành kẻ ngốc rồi.
Được rồi, tới đâu hay tới đó.
~
Hiệu suất làm việc của Nam Châu cực kỳ cao, mới ngày trước còn nói về việc kiếm gia sư cho Nam Từ, hôm sau trên mâm cơm, cô ta lập tức đưa Wechat của đối phương cho Nam Từ.
Mặc dù Nam Từ không có ý định thân thiết với người nhà họ Nam, nhưng khả năng học tập cũng không tệ. Nam Từ vừa mới tới chưa được bao lâu, coi như không ai dạy cô, cô cũng đã tìm hiểu về smartphone, cũng biết dùng app.
Lúc này trông thấy Nam Châu đưa Wechat gia sư cho cô, cô chỉ do dự một giây, rồi sau đó thêm kết bạn.
Thật ra cô vẫn nghi ngờ động cơ Nam Châu khi giúp cô, nhưng cô cũng biết, loại nghi ngờ này không thể nói trước mặt Nam lão gia tử và ba Nam.
Bây giờ cô giả bộ ngây thơ, thì sau này mới có lợi cho cô.
Với lại cô cũng biết bọn họ tiếp cận với cô với mục đích gì, nếu như bây giờ còn chưa được gả qua nhà họ Hoắc, mà cô đã có tâm lý phòng bị với nhà họ Nam, thì sau này bọn họ sẽ nghĩ cô như thế nào?
Bọn họ sẽ không cảm thấy cô không có ích lợi gì với nhà họ Nam, chỉ là một đứa con rơi vô dụng?
Nếu như đơn giản làm con rơi cũng tốt, sợ là sợ bọn họ cảm thấy cô vô dụng, nhưng mà không thể thả cô đi.
~
Hơn năm giờ chiều cùng ngày, vị gia sư kia mới đồng ý kết bạn với cô.
Nam Từ vốn không để ý, nhưng người bên kia sau khi đồng ý kết bạn thì lập tức nhắn cho cô: Đường 91 Đông Dương.
Sau đó lại nhắn tiếp: Tới đây.
Cô thật ra muốn từ chối, dù sao bây giờ cũng sắp tối rồi, cô lại không biết vị trí cụ thể kia ở đâu, đợi đến lúc cô tới rồi nói không chừng trời đã tối, có thể học cái gì đây?
Cô nghĩ nghĩ, sợ lần này không đi, thì đối phương cho là cô không có cố gắng, đến lúc đó lại nói cho Nam Châu biết, thì cô ta nhất định sẽ nói với người nhà họ Nam.
Thôi được rồi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô nên đi gặp đối phương một lần.
Cô chuẩn bị đơn giản rồi xách túi ra cửa.
Tài xế đang đứng lau xe trong sân, cô mở cửa xe phía sau, vừa định nói chuyện với tài xế, thì Nam Châu bỗng nhiên vội vã ra ngoài cửa.
“Nhanh đưa tôi đi chỗ này, có chuyện gấp phải xử lý.”
Nam Châu đi đến cửa xe bên kia, sau khi mở cửa xe mới giả bộ như phát hiện ra Nam Từ, giương mắt nhìn cô.
“Em cũng có việc hả?”
“Em...”
“Việc của em có quan trọng không? Nếu không thì em đi taxi được không? Việc của chị bên này rất gấp.”
“...”
Nam Châu đã nói vậy thì cô có quyền phản bác sao?
Nam Từ đóng cửa xe lại, cười yếu ớt nhìn Nam Châu: “Chị hai đi thong thả.”
Nam Châu rất hài lòng, cho tài xế xuất phát.
Sau khi Nam Từ nhìn chiếc xe rời đi, cũng từ từ đi xuống núi.
Cũng may trời chưa tối, cô cũng sẽ không bị lạc đường giống như trước, đại khái đi được nửa tiếng thì cô thấy một chiếc taxi.
Sau khi taxi định vị địa chỉ xong hơi nhìn Nam Từ một chút, nhưng cũng không lên tiếng, bình tĩnh chở cô tới đó.
Sau khi Nam Từ xuống xe mới biết được, ánh mắt của tài xế nhìn cô là có ý gì.
Ai có thể nói cho cô biết, tại sao gia sư lại muốn gặp cô ở đây, địa điểm gặp mặt chính là....
Quán bar??
Cô nhìn ngoài cửa quán bar có hai người bảo vệ mặc vest đen đứng bên trái bên phải, bắt đầu do dự có nên vào hay không.
Đúng lúc này, có tiếng xe moto ồn ào truyền từ nơi xa đến, Nam Từ còn chưa quay đầu, thì chiếc xe moto màu đen đã dừng lại trước mặt cô.
Nam sinh lái chiếc moto cởi mũ bảo hiểm ra, nhìn khuôn mặt cực kỳ vô lại.
“Em gái Nam Châu?” Anh ta hỏi.
Nam Từ gật gật đầu: “Anh là... Là gia sư của tôi?”
Nam sinh đó không trả lời cô, mà quan sát đánh giá cô một vòng, cuối cùng bước xuống xe, tắt máy.
“Đi theo tôi.”
Nam Từ cơ bản đang do dự, nhưng anh ta không cho cô cơ hội để cự tuyệt, cô hít sâu một hơi đi theo phía sau anh ta.
Quán bar này coi như có tiếng ở thành phố này, quy mô không lớn nhưng rất đông người tụ tập.
Mặc dù chưa tới thời gian sống về đêm, nhưng nơi này đã tụ tập không ít người.
Âm nhạc DJ cực lớn lại chói tai, kích thích thần kinh của mỗi người, hàng ghế dài bên cạnh có vẻ như cũng không còn chỗ ngồi, trong sàn nhảy, nam nữ trẻ tuổi nhảy nhót nhiệt tình, nhìn xa xa đều cảm thấy nóng người.
Nam sinh dẫn Nam Từ đi tới dãy ghế dài trong góc, nơi đó đã ngồi mấy người, nhìn qua có vẻ là bạn của nam sinh này.
Nam sinh đẩy một ly nước đầy màu sắc cho Nam Từ, nói: “Uống trước đi.”
Nam Từ trực tiếp từ chối: “Tôi không biết uống rượu.”
“Không phải rượu, là nước trái cây thôi.” Nam sinh thong thả ngồi bắt chéo chân, “Cô cảm thấy tôi sẽ đói bụng mà ăn bậy sao, lấy danh nghĩa là học thêm rồi ra tay với cô gái quê mùa như cô sao?”
“...” Đã nói đến mức này rồi thì Nam Từ cũng không muốn phản bác nữa.
Cô cầm ly nước, cẩn thận ngửi một cái, xác định không nghe thấy vị cồn, sau đó uống một ngụm nhỏ.
Nam sinh thấy hành động của cô, có vẻ hài lòng, lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, nghiêng người đốt thuốc.
Sau khi hít hai hơi, rồi nhìn Nam Từ, nói: “Giới thiệu một chút, tôi là Tần Dư.”
“Chào anh.” Nam Từ đáp.
“Tôi là người không thích lòng vòng, cho nên chúng ta đi thẳng vào vấn đề.”
Tần Dư hít một hơi thuốc, sau đó phun ra một vòng khói giữa không trung.
“Nam Châu trả tôi 200 ngàn, muốn tôi dụ dỗ cô.”
“Phụt... Khụ khụ khụ.”
Nam Từ bị lời nói và thái độ của Tần Dư hù dọa.
Cô thật ra biết Nam Châu không có ý tốt, nhưng cũng không nghĩ cô ta lại nghĩ ra cái loại việc này.
Mà càng không nghĩ tới là...
Nam Châu lại tuyển một người... Không bình thường?
Làm gì có ai lại đi nói trước cho đối phương biết “Tôi muốn hại cô”?!
Nam Từ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tần Dư có vẻ như nhìn thấu suy nghĩ của Nam từ, nhưng anh ta cũng không thèm để ý, lại nhàn nhã nhả khói thuốc, nói: “Tôi chưa nói cho cô biết, chủ yếu là tôi muốn biết suy nghĩ của cô. Tôi chỉ cần tiền, nếu như cô có thể trả cho tôi gấp 20 lần tiền thù lao kia, thì tôi sẽ giúp cô phản công.”
Nói đến đây, anh ta cố ý dừng lại, dường như khiêu khích lại trêu chọc nhìn xem cô.
“Sao, cô muốn hợp tác chứ?”
~
Tầng hai quán bar.
So với tầng một, thì không khí tầng hai tương đối yên tĩnh hơn một chút, người cũng không nhiều.
Hàng ghế dài gần sát ban công ở bên trên có bốn người đàn ông đang ngồi đó.
Trần Tiến cầm ly rượu đỏ nhìn thoáng qua Hoắc Lâm, không khỏi bĩu môi ghét bỏ.
“Biết cậu đến đây uống rượu, nhưng người khác nhìn vào lại tưởng cậu đi lạc vào đây đó. Ở đây đâu có người ngoài, có thể vứt cái bộ mặt giả vờ ưu nhã kia đi được không.”
Hoắc Lâm liếc anh ta một cái, nói: “Trước khi dạy dỗ tớ, thì cậu nên thực hiện lời hứa lúc đua xe thua tớ đi. Sắp hai tháng rồi đó, coi như không đi nước ngoài thì cũng trong nước chứ.”
“...” Trần Tiến không dám chọc anh, ngậm miệng lại.
Chu Khởi và Thẩm Mộ Ngạn nhìn thấy hai người cãi nhau chỉ cười cười.
Chu Khởi hút thuốc lá, đôi chân dài gác lên bàn thủy tinh, nhìn Hoắc Lâm.
“Hôm nay hình như tâm tình cậu không tệ?”
Hoắc Lâm nhấp một miếng rượu vang, ý cười trong đáy mắt càng sâu.
“Chắc vậy.”
“Không phải trước đó còn nói cậu gặp mẹ cậu và Hoắc lão nhị trước cửa nhà họ Nam sao?”
Chu Khởi nói đến đây thì mọi người cũng hiểu, chỉ cần Hoắc Lâm gặp nhà họ Hoắc, thì trên mặt sẽ u ám đi không ít.
Đám bạn bè bọn họ mỗi khi nghe nói anh gặp người nhà họ Hoắc thì sẽ nghĩ cách để anh vui trở lại.
Nhưng ngày hôm nay ở đây lại không nghĩ Hoắc Lâm trông thoải mái như vậy.
Hoắc Lâm nghe vậy, ánh mắt nhẹ quét qua Chu Khởi một chút.
“Cậu nghĩ tớ vẫn còn quan tâm con chó kia sao?”
“...” Phải, là bọn họ phí công quan tâm thôi?
Chu Khởi không cam tâm, lại truy vấn ngọn nguồn.
“Vậy có chuyện gì vui sao?”
“Chuyện vui? Không hẳn.”
Nhiều lắm là gặp được món đồ chơi thú vị thôi.
Nghĩ tới đây, anh thoáng nhìn xuống dưới lầu một. Một giây sau, ánh mắt ngưng lại, một lát sau, nhíu nhíu mày.
“Tớ xuống dưới một tí.”
“Hả? Nè! Nè!”
Ba người đàn ông thấy anh đi nhanh xuống dưới, không khỏi nghi ngờ.
Trần Tiến ngồi vào vị trí của Hoắc Lâm, cũng nhìn xuống lầu một, nhưng cũng không thấy gì khác thường.
“Cậu ấy thấy ai sao? Lại khiến cậu ấy đi gấp như vậy nữa.”
“Ai mà biết.” Chu Khởi hít một hơi thuốc, sau đó nhấn điếu thuốc vào gạt tàn, “Tớ cảm thấy hôm nay cậu ấy không giống ngày thường.”
“Bọn tớ cũng không mù.” Trần Tiến liếc Chu Khởi.
Thẩm Mộ Ngạn trước đó vẫn luôn yên lặng, bỗng nhiên mở miệng.
“Hay là có liên quan đến phụ nữ?”
Bầu không khí rơi vào im lặng trong chốc lát, cuối cùng Trần Tiến cười ha hả.
“Cậu quên hả, Hoắc Lâm là ai? Đâu phải người nhìn thấy người đẹp là rung động đâu.” Trần Tiến bỏ một miếng dưa hấu vào miệng, nhai nhai, “Trước đây có bao nhiêu cô gái xinh đẹp mơ ước cậu ấy, vậy mà cậu ấy thì sao? Đến cả cái liếc mắt cũng không động. Chậc, tớ nghi ngờ cậu ấy không thích phụ nữ.”
Thẩm Mộ Ngạn lắc đầu: “Tớ không cho là vậy.”
“Đúng, cậu ấy kén quá thôi.” Chu Khởi tùy ý nhìn xuống lầu một, lập tức nhìn thấy Hoắc Lâm đang ở dưới đó, “Cậu ấy bình thường chắc chắn không rung động, mà đã rung động thì chắc chắn là tai họa.”
Bình luận truyện