Cố Chấp Sủng Ái

Chương 21-3: Tân Cương (3)



Có người không nhịn được mà oán giận.

Thời tiết thì nóng, lại thêm hành trình mấy tiếng mệt mỏi, mọi người đều sớm đã hết hơi, ngày mai còn có công việc quay phim chụp ảnh, chỉ muốn tìm một khách sạn nghỉ ngơi qua một đêm này.

Tài xế cũng nổi nóng: "Tôi cmn vừa mới kiểm tra xe hôm qua đấy, đi mà mắng xưởng sửa xe kia chứ!"

Tần Tranh trấn an làm yên lòng mọi người: "Tất cả mọi người xin đều bớt giận, bây giờ cũng không có biện pháp nào, tôi đi liên lạc với người phụ trách ở đây, xem có thể phái một chiếc xe tới chỗ này không. Anh Lâm Hổ cũng lên xe đi, đừng phơi kẻo bị cảm nắng."

Chị nói xong liền gọi điện cho người phụ trách địa phương, phân tích trình bày rõ ràng tình huống hiện tại.

Thẩm Diệc Hoan dựa vào cửa sổ xe, trong im lặng cười thầm một tiếng, gửi tin nhắn cho Lục Chu.

Anh Đào: Em tới Tân Cương rồi, bây giờ em ở trên đường đột nhiên tắt máy, anh có biết phải làm gì không?

***

"Nghỉ!"

"Nghiêm!"

"Giải tán!"

Năm đội chỉnh tế trên sân tập, đều cùng quần lính, thắt lưng đen, thân trên để trần,  cơ bắp cường tráng, trước ngực dưới bụng cùng phía sau lưng đều là từng múi cơ bắp, thấm mồ hôi, đều là màu lúa mạch và màu đồng.

Chỉ có người đàn ông đứng trước hàng có làn da trắng nhất, phía sau lưng là cơ bắp cân xứng, trên những múi cơ đó là màu sắc tươi sáng từ ngực dưới kéo dài tới nở ra.

Là một cây hoa anh đào.

Rõ ràng là một bức tranh nhu hòa, thế nhưng khi ở trên người anh lại hiện ra vài phần hoang dã.

"Lục Đội, Phùng Tư Lệnh tìm anh đi qua!"

Lục Chu quay đầu lại, nhìn thấy Phùng Tư lệnh đứng ở cửa sân huấn luyện, cũng 50 đến nơi rồi, thần khí trông còn tốt hơn một số người người tuổi 20.

Anh chạy đến, đứng nghiêm trước mặt tư lệnh, cúi chào, động tác dứt khoát, quét ra gió.

"Phùng Tư Lệnh."

"Tôi nhận được tin có đài truyền hình tới đây quay chụp lấy tin tức."

"Vâng."

"Họ vừa gọi tới báo xe trên đường bị tắt máy, cậu phái người đi giúp họ một chút, ban đêm nhiệt độ giảm nhanh, đừng để người ta bị lạnh cóng."

Lục Chu đáp một tiếng, lại cúi chào, quay người hướng sân tập gọi: "Hà Mẫn!"

"Có!" Anh ta đang chạy đua với mấy người khác, nghe vậy liền chạy qua "Tư lệnh, Lục Đội."

Lục Chu giao cho anh nhiệm vụ xong, ném chìa khóa: "Đem người đưa vào khách sạn bố trí cho tốt, đừng để xảy ra vấn đề, nếu muộn thì cho phép cậu sáng mai về đơn vị."

Hà Mẫn cầm chìa khóa xong đi ra ngoài.

Một câu vô nghĩa một câu oán giận đều không có.

Đây là yêu cầu của quân nhân, tất cả mệnh lệnh đều phục tùng.

Lục Chu vắt áo khoác trên vai về phòng, chuẩn bị đi tắm, cầm  điện thoại đang sạc trên đầu giường lên lại thấy tin nhắn Thẩm Diệc Hoan gửi chưa kịp đọc.

Anh giật mình, như phản xạ có điều kiện chạy đi, tới gara.

"Hà Mẫn!"

"Hả?" Anh ta vừa mở cửa xe.

"Tôi đi, cậu ở lại." Anh nói.

"Làm sao vậy?"

Lục Chu nói thẳng: "Nếu mai 6 giờ tôi chưa về được, cậu đưa mọi người đi huấn luyện."

***

Không khí mát mẻ từ điều hòa xe cuối cùng cũng mất hết, thời điểm mặt trời lặn, bên ngoài xe còn mát hơn bên trong nhiều, nhiệt độ bây giờ không thể so được với giữa trưa.

Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm ở đây rất lớn.

Một cái màu đen khoan camera mang treo ở Thẩm Diệc Hoan trên cổ, cô ngồi trên tấm thảm, dựa vào thân xe bên cạnh, sau lưng hơi nóng, cũng chẳng thèm dời vị trí.

An vị ở đó chụp ảnh.

So với một số người đã mất hết kiên nhẫn thì cô lại vô cùng thoải mái.

Cô vốn không phải người trong đoàn, hoàn toàn tùy tâm sở dục, trên máy bay lúc nhìn thấy cảnh đẹp đa không thể nhịn đươc muốn chụp lại ngay, sự cố ngoài ý muốn này lại vừa khéo hợp ý cô.

"Sao vẫn chưa tới thế?"

"Theo tôi thấy khi mặt trời lặn sẽ  lạnh lắm, trên xe không có chăn chúng ta sẽ bị cóng chết."

Tần Tranh nói: "Chắc sẽ nhanh thôi, nơi này cách xa, tới đây cũng không thể nhanh như thế."

Dứt lời, phía xa xa cuối con đường xuất hiện một chấm đen, di chuyển với tốc độ cực đại, có lẽ là sẽ nhanh chóng tới đây.

"Ôi, có phải đó không!"

Thẩm Diệc Hoan nghe tiếng quay đầu, nâng ống kính camera lên, nhìn thấy chiếc Land Rover cách ống kính của cô ngày càng gần, nhanh như bay tới gần, sau đó ổn định vững vàng dừng lại trước mặt bọn họ.

Cửa xe mở ra.

Một chân dài hạ xuống, giày bộ đội, quần xanh.

Trời.

Thẩm Diệc Hoan ngỡ ngàng mở to mắt.

Cho tới khi nhìn thấy người đàn ông bước ra từ chiếc xe thì cực kì sửng sốt.

Người phụ trách Tân Cương lần này sao lại là Lục Chu được?

Cô vẫn còn ở đó giơ camera, còn chưa kịp bắt lấy khoảnh khắc này, chỉ dõi qua màn ảnh thấy Lục Chu nhìn lướt qua hướng của cô, trên cao nhìn xuống, lại rất nhanh không chút để ý dời đi.

Hướng Tần Tranh vươn tay, bắt nhẹ.

Thanh âm thực trầm, làm người ta liên tưởng đến cát sa mạc.

"Xin chào, tôi là đội trưởng đội biên phòng Tân Cương, Lục Chu."

Những người khác nhìn thấy cũng sửng sốt. Lần này số người phụ nữ đi công tác cũng không nhiều lắm, thế nhưng Lục Chu với khí chất mài giũa nên từ gió cát nơi đây, đàn ông trong thành phố cũng bị mê hoặc.

Bên trong là áo đen, bên ngoài khoác một bộ quân phục, không cài nút áo, rộng mở, trên vai lộ ra một khoảng lưng rộng.

Có thể nhìn được cơ bắp trước ngực nhấp nhô, mặt mày như vẽ, góc cạnh rõ ràng, giày quân đội đen bóng càng thêm kéo dài đôi chân, thắt lưng chặt chẽ bên trên làm lộ ra eo thon hông hẹp.

Tần Tranh cũng tự giới thiệu, nói: "Lục Đội trưởng, anh xem giúp chúng tôi, xe phải làm thế nào cho tốt?"

"Xe tải háo du, nhiên liệu có hạn, đừng lãng phí." Anh nói.

Lục Chu mở ra nắp xe trước, chống capo, kiểm tra một lần, rồi lấy từ xe mình ra một cáp dây acquy, cắm vào cực âm.

Anh không mang bao tay, khi đầu dây cắm vào vụt ra một đốm hoa lửa, bắn đúng vào mu bàn tay anh.

Anh cũng chỉ nhíu hạ mi, lau lên quần, tốc độ rất nhanh xử lí xong, tổng cũng chỉ mất mười phút.

"Anh lái thử." Anh nói với tài xế.

Tài xế không nghĩ ngợi lập tức nhấn chân ga, quả nhiên đã sửa được rồi.

Mọi người hoan hô, Tần Tranh nói lời cảm tạ với anh: "Thật là thật cám ơn anh, không nghĩ rằng có thể sửa nhanh như vậy đấy, lại phiền anh chạy tới đây một chuyến."

Lục Chu: "Không có việc gì, mấy ngày nay có gì cứ gọi trực tiếp cho tôi."

Tần Tranh: "Nếu anh không vội trở về doanh trại, chúng tôi mời anh ăn một bữa cơm nhé."

"Tôi đưa mọi người tới khách sạn rồi trở về." Lục Chu nói, "Ở Tân Cương, nên là tôi mời mọi người."

Tần Tranh cười cười, cũng không ngay lập tức phản đối, gật đầu nói: "Được, chúng ta mau xuất phát, không chậm trễ thời gian của anh."

Nói xong, chị ấy hướng mọi người vẫy tay: "Mọi người nhanh lên lên xe, chúng ta về khách sạn!"

Thẩm Diệc Hoan mới vừa đứng lên, Lục Chu ngay lập tức lướt qua mọi người đi về phía cô.

Khí thế bức người, mọi người đang sôi nổi cũng phải nhường đường cho anh.

Túm cổ áo nàng kéo sang bên cạnh, như một chú gà con, bị xách tới bên bãi trống bên kia.

Thẩm Diệc Hoan ngồi xổm đã lâu, dưới chân đứng không vững, đâm vào lồng ngực anh, Lục Chu duỗi tay đỡ cô một chút, rất nhanh thu tay lại, đôi tay cắm túi.

"Em tới làm gì?" Rõ ràng là thái độ chất vấn.

Xung quanh hai mặt nhìn nhau, không nghĩ là trong nhóm bọn học có kẻ thâm tàng bất lộ, lại còn quen biết đại đội trưởng, xem huy chương, tuổi còn trẻ đã là Trung úy, tiền đồ vô biên.

"Công tác." Thẩm Diệc Hoan giơ camera trong tay lên, quơ quơ.

"Công tác hay là gây chuyện."

Cô không phục: "Em chỉ có thể gây chuyện sao?"

"Sao lúc trước không nói."

"Anh còn chưa xem tin nhắn làm sao biết em không nói." Thẩm Diệc Hoan trừng anh.

"Công tác xong thì trở về ngay, ở đây không phải nơi em nên tới."

"Anh có thể mà, sao em lại không được?."

Lục Chu không nói lý với cô, xoay qua nhìn mọi người, tự động bỏ qua vẻ mặt hóng hớt của bọn họ: "Mọi người lên xe xuất phát, tôi dẫn đường."

Rồi sau đó lại liếc mắt quét hết bọn họ một lượt, trừ bỏ Tần Tranh ra đều là đàn ông.

Anh nói với Thẩm Diệc Hoan: "Em lên xe của anh."

Nếu là trước kia, Thẩm Diệc Hoan sẽ vui vẻ đi, chỉ là hành động vừa rồi của Lục Chu làm cô rất khó chịu, còn ở trước mặt mọi người, thực mất mặt.

Cô nhíu mày, muốn giãy ra khỏi tay anh: "Em không cần!"

Lục Chu sức lực lớn, kéo tay cô lại, ngược sáng giam cô lại, mặt trầm xuống.

"Thẩm Diệc Hoan, đừng làm anh giận."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện