Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi
Chương 119
Trần Nhĩ cho rằng từ sau lần khiêu khích Lục Tĩnh Sanh đó, Lục Tĩnh Sanh tìm được cơ hội khẳng định sẽ bóc da xẻo thịt hắn. Không nghĩ tới da không có bóc, còn giữ được phòng làm việc của mình. Lục Tĩnh Sanh là người thông minh, hiện tại vấn đề bức thiết mà nàng muốn giải chính là Đường Cảnh Lộ thần thần bí bí, Trần Nhĩ đối với Đường Cảnh Lộ cũng không quen thuộc chỉ là trao đổi ích lợi mà thôi, nhưng hắn có để tâm —— hắn đã từng đi qua chỗ ở của Đường Cảnh Lộ một lần, tự nhiên được lưu chút đồ vật đi ra bàng thân.
Quả nhiên chỗ hữu dụng.
"Hiện tại Bác Triển thiếu nhất chính là đoàn đội có kinh nghiệm, đoàn đội của đạo diễn Trần tôi có biết qua, có chờ mong nhất định."
Thời điểm Trần Nhĩ lần nữa nhìn thấy Lục Tĩnh Sanh, phía sau Lục Tĩnh Sanh có bốn nam nhân đứng nghiêm chỉnh, từng người đều rất cường tráng, một quyền có thể ở đánh cho bụng của Trần Nhĩ thủng một lỗ.
"Bất quá cuộc làm ăn này có thể thành hay không, phòng làm việc của đạo diễn Trần có thể khởi tử hồi sinh hay không, phải xem thành ý của đạo diễn Trần như nào."
Trần Nhĩ không ngốc, những năm này nàng cùng Lục Tĩnh Sanh kết không ít thù hận, cũng may là chính mình có chuẩn bị đường lui, còn có chút ít giá trị lợi dụng cho nên Lục Tĩnh Sanh mới không có thực động đến hắn: "Tôi rất có thành ý, điểm ấy cô không cần lo lắng, nhưng cô cũng biết, tôi đã nhiều lần làm chuyện thất đức, sợ gặp báo ứng, Đường Cảnh Lộ cái người này đặc biệt chú ý cẩn thận, tôi lấy được ít đồ cũng không dễ dàng. Làm giao dịch, một tay giao tiền, một tay giao hàng, chờ hoạt động của phòng làm việc Trần Nhĩ thật sự nằm treo danh nghĩa Bác Triển, Trần mỗ tự nhiên sẽ thực hiện hứa hẹn."
Ý tứ chính là nếu như Lục Tĩnh Sanh không đem phòng làm việc Trần Nhĩ kéo về dưới cờ, hắn sẽ không lộ ra bài.
Lục Tĩnh Sanh đứng lên liền đi: "Đã không tin tôi cũng không cần phải hợp tác, hẹn gặp lại đạo diễn Trần."
"Ai —— ai —— Lục tổng, đừng xúc động như vậy..." Trần Nhĩ cũng là đến bước đường cùng, đem Lục Tĩnh Sanh ngăn lại, trái lo phải nghĩ, hắn biết rõ con người Lục Tĩnh Sanh sẽ không thương ngầm, nếu quả thật muốn đối phó hắn cũng đã sớm ra tay... Vẫn là câu nói kia, tất cả mọi người là vì ích lợi của mình mà hành động.
Trần Nhĩ quyết định đánh cuộc một lần.
Móc ra một tấm hình, đổ ra trước mặt Lục Tĩnh Sanh.
Trong ảnh là một cái tiểu cô nương mặc đồng phục một mình đứng ở bờ biển, biểu cảm có chút u buồn.
"Đây là tôi lấy từ chỗ Đường Cảnh Lộ, phục chế lại đấy, hình như là ảnh chụp lúc nàng học tiểu học."
Lục Tĩnh Sanh cẩn thận cầm lấy ảnh chụp, gương mặt của Đường Cảnh Lộ này từ nhỏ đến lớn sẽ không quá thay đổi, dáng người cao hơn, chân tay dài hơn, ngũ quan cùng Lục Tĩnh Sanh khi còn bé cũng không phải rất giống, hai người bọn họ xem như càng ngày càng giống.
Trần Nhĩ nói: "Dựa theo đồng phục mới có thể tra được chút manh mối."
Lục Tĩnh Sanh đang muốn buông ảnh chụp, động tác bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt tập trung ở trên mặt của Đường Cảnh Lộ, còn có bộ đồng phục...
"Lục tổng, tôi biết cô lợi hại, tin tức nhanh nhẹn, một ngón tay ấn tới đẩy Hoàn Cầu hỏng bét. Thế nhưng có một số việc cô thật đúng là không nhất định biết." . truyện ngôn tình
Lục Tĩnh Sanh buông ảnh chụp, đem ánh mắt chuyển qua mặt hắn.
"Đường Cảnh Lộ không phải là tên ban đầu của nàng, nàng đã sửa lại tên."
Đồng Ấu Ninh tối muộn hôm qua mới kết thúc công việc, thời điểm từ phim trường đi ra trên đường một người đều không có. Trợ lý đánh liên tiếp nhiều cái ngáp.
Cả thành phố đều đang ngủ say, bất quá, có người cùng nàng khác với số đông.
"Công việc xong rồi?" thanh âm của Hứa Ảnh Thiên nghe vào có chút mỏi mệt.
"Đúng vậy a, vừa xong, nói lời kịch mà miệng đắng lưỡi khô... Chị vừa xong ca giải phẫu?"
"Đúng, đói bụng."
"Tôi cũng thế."
Ăn nhịp với nhau, ăn khuya.
Đồng Ấu Ninh để trợ lý đi trước, tự nàng trở về.
"Đã trễ thế như vậy, bác sĩ Hứa trở lại đón chị a." Trợ lý đối với nàng nhe răng cười. Đồng Ấu Ninh cùng Hứa Ảnh Thiên cho tới bây giờ không có công khai về quan hệ của hai người, nhưng trợ lý của nàng suốt ngày đi theo bên người nàng đã sớm luyện thành một đôi hoả nhãn kim tinh.
"Được rồi, nhanh đi về ngủ đi, ngày mai còn phải tới đón tôi." Đồng Ấu Ninh đuổi hắn.
"Ngày mai đi nhà bác sĩ Hứa đón chị sao?"
Đồng Ấu Ninh đối với điệu cười đùa tí tởn của trợ lý, không thương tình đạp bờ mông hắn một cước, cho hắn nhanh đi.
Diễn viên là nhóm người rời tổ kịch đầu tiên, đạo diễn là nhóm thứ hai, nhân lực, quản lý sân khấu cùng trận công ở lại cuối cùng, không chỉ có phải chuẩn bị cho kế hoạch quay hình ngày mai còn phải kiểm kê đạo cụ, dọn dẹp phim trường.
"Còn chưa đi a Đồng tỷ!" thời điểm Phó đạo diễn cùng nhiếp ảnh cùng nhau đi ra Đồng Ấu Ninh vẫn ngồi trên ghế của nàng uống cà phê. Tuổi hai người tuổi đều so với Đồng Ấu Ninh lớn hơn mười tuổi, ngành giải trí phân biệt đối xử, một thanh âm "tỷ" nói không chút nào e lệ.
Đồng Ấu Ninh hướng bọn hắn phất phất tay, lúc này xe của Ảnh Thiên từ từ nhích lại gần.
Đồng Ấu Ninh lên xe của Hứa Ảnh Thiên, phó đạo diễn cùng nhiếp ảnh ngừng bước chân, từ xa rướn cổ lên nhìn.
"Lần này là nam hay nữ vậy?"
"Nữ."
"Đồng tỷ liên tục qua lại nhiều lần đều là Nữ, cũng không ngán."
...
Đồng Ấu Ninh vừa lên xe liền đem cánh tay Hứa Ảnh Thiên ôm lấy, đầu dựa lên vai nàng. Hứa Ảnh Thiên cười nói:
"Hắc, hắc —— đang lái xe mà, đừng phiền."
"Chỗ này, giờ này chị có mắt nhắm mắt mở thì quỷ cũng không đụng đến, bà mẹ nó một chút thì làm sao, chị mỗi lái xe có gì mà phiền." Nói qua bàn tay còn không trung thực, Hứa Ảnh Thiên bị nàng vuốt thành khó chịu, đem xe ngừng qua một bên, dây an toàn nhếch lên đem nàng kéo qua, hôn.
Hai ngày này các nàng đều bận rộn không có thời gian gặp mặt, đêm nay vốn cũng không có thời gian, tính chất công tác của cả hai đều bận rộn sờ không được bóng người, để tốt tốt nói hẹn hò còn cần phải sắp xếp lên xuống, phải dốc hết sức lực chen lấn. Hơn nữa với thân phận của Đồng Ấu Ninh nghĩ muốn một cuộc hẹn, đêm khuya là thời cơ tốt nhất.
"Muốn ăn chút gì?" Hôn đủ rồi Hứa Ảnh Thiên buông Đồng Ấu Ninh ra, xoa xoa cơ bụng bị kẹt có chút đau nhức, điều chỉnh lại tư thế ngồi, Đồng Ấu Ninh suy nghĩ một vòng nói:
"Mì hoành thánh."
"Dễ nuôi như vậy?"
"Cái đó mà dễ nuôi sao, chị cho rằng tôi là người dễ dàng như vậy sao? Phải là chị tự mình làm, phải thêm tôm cắt cùng chân giò hun khói."
Hứa Ảnh Thiên ưa thích nàng mở miệng, biết ăn nói còn dễ dùng, đêm khuya xuống bếp thỏa mãn nàng cũng đáng: "Được a, em không sợ béo thì muốn ăn cái gì tôi đều làm cho em."
"Như thế nào vài ngày không gặp đã biến thành lợi hại như vậy, trước kia không thấy chị tinh thông trù nghệ a."
"Làm không tốt còn làm không hỏng sao."
"Đùa nghịch tôi, khốn kiếp —— "
Hai người một đường về, miệng đều không ngừng qua, một người cằn nhằn đi qua từng chút tất tất trở về, nước uống trong xe đã hết, đến dưới lầu nhà Hứa Ảnh Thiên, vừa đỗ xong xe, không thể chờ đợi được bước nhanh lên lầu uống nước.
Một chiếc Buick màu đen chậm rãi lái tới, lặng lẽ mà dừng cách xe của Hứa Ảnh Thiên không xa.
"Chụp được chưa? Rõ hình chứ?"
"Yên tâm, một đường đều lấy được rất rõ ràng, vừa rồi khuôn mặt của Đồng Ấu Ninh tôi cũng bắt được rồi. Thật sự là không dễ dàng a, theo hơn một tháng, cuối cùng cũng chộp được rồi."
Hai cái phóng viên suy nghĩ xấu xa một vòng, đầu tóc rối bời, râu ria xồm xàm.
"Rút cuộc là ai ra giá cao muốn đối phó Đồng Ấu Ninh? Không phải trước kia bắt được cũng đều bị mua đi. Người này không biết bộ phận quan hệ xã hội của Hoàn Cầu thật lợi hại sao? Nhiều năm như vậy tư liệu đen của Đồng Ấu cũng có tương đối đi, không có một ai dám bạo phát."
"Gần đây quan hệ của Đồng Ấu Ninh cùng Hoàn Cầu có chút vi diệu, Hoàn Cầu đoạn thời gian trước không phải cùng Bác Triển nháo qua sao? Suýt tý nữa đem Bác Triển thu mua, cuối cùng cũng không biết vì cái gì không có làm bước cuối cùng. Bác Triển hiện tại bình thường lại rồi, điện ảnh đang quay, công ty cũng mua ra bán vào không ít. Ông có biết chuyện tư liệu nội bộ của Hoàn Cầu bị rò rỉ không, đều nói là Bác Triển phản kích. Mà lão bản của Bác Triển cùng Đồng Ấu Ninh là cùng nhau lớn lên, quan hệ đặc biệt thân thiết, đoán chừng chuyện rò ri dữ liệu Hoàn Cầu lần kia cùng Đồng Ấu Ninh cũng thoát không khỏi liên quan."
"A... Cho nên chuyện giữa Hoàn Cầu cùng Bác Triển còn chưa có xong đúng không, lúc này hợp với Đồng Ấu Ninh cũng phải cùng nhau tiêu diệt? Đồng Ấu Ninh thế nhưng là Hoàn Cầu nhất tỷ, một thân ký ước cùng Hoàn cầu, là phát ngôn của Hoàn Cầu, nhất thời đều không nỡ bỏ, có thể thực đối phó nàng sao?"
"Cổ đông của Hoàn Cầu khẳng định không vui, nhưng vì lợi ích sẽ làm. Hoàn Cầu đế quốc quá khổng lồ, chính mình tạo thành một vòng sinh thái, có người đi xuống thì chắc chẵn sẽ có người lên thay. Dù sao chúng ta không có gì phải quan tâm, đi theo chụp ảnh giao hàng, lấy tiền nuôi gia đình."
Hai người lên lầu, vừa đóng cửa cũng không màng đói bụng, trước nồng nhiệt ôm hôn một phen, hôn nhau từ cửa trước đến sô pha phòng khách... Giày vò mệt mỏi Đồng Ấu Ninh đi vào bồn tắm ngâm mình, Hứa Ảnh Thiên đi làm mì hoành thánh.
Vừa chuẩn bị nước ấm, điện thoại của Đồng Ấu Ninh vang lên, cầm theo điện thoại lão Phật gia tặng cho tiến đi vào phòng tắm, Hứa Ảnh Thiên hảo tâm hỗ trợ, lúc đi ra quần áo ướt đẫm trên đầu còn có một đoàn bong bóng, tóc tai lộn xộn, trên mắt kính tất cả đều là nước...
"Ngủ?" là điện thoại của Lục Tĩnh Sanh, "Nghe ngữ khí thật phấn khởi a, không ngủ sao?"
Khóe miệng của Đồng Ấu Ninh nhếch lên vui vẻ: "Không có, vừa mới về nhà, đang chờ ăn khuya. Làm sao vậy, cậu còn chưa ngủ, đã mấy giờ rồi."
"Trần Nhĩ hôm nay cầm cho tớ một tấm hình, nói là ảnh chụp khi còn bé của Đường Cảnh Lộ."
"... Cái này mà tới được tay hắn?"
"Người này tớ từng thấy."
"A?"
"Tớ nói, thời điểm Đường Cảnh Lộ học tiểu học, tớ từng gặp qua nàng."
Những lời này vừa ra, vừa vặn mì hoành thánh cũng vừa xong.
Căn hộ của Lục Tĩnh Sanh cách không xa nhà của Hứa Ảnh Thiên, giờ này lái xe cũng nhanh chóng, mười lăm phút đã tới.
Lúc nàng đi đến, bốn bát mì hoành thánh nóng hổi đang chờ, Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm: "Bác sĩ Hứa thật sự là quá chu đáo."
"Đến đến đến, Tráng Tráng, nhanh chút ít nói đi." Đồng Ấu Ninh đã ngồi trên bàn, ăn được một nửa, "Đều đang chờ các cậu."
Sáng hôm nay, thời điểm Trần Nhĩ đã rời đi, Lục Tĩnh Sanh đem Diệp Hiểu Quân cùng với tiểu Quý và Sài Trăn gọi tới, đem ảnh chụp cho các nàng nhìn, hơn nữa vô cùng chắc chẵn mình đã từng thấy kiểu đồng phục như trong ảnh, trong đầu có một tình cảnh treo ở dưới mặt nước, lờ mờ có thể trông thấy đường nét, phí thật lớn sức lực muốn biết từng chi tiết, trí nhớ lại bắt đầu thoát lực.
Diệp Hiểu Quân cũng vì nàng mà sốt ruột, nếu như đổi lại là chính mình, có lẽ đã sớm nghĩ tới.
Lục Tĩnh Sanh phân phó tiểu Quý đi thăm dò tư liệu về đồng phục này, nửa tiếng đồng hồ sau tiểu Quý liền tra được, đây là đồng phục trường tiểu học Tử Tinh ở B thành.
Tiểu học Tử Tinh? Lục Tĩnh Sanh càng có ấn tượng, cái trường học này nằm ngay tại phụ cận biệt thự Lục lão gia, đệ tử trường này trên cơ bản đều là con cái thương nhân, Đồng Ấu Ninh cũng là từ trường tiểu học này đi ra.
Khó trách đồng phục nhìn quen mắt... Chẳng lẽ là trí nhớ bị ảo giác? Nàng cũng không phải gặp qua Đường Cảnh Lộ, chỉ là thấy qua đồng phục mà thôi.
Nhưng trong lòng có chút cảm giác khác thường, hết lần này tới lần khác nghĩ mãi không ra.
"Đồng học của cậu đó." Lục Tĩnh Sanh cầm ảnh chụp cho Đồng Ấu Ninh.
Đồng Ấu Ninh nhìn nói: "So với tớ lớn hơn một lớp, đồng phục Tử Tinh phân theo năm học, tuổi tác của Đường Cảnh Lộ so với chúng ta sẽ không lớn hơn bao nhiêu, phạm vi hợp lý nhất chính là so với tớ lớn một khóa. Tớ đối với người này một chút ấn tượng đều không có, hơn nữa, nếu như nàng là con nhà chính khách sẽ đi đến trường Tử Tinh, có lẽ lúc ấy cấp bậc nhà nàng cũng không lớn."
Lục Tĩnh Sanh nói: "Hơn nữa nàng đã sửa đổi tên."
"Trước kia tên gì?"
"Không biết, Trần Nhĩ nói, tư liệu nhà nàng thuộc về tài liệu cần giữ bí mật, tra không được."
"Cái này dễ thôi, chính thống không được chúng ta dùng đường tắt. Năm đó tiểu học Tử Tinh một khóa cũng có bốn lớp, tớ lấy ảnh chụp này tra một chút sẽ biết."
Lục Tĩnh Sanh: "Được, việc này liền nhờ cậu rồi."
Đồng Ấu Ninh: "Cứ giao cho bà chị này của cậu đi."
Lục Tĩnh Sanh đột nhiên cảm thấy muốn cười, chỉ vào Đường Cảnh Lộ trong ảnh, nói: "Không chừng đây mới thật là tỷ của tớ."
Hai người ăn bát mì hoành thánh lại trò chuyện trong chốc lát về công việc, thật cũng cảm thấy mệt nhọc, cáo từ về nhà.
Lúc xuống lầu điện thoại của Diệp Hiểu Quân rung rung, trong thang máy yên tĩnh, thanh âm này rất rõ ràng.
Lục Tĩnh Sanh nhìn nàng lấy điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Bưu kiện mới, đến từ Bearxxx.
Nắm tay Diệp Hiểu Quân ra thang máy, Lục Tĩnh Sanh cũng không hỏi, nếu như đã nói muốn hoàn toàn tin tưởng nàng phải làm được, nàng nguyện ý nói thì đã nói, dù sao có hỏi nàng đã không nói thì vẫn là không nói.
"Tĩnh Sanh." Đi đến trong khu cư xá yên tĩnh, bước chân Diệp Hiểu Quân dừng lại nhìn Lục Tĩnh Sanh, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt của nàng có chút cứng ngắc, nhìn qua như là một tượng điêu khắc không động đậy.
Nàng tựa hồ đang do dự.
"Chị làm sao vậy?"
Trầm mặc thật lâu, như là ra một quyết định, Diệp Hiểu Quân hỏi:
"Em ôm nổi chị chứ?"
Lục Tĩnh Sanh có chút không hiểu: "Chị nói loại ôm nào? Ôm ngang thân có lẽ có thể đó, kiểu bồng công chúa ấy... Nhìn chị hiện tại gầy, có thể ôm một lát."
"Vậy là tốt rồi." Diệp Hiểu Quân đưa di động bỏ vào trong túi áo, đến gần nàng, hai tay vòng tại trên cổ nàng, tay này nắm cổ tay kia, cổ họng cử động động tác nuốt, nói, "Ôm chặt chị."
Lục Tĩnh Sanh nháy mắt mấy cái, cảm giác này thật mới mẻ, Diệp Hiểu Quân khó được khi chủ động như vậy.
Hai tay đặt trên phía sau lưng của nàng lên, Diệp Hiểu Quân lắc đầu: "Vòng tay ôm eo chị."
"Còn như vậy nữa, ôm một cái lại còn phải yêu cầu tư thế?" Lục Tĩnh Sanh cười nghe theo.
"Dùng sức một chút." Diệp Hiểu Quân kiễng chân, hạ trọng tâm tại đầu vai nàng, "Nếu như chị lại choáng, không cần đưa chị đi bệnh viện, dẫn chị về nhà là được."
Lục Tĩnh Sanh nghi ngờ nghiêng nghiêng đầu.
"Có chuyện, chị muốn nói cho em..."
Quả nhiên chỗ hữu dụng.
"Hiện tại Bác Triển thiếu nhất chính là đoàn đội có kinh nghiệm, đoàn đội của đạo diễn Trần tôi có biết qua, có chờ mong nhất định."
Thời điểm Trần Nhĩ lần nữa nhìn thấy Lục Tĩnh Sanh, phía sau Lục Tĩnh Sanh có bốn nam nhân đứng nghiêm chỉnh, từng người đều rất cường tráng, một quyền có thể ở đánh cho bụng của Trần Nhĩ thủng một lỗ.
"Bất quá cuộc làm ăn này có thể thành hay không, phòng làm việc của đạo diễn Trần có thể khởi tử hồi sinh hay không, phải xem thành ý của đạo diễn Trần như nào."
Trần Nhĩ không ngốc, những năm này nàng cùng Lục Tĩnh Sanh kết không ít thù hận, cũng may là chính mình có chuẩn bị đường lui, còn có chút ít giá trị lợi dụng cho nên Lục Tĩnh Sanh mới không có thực động đến hắn: "Tôi rất có thành ý, điểm ấy cô không cần lo lắng, nhưng cô cũng biết, tôi đã nhiều lần làm chuyện thất đức, sợ gặp báo ứng, Đường Cảnh Lộ cái người này đặc biệt chú ý cẩn thận, tôi lấy được ít đồ cũng không dễ dàng. Làm giao dịch, một tay giao tiền, một tay giao hàng, chờ hoạt động của phòng làm việc Trần Nhĩ thật sự nằm treo danh nghĩa Bác Triển, Trần mỗ tự nhiên sẽ thực hiện hứa hẹn."
Ý tứ chính là nếu như Lục Tĩnh Sanh không đem phòng làm việc Trần Nhĩ kéo về dưới cờ, hắn sẽ không lộ ra bài.
Lục Tĩnh Sanh đứng lên liền đi: "Đã không tin tôi cũng không cần phải hợp tác, hẹn gặp lại đạo diễn Trần."
"Ai —— ai —— Lục tổng, đừng xúc động như vậy..." Trần Nhĩ cũng là đến bước đường cùng, đem Lục Tĩnh Sanh ngăn lại, trái lo phải nghĩ, hắn biết rõ con người Lục Tĩnh Sanh sẽ không thương ngầm, nếu quả thật muốn đối phó hắn cũng đã sớm ra tay... Vẫn là câu nói kia, tất cả mọi người là vì ích lợi của mình mà hành động.
Trần Nhĩ quyết định đánh cuộc một lần.
Móc ra một tấm hình, đổ ra trước mặt Lục Tĩnh Sanh.
Trong ảnh là một cái tiểu cô nương mặc đồng phục một mình đứng ở bờ biển, biểu cảm có chút u buồn.
"Đây là tôi lấy từ chỗ Đường Cảnh Lộ, phục chế lại đấy, hình như là ảnh chụp lúc nàng học tiểu học."
Lục Tĩnh Sanh cẩn thận cầm lấy ảnh chụp, gương mặt của Đường Cảnh Lộ này từ nhỏ đến lớn sẽ không quá thay đổi, dáng người cao hơn, chân tay dài hơn, ngũ quan cùng Lục Tĩnh Sanh khi còn bé cũng không phải rất giống, hai người bọn họ xem như càng ngày càng giống.
Trần Nhĩ nói: "Dựa theo đồng phục mới có thể tra được chút manh mối."
Lục Tĩnh Sanh đang muốn buông ảnh chụp, động tác bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt tập trung ở trên mặt của Đường Cảnh Lộ, còn có bộ đồng phục...
"Lục tổng, tôi biết cô lợi hại, tin tức nhanh nhẹn, một ngón tay ấn tới đẩy Hoàn Cầu hỏng bét. Thế nhưng có một số việc cô thật đúng là không nhất định biết." . truyện ngôn tình
Lục Tĩnh Sanh buông ảnh chụp, đem ánh mắt chuyển qua mặt hắn.
"Đường Cảnh Lộ không phải là tên ban đầu của nàng, nàng đã sửa lại tên."
Đồng Ấu Ninh tối muộn hôm qua mới kết thúc công việc, thời điểm từ phim trường đi ra trên đường một người đều không có. Trợ lý đánh liên tiếp nhiều cái ngáp.
Cả thành phố đều đang ngủ say, bất quá, có người cùng nàng khác với số đông.
"Công việc xong rồi?" thanh âm của Hứa Ảnh Thiên nghe vào có chút mỏi mệt.
"Đúng vậy a, vừa xong, nói lời kịch mà miệng đắng lưỡi khô... Chị vừa xong ca giải phẫu?"
"Đúng, đói bụng."
"Tôi cũng thế."
Ăn nhịp với nhau, ăn khuya.
Đồng Ấu Ninh để trợ lý đi trước, tự nàng trở về.
"Đã trễ thế như vậy, bác sĩ Hứa trở lại đón chị a." Trợ lý đối với nàng nhe răng cười. Đồng Ấu Ninh cùng Hứa Ảnh Thiên cho tới bây giờ không có công khai về quan hệ của hai người, nhưng trợ lý của nàng suốt ngày đi theo bên người nàng đã sớm luyện thành một đôi hoả nhãn kim tinh.
"Được rồi, nhanh đi về ngủ đi, ngày mai còn phải tới đón tôi." Đồng Ấu Ninh đuổi hắn.
"Ngày mai đi nhà bác sĩ Hứa đón chị sao?"
Đồng Ấu Ninh đối với điệu cười đùa tí tởn của trợ lý, không thương tình đạp bờ mông hắn một cước, cho hắn nhanh đi.
Diễn viên là nhóm người rời tổ kịch đầu tiên, đạo diễn là nhóm thứ hai, nhân lực, quản lý sân khấu cùng trận công ở lại cuối cùng, không chỉ có phải chuẩn bị cho kế hoạch quay hình ngày mai còn phải kiểm kê đạo cụ, dọn dẹp phim trường.
"Còn chưa đi a Đồng tỷ!" thời điểm Phó đạo diễn cùng nhiếp ảnh cùng nhau đi ra Đồng Ấu Ninh vẫn ngồi trên ghế của nàng uống cà phê. Tuổi hai người tuổi đều so với Đồng Ấu Ninh lớn hơn mười tuổi, ngành giải trí phân biệt đối xử, một thanh âm "tỷ" nói không chút nào e lệ.
Đồng Ấu Ninh hướng bọn hắn phất phất tay, lúc này xe của Ảnh Thiên từ từ nhích lại gần.
Đồng Ấu Ninh lên xe của Hứa Ảnh Thiên, phó đạo diễn cùng nhiếp ảnh ngừng bước chân, từ xa rướn cổ lên nhìn.
"Lần này là nam hay nữ vậy?"
"Nữ."
"Đồng tỷ liên tục qua lại nhiều lần đều là Nữ, cũng không ngán."
...
Đồng Ấu Ninh vừa lên xe liền đem cánh tay Hứa Ảnh Thiên ôm lấy, đầu dựa lên vai nàng. Hứa Ảnh Thiên cười nói:
"Hắc, hắc —— đang lái xe mà, đừng phiền."
"Chỗ này, giờ này chị có mắt nhắm mắt mở thì quỷ cũng không đụng đến, bà mẹ nó một chút thì làm sao, chị mỗi lái xe có gì mà phiền." Nói qua bàn tay còn không trung thực, Hứa Ảnh Thiên bị nàng vuốt thành khó chịu, đem xe ngừng qua một bên, dây an toàn nhếch lên đem nàng kéo qua, hôn.
Hai ngày này các nàng đều bận rộn không có thời gian gặp mặt, đêm nay vốn cũng không có thời gian, tính chất công tác của cả hai đều bận rộn sờ không được bóng người, để tốt tốt nói hẹn hò còn cần phải sắp xếp lên xuống, phải dốc hết sức lực chen lấn. Hơn nữa với thân phận của Đồng Ấu Ninh nghĩ muốn một cuộc hẹn, đêm khuya là thời cơ tốt nhất.
"Muốn ăn chút gì?" Hôn đủ rồi Hứa Ảnh Thiên buông Đồng Ấu Ninh ra, xoa xoa cơ bụng bị kẹt có chút đau nhức, điều chỉnh lại tư thế ngồi, Đồng Ấu Ninh suy nghĩ một vòng nói:
"Mì hoành thánh."
"Dễ nuôi như vậy?"
"Cái đó mà dễ nuôi sao, chị cho rằng tôi là người dễ dàng như vậy sao? Phải là chị tự mình làm, phải thêm tôm cắt cùng chân giò hun khói."
Hứa Ảnh Thiên ưa thích nàng mở miệng, biết ăn nói còn dễ dùng, đêm khuya xuống bếp thỏa mãn nàng cũng đáng: "Được a, em không sợ béo thì muốn ăn cái gì tôi đều làm cho em."
"Như thế nào vài ngày không gặp đã biến thành lợi hại như vậy, trước kia không thấy chị tinh thông trù nghệ a."
"Làm không tốt còn làm không hỏng sao."
"Đùa nghịch tôi, khốn kiếp —— "
Hai người một đường về, miệng đều không ngừng qua, một người cằn nhằn đi qua từng chút tất tất trở về, nước uống trong xe đã hết, đến dưới lầu nhà Hứa Ảnh Thiên, vừa đỗ xong xe, không thể chờ đợi được bước nhanh lên lầu uống nước.
Một chiếc Buick màu đen chậm rãi lái tới, lặng lẽ mà dừng cách xe của Hứa Ảnh Thiên không xa.
"Chụp được chưa? Rõ hình chứ?"
"Yên tâm, một đường đều lấy được rất rõ ràng, vừa rồi khuôn mặt của Đồng Ấu Ninh tôi cũng bắt được rồi. Thật sự là không dễ dàng a, theo hơn một tháng, cuối cùng cũng chộp được rồi."
Hai cái phóng viên suy nghĩ xấu xa một vòng, đầu tóc rối bời, râu ria xồm xàm.
"Rút cuộc là ai ra giá cao muốn đối phó Đồng Ấu Ninh? Không phải trước kia bắt được cũng đều bị mua đi. Người này không biết bộ phận quan hệ xã hội của Hoàn Cầu thật lợi hại sao? Nhiều năm như vậy tư liệu đen của Đồng Ấu cũng có tương đối đi, không có một ai dám bạo phát."
"Gần đây quan hệ của Đồng Ấu Ninh cùng Hoàn Cầu có chút vi diệu, Hoàn Cầu đoạn thời gian trước không phải cùng Bác Triển nháo qua sao? Suýt tý nữa đem Bác Triển thu mua, cuối cùng cũng không biết vì cái gì không có làm bước cuối cùng. Bác Triển hiện tại bình thường lại rồi, điện ảnh đang quay, công ty cũng mua ra bán vào không ít. Ông có biết chuyện tư liệu nội bộ của Hoàn Cầu bị rò rỉ không, đều nói là Bác Triển phản kích. Mà lão bản của Bác Triển cùng Đồng Ấu Ninh là cùng nhau lớn lên, quan hệ đặc biệt thân thiết, đoán chừng chuyện rò ri dữ liệu Hoàn Cầu lần kia cùng Đồng Ấu Ninh cũng thoát không khỏi liên quan."
"A... Cho nên chuyện giữa Hoàn Cầu cùng Bác Triển còn chưa có xong đúng không, lúc này hợp với Đồng Ấu Ninh cũng phải cùng nhau tiêu diệt? Đồng Ấu Ninh thế nhưng là Hoàn Cầu nhất tỷ, một thân ký ước cùng Hoàn cầu, là phát ngôn của Hoàn Cầu, nhất thời đều không nỡ bỏ, có thể thực đối phó nàng sao?"
"Cổ đông của Hoàn Cầu khẳng định không vui, nhưng vì lợi ích sẽ làm. Hoàn Cầu đế quốc quá khổng lồ, chính mình tạo thành một vòng sinh thái, có người đi xuống thì chắc chẵn sẽ có người lên thay. Dù sao chúng ta không có gì phải quan tâm, đi theo chụp ảnh giao hàng, lấy tiền nuôi gia đình."
Hai người lên lầu, vừa đóng cửa cũng không màng đói bụng, trước nồng nhiệt ôm hôn một phen, hôn nhau từ cửa trước đến sô pha phòng khách... Giày vò mệt mỏi Đồng Ấu Ninh đi vào bồn tắm ngâm mình, Hứa Ảnh Thiên đi làm mì hoành thánh.
Vừa chuẩn bị nước ấm, điện thoại của Đồng Ấu Ninh vang lên, cầm theo điện thoại lão Phật gia tặng cho tiến đi vào phòng tắm, Hứa Ảnh Thiên hảo tâm hỗ trợ, lúc đi ra quần áo ướt đẫm trên đầu còn có một đoàn bong bóng, tóc tai lộn xộn, trên mắt kính tất cả đều là nước...
"Ngủ?" là điện thoại của Lục Tĩnh Sanh, "Nghe ngữ khí thật phấn khởi a, không ngủ sao?"
Khóe miệng của Đồng Ấu Ninh nhếch lên vui vẻ: "Không có, vừa mới về nhà, đang chờ ăn khuya. Làm sao vậy, cậu còn chưa ngủ, đã mấy giờ rồi."
"Trần Nhĩ hôm nay cầm cho tớ một tấm hình, nói là ảnh chụp khi còn bé của Đường Cảnh Lộ."
"... Cái này mà tới được tay hắn?"
"Người này tớ từng thấy."
"A?"
"Tớ nói, thời điểm Đường Cảnh Lộ học tiểu học, tớ từng gặp qua nàng."
Những lời này vừa ra, vừa vặn mì hoành thánh cũng vừa xong.
Căn hộ của Lục Tĩnh Sanh cách không xa nhà của Hứa Ảnh Thiên, giờ này lái xe cũng nhanh chóng, mười lăm phút đã tới.
Lúc nàng đi đến, bốn bát mì hoành thánh nóng hổi đang chờ, Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm: "Bác sĩ Hứa thật sự là quá chu đáo."
"Đến đến đến, Tráng Tráng, nhanh chút ít nói đi." Đồng Ấu Ninh đã ngồi trên bàn, ăn được một nửa, "Đều đang chờ các cậu."
Sáng hôm nay, thời điểm Trần Nhĩ đã rời đi, Lục Tĩnh Sanh đem Diệp Hiểu Quân cùng với tiểu Quý và Sài Trăn gọi tới, đem ảnh chụp cho các nàng nhìn, hơn nữa vô cùng chắc chẵn mình đã từng thấy kiểu đồng phục như trong ảnh, trong đầu có một tình cảnh treo ở dưới mặt nước, lờ mờ có thể trông thấy đường nét, phí thật lớn sức lực muốn biết từng chi tiết, trí nhớ lại bắt đầu thoát lực.
Diệp Hiểu Quân cũng vì nàng mà sốt ruột, nếu như đổi lại là chính mình, có lẽ đã sớm nghĩ tới.
Lục Tĩnh Sanh phân phó tiểu Quý đi thăm dò tư liệu về đồng phục này, nửa tiếng đồng hồ sau tiểu Quý liền tra được, đây là đồng phục trường tiểu học Tử Tinh ở B thành.
Tiểu học Tử Tinh? Lục Tĩnh Sanh càng có ấn tượng, cái trường học này nằm ngay tại phụ cận biệt thự Lục lão gia, đệ tử trường này trên cơ bản đều là con cái thương nhân, Đồng Ấu Ninh cũng là từ trường tiểu học này đi ra.
Khó trách đồng phục nhìn quen mắt... Chẳng lẽ là trí nhớ bị ảo giác? Nàng cũng không phải gặp qua Đường Cảnh Lộ, chỉ là thấy qua đồng phục mà thôi.
Nhưng trong lòng có chút cảm giác khác thường, hết lần này tới lần khác nghĩ mãi không ra.
"Đồng học của cậu đó." Lục Tĩnh Sanh cầm ảnh chụp cho Đồng Ấu Ninh.
Đồng Ấu Ninh nhìn nói: "So với tớ lớn hơn một lớp, đồng phục Tử Tinh phân theo năm học, tuổi tác của Đường Cảnh Lộ so với chúng ta sẽ không lớn hơn bao nhiêu, phạm vi hợp lý nhất chính là so với tớ lớn một khóa. Tớ đối với người này một chút ấn tượng đều không có, hơn nữa, nếu như nàng là con nhà chính khách sẽ đi đến trường Tử Tinh, có lẽ lúc ấy cấp bậc nhà nàng cũng không lớn."
Lục Tĩnh Sanh nói: "Hơn nữa nàng đã sửa đổi tên."
"Trước kia tên gì?"
"Không biết, Trần Nhĩ nói, tư liệu nhà nàng thuộc về tài liệu cần giữ bí mật, tra không được."
"Cái này dễ thôi, chính thống không được chúng ta dùng đường tắt. Năm đó tiểu học Tử Tinh một khóa cũng có bốn lớp, tớ lấy ảnh chụp này tra một chút sẽ biết."
Lục Tĩnh Sanh: "Được, việc này liền nhờ cậu rồi."
Đồng Ấu Ninh: "Cứ giao cho bà chị này của cậu đi."
Lục Tĩnh Sanh đột nhiên cảm thấy muốn cười, chỉ vào Đường Cảnh Lộ trong ảnh, nói: "Không chừng đây mới thật là tỷ của tớ."
Hai người ăn bát mì hoành thánh lại trò chuyện trong chốc lát về công việc, thật cũng cảm thấy mệt nhọc, cáo từ về nhà.
Lúc xuống lầu điện thoại của Diệp Hiểu Quân rung rung, trong thang máy yên tĩnh, thanh âm này rất rõ ràng.
Lục Tĩnh Sanh nhìn nàng lấy điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Bưu kiện mới, đến từ Bearxxx.
Nắm tay Diệp Hiểu Quân ra thang máy, Lục Tĩnh Sanh cũng không hỏi, nếu như đã nói muốn hoàn toàn tin tưởng nàng phải làm được, nàng nguyện ý nói thì đã nói, dù sao có hỏi nàng đã không nói thì vẫn là không nói.
"Tĩnh Sanh." Đi đến trong khu cư xá yên tĩnh, bước chân Diệp Hiểu Quân dừng lại nhìn Lục Tĩnh Sanh, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt của nàng có chút cứng ngắc, nhìn qua như là một tượng điêu khắc không động đậy.
Nàng tựa hồ đang do dự.
"Chị làm sao vậy?"
Trầm mặc thật lâu, như là ra một quyết định, Diệp Hiểu Quân hỏi:
"Em ôm nổi chị chứ?"
Lục Tĩnh Sanh có chút không hiểu: "Chị nói loại ôm nào? Ôm ngang thân có lẽ có thể đó, kiểu bồng công chúa ấy... Nhìn chị hiện tại gầy, có thể ôm một lát."
"Vậy là tốt rồi." Diệp Hiểu Quân đưa di động bỏ vào trong túi áo, đến gần nàng, hai tay vòng tại trên cổ nàng, tay này nắm cổ tay kia, cổ họng cử động động tác nuốt, nói, "Ôm chặt chị."
Lục Tĩnh Sanh nháy mắt mấy cái, cảm giác này thật mới mẻ, Diệp Hiểu Quân khó được khi chủ động như vậy.
Hai tay đặt trên phía sau lưng của nàng lên, Diệp Hiểu Quân lắc đầu: "Vòng tay ôm eo chị."
"Còn như vậy nữa, ôm một cái lại còn phải yêu cầu tư thế?" Lục Tĩnh Sanh cười nghe theo.
"Dùng sức một chút." Diệp Hiểu Quân kiễng chân, hạ trọng tâm tại đầu vai nàng, "Nếu như chị lại choáng, không cần đưa chị đi bệnh viện, dẫn chị về nhà là được."
Lục Tĩnh Sanh nghi ngờ nghiêng nghiêng đầu.
"Có chuyện, chị muốn nói cho em..."
Bình luận truyện