Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi
Chương 125
Từ trong nhà đi ra, Lục Tĩnh Sanh chịu đựng gió lạnh chui vào trong xe, nhanh chóng lái xe rời đi về nhà.
Nhà của nàng cùng Diệp Hiểu Quân.
Lúc về đến nhà đèn của phòng khách sáng lên, một bàn đồ ăn còn bốc hơi nóng, con mèo nhỏ Tráng Tráng nằm ngủ trên ổ chăn ấm áp, nghe thấy động tĩnh nó nhảy xuống mân mê bờ mông quẫy đuôi, duỗi người.
"Hiểu Quân?" Lục Tĩnh Sanh đem ví tiền cùng chìa khóa đặt lên trên tủ giày, đem Tráng Tráng ôm lấy, nhìn chung quanh một vòng không thấy Diệp Hiểu Quân.
"Em đã về?" Diệp Hiểu Quân vừa kéo bịt mắt vừa từ phòng vệ sinh đi tới.
Lục Tĩnh Sanh nhẹ nhàng thở ra: "Làm em sợ nhảy dựng, không nhìn thấy chị còn tưởng rằng chị đi đâu rồi."
Diệp Hiểu Quân đi tới giúp nàng cởi áo khoác: "Chị có thể đi chỗ nào, em không phải nói chị chờ em về cùng nhau ăn cơm sao, chị tất nhiên đang chờ em. Tính toán thời gian không sai biệt lắm, đồ ăn đều đã làm xong còn nóng đấy, chị đi xới cơm."
Nhìn bóng lưng Diệp Hiểu Quân vì mình xới cơm, Lục Tĩnh Sanh đi lên trước, từ phía sau ôm lấy cô.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng cùng cảm giác chân thật tồn tại lúc này, tâm mới thả lỏng, an tâm một ít.
Diệp Hiểu Quân mỉm cười: "Làm sao vậy, làm nũng sao."
Lục Tĩnh Sanh đem sự tình mà Lý Ái Lan vừa nói kể lại cho Diệp Hiểu Quân. Diệp Hiểu Quân cũng cảm thấy thật kỳ quái: "Từ cái tên Đường Cẩn Lục này nhìn ra được, Chu Nhất Như đối với Lục gia, đối với ba của em vẫn luôn là treo ở trong lòng, sẽ không để ý mà đi xúi giục Ngu Minh Đình tới tìm em gây phiền phức. Mấy chuyện phát sinh về sau, trừ phi là hận thấu xương, người bình thường cần gì phải phạm pháp, liều mạng thực hiện? Cách làm của Đường Cảnh Lộ có chút ý tứ ngọc nát đá tan, ít nhất cùng thái độ của Chu Nhất Như đối với Lục gia là hoàn toàn khác biệt."
Lục Tĩnh Sanh "Ân" một tiếng nói: "Cho nên, người xúi giục Ngu Minh Đình cho tới bây giờ cũng không phải Chu Nhất Như, mà là Đường Cảnh Lộ. Lúc trước Ngu Minh Đình có thể nhận lời làm chuyện này cũng là vì báo đáp ân tình của Chu Nhất Như. Khi đó Chu Nhất Như cũng đã chết a? Đường Cảnh Lộ chẳng qua là dựa vào ngụy trang thành mẹ cô ta chiếm tiện nghi."
"Thế nhưng là... Đường Cảnh Lộ tại sao phải làm như vậy? Cho dù là một đời ân oán, đến cả mẹ em cũng không có hướng Chu Nhất Như hạ độc thủ, Đường Cảnh Lộ cừu hận ngược lại còn lớn hơn?"
Lục Tĩnh Sanh nói: "Em muốn gặp mặt Đường Cảnh Lộ."
Diệp Hiểu Quân lập tức quay đầu lại, có chút lo lắng nhìn nàng.
"Nếu như đã biết rõ lai lịch của cô ta, cũng là thời điểm đi về phía cô ta ngả bài. Hơn nữa có người cũng phải mượn tay của cô ta giải quyết."
Diệp Hiểu Quân suy tư một lát, nói: "Cũng được... Bất quá, trước đó chị có chuyện muốn nói cho em."
Lục Tĩnh Sanh: "Chuyện gì... Đợi chút, trước lúc chị nói, em phải chuẩn bị tâm lý một chút. Chị biết không, chị vừa mở lời nói ra là cả người em nổi da gà, cần phải đeo lên mũ sắt mới dám nghe."
Vốn tưởng rằng nói ra lời dí dỏm này có thể làm cho Diệp Hiểu Quân lộ ra mỉm cười, nhưng thần sắc của cô càng nghiêm túc: "Kỳ thật chuyện này chị đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cho nên em cũng không cần lo lắng hay kinh hoảng, hết thảy nghe chị là tốt rồi."
Bất an trong lòng Lục Tĩnh Sanh càng lớn: "Đến cùng là..."
Diệp Hiểu Quân tháo bịt mắt xuống, tròng đen của mắt trái so với mắt phải có chút khác biệt, ở vào trạng thái mất tiêu cự.
"Mắt trái của chị nhìn không thấy rồi."
Tại lần trước tận lực làm trái với pháp tắc thời gian, Diệp Hiểu Quân hoàn toàn chính xác đã nhận được rất nhiều tin tức mấu chốt. Từ khi đi tìm được mộ địa của Chu Nhất Như, vẫn còn những hình ảnh khác tầng tầng lớp lớp ở trong đầu cô, loạn thành một đoàn. Trong khoảng thời gian này cô một mực luôn cố gắng sửa sang lại những tin tức này, dù sao địa chỉ mộ của Chu Nhất Như chỉ là ngoài ý muốn phát hiện, báo trước "Hoả hoạn" từ Bearxxx còn không có tìm được manh mối có giá trị. Sửa sang lại những hình ảnh này vô cùng quan trọng, có khả năng tại trong quá trình có thể ngoài ý liệu tìm ra manh mối quan trọng.
Chẳng qua là, hầu hết những hình ảnh đều là những thi thể thay đổi liên tiếp, không ai nhận lãnh, không biết chúng thuộc về ai, phát sinh từ lúc nào.
Nếu như tìm không thấy, cô còn phải mạo hiểm lần nữa đi trái với pháp tắc thời gian để cố gắng tìm ra manh mối.
Sáng sớm nay, Diệp Hiểu Quân đã cảm thấy mắt trái vô cùng khó chịu, nhìn cảnh vật đều mơ hồ không rõ. Sau khi Lục Tĩnh Sanh rời đi cô tháo bịt mắt ra, thấy có chút máu. Trong đầu như bị tưới chì, ngực khó chịu, từng đợt muốn nôn ra. Diệp Hiểu Quân không có trở về phòng, sợ trong chút nữa con mắt lại chảy ra nhiều máu, sẽ đem gian phòng làm dơ. Cô liền ở trong phòng vệ sinh, tiếp tục sắp xếp những hình ảnh trong đầu.
Bóng đèn trên đầu càng ngày càng mờ, cô tưởng rằng đèn bị hư, ngẩng đầu nhìn lên, đèn phòng tựa hồ vẫn sáng, nó như thể được che chắn bởi một tấm chụp đèn kiểu cũ, âm thầm tản ra ánh sáng. Ánh sáng vô cùng không ổn định, Diệp Hiểu Quân dời ánh mắt, trong đầu hỗn loạn, đứng không vững. Cô ôm trán, thuận tay rút khăn mặt đặt lên mắt trái, lảo đảo ngồi xuống.
Mắt trái đau đớn càng không chịu nổi, lại bắt đầu đổ máu.
Đau đớn làm thần trí mơ hồ, giằng co một đoạn thời gian rất dài, cuối cùng cũng dịu đi, cả khối khăn mặt đều bị máu nhuộm đỏ.
Cô đem khăn mặt ném đến thùng rác trong phòng vệ sinh, cổ họng khô khốc, khát nước khó nhịn, vì chính mình rót chén nước, thời điểm đang uống nước phát hiện tầm mắt có chút kỳ quái, nhắm lại mắt phải, tất cả ánh sáng đều biến mất. Mắt trái của cô rõ ràng mù rồi.
Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng khi chuyện thực sự phát sinh khiến cho cô khá suy sụp. Đi vào phòng vệ sinh xử lý xong vết máu, cô vẫn có tâm tư nấu cơm, làm xong cơm mới đem bịt mắt đeo lại, nhìn chính mình trong gương, nhất thời không biết nói gì.
Đúng lúc này Lục Tĩnh Sanh về nhà.
Lục Tĩnh Sanh có chút ăn không vào, Diệp Hiểu Quân giúp cô gắp rau.
"Thật sự không muốn đi bệnh viện à... Không đi, về sau mắt trái còn có thể lại khôi phục thị lực không?" Lục Tĩnh Sanh lo lắng cùng áy náy, "Tình huống như vậy... Rút cuộc là bởi vì sao? Chị nói cho em biết, em đều tin tưởng."
Lục Tĩnh Sanh lo lắng là bình thường, mà Diệp Hiểu Quân đối với cái này đã miễn dịch.
"Thị lực có thể khôi phục hay không chị không biết, quan trọng nhất là, chị không thấy được những bưu kiện kia rồi."
"Bưu kiện? Chị là chỉ những loạn mã kia?"
"Đúng." Diệp Hiểu Quân mất máu quá nhiều, toàn thân vô lực, sắc mặt trắng bệch, cái trán vì lúc tẩy trừ vết máu bị ướt một ít, toàn bộ người nhìn qua càng vô lực, tiều tụy, "Những loạn mã kia em nhìn không hiểu, nhưng mà mắt trái của chị có thể nhìn ra được. Những bưu kiện này là từ một vị tự xưng đến từ tương lai gửi tới chị. Không biết mục đích của nó là cái gì, một mực luôn báo trước một ít chuyện..."
Diệp Hiểu Quân đem một loạt sự kiện từ lần thứ nhất Bearxxx xuất hiện, tiên toán về chuyện cô cùng tiền nhiệm chia tay, cho tới chuyện được thăng chức, Lục Tĩnh Sanh tặng đồng hồ, cùng với những sự kiện sau đó đều nói cho Lục Tĩnh Sanh.
Lục Tĩnh Sanh nghe xong, chiếc đũa trong tay cũng nắm không vững, rớt tại trên bàn.
Diệp Hiểu Quân nói được cỡ nào nhẹ nhõm, cô đã hết kinh ngạc đối với loại chuyện này, nhưng Lục Tĩnh Sanh thì lại khiếp sợ đến toàn thân trắng bệch.
"Rất khó tin đúng không?!." Diệp Hiểu Quân cười cười, "Nếu như chị là em, chị cũng sẽ cảm thấy người ngồi đối diện là một người bị bệnh thần kinh. Chị vốn không nên nói cho em biết, loại sự tình này tự mình chị tiêu hóa thì tốt rồi. Chẳng qua là... Không muốn cùng em có cái gì ngăn cách ở giữa, ngăn cách sẽ sinh ra ngờ vực vô căn cứ, đã có ngờ vực vô căn cứ sẽ nổi lên mầm mống tai vạ."
Chuyện thần kỳ như vậy đặt ở Lục Tĩnh Sanh trước kia đánh chết không thể tin tưởng, chẳng qua là nhớ lại từng chi tiết trước kia, nàng không thể không thừa nhận có rất nhiều sự việc không thể giải thích theo lẽ thường được.
Lục Tĩnh Sanh chậm chậm, nói: "Vậy... Hiện tại mắt trái của chị không nhìn được rồi, nhìn tới những bưu kiện kia, có phải..."
"Cùng em nhìn thấy như nhau, đều là loạn mã." Diệp Hiểu Quân bình thản trả lời, ăn một miếng cải trắng xào.
"Cho nên chị cũng không thể đọc hiểu những bưu kiện đến từ tương lai thật rồi?"
"Đúng." Diệp Hiểu Quân nhai nhai nhấm nuốt vài cái, dừng lại, "Không biết được, đây được tính là chuyện tốt hay chuyện xấu. Khả năng về sau cũng không có biện pháp cùng Bearxxx liên lạc."
"Là chuyện tốt." Lục Tĩnh Sanh nói, "Chúng ta không nên biết trước chuyện tương lai, tương lai nên theo đúng qui luật từ từ mà đến, bằng không thì sẽ lộn xộn. Tựa như chúng ta lúc trước cũng bởi vì chuyện này mà khiến cho nhau không thoải mái. Cái này nằm trong hậu quả do vi phạm quy luật thời gian."
Trừng phạt lớn nhất của hành động vi phạm quy luật thời gian, là chỉ mắt trái của mình sao? suy nghĩ của Diệp Hiểu Quân hoàn toàn có điểm khác.
Xem ra, nói với Lục Tĩnh Sanh về chuyện Bearxxx cũng không tính là vi phạm pháp tắc thời gian, trọng tâm lớn nhất trong pháp tắc thời gian chính là khống chế nhưng thông tin về "sự kiện tương lai", mà Bearxxx xem như đã phát sinh ở trong sinh hoạt của các nàng, cho nên có thể đề cập cùng người khác.
Về phần có bao nhiêu người sẽ tin, là chuyện khác không cần nói tới.
Mù đối với người bình thường mà nói thật là đả kích trầm trọng, nhưng Diệp Hiểu Quân nhìn qua cũng không phải đặc biệt để ý.
Trong lòng cô, còn sự tình cần lo lắng hơn nhiều.
Hỏa hoạn theo như Bearxxx báo trước, đến cùng lúc nào phát sinh?
Lục Tĩnh Sanh cầm chặt tay của cô nói: "Còn nhớ rõ chứ, em nói rồi, một ngày còn có Lục Tĩnh Sanh em ở đây, thì nhất định sẽ bảo vệ chị thật tốt. Có đi bệnh viện hay không chị tự quyết định, tất cả em đều nghe theo chị. Chuyện khác chị không cần hỏi đến cũng không cần quan tâm, em sẽ không sao cả. Chị bây giờ chỉ có một nhiệm vụ, thật tốt bồi bổ thân thể mình."
Khách quan mà nói, Lục Tĩnh Sanh hoàn toàn thật sự có năng lực cùng mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt Diệp Hiểu Quân nàng chính là một tiểu hài tử.
"Từ ngày mai em sẽ bảo tiểu Quý cùng Sài Trăn qua đây, hỗ trợ chăm sóc chị. Chị không cần đi công ty, chuyện theo tổ cũng giao cho người khác, khi nào béo lên rồi hãy nói tới công tác, dù sao điện ảnh vẫn còn quay, cũng không vội mà ghi kịch bản mới. Trong khoảng thời gian này chị cũng đừng ngủ riêng nữa, đến phòng em đi, em mới an tâm."
Diệp Hiểu Quân gật gật đầu.
Lục Tĩnh Sanh xoa đầu cô: "Rút cuộc là sao nè, ở bên em để rồi bị em hành hạ thành như vậy? Thật sự là... Em thật sự có quá nhiều điểm không tốt?"
Diệp Hiểu Quân mở ra dáng tươi cười: "Em lúc nào đi tìm Đường Cảnh Lộ? Chị cùng đi với em."
"Không được." Lục Tĩnh Sanh cự tuyệt, "Chị cứ ở nhà đợi, em sẽ phân phó cho nhóm người của Trần thúc hỗ trợ. Yên tâm, em không có việc gì, cũng sẽ không cùng cô ta xung đột chính diện. Chỉ là có chút lời nói muốn nói rõ ràng với cô ta."
Diệp Hiểu Quân quá mệt mỏi, cơm nước tắm rửa xong xuôi liền đi ngủ.
Trước khi ngủ cô nhắc nhở Lục Tĩnh Sanh cẩn thận hoả hoạn.
"Đây cũng là từ bên trong bưu kiện kia đưa ra nhắc nhở?" Lục Tĩnh Sanh hỏi.
Diệp Hiểu Quân gật gật đầu, lâm vào trong mộng.
Lục Tĩnh Sanh nằm cùng cô, nhìn xem cô ngủ, lật qua lật lại mãi vẫn không thấy buồn ngủ, đi đến phòng khách gọi điện thoại cho tiểu Quý, kêu nàng buổi sáng ngày mai cùng Sài Trăn dời qua đây.
"Theo chăm sóc Diệp lão sư không có vấn đề, nhưng mà... Em một người là được rồi, vì cái gì còn cần phải Đồ Mặt Lạnh kia đi theo cùng?" Tiểu Quý kháng nghị.
"Em biết làm cơm sao?"
"..."
Một chiêu bị điểm đến tử huyệt.
"Trong khoảng thời gian này tôi sẽ bề bộn nhiều việc, tôi đem người quan trọng nhất giao cho bọn em, hai người phải chiếu cố thật tốt."
Ngày hôm sau trước khi xuất phát, Lục Tĩnh Sanh nói với tiểu Quý cùng Sài Trăn.
"Boss, chị muốn đi đâu, em đi cùng chị!" Tiểu Quý có loại dự cảm bất thường, tim đập được đặc biệt nhanh.
"Tôi không phải nói rồi sao, có việc quan trọng hơn giao cho em. Em nhất định phải giúp tôi làm cho tốt." lúc Lục Tĩnh Sanh lên xe đối với nàng cười.
Tiểu Quý nói không ra lời, chỉ có thể nhìn Lục Tĩnh Sanh rời khỏi.
Sài Trăn hai tay chắp sau lưng, nhìn tiểu Quý: "Vẻ mặt buồn rười rượi làm gì vậy, cũng không phải vĩnh biệt."
Đôi môi Tiểu Quý động đậy, tức giận nói: "Có thể nói chút lời hữu ích không! Đáng ghét!"
Nhà của nàng cùng Diệp Hiểu Quân.
Lúc về đến nhà đèn của phòng khách sáng lên, một bàn đồ ăn còn bốc hơi nóng, con mèo nhỏ Tráng Tráng nằm ngủ trên ổ chăn ấm áp, nghe thấy động tĩnh nó nhảy xuống mân mê bờ mông quẫy đuôi, duỗi người.
"Hiểu Quân?" Lục Tĩnh Sanh đem ví tiền cùng chìa khóa đặt lên trên tủ giày, đem Tráng Tráng ôm lấy, nhìn chung quanh một vòng không thấy Diệp Hiểu Quân.
"Em đã về?" Diệp Hiểu Quân vừa kéo bịt mắt vừa từ phòng vệ sinh đi tới.
Lục Tĩnh Sanh nhẹ nhàng thở ra: "Làm em sợ nhảy dựng, không nhìn thấy chị còn tưởng rằng chị đi đâu rồi."
Diệp Hiểu Quân đi tới giúp nàng cởi áo khoác: "Chị có thể đi chỗ nào, em không phải nói chị chờ em về cùng nhau ăn cơm sao, chị tất nhiên đang chờ em. Tính toán thời gian không sai biệt lắm, đồ ăn đều đã làm xong còn nóng đấy, chị đi xới cơm."
Nhìn bóng lưng Diệp Hiểu Quân vì mình xới cơm, Lục Tĩnh Sanh đi lên trước, từ phía sau ôm lấy cô.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng cùng cảm giác chân thật tồn tại lúc này, tâm mới thả lỏng, an tâm một ít.
Diệp Hiểu Quân mỉm cười: "Làm sao vậy, làm nũng sao."
Lục Tĩnh Sanh đem sự tình mà Lý Ái Lan vừa nói kể lại cho Diệp Hiểu Quân. Diệp Hiểu Quân cũng cảm thấy thật kỳ quái: "Từ cái tên Đường Cẩn Lục này nhìn ra được, Chu Nhất Như đối với Lục gia, đối với ba của em vẫn luôn là treo ở trong lòng, sẽ không để ý mà đi xúi giục Ngu Minh Đình tới tìm em gây phiền phức. Mấy chuyện phát sinh về sau, trừ phi là hận thấu xương, người bình thường cần gì phải phạm pháp, liều mạng thực hiện? Cách làm của Đường Cảnh Lộ có chút ý tứ ngọc nát đá tan, ít nhất cùng thái độ của Chu Nhất Như đối với Lục gia là hoàn toàn khác biệt."
Lục Tĩnh Sanh "Ân" một tiếng nói: "Cho nên, người xúi giục Ngu Minh Đình cho tới bây giờ cũng không phải Chu Nhất Như, mà là Đường Cảnh Lộ. Lúc trước Ngu Minh Đình có thể nhận lời làm chuyện này cũng là vì báo đáp ân tình của Chu Nhất Như. Khi đó Chu Nhất Như cũng đã chết a? Đường Cảnh Lộ chẳng qua là dựa vào ngụy trang thành mẹ cô ta chiếm tiện nghi."
"Thế nhưng là... Đường Cảnh Lộ tại sao phải làm như vậy? Cho dù là một đời ân oán, đến cả mẹ em cũng không có hướng Chu Nhất Như hạ độc thủ, Đường Cảnh Lộ cừu hận ngược lại còn lớn hơn?"
Lục Tĩnh Sanh nói: "Em muốn gặp mặt Đường Cảnh Lộ."
Diệp Hiểu Quân lập tức quay đầu lại, có chút lo lắng nhìn nàng.
"Nếu như đã biết rõ lai lịch của cô ta, cũng là thời điểm đi về phía cô ta ngả bài. Hơn nữa có người cũng phải mượn tay của cô ta giải quyết."
Diệp Hiểu Quân suy tư một lát, nói: "Cũng được... Bất quá, trước đó chị có chuyện muốn nói cho em."
Lục Tĩnh Sanh: "Chuyện gì... Đợi chút, trước lúc chị nói, em phải chuẩn bị tâm lý một chút. Chị biết không, chị vừa mở lời nói ra là cả người em nổi da gà, cần phải đeo lên mũ sắt mới dám nghe."
Vốn tưởng rằng nói ra lời dí dỏm này có thể làm cho Diệp Hiểu Quân lộ ra mỉm cười, nhưng thần sắc của cô càng nghiêm túc: "Kỳ thật chuyện này chị đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cho nên em cũng không cần lo lắng hay kinh hoảng, hết thảy nghe chị là tốt rồi."
Bất an trong lòng Lục Tĩnh Sanh càng lớn: "Đến cùng là..."
Diệp Hiểu Quân tháo bịt mắt xuống, tròng đen của mắt trái so với mắt phải có chút khác biệt, ở vào trạng thái mất tiêu cự.
"Mắt trái của chị nhìn không thấy rồi."
Tại lần trước tận lực làm trái với pháp tắc thời gian, Diệp Hiểu Quân hoàn toàn chính xác đã nhận được rất nhiều tin tức mấu chốt. Từ khi đi tìm được mộ địa của Chu Nhất Như, vẫn còn những hình ảnh khác tầng tầng lớp lớp ở trong đầu cô, loạn thành một đoàn. Trong khoảng thời gian này cô một mực luôn cố gắng sửa sang lại những tin tức này, dù sao địa chỉ mộ của Chu Nhất Như chỉ là ngoài ý muốn phát hiện, báo trước "Hoả hoạn" từ Bearxxx còn không có tìm được manh mối có giá trị. Sửa sang lại những hình ảnh này vô cùng quan trọng, có khả năng tại trong quá trình có thể ngoài ý liệu tìm ra manh mối quan trọng.
Chẳng qua là, hầu hết những hình ảnh đều là những thi thể thay đổi liên tiếp, không ai nhận lãnh, không biết chúng thuộc về ai, phát sinh từ lúc nào.
Nếu như tìm không thấy, cô còn phải mạo hiểm lần nữa đi trái với pháp tắc thời gian để cố gắng tìm ra manh mối.
Sáng sớm nay, Diệp Hiểu Quân đã cảm thấy mắt trái vô cùng khó chịu, nhìn cảnh vật đều mơ hồ không rõ. Sau khi Lục Tĩnh Sanh rời đi cô tháo bịt mắt ra, thấy có chút máu. Trong đầu như bị tưới chì, ngực khó chịu, từng đợt muốn nôn ra. Diệp Hiểu Quân không có trở về phòng, sợ trong chút nữa con mắt lại chảy ra nhiều máu, sẽ đem gian phòng làm dơ. Cô liền ở trong phòng vệ sinh, tiếp tục sắp xếp những hình ảnh trong đầu.
Bóng đèn trên đầu càng ngày càng mờ, cô tưởng rằng đèn bị hư, ngẩng đầu nhìn lên, đèn phòng tựa hồ vẫn sáng, nó như thể được che chắn bởi một tấm chụp đèn kiểu cũ, âm thầm tản ra ánh sáng. Ánh sáng vô cùng không ổn định, Diệp Hiểu Quân dời ánh mắt, trong đầu hỗn loạn, đứng không vững. Cô ôm trán, thuận tay rút khăn mặt đặt lên mắt trái, lảo đảo ngồi xuống.
Mắt trái đau đớn càng không chịu nổi, lại bắt đầu đổ máu.
Đau đớn làm thần trí mơ hồ, giằng co một đoạn thời gian rất dài, cuối cùng cũng dịu đi, cả khối khăn mặt đều bị máu nhuộm đỏ.
Cô đem khăn mặt ném đến thùng rác trong phòng vệ sinh, cổ họng khô khốc, khát nước khó nhịn, vì chính mình rót chén nước, thời điểm đang uống nước phát hiện tầm mắt có chút kỳ quái, nhắm lại mắt phải, tất cả ánh sáng đều biến mất. Mắt trái của cô rõ ràng mù rồi.
Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng khi chuyện thực sự phát sinh khiến cho cô khá suy sụp. Đi vào phòng vệ sinh xử lý xong vết máu, cô vẫn có tâm tư nấu cơm, làm xong cơm mới đem bịt mắt đeo lại, nhìn chính mình trong gương, nhất thời không biết nói gì.
Đúng lúc này Lục Tĩnh Sanh về nhà.
Lục Tĩnh Sanh có chút ăn không vào, Diệp Hiểu Quân giúp cô gắp rau.
"Thật sự không muốn đi bệnh viện à... Không đi, về sau mắt trái còn có thể lại khôi phục thị lực không?" Lục Tĩnh Sanh lo lắng cùng áy náy, "Tình huống như vậy... Rút cuộc là bởi vì sao? Chị nói cho em biết, em đều tin tưởng."
Lục Tĩnh Sanh lo lắng là bình thường, mà Diệp Hiểu Quân đối với cái này đã miễn dịch.
"Thị lực có thể khôi phục hay không chị không biết, quan trọng nhất là, chị không thấy được những bưu kiện kia rồi."
"Bưu kiện? Chị là chỉ những loạn mã kia?"
"Đúng." Diệp Hiểu Quân mất máu quá nhiều, toàn thân vô lực, sắc mặt trắng bệch, cái trán vì lúc tẩy trừ vết máu bị ướt một ít, toàn bộ người nhìn qua càng vô lực, tiều tụy, "Những loạn mã kia em nhìn không hiểu, nhưng mà mắt trái của chị có thể nhìn ra được. Những bưu kiện này là từ một vị tự xưng đến từ tương lai gửi tới chị. Không biết mục đích của nó là cái gì, một mực luôn báo trước một ít chuyện..."
Diệp Hiểu Quân đem một loạt sự kiện từ lần thứ nhất Bearxxx xuất hiện, tiên toán về chuyện cô cùng tiền nhiệm chia tay, cho tới chuyện được thăng chức, Lục Tĩnh Sanh tặng đồng hồ, cùng với những sự kiện sau đó đều nói cho Lục Tĩnh Sanh.
Lục Tĩnh Sanh nghe xong, chiếc đũa trong tay cũng nắm không vững, rớt tại trên bàn.
Diệp Hiểu Quân nói được cỡ nào nhẹ nhõm, cô đã hết kinh ngạc đối với loại chuyện này, nhưng Lục Tĩnh Sanh thì lại khiếp sợ đến toàn thân trắng bệch.
"Rất khó tin đúng không?!." Diệp Hiểu Quân cười cười, "Nếu như chị là em, chị cũng sẽ cảm thấy người ngồi đối diện là một người bị bệnh thần kinh. Chị vốn không nên nói cho em biết, loại sự tình này tự mình chị tiêu hóa thì tốt rồi. Chẳng qua là... Không muốn cùng em có cái gì ngăn cách ở giữa, ngăn cách sẽ sinh ra ngờ vực vô căn cứ, đã có ngờ vực vô căn cứ sẽ nổi lên mầm mống tai vạ."
Chuyện thần kỳ như vậy đặt ở Lục Tĩnh Sanh trước kia đánh chết không thể tin tưởng, chẳng qua là nhớ lại từng chi tiết trước kia, nàng không thể không thừa nhận có rất nhiều sự việc không thể giải thích theo lẽ thường được.
Lục Tĩnh Sanh chậm chậm, nói: "Vậy... Hiện tại mắt trái của chị không nhìn được rồi, nhìn tới những bưu kiện kia, có phải..."
"Cùng em nhìn thấy như nhau, đều là loạn mã." Diệp Hiểu Quân bình thản trả lời, ăn một miếng cải trắng xào.
"Cho nên chị cũng không thể đọc hiểu những bưu kiện đến từ tương lai thật rồi?"
"Đúng." Diệp Hiểu Quân nhai nhai nhấm nuốt vài cái, dừng lại, "Không biết được, đây được tính là chuyện tốt hay chuyện xấu. Khả năng về sau cũng không có biện pháp cùng Bearxxx liên lạc."
"Là chuyện tốt." Lục Tĩnh Sanh nói, "Chúng ta không nên biết trước chuyện tương lai, tương lai nên theo đúng qui luật từ từ mà đến, bằng không thì sẽ lộn xộn. Tựa như chúng ta lúc trước cũng bởi vì chuyện này mà khiến cho nhau không thoải mái. Cái này nằm trong hậu quả do vi phạm quy luật thời gian."
Trừng phạt lớn nhất của hành động vi phạm quy luật thời gian, là chỉ mắt trái của mình sao? suy nghĩ của Diệp Hiểu Quân hoàn toàn có điểm khác.
Xem ra, nói với Lục Tĩnh Sanh về chuyện Bearxxx cũng không tính là vi phạm pháp tắc thời gian, trọng tâm lớn nhất trong pháp tắc thời gian chính là khống chế nhưng thông tin về "sự kiện tương lai", mà Bearxxx xem như đã phát sinh ở trong sinh hoạt của các nàng, cho nên có thể đề cập cùng người khác.
Về phần có bao nhiêu người sẽ tin, là chuyện khác không cần nói tới.
Mù đối với người bình thường mà nói thật là đả kích trầm trọng, nhưng Diệp Hiểu Quân nhìn qua cũng không phải đặc biệt để ý.
Trong lòng cô, còn sự tình cần lo lắng hơn nhiều.
Hỏa hoạn theo như Bearxxx báo trước, đến cùng lúc nào phát sinh?
Lục Tĩnh Sanh cầm chặt tay của cô nói: "Còn nhớ rõ chứ, em nói rồi, một ngày còn có Lục Tĩnh Sanh em ở đây, thì nhất định sẽ bảo vệ chị thật tốt. Có đi bệnh viện hay không chị tự quyết định, tất cả em đều nghe theo chị. Chuyện khác chị không cần hỏi đến cũng không cần quan tâm, em sẽ không sao cả. Chị bây giờ chỉ có một nhiệm vụ, thật tốt bồi bổ thân thể mình."
Khách quan mà nói, Lục Tĩnh Sanh hoàn toàn thật sự có năng lực cùng mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt Diệp Hiểu Quân nàng chính là một tiểu hài tử.
"Từ ngày mai em sẽ bảo tiểu Quý cùng Sài Trăn qua đây, hỗ trợ chăm sóc chị. Chị không cần đi công ty, chuyện theo tổ cũng giao cho người khác, khi nào béo lên rồi hãy nói tới công tác, dù sao điện ảnh vẫn còn quay, cũng không vội mà ghi kịch bản mới. Trong khoảng thời gian này chị cũng đừng ngủ riêng nữa, đến phòng em đi, em mới an tâm."
Diệp Hiểu Quân gật gật đầu.
Lục Tĩnh Sanh xoa đầu cô: "Rút cuộc là sao nè, ở bên em để rồi bị em hành hạ thành như vậy? Thật sự là... Em thật sự có quá nhiều điểm không tốt?"
Diệp Hiểu Quân mở ra dáng tươi cười: "Em lúc nào đi tìm Đường Cảnh Lộ? Chị cùng đi với em."
"Không được." Lục Tĩnh Sanh cự tuyệt, "Chị cứ ở nhà đợi, em sẽ phân phó cho nhóm người của Trần thúc hỗ trợ. Yên tâm, em không có việc gì, cũng sẽ không cùng cô ta xung đột chính diện. Chỉ là có chút lời nói muốn nói rõ ràng với cô ta."
Diệp Hiểu Quân quá mệt mỏi, cơm nước tắm rửa xong xuôi liền đi ngủ.
Trước khi ngủ cô nhắc nhở Lục Tĩnh Sanh cẩn thận hoả hoạn.
"Đây cũng là từ bên trong bưu kiện kia đưa ra nhắc nhở?" Lục Tĩnh Sanh hỏi.
Diệp Hiểu Quân gật gật đầu, lâm vào trong mộng.
Lục Tĩnh Sanh nằm cùng cô, nhìn xem cô ngủ, lật qua lật lại mãi vẫn không thấy buồn ngủ, đi đến phòng khách gọi điện thoại cho tiểu Quý, kêu nàng buổi sáng ngày mai cùng Sài Trăn dời qua đây.
"Theo chăm sóc Diệp lão sư không có vấn đề, nhưng mà... Em một người là được rồi, vì cái gì còn cần phải Đồ Mặt Lạnh kia đi theo cùng?" Tiểu Quý kháng nghị.
"Em biết làm cơm sao?"
"..."
Một chiêu bị điểm đến tử huyệt.
"Trong khoảng thời gian này tôi sẽ bề bộn nhiều việc, tôi đem người quan trọng nhất giao cho bọn em, hai người phải chiếu cố thật tốt."
Ngày hôm sau trước khi xuất phát, Lục Tĩnh Sanh nói với tiểu Quý cùng Sài Trăn.
"Boss, chị muốn đi đâu, em đi cùng chị!" Tiểu Quý có loại dự cảm bất thường, tim đập được đặc biệt nhanh.
"Tôi không phải nói rồi sao, có việc quan trọng hơn giao cho em. Em nhất định phải giúp tôi làm cho tốt." lúc Lục Tĩnh Sanh lên xe đối với nàng cười.
Tiểu Quý nói không ra lời, chỉ có thể nhìn Lục Tĩnh Sanh rời khỏi.
Sài Trăn hai tay chắp sau lưng, nhìn tiểu Quý: "Vẻ mặt buồn rười rượi làm gì vậy, cũng không phải vĩnh biệt."
Đôi môi Tiểu Quý động đậy, tức giận nói: "Có thể nói chút lời hữu ích không! Đáng ghét!"
Bình luận truyện