Chương 36
Giang Gia Niên hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau một bước, phục hồi lại tinh thần mới vỗ vỗ ngực nhíu mày nói: "Sao anh đi ra mà không có tiếng gì vậy? Người dọa người sẽ hù chết người đó." Nói xong cũng không chờ anh trả lời, đi qua duỗi tay sờ sờ cái trán của anh, dưới anh mắt thâm thúy chăm chú của anh vô cùng tự nhiên nói, "Cảm giác đỡ nóng hơn rồi, nhưng cũng không chắc sẽ không sốt trở lại, thuốc tôi đã để trên bàn cho anh rồi, anh đúng giờ ăn cơm rồi uống, tôi cũng mua đồ ăn cho vào tủ lạnh cho anh, chính anh muốn ăn cái gì thì nấu, thời gian không còn sớm, tôi đi trước."
Thật ra vốn dĩ muốn làm một bữa cơm rồi lại đi nhưng anh vừa tỉnh dây, cô làm những việc này cũng không tự tại nữa, cảm thấy cả người không dễ chịu, tim đập nhanh hơn, cho nên vẫn là đi thôi.
Nếu anh ta đã tỉnh, có thể đứng lên, hằn là vấn đề cũng không lớn.
Nhưng mà hiển nhiên muốn chạy cũng không đơn giản như vậy, cô vừa mới lướt qua bên người anh, tính mặc áo khoác rời đi đã bị người kéo cánh tay lại. Lực đạo của anh cũng không lớn, người bệnh cũng không có quá nhiều sức lực, nhưng chỉ cần nhẹ nhàng nắm như vậy, cảm giác được nhiệt độ cơ thể đối phương cũng đủ để cô dừng bước.
Đầu tiên là cô cúi đầu nhìn cánh tay đối phương đang nắm tay cô, sau đó mới ngẩng đầu nhìn mặt anh, mất tự nhiên mà cười nói: "Làm sao vậy? Anh còn có việc gì sao?"
Hạ Kinh Chước bị bệnh, sắc mặt vẫn không tốt như cũ, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn của anh, muốn nói anh là người đàn ông đẹp trai nhất Giang Gia Niên từng gặp cũng không quá đáng. Sắc mặt anh tái nhợt, trắng bệch giống như tuyết, xa xa nhìn lạnh như băng, ở bên người anh đều có thể cảm giác được hô hấp nhợt nhạt lạnh đến thấu xương. Mà khi cô đụng tới anh, hoặc là anh đụng phải cô, cô lại bỗng nhiên cảm giác được một trận nhiệt độ nóng bỏng, cô cảm giác như chỗ cánh tay bị anh nắm bị thiêu đốt.
Giang Gia Niên không được tự nhiên mà kéo kéo cánh tay, rất dễ dàng rút tay về, cô nghiêng đầu, cách anh càng gần sẽ sinh ra cảm giác như có người phả ra hơi thở ở sau tai cô, miễn bàn có bao nhiêu dày vò.
"Anh không có việc gì nữa thì tôi nên đi thôi." Nãy giờ anh không nói gì, cô chỉ có thể tiếp tục nói chuyện, hơn nữa thật sự nhấc chân phải đi.
Chính là cô lại bị anh lôi kéo một lần nữa, lần này anh mở miệng nói chuyện, thanh âm khàn khàn trầm thấp, mang theo hơi thở quái dị: "Tôi sẽ không dùng những thứ đó."
Giang Gia Niên ngẩn người, nhìn theo hướng ánh mắt anh, thấy đồ làm bếp chính mình mua về.
Đã hiểu.
Quân tử xa nhà bếp, Hạ cơ trưởng đối với việc nấu cơm là dốt đặc cán mai.
Đây là một cái lý do hoàn mỹ.
Cô không đi được.
Giang Gia Niên không nói hai lời liền quay đầu lại tìm tạp dề mình vừa mua mặc vào, cũng không quay đầu lại nói: "Vậy anh có thể về phòng trước nằm nghỉ ngơi được không, đừng đứng ở đây? Tôi một người có thể làm được."
Hạ Kinh Chước lẳng lặng mà đứng ở kia, cả người mệt mỏi, vô cùng khó chịu, nhưng anh chính là muốn đứng ở chỗ này không đi, mặc dù không được cô cho phép.
Thôi, vẫn là đi đi, miễn cho cô lại phải đi.
Nghĩ ngư vậy, anh chậm rãi thu hồi tầm mắt xoay người rời đi, Giang Gia Niên nghe được động tĩnh ngoái đầu lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy biểu tình cuối cùng lúc anh quay đầu kia.
Nói như thế nào đây.
Anh thật ra cũng không có biểu tình gì.
An an tĩnh tĩnh, thanhthanh thấu thấu.
Chính là nhìn mặt anh, nhìn đôi mắt anh luôn cảm thấy anh có rất nhiều chuyện xưa.
Nhưng cho dù có chuyện xưa gì thì người lắng nghe tuyệt đối không phải là cô.
Lắc lắc đầu, Giang Gia Niên rửa tat, mở tủ lạnh, bắt đầu nấu cơm.
Làm xong bữa cơm này coi như là chính thức cáo biệt với anh ta đi, núi cao sông dài, đời này liệu có mấy lần cơ hội gặp được một người khách qua đường cho cô cảm giác đặc biệt như vậy, nhưng đặc biệt thì đặc biệt cũng không có tương lai gì.
Tưởng tượng như vậy, khi làm cơm đều có cảm giác nghi thức.
Cơm cáo biệt.
Lát nữa muốn nói với anh ta như thế nào?
Liền nói sau lần gặp lại này sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.
Như vậy là được.
***
Trù nghệ của Giang Gia Niên rất tốt.
Hương khí bay ra từ phòng bếp đều có thể cảm nhận được.
Trước nay ký túc xá của Hạ Kinh Chước chưa bao giờ tràn ngập hơi thở sinh hoạt, sau khi trở về thậm chí anh còn không cần bật đèn, tất cả đồ vật ở nơi này anh đã sớm quen thuộc, nhắm mắt cũng đều có thể đi qua, ánh đèn đã thành đồ vật không quan trọng.
Chính là, hiện tại nhìn qua khe cửa phòng ngủ có thể nhìn thấy anh sáng ấm áp bên ngoài, thế như lại sinh ra một loại cảm giác -- vạn gia ngọn đèn dầu, có ta một trản lòng trung thành (*).
(*) chỗ này t ko biết dịch ntn nên để nguyên nhé.
Một cảm giác không thể nói thành lời.
Cảm giác không khỏe giống như đều giảm bớt, thính lực cũng dần khôi phục như bình thường, động tĩnh ở bên ngoài của cô anh đều có thể nghe rõ, giống như ngay tại bên người.
Giây lát, cửa phòng bị người gõ vang, đèn trong phòng đang tắt, bức rèm cửa đã được kéo ra, một mảnh đen nhánh, bên ngoài sáng lên, nhìn về phía màu đen trong phòng, có thể thấy rõ người đứng ở bên này.
Giang Gia Niên là tới gọi anh ta đi ăn cơm, những vừa mở cửa liền đối diện với tầm mắt như vậy của anh, cô bỗng nhiên bắt đầu khẩn trương.
Cô còn đeo tạp dề, tóc cũng chưa sửa sang lại, trang điểm một ngày phỏng chừng đã sớm trôi hết, có còn chút hình tượng nào không? Thoạt nhìn có thể rất kém cỏi hay không?
Một loạt vấn đề xông vào trong đầu cô, cuối cùng quy kết thành một câu hỏi -- cô rốt cuộc đang khẩn trương sợ hãi cái gì, dù sao từ ngày mai sẽ không còn gặp lại, kể cả chật vật cũng chỉ là chật vật giờ khắc này.
Nói như vậy với chính mình, Giang Gia Niên mở miệng: "Anh có thể tự mình đứng lên không? Ra ăn một chút rồi lại nghỉ ngơi."
Anh đương nhiên có thể tự mình đứng lên, cũng hoàn toàn không cự tuyệt cô làm cơm, nhưng Hạ Kinh Chước thật ra là người cực kỳ chán ghét người khác tự tiện động vào đồ của mình, nếu đổi người tới hôm nay là Ân Mạn, đem nhà anh biến thành cái dạng này, nói không chừng anh chẳng những sẽ không cảm tạ, ngược lại sẽ nổi trận lôi đình.
Anh không cần quan tâm như vậy, không cần loại quan hệ anh không thèm để ý, anh không muốn thiếu người khác, bởi vì không nghĩ trả lại.
Anh có thể tiếp thu sự quan tâm của Giang Gia Niên, có thể tiếp thu cô hỗ trợ, thậm chí chiếu cố, này cũng đại biểu cho anh nguyện ý thiếu cô, nguyện ý trả lại cô, từ đây đi cùng cô.
Đáng tiếc, Giang Gia Niên cũng không biết được những điều đó, khi anh đi từng bước chân thật nhẹ vào phòng bếp, thời điểm ngồi xuống đối mặt với cô, cô giống như dịu dàng mà cười nói với anh: "Sau khi chúng ta quen biết không lâu cũng phát sinh không ít chuyện, những việc này thật là quấy rầy anh. Ăn xong bữa cơm này, về sau chúng ta liền không cần liên hệ đi, tóm lại không phải người rất quen thuộc, liên hệ quá nhiều cũng không tốt, anh thấy sao?"
***
Editor: khổ thân Hạ cơ trưởng!
Bình luận truyện