Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 47



Giang Gia Niên sống ba mươi năm, không phải là chưa từng được ai theo đuổi, nhưng người theo đuổi như Hạ Kinh Chước cô thật đúng là lần đầu tiên gặp được.
Cô không nhớ rõ chính mình ngày đó chạy trối chết khỏi nhà hàng như thế nào, về tới nhà liền đem chính mình khóa ở trong phòng, hồi tưởng lại một màn kia cùng với biểu tình của Hạ Kinh Chước.
Biểu tình lúc ấy của anh rất nghiêm túc, không có một chút dấu vết đùa giỡn, như vậy cũng đại biểu cho...Anh nói chính là thật sự.
Vui đùa cái gì vậy.
Trước không nói tính cách bọn họ không hợp, chỉ xét về tuổi tác, cô còn lớn hơn Hạ Kinh Chước mấy tuổi, tuy rằng cô không kỳ thị tỷ đệ luyến, nhưng chính mình tuyệt đối không muốn có đoạn tình cảm như vậy.
Hít sâu một chút, để cảm xúc chậm rãi bình ổn lại, không được quá kích động sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ, Giang Gia Niên xốc chăn lên định ra ngoài rót nước ấm uống, ai biết vừa mới đi tới cửa liền thấy mẹ vẻ mặt âm u đứng ở đó, phía sau còn có ba cô vẻ mặt phức tạp.
"Mẹ, mẹ làm con sợ nhảy dựng đó." Giang Gia Niên ôm ngực nói, "Sao mẹ đứng ở cửa không có tiếng gì vậy?"
Lúc cô hỏi cái này còn không nghĩ sẽ có chuyện lớn gì, mà khi cô hỏi xong, lại quan sát biểu tình của ba mẹ, liền biết có thể đã có chuyện xảy ra.
Mà chuyện này hẳn là có liên quan đến đối tượng xem mắt hôm nay.
Biểu tình lắng đọng lại, Giang Gia Niên trầm mặc một lát nói: "Hai người có phải có chuyện gì muốn nói với con không?"
Giang mẫu tức giận nói: "Là con có chuyện nên nói cùng với ba mẹ mới đúng! Con nha đầu này rốt cuộc đang làm gì vậy? Sao bây giờ lại học thói không nghe lời như vậy? Con rốt cuộc là chuyện như thế nào? Nói cho mẹ, đứa bé kia là của ai!" Giang mẫu tức giận đến che đầu lại nói, "Mẹ nói cho con biết, đừng có nghĩ lừa gạt mẹ, bây giờ mẹ đã mất hết mặt mũi với người giới thiệu kia rồi, cả tiểu khu ai cũng biết con gái mẹ chưa kết hôn đã có thai, con không nói rõ ràng chuyện này cho mẹ thì con cũng đừng hòng đi làm."
Nghe mẹ nói như vậy, hình như tình hình có chút nghiêm trọng.
Người đàn ông xem mắt kia nhìn rất hàm hậu thành thật, vậy mà cũng đi nói xấu người khác khắp nơi.
Nhưng mà cũng có thể không phải anh ta nói, có thể là người giới thiệu nhận được trả lời, kinh ngạc mà đi rêu rao khắp nơi.
Dù sao là ai phát tán tin này ra hiện tại đã không còn quan trọng, quan trọng là nên giải thích với ba mẹ như thế nào.
Một nhà ba người tới phòng khách, Giang Gia Niên ngồi ở trên sô pha, giương mắt nhìn biểu tình nghiêm túc của cha mẹ, ngay cả ba cô ngày thường tính tình hòa ái biểu tình cũng có chút nhưng trọng, Giang Gia Niên nghiêng nghiêng đầu, trong lòng tự nhủ, lần này sợ là trốn không thoát.
"Được rồi." Hít vào một hơi thật sâu, cô đem tay đặt ở đầu gối, nâng mặt nói với ba mẹ, "Con nói thật với ba mẹ. Con thật sự mang thai, hơn nữa cũng không muốn xỏa bỏ đứa trẻ này, cho nên mới đáp ứng đi xem mắt." Cô thành khẩn nói, "Nếu có người có thể tiếp thu đứa con của con, vậy còn liền phát triển quan hệ với người đó, thậm chí kết hôn. Nếu không tìm được người như vậy, con liền chính mình mang theo đứa nhỏ sống cả đời. Ý của con là --- bất kể như thế nào, con cũng không xóa sạch đứa nhỏ này."
Giang mẫu trừng lớn đôi mắt, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, may còn có Giang phụ đỡ bà.
Ông có chút bất đắc dĩ nói: "Gia Niên, con vẫn luôn không làm ba mẹ nhọc lòng, sao lần này lại hồ đồ làm ra chuyện như vậy? Con mới 30 tuổi, sau này còn có  rất nhiều thời gian, con mang theo một đứa trẻ có biết có bao nhiêu vất vả không?"
Giang Gia Niên kiên định nói: "Mặc kệ có bao nhiêu vất vả con đều có thể chịu được, dù sao ba mẹ yên tâm, con sẽ không gây phiền toái cho hai người."
Giang mẫu đỏ mắt nói: "Cái gì gọi là không gây phiền toái cho chúng ta? Mẹ là mẹ con! Mẹ có thể mặc kệ con sao? Lúc con ra quyết định như vậy có nghĩ tới chúng ta không? Có nghĩ tới những người làm mẹ đơn thân đó về sau phải gánh chịu những tin đồn nhảm nhí như thế nào không?"
Cô đương nhiên có nghĩ tới.
Giang Gia Niên không phải người lỗ mang, làm ra quyết định này cũng đã trải qua sự suy xét thận trọng, nếu cô đã muốn giữ lại đứa trẻ, sau này sẽ có hậu quả gì đương nhiên cô đều đã nghĩ kỹ, cô sẽ không có bất kỳ một câu oán hận nào.
Nhưng những lời này mặc dù có nói cho ba mẹ bọn họ cũng sẽ không nghe vào.
Cô cúi đầu, thở dài trong lòng, không nói thêm gì nữa.
Giang mẫu lại không thuận theo, không buông tha nói: "Không được, con phải bỏ đứa nhỏ này, kể cả vô dụng cũng phải nói cho mẹ ba đứa nhỏ là ai, mẹ cần phải tìm cậu ta nói chuyện!"
Giang Gia Niên đau đầu không chịu được, bên tai bị tiếng nói chuyện ồn ào ầm ĩ đến mức đầu óc đều bắt đầu ong ong, cô vô cùng dày vò nói: "Mẹ, tất cả đều là con tự nguyện, mẹ cũng đừng ép con nữa, cũng không cần đi quấy rầy người ta, cho còn chút mặt mũi được không?"
Giang mẫu tức giận nói: "Con làm ra chuyện như vậy còn muốn mặt mũi sao? Nếu con thật muốn mặt mũi thì sẽ không làm ra chuyện như vậy!"
Giang Gia Niên lạnh mặt, không nói gì. Giang mẫu tự biết quá lời, gian nan mà nhìn cô, hai mẹ con nhìn nhau không nói gì, Giang phụ đối với chuyện này cũng không dám nói gì, chỉ có thể để Giang Gia Niên đứng dậy rời đi.
Trở lại phòng ngủ, Giang Gia Niên rất rõ ràng chính mình lại tiếp tục ở đây chỉ có thể là vô tận khắc khẩu, còn không bằng nhẹ nhàng rời đi sớm một chút, để ba mẹ bình tĩnh lại, có lẽ có thể suy nghĩ thêm.
Ra quyết định, cô liền bắt đầu thu thập đồ đạc, đồ cô mang về cũng không nhiều lắm, chỉ một cái rương nhỏ là đủ rồi, thu thập cũng rất nhanh.
Giang mẫu ở bên ngoài còn chưa bình tĩnh được bao lâu liền thấy Giang Gia Niên kéo rương hành lý đi ra, bà nhìn cô kinh ngạc nói: "Con đây là muốn đi đâu? Con còn muốn đi đâu?"
Giang Gia Niên bình tĩnh nói: "Con về chỗ của con, ba mẹ có việc gì có thể tìm con, qua hai ngày nữa còn phải đi làm, con cũng nên đi, ba mẹ chú ý thân thể."
Đơn giản nói xong, Giang Gia Niên liền rời đi như vậy, Giang mẫu ngồi ở trong phòng, đứa con gái này trước đây luôn làm bà bớt lo, hiện tại lại khiến cho bà thương tâm vô cùng, bà rất lo lắng con gái tuổi già sẽ bị đứa nhỏ hủy hoại như vậy, nhưng thấy con kiên quyết như thế, rõ ràng đã hạ quyết tâm muốn sinh đứa bé, cũng không biết rốt cuộc nên khuyên bảo như thế nào.
Bên kia, rời khỏi nhà, xung quanh yên tĩnh lại, Giang Gia Niên lại không thể bình tĩnh. Cô lái xe trở về tiểu khu của chính mình, xách theo hành lý xuống xe liền nhìn thấy người đàn ông đứng ở dưới lầu.
Lâm hàn Dữ một thân quần áo đơn bạc, nhiệt độ không khí ban đêm cũng không cao, cô độc đứng ở đó. Anh ta đốt mấy điếu thuốc, dùng khăn giấy lót ở dưới, chuẩn bị hút xong sẽ bao lại liền vứt bỏ. Anh ta vẫn luôn có tố chất như vậy, mặc kệ người ở nơi nào đều có thể làm người khác chú ý.
"Em đã trở lại?"
Mấy ngày không gặp, hình như anh ta có vẻ tang thương không ít, râu trên cằm cũng hơi hơi hiện ra, cả người bởi vậy mà già đi vài tuổi.
"Sao anh lại đến đây?" Cô kỳ quái hỏi một câu, đứng tại chỗ không tiến lên.
Lâm Hàn Dữ nhàn nhạt cười nói: "Mấy ngày nay anh đều ở chỗ này, nghĩ bao giờ em mới trở về? Anh cũng muốn gọi điện thoại hỏi em một chút, nhưng anh đoán em chắc chắn sẽ nói 'Lâm Đổng, việc này không liên quan đến anh' linh tinh, đúng không?"
Giang Gia Niên nhấp môi, hoang mang mà nhìn anh ta nói: "Anh làm những việc này vì cái gì chứ? Nếu chỉ là quan tâm nhân viên không phải có chút quá rồi sao?"

Lâm Hàn Dữ nao nao, sau đó cười khổ nói: "Tới hôm nay em còn không nhìn ra sao? Em cảm thấy anh chỉ bởi vì em là nhân viên của anh mới quan tâm em sao? Nếu chỉ là như vậy, anh không thể không nói, anh thật đúng là thất bại."
Trong lòng Giang Gia Niên đoán được gì đó, tự nhiên khẩn trương lên, cô cười nói: "Lâm Đổng thật biết nói đùa, ngài đều là người sắp kết hôn, vẫn muốn đùa giỡn với tôi như vậy."
Lâm Hàn Dữ lạnh mặt, anh ta không cười, gượng mặt đẹp khó có khi có biểu tình lãnh ngạnh cùng nghiêm túc, không khác Hạ Kinh Chước nhiều lắm.
"Giang Gia Niên, anh không nói đùa với em, anh muốn nói chính là những cái em nghĩ đó." Cô không tiến lên, anh ta liền chủ động đi lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô gằn từng chữ một nói, "Cùng Hoan Nhan đính hôn là lựa chọn sai lầm nhất của anh, anh không nên bởi vì không cảm giác được em đáp lại liền hồ đồ mà đi lựa chọn người khác, anh quá sốt ruột." Anh ta duỗi tay giữ chặt tay cô, vội vàng nói, "Gia Niên, anh thích chính là em, từ đầu tới cuối đều là em, trước kia anh cảm thấy em không thích anh, đối với anh chỉ là quan tâm cấp trên, nhưng bây giờ anh phát hiện, em như bây giờ đối với anh mới là đem anh là lãnh đạo, anh nghĩ...Trước đó hẳn là em có cảm giác với anh, đúng không?"
Giang Gia Niên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh ta, phảng phất như ý thức được chính mình cùng anh ta trong quá khứ đã phạm bao nhiêu sai lầm nghiêm trọng, giữa bọn họ hiểu lầm trực tiếp làm hai người đi càng ngày càng xa, cho đến hôm nay, chẳng sợ bọn họ đã thẳng thắn thành khẩn tâm ý, lại làm gì có khả năng mà đi cùng nhau?
"Gia Niên." Lâm Hàn Dữ hít sâu một hơi, tràn ngập dày vò nói, "Anh hy vọng bây giờ cũng chưa muộn. Anh yêu em, người anh muốn cưới trước sau đều là em, anh không nên gần gũi với Hoan Nhan như vậy, đó là anh sai, anh nguyện ý sửa lại, em...Còn nguyện ý cho anh một cơ hội sao?"

....
Đây là làm cái gì.
Cô có chút khó tiếp thu được những việc này.
Trên mặt Giang Gia Niên có chút đông lạnh, Lâm Hàn Dữ bắt đầu có chút tuyệt vọng, sau đó anh liền cảm giác cô tránh khỏi tay chính mình, cô không đáp lại một lời nào, trực tiếp kéo rương hành lý lên lầu, anh ta đứng tại chỗ, nhớ lại biểu tình trước khi cô rời đi kia, luôn cảm thấy, chính mình không có cơ hội.
Không.
Anh ta không muốn tin tưởng.
Anh ta cần phải có được cô, không thể lại mất đi.
Lâm Hàn Dữ ngẩng đầu, ngăn lại chất lỏng muốn chảy ra khỏi hốc mắt, lấy di động ra gọi cho Hứa Hoan Nhan, cô ta đang ngâm mình tắm, nhận điện thoại cũng không mặn không nhạt nói: "Sao vậy, hôm nay Lâm Đổng có thời gian chiêu sủng thần thiếp sao?"
Bên kia cô ta còn chưa ý thức được cái gì, vẫn không nhanh không chậm như cũ, mà khi Lâm Hàn Dữ vừa nói ra lời kia, Hứa Hoan Nhan liền trực tiếp ném ly rượu vang đỏ trong tay lên trên mặt đất.
"Hoan Nhan, anh rất xin lỗi em, nhưng hôn ước của chúng ta dừng ở đây thôi, anh sẽ bồi thường cho em, mong em buông tha cho anh."
Buông tha anh ta?
Giống như cô ta là yêu tinh tội ác tày trời vậy, ăn người của anh ta không chịu buông ra.
Hứa Hoan Nhan hít sâu một hơi, hận anh ta đến ngứa răng.
Đàn ông đều như vậy sao? Thời điểm cùng cô ta ân ái, nói đến ba hoa chích chòe, nhưng một khi gặp lại bạch nguyệt quang trong lòng một lần nữa, lại gấp không dằn lòng nổi mà chạy đến bên cạnh người kia, cùng cô ta phân rõ giới hạn, thật là...Bạc tình lại đáng giận.
Cho rằng bôi thường cô ta thứ khác, cô ta liền sẽ cam tâm buông tay sao?
Lâm Hàn Dữ anh đừng mơ tưởng, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, càng sẽ không bỏ qua cho Giang Gia Niên.
Đứng lên khỏi bồn tắm, bọc khăn tắm bước ra ngoài, Hứa Hoan Nhan lạnh mặt, chưa bao giờ kiên quyết như thế.
Trên lầu.
Giang Gia Niên dựa vào trên cửa, cũng không biết nên xử lý tàn cục trước mắt như thế nào.
Người trước kia cô từng thích giải thích, thổ lộ với cô, nói trong lòng không lung lay chút nào là giả, nhưng nghĩ kỹ lại, anh ta cùng Hứa Hoan Nhan đã công bố tin tức kết hôn ở công ty, hiện tại lại chạy tới nói cho cô những lời này có tác dụng gì đâu? Kể cả bây giờ anh ta giải trừ hôn ước, người bên ngoài cũng biết anh ra đã từng cùng người khác như thế nào, khi đó có khi chính mình liền trở thành "kẻ thứ ba", cô không hy vọng như vậy.
Hiện tại trước mặt cô có mấy con đường.
Thứ nhất, lựa chọn Hạ Kinh Chước, vậy thì vạn sự đại cát, đứa nhỏ có ba, tất cả đều hoàn mỹ.
Thứ hai, lựa chọn Lâm Hàn Dữ, thỏa mãn tình yêu của chính mình trong quá khứ, gánh cái danh "tiểu tam", từ đây về sau sẽ không được hạnh phúc, nhất định là nước sôi lửa bỏng.
Còn có thứ ba sao?
Đương nhiên là có.
***
Editor: ôi 1 chương dài nhất từ trước đến giờ. bù cho chương ngắn ngày hôm qua cả nhà nhé!
Giang tổng về với em cũng được này!!! Xinh đẹp, giỏi giang về bao nuôi em đi!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện