Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây
Chương 57
Đoạt Mạng sơn trang mang những thanh âm đặc sắc của một bản tình ca với dấu ấn riêng biệt: bầu trời trong xanh lồng lộng, tiết trời mát mẻ, cả những tán cây lả lướt trong từng cơn gió nhẹ, phong cảnh sơn kỳ thủy tú, đẹp tựa chốn bồng lai. Những chú cá tung tăng bơi lội trong làn nước trong vắt phản chiếu gam màu trời cao thay đổi theo từng góc nhìn, khi xanh dương, lúc tím thẫm……khiến tâm trạng Nhan Nhược Bình hôm nay khoan khoái một cách lạ thường. Đúng là cảnh sắc thiên nhiên có ảnh hưởng không nhỏ đến tinh thần của con người.
RỘT RỘT!!!!
Một thanh âm trong đám cỏ phát ra gây nên sự chú ý đến Nhan Nhược Bình. Bản tính tò mò luôn khiến Nhan Nhược Bình không thể quay lưng bỏ đi được dù biết tò mò là xấu nhưng mà nữ nhân nào không có một chút xíu sự tò mò trong người với lại trời sinh đã thế làm sao thay đổi được – giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà. Đành chịu thôi. Nhan Nhược Bình rón rén bước nhẹ tới đám cỏ, dùng tay vạch từng mảng cỏ xanh rờn ra. Bỗng ập tới. Một vật nhỏ thẳng tắp chân Nhan Nhược Bình phóng tới trực tiếp đem thân người dán vào chân nàng mà cọ cọ. Nhan Nhược Bình nheo mắt, lấy làm lạ lẩm bẩm:
“bạch thố không phải thấy người là bỏ chạy sao, sao mà con bạch thố này bạo dạn thế nhỉ?”
Nhan Nhược Bình ôm con bạch thố lên, vuốt ve lớp lông mềm mại ấm áp. Trực tiếp đem chiếc mũi nhỏ ươn ướt của nó áp vào má mình.
“tiểu mĩ nhân có vẻ thích bạch thố của ta quá nhỉ?” – 1 thanh âm trong trẻo vang lên
Nhan Nhựơc Bình tự hỏi: “ủa tiểu mĩ nhân thích bạch thố, không phải nói mình đấy chứ?” (fox: =.=!)
“tiểu mĩ nhân khinh thường ta” – thanh âm trong trẻo kèm theo uỷ khuất lại một lần nữa vang lên khiến Nhan Nhược Bình quay đầu lại, hai mắt mở to, mắt ngơ ngác như nai, điềm nhiên hỏi:
“ngươi là đang nói ta đấy hả?”
Thân ảnh mang thanh âm trong trẻo hoá đá phút chốt rồi ngơ mặt ra mà cười. Thiệt là tức cười mà. Có ai như nàng Nhan Nhược Bình không, ở đây ngoài nàng ra còn ai ôm bạch thố nữa, ngây thơ đến thế là cùng. Thấy bóng dáng trước mắt cười, Nhan Nhược Bình thu vẻ ngây thơ lại chớp mắt trưng ra bộ mặt quái dị, răng cắn môi dưới, hai mà phồng lên, trừng mắt quát:
“cười cái gì”
“a hahaha, không ngờ tiểu mĩ nhân lại còn thêm bộ mặt tức cười này nữa, thú vị thật là thú vị” – bóng dáng không vì khuôn mặt đáng sợ của Nhan Nhược Bình mà dập tắt nụ cười. Theo như đánh giá tỉ mỉ của Nhan Nhược Bình, bóng dáng trước mặt nàng nhỏ nhắn nhưng lại cao hơn nàng, làn da trắng đến lạ thường (fox: ý là trắng hơn cả trắng nữa đấy ^.^), khuôn mặt xinh đẹp vô cùng với một đôi mắt hàm xuân sắc sảo, linh động. Nhan Nhựơc Bình ngay lập tức như bị đôi mắt và làn da ấy thu hút. Nàng tiến gần tới tay chạm nhẹ vào gò má của bóng dáng trước mắt, bất tri bất giác khẽ nói: “mắt sắc thật, da trắng thật, thật đẹp”.
Thân ảnh trước mắt cầm lấy bàn tay thon dài của Nhan Nhược Bình, đưa đến bên đôi môi mềm mại của mình, khẽ đặt một nụ hôn lên khiến Nhan Nhược Bình rùng mình, hai cánh tay ẩn sau lớp áo nổi hết da gà. Nhan Nhược Bình bừng tỉnh, lùi về sau hai bước, nuốt một ngụm nước bọt. Thân ảnh trước mặt trưng ra một nụ cười ám muội, lên tiếng:
“ta tên Sở Tinh Nguyệt, tiểu mĩ nhân danh xưng thế nào?”
“Nhan Nhược Bình….à mà trả lại bạch thố nè, ta phải đi tới chỗ của Tiểu đệ đệ rồi, tạm biệt” – Nhan Nhược Bình cảm thấy Sở Tinh Nguyệt ấy có gì đó không ổn, nên tránh xa thì hơn nên đành kiếm một cái chờ để chuồn đi nào ngờ dự tính ấp bị đạp đổ ngay tức khắc bởi câu nói tiếp theo của Sở Tinh Nguyệt:
“đi chung cho vui”
“ách…” – Nhan Nhược Bình dự định từ chối nhưng đã bị Sở Tinh Nguyệt nắm lấy tay kéo đi
“đi hướng nào tiểu mĩ nhân”
“hướng kia Nguyệt tỉ” – Nhan Nhược thấy khuôn mặt Sở Tinh Nguyệt chín chắn hơn nàng cộng với chiều cao nhỉnh hơn nàng một cái đầu nên trực tiếp gọi tỉ tỉ
“tiểu mĩ nhân nên bỏ hai từ tỉ tỉ sau tên của ta, cũng không được gọi là Nguyệt nhi hay Tiểu Nguyệt gì đó chỉ gọi Tinh Nguyệt thôi” – Sở Tinh Nguyệt bắn từng tiếng vào bên tai nàng với ngữ điệu ép buộc hoàn toàn. Nhan Nhược Bình nhíu mày suy nghĩ:
“ở đâu ra một kẻ thần kinh có vấn đề vậy trời”
Thấy nàng đang nhăn mày suy nghĩ điều gì đó, Sở Tinh Nguyệt đưa tay khẽ vuốt mi tâm của nàng, ôn nhu nói:
“tiểu mĩ nhân, nhíu mày sẽ gây ra nếp nhăn ở chỗ này đấy”
“cảm….cảm ơn” – Nhan Nhược Bình đẩy nhẹ tay Sở Tinh Nguyệt ra
“tiểu mĩ nhân là đệ tử của ai, sao ta chưa từng gặp qua?”
“của ai là của ai?” – Nhan Nhược Bình hỏi lại. Sở Tinh Nguyệt vốn trời sinh thông minh, nghe liền hiểu: “hoá ra nàng nằm trong bọn người giết Diệu Nhất sao?”
Nhan Nhược Bình liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: “không giết”
“ta tin tiểu mĩ nhân” – Sở Tinh Nguyệt vuốt vào mũi Nhan Nhược Bình một cái, sủng nịnh nói (fox: cái ả Tinh Nguyệt dê quá O_o)
…………………….
Cả hai người vừa đi vừa đối đáp, phút chốc đã tới nhà tranh ở khu rừng phía sau Đoạt Mạng sơn trang. Nhan Nhược Bình lớn tiếng gọi:
“tiểu đệ đệ, ở đâu ra đây”
Nhan Nhược Bình gọi mãi, đến hơn một khắc sau, tiểu đệ đệ từ phía sau nhà tranh bước ra, quần áo có phần hơi xộc xệch, trôi khoé miệng vẫn còn vương chút máu. Nhan Nhược Bình đưa một chiếc khăn ra, vui vẻ nói:
“tiểu đệ đệ miệng chảy máu kìa, lau đi”
Sở Thiên Nhai trừng mắt nhìn nàng, trực tiếp đem vạt áo của chính mình tự lau, lạnh giọng quát:
“ngươi đến không đúng lúc chút nào”
“phải đó, chúng ta đến không đúng chút nào tiểu mĩ nhân à, tiểu đệ đệ của tiểu mĩ nhân không biết cắn phải nụ đào nào mà lại đến nông nỗi chảy máu thế kia” – Sở Tinh Nguyệt bỡn cợt nói, không quên nở một nụ cười ám muội (fox: O_o….=.=!)
“nụ đào?” – Nhan Nhược Bình khó hỉu
“ngươi muốn hiểu liền theo ta” – Sở Thiên Nhai tà đạo nói, tay kéo Nhan Nhược Bình đi. Sở Tinh Nguỵêt lập tức đưa tay kéo nàng trở lại, quét ánh mắt sắc lẹm vào người Sở Thiên Nhai: “tiểu đệ đệ à, ta không muốn một mình ngồi đây”
Sở Thiên Nhai hừ một tiếng, nhìn Nhan Nhược Bình trực tiếp hô đói. Nhan Nhược Bình gật đầu rồi tươi cười đi vào nhà tranh. Sở Tinh Nguyệt bước đi theo: “tiểu mĩ nhân, ta giúp nàng”
Hơn nửa canh giờ sau, các món ăn được dọn lên. Bao gồm 5 món mặn và 2 món ngọt. Dĩ nhiên Sở Thiên Nhai nhìn cái nháy mắt của Sở Tinh Nguyệt liền hiểu ngay, từ hầm củi đem ba vò rượu ngon ra.
“ta không quen uống rượu chung với người khác, các ngươi là nữ nhân, không nên uống loại rượu này” – Sở Thiên Nhai chỉ vào vò rượu của mình nhàn nhạt nói
“ta cũng thích uống vò rượu riêng” – Sở Tinh Nguyệt gật đầu
Nhan Nhược Bình uống vài chén đã thấy trời đất quay mòng mòng, cơ thể như có luồng khí nóng chảy quanh, sao trước mặt nàng tới bốn bóng dáng lận, tửu lượng của nàng tuy nói không phải thật cao nhưng mà cũng được xem là khá, cư nhiên mấy chén sao làm nàng ra bộ dáng bí tỉ, mềm nhũn thế này cơ chứ. Nàng nheo nheo mắt thấy bốn bóng dáng đang nói cái gì mà nàng không thể nghe rõ.
“tiểu đệ đệ”
“ngươi gọi lại một lần nữa xem còn lưỡi để dùng không” – Sở Thiên Nhai trừng mắt
“được được, sư bá à, nhường nàng ta cho Tinh Nguỵêt đi”
“không được, cho ngươi con cừu béo này, ngươi ăn trên đầu ta à”
“Tinh Nguyệt vẫn thường cấp biết bao giai nhân cho sư bá, vốn dĩ để sư bá ăn thịt cừu trước nếu nó chết thì Tinh Nguyệt ăn thây cừu à, không lẽ sư bá thật sự tính toán với Tinh Nguỵêt như vậy sao” – Sở Tinh Nguyệt kì kèo. Sở Thiên Nhai nhíu mày suy nghĩ một hồi thì chậm rãi phun ra mấy chữ:
“được, chúc ngươi vui trước” – Sở Thiên Nhai mờ ám nở nụ cười
Sở Tinh Nguyệt bái Sở Thiên Nhai một cái tỏ ý cảm ơn rồi trực tiếp dìu Nhan Nhược Bình rời khỏi với một nụ cười thích thú trên môi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“tiểu tử, ngươi mau đi Hạ trang cứu người, chậm trễ sẽ ân hận đấy, hahahaha” – một thanh âm lạnh buốt vang lên, đây chính là thanh âm của người lúc trước cứu nàng một mạng khỏi Độc Thanh cầm. Lãnh Thiên nghe xong sa sầm mặt mày, phi thân rời đi ngay lập tức.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đoạt Mạng sơn trang chia làm năm trang viên lớn và nhiều tiểu trang viên nhỏ. Năm trang viên lớn bảo gồm Thượng trang, Xuân trang, Hạ trang, Thu trang và Đông trang. Nơi ở của Sở Tinh Nguyệt là Hạ trang. Với cách bố trí phối tông màu chủ đạo là đỏ hồng, Hạ trang thật rực rỡ, lộng lẫy. Sở Tinh Nguyệt dìu Nhan Nhược Bình vào giường lớn. Nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống. Sở Tinh Nguyệt bước đến gương đồng, lần lượt tháo xuống trâm cài tóc, và thoát đi tất cả xiêm y trên cơ thể. Sở Tinh Nguyệt rải đầy hoa thơm vào hồ nước tắm lớn được xây ngay giữa phòng. Hơi nước ấm cộng với hương thơm ngào ngạt của hoa hít vào thật là dễ chịu, sảng khoái.
Sở Tinh Nguyệt hai tay khéo léo kéo xuống bộ y phục màu lam hoa của Nhan Nhược Bình, cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi căng mộng của Nhan Nhược Bình, một tay luồn ra sau cổ nàng kéo đi sợi dây yếm trắng thuê uyên ương, trực tiếp giúp Nhan Nhược Bình phô bày trọn vẹn những đường cong tinh tế của nàng. Sở Tinh Nguỵêt thích thú cười khanh khách miệng lẩm bẩm: “cừu ngon, cừu ngon”. Tiếp đến ả nâng Nhan Nhược Bình dậy, dìu nàng đên bên hồ nước lớn, bước đến bậc thềm, cả hai cùng tiến xuống hồ. Nhan Nhược Bình hai mắt nhắm nghiền, cả cơ thể càng ngày càng nóng bức khiến nàng rên rỉ khó chịu.
“um..um..um…”
Sở Tinh Nguyệt thấy vậy bèn cúi sát vào tai nàng, từng luồng hơi nhẹ phả ra:
“tiểu mĩ nhân, ngứa ngáy không?”
“um”
“loại rượu mà tiểu mĩ nhân uống được gọi là Cúc hoa băng lân tửu (1) trộn với một ít Nhuyễn Cốt tán (2), ta chỉ thích tự mình vận động nên hôm nay ta sẽ phụng bồi tiểu mĩ nhân đến cùng”
Nói rồi Sở Tinh Nguyệt đem môi mình chiếm lấy môi Nhan Nhược Bình, ngấu nghiến hưởng thủ, chiếc lưỡi mềm ướt tách răng nàng ra tiến vào sâu mà khuấy động cho đến khi hô hấp của ả đứt quãng ả mới buông tha Nhan Nhược Bình. Ả ta bắt đầu lấn xuống chiếc cổ trắng nõn của nàng cắn cắn, liếm liếm, đôi bàn tay xoa xoa cặp tuyết lễ chạm vạch nước của nàng cho đến khi nụ đào căng cứng, dựng thẳng á há miệng ngậm lấy kèm theo một dòng nước ừng ực nuốt xuống. Ả hai mắt nhắm hờ khoan khoái hưởng thụ, bàn tay còn lại không an phận, chìm theo dòng nước ấm, len lõi tìm kím đoá hoa rực rỡ của nàng.
“nữ chủ” – 1 thanh y a hoàn từ ngoài bước vào. Sở Tinh Nguỵêt tư thế giữ nguyên, hai mắt trừng lên nhìn thanh y a hoàn, thanh y a hoàn sợ sệt quì phịch xuống, tay đưa ra một bức xuân cung đồ, cung kính nói:
“nữ chủ, đây là bức xuân cung đồ mới rất hiếm và khó tìm tên là thế vượn leo cây, nô tỳ treo ở đây để nữ chủ thưởng thức”
Sở Tinh Nguyệt nghe xong liền không trừng thanh y nô tỳ nữa, miệng ngậm tiếp nụ đào còn lại, ánh mắt dời đến xuân cung đồ được thanh y nô tỳ treo lên.
“nô tỳ cáo lui” – thanh y nô tỳ sau khi chỉnh cho xuân cung đồ có thể lọt vào tầm mắt của Sở Tinh Nguyệt một cách rõ ràng liền rời đi. Dựa theo bức xuân xung đồ này, so với tất cả xuân cung đồ mà ả có, quả thật tư thế có đôi chút quái dị mà chưa từng thấy qua khiến Sở Tinh Nguyệt thích thú không thôi, lập tức phải thử mới được.
Sở Tinh Nguyệt dìu Nhan Nhược Bình ra khỏi hồ nước, đem nàng trở lại giường. Sau đó bắt đầu thực hành. Ả nâng đôi chân thon dài của Nhan Nhược Bình lên, dùng lưỡi liếm từ ngón chân lên tới gần đoá hoa. Sau đó động tác của ả khựng lại, ả do dự nhìn bức xuân cung đồ mấy lượt rồi lẩm bẩm, nét mặt như hạ đầy quyết tâm: “chậc, phải thử xem thế nào, nếu không sẽ uổng phí”
Ả lập tức đặt một nụ hôn nhẹ lên u cốc của Nhan Nhược Bình khiến cơ thể nàng choáng váng từng đợt từng đợt co rút làm nàng rên rỉ không thôi. Sở Tinh Nguyệt cảm thấy thật khoái cảm thú vị mới mẻ liền nhận phải một đợt sát khí mãnh liệt bắn tới, ả quay lưng lại nhanh chóng dùng tay đối chưởng với bàn tay to lớn thô ráp kia, nội lực của ả không thể sánh bằng nên cơ thể văng ra đập mạnh vào bức tường, ôm ngực thổ huyết. Ả nội khí sung thiên, trừng mắt quát:
“khốn khiếp, ngươi là ai, dám đến đây giành cừu béo với ta”
Thân ảnh vừa đánh nàng không ai khác chính là Lãnh Thiên. Y liền phát ra lửa giận kèm sát khí chết chóc khiến Sở Tinh Nguyệt bất giác run lên, mồ hôi trên trán đổ ra, ả nuốt một ngụm khí lạnh, cố nói:
“được được, xem như ngươi mạnh, vậy ta nhường cứu béo cho người, tặng người luôn cái kia”
Lãnh Thiên đưa mắt về tay ả chỉ liền bắt gặp bức xuân cung đồ. Ả tà tà cười không phát giác được hắc tuyến giăng đầy đầu Lãnh Thiên kèm theo những đường gân máu đang nỗi rõ trên cổ y, trên tay y, y gằn ra từng tiếng: “tiện tì đáng giết”.
Nói rồi y vung âm dương thần chưởng, bức tường bỗng mở ra, đóng lại rất nhanh mang theo bóng dáng của Sở Tinh Nguyệt biến mất, chỉ còn lại bàn ghế, bình sứ thì nát vụn như tương. Số mạng Sở Tinh Nguỵêt thiệt lớn, có thể trong gang tấc thoát khỏi âm dương thần chưởng của Lãnh Thiên. Nhưng mạng tốt không có nghĩa sẽ kéo dài. Kẻ mà Lãnh Thiên muốn chết nhất định phải chết. Nói rồi y kéo y phục Nhan Nhược Bình bó nàng thành một cục rồi ôm nàng rời đi trước khi có người kéo vào…….
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lãnh Thiên ôm Nhan Nhược Bình vừa về tới liền được Hoạ Tâm đưa cho một tờ giấy:
“chủ nhân, có người phóng ám khí gửi mảnh giấy này”
Lãnh Thiên thuận tay cầm lấy rồi đem Nhan Nhược Bình vào phòng, đặt nàng xuống, mở mảnh giấy ra: “bé con trúng Cúc hoa băng lân tửu và Nhuyễn Cốt tán”
Hoá ra là hai loại dược ấy, hèn chi Nhan Nhược Bình cơ thể nóng bừng nhưng lại mềm nhũn chứ tuyệt không hề có cái điệu bộ ả lơi quyến rũ như lần trúng xuân dược trước. Lãnh Thiên thở dài lẩm bẩm: “lại phải giúp nàng giải xuân dược vậy” (fox: *hừ mạnh* bày đặt thở dài, ca khoái gần chết luôn chứ lị ~ LT: câu nói của ngươi hay nhất ngày nha ~ fox: *cười tươi như hoa*)
Lãnh Thiên nhanh chóng trút bỏ y phục của cả hai người. Cơ thể rắn chắc của y đè lên thân người mềm mại của nàng.
“nương tử thật đẹp”
Vừa dứt lời, y đột nhiên cúi người hôn nàng điên cuồng, chiếc lưỡi nóng rực mở hai cánh môi của nàng ra, tiến sâu vào khuôn miệng ngọt ngào của nàng, nóng bỏng mãnh liệt hút lấy mật ngọt của nàng, âm thanh rên rỉ yếu ớt của nàng hòa cùng với tiếng thở hổn hển của y.
Đôi mắt đầy dục vọng như thiêu đốt loé lên, chăm chú nhìn thật sâu vào cơ thể trắng nõn nã mê người, ngón tay giơ lên nhẹ nhàng lướt qua hàng chân mày, chiếc mũi nhỏ nhắn, cùng với cánh môi hé mở, đi một đường dài đến cổ, cuối cùng ngừng lại phía trước ngực, nơi mềm mại màu hồng phấn đang phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở của nàng. Bàn tay to lớn lướt đến bộ ngực sữa tròn trịa mềm mại đầy đặc của nàng mà chậm rãi vuốt ve đến khi hai nụ đào kiêu hãnh đứng thẳng lên dụ hoặc y đến thưởng thức. Môi y dời từ chiếc cổ trắng nõn của nàng trườn dần xuống, tỉ mỉ lướt qua xương quai xanh thẳng đến vùng ngực của nàng, y say sưa mà ngậm lấy nụ hoa căng cứng khiến nàng không khỏi rên rỉ, vô thức cong người lên, mặt nàng vô thức đỏ lên. Bỗng bức xuân cung đồ cùng những hình ảnh ở Hạ trang liền hiện về trong trí óc của Lãnh Thiên. Y gằn nhẹ:
“nương tử, con tiện tì kia làm người nàng thật bẩn, ta giúp nàng sạch sẽ lại”
Đáp lại chỉ là âm thanh rên rỉ của Nhan Nhược Bình: “um..um”
Lãnh Thiên thân thể run lên vì những việc y sắp làm. Y nâng chân nàng lên, mút đầu ngón chân của nàng, rồi đem chiếc lưỡi lướt qua một lượt đến khi sắp kè u cốc tuyệt mĩ của nàng. Cảm giác mới lạ càng khiến hạ thân y nhộn nhạo, một khoái cảm dâng lên cuồn cuộn như sóng trào. Đôi mắt cháy rực của Lãnh Thiên thẳng tắp vào u cốc rực rỡ của nàng. Y nuốt một ngụm nước bọt, môi y hôn lên u cốc tuyệt mĩ thơm ngát của nàng, đem đầu lưỡi thấm ướt nhị hoa đỏ hồng, mắt y bất giác loé sáng lên lộ đầy vẻ cuồng loạn. Nhan Nhược Bình tuy không thể mở mắt nhưng vẫn cảm nhận được rõ khoái cảm trong người mình, cảm giác ngứa ngáy ngày một khó chịu, từng đợt từng đợt co rút làm nàng không khỏi càng rên rỉ lớn hơn, cơ thể vặn vẹo cuồng dã liên hồi. Có thể thấy kích tình của Lãnh Thiên hiện giờ thắng cả Cúc hoa băng lân tửu và Nhuyễn Cốt tán đang chi phối Nhann Nhược Bình. Hơi thở của nàng càng ngày càng dốc, cao trào đã gần đạt tới đỉnh điểm, ngay cả Lãnh Thiên hiện giờ cũng không chịu đựng được đau đớn do vật cương nóng phát ra, y nâng cặp mông tròn trịa của nàng lên, đặt chân nàng lên bờ vai rắn chắc của y, vật cương cứng của y chà sát ở cửa u cốc ướt át của nàng, rồi một nước thẳng tiến vào bên trong. U cốc của nàng quấn chặt lấy “nam tính” mạnh mẽ của y không một khe hở. Luật động từ ôn nhu chậm rãi đến mãnh liệt mạnh mẽ cùng tiếng gầm ngậo tràn dục vọng phát ra từ miệng y, toàn bộ tinh hoa nóng chảy của y bắn loạn trong người nàng mãi không thôi………………
CHÚ THÍCH:
(1) _ Cúc hoa băng lân tửu là một loại rượu xuân dược. Tương truyền, Anh Minh hoàng đế (Nỗ-nhĩ-cáp-xích, vị vua mở đầu nhà Mãn Thanh), được một vị quốc vương Triều Tiên gửi biếu một loại rượu đặc chế từ 1.000 bông Cúc tuyết.
_ Cách pha chế được đính kèm: bông Cúc tuyết hiếm hoi lắm mới nở khi có ánh mặt trời, nên vừa ra hoa nào phải hái ngay và đem ủ trong một lọ bằng bạch ngọc, sau đó đóng kín nắp lọ rồi vùi sâu dưới tuyết. Những đóa hoa cúc ủ kín này đúng 1.000 ngày sẽ lên men và thành một chất rượu cực kỳ thơm ngon, bổ dưỡng. Phải ủ thêm 1.000 ngày nữa mới thành Cúc hoa băng lân tửu.
(2) Nhuyễn Cốt tán là một loại thuốc độc môn bí phương của Tây Tạng khiến toàn thân suy yếu vô lực
RỘT RỘT!!!!
Một thanh âm trong đám cỏ phát ra gây nên sự chú ý đến Nhan Nhược Bình. Bản tính tò mò luôn khiến Nhan Nhược Bình không thể quay lưng bỏ đi được dù biết tò mò là xấu nhưng mà nữ nhân nào không có một chút xíu sự tò mò trong người với lại trời sinh đã thế làm sao thay đổi được – giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà. Đành chịu thôi. Nhan Nhược Bình rón rén bước nhẹ tới đám cỏ, dùng tay vạch từng mảng cỏ xanh rờn ra. Bỗng ập tới. Một vật nhỏ thẳng tắp chân Nhan Nhược Bình phóng tới trực tiếp đem thân người dán vào chân nàng mà cọ cọ. Nhan Nhược Bình nheo mắt, lấy làm lạ lẩm bẩm:
“bạch thố không phải thấy người là bỏ chạy sao, sao mà con bạch thố này bạo dạn thế nhỉ?”
Nhan Nhược Bình ôm con bạch thố lên, vuốt ve lớp lông mềm mại ấm áp. Trực tiếp đem chiếc mũi nhỏ ươn ướt của nó áp vào má mình.
“tiểu mĩ nhân có vẻ thích bạch thố của ta quá nhỉ?” – 1 thanh âm trong trẻo vang lên
Nhan Nhựơc Bình tự hỏi: “ủa tiểu mĩ nhân thích bạch thố, không phải nói mình đấy chứ?” (fox: =.=!)
“tiểu mĩ nhân khinh thường ta” – thanh âm trong trẻo kèm theo uỷ khuất lại một lần nữa vang lên khiến Nhan Nhược Bình quay đầu lại, hai mắt mở to, mắt ngơ ngác như nai, điềm nhiên hỏi:
“ngươi là đang nói ta đấy hả?”
Thân ảnh mang thanh âm trong trẻo hoá đá phút chốt rồi ngơ mặt ra mà cười. Thiệt là tức cười mà. Có ai như nàng Nhan Nhược Bình không, ở đây ngoài nàng ra còn ai ôm bạch thố nữa, ngây thơ đến thế là cùng. Thấy bóng dáng trước mắt cười, Nhan Nhược Bình thu vẻ ngây thơ lại chớp mắt trưng ra bộ mặt quái dị, răng cắn môi dưới, hai mà phồng lên, trừng mắt quát:
“cười cái gì”
“a hahaha, không ngờ tiểu mĩ nhân lại còn thêm bộ mặt tức cười này nữa, thú vị thật là thú vị” – bóng dáng không vì khuôn mặt đáng sợ của Nhan Nhược Bình mà dập tắt nụ cười. Theo như đánh giá tỉ mỉ của Nhan Nhược Bình, bóng dáng trước mặt nàng nhỏ nhắn nhưng lại cao hơn nàng, làn da trắng đến lạ thường (fox: ý là trắng hơn cả trắng nữa đấy ^.^), khuôn mặt xinh đẹp vô cùng với một đôi mắt hàm xuân sắc sảo, linh động. Nhan Nhựơc Bình ngay lập tức như bị đôi mắt và làn da ấy thu hút. Nàng tiến gần tới tay chạm nhẹ vào gò má của bóng dáng trước mắt, bất tri bất giác khẽ nói: “mắt sắc thật, da trắng thật, thật đẹp”.
Thân ảnh trước mắt cầm lấy bàn tay thon dài của Nhan Nhược Bình, đưa đến bên đôi môi mềm mại của mình, khẽ đặt một nụ hôn lên khiến Nhan Nhược Bình rùng mình, hai cánh tay ẩn sau lớp áo nổi hết da gà. Nhan Nhược Bình bừng tỉnh, lùi về sau hai bước, nuốt một ngụm nước bọt. Thân ảnh trước mặt trưng ra một nụ cười ám muội, lên tiếng:
“ta tên Sở Tinh Nguyệt, tiểu mĩ nhân danh xưng thế nào?”
“Nhan Nhược Bình….à mà trả lại bạch thố nè, ta phải đi tới chỗ của Tiểu đệ đệ rồi, tạm biệt” – Nhan Nhược Bình cảm thấy Sở Tinh Nguyệt ấy có gì đó không ổn, nên tránh xa thì hơn nên đành kiếm một cái chờ để chuồn đi nào ngờ dự tính ấp bị đạp đổ ngay tức khắc bởi câu nói tiếp theo của Sở Tinh Nguyệt:
“đi chung cho vui”
“ách…” – Nhan Nhược Bình dự định từ chối nhưng đã bị Sở Tinh Nguyệt nắm lấy tay kéo đi
“đi hướng nào tiểu mĩ nhân”
“hướng kia Nguyệt tỉ” – Nhan Nhược thấy khuôn mặt Sở Tinh Nguyệt chín chắn hơn nàng cộng với chiều cao nhỉnh hơn nàng một cái đầu nên trực tiếp gọi tỉ tỉ
“tiểu mĩ nhân nên bỏ hai từ tỉ tỉ sau tên của ta, cũng không được gọi là Nguyệt nhi hay Tiểu Nguyệt gì đó chỉ gọi Tinh Nguyệt thôi” – Sở Tinh Nguyệt bắn từng tiếng vào bên tai nàng với ngữ điệu ép buộc hoàn toàn. Nhan Nhược Bình nhíu mày suy nghĩ:
“ở đâu ra một kẻ thần kinh có vấn đề vậy trời”
Thấy nàng đang nhăn mày suy nghĩ điều gì đó, Sở Tinh Nguyệt đưa tay khẽ vuốt mi tâm của nàng, ôn nhu nói:
“tiểu mĩ nhân, nhíu mày sẽ gây ra nếp nhăn ở chỗ này đấy”
“cảm….cảm ơn” – Nhan Nhược Bình đẩy nhẹ tay Sở Tinh Nguyệt ra
“tiểu mĩ nhân là đệ tử của ai, sao ta chưa từng gặp qua?”
“của ai là của ai?” – Nhan Nhược Bình hỏi lại. Sở Tinh Nguyệt vốn trời sinh thông minh, nghe liền hiểu: “hoá ra nàng nằm trong bọn người giết Diệu Nhất sao?”
Nhan Nhược Bình liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: “không giết”
“ta tin tiểu mĩ nhân” – Sở Tinh Nguyệt vuốt vào mũi Nhan Nhược Bình một cái, sủng nịnh nói (fox: cái ả Tinh Nguyệt dê quá O_o)
…………………….
Cả hai người vừa đi vừa đối đáp, phút chốc đã tới nhà tranh ở khu rừng phía sau Đoạt Mạng sơn trang. Nhan Nhược Bình lớn tiếng gọi:
“tiểu đệ đệ, ở đâu ra đây”
Nhan Nhược Bình gọi mãi, đến hơn một khắc sau, tiểu đệ đệ từ phía sau nhà tranh bước ra, quần áo có phần hơi xộc xệch, trôi khoé miệng vẫn còn vương chút máu. Nhan Nhược Bình đưa một chiếc khăn ra, vui vẻ nói:
“tiểu đệ đệ miệng chảy máu kìa, lau đi”
Sở Thiên Nhai trừng mắt nhìn nàng, trực tiếp đem vạt áo của chính mình tự lau, lạnh giọng quát:
“ngươi đến không đúng lúc chút nào”
“phải đó, chúng ta đến không đúng chút nào tiểu mĩ nhân à, tiểu đệ đệ của tiểu mĩ nhân không biết cắn phải nụ đào nào mà lại đến nông nỗi chảy máu thế kia” – Sở Tinh Nguyệt bỡn cợt nói, không quên nở một nụ cười ám muội (fox: O_o….=.=!)
“nụ đào?” – Nhan Nhược Bình khó hỉu
“ngươi muốn hiểu liền theo ta” – Sở Thiên Nhai tà đạo nói, tay kéo Nhan Nhược Bình đi. Sở Tinh Nguỵêt lập tức đưa tay kéo nàng trở lại, quét ánh mắt sắc lẹm vào người Sở Thiên Nhai: “tiểu đệ đệ à, ta không muốn một mình ngồi đây”
Sở Thiên Nhai hừ một tiếng, nhìn Nhan Nhược Bình trực tiếp hô đói. Nhan Nhược Bình gật đầu rồi tươi cười đi vào nhà tranh. Sở Tinh Nguyệt bước đi theo: “tiểu mĩ nhân, ta giúp nàng”
Hơn nửa canh giờ sau, các món ăn được dọn lên. Bao gồm 5 món mặn và 2 món ngọt. Dĩ nhiên Sở Thiên Nhai nhìn cái nháy mắt của Sở Tinh Nguyệt liền hiểu ngay, từ hầm củi đem ba vò rượu ngon ra.
“ta không quen uống rượu chung với người khác, các ngươi là nữ nhân, không nên uống loại rượu này” – Sở Thiên Nhai chỉ vào vò rượu của mình nhàn nhạt nói
“ta cũng thích uống vò rượu riêng” – Sở Tinh Nguyệt gật đầu
Nhan Nhược Bình uống vài chén đã thấy trời đất quay mòng mòng, cơ thể như có luồng khí nóng chảy quanh, sao trước mặt nàng tới bốn bóng dáng lận, tửu lượng của nàng tuy nói không phải thật cao nhưng mà cũng được xem là khá, cư nhiên mấy chén sao làm nàng ra bộ dáng bí tỉ, mềm nhũn thế này cơ chứ. Nàng nheo nheo mắt thấy bốn bóng dáng đang nói cái gì mà nàng không thể nghe rõ.
“tiểu đệ đệ”
“ngươi gọi lại một lần nữa xem còn lưỡi để dùng không” – Sở Thiên Nhai trừng mắt
“được được, sư bá à, nhường nàng ta cho Tinh Nguỵêt đi”
“không được, cho ngươi con cừu béo này, ngươi ăn trên đầu ta à”
“Tinh Nguyệt vẫn thường cấp biết bao giai nhân cho sư bá, vốn dĩ để sư bá ăn thịt cừu trước nếu nó chết thì Tinh Nguyệt ăn thây cừu à, không lẽ sư bá thật sự tính toán với Tinh Nguỵêt như vậy sao” – Sở Tinh Nguyệt kì kèo. Sở Thiên Nhai nhíu mày suy nghĩ một hồi thì chậm rãi phun ra mấy chữ:
“được, chúc ngươi vui trước” – Sở Thiên Nhai mờ ám nở nụ cười
Sở Tinh Nguyệt bái Sở Thiên Nhai một cái tỏ ý cảm ơn rồi trực tiếp dìu Nhan Nhược Bình rời khỏi với một nụ cười thích thú trên môi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“tiểu tử, ngươi mau đi Hạ trang cứu người, chậm trễ sẽ ân hận đấy, hahahaha” – một thanh âm lạnh buốt vang lên, đây chính là thanh âm của người lúc trước cứu nàng một mạng khỏi Độc Thanh cầm. Lãnh Thiên nghe xong sa sầm mặt mày, phi thân rời đi ngay lập tức.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đoạt Mạng sơn trang chia làm năm trang viên lớn và nhiều tiểu trang viên nhỏ. Năm trang viên lớn bảo gồm Thượng trang, Xuân trang, Hạ trang, Thu trang và Đông trang. Nơi ở của Sở Tinh Nguyệt là Hạ trang. Với cách bố trí phối tông màu chủ đạo là đỏ hồng, Hạ trang thật rực rỡ, lộng lẫy. Sở Tinh Nguyệt dìu Nhan Nhược Bình vào giường lớn. Nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống. Sở Tinh Nguyệt bước đến gương đồng, lần lượt tháo xuống trâm cài tóc, và thoát đi tất cả xiêm y trên cơ thể. Sở Tinh Nguyệt rải đầy hoa thơm vào hồ nước tắm lớn được xây ngay giữa phòng. Hơi nước ấm cộng với hương thơm ngào ngạt của hoa hít vào thật là dễ chịu, sảng khoái.
Sở Tinh Nguyệt hai tay khéo léo kéo xuống bộ y phục màu lam hoa của Nhan Nhược Bình, cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi căng mộng của Nhan Nhược Bình, một tay luồn ra sau cổ nàng kéo đi sợi dây yếm trắng thuê uyên ương, trực tiếp giúp Nhan Nhược Bình phô bày trọn vẹn những đường cong tinh tế của nàng. Sở Tinh Nguỵêt thích thú cười khanh khách miệng lẩm bẩm: “cừu ngon, cừu ngon”. Tiếp đến ả nâng Nhan Nhược Bình dậy, dìu nàng đên bên hồ nước lớn, bước đến bậc thềm, cả hai cùng tiến xuống hồ. Nhan Nhược Bình hai mắt nhắm nghiền, cả cơ thể càng ngày càng nóng bức khiến nàng rên rỉ khó chịu.
“um..um..um…”
Sở Tinh Nguyệt thấy vậy bèn cúi sát vào tai nàng, từng luồng hơi nhẹ phả ra:
“tiểu mĩ nhân, ngứa ngáy không?”
“um”
“loại rượu mà tiểu mĩ nhân uống được gọi là Cúc hoa băng lân tửu (1) trộn với một ít Nhuyễn Cốt tán (2), ta chỉ thích tự mình vận động nên hôm nay ta sẽ phụng bồi tiểu mĩ nhân đến cùng”
Nói rồi Sở Tinh Nguyệt đem môi mình chiếm lấy môi Nhan Nhược Bình, ngấu nghiến hưởng thủ, chiếc lưỡi mềm ướt tách răng nàng ra tiến vào sâu mà khuấy động cho đến khi hô hấp của ả đứt quãng ả mới buông tha Nhan Nhược Bình. Ả ta bắt đầu lấn xuống chiếc cổ trắng nõn của nàng cắn cắn, liếm liếm, đôi bàn tay xoa xoa cặp tuyết lễ chạm vạch nước của nàng cho đến khi nụ đào căng cứng, dựng thẳng á há miệng ngậm lấy kèm theo một dòng nước ừng ực nuốt xuống. Ả hai mắt nhắm hờ khoan khoái hưởng thụ, bàn tay còn lại không an phận, chìm theo dòng nước ấm, len lõi tìm kím đoá hoa rực rỡ của nàng.
“nữ chủ” – 1 thanh y a hoàn từ ngoài bước vào. Sở Tinh Nguỵêt tư thế giữ nguyên, hai mắt trừng lên nhìn thanh y a hoàn, thanh y a hoàn sợ sệt quì phịch xuống, tay đưa ra một bức xuân cung đồ, cung kính nói:
“nữ chủ, đây là bức xuân cung đồ mới rất hiếm và khó tìm tên là thế vượn leo cây, nô tỳ treo ở đây để nữ chủ thưởng thức”
Sở Tinh Nguyệt nghe xong liền không trừng thanh y nô tỳ nữa, miệng ngậm tiếp nụ đào còn lại, ánh mắt dời đến xuân cung đồ được thanh y nô tỳ treo lên.
“nô tỳ cáo lui” – thanh y nô tỳ sau khi chỉnh cho xuân cung đồ có thể lọt vào tầm mắt của Sở Tinh Nguyệt một cách rõ ràng liền rời đi. Dựa theo bức xuân xung đồ này, so với tất cả xuân cung đồ mà ả có, quả thật tư thế có đôi chút quái dị mà chưa từng thấy qua khiến Sở Tinh Nguyệt thích thú không thôi, lập tức phải thử mới được.
Sở Tinh Nguyệt dìu Nhan Nhược Bình ra khỏi hồ nước, đem nàng trở lại giường. Sau đó bắt đầu thực hành. Ả nâng đôi chân thon dài của Nhan Nhược Bình lên, dùng lưỡi liếm từ ngón chân lên tới gần đoá hoa. Sau đó động tác của ả khựng lại, ả do dự nhìn bức xuân cung đồ mấy lượt rồi lẩm bẩm, nét mặt như hạ đầy quyết tâm: “chậc, phải thử xem thế nào, nếu không sẽ uổng phí”
Ả lập tức đặt một nụ hôn nhẹ lên u cốc của Nhan Nhược Bình khiến cơ thể nàng choáng váng từng đợt từng đợt co rút làm nàng rên rỉ không thôi. Sở Tinh Nguyệt cảm thấy thật khoái cảm thú vị mới mẻ liền nhận phải một đợt sát khí mãnh liệt bắn tới, ả quay lưng lại nhanh chóng dùng tay đối chưởng với bàn tay to lớn thô ráp kia, nội lực của ả không thể sánh bằng nên cơ thể văng ra đập mạnh vào bức tường, ôm ngực thổ huyết. Ả nội khí sung thiên, trừng mắt quát:
“khốn khiếp, ngươi là ai, dám đến đây giành cừu béo với ta”
Thân ảnh vừa đánh nàng không ai khác chính là Lãnh Thiên. Y liền phát ra lửa giận kèm sát khí chết chóc khiến Sở Tinh Nguyệt bất giác run lên, mồ hôi trên trán đổ ra, ả nuốt một ngụm khí lạnh, cố nói:
“được được, xem như ngươi mạnh, vậy ta nhường cứu béo cho người, tặng người luôn cái kia”
Lãnh Thiên đưa mắt về tay ả chỉ liền bắt gặp bức xuân cung đồ. Ả tà tà cười không phát giác được hắc tuyến giăng đầy đầu Lãnh Thiên kèm theo những đường gân máu đang nỗi rõ trên cổ y, trên tay y, y gằn ra từng tiếng: “tiện tì đáng giết”.
Nói rồi y vung âm dương thần chưởng, bức tường bỗng mở ra, đóng lại rất nhanh mang theo bóng dáng của Sở Tinh Nguyệt biến mất, chỉ còn lại bàn ghế, bình sứ thì nát vụn như tương. Số mạng Sở Tinh Nguỵêt thiệt lớn, có thể trong gang tấc thoát khỏi âm dương thần chưởng của Lãnh Thiên. Nhưng mạng tốt không có nghĩa sẽ kéo dài. Kẻ mà Lãnh Thiên muốn chết nhất định phải chết. Nói rồi y kéo y phục Nhan Nhược Bình bó nàng thành một cục rồi ôm nàng rời đi trước khi có người kéo vào…….
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lãnh Thiên ôm Nhan Nhược Bình vừa về tới liền được Hoạ Tâm đưa cho một tờ giấy:
“chủ nhân, có người phóng ám khí gửi mảnh giấy này”
Lãnh Thiên thuận tay cầm lấy rồi đem Nhan Nhược Bình vào phòng, đặt nàng xuống, mở mảnh giấy ra: “bé con trúng Cúc hoa băng lân tửu và Nhuyễn Cốt tán”
Hoá ra là hai loại dược ấy, hèn chi Nhan Nhược Bình cơ thể nóng bừng nhưng lại mềm nhũn chứ tuyệt không hề có cái điệu bộ ả lơi quyến rũ như lần trúng xuân dược trước. Lãnh Thiên thở dài lẩm bẩm: “lại phải giúp nàng giải xuân dược vậy” (fox: *hừ mạnh* bày đặt thở dài, ca khoái gần chết luôn chứ lị ~ LT: câu nói của ngươi hay nhất ngày nha ~ fox: *cười tươi như hoa*)
Lãnh Thiên nhanh chóng trút bỏ y phục của cả hai người. Cơ thể rắn chắc của y đè lên thân người mềm mại của nàng.
“nương tử thật đẹp”
Vừa dứt lời, y đột nhiên cúi người hôn nàng điên cuồng, chiếc lưỡi nóng rực mở hai cánh môi của nàng ra, tiến sâu vào khuôn miệng ngọt ngào của nàng, nóng bỏng mãnh liệt hút lấy mật ngọt của nàng, âm thanh rên rỉ yếu ớt của nàng hòa cùng với tiếng thở hổn hển của y.
Đôi mắt đầy dục vọng như thiêu đốt loé lên, chăm chú nhìn thật sâu vào cơ thể trắng nõn nã mê người, ngón tay giơ lên nhẹ nhàng lướt qua hàng chân mày, chiếc mũi nhỏ nhắn, cùng với cánh môi hé mở, đi một đường dài đến cổ, cuối cùng ngừng lại phía trước ngực, nơi mềm mại màu hồng phấn đang phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở của nàng. Bàn tay to lớn lướt đến bộ ngực sữa tròn trịa mềm mại đầy đặc của nàng mà chậm rãi vuốt ve đến khi hai nụ đào kiêu hãnh đứng thẳng lên dụ hoặc y đến thưởng thức. Môi y dời từ chiếc cổ trắng nõn của nàng trườn dần xuống, tỉ mỉ lướt qua xương quai xanh thẳng đến vùng ngực của nàng, y say sưa mà ngậm lấy nụ hoa căng cứng khiến nàng không khỏi rên rỉ, vô thức cong người lên, mặt nàng vô thức đỏ lên. Bỗng bức xuân cung đồ cùng những hình ảnh ở Hạ trang liền hiện về trong trí óc của Lãnh Thiên. Y gằn nhẹ:
“nương tử, con tiện tì kia làm người nàng thật bẩn, ta giúp nàng sạch sẽ lại”
Đáp lại chỉ là âm thanh rên rỉ của Nhan Nhược Bình: “um..um”
Lãnh Thiên thân thể run lên vì những việc y sắp làm. Y nâng chân nàng lên, mút đầu ngón chân của nàng, rồi đem chiếc lưỡi lướt qua một lượt đến khi sắp kè u cốc tuyệt mĩ của nàng. Cảm giác mới lạ càng khiến hạ thân y nhộn nhạo, một khoái cảm dâng lên cuồn cuộn như sóng trào. Đôi mắt cháy rực của Lãnh Thiên thẳng tắp vào u cốc rực rỡ của nàng. Y nuốt một ngụm nước bọt, môi y hôn lên u cốc tuyệt mĩ thơm ngát của nàng, đem đầu lưỡi thấm ướt nhị hoa đỏ hồng, mắt y bất giác loé sáng lên lộ đầy vẻ cuồng loạn. Nhan Nhược Bình tuy không thể mở mắt nhưng vẫn cảm nhận được rõ khoái cảm trong người mình, cảm giác ngứa ngáy ngày một khó chịu, từng đợt từng đợt co rút làm nàng không khỏi càng rên rỉ lớn hơn, cơ thể vặn vẹo cuồng dã liên hồi. Có thể thấy kích tình của Lãnh Thiên hiện giờ thắng cả Cúc hoa băng lân tửu và Nhuyễn Cốt tán đang chi phối Nhann Nhược Bình. Hơi thở của nàng càng ngày càng dốc, cao trào đã gần đạt tới đỉnh điểm, ngay cả Lãnh Thiên hiện giờ cũng không chịu đựng được đau đớn do vật cương nóng phát ra, y nâng cặp mông tròn trịa của nàng lên, đặt chân nàng lên bờ vai rắn chắc của y, vật cương cứng của y chà sát ở cửa u cốc ướt át của nàng, rồi một nước thẳng tiến vào bên trong. U cốc của nàng quấn chặt lấy “nam tính” mạnh mẽ của y không một khe hở. Luật động từ ôn nhu chậm rãi đến mãnh liệt mạnh mẽ cùng tiếng gầm ngậo tràn dục vọng phát ra từ miệng y, toàn bộ tinh hoa nóng chảy của y bắn loạn trong người nàng mãi không thôi………………
CHÚ THÍCH:
(1) _ Cúc hoa băng lân tửu là một loại rượu xuân dược. Tương truyền, Anh Minh hoàng đế (Nỗ-nhĩ-cáp-xích, vị vua mở đầu nhà Mãn Thanh), được một vị quốc vương Triều Tiên gửi biếu một loại rượu đặc chế từ 1.000 bông Cúc tuyết.
_ Cách pha chế được đính kèm: bông Cúc tuyết hiếm hoi lắm mới nở khi có ánh mặt trời, nên vừa ra hoa nào phải hái ngay và đem ủ trong một lọ bằng bạch ngọc, sau đó đóng kín nắp lọ rồi vùi sâu dưới tuyết. Những đóa hoa cúc ủ kín này đúng 1.000 ngày sẽ lên men và thành một chất rượu cực kỳ thơm ngon, bổ dưỡng. Phải ủ thêm 1.000 ngày nữa mới thành Cúc hoa băng lân tửu.
(2) Nhuyễn Cốt tán là một loại thuốc độc môn bí phương của Tây Tạng khiến toàn thân suy yếu vô lực
Bình luận truyện