Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 154: Em không nỡ



Cố Học Võ hơi giật mình, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. Chuyện Kiều Tâm Uyển mang thai, anh không tính cho người Cố gia biết. Trong lòng anh rất rõ trưởng bối luôn có ý nghĩ con cháu càng nhiều càng tốt, nếu để cho trưởng bối Cố gia biết sợ là sẽ nhất định buộc Kiều Tâm Uyển sinh con. Mà hiện tại, anh quả thật không tính làm cho cha mẹ biết.

“Anh?” Cố Học Mai lướt mắt nhìn qua mặt Cố Học Võ rồi lại nhìn đèn phòng giải phẫu, lại quay trở về nhìn Cố Học Võ: “Không phải là Tâm Uyển cũng có thai chứ?”

Khụ. Cố Học Võ sắc mặt có chút xấu hổ: “Kỳ thật không phải như bọn em nghĩ đâu. Tâm Uyển, cô ấy…”

Còn chưa nói xong, cửa phòng giải phẫu đã mở, Kiều Tâm Uyển đi ra. Hai tròng mắt hơi ửng đỏ, đang muốn đi về phía Cố Học Võ, lại nhìn thấy hai người khác đứng ở bên cạnh anh. Cô ngẩn ra, đứng đó bất động.

“Xong chưa?” Cố Học Võ cũng không có tâm tư nhìn hai người nhà Đỗ Lợi Tân, nhanh chóng chạy qua, vươn tay dìu Kiều Tâm Uyển: “Có khó chịu ở đâu không? Có muốn để bác sĩ sắp xếp phòng bệnh quan sát một chút không?”

Kiều Tâm Uyển lắc đầu, đến gần Cố Học Võ, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe mà nói: “Học Võ. Em, em không có…”

“Tâm Uyển, chị làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào à?” Cố Học Mai cũng theo lên, mẫn cảm phát hiện sắc mặt Kiều Tâm Uyển không tốt lắm, cô lại vừa mới từ trong phòng giải phẫu đi ra…

“Chị không sao.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, cười cười với Cố Học Mai: “Học Mai, sao em lại ở đây?”

“Em có thai rồi.” Cố Học Mai không ngại chia sẻ tin vui này với mọi người: “Mới hơn một tháng, còn chưa nhìn thấy.”

“Chúc mừng.” Kiều Tâm Uyển đã biết chuyện của Cố Học Mai lúc trước. Lúc này tự đáy lòng cô cũng mừng cho Cố Học Mai.

“Chị có phải cũng có thai rồi không?” Cố Học Mai nhìn Kiều Tâm Uyển: “Không phải chị tính không sinh đó chứ?”

“Học Mai.”

“Không có, sao lại thế được?” Kiều Tâm Uyển biết Cố Học Võ lo lắng cái gì, cầm tay anh: “Học Mai. Nếu đều mang thai thì không bằng cùng nhau về nhà, báo tin vui này nói cho ông nội và mọi người biết đi.”

“Uhm.” Cố Học Mai nhẹ nhàng thở ra, xem ra, Kiều Tâm Uyển thật sự đang mang thai. Vừa rồi chắc là muốn bỏ, không biết sao lại thay đổi.

Cô cùng Đỗ Lợi Tân liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người rời đi trước, trên hành lang bệnh viện chỉ còn lại có Cố Học Võ cùng Kiều Tâm Uyển.

“Em vừa rồi nói gì vậy?”

Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển: “Lẽ nào em không làm phẫu thuật?”

Kiều Tâm Uyển lắc lắc đầu, hai tay ôm thắt lưng Cố Học Võ: “Học Võ. Em không nỡ.”

Đơn giản chỉ bốn chữ lại làm cho Cố Học Võ ngẩn ngơ.

“Lúc bác sĩ chuẩn bị phẩu thuật, em lại nghĩ đến lúc mang thai Bối Nhi. Khi đó, trong lòng em rất tuyệt vọng, cứ nghĩ em với anh không có cơ hội ở bên nhau. Cho nên, có một đứa con với anh như vậy cũng tốt.”

Ngẩng đầu, ánh mắt của cô trong suốt như nước: “Em nói điều này, không phải muốn chỉ trích anh, mà là đứa bé này khác Bối Nhi. Nó là minh chứng cho tình yêu của chúng ta.”

“Tâm Uyển.” Anh từ trước đến nay đều lý trí lạnh lùng, sau khi gặp phải cô gái bé nhỏ này lại hết lần này đến lần khác phá lệ thường. Ngực anh chua xót, có chút không đành lòng, có chút rối rắm.

Nghĩ đến cô từng chịu khổ. Anh lúc này rất thương tiếc, cũng vô cùng không muốn cô phải chịu đựng một lần nữa. Anh vẫn nhớ rất rõ cảnh tượng cô ở bàn phẫu thuật, đem hết sức lực cũng như tính mạng vẫn muốn sinh hạ Bối Nhi.

Anh trước kia không có cảm giác gì, nhưng sau khi yêu Kiều Tâm Uyển, anh lại muốn bồi thường cho cô, muốn cô sống thật tốt, muốn cô vui vẻ hạnh phúc. Không muốn để cô chịu một chút đau khổ.

Cho nên biết cô mang thai, anh cũng không chờ mong nhiều lắm, với anh mà nói, Kiều Tâm Uyển luôn ở vị trí số một. Cái khác đều là thứ yếu. Lúc này nghe Kiều Tâm Uyển nói này nói. Nội tâm anh rất xúc động.

Kiều Tâm Uyển nắm tay anh, tâm tình đã buông lỏng, không còn do dự cùng rối rắm như lúc trước. Dù sao, lần này không tuyệt vọng và căng thẳng như lúc mang thai Bối Nhi. Đứa bé này mặc dù là ngoài ý muốn nhưng là do cô và Cố Học Võ yêu nhau mà có.

“Em muốn sinh con.”

Đơn giản chỉ nói mấy câu đã biểu lộ ý muốn của cô. Cố Học Võ nhíu lông mày, nhìn vẻ kiên định trên cô: “Anh chỉ không muốn để em quá cực khổ.”

“Không sao.” Kiều Tâm Uyển lắc lắc đầu: “Chỉ lần này nữa thôi. Xong lần này là sẽ không bao giờ sinh nữa. Được không?”

“Được.” Cố Học Võ gật đầu, áp chế suy nghĩ lung tung trong lòng. Ôm thắt lưng Kiều Tâm Uyển đi ra ngoài: “Em đã quyết định sinh con, vậy em về sau phải nghe theo anh.”

“Được. Em đều nghe theo lời anh.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, kỳ thật trước khi đến bệnh viện, cô vẫn luôn rối rắm, luôn do dự. Nhưng vào khoảnh khắc nằm trên bàn phẫu thuật kia, cô đột nhiên liền hối hận. Sao cô có thể bỏ đứa bé này được?

Đây là minh chứng tình yêu của Cố Học Võ và cô. Nếu nói sự tồn tại của Bối Nhi là niềm vui lớn, là cho cô một minh chứng cho một thời từng yêu, vậy thì sự tồn tại của đứa bé này chính là điều bất ngờ. Tuy là ngoài ý muốn, nhưng vẫn là ngoài ý muốn của tình yêu. Mặc dù không có trong kế hoạch, nhưng hiện tại cô đã có Cố Học Võ yêu thương, cô muốn sinh đứa bé ra, không muốn bỏ đi.

Cô từ trước đến nay đều biết mình muốn gì, một khi cô đã quyết định thì Cố Học Võ cũng biết không thể thay đổi, chỉ có thể nghe theo cô. Hai người trở lại Cố gia, Cố Học Mai cùng Đỗ Lợi Tân đã về đó trước. Nghe tin Học Mai và Tâm Uyển cùng mang thai, Cố Thiên Sở rất vui mừng, cười đến toe toét. Mấy trưởng bối cũng rất vui, Uông Tú Nga còn nói chỉ cần Tâm Uyển sinh con thôi, còn những chuyện khác không cần phải bận tâm.

Cố Học Võ hiện tại không muốn cũng không được. Người một nhà vô cùng vui vẻ ngồi ăn cơm. Cố Học Võ đưa Kiều Tâm Uyển đi về căn hộ, Uông Tú Nga liền mở miệng.

“Trong khoảng thời gian này, vẫn nên để Tâm Uyển về đây ở đi. Trong nhà có thím Trương nấu cơm, có chúng ta quan tâm chăm sóc cho con bé.”

“Mẹ.” Cố Học Võ muốn nói cái gì, Kiều Tâm Uyển đã đồng ý: “Dạ, mẹ, bọn con về thu dọn một ít đồ rồi dọn đến sau.”

“Ừ.” Uông Tú Nga giờ mới yên tâm, dù sao Cố Học Võ cũng không có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai. Cố gia có người giúp việc, lại có nhiều người lớn, vừa vặn có thể chiếu cố tốt cho Kiều Tâm Uyển.

Chuyện Kiều Tâm Uyển sinh con, cứ như vậy mà quyết định. Về đến nhà, cô mệt mỏi nằm lên giường nghỉ ngơi một lúc. Lúc sau, nhìn Cố Học Võ đứng ở bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như suy nghĩ gì đó.

Cô đứng dậy, đi ra phía sau cầm tay anh: “Sao vậy?”

Cố Học Võ thấy cô đã dậy, xoay người lại, dùng sức ôm cô vào người, hôn lên môi nàng.

“Uhm.” Anh hôm nay làm sao vậy? Kiều Tâm Uyển hơi đờ ra rồi nhanh chóng phản ứng lại, hai tay vòng qua cổ anh, đón ý hùa theo nụ hôn của anh.

Cố Học Võ bá đạo đoạt lấy hơi thở của cô. Mỗi một tấc mỗi một phân. Mãi đến lúc cô không thở nổi, anh mới buông cô ra.

“Học Võ?”

“Em đã quyết định sinh đứa bé này?” Cố Học Võ kỳ thật không để ý có đứa con thứ hai này hay không, cũng không để ý có con trai hay không, với anh mà nói, có Bối Nhi, có Kiều Tâm Uyển là đủ rồi.

“Vâng.” Kiều Tâm Uyển dán mặt vào Cố Học Võ: “Lúc này, anh có thể cùng em trải qua quá trình mang thai, nhìn thấy con dần dần lớn lên, sinh ra, tham dự hết thảy, như vậy không tốt sao?”

“Không biết là có gì tốt.” Cố Học Võ không cho là đúng: “Anh không hy vọng em quá cực khổ.”

“Có anh nói những lời này, em vất vả một chút cũng đáng.” Kiều Tâm Uyển cầm tay anh: “Được rồi, nói đi nói lại còn không phải trách anh? Nếu không do anh làm, em sao lại mang thai? Em hiện tại có, anh phải nghe theo em, sinh con xong, em sẽ không sinh nữa, được chưa?”

Sự tình đến lúc này, Cố Học Võ có thể nói cái gì đây? Chỉ có thể đồng ý.

“Được.”

Dù sao hai người đã quyết định, hiện tại người lớn trong nhà cũng biết, không sinh cũng không được. Chính là, đến buổi tối, anh liền hối hận. Lúc tắm xong, anh giống như trước đưa tay ôm thắt lưng Kiều Tâm Uyển, tay kia không khách khí xoa ngực cô. Kiều Tâm Uyển lại bắt lấy tay anh, không cho anh tiếp theo bước nữa.

“Không được.”

“Vì sao?” Cố Học Võ vẻ mặt khó hiểu, bàn tay to tiếp tục. Kiều Tâm Uyển nóng nảy: “Còn chưa tới ba tháng, bác sĩ nói hiện tại là thời kỳ nguy hiểm, phải đợi qua ba tháng mới được…”

Nói xong, cô nhìn Cố Học Võ, tỏ vẻ mặt vô tội. Tay Cố Học Võ đờ ra giữa không trung. Nhìn cái áo ngủ màu đen của Kiều Tâm Uyển, đột nhiên anh nằm ở trên giường la to: “**.”

“Không cần giận như vậy, đợi ổn định qua một tháng là được.” Kiều Tâm Uyển rất rõ nhu cầu của anh bình thường mãnh liệt thế nào, muốn anh nhẫn nhịn một tháng, thực sự rất khó.

“Làm sao chỉ có một tháng?” Còn vào cuối thời kỳ mang thai hai tháng, còn có lúc cô sinh con xong phải chờ hai tháng, tính đúng ra anh có đến mấy tháng không có phúc lợi.

Vẻ mặt anh như là muốn ăn mà không được, bộ dạng bất mãn làm cho Kiều Tâm Uyển cười khẽ. Cô không cười còn được, cô cười Cố Học Võ liền lườm một cái. Nhìn thấy cô còn cười, anh liền ôm cô lại hôn sâu, hôn đến khi cô không thở nổi, bàn tay to kéo cô sát vào người. Hôn đến khi Kiều Tâm Uyển mặt đỏ tim đập, anh mới buông ra.

“Anh hối hận.” Tay Cố Học Võ còn ôm thắt lưng cô, cảm giác cơ thể lả lướt của cô dán sát vào người mình, anh cố gắng áp chế luồng khí nóng dưới bụng: “Sinh con xong, sinh thêm một đứa, rồi kiên quyết không sinh nữa.”

“Không sinh, anh tưởng em là heo à?”

Hai đứa mới tốt, ba đứa như anh nói là quá nhiều. Kiều Tâm Uyển ngáp một cái: “Được rồi, em ngủ đây, anh ráng chịu một chút.”

“Chịu?” Nói nghe nhẹ nhàng quá ha. Người phải chịu đựng đâu phải cô, Cố Học Võ hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy cô mệt đến nổi muốn ngủ, thì lại nghĩ quên đi, tha cho cô.

Cúi đầu nhìn thấy người anh em của mình bởi vì nụ hôn vừa rồi mà dựng lên, anh bất đắc dĩ lắc đầu. Quên đi quên đi. Nhiều con thì nhiều con. Tuy rằng không như dự liệu của anh, bất quá anh tin con do anh dạy bảo nhất định sẽ không quá kém.

Nếu Cố Học Võ nghĩ như vậy là được vậy thì anh thật sự là sai mười phần. Sáng hôm sau thức dậy, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển ở buồng vệ sinh nôn khan, anh lại nhíu chặt lông mày. Trong lòng hoài nghi quyết định của mình.

“Tâm Uyển, em không sao chứ?” Đưa đến cho cô một ly nước, vẻ mặt đầy thân thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện