Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 120: Người Đàn Ông Khác Có Thể Thỏa Mãn Em Sao?



Edit: Minh mập

Beta: Iris & Phong Vũ

Nói xong câu này, Cố Học Võ không nhìn thèm nhìn chị ta nữa, mà đi thẳng vào thư phòng xem văn kiện.

Bỏ mặc Kiều Tâm Uyển đứng nhìn cửa khép lại, hai tay nắm chặt vào nhau. Hối hận sao? Không, chị ta không hối hận, việc chị ta đã làm thì chưa bao giờ hối hận, chỉ là trong lòng có chút chua xót, lại không thể nào mà xua đi được.

Cố Học Võ đến bao giờ anh mới hiểu được người phụ nữ kia không thích hợp với anh. Chỉ có tôi mới là người thích hợp với anh nhất, chỉ có tôi thôi.

Tả Phán Tình đi dạo cả một buổi. Cô mua ình một cái áo sơ mi phong cách Anh, một chân váy, một chiếc váy liền thân màu xanh ngọc. Quần áo vừa như in, kiểu dáng trang nhã tinh tế. Lúc ra khỏi phòng thử đồ, Cố Học Văn nhìn cô với ánh mắt tán thưởng, nụ cười yếu ớt.

Đến lúc thanh toán, Cố Học Văn lại tranh phần đem tiền đi trả.

Thấy động tác rút thẻ ra trả của anh, tả Phán Tình nhíu mày kinh ngạc. Nhân viên cửa hàng nhìn anh kí hóa đơn chỉ tủm tỉm cười, không nói gì cả.

Bước ra khỏi cửa hàng, Tả Phán Tình rút mấy tờ tiền màu đỏ trong ví ra đưa cho anh: “Trả cho anh.”

“ Em có ý gì?” Cố Học Văn nhìn mấy tờ tiền trên tay cô, cũng không nhận..

“Không có ý gì cả. Tôi nên tự bỏ tiền ra mua quần áo cho mình thì hơn.” Tuy rằng tiền tiết kiệm không nhiều lắm nhưng tiền để mua sắm vài bộ quần áo thì vẫn có.

“Không phải lúc nãy em nói tiền mua đồ hôm nay đều do anh chịu trách nhiệm trả sao?” Cố Học Văn lấy lời cô nói để đáp lại cô.

“Không cần đâu.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Tôi không quen dùng tiền của đàn ông”

Ánh mắt Cố Học Văn lạnh hẳn, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang mơ hồ lộ rõ vẻ kháng cự của Tả Phán Tình: “Anh là chồng em.”

“Thì sao?” Tả Phán Tình hỏi lại: “Tôi có thể tự kiếm tiền, sao lại phải để đàn ông trả ình chứ?”

Cố Học Văn cong nhẹ khóe môi, hai mắt mang theo vài tia trào phúng: “Là không muốn xài tiền của đàn ông, hay không muốn xài tiền của anh?”

“Có khác gì nhau đâu?” Tả Phán Tình không thấy hai cái này có gì khác nhau.

Cố Học Văn híp nửa con mắt lại, nhìn chằm chằm mặt Tả Phán Tình. thật lâu sau mới cất giọng: “Đương nhiên là có”

Anh là chồng cô, cô tiêu tiền của anh là lẽ dĩ nhiên.

“Theo tôi thấy, chẳng có gì khác nhau.” Cô là người trưởng thành đã có thể độc lập tự chủ, có thể tự kiếm tiền, sao lại phải phụ thuộc vào đàn ông? Dù đó người đàn ông khác hay là chồng cô thì cũng vậy thôi.

“Tả Phán Tình.” Cuối tuần trung tâm thương mại, người cũng không ít, hai người lại đứng ở hành lang có nhiều người qua lại, hết nhìn tiền trong tay Tả Phán Tình lại nhìn hai người với ánh mắt tò mò soi mói, mà Cố Học Văn lại không thích cảm giác này.

“Cất tiền đi. Anh không có thói quen để phụ nữ trả tiền.”

“Đồ Sa trư”, chủ nghĩa gia trưởng. Tả Phán Tình vẫn đem tiền đưa đến trước mặt anh. Cố Học Văn nhận lấy rồi lại bỏ vào ví của Tả Phán Tình.

“Còn đi nữa không? Đi thôi.”

Tả Phán Tình nhìn anh hồi lâu, cuối cùng cũng bỏ qua, cùng anh đứng ở trước cửa công ty bách hóa nhét tiền vào hòm quyên góp.

Nhìn thấy anh nắm tay mình kéo đi, cô gật gật đầu.

“Được rồi. Tôi đói bụng rồi. Xin hỏi Cố đại đội trưởng, bây giờ chúng ta có thể đi ăn chưa?”

Đi dạo đến giữa trưa, cô không chỉ mệt mà còn đói nữa.

Thái độ trốn tránh vấn đề của cô khiến Cố Học Văn bất mãn, cuối cùng, cái gì cũng không nói, hai người rời khỏi trung tâm thương mại, chọn một nhà hàng thoạt nhìn có vẻ sạch sẽ gọn gàng ở gần đó để giải quyết vấn đề dân sinh đại kế.

Tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, phục vụ bưng trà lên và chờ họ gọi món.

Tả Phán Tình vẻ mặt thỏa mãn thưởng thức trà hoa nhài, cảm giác mệt mỏi do đi cả một ngày tan biến đi nhiều, quả thật đây là việc sung sướng nhất trên đời

Cố Học văn cầm thực đơn, nhìn một lượt, rồi lại nhìn cô:

“Em muốn ăn gì?” Định uống trà hoa thay cơm sao?

“Bò nướng ở nhà hàng này ngon lắm.” Tả Phán Tình đề nghị: “Tôi còn muốn ăn cá hấp nữa.”

“Vậy thôi hả?” Nhiêu đó là đủ rồi hả?

“Vậy thôi.” Tả Phán Tình nhìn người phục vụ: “Cho thêm một đĩa rau xanh với canh vịt hầm. Như vậy đã ”

Sau khi phục vụ cầm thực đơn đi, Tả Phán Tình chống cằm nhìn Cố Học Văn, thè lưỡi:

“Sao vậy? Anh không thích ăn mấy món này à?”

Anh thấy cô cứ như là một động vật ăn thịt, hình như cô rất thích ăn thịt thì phải?

“Không phải” Cố Học Văn lắc đầu: “ Em có thấy là đồ ăn quá ít không?”

“Ba món mặn một món canh, không ít đâu. Chúng ta chỉ có 2 người, gọi nhiều không ăn hết thì phí lắm.”

Cô vẫn nghĩ đến anh là đàn ông sức ăn lớn nên đã kêu đến 4 món, chứ lúc trước cùng Thất Thất đi ăn, cô cũng chỉ kêu nhiều nhất là 2 món.

Trong mắt Cố Học Văn ánh lên một tia dịu dàng. Rất nhiều phụ nữ đi ăn, rõ ràng là ăn không hết nhưng cứ kêu thật nhiều đồ ăn, kết quả lại thành ra lãng phí. Người phụ nữ như cô quả thật rất hiếm gặp.

Anh cứ nhìn chằm chằm làm cô thấy không thoải mái, cảm giác như tóc gáy đều đã dựng hết cả lên, rụt cổ: “Này, nếu anh ăn không no, thì chúng ta sẽ kêu tiếp là được. Tôi thấy như vậy là đủ rồi.”

Cố Học Văn không nói gì, bưng li nước trước mặt nhấp 1 ngụm, rồi mới nhìn về phía Tả Phán Tình: “Buổi chiều còn muốn đi dạo nữa không?”

Cô lắc đầu: “Không đi nữa”. Cô chỉ là muốn đi làm nên mới sắm thêm vài bộ quần áo, chứ bình thường quần áo cô mặc đều lấy trong cửa hàng của Thất Thất.

Nhắc tới Thất Thất, cô mới nhớ, cô xúi Thất Thất đi quyến rũ người đàn ông kia. Cô ấy không đi thực đấy chứ?

Về nhà phải gọi điện thoại cho Thất Thất ngay mới được, tốt nhất là nên từ bỏ đi. Đàn ông đều như thế hết, có được rồi là sẽ đổi mặt ngay. Vật đã nắm trong tay thì sẽ không quý trọng nữa. Cô hy vọng Thất Thất hạnh phúc mà không phải vội vã trao đi lần đầu tiên, làm như vậy chỉ tổ làm lợi cho đám đàn ông.

“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình liếc nhìn Cố Học Văn, vẻ mặt mang chút tò mò: “ Tôi hỏi anh 1 vấn đề được không?”

“Hử?”

“Ví dụ, chỉ ví dụ thôi nhá, không phải thật đâu. Nếu có 1 người phụ nữ, cô ấy rất thích anh, sau đó cô ấy chủ động theo đuổi anh, thậm chí quyến rũ anh, anh có đồng ý qua lại với cô ấy không?”

Cố Học Văn im lặng nhìn cô hồi lâu, cuối cùng khóe môi giương lên: “Em muốn quyến rũ anh sao?”

“Ặc.” tả Phán Tình xém chút nữa là bị sặc nước miếng: “Ai muốn quyến rũ anh chứ? Tôi nói là nếu, anh có hiểu chữ nếu không?”

Mặt cô đỏ bừng, trong mắt có tí giận dỗi, tên kia nhất định là cố ý.

Cố Học Văn nhăn mày, suy nghĩ thật lâu, sau đó lại nhìn thấy bộ dạng ngọ nguậy của cô: “Nếu đúng như lời em nói, thì có thể suy nghĩ.”

“Anh đi chết đi.”

Tả Phán Tình hất cằm lên, kích động muốn đánh anh 1 cái.

Thôi bỏ đi, xem như cô hỏi sai người. Nhưng cô hy vọng Thất Thất đừng thực sự đi quyến rũ anh chàng kia. Mới gặp mặt có vài lần, chẳng biết người ta thế nào, quá vội vàng rồi.

“Tôi chết rồi em sẽ thành quả phụ đó.” Cố Học Văn tốt bụng nhắc nhở cô một chút

“Hứ, tôi không biết đi tìm người khác sao?” Tả Phán Tình cười nhạo: “Cóc ba chân thì khó tìm chứ đàn ông hai chân thì đầy rẫy.”

Bộ trên đời thiếu ai đó thì không ai có thể sống được chắc?

Mặt Cố Học Văn lập tức trở nên xanh mét, hai mắt thâm trầm tràn đầy gió lốc, nhìn chằm chằm Tả Phán Tình, giọng nói như rít qua từng kẽ răng: “Em muốn đi tìm người đàn ông khác hả?”

“Đúng vậy.” Tả Phán Tình gật đầu, cánh tay vươn ra chọc vào ngực Cố Học Văn, ánh mắt mang đầy vẻ khiêu khích: “Sao, không được hả?”

Cố Học văn bắt lấy ngón tay càn quấy của cô nàng kia, nhướn mi lên: “Em khẳng định là người đàn ông khác có thể thỏa mãn em sao?”

“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình cắn răng, cô thật sự đã đánh giá quá thấp trình độ mặt dày vô sỉ của người nào đó, anh nghĩ cô là loại phụ nữ dâm đãng như vậy sao?

Oán hận rút tay về, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của anh, cô giận dữ cười:

“Không thử thì sao biết được?”

Sắc mặt Cố Học Văn nháy mắt đã gần như trở nên trắng bệch. Trong mắt đang nồng đậm ý cười đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tựa như ma vương đang phát ra ngọn lửa phẫn nộ gần như muốn thiêu đốt hoàn toàn người phụ nữ trước mặt.

“Tả Phán Tình –”

Anh trừng mắt là cô sẽ sợ sao? Buồn cười

“Hình như tôi chỉ có 1 người đàn ông là anh thì phải? Chà có lẽ tôi nên đi tìm thêm mấy người –”

Còn chưa kịp nói xong mấy chữ đàn ông khác, Cố Học Văn đã bắt lấy tay cô, dùng sức nắm: “Tả Phán Tình, em có tin là em nói thêm 1 câu nữa, anh sẽ cho em 3 ngày không bước nổi xuống giường không?”

“Anh–” Quá vô sỉ.

Cố Học Văn nhìn mặt cô từ từ trắng bệch, tay anh càng nắm chặt, như muốn cho cô thấy quyết tâm của mình: “Anh tuyệt đối sẽ làm cho em không còn sức đâu mà đi tìm người đàn ông khác.”

Giọng điệu trầm thấp, ý tứ uy hiếp rõ ràng, Tả Phán Tình bị lời anh nói dọa cho sợ hết hồn. Trong lòng thì tức giận vô cùng nhưng nhất thời không thể tìm thấy lời nào để phản bác lại,,cắn môi, một câu cũng không nói nên lời

Cô càng trừng mắt với anh, anh càng kéo tay cô không buông.

Ngay lúc này, phục vụ bưng thức ăn lên. Nhìn 2 người nắm tay nhau trên bàn, tay đang bưng đồ ăn bất động không biết là nên đặt xuống hay nên bê đi..

“Bỏ ra.” Tả Phán Tình là người nói trước, anh ta nhẹ nhàng buông tay, cô rút tay về, không thèm để ý đến anh, nhìn bên ngoài phố phường đông đúc.

Nói về vô sỉ với da mặt dày thì cô tuyệt đối không phải đối thủ của anh, tất nhiên là không thể đấu lại anh rồi. Nhưng mà cô tức lắm, hai tay xoắn chặt lấy nhau, tưởng tượng cánh tay kia là cổ của Cố Học Văn.

Nhìn thấy sắc mặt cô thay đổi, Cố Học Văn tự nhiên cầm đũa, đảo mắt qua phía cô: “Không phải kêu đói sao?”

“No rồi.” Thật bực mình

Cố Học Văn nghe thế cũng lười nói, yên lặng gắp miếng thịt bò bỏ vào chén cô, không mặn không nhạt mở miệng:

“Vừa rồi bảo đói, bây giờ lại bảo no. Trách không được Lão Tử nói: duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân đều khó nuôi. Quả đúng thật”

“Xì. Ai bảo đó là Lão tử nói? Rõ ràng là Khổng Tử nói.”

Tả Phán Tình nhịn không được cãi lại. Hai mắt Cố Học Văn chợt sáng lên, bừng tinh: “Thì ra là do Khổng Tử nói, không ngờ em lại có văn hóa như vậy đó?”

Cố Học Văn” Tên kia nhất định là đang cười nhạo cô?

Tả Phán Tình lại tức giận rồi, oán hận trừng mắt nhìn Cố Học Văn, cứ như là muốn trừng cho ra mấy cái lỗ trên người anh vậy.

Anh lại không thèm để ý đến cô, cúi đầu ăn, rồi lại thở dài: “Thịt bò ở đây đúng là rất ngon đấy, em chắc chắn là không ăn à?”

Đôi bàn tay trắng noãn của Tả Phán Tình liều mạng nắm chặt dưới gầm bàn, cuối cùng cũng hầm hầm cầm lấy đũa và bắt đầu chiến đấu với đồng đồ ăn

Ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn, cô hạ giọng mang theo vài phần đe dọa: “Cố Học Văn, anh mà còn nói thêm bất cứ 1 câu nào nữa là tôi sẽ úp cả bàn thức ăn này lên mặt anh thật đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện