Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 272: Đừng Đắc Ý



Edit: Hạ đỏ

Beta: Phong Vũ

Nhưng hiện tại thì sao? Thang Á Nam không tuân lệnh Hiên Viên Diêu, anh ta cứu cô, anh ta bảo cô đi.

Cô có thể đi sao? Vào lúc này lại bỏ mặc anh ta. Đôi bàn tay trắng trẻo siết rất chặt, trên gương mặt luôn luôn diễm lệ của Trịnh Thất Muội lúc này vô cùng rối rắm.

Nội tâm không ngừng do dự, không biết có nên đi theo Cố Học Văn hay không

Cho rằng cô bị Hiên Viên Diêu đe dọa, Cố Học Văn bước lên phía trước từng bước: “Trịnh Thất Muội, cô không phải sợ. Tôi sẽ không để cho người khác thương tổn cô. Đi với tôi đi.”

Anh đã đồng ý với Phán Tình là phải đưa cô ấy về rồi thì nhất định phải làm được. Anh nhìn cô, ý bảo cô đi với anh.

Trịnh Thất Muội nhìn mặt anh, đột nhiên lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không thể đi theo anh.”

“Trịnh Thất Muội?” Cố Học Văn mở to hai mắt, không thể tin nhìn cô: “Cô đang nói gì thế?”

Cô ấy bị uy hiếp sao?

“Cám ơn anh tới cứu tôi.” Trịnh Thất Muội gật đầu thật mạnh với Cố Học Văn, khi ngẩng đầu lại thì thần sắc đã khôi phục sự bình tĩnh: “Tôi biết Phán Tình rất quan tâm tôi, là cô ấy bảo anh tới. Bây giờ tôi không sao cả, anh về đi.”

“Trịnh Thất Muội.” Cố Học Văn có một cảm giác bất lực khiến anh phải cực lực kiềm chế: “Theo tôi quay về. Nơi này không phải chỗ cô nán lại được.”

Cô ấy có biết Hiên Viên Diêu là ai hay không? Cô ấy ở đây, về sau sẽ phát sinh chuyện gì, cô ấy có thể gặp phải chuyện gì, cô có biết không?

“Cám ơn anh.” Trịnh Thất Muội gật đầu với anh, trên gương mặt luôn diễm lệ lại thêm vài phần kiên quyết: “Tôi biết tôi đang làm gì. Anh về đi. Thay tôi hỏi thăm Phán Tình.”

“Cô ấy sẽ không muốn cô ở chỗ này.”

“Tôi biết.” Trịnh Thất Muội cười cười, lương tâm của cô không thể cho phép cô cứ như vậy bỏ rơi Thang Á Nam mặc kệ anh ta: “Hiện tại tôi không đi được. Tôi còn chút việc chưa giải quyết xong.”

“Việc gì?” Cố Học Văn không bỏ cuộc: “Nói cho tôi biết, tôi có thể giúp cô.”

“Anh không giúp được đâu.” Thang Á Nam là người của Hiên Viên Diêu, anh ta sẽ không theo cô rời khỏi đây, cho dù anh ta đồng ý, thì e là Hiên Viên Diêu cũng không chịu thả người: “Cố Học Văn. Anh về đi. Chăm sóc Phán Tình cho tốt, đừng để kẻ khác có cơ hội tổn thương cô ấy.”

Nhất là đừng để Hiên Viên Diêu có cơ hội tổn thương Tả Phán Tình. Đây là nguyên nhân khác khiến Trịnh Thất Muội muốn ở lại. Bất luận thế nào, chí ít cô có thể hiểu, Hiên Viên Diêu sẽ muốn làm gì.

“Nếu cô không muốn để người khác tổn thương cô ấy thì bây giờ đi theo tôi.” Với thiện ý dặn dò của cô, Cố Học Văn không muốn tiếp nhận. Cô mà ở cạnh Hiên Viên Diêu thì e là Tả Phán Tình không nổi điên mới lạ.

“Thực xin lỗi. Tôi thật sự không đi được.” Trịnh Thất Muội cười cười với Cố Học Văn, khoát tay: “Anh về đi, tôi còn có việc.”

Xoay người không quan tâm Học Văn, cô dứt khoát lên lầu.

Hiên Viên Diêu nhìn bóng lưng cô, cong môi cười, ánh mắt tà mị xẹt qua khuôn mặt Cố Học Văn: “Cố Học Văn, bây giờ anh tin tôi không bắt cóc Trịnh Thất Muội chưa, là cô ta tự nguyện ở đây.”

“Hiên Viên Diêu.” Cố Học Văn tin sự việc không đơn giản như thế. Chắc chắn có nội tình anh chưa biết: “Anh đừng quá đắc ý. Ai là người cười cuối cùng còn chưa biết đâu.”

“Ha ha. Ha ha.” Hiên Viên Diêu cười to hai tiếng: “Được. Tôi chờ ngày đó. Chúng ta cùng nhau xem, là ai cười cuối cùng.”

Cố Học Văn nhìn vẻ hả hê trong mắt anh ta. Không muốn lằng nhằng thêm nữa, tầm mắt lướt qua những người khác ở trong phòng, anh xoay người rời khỏi.

Hiên Viên Diêu nhìn anh bỏ đi, khóe môi nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia gian xảo

Cố Học Văn rời khỏi biệt thự của Hiên Viên Diêu, trong lòng có chút chán nản. Trịnh Thất Muội không chịu đi với anh, chỉ sợ là bị Hiên Viên Diêu uy hiếp.

Nhưng Hiên Viên Diêu lấy cái gì đe dọa cô ấy? Anh phải điều tra rõ ràng chuyện này để Trịnh Thất Muội rời khỏi chỗ của Hiên Viên Diêu.

Thở dài, anh cũng không biết làm sao. Về đến nhà thì đã quá giờ cơm trưa, tùy tiện giải quyết buổi cơm chiều rồi trở về phòng. Tả Phán Tình còn đang ngủ trưa. Notebook được cô đặt trên giường, chăn đắp lên bụng, trên tay còn cầm một cây bút.

Nhíu mày, thói quen này thực xấu quá chừng, thu dọn notebook và những thứ khác bỏ sót trên giường, anh kéo cao chăn đắp cho cô. Động tác dù rất nhẹ, song vẫn đánh thức Tả Phán Tình.

“Anh về rồi hả?” Tả Phán Tình ngồi dậy, vừa rồi nằm mơ, cô mơ thấy Trịnh Thất Muội đã về.

“Thất Thất đâu? Anh đưa cậu ấy về chưa?”

Cố Học Văn thấy sự mong chờ trong mắt cô, lắc lắc đầu: “Cô ấy không chịu theo anh về.”

“Hả?” Tả Phán Tình sửng sốt một chút: “Tại sao?

“Chẳng biết.” Cố Học Văn ngồi xuống bên giường, kéo tay Tả Phán Tình: “Có thể bởi vì Hiên Viên Diêu uy hiếp cô ấy.”

“Vậy vì sao anh không đưa cậu ấy về?” Tả Phán Tình rút tay mình ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh: “Anh biết rõ Hiên Viên Diêu không phải người tốt, tại sao anh không mang cậu ấy về?”

“Chính cô ấy tự nguyện ở lại.” Cố Học Văn hơi thở dài: “Cho anh chút thời gian, anh phải điều tra rõ ràng Hiên Viên Diêu dùng cái gì đe dọa cô ấy.”

Tả Phán Tình bất động, trầm mặc, hai bàn tay nhỏ bé vặn xoắn vào với nhau. Cô nghĩ tới Ôn Tuyết Kiều. Người đàn bà có tâm kế như thế, cuối cùng vẫn thua trên tay Hiên Viên Diêu.

Thủ đoạn của Hiên Viên Diêu rất quỷ quyệt, anh ta nhất định là đã dùng ba mẹ Trịnh Thất Muội ra uy hiếp, mới khiến Thất Thất ở lại tại đó không đi.

Nghĩ đến đây, Tả Phán Tình lấy di động ra ấn số điện thoại nhà Trịnh Thất Muội ở thành phố C. Tắt điện thoại, sắc mặt cô hơi tái nhợt, theo bản năng liếc mắt nhìn Cố Học Văn một cái.

Anh cũng đang nhìn cô. Mặc dù không nghe rõ ràng toàn bộ nội dung cuộc đối thoại, nhưng anh có thể khẳng định ba mẹ Trịnh Thất Muội không có việc gì.

“Sáng nay Thất Thất vừa mới gọi điện thoại cho ba mẹ.cậu ấy.” Tả Phán Tình kể lại: “Lúc sáng sớm, Trịnh Thất Muội điện thoại về nhà nói với ba mẹ cậu ấy là cậu ấy đến Bắc Đô tìm em. Cậu ấy muốn vui chơi một khoảng thời gian rồi mới về.”

Một khoảng thời gian? Vậy chứng tỏ Trịnh Thất Muội nán lại Bắc Đô một khoảng thời gian. Rốt cuộc là vì sao khiến cô ấy ở lại?

“Anh đi điều tra cho rõ đây.” Cố Học Văn định chạy, Tả Phán Tình đã kéo tay anh: “Được rồi.”

Lại bảo anh ngồi xuống giường, Tả Phán Tình nhìn khí sắc mệt mỏi của anh: “Đêm qua anh không ngủ, sáng sớm nay lại đi tìm Thất Thất. Không nghỉ ngơi tốt mà anh không mệt sao? Không cần nghỉ ngơi một chút sao?”

“Tàm tạm thôi.” Cố Học Văn lắc đầu, lơ đểnh. Với anh mà nói, mấy ngày mấy đêm không ngủ đều là chuyện thường, chẳng đáng là gì.

“Ngủ một lúc đi.” Mắt thâm quần hết cả rồi này: “Em tin trong thời gian này Thất Thất sẽ không sao đâu. Hiên Viên Diêu chắc là sẽ không tổn thương cậu ấy.”

“Uhm.” Cố Học Văn gật đầu, cởi quần áo lên giường nghỉ ngơi. Tả Phán Tình nằm xuống bên cạnh anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ trước ngực anh hai cái.

“Học Văn. Cám ơn anh.”

Điều anh làm cho cô, cô rất cảm động. Từng việc từng việc cứ thấm vào lòng cô. Vì anh, cô lại cảm thấy cô đến Bắc Đô cùng anh cũng đáng.

“Ngốc ạ.” Cám ơn gì chứ. Cố Học Văn kéo cô vào lòng, lắng nghe mùi hương nhàn nhạt phát ra từ người cô. Cúi đầu, nhịn không được hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô

Tả Phán Tình nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn. Bàn tay mềm bất giác liền đặt lên cổ anh. Nụ hôn càng lúc càng sâu.

Hôn càng ngày càng hăng say, bắt đầu hơi mất kiểm soát. Tả Phán Tình cảm nhận anh đang kích động. Chỗ dưới bụng ấy để lên cô không phải là ——

Sắc mặt đột nhiên đỏ lên, buông tay ra định thối lui, lại bị anh xoay người ngăn chận, bàn tay to hết sức không thành thật dao động trước ngực cô. Hôn càng lúc càng sâu, tay tiếp tục lần xuống phía dưới, tùy ý luồn vào trong quần áo cô, bàn tay lại bị Tả Phán Tình bắt lấy.

“Cố Học Văn. Không được.” Bác sĩ khuyên phải một tháng sau, bây giờ mới nửa tháng mà.

“. . . . . .” Chết tiệt, Cố Học Văn buông tay, lui người ra sau, trừng mắt với khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ trong lòng: “Em cố ý à?”

“Em không có.” Chẳng qua nghĩ anh có thể đã đói quá lâu, muốn an ủi anh một chút, không nghĩ tới ——

Thở hổn hển, Cố Học Văn xuống giường, cảm thấy anh không thể ngủ được, ngủ thêm nữa, không chừng sẽ xảy ra sự cố. Anh định chạy, Tả Phán Tình cũng không cho phép, giữ chặt tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tới mang tai.

“Anh, nếu anh nhịn không được, em có thể giúp anh.”

Nói xong câu đó, đầu cô gần như muốn vùi vào trong bụng, ánh mắt nhìn chăm chú, nhưng lại không dám nhìn Cố Học Văn.

Cô muốn giúp anh? Giúp thế nào nhỉ? Cố Học Văn nhìn cô, vươn tay ra với cô: “Em làm sao giúp anh đây?”

Lời bác sĩ nói anh vẫn còn nhớ, hiện tại vẫn chưa đầy một tháng?

“Em. . . . . .” Tả Phán Tình xấu hổ, muốn lùi bước, nhưng đã đồng ý rồi, định làm việc một chút, nhưng lại không làm được. Vẻ mặt thẹn thùng kia, bộ dáng xấu hổ kia lấy lòng Cố Học Văn, cánh tay dài duỗi ra, đem cô quây vào ngực mình, cúi đầu, mút môi cô thật mạnh một cái

“uhm?”

Lui khỏi lòng anh, Tả Phán Tình xấu hổ khủng khiếp, cánh môi bị cắn kia đỏ đến gần như có thể chảy máy, run rẩy vươn tay, tiến vào vạt áo anh. Cởi quần áo cho anh . . . .

Vẻ mặt Cố Học Văn chờ mong nhìn cô, đói bụng quá nhiều ngày rồi nói không muốn thì đúng là gạt người. Nhưng anh thật sự bắt đầu mong đợi xem cô nói giúp là giúp thế nào.

* đã * che * đậy

Sau thời gian rất dài, Cố Học Văn thỏa mãn. Càng hài lòng nhìn Tả Phán Tình xấu hổ đỏ mặt bộ dáng hờn dỗi e thẹn

Đáng giá nha!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trong phòng, vết thương của Thang Á Nam vẫn còn nặng. Sau khi Trịnh Thất Muội rời khỏi, anh ta thở phào, sau đó lại từ từ thiếp đi. Vừa ngủ là thẳng tới hoàng hôn. Lúc ý thức mê man, anh ta cảm giác được có người ở kề bên, theo bản năng muốn vươn tay bắt người đó, lúc ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì thả lỏng lực đạo trên tay.

Mở to mắt, đập vào mắt chính là gương mặt diễm lệ của Trịnh Thất Muội. Anh ta thoáng sửng sốt, không đợi anh ta phản ứng lại, cô đã đứng bên giường, vẻ mặt ân cần nhìn anh ta, bàn tay mềm vươn ra đặt lên trán anh ta.

“Thế nào? Vẫn cảm thấy khó chịu sao? Muốn tôi gọi bác sĩ tới không?”

Là cô, giọng nói rất êm tai ấy tựa như hoàng oanh vậy. Khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng cứng rắn của Thang Á Nam hiện lên vài tia nhu hòa, khóe môi hơi hơi giơ lên, vừa định buông lỏng bản thân, rồi lại bất thình lình căng thẳng nắm tay Trịnh Thất Muội.

“Sao em còn ở đây? Đi mau, rời khỏi đây, có nghe không?”

Sau khi ngủ dậy, tinh thần anh ta đã khôi phục hơn phân nửa. Nhìn quanh phòng cũng không có ai khác, anh ta dùng sức đẩy cô đi: “Tại sao em không đi? Em đi mau đi.”

Cô ấy điên rồi sao? Sao còn không đi?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hehe, tình yêu tìm được thì tốt, ko tìm mà được còn tốt hơn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện