Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 301: Bắn Vỡ Đầu Anh



Edit: Iris

Beta: Wynnie & Phong Vũ

Đối với lời nói của cô, Hiên Viên Diêu ngoảnh mặt làm ngơ, cầm lấy tay cô xoay một cái làm cho người cô càng đến gần mình hơn: “Em cầu xin tôi đi.”

Tả Phán Tình khựng lại một chút. Đột nhiên liền hiểu được ý của anh ta.

“Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình cảm thấy hơi khó thở, trừng mắt nhìn Hiên Viên Diêu đang cầm tay mình, đôi bàn tay khớp xương rõ ràng, thon dài mà cân xứng. không giống với tay của Cố Học Văn, tay anh ta giống như đôi tay của một nghệ sĩ, nhưng có ai biết đôi tay này đã dính đầy máu tươi?

“Anh sẽ không thực hiện được.”

“Em có thể thử xem.” Vẻ mặt Hiên Viên Diêu không động. Bên kia, cô bé đáng thương ấy đã bị kéo ra khỏi phòng ăn. Tả Phán Tình không cần nghĩ, cũng đoán được cô bé đó đã bị đưa ra phòng khách, sau đó là ngoài cửa, cuối cùng là . . . . .

“Hiên Viên Diêu, anh thả cô bé ra.”

“Em cầu xin tôi đi.”

Vẫn là câu nói kia, đôi mắt Hiên Viên Diêu lóe ra vài phần nghiêm túc: “Kỳ thật tôi chưa bao giờ để ý tới lời cầu xin của người khác. Nhưng nếu người đó là em, tôi có thể cân nhắc một chút.”

“Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình cảm giác đầu ngón tay của anh ta lạnh như băng, lúc này đang cầm lấy cổ tay cô. Ánh mắt nhìn về phía sau, một đám người mặc đồ đen đứng bất động. Thang Á Nam đứng ở nơi đó, phất phất tay, lập tức có người đến thu dọn sạch sẽ hai cái xác nằm trên mặt đất.

Đó là hai mạng người. Nhưng trong tay Hiên Viên Diêu, chỉ như là giẫm chết hai con kiến mà thôi. Thân thể từng trận từng trận rét run. Cái loại lạnh lẽo này theo cổ tay từ từ chạy vào tim cô.

Trong đầu một mảnh hỗn loạn. Trịnh Thất Muội, cô đột nhiên nghĩ tới Trịnh Thất Muội, ánh mắt nhìn khắp phòng khách. Sao lấy giấy tờ lại lâu như vậy?

Như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, trong mắt Hiên Viên Diêu hiện lên một tia đắc ý: “Có phải em đang rất ngạc nhiên vì sao Trịnh Thất Muội còn chưa trở về không?”

Tả Phán Tình lại cả kinh, nhìn Hiên Viên Diêu, lại nhìn vào mắt Thang Á Nam: “Anh, anh đã làm gì cô ấy?”

“Không có gì.” Hiên Viên Diêu nhìn Thang Á Nam: “Á Nam rất bảo vệ người bạn tốt của em, sẽ không để cho cô ấy phải thấy cảnh tượng đẫm máu thế này đâu. Bây giờ chắc cô ấy đang ngủ rất say.”

Sự tình phát triển đến đây, nếu cô còn không hiểu được, thì thật sự cô đúng là heo rồi.

Tả Phán Tình định lùi lại, thì tay lại bị Hiên Viên Diêu giữ chặt, ngoài cửa, truyền đến tiếng kêu thê lương của cô bé đáng thương kia. Tim đập nhanh hơn, cô cắn răng một cái, trở tay nắm lấy tay của Hiên Viên Diêu.

“Tôi xin anh, anh thả cô bé ra đi.”

“Chỉ như vậy thôi sao?” Hiên Viên Diêu cười nhạt, khóe môi mang theo một tia nghiền ngẫm: “Lời thỉnh cầu này của em thật đúng là một chút thành ý cũng không có.”

“Hiên Viên Diêu, tôi cầu xin anh thả cô bé đi.” Cô bé đó mới mười lăm tuổi, nếu bị bắt đến nơi đó, thì cả đời sẽ bị hủy hoại mất.

Hiên Viên Diêu rất đắc ý, duỗi cánh tay ra, kéo Tả Phán Tình vào trong ngực mình, ngồi lên trên đùi anh ta, phả hơi thở đảo qua cổ của cô, cô chỉ cảm thấy nơi cổ mình lạnh buốt: “Hiên Viên Diêu, anh buông ra.”

“Tôi nói rồi, tôi sẽ buộc em phải cầu xin tôi.” Hiên Viên Diêu phất phất tay, cô bé kia lại bị dẫn vào.

“Tả Phán Tình, bắt em đổi lấy cô ta.”

“. . . . . .” Tả Phán Tình không nói, con mắt tràn đầy ý chí quật cường: “Tôi đã kết hôn rồi.”

“Tôi biết.” Hiên Viên Diêu vỗ vỗ tay: “Tôi cho em thời gian một tháng, chỉ cần một tháng, em ở lại đây. Tôi sẽ làm cho em yêu tôi.”

“Không có khả năng.” Cho cô một năm đi chăng nữa, cô cũng sẽ không yêu Hiên Viên Diêu.

“Tôi vẫn cho rằng, trên thế giới này không có chuyện gì là không có khả năng.” Nhẹ nhàng vân vê lòng bàn tay Tả Phán Tình, Hiên Viên Diêu hướng đến gần cô một chút: “Mấy ngày trước, em vừa mới nói, em sẽ tuyệt đối không cầu xin tôi. Hiện tại thì sao? Em đang làm gì?”

Một trận rùng mình từ bàn chân truyền lên đến tận tim Tả Phán Tình. Hiên Viên Diêu đã sớm mưu tính mọi việc, anh ta giăng lưới chỉ chờ cô nhảy xuống.

“Hiên Viên Diêu. . . . . .” Giọng nói có vài phần vỡ vụn, từng trận lại từng trận lạnh lẽo. Cô đột nhiên hiểu được, người đàn ông trước mắt này, rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ.

“Tính kiên nhẫn của tôi tốt lắm.” Hiên Viên Diêu cảm giác được sự run rẩy của cô, cánh tay càng ôm chặt, giọng nói mềm mại du dương: “Tôi có thể chờ em đồng ý. Nhưng nó thì chưa chắc có thể chờ được.”

Cứng ngắc quay đầu đi, phía sau là cô bé kia, vẻ mặt tái nhợt, đôi mắt sớm sưng lên vì khóc, đi vào nhìn thấy vũng máu kia, một chút âm thanh cũng không phát ra. Ngơ ngác đứng ở đó, hai mắt mờ mịt mà trống rỗng. Đối với mọi thứ xung quanh, đều ngoảnh mặt làm ngơ.

Hiên Viên Diêu đến gần Tả Phán Tình, giọng nói mang theo vài tia tà khí: “Ở Mỹ có đám người giới thượng lưu, đặc biệt thích chơi loại non nớt này. Điều kiện như nó, đêm đầu tiên, ít nhất có thể bán đấu giá đến hơn một trăm vạn USD. Em nói xem, nếu tiếp qua một tháng nữa, đem nó đặt trong phòng đấu giá. Việc đó sẽ thú vị như thế nào?”

“Câm miệng.” Tả Phán Tình nghe không nổi nữa, Hiên Viên Diêu nhất định là cố ý. Cô biết, nhưng nhìn thấy vẻ trống rỗng và tuyệt vọng trong mắt cô bé kia, cô không thể tưởng tượng nổi, một cái cô bé lại vừa mới chứng kiến nỗi đâu mất đi cả cha lẫn mẹ. Rồi lập tức phải đến nơi đó, làm đồ chơi cho kẻ có tiền. Đây là chuyện tàn nhẫn cỡ nào chứ?

“Hiên Viên Diêu, mục đích của anh không phải là tôi sao? Anh thả cô bé đi.”

“Được.” Hiên Viên Diêu gật đầu: “Rất thẳng thắn. Tôi thích em ở điểm ấy.”

Phất phất tay, có người mang cô bé đó rời đi. Tả Phán Tình quýnh lên, túm lấy áo Hiên Viên Diêu: “Anh, anh muốn đổi ý?”

“Sao lại như thế?” Hiên Viên Diêu nắm tay cô, nhìn đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, đặt ở bên môi khẽ hôn một cái.

“Nó vốn ở ký túc xá của trường. Tôi sẽ cho người đưa nó về đó. Em yên tâm, tôi đã đáp ứng với em, sẽ không làm thương tổn nó.”

Tả Phán Tình nhẹ nhàng thở ra, cảm giác sức lực của toàn thân đều mất hết. Thân thể như nhũn ra, dĩ nhiên cũng không có sức đứng lên.

Lúc này Hiên Viên Diêu ôm lấy cô, rời khỏi phòng ăn đi lên lầu. Cả người Tả Phán Tình bắt đầu cứng ngắc, run rẩy.

“Hiên Viên Diêu, anh không được đụng vào tôi.” Đáp ứng là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, cô không có cách nào chấp nhận Hiên Viên Diêu được. Tuyệt đối không có khả năng.

Cảm giác được sự sợ hãi và kháng cự của cô, Hiên Viên Diêu cũng không nói gì. Trực tiếp đi lên lầu ba, phòng anh ta.

Đặt Tả Phán Tình lên giường, nhìn thấy sự e ngại trong mắt cô, Hiên Viên Diêu ngồi xuống bên giường: “Yên tâm, tôi sẽ không chạm vào em. Tôi nói cho em một tháng. Tả Phán Tình, tôi có lòng tin với bản thân mình, một tháng sau, nhất định em sẽ yêu tôi.”

Trong lòng Tả Phán Tình thật sự nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy trên mặt Hiên Viên Diêu có sự chắc chắc: “Hiên Viên Diêu, nếu một tháng sau tôi không yêu anh thì sao.”

Hẳn là anh ta sẽ thả cô đi chứ?

“Em nhất định sẽ yêu tôi.” Hiên Viên Diêu, thiếu chủ trẻ nhất của Long đường, sẽ không nhận một đáp án cự tuyệt.

Tả Phán Tình nhắm hai mắt lại, vừa mới trải qua một buổi trưa hỗn loạn, cô cảm thấy mệt, thật là mệt chết đi được.

“Ngủ một chút đi.” Hiên Viên Diêu nhìn thấy cô mệt mỏi, cũng không ép cô: “Em có thời gian một tháng ở trong này. Tôi có thể chờ em.”

Không nhìn mặt anh ta, kéo cao chăn lên trên người, mọi suy nghĩ trong đầu đều là Cố Học Văn.

Cố Học Văn, làm sao bây giờ? Hiện giờ em hình như đã tự đẩy mình vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm. Anh đang ở đâu? Em rất nhớ anh, anh có biết không?

Càng nghĩ càng phiền, càng nghĩ càng hoảng.

Tuy rằng hiện tại Hiên Viên Diêu đáp ứng sẽ không chạm vào cô, nhưng ai mà biết sau này sẽ thế nào?

Cô phải làm như thế nào mới có thể khiến Hiên Viên Diêu thả cô đây? Làm thế nào anh ta hết hy vọng với cô từ nay về sau không dây dưa nữa?

Tâm phiền ý loạn, nhất là ánh mắt của Hiên Viên Diêu vẫn dán trên người cô, dù cách một tầng chăn, cũng cảm giác được. Trong lòng dâng lên một tia tuyệt vọng.

Điều duy nhất có thể nghĩ đến chính là Cố Học Văn.

Học Văn, lần này em gặp phiền toái lớn rồi. . . . . .

Hiên Viên Diêu nhìn thấy Tả Phán Tình vẫn nhíu mày, đến cuối cùng mới nặng nề ngủ đi, khóe môi cong lên vài phần đắc ý, vươn tay vuốt ve hai gò má trắng nõn nhẵn nhụi, xúc cảm như tơ như lụa kia làm anh ta có vài phần lưu luyến.

Anh ta cũng không phải thánh nhân, đối Tả Phán Tình tất nhiên cũng sẽ có khát vọng. Nhưng anh ta không có thói quen ép buộc phụ nữ. Anh ta có thể chờ, chờ đến một ngày nào đó Tả Phán Tình tự nguyện.

Trong lòng quyết định, anh ta đứng dậy, rời khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa, Thang Á Nam liền đứng ở cửa chờ anh ta.

“Người đâu?” Hiên Viên Diêu nhìn Thang Á Nam

“Đưa về rồi.” Sắc mặt Thang Á Nam bình tĩnh không gợn sóng, híp lại đôi mắt, nhìn không ra đến lúc này anh ta suy nghĩ cái gì.

“Đem hai người nhà lão Lý đi chôn đi.” Hiên Viên Diêu thản nhiên nói: “Cũng đã cống hiến cho Hiên Viên gia không ít sức lực rồi.”

“Thiếu gia.” Thang Á Nam nhìn xung quanh, vẻ mặt có phần ngưng trọng: “Tả Phán Tình. . . . . .”

“Sao? Sợ khó nói với Trịnh Thất Muội à?” Vẻ mặt Hiên Viên Diêu mang theo vài phần trào phúng.

Thang Á Nam trầm mặc, Hiên Viên Diêu ‘hừ’ lạnh một tiếng, thản nhiên nhìn sự khó xử trong mắt anh ta: “Á Nam, một người phụ nữ cũng không nắm bắt được, anh còn xứng gọi là Thang thiếu sao?”

Hiên Viên Diêu cũng không nhìn anh ta, lướt qua anh ta trực tiếp rời đi. Thang Á Nam nhìn cửa phòng đang đóng chặt, đôi mày đang nhăn lại có thêm vài phần ngưng trọng.

Tả Phán Tình ngủ cũng không an ổn. Thời gian ngủ cùng lắm cũng chỉ hai giờ. Lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã chiếu sáng, thời tiết bắt đầu khôi phục sự sáng sủa.

Tuyết đọng ngoài ban công cũng bắt đầu tan. Tâm tình của cô lại chỉ toàn lo lắng.

“Tỉnh rồi à?” Một giọng nói thản nhiên vang lên, là Hiên Viên Diêu, anh ta dựa vào cạnh cửa, đôi chân thon dài tao nhã bước từng bước về phía cô.

“Vừa lúc tôi muốn gọi em ăn cơm.”

“Cám ơn.” Tả Phán Tình muốn đứng dậy, cánh tay bị Hiên Viên Diêu giữ chặt, đôi mắt hẹp dài của anh ta mang theo vài phần bỡn cợt, nhìn chằm chằm của khuôn mặt cô, đến gần cô, khóe môi giơ lên.

“Lời cám ơn của em thực không thành ý.”

“Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình có phần khẩn trương: “Anh buông ra.”

“Được.” Hiên Viên Diêu gật đầu: “Hôn tôi một cái, tôi sẽ buông em ra.”

“Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình suốt ruột: “Anh đã đồng ý sẽ không ép buộc tôi.”

“Đúng vậy.” Hiên Viên Diêu gật đầu: “Tôi đã đồng ý với em, tôi sẽ không ép em, nhưng ít nhất em cũng phải thưởng cho tôi chứ? Thưởng cho tôi vì không miễn cưỡng em, không phải sao?”

“Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình thực khó xử, nhìn vẻ mặt Hiên Viên Diêu: “Anh đừng như vậy.”

“Hôn tôi một cái, tôi sẽ bỏ tay ra, bằng không, tôi có thể ở chỗ này mà muốn em đó.”

Hiên Viên Diêu mở miệng cười. Đôi môi tràn đầy nghiền ngẫm. Tả Phán Tình trong lòng đầy oán hận, khi đang định cho anh ta một bạt tai, thì trong phòng vang lên một giọng nói.

“Vậy anh có thể thử một chút, xem cây súng trên tay tôi có thể bắn vào đầu anh hay không.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện