Cô Dâu Của Bác Sĩ
Chương 9: Em có thể gật đầu
“Thủy Y, bà nội con nói không sai!”, lại có giọng nói truyền tới, một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào, vẻ ngoài của ông trông có phần rất giống Phương Thủy Y.
“Chú ba, chú quay về rồi sao?”
“Anh ba!”
Mọi người đều cất tiếng chào hỏi, người đến chắc chắn là bố ruột của Phương Thủy Y, con thứ ba của nhà họ Phương, Phương Thiên Bàng.
Phương Thiên Bàng gật đầu rồi đi đến trước mặt con gái mình và nói: “Thủy Y, đến nước này rồi mà con còn lưu luyến gì cậu ta nữa? Nhà họ Phương nuôi cậu ta ba năm, giờ cậu ta báo đáp cũng là điều đương nhiên thôi”.
Phương Thiên Bàng vô cùng không hài lòng về người con rể này của mình. Danh tiếng của ông ta bị tụt dốc không phanh và bị đưa ra nước ngoài cũng một phần do Trương Trần.
Khi ấy, bởi vì Phương Thủy Y và Triệu Ngọc Sinh thân thiết với nhau, ông ta như thuyền lên theo nước, nhưng khi nước rút, chiếc thuyền của ông ta cũng bị mắc cạn. Trương Thiên Bàng cho rằng mọi nguyên nhân đều bắt nguồn từ thằng con rể bất tài vô dụng này của mình.
“Thủy Y, bố nghe nói là cậu chủ Triệu quay về rồi, đợi xong xuôi mọi việc, con thoát khỏi tên vô dụng kia! Lúc đó, tiền đồ của con sẽ lại xán lạn như cũ thôi!”, Phương Thiên Bàng ăn nói rành mạch. Lần này ông ta trở lại cũng là vì Triệu Ngọc Sinh.
Khuôn mặt bà cụ Phương vốn bình thản nhưng khi vừa nghe thấy câu nói này thì hai mắt bỗng mở to, sau đó thở dài một hơi và nói:
“Quay về thì sao chứ, đã quá muộn rồi!”
“Mẹ, không muộn! Con nghe nói, Triệu Ngọc Sinh của nhà họ Triệu vẫn luôn nhắc mãi đến Thủy Y. Lần này cậu ấy trở về từ nước ngoài là vì không buông bỏ được Thủy Y. Hôm qua, con còn nói chuyện điện thoại với cậu ấy nữa!”
“Cái gì, thật vậy sao?”, cuối cùng trên mặt bà cụ Phương cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Có câu nói gì nhỉ, ánh sáng cuối đường hầm.
Bà cụ Phương cảm thấy câu nói ấy quá thích hợp với nhà họ Phương. Giải quyết được rắc rối với nhà họ Tôn, tiện thể đá Trương Trần ra khỏi cửa, sau đó ôm lấy gốc cây to Triệu Ngọc Sinh, đây rõ ràng là một chuyện vui lớn.
Không chỉ bà cụ Phương, khi nghe thấy Phương Thiên Bàng nói vậy, những người khác cũng để lộ ra nụ cười, tất cả đều nhìn hai bố con bọn họ bằng ánh mắt khác hẳn.
“Thủy Y, đợi Trương Trần quay lại, đích thân bà nội sẽ đưa hai đứa đi làm thủ tục ly hôn!”, trong lúc vui mừng, bà cụ Phương quyết định ngay. Đây cũng là lần đầu tiên bà ta chẳng hề do dự mà nói thẳng mặt Trương Trần.
Trương Trần đã trở thành người bị bỏ rơi, nếu như anh có thể sống sót trở về từ nhà họ Tôn thì coi như là mạng lớn, còn nếu như Trương Trần chết ra đó, vậy đến thủ tục ly hôn cũng xong luôn rồi.
“Con, con....”, đầu óc Phương Thủy Y hỗn loạn, bây giờ cô không biết mình nên nói cái gì, nhưng cứ ly hôn như vậy, cô cảm thấy trong lòng có gì đó không thoải mái.
“Nhưng trước khi ông nội mất, ông nói không cho con ly hôn với Trương Trần, con phải giữ lời hứa, anh ấy là chồng của con!”, Phương Thủy Y loay hoay một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nói.
“Không sao, ông cháu biết rồi cũng sẽ không phản đối đâu. Khi ấy, ông ấy không nhìn ra được bộ mặt thật của Trương Trần. Chúng ta đều là vì nhà họ Phương, ông ấy sẽ hiểu thôi”.
“Mẹ nói đúng. Y Y à, con thực sự thích Trương Trần sao? Ly hôn là chuyện sớm muộn thôi, làm sớm, bớt lo sớm!”
“...”
Cảm xúc trong lòng Phương Thủy Y vô cùng phức tạp, “Y Y”, ba năm rồi cô mới nghe thấy cái tên này.
Khi nghe được những điều này, cô thấy đám người này quả rất thực dụng, mở miệng khép miệng đều là vì nhà họ Phương, nhưng chưa bao giờ nghĩ cho cô.
“Thích?”, Phương Thủy Y nhìn người đàn ông đang đứng yên lặng ở ngoài cửa. Ba năm qua, cô chẳng ưa thích Trương Trần ở điểm nào. Trong căn biệt thự nhỏ, cô còn không cho phép Trương Trần bước vào phòng của mình nữa.
“Chỉ cần em muốn, lúc nào anh cũng có thể ly hôn với em!”, cuối cùng, người đàn ông yên tĩnh đứng ở ngoài cửa cũng lên tiếng. Trước đây, anh không có lựa chọn, buộc phải giả vờ là tên vô dụng bất tài, nhẫn nhịn sự sỉ nhục của người khác, nhưng kể từ lúc trở về từ thủ đô, anh đã hạ quyết tâm thay đổi mọi thứ rồi.
Hơn nữa.
Quan trọng hơn cả là Trương Trần hiểu Phương Thủy Y hơn bất cứ ai. Khoảng thời gian ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, e là chuyện mà Phương Thủy Y nghĩ đến nhiều nhất không phải công việc mà chính là ly hôn với anh.
Chỉ có điều, cô còn vướng mắc lời trăn trối của ông cụ Phương mà thôi.
“Yo, cuối cùng em rể cũng tỉnh ngộ rồi. Không đúng, cũng chẳng phải là em rể nữa mà là Trương Trần!”, Phương Hải Cương cười cợt nói, những người khác cũng nhìn phụ họa theo.
Phương Thủy Y có thể ly hôn với Trương Trần, đây là chuyện vui lớn mà người nhà họ Phương muốn thấy.
Ngay lúc này, Trương Trần như cảm nhận được điều gì đó, vội vã lùi về phía sau hai bước. Khi anh vừa dừng bước, một tiếng động nặng nề vang lên.
Rầm!
Lúc này, cánh cửa gỗ màu đỏ ở đại sảnh nhà họ Phương bị đập tung ra, trong phút chốc, hai mươi người đàn ông mặc đồng phục xông vào nhà, trong đó có một người đàn ông trung niên dẫn đầu, khuôn mặt ông ta lạnh lùng, ánh mắt nhìn một lượt tất cả mọi người ở trong đại sảnh.
“Mấy người là ai, tự ý xông vào nhà người khác là phạm pháp đó!”, bà cụ Phương nhìn thấy đám người bừng bừng khí thế này, vội gắt lên hỏi.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu không trả lời câu hỏi của bà cụ Phương, ông ta lạnh lùng nói: “Nhà họ Tôn tới để đưa người đi, ai là Trương Trần thì tự đứng ra!”
“Cậu ta, chính là cậu ta!”, Phương Hải Cương sợ đến giật mình, vừa nghe thấy đối phương xưng tên, hắn vội vã nói: “Chúng tôi đang định đưa cậu ta qua đó!”
“Cậu đi theo chúng tôi hay chúng tôi đưa cậu đi?”, người đàn ông già dặn hỏi Trương Trần.
Trương Trần nhíu chặt mày, sau đó lại giãn ra, dù sao anh cũng cần đến nhà họ Tôn, bọn họ tới vừa đúng lúc.
“Đi thôi!”, Trương Trần bình tĩnh nói, sau đó cất bước đi ra khỏi đại sảnh. Người đàn ông già dặn liếc nhìn Trương Trần, có chút ngạc nhiên, cô cả trong nhà bảo bọn họ dẫn một người trẻ tuổi về mà người này lại bình tĩnh và ung dung đến vậy.
“Vương Diễm, con cũng đi cùng đi!”, bà cụ vội vã chạy bước nhỏ tới, nói khẽ vào tai Vương Diễm.
“Mẹ, con là người phụ nữ có chồng, con...”, Vương Diễm sợ hãi, sao bà ta dám đi đến một nơi như nhà họ Tôn chứ.
“Con không đi thì ai đi? Nhà người ta đang giam chồng con, nếu lúc đó Trương Trần có nói năng gì linh tinh, gây nên rắc rối không đáng có, con cho rằng mình sẽ sống ổn sao?”
Vương Diễm bất lực, đành cắn răng vội vã chạy theo, ngoài ra Phương Thủy Y cũng đi cùng.
“Yo, nhà họ Phương trọng tình trọng nghĩa thật đấy!”, người đàn ông trung niên không biết tình hình của nhà họ Phương, trông thấy có hai người phụ nữ đi theo còn tưởng rằng bọn họ lo lắng cho Trương Trần.
Trương Trần liếc Vương Diễm một cái sau đó nhìn về phía Phương Thủy Y, bình thản nói: “Em đi theo làm cái gì?”
“Tôi, tôi là vợ anh...”, Phương Thủy Y ngẩng đầu nhìn Trương Trần và nói.
“Hơ hơ, vừa nãy em hoàn toàn có thể gật đầu, anh sẽ không nói gì đâu. Ngoài ra, đây cũng coi như anh trả công chăm sóc cho nhà họ Phương trong suốt ba năm qua”.
“Chuyện này để sau hẵng nói!”, Phương Thủy Y vội vã cúi đầu, cảm xúc trong lòng hỗn loạn.
Suốt dọc đường thong thả, người đàn ông già dặn chẳng làm khó Trương Trần. Dù sao nhiệm vụ của ông ta là dẫn người về chứ không phải đánh người.
Không lâu sau, mọi người đã tới biệt thự riêng của nhà họ Tôn. Ba người Trương Trần bị nhốt vào một căn phòng.
Trương Trần quan sát một lúc, căn phòng này được xây dựng bằng xi măng cốt thép, cũng có nghĩa ngay từ ban đầu, mục đích tạo ra căn phòng này là để nhốt người. Xem ra, nhà họ Tôn đúng là giống như trong lời đồn, không chỉ đơn giản là làm ăn buôn bán thông thường.
“Này, ông nhốt chúng tôi lại làm gì? Chúng tôi đến đây là để cứu ông cụ Tôn đó, chuyện này không liên quan gì tới chồng tôi, đều là do tên bất tài này!”, Vương Diễm sợ đến mức vội vã hét lên. Vốn dĩ bà ta không dám tới đây, ai mà biết vừa đến nơi đã nhốt thẳng cẳng bà ta lại.
“Ha ha, bà muốn chết sao?”, người đàn ông già dặn liếc nhìn Vương Diễm. Thấy thế, bà ta sợ hãi, vội vã bịt chặt lấy miệng, không dám ho he câu nào nữa.
Ring ring ring!
Cửa phòng vừa đóng lại, chuông điện thoại của Trương Trần bỗng vang lên.
“Anh Vương!”
“Chú em Trương, cậu đang ở đâu thế? Có chuyện cần tìm cậu giúp đỡ đây, rất gấp. Cậu có thể qua đây một chuyến không? Tôi cử người đi đón cậu”, giọng nói của Vương Hiển Chi phát ra từ điện thoại
Trương Trần ngước nhìn bức tường bê tông cốt thép, thế này thì đón bằng niềm tin, sợ là chỉ có tên lửa mới làm nổ tung được chỗ này thôi, huống hồ ở đây còn rối thành một mớ bòng bong, anh sao có thể thoát thân được.
Suy nghĩ một hồi, Trương Trần lắc đâu: “Ông anh Vương, em đang gặp phải chút chuyện, sợ là không đến ngay được. Đến lúc ấy, em xem xét tình hình rồi gọi điện báo lại cho anh”.
Vương Hiển Chi nhìn ông cụ Tôn đang nằm trên gường bệnh, cắn răng gật đầu. Với trình độ của mình, ông ấy có thể tạm thời giữ lại được mạng sống cho ông cụ.
“Vậy được, hai tiếng nữa anh gọi lại cho cậu, nếu cậu có chuyện gì không giải quyết được thì cứ nói với anh. Anh đây tuy không giỏi giang cho lắm nhưng quen biết khá nhiều”.
“Vậy cứ thế đi!’, nói thêm một câu, Trương Trần cúp máy.
...
Hai nam một nữ là Tôn Mỹ Lâm, Triệu Ngọc Sinh và con trai của ông cụ Tôn, Tôn Khuê Minh đang ngồi trong chiếc chòi ở phía sau căn biệt thự riêng của nhà họ Tôn.
“Ngọc Sinh, lần này thực cảm ơn cháu rất nhiều!”, Tôn Khuê Minh cười nói.
“Bác trai, bác nói gì thế, cuối cùng, chẳng phải là bác Vương gọi người tới sao, chuyện này không liên quan nhiều tới cháu!”, Triệu Ngọc Sinh mỉm cười khước từ.
“Ha ha, nếu không phải cháu mời ông Vương tới, sợ là không có chuyện sau đó nữa”.
“Chỉ là việc nhỏ thôi, có điều chuyện kia vẫn phải làm phiền bác trai. Tên Trương Trần đúng là chán sống rồi”, Triệu Ngọc Sinh cười đắc ý, Tôn Khuê Minh gật đầu.
He he, Phương Thủy Y, em yêu, em sắp là của anh rồi. Trương Trần à Trương Trần, người phụ nữ mà mày không động tới suốt ba năm thì cứ để tao giúp mày xử lý đi. Hắn ta thầm cười nham nhiểm trong bụng. Triệu Ngọc Sinh vội vã rót cho Tôn Khuê Minh một chén trà.
Tôn Khuê Minh vừa định bưng chén trà lên uống, người đàn ông già dặn bỗng bước nhanh tới, khi nhìn thấy Tôn Khuê Minh, trên mặt ông ta có chút ngạc nhiên.
Phải biết là nhà họ Tôn gia thế khủng, sản nghiệp lớn, ba người con trai của ông cụ Tôn ai việc người nấy, nhất là sau khi ông cụ Tôn đổ bệnh, mặc dù bọn họ lo lắng nhưng vẫn buộc phải nắm vững đại cục. Điều này cũng do chính ông cụ Tôn căn dặn.
“Ông chủ, cô chủ, tôi đã dẫn người về rồi”, người đàn ông già thông báo một tiếng rồi rời đi.
“Vậy chúng ta đi thôi!”, Tôn Khuê Minh cười nói: “Mỹ Lâm, con đi xem ông nội đi, hỏi xem bạn của ông Vương bao giờ tới được, có cần chúng ta cử người đi đón không, nhớ là tỏ thái độ lịch sự một chút”.
“Con biết rồi!”, Tôn Mỹ Lâm lè lưỡi, đi về phía đại sảnh, còn Tôn Khuê Minh đi về phía phòng giam.
“Ha ha, trò hay bắt đầu rồi!”, Triệu Ngọc Sinh đặt cốc trà xuống, cười nói.
“Chú ba, chú quay về rồi sao?”
“Anh ba!”
Mọi người đều cất tiếng chào hỏi, người đến chắc chắn là bố ruột của Phương Thủy Y, con thứ ba của nhà họ Phương, Phương Thiên Bàng.
Phương Thiên Bàng gật đầu rồi đi đến trước mặt con gái mình và nói: “Thủy Y, đến nước này rồi mà con còn lưu luyến gì cậu ta nữa? Nhà họ Phương nuôi cậu ta ba năm, giờ cậu ta báo đáp cũng là điều đương nhiên thôi”.
Phương Thiên Bàng vô cùng không hài lòng về người con rể này của mình. Danh tiếng của ông ta bị tụt dốc không phanh và bị đưa ra nước ngoài cũng một phần do Trương Trần.
Khi ấy, bởi vì Phương Thủy Y và Triệu Ngọc Sinh thân thiết với nhau, ông ta như thuyền lên theo nước, nhưng khi nước rút, chiếc thuyền của ông ta cũng bị mắc cạn. Trương Thiên Bàng cho rằng mọi nguyên nhân đều bắt nguồn từ thằng con rể bất tài vô dụng này của mình.
“Thủy Y, bố nghe nói là cậu chủ Triệu quay về rồi, đợi xong xuôi mọi việc, con thoát khỏi tên vô dụng kia! Lúc đó, tiền đồ của con sẽ lại xán lạn như cũ thôi!”, Phương Thiên Bàng ăn nói rành mạch. Lần này ông ta trở lại cũng là vì Triệu Ngọc Sinh.
Khuôn mặt bà cụ Phương vốn bình thản nhưng khi vừa nghe thấy câu nói này thì hai mắt bỗng mở to, sau đó thở dài một hơi và nói:
“Quay về thì sao chứ, đã quá muộn rồi!”
“Mẹ, không muộn! Con nghe nói, Triệu Ngọc Sinh của nhà họ Triệu vẫn luôn nhắc mãi đến Thủy Y. Lần này cậu ấy trở về từ nước ngoài là vì không buông bỏ được Thủy Y. Hôm qua, con còn nói chuyện điện thoại với cậu ấy nữa!”
“Cái gì, thật vậy sao?”, cuối cùng trên mặt bà cụ Phương cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Có câu nói gì nhỉ, ánh sáng cuối đường hầm.
Bà cụ Phương cảm thấy câu nói ấy quá thích hợp với nhà họ Phương. Giải quyết được rắc rối với nhà họ Tôn, tiện thể đá Trương Trần ra khỏi cửa, sau đó ôm lấy gốc cây to Triệu Ngọc Sinh, đây rõ ràng là một chuyện vui lớn.
Không chỉ bà cụ Phương, khi nghe thấy Phương Thiên Bàng nói vậy, những người khác cũng để lộ ra nụ cười, tất cả đều nhìn hai bố con bọn họ bằng ánh mắt khác hẳn.
“Thủy Y, đợi Trương Trần quay lại, đích thân bà nội sẽ đưa hai đứa đi làm thủ tục ly hôn!”, trong lúc vui mừng, bà cụ Phương quyết định ngay. Đây cũng là lần đầu tiên bà ta chẳng hề do dự mà nói thẳng mặt Trương Trần.
Trương Trần đã trở thành người bị bỏ rơi, nếu như anh có thể sống sót trở về từ nhà họ Tôn thì coi như là mạng lớn, còn nếu như Trương Trần chết ra đó, vậy đến thủ tục ly hôn cũng xong luôn rồi.
“Con, con....”, đầu óc Phương Thủy Y hỗn loạn, bây giờ cô không biết mình nên nói cái gì, nhưng cứ ly hôn như vậy, cô cảm thấy trong lòng có gì đó không thoải mái.
“Nhưng trước khi ông nội mất, ông nói không cho con ly hôn với Trương Trần, con phải giữ lời hứa, anh ấy là chồng của con!”, Phương Thủy Y loay hoay một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nói.
“Không sao, ông cháu biết rồi cũng sẽ không phản đối đâu. Khi ấy, ông ấy không nhìn ra được bộ mặt thật của Trương Trần. Chúng ta đều là vì nhà họ Phương, ông ấy sẽ hiểu thôi”.
“Mẹ nói đúng. Y Y à, con thực sự thích Trương Trần sao? Ly hôn là chuyện sớm muộn thôi, làm sớm, bớt lo sớm!”
“...”
Cảm xúc trong lòng Phương Thủy Y vô cùng phức tạp, “Y Y”, ba năm rồi cô mới nghe thấy cái tên này.
Khi nghe được những điều này, cô thấy đám người này quả rất thực dụng, mở miệng khép miệng đều là vì nhà họ Phương, nhưng chưa bao giờ nghĩ cho cô.
“Thích?”, Phương Thủy Y nhìn người đàn ông đang đứng yên lặng ở ngoài cửa. Ba năm qua, cô chẳng ưa thích Trương Trần ở điểm nào. Trong căn biệt thự nhỏ, cô còn không cho phép Trương Trần bước vào phòng của mình nữa.
“Chỉ cần em muốn, lúc nào anh cũng có thể ly hôn với em!”, cuối cùng, người đàn ông yên tĩnh đứng ở ngoài cửa cũng lên tiếng. Trước đây, anh không có lựa chọn, buộc phải giả vờ là tên vô dụng bất tài, nhẫn nhịn sự sỉ nhục của người khác, nhưng kể từ lúc trở về từ thủ đô, anh đã hạ quyết tâm thay đổi mọi thứ rồi.
Hơn nữa.
Quan trọng hơn cả là Trương Trần hiểu Phương Thủy Y hơn bất cứ ai. Khoảng thời gian ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, e là chuyện mà Phương Thủy Y nghĩ đến nhiều nhất không phải công việc mà chính là ly hôn với anh.
Chỉ có điều, cô còn vướng mắc lời trăn trối của ông cụ Phương mà thôi.
“Yo, cuối cùng em rể cũng tỉnh ngộ rồi. Không đúng, cũng chẳng phải là em rể nữa mà là Trương Trần!”, Phương Hải Cương cười cợt nói, những người khác cũng nhìn phụ họa theo.
Phương Thủy Y có thể ly hôn với Trương Trần, đây là chuyện vui lớn mà người nhà họ Phương muốn thấy.
Ngay lúc này, Trương Trần như cảm nhận được điều gì đó, vội vã lùi về phía sau hai bước. Khi anh vừa dừng bước, một tiếng động nặng nề vang lên.
Rầm!
Lúc này, cánh cửa gỗ màu đỏ ở đại sảnh nhà họ Phương bị đập tung ra, trong phút chốc, hai mươi người đàn ông mặc đồng phục xông vào nhà, trong đó có một người đàn ông trung niên dẫn đầu, khuôn mặt ông ta lạnh lùng, ánh mắt nhìn một lượt tất cả mọi người ở trong đại sảnh.
“Mấy người là ai, tự ý xông vào nhà người khác là phạm pháp đó!”, bà cụ Phương nhìn thấy đám người bừng bừng khí thế này, vội gắt lên hỏi.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu không trả lời câu hỏi của bà cụ Phương, ông ta lạnh lùng nói: “Nhà họ Tôn tới để đưa người đi, ai là Trương Trần thì tự đứng ra!”
“Cậu ta, chính là cậu ta!”, Phương Hải Cương sợ đến giật mình, vừa nghe thấy đối phương xưng tên, hắn vội vã nói: “Chúng tôi đang định đưa cậu ta qua đó!”
“Cậu đi theo chúng tôi hay chúng tôi đưa cậu đi?”, người đàn ông già dặn hỏi Trương Trần.
Trương Trần nhíu chặt mày, sau đó lại giãn ra, dù sao anh cũng cần đến nhà họ Tôn, bọn họ tới vừa đúng lúc.
“Đi thôi!”, Trương Trần bình tĩnh nói, sau đó cất bước đi ra khỏi đại sảnh. Người đàn ông già dặn liếc nhìn Trương Trần, có chút ngạc nhiên, cô cả trong nhà bảo bọn họ dẫn một người trẻ tuổi về mà người này lại bình tĩnh và ung dung đến vậy.
“Vương Diễm, con cũng đi cùng đi!”, bà cụ vội vã chạy bước nhỏ tới, nói khẽ vào tai Vương Diễm.
“Mẹ, con là người phụ nữ có chồng, con...”, Vương Diễm sợ hãi, sao bà ta dám đi đến một nơi như nhà họ Tôn chứ.
“Con không đi thì ai đi? Nhà người ta đang giam chồng con, nếu lúc đó Trương Trần có nói năng gì linh tinh, gây nên rắc rối không đáng có, con cho rằng mình sẽ sống ổn sao?”
Vương Diễm bất lực, đành cắn răng vội vã chạy theo, ngoài ra Phương Thủy Y cũng đi cùng.
“Yo, nhà họ Phương trọng tình trọng nghĩa thật đấy!”, người đàn ông trung niên không biết tình hình của nhà họ Phương, trông thấy có hai người phụ nữ đi theo còn tưởng rằng bọn họ lo lắng cho Trương Trần.
Trương Trần liếc Vương Diễm một cái sau đó nhìn về phía Phương Thủy Y, bình thản nói: “Em đi theo làm cái gì?”
“Tôi, tôi là vợ anh...”, Phương Thủy Y ngẩng đầu nhìn Trương Trần và nói.
“Hơ hơ, vừa nãy em hoàn toàn có thể gật đầu, anh sẽ không nói gì đâu. Ngoài ra, đây cũng coi như anh trả công chăm sóc cho nhà họ Phương trong suốt ba năm qua”.
“Chuyện này để sau hẵng nói!”, Phương Thủy Y vội vã cúi đầu, cảm xúc trong lòng hỗn loạn.
Suốt dọc đường thong thả, người đàn ông già dặn chẳng làm khó Trương Trần. Dù sao nhiệm vụ của ông ta là dẫn người về chứ không phải đánh người.
Không lâu sau, mọi người đã tới biệt thự riêng của nhà họ Tôn. Ba người Trương Trần bị nhốt vào một căn phòng.
Trương Trần quan sát một lúc, căn phòng này được xây dựng bằng xi măng cốt thép, cũng có nghĩa ngay từ ban đầu, mục đích tạo ra căn phòng này là để nhốt người. Xem ra, nhà họ Tôn đúng là giống như trong lời đồn, không chỉ đơn giản là làm ăn buôn bán thông thường.
“Này, ông nhốt chúng tôi lại làm gì? Chúng tôi đến đây là để cứu ông cụ Tôn đó, chuyện này không liên quan gì tới chồng tôi, đều là do tên bất tài này!”, Vương Diễm sợ đến mức vội vã hét lên. Vốn dĩ bà ta không dám tới đây, ai mà biết vừa đến nơi đã nhốt thẳng cẳng bà ta lại.
“Ha ha, bà muốn chết sao?”, người đàn ông già dặn liếc nhìn Vương Diễm. Thấy thế, bà ta sợ hãi, vội vã bịt chặt lấy miệng, không dám ho he câu nào nữa.
Ring ring ring!
Cửa phòng vừa đóng lại, chuông điện thoại của Trương Trần bỗng vang lên.
“Anh Vương!”
“Chú em Trương, cậu đang ở đâu thế? Có chuyện cần tìm cậu giúp đỡ đây, rất gấp. Cậu có thể qua đây một chuyến không? Tôi cử người đi đón cậu”, giọng nói của Vương Hiển Chi phát ra từ điện thoại
Trương Trần ngước nhìn bức tường bê tông cốt thép, thế này thì đón bằng niềm tin, sợ là chỉ có tên lửa mới làm nổ tung được chỗ này thôi, huống hồ ở đây còn rối thành một mớ bòng bong, anh sao có thể thoát thân được.
Suy nghĩ một hồi, Trương Trần lắc đâu: “Ông anh Vương, em đang gặp phải chút chuyện, sợ là không đến ngay được. Đến lúc ấy, em xem xét tình hình rồi gọi điện báo lại cho anh”.
Vương Hiển Chi nhìn ông cụ Tôn đang nằm trên gường bệnh, cắn răng gật đầu. Với trình độ của mình, ông ấy có thể tạm thời giữ lại được mạng sống cho ông cụ.
“Vậy được, hai tiếng nữa anh gọi lại cho cậu, nếu cậu có chuyện gì không giải quyết được thì cứ nói với anh. Anh đây tuy không giỏi giang cho lắm nhưng quen biết khá nhiều”.
“Vậy cứ thế đi!’, nói thêm một câu, Trương Trần cúp máy.
...
Hai nam một nữ là Tôn Mỹ Lâm, Triệu Ngọc Sinh và con trai của ông cụ Tôn, Tôn Khuê Minh đang ngồi trong chiếc chòi ở phía sau căn biệt thự riêng của nhà họ Tôn.
“Ngọc Sinh, lần này thực cảm ơn cháu rất nhiều!”, Tôn Khuê Minh cười nói.
“Bác trai, bác nói gì thế, cuối cùng, chẳng phải là bác Vương gọi người tới sao, chuyện này không liên quan nhiều tới cháu!”, Triệu Ngọc Sinh mỉm cười khước từ.
“Ha ha, nếu không phải cháu mời ông Vương tới, sợ là không có chuyện sau đó nữa”.
“Chỉ là việc nhỏ thôi, có điều chuyện kia vẫn phải làm phiền bác trai. Tên Trương Trần đúng là chán sống rồi”, Triệu Ngọc Sinh cười đắc ý, Tôn Khuê Minh gật đầu.
He he, Phương Thủy Y, em yêu, em sắp là của anh rồi. Trương Trần à Trương Trần, người phụ nữ mà mày không động tới suốt ba năm thì cứ để tao giúp mày xử lý đi. Hắn ta thầm cười nham nhiểm trong bụng. Triệu Ngọc Sinh vội vã rót cho Tôn Khuê Minh một chén trà.
Tôn Khuê Minh vừa định bưng chén trà lên uống, người đàn ông già dặn bỗng bước nhanh tới, khi nhìn thấy Tôn Khuê Minh, trên mặt ông ta có chút ngạc nhiên.
Phải biết là nhà họ Tôn gia thế khủng, sản nghiệp lớn, ba người con trai của ông cụ Tôn ai việc người nấy, nhất là sau khi ông cụ Tôn đổ bệnh, mặc dù bọn họ lo lắng nhưng vẫn buộc phải nắm vững đại cục. Điều này cũng do chính ông cụ Tôn căn dặn.
“Ông chủ, cô chủ, tôi đã dẫn người về rồi”, người đàn ông già thông báo một tiếng rồi rời đi.
“Vậy chúng ta đi thôi!”, Tôn Khuê Minh cười nói: “Mỹ Lâm, con đi xem ông nội đi, hỏi xem bạn của ông Vương bao giờ tới được, có cần chúng ta cử người đi đón không, nhớ là tỏ thái độ lịch sự một chút”.
“Con biết rồi!”, Tôn Mỹ Lâm lè lưỡi, đi về phía đại sảnh, còn Tôn Khuê Minh đi về phía phòng giam.
“Ha ha, trò hay bắt đầu rồi!”, Triệu Ngọc Sinh đặt cốc trà xuống, cười nói.
Bình luận truyện