Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Chương 99



Editor: heisall

"Năm năm trước đã bỏ lỡ, năm năm sau anh không muốn mất đi lần nữa." Bên tai vang lên câu nói của Lục Tử Hiên ngày đó trước khi đi, Đồng Lôi nhíu mày, những ngày qua vào những lúc rãnh rỗi đều nhận được điện thoại của anh.

Giương mắt liếc nhìn đồng hồ treo tường, hôm nay đã trễ thế này, sao anh còn chưa gọi điện thoại, Đồng Lôi không biết, giờ phút này cô lại chờ đợi điện thoại của anh.

Vừa nghĩ xong, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đồng Lôi nhíu mày, không biết là vui mừng hay là phiền não?

"Bảo bối, anh rất nhớ em!" Giọng nói của Lạc Trường Tuấn vừa vang lên, Đồng Lôi cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng, lại có chút thất vọng truyền khắp trái tim.

"Trường Tuấn, đã trễ thế này sao còn gọi điện thoại?"

"Thế nào, không vui khi nhận được điện thoại của anh sao? Vậy thì em đang đợi điện thoại của người khác sao?" Trường Tuấn chỉ đang nói đùa nhưng Đồng Lôi lại thấy chột dạ, vừa rồi đúng là cô chờ đợi điện thoại của người khác.

"Trường Tuấn, có tin em không để ý tới anh nữa không?" Đồng Lôi hung hăng nói.

Giống như có thể tưởng tượng ra bộ dáng cô đang cắn răng nghiến lợi, Trường Tuấn lập tức biến thành con cừu nhỏ, không ngừng làm nũng, cho đến khi cô mở miệng cười mới tiếp tục nói với cô: "Bảo bối, mọi chuyện đã xong, bây giờ anh đã ở sân bay rồi, ngày mai sẽ có thể ở bên cạnh em rồi."

"Ngày mai. . . . . ." Đồng Lôi kinh ngạc kêu thành tiếng.

Lạc Trường Tuấn nghe xong lại không vui: "Bảo bối, thái độ kia của em là gì, không hy vọng anh mau trở về sao?"

"Không phải!" Đồng Lôi vội vàng giải thích: "Em chỉ là chưa chuẩn bị sẵn sàng mà thôi!"

Lạc Trường Tuấn lập tức cười vui vẻ: "Bảo bối, thật muốn ăn cơm em làm, không có em ở bên cạnh, ăn cái gì cũng không có mùi vị, mới mấy ngày mà anh đã gầy đi rồi, trở về, em phải bồi dưỡng cho anh đó!"

"Được!"

Trong siêu thị, Đồng Lôi đẩy xe đẩy, bởi vì hôm nay Trường Tuấn sẽ trở về, cho nên liền tới đây mua thức ăn để nấu cơm, sau đó sẽ đến sân bay đón anh.

"Rốt cuộc nên mua cái gì đây?" Đồng Lôi vừa đi vừa nghĩ Trường Tuấn thích ăn cái gì?

"Thịt bò rất tốt, lại tươi nữa!" Một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai, cô chưa kịp phản ứng, mấy miếng thịt bò đã rơi vào trong xe.

Đồng Lôi quay đầu lại,gương mặt tuấn tú quen thuộc đập vào mắt.

"Là anh?" Ghét bỏ nhíu mày, Đồng Lôi muốn đẩy xe đi.

Thân thể cao lớn của người nọ trực tiếp ngăn ở trước mặt cô, Đồng Lôi muốn đi qua bên cạnh anh, đáng tiếc cũng không thành công, bởi vì người đó căn bản không muốn để cô đi dễ dàng như vậy.

"Lục Tử Hiên, rốt cuộc anh muốn thế nào?" Lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, vẻ mặt không tốt lắm, giọng nói cũng hết sức không vui.

Mấy ngày nay, anh như âm hồn bất tán, trừ mỗi ngày đều gọi điện thoại, căn bản cô xuất hiện ở đâu, anh cũngkịp thời xuất hiện ở nơi đó, không hề sai.

"Không phải muốn mua thức ăn sao?" Lục Tử Hiên đoạt lấy xe đẩy, một tay đẩy, một tay nắm tay cô thật chặt kéo đi: "Anh đã nói rồi năm năm trước đã bỏ lỡ, năm năm sau anh không muốn mất đi lần nữa!" Trong giọng nói không bộc lộ mấy phần cảm xúc, sau đó vừa đẩy xe vừa kéo cô bắt đầu đi dạo.

"Cái này có muốn không?"

". . . . . ."

"Cái này?"

". . . . . ."

"Cái này?"

"Đủ rồi Lục Tử Hiên, tôi nói rồi chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa!" Rốt cuộc không nhịn được nữa, Đồng Lôi lập tức bộc phát, theo tiếng thét của cô, xung quanh lập tức yên tĩnh lại.

Lúc này Đồng Lôi mới phát hiện ra hành động của mình, đẩy anh ra đi về phía trước.

Lục Tử Hiên ngẩn người, sau một lúc, đuổi theo thật nhanh.

"Lục Tử Hiên, anh thật đáng ghét!" Người đàn ông này thật là mặt dày vô sỉ tới cực điểm rồi, mình cũng đã nói như vậy rồi, mà anh lại còn mặt dày như vậy.

Ngực Lục Tử Hiên lên xuống phập phồng, hai quả đấm nắm chặt, chợt ôm cô vào trong lòng, một tay giữ chặt eo của cô, một tay giữ đầu của cô, đôi môi lạnh lẽo ấn xuống môi của cô.

"Ưmh ——" Đồng Lôi giãy giụa, đáng tiếc sức của anh quá lớn, anh giữ cô thật chặt, tất cả âm thanh phát ra cũng bị anh nuốt hết vào trong miệng, nụ hôn mang theo ý tứ trừng phạt, ham muốn giữ chặt lấy cô, cuối cùng Đồng Lôi cũng mềm nhũn ra, chợt bắt đầu phối hợp với nụ hôn của anh, có lẽ trong tiềm thức cô vẫn còn thương anh như cũ. . . . . .

Trong siêu thị không ít người vây quanh bọn họ, có lẽ ở trong siêu thị chưa từng thấy một màn nóng bỏng như vậy, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, khiến cho bọn họ không nhịn được liền vỗ tay.

Tiếng vỗ tay vang dội khiến Đồng Lôi đột nhiên tỉnh táo, dùng sức đẩy Lục Tử Hiên ra, vừa rồi, cô thế nhưng lại phối hợp với anh, nghĩ tới đây, làm cô có một loại cảm giác bị áp bức, một cái tát không chút do dự nặng nề dán lên mặt Lục Tử Hiên, trên gương mặt trắng nõn in dấu năm ngón tay, có thể tưởng tượng cô đã dùng bao nhiêu sức lực.

Mọi người hít vào một hơi.

"Lôi Lôi. . . . . ." Lục Tử Hiên không thể tin mở to mắt, cô gái này lại có thể đánh anh ngay trước mặt mọi người như vậy.

"Lục Tử Hiên, đây là anh tự tìm lấy." Nhìn dấu ngón tay in trên gò má của anh, Đồng Lôi có chút không nỡ, nhưng trong lòng không khỏi an ủi mình, đây là do anh không đúng trước, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi, lần này Lục Tử Hiên không có đuổi theo, mà lẳng lặng nhìn cô rời đi.

Lạc Trường Tuấn ra khỏi sân bay nhưng không nhìn thấy bóng dáng của cô, khó tránh có chút thất vọng, Lạc Trường Tuấn lấy điện thoại ra bấm một dãy số quen thuộc.

"Bảo bối, anh đến rồi, bây giờ em đang ở nơi nào?" Có chút oán trách mở miệng.

Lúc này Đồng Lôi đang xếp hàng tính tiền, vốn đã sắp xếp đúng thời gian mua xong đồ thuận tiện đi đón Trường Tuấn, vừa rồi bị Lục Tử Hiên quậy một trận như vậy, đã làm chậm trễ thời gian, chỉ có thể giải thích với Trường Tuấn.

"Trường Tuấn, bây giờ em đang tính tiền mua thức ăn ở siêu thị, anh chờ em một lát, lập tức đến liền."

Vừa nghe cô nói đang mua thức ăn vì mình, Trường Tuấn nhẹ nhàng cười một tiếng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào: "Không sao, anh chờ em, đi đường cẩn thận!"

Nhưng ——

Anh không biết một lát này, lại là đợi mấy giờ liền.

Nghĩ là do kẹt xe, nên cũng không hề để ý, nhưng khi sắc trời tối dần, Trường Tuấn lập tức cảm thấy không được bình thường, lấy điện thoại ra gọi đi, đáp lại anh lại là ——

“Thật xin lỗi, số điện thoại quí khách vừa gọi đã tắt máy!”

Trường Tuấn chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi lại, cho đến khi trán rỉ ra từng tầng mồ hôi hột, đáp lại anh vẫn là câu nói kia.

Sao lại như vậy, từ trước đến giờ cô chưa từng tắt máy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện