Có Được Em
Chương 27
#27
Sau hôm đó thì có Cửu Hi chăm sóc cô, Bắc Đường Tùy cũng có thể an tâm đi làm.
Vài ngày sau thì những giúp việc và quản gia trở về làm lại, khi thấy họ, anh khẽ cúi đầu:" Xin lỗi mọi người "
Chỉ vì sự nóng vội của anh...mà anh có thể cắt đứt đi bao nhiêu nguồn tài chính để họ sinh tồn với gia đình.
" Ông chủ..." Quản gia liền đỡ anh ngẩn đầu lên,ông lắc đầu.
" Không sao mà..." Quản gia bảo.
" Phải đó...cũng may ông chủ đã về với phu nhân rồi "
" Phải đó, cô ấy sẽ rất vui cho xem "
Mọi người cùng nhau nói. Bắc Đường Tùy nhìn họ mà ấm lòng, tốt quá rồi...
Sau hôm đó, Bắc gia trở nên ấm áp hơn, không lạnh lẽo như trước nữa.
...
" Phu nhân đâu " Bắc Đường Tùy vừa đi làm trở về sau một ngày mệt mỏi, anh vừa về đến thì liền hỏi cô ở đâu.
" Phu nhân đang ngoài vườn ạ " Giúp việc vui vẻ trả lời.
Anh gật đầu rồi xoay lưng, ra ngoài vườn nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế, lắng nghe bản nhạc gì đó.
Bắc Đường Tùy nhẹ nhàng đi đến, ôm lấy cô từ đằng sau.
Cô giật mình cả lên, định quay đầu lại thì anh bảo:" Anh chỉ muốn ôm em thôi..."
Ôm chặt cô gần mười phút, cuối cùng anh cũng bỏ cô ra, đi đến ngồi cạnh cô.
" Lâm Cảnh này..." Bắc Đường Tùy nắm lấy tay cô, nói.
" Dạ? "
" Mai là ngày kỉ niệm thành lập Bắc thị...em đi cùng anh nhé? " Anh nhẹ nhàng bảo.
"..."
Tiệc sao? Một kẻ mù như cô có thể đi đến bữa tiệc lớn cùng anh sao?
Còn là kỉ niệm Bắc thị. Cô mang danh lại là con dâu Bắc gia nhưng thân phận lại thấp hèn còn mù lòa thế này, sánh vai với anh là vai trò Bắc phu nhân...
Có trở thành trò hề không?
" Em..." Cô khó xử.
" Đừng lo...có anh ở đây " Anh hôn lên trán cô bảo.
" Vâng..." Huyên Lâm Cảnh gật đầu, nếu anh đã ngỏ ý...cô cũng không thể từ chối.
Thấy cô đã gật đầu đi cùng mình, anh mỉm cười.
Lần này, anh sẽ cho em làm Bắc phu nhân, sẽ hạnh phúc chứ không như trước nữa.
...
Ngày hôm sau.
Bắc Đường Tùy đơ người nhìn cô mặc bộ váy đầy giản dị nhưng toát lên một vẻ đẹp thậy mê người.
Cô cảm thấy có gì đó lạ lạ, liền lên tiếng hỏi:" Tùy...sao vậy? "
" À không...em đẹp lắm " Bắc Đường Tùy liền bảo.
" Vậy sao..."
Đẹp sao?
Cô bây giờ rất đẹp sao?
Nhìn thấy cô ủ rủ, anh lại cảm thấy đau lòng. Bắc Đường Tùy tiến tới, nhẹ nhàng đeo vào cổ cô một sợi dây chuyền ngọc trai.
" Anh...đeo gì cho em vậy? " Cô liền hỏi.
" Là một sợi dây chuyền..." Anh bảo.
" Là món quà đầu tiên anh tặng em..."
Sau hôm đó thì có Cửu Hi chăm sóc cô, Bắc Đường Tùy cũng có thể an tâm đi làm.
Vài ngày sau thì những giúp việc và quản gia trở về làm lại, khi thấy họ, anh khẽ cúi đầu:" Xin lỗi mọi người "
Chỉ vì sự nóng vội của anh...mà anh có thể cắt đứt đi bao nhiêu nguồn tài chính để họ sinh tồn với gia đình.
" Ông chủ..." Quản gia liền đỡ anh ngẩn đầu lên,ông lắc đầu.
" Không sao mà..." Quản gia bảo.
" Phải đó...cũng may ông chủ đã về với phu nhân rồi "
" Phải đó, cô ấy sẽ rất vui cho xem "
Mọi người cùng nhau nói. Bắc Đường Tùy nhìn họ mà ấm lòng, tốt quá rồi...
Sau hôm đó, Bắc gia trở nên ấm áp hơn, không lạnh lẽo như trước nữa.
...
" Phu nhân đâu " Bắc Đường Tùy vừa đi làm trở về sau một ngày mệt mỏi, anh vừa về đến thì liền hỏi cô ở đâu.
" Phu nhân đang ngoài vườn ạ " Giúp việc vui vẻ trả lời.
Anh gật đầu rồi xoay lưng, ra ngoài vườn nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế, lắng nghe bản nhạc gì đó.
Bắc Đường Tùy nhẹ nhàng đi đến, ôm lấy cô từ đằng sau.
Cô giật mình cả lên, định quay đầu lại thì anh bảo:" Anh chỉ muốn ôm em thôi..."
Ôm chặt cô gần mười phút, cuối cùng anh cũng bỏ cô ra, đi đến ngồi cạnh cô.
" Lâm Cảnh này..." Bắc Đường Tùy nắm lấy tay cô, nói.
" Dạ? "
" Mai là ngày kỉ niệm thành lập Bắc thị...em đi cùng anh nhé? " Anh nhẹ nhàng bảo.
"..."
Tiệc sao? Một kẻ mù như cô có thể đi đến bữa tiệc lớn cùng anh sao?
Còn là kỉ niệm Bắc thị. Cô mang danh lại là con dâu Bắc gia nhưng thân phận lại thấp hèn còn mù lòa thế này, sánh vai với anh là vai trò Bắc phu nhân...
Có trở thành trò hề không?
" Em..." Cô khó xử.
" Đừng lo...có anh ở đây " Anh hôn lên trán cô bảo.
" Vâng..." Huyên Lâm Cảnh gật đầu, nếu anh đã ngỏ ý...cô cũng không thể từ chối.
Thấy cô đã gật đầu đi cùng mình, anh mỉm cười.
Lần này, anh sẽ cho em làm Bắc phu nhân, sẽ hạnh phúc chứ không như trước nữa.
...
Ngày hôm sau.
Bắc Đường Tùy đơ người nhìn cô mặc bộ váy đầy giản dị nhưng toát lên một vẻ đẹp thậy mê người.
Cô cảm thấy có gì đó lạ lạ, liền lên tiếng hỏi:" Tùy...sao vậy? "
" À không...em đẹp lắm " Bắc Đường Tùy liền bảo.
" Vậy sao..."
Đẹp sao?
Cô bây giờ rất đẹp sao?
Nhìn thấy cô ủ rủ, anh lại cảm thấy đau lòng. Bắc Đường Tùy tiến tới, nhẹ nhàng đeo vào cổ cô một sợi dây chuyền ngọc trai.
" Anh...đeo gì cho em vậy? " Cô liền hỏi.
" Là một sợi dây chuyền..." Anh bảo.
" Là món quà đầu tiên anh tặng em..."
Bình luận truyện