Có Được Em

Chương 39



#39

" Con thấy thế nào rồi "

Bắc phu nhân đi đến bên cạnh cô, để trái cây mình đem đến qua một bên, ngồi xuống nắm lấy tay cô hỏi.

" Con khỏe nhiều rồi ạ. Mẹ...mẹ về thôi nào vậy ạ " Lâm Cảnh không ngừng vui mừng hỏi. Lúc bà đi cô buồn lắm, cũng sợ anh sẽ ức hiếp mình.

Cô mất mẹ rồi. Nên khi có mẹ chồng là bà đây, cô cảm thấy ấm áp lắm.

" Mẹ về từ hôm qua. Vừa về đến đã nghe con có chuyện, làm mẹ lo chết đi được " Bắc phu nhân nhẹ nhàng nói, rồi đưa mắt nhìn anh.

" Con còn không mau gọt trái cây? " Bà nhìn anh.

Anh ngớ người ra rồi gật đầu. Vội vội vàng vàng kéo ghế khác ngồi xuống im lặng gọt trái cây.

Lần này...anh đâu làm gì đâu, sao bà nặng nhẹ với anh dữ vậy!

Lâm Cảnh biết rõ anh đang uất ức, định nói giúp nhưng biết tính bà ra sao. Cô chỉ lắc đầu rồi cười, Bắc phu nhân cũng im lặng, nắm tay cô, ngồi đợi anh gọt trái cây xong.

Gọt trái cây xong anh cũng xin phép ra ngoài, để lại không gian cho cả hai người.

Vừa bước ra đến cửa đã thấy Cung Nghiêu Phong đang đỡ Sơ Sơ Hạ đi đâu đó.

Anh nhớ ra mình còn nợ lời cảm cho Sơ Hạ, liền đi đến lên tiếng.

" Sơ Hạ..." Bắc Đường Tùy lên tiếng.

Sơ Sơ Hạ và Cung Nghiêu Phong quay lại.

" Sao vậy? Chị Cảnh có việc gì nữa sao?" Cô lo lắng nhìn anh hỏi.

Anh lắc đầu.

" Không, cô ấy không sao. Chỉ là tôi muốn cảm ơn cô Sơ Hạ, vì không có cô...có lẽ..." Bắc Đường Tùy nhẹ nhàng, ôn nhu nói lời cảm ơn.

Sơ Sơ Hạ lắc đầu:" Không có gì đâu, việc tôi nên làm mà "

Cung Nghiêu Phong im lặng nhìn cả hai đối thoại, tay hắn đang đặt trên bả vai Sơ Hạ, thấy cô không còn run hay sợ mình như lúc sáng nữa, hắn an tâm phần nào.

" Tôi đưa cô ấy đi trước " Nói rồi Cung Nghiêu Phong cúi xuống, bế cả Sơ Sơ Hạ lên rồi quay đi.

Bắc Đường Tùy đứng đó, nhìn hắn mà cảm thấy khó hiểu.

Cuối cùng tên này đang muốn cái quái gì?

" Mình nên về công ty chút "

...

Bắc Đường Tùy trở về công ty để giải quyết vài tài liệu, sau khi trở lại đã thấy cô ngủ say.

Bắc phu nhân vẫn ngồi đó canh chừng. Bà có nghe việc có kẻ đốt phòng bệnh của cô, thế nên không dám rời khỏi Lâm Cảnh một bước.

Thấy anh đã quay lại, bà đứng dậy, đắp mền ngay ngắn cho cô rồi đưa mắt nhìn anh, ý muốn bảo ra ngoài nói chuyện.

Bắc Đường Tùy cùng mẹ mình ra ngoài. Cả hai nhìn nhau..

" Con tìm ra chưa? " Bắc phu nhân lên tiếng. Bà thật sự muốn biết kẻ nào cả gan dám làm như vậy.

Thật sự muốn điên mà!

Nếu không tìm ra ngay, không chừng cô sẽ bị thương lần nữa mất.

" Kẻ đó giấu thân phận rất kĩ, không thể tìm ra sớm hơn " Bắc Đường Tùy thở dài.

Anh cũng nôn nao giống như mẹ mình, nhưng mà...khó mà tìm ra được!

" Mẹ đã cho người để bảo vệ con bé ở bệnh viện này, con cũng phải cảnh giác. Mẹ nghĩ kẻ này không tầm thường..." Bắc phu nhân nói, giọng của bà có chút lạnh. Chứng tỏ đang rất giận và phẫn nộ.

Giận không thể làm gì được để bảo vệ cô hết sức. Phẫn nộ vì tên kia làm ra những chuyện tàn nhẫn với Lâm Cảnh, đối xử tệ với cô gái như con dâu bà...

Nhìn mẹ mình đang tỏa sát khí anh có chút rùng mình. Nếu tìm ra được, có lẽ bà sẽ băm tên kia tan xương mất.

...

Biệt thự.

Tại một ngôi biệt thự có tiếng tăm, người đàn ông đưa ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn xuống dưới qua cửa sổ. Từ từ nâng li rượu vang lên, thưởng thức.

Anh ta quay người lại, lúc này người của anh ta dẫn ai đó vào.

Đó là cô ả tình nhân năm lần bảy lượt muốn giết Huyên Lâm Cảnh.

" Lần này...có phải do cô làm? " Anh ta bỏ li rượu xuống, từ từ đi đến nâng mặt cô ả lên. Gương mặt xinh đẹp giờ đây chỉ toàn vết thương, do chính anh ta ra lệnh để hành hạ cô.

Khi biết tin Lâm Cảnh bị đâm và có kẻ phóng hỏa phòng bệnh. Giang Dụ Ngôn anh đã cho người đi điều tra, biết được cô ả này làm càn.

Còn là tình nhân cũ của Bắc Đường Tùy. Trước kia mấy lần mém xíu làm Lâm Cảnh mất mạng.

Xem như lần này Giang Dụ Ngôn đòi cả lời lẫn lãi cho Lâm Cảnh vậy.

" Phải...là tôi đó..." Cô ả nhìn Giang Dụ Ngôn, cười như điên như dại.

Giang Dụ Ngôn nhìn cô ta cười đầy chết chóc. Sau đó đứng dậy, quay người nói:" Cô ta các người tùy ý chơi đùa, chơi xong rồi quăng đến khu ổ chuột cho những kẻ ở đó chơi tiếp. Đến khi cô ta không còn sức nữa thì đem chặt xác quăng cho cá sấu ăn "

Lần đầu Giang Dụ Ngôn phẫn nộ thế này trước mặt đàn em, đám người kia có chút run sợ.

" Vâng " Nói xong bọn họ lôi cô ả kia rời đi. Để lại gian phòng im ắng cho Giang Dụ Ngôn.

Anh ta lại cầm li rượu của mình lên, ngẩn đầu nhìn cửa sổ. Trời đang bắt đầu chuyển mưa rồi...

" Mình...thật xấu mà "

Nếu như bảo vệ cô sớm hơn, có lẽ Lâm Cảnh sẽ không chịu đau nhiều như vậy.

Rắc

Giang Dụ Ngôn giận chính bản thân mình, bóp nát li rượu trên tay. Mảnh vỡ đâm vào tay, máu cũng từ từ tuông ra..

Giang Dụ Ngôn...người đàn ông đầy kì lạ, bí hiểm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện