Cô Gái Của Những Năm Tháng Ấy

Chương 19: Đỏ và đen



Một buổi sáng đẹp trời của tháng tư, nhấc điện thoại lên gọi cho thằng bạn chung lớp đại học, tôi vừa vuốt mái tóc bóng bẩy vừa nói chuyện với nó:

- Điểm danh giúp tao nhé. Nay có tí việc bận nên nghỉ buổi sáng, người yêu tao khai trương cửa hàng mới.

Tiếng thằng bạn hơi ngạc nhiên trong điện thoại trả lời tôi.

- Làm ăn tốt nhỉ. Lại mở thêm cái shop nữa à. Đéo hiểu sao một thằng cùi bắp như mày lại lừa được con bé ngon nghê thế nhỉ.

- Cút.

Tôi gắt với nó rồi xỏ đôi giày vào, nhìn cái tủ giày đầy ắp ở góc nhà mà khẽ lắc đầu. Em không những nghiện mua giày cho mình mà còn nghiện mua cho cả tôi nữa. Xách con xe wave huyền thoại từ thời cấp 3 ra, đến nơi thì đã thấy em đang tất bật đón khách ở ngoài cửa. Ấy chà, ra dáng bà chủ nhỏ rồi đấy...



Nằm ôm nhau chán chê một hồi, đang khó khăn vì không biết phải nói với em thế nào thì bất chợt có tiếng gõ cửa, giọng bà giúp việc vang lên phía bên kia cánh cửa gỗ.

- Cô cậu dậy xuống ăn cơm nhé. Bà về rồi đang đợi ở dưới đấy.

- Vâng tụi con xuống đây dì.

Tôi liếc nhìn điện thoại rồi trả lời bả, mới đó mà đã 6h tối rồi. Hai đứa lục tục dậy mặc quần áo rồi mở cửa đi xuống dưới, khuôn mặt em đã bớt xanh xao thay vào đó là hai má đỏ bừng sau cuộc giao hoan. Một tay tôi đỡ lấy vai em dìu xuống cầu thang dài, má L đã ngồi sẵn ở mâm cơm đợi từ bao giờ rồi, thấy tôi và em đi xuống mặt bả hơi cười cười, nét lo lắng trong mắt đã vơi dần khi thấy khí sắc em đã phần nào tốt hơn.

- Dạ cô mới về ạ.

- Ừ hai đứa xuống ăn cơm đi con. L đỡ sốt chưa con.

- Dạ con uống thuốc từ sáng nên giờ đỡ rồi má.

Em trả lời bằng cái giọng hơi khàn vì ho, khẽ liếc qua tôi đang ngồi cạnh em, má L nói tiếp.

- May quá có con sang chăm nó. Chứ cô chú đi suốt cũng ít thời gian dành cho L.

- Dạ có gì đâu cô. Việc con nên làm mà.

- Ừ. Đợt này chả hiểu sao con bé hay bỏ bữa, rồi lâu lâu không thấy con qua. Cô cứ tưởng hai đứa làm sao nhưng thế này chắc ổn rồi nhỉ.

Hóa ra em chưa hề nói gì với ba má chuyện hai đứa chia tay cả, âm thầm vuốt cái eo nhỏ bé của em như xin lỗi. Tôi cũng chỉ dám nhìn má em cười trừ thôi, có vẻ như thấy không khí hơi nặng nề, bà giúp việc vội vàng dọn nốt mấy món ra rồi giục chúng tôi ăn luôn cho nóng. Đỡ lấy tô cháo thịt băm của em, tôi xúc một thìa rồi thổi nhè nhẹ cho nguội bớt, thản nhiên đưa lên môi em như khi chỉ có hai đứa vậy. L đỏ mặt véo nhẹ vào đùi tôi, giọng em hơi gắt pha chút xấu hổ.

- Anh, để em tự ăn được mà.

Tôi cười rồi đưa cái thìa cho em, quên mất còn bà má đang ngồi đối diện chăm chú nhìn chúng tôi kia. Ánh mắt bả ánh lên vẻ hài lòng vì thấy con gái mình được chiều chuộng, má L vừa cười vừa mắng tôi.

- Con cứ chiều nó thế riết sinh hư đó.

- Dạ con quen rồi ạ.

- Ừ hi vọng sau này con vẫn giữ được những điều này.

Bả nói rồi nhìn tôi đầy thâm ý, bữa cơm nhanh chóng kết thúc, tôi lễ phép chào bả rồi ra về, nhưng có vẻ như L chưa chịu buông tha lấy tôi. Em nắm lấy cánh tay tôi rồi thản nhiên nói.

- Đưa em đi gội đầu đã. Mồ hôi ra tóc bết quá.

Một cái lí do không thể nào từ chối được, tôi khẽ thở dài trong lòng nhưng cũng không tỏ vẻ gì cả. Từ phía sau cơ thể ấm sực của em áp lên lưng, tiếc là đầu óc của tôi giờ chẳng còn tâm trí đâu mà thưởng thức sự chèn ép của hai bầu ngực căng tròn đó nữa. Tất nhiên em chẳng thèm đi gội đầu gội đít gì cả, L lệnh cho tôi chở em đến công viên, đúng cái ghế đá lần trước. Trước sau gì cũng phải đến thôi, cũng không thể giấu em thêm được nữa, thôi thì cứ nói hết ra có khi lại hơn.

- Anh có gì muốn nói không >

Sau một lúc cả hai đều im lặng, bất chợt em lên tiếng trước phá tan bầu không khí im ắng nãy giờ. Tôi rút điếu thuốc ra lặng lẽ châm lửa, mặt em hơi nhăn lại nhưng lần nầy L không cản tôi nữa, rít vài hơi như để cố lấy can đảm, tôi nhìn em rồi nhẹ nhàng nói.

- Anh không thể đi du học với em được.

- Em đang nghe đây.

Ánh mắt em nhìn tôi như động viên xen lẫn vào đó là một tia khó hiểu.

- Anh còn ba má, còn bà nội, còn trách nhiệm với công sức cả đời của ba.

Vừa rít thuốc vừa kể cho em mọi chuyện, chẳng mấy chốc mà tôi đã hút được gần chục điếu. Đủ mọi loại cảm xúc xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của em, bất chợt em tát tôi một cái thật mạnh, điếu thuốc trên miệng tôi bay xuống đất. Đau thật đấy, tôi không dám nhìn vào đôi mắt đẫm nước của em.

- Tại sao chứ. Anh có thể nói với em mà.

- Xin lỗi.

- Em đâu phải là người không hiểu chuyện. Chỉ có thế mà anh làm vậy với em.

L lao vào vòng tay tôi, tiếng nức nở của em vang lên khiến một số người hiếu kì quay lại nhìn chúng tôi. Vừa khóc em vừa đánh vào ngực vào tay tôi, sau tất cả mọi thứ, có lẽ em cần giải tỏa một chút.

- Anh bắt em khổ sở mấy tháng trời. Anh có biết là đêm nào em cũng khóc không. Anh ác lắm.

- Ừ xin lỗi em.

- Đồ tồi. Sao em lại yêu phải một kẻ khốn nạn như anh chứ.

Bất chợt bờ môi mềm mại của em áp vào môi tôi, vị ngọt của son hòa với vị mặn của nước mắt, không có lưỡi chỉ đơn giản là môi chạm vào môi thôi. Tôi ôm lấy tấm lưng mềm mại bé nhỏ của em, cả người L như nép vào trong lòng tôi vậy, vỗ vỗ vào lưng em mấy cái rồi dịu giọng an ủi em.

- Được rồi. Nín đi anh thương. Em thích thế nào cũng được.

- Anh thì có cái quái gì để em cần chứ.

- ừ rồi. Thôi nín, to đầu còn khóc với mếu.

L chùi đống nước mắt vào vạt áo trước tôi, nhìn em như đứa con nít đang ăn vạ vậy, tự nhiên tôi nhớ đến vụ thằng cu hôm trước tỏ tình với em và biểu hiện như muốn chọc tức tôi của L lúc đó. Vừa ôm em tôi vừa hỏi bằng giọng hơi bực.

- Hôm trước không phải anh xuống kịp thì có khi em đã có người yêu mới rồi ấy nhỉ.

- Chứ sao. Người ta thư sinh đẹp trai hiền lành thế, ai cục súc như anh.

- Ờ thế chắc hôm ấy anh đánh nó vẫn nhẹ nhỉ, để hôm nào hỏi thăm sức khỏe nó tiếp.

Em bực tức véo vào sườn tôi rồi nói.

- Thôi cái tính hung hãn của anh đi. Em mới chỉ cười với người ta mà anh đã quá đáng thế rồi. Không biết chẳng may em lỡ đồng ý thì còn thế nào nữa.

- Ừ cũng may đấy.

Tôi hơi nhệch mép khi nghĩ đến cái viễn cảnh đấy, nếu thế chắc nó chán sống cmnr. Hai đứa hết khóc mếu đánh nhau rồi lại hôn nhau giữa nơi công cộng nên dẫn đến vô số ánh mắt tò mò của những người xung quanh, có vẻ như bây giờ em mới nhận ra điều đó thì phải. Hơi dỏ mặt, L giục tôi đưa em về vì cũng khá muộn rồi, vẫn như mọi khi, trước lúc chia tay sẽ là một nụ hôn dài trước cổng nhà em. Khi môi cả hai vừa tách khỏi nhau, tôi gãi đầu rồi xấu hổ nhìn em.

- Ờ vậy mai anh lại đón em đi học nhé.



Cuối cùng thì mọi thứ lại trở về với quỹ đạo vốn có của nó, tôi và em lại sánh vai với nhau sau gần nửa năm xa cách. Nguyên thời gian xa nhau, em chả làm gì mà cũng sụt đi 4 cân thịt nên gần như thời gian sau đó toàn bộ để dành để vỗ béo em, dạo đó tôi cũng bắt đầu bước vào thời gian nước rút thi đại học. Bạn nào đã từng thi đại học thì chắc biết, gần như cả ngày chỉ cắm đầu vào sách, tôi thấy thi đại học chủ yếu là ăn nhau ở mấy tháng cuối, thằng nào tập trung ôn được thì thắng.

Mặc cho sự động viên chăm sóc của cả má lẫn L, 3 tháng ôn thi đại học tôi sụt liền gần chục kí. Từ 78kg xuống còn có 70kg, lần đầu tiên trong cuộc đời mà bụng tôi có múi, bạn nào từng đi thi đại học chắc cũng hiểu. Tất nhiên là tôi không phụ sự kì vọng của mọi người, năm đó tôi được 20 điểm, đủ nguyện vọng 1 vào đại học. Khỏi phải nói nhà tôi vui đến mức nào, ông già lúc nào miệng cũng cười, mắt nhìn thằng con trai là tôi đây kiểu hổ phụ sinh hổ tử.

Thời đó đỗ đại học không dễ như giờ nên mọi thứ như vậy cũng là điều hoàn toàn dễ hiểu. Ông già mở hẳn tiệc ăn mừng, mời cả đám người vô ăn uống linh đình, đón luôn cả bà nội tôi ở ngoài bắc vô trong này chơi. Hôm đấy cả tôi và em đều uống khá nhiều rượu, chuyện sẽ chả có gì nếu như hôm đó tôi để yên cho L bắt taxi về.

- Để em gọi taxi về cũng được. Nay anh uống cũng nhiều mà.

- Sao đâu để anh chở em về. Em đi taxi một mình anh không yên tâm.

Tôi gạt phắt đi lời nói của em rồi dắt cái SH của thằng anh ra, em gục đầu ôm chặt lấy thắt lưng tôi. Đưa em về tới cổng thì thấy hôm nay có cả hai cái ô tô ở sân, hiếm khi thấy cả ba má em đều ở nhà, bấm chuông mấy lần thì thấy má em ra mở cổng. Nhìn thấy L đang tựa đầu lên vai tôi nhắm mắt, mặt bà má hơi nhăn lại khó chịu, vừa dìu em vào nhà tôi vừa nói.

- Hôm nay hơi vui nên L uống nhiều quá dì ạ.

- Ừ lần sau hai đứa uống vừa thôi.

Vào nhà thì thấy ông già L đang ngồi xem tivi với bộ pijama, nhìn thảnh thơi dữ dội. Đưa em lên phòng rồi để cho bà má trông, tôi xuống dưới nhà thì ba L kêu lại uống nước chút rồi hãy về, vừa rót nước cho tôi ổng vừa nói.

- Chúc mừng con đỗ đại học nhé.

- Dạ có gì đâu chú.

- Ừ vậy con tính sang Úc luôn năm nay hay để năm sau đi với L.

Khẽ chột dạ khi ổng nói đến vụ du học, chuyện tôi không muốn đi đến giờ hóa ra em vẫn chưa nói với ba. Tôi cười cười rồi nhìn ổng kiếm cớ.

- Dạ để tụi con bàn bạc thêm sau ạ.

- Ừ hai đứa thích sao cũng được.

Vâng dạ vài câu cho qua chuyện, tôi vội vàng xin phép ra về phần vì sợ ổng hỏi thêm phần vì rượu đã ngấm nên tôi thấy hơi hoa mắt. Các bạn biết kiểu người say rượu rồi ấy, vẫn cố đi xe vì nghĩ mình vẫn tình táo lắm, chạy cái xe trong trạng thái gật gù buồn ngủ. Hai mắt như mờ đi vì men, tôi nhắm mắt lại vài giây cho tỉnh táo, vừa mở ra thì đã thấy một cái xe lead với hai mẹ con đang đèo nhau ở trước mặt. Vội vàng bẻ tay lái hết mức để tránh một cái tai nạn, nhưng như vậy là không đủ, tôi húc vào cái cột điện ở rìa đường, chỉ khẽ khói đau ở lưng một cái rồi mọi thứ tối sầm lại trước mắt tôi, trong đầu thầm nghĩ: “ thôi ăn *** rồi”.

Nặng nhọc mở cái mí mắt ra, đập vào mặt tôi lại là mùi este và cái khung cảnh màu trắng quen thuộc. Cái *** má, tôi thấy không ổn lắm, lưng đau nhói, tay trái đang cắm cả đống kim tiêm và toàn thân ê ẩm. Bỗng tôi nghe thấy tiếng em mừng rỡ vang lên trong căn phòng.

- Anh ấy tỉnh rồi nè chị N.

- Đâu đâu để tao xem.

Tính mở miệng ra nói vài câu nhưng mới kịp mở miệng ra thì cơn đau ở ngực và lưng ập đến khiến trán tôi toát mồ hôi. L vội vàng nắm lấy tay tôi, còn bà chị già thì chống nạnh đứng ở cạnh giường nhòm nhòm, em nói bằng cái giọng hơi khàn vì khóc nhiều quá.

- Anh có đau lắm không. Có đói không?

- Số mày ra đường có vẻ không may mắn lắm nhỉ.

Khẽ lắc đầu với em rồi tôi trợn mắt nhìn bà chị già, thằng em ngã xe sấp mặt mà vẫn còn cười được. Tỉnh được mấy phút thì có cha bác sĩ già vô khám sơ qua, lão hết vạch mắt xem đồng tử rồi lấy ống nghe ngóng một hồi. Ba má tôi chăm chú nhìn cha nội đó khám, lát sau thấy ông già ra bắt tay bắt chân gì đó luôn miệng cảm ơn, chắc lại người quen của ổng. Má tôi vừa bóc hộp sữa vừa mắng.

- Suốt ngày thấy ngã với nằm thôi. Con với cái gì đâu chứ. Đã bảo bao nhiêu lần rồi, uống rượu thì đừng có chạy xe mà.

- Dạ tại con mà ảnh ngã. Bác đừng mắng ảnh nữa mà.

L ở bên cạnh vừa nắm lấy tay tôi vừa chảy nước mắt, bà má biết thừa em đang bênh tôi nên càng gắt hơn.

- Con đừng bênh nó. Không phải nó khăng khăng đòi rước con thì đã không có chuyện. cái thứ gì đâu khó bảo, may mà con bé về nhà rồi chứ.

Dù ngực và lưng đang đau đến không thở nổi nhưng tôi vẫn cố nhếch mép cười với bà má một cái cho bả yên tâm. Nghe ông già bảo tôi bị gãy tay trái lần hai, gãy xương sườn, lưng bầm dập và rạn xương cổ tay phải, may vì đầu đội mũ nên đéo chết mà còn ngồi đây kể cho các bạn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện