Cô Gái Lái Đò
Chương 56: Lưỡng quỷ lộ diện…
Kéo chiếc cổng gỗ khẽ đẩy vào trong, Lâm khẽ bước vào trong sân. Con chó đang nằm ở mép hiên ngay cửa ra vào quen thuộc. Nghe thấy tiếng động nó vểnh hai tai ra đằng trước rồi hếch mõm lên ngửi ngửi. Tưởng chừng nó đã quen với Lâm trong những ngày trước đây nên nó sẽ không sủa, nhưng không..? Nó chồm dậy, cả bốn chân chùng xuống thu về phía sau, nó gầm gừ nhe răng sát mặt đất, phần lông trên lưng của nó hơi xù dựng lên.
“ Ngừ…..Ngừ……...Ngừ….”
Nó không sủa nhưng nó cứ nhe nanh, hai chân trước nó cào vào mặt đất. Nó sợ hãi điều gì đó không dám tấn công, nhưng bản năng thú vật cho nó biết được rằng kẻ đi vào đây là một thứ đáng sợ. Lâm cũng nhận thấy điêu khác lạ ở con chó, bởi đây không phải là lần đầu tiên Lâm thấy nó như vậy. Lần trước khi mới về làng, tối hôm ấy đến thăm bác Bảy con chó cũng nhìn vào khoảng không phía sau lưng Lâm sủa lên inh ỏi. Và kết quả khi quay về đi qua bến đò cũ Lâm đã lần đầu tiên gặp hồn ma của Trinh, cô gái mặc áo dài trắng ngồi nghịch nước trên cầu. Khi đó Lâm còn chưa tin vào ma quỷ, nhưng hôm nay Lâm biết bên trong con người mình có một con quỷ trú ngụ.
Không quá ngạc nhiên khi con chó nhà bác Bảy lại trở nên dữ tợn như vậy, chỉ có điều nó không dám sủa, bởi thứ nó cảm nhận được còn nguy hiểm hơn rất nhiều lần cái vong hồn trước kia. Nhưng tại sao nó không chạy, bản năng của loài vật, đặc biệt là loài chó có thể nhìn thấy được một phần của thế giới tâm linh….Nó biết nó đang đối diện với nguy hiểm nhưng sao nó không bỏ chạy…..Lâm hơi ngần ngại không dám tiến thêm bước nào, con chó càng lúc càng trở nên điên dại, nó chảy dãi xuống mặt nền đất, đôi mắt nó long lên sòng sọc….Càng lúc cơ thể nó càng thu về sau, chân sau nó đã lùi đến thềm cửa. Bất ngờ nó quay đầu nhìn vào trong nhà, nó tiếp tục gầm gừ:
“ Ngừ…..hừ…...Ngừ…..ngừ….”
Không biết từ bao giờ, nhưng ngay lúc này Lâm cảm thấy bản thân có sự thay đổi. Từ sân nhưng Lâm có thể cảm nhận rõ được rằng bên trong nhà chỉ có một người với hơi thở yếu ớt, không ái khác đó chính là bác Bảy gái. Giờ này hãy còn sớm, có thể bác Bảy đi đánh cá xong đem ra chợ bán, hoặc bác đi đâu đó nhưng Lâm chắc chắn một điều bác Bảy hiện nay không có nhà.
Lý do con chó không bỏ chạy bởi vì nó cần phải ở đây bảo vệ chủ, loài chó rất trung thành, dù thế nào đi nữa nó cũng không bỏ chủ. Con chó đã gắn bó với gia đình bác Bảy khá lâu, từ ngày hai vợ chồng nghĩ con gái đã chết thì trong nhà ngoài hai ông bà già chỉ có con chó là bạn tâm giao. Chó không chê chủ nghèo, có lẽ nó cũng cảm nhận được nỗi đau buồn của vợ chồng bác Bảy mà chỉ cần bác Bảy ra khỏi nhà thì nó sẽ nằm trước cửa trông chừng bác Bảy gái.
“ Khụ….khụ...khụ…”
Tiếng ho trong nhà vọng ra, có lẽ bà Bảy đang ốm mệt….Gần đây vì chuyện của Phách mà Lâm không có thời gian sang thăm bố mẹ Mai. Hơn nữa mỗi lần đến đây nhìn hai vợ chồng bác Bảy ngày càng héo hon, ốm yếu vì thương nhớ con gái Lâm càng không đành lòng. Ngay cả đến con chó còn muốn bảo vệ họ thì Lâm sao có thể đứng im nhìn. Thở dài, Lâm khẽ quay đi, Lâm tính sẽ ra ngoài bến đò đợi bác Bảy về để nói chuyện. Nhưng bất ngờ đằng sau có giọng nói:
- - Lâm đấy à..?
Nếu như bình thường có lẽ Lâm đã giật mình, bởi bác Bảy luôn xuất hiện những lúc không ngờ tới..Nhưng lần này Lâm không có cảm giác đấy. Lâm quay lại nhìn rồi thản nhiên đáp:
- - Bác Bảy đấy à, cháu đến tìm bác có chuyện này muốn nói.
Bác Bảy hơi lạ trước phản ứng của Lâm:
- - Bác lại tưởng mày giật nảy người lên đấy, đi vào nhà đi…..Bác mới đi kéo lưới lên, hôm nay không được gì mấy, được có đôi ba con cá mang về ăn thôi….Sao có chuyện gì mà đến sớm thế….Đi, đi vào đây…
Lâm đóng cổng rồi đi theo bác Bảy, nhưng vừa được mấy bước thì con chó bất ngờ sủa ầm lên:
“ Gấu…..Gâu…..Gâu…..Gâu….”
Nó cứ thế sủa liên hồi, dường như nó muốn cảnh báo chủ mình là bác Bảy tránh xa kẻ đang đi bên cạnh. Mồm sủa nhưng bốn chân nó run lên bần bật, hai chân sau của nó bây giờ đã lùi hẳn vào bên trong nhà. Bác Bảy thấy vậy quát:
- - Im nào, toàn người nhà sủa cái gì…..Con này điên rồi….
Dứt lời bác Bảy đưa tay lên dọa để nó ngưng sủa, bình thường khi bác Bảy làm vậy nó sẽ thôi nhưng hôm nay nó không nghe lời, Lâm càng tiến lại gần thì nó càng sủa điên cuồng hơn. Bác Bảy càng quát to nó càng sủa lớn, tiếng ho trong nhà phát ra bị tiếng sủa của con chó át mất. Sự ầm ỹ càng lúc càng quyết liệt, bác Bảy nhìn Lâm ái ngại. Bất chợt Lâm nhìn chằm chằm vào con chó, không hiểu vì sao nhưng Lâm đưa một tay lên, mới đưa được nửa tầm thì con chó cong đuôi ẳng lên ba tiếng rồi chạy thẳng vào trong gầm giường nơi bác Bảy gái đang nằm. Nó nằm im trong gầm giường phát ra những tiếng ư ử giống như vừa trải qua một nỗi sợ ghê hồn.
Bác Bảy cũng không hiểu nổi tại sao con chó hôm nay lại biểu hiện như vậy, quay lại nhìn Lâm, Lâm lúc này cũng vội hạ tay xuống, bác Bảy nói:
- - Sao nó lại thế nhỉ, mấy năm nay đây là lần đầu tiên bác thấy nó dữ tợn như vậy đấy, bình thường nó chỉ sủa mấy tiếng bác quát là nó im ngay. Mà mày cũng đến đây mấy lần rồi, nó đâu có sủa dữ thế…..Hay là nó bị dại, thấy rớt dãi nó chảy ra nhiều thế…..Mà thôi, để lát bác xem sau, ngồi tạm vào đây, bác rửa tay rồi nói chuyện…..Bà nhà ốm hai hôm nay rồi, ho suốt, có ăn được gì đâu. Cứ thế này thì không biết thế nào….
Con chó bây giờ đã nằm trong gầm giường im hẳn, nó không phát ra bất cứ một tiếng động nào nữa. Lâm bất chợt cảm thấy ghê sợ bản thân mình, hành động vừa rồi không phải là Lâm làm, nhưng thoáng trong suy nghĩ Lâm thấy mình như muốn giết chết con chó. Từ lúc ở ngoài bãi tha ma về dường như Lâm đã thay đổi, không nhiều nhưng rõ ràng một phần cảm xúc của con người trong Lâm đang mất dần. Không đau đớn, không sợ hãi, nếu tập trung Lâm còn có thể cảm nhận được một chút sinh khí hay đúng hơn là phần hồn của con người.
Ngồi xuống chiếc ghế tre đã ọp ẹp, Lâm nhìn vào bên trong giường, bác Bảy gái vẫn nằm đó quay lưng ra ngoài cửa. Nhưng sao lúc này Lâm không có lấy một chút thương cảm như trước đây, một sự vô tình đến lạnh lùng đang dần chiếm thấy lý trí của Lâm. Lâm khẽ cúi xuống nhìn vào vết sẹo đen xì nổi hẳn lên ở cánh tay trái rồi lẩm bẩm:
- - Chẳng lẽ cái giá của việc này là mình sẽ không còn là con người nữa…
Bác Bảy phẩy phẩy tay cho ráo nước rồi hỏi Lâm:
- - Sao, nói gì một mình đấy….Có chuyện gì nói bác nghe xem nào..? Chắc là chuyện quan trọng lắm hả..?
Lâm ngừng suy nghĩ một cách đột ngột rồi đáp:
- - Cháu có chuyện này muốn nhờ bác giúp, mà cũng chỉ có bác giúp được cháu thôi. Hiện tại cháu không thể giải thích với bác mọi chuyện, nhưng bác hãy tin cháu….Tất cả những điều cháu làm đều là vì Mai, vì bé Trúc Linh….Vì vậy nếu được bác đừng hỏi gì cả, hãy cứ làm theo lời cháu là được. Sau khi xong việc cháu sẽ kể hết tất cả với bác. Được không ạ..?
Bác Bảy bần thần một lúc, nhìn ánh mắt của Lâm tuy có chút khác lạ nhưng vẫn đầy cương nghị. Hơn nữa tình cảm của Lâm dành cho Mai bác Bảy cũng biết, mới đây khi tâm sự về con gái Mai là bé Trúc Linh, Lâm cũng bày tỏ muốn giúp vợ chồng ông tìm cháu. Lời Lâm nói có phần nghiêm trọng, nhưng bác Bảy vẫn gật đầu rồi đáp:
- - Được rồi, bác hứa sẽ giúp mày tới cùng…..Nếu chuyện này có thể giúp tìm được con bé Trúc Linh, dù còn sống hay đã chết thì mất mạng bác cũng sẽ làm….Cứ nói đi..
Lâm nói:
- - Chập tối nay, bác lái đò qua bên kia sông….Chỗ ngày trước người ta hay đợi đò bên đó, cháu có mấy người bạn muốn sang bên này…..Bác hãy chở họ đến cuối làng, nhớ là men theo con sông đến đó nhé…..
Bác Bảy vội thắc mắc:
- - Sao có cầu không đi cho tiện lại phải đi đò….
Nhưng chợt nhớ lại câu nói vừa rồi của Lâm nên bác Bảy giật mình:
- - Chết, bác quên mất….Mày cứ nói tiếp đi.
Lâm hơi cau mày tiếp tục nói:
- - Bác biết ngôi nhà có hàng cau cao nhất làng ở cuối làng không..? Ngôi nhà của bà thầy bói trong làng mình ấy…..Hiện giờ thì bà ấy không ở đấy nữa, cháu cần bác chở mấy người bạn của cháu đến ngôi nhà đó. Tuyệt đối bí mật, không để ai biết thì càng tốt. Bác chỉ cần làm như thế là được…..Còn đâu bọn cháu sẽ lo, sau khi chở bọn nó đến đó bác phải quay về ngay.
Bác Bảy hỏi:
- - Chỉ thế thôi hả, chuyện này có gì khó….Tầm chập tối trời mùa này nhá nhem, hơn nữa bây giờ có ai đi đò nữa đâu mà ra bờ sông giờ ấy. Ngôi nhà có hàng cau ấy bác biết, đời bác lái đò trên con sông này đã mấy chục năm, chẳng chỗ nào trên con sông này bác không biết cả….Nếu chỉ có thế thì được, à mà chuyện này có liên quan gì đến con gái cái Mai với cái Mai.
Thêm một lần bác Bảy quên đi việc không được thắc mắc, nhưng Lâm nói:
- - Bác chỉ cần tin cháu là được...Giờ cháu phải đi đây, bác nhớ nhé….Khi trời vừa tối bác phải đưa được đám bạn cháu đến nơi cháu đã nói.
Lâm vội bước ra cổng mà không đợi bác Bảy trả lời, bác Bảy lúc này nhìn theo Lâm tặc lưỡi:
- - Thằng này hôm nay làm sao thế nhỉ, không giống nó ngày thường chút nào...À mà còn con chó nữa….Ngày gì mà kỳ lạ thế…
Sau khi Lâm ra khỏi nhà, ông Bảy đi vào trong nhà định gọi con chó từ trong gầm giường ra thì bỗng nhiên ông giật thót mình, bởi vợ ông lúc này đã ngồi dậy từ bao giờ, bà Bảy đang ngồi chồm chỗm trên giường, hai tay ôm chặt con chó cũng đã nhảy lên bên trên, bà Bảy một tay giữ chặt con chó một tay chỉ ra hướng ngoài sân, miệng ú ớ:
- - Có..ma…..Ma….
Cũng cùng lúc đó tại nhà Phong, khi mà Phong đang sợ hãi tột độ, hắn không dám ở trong phòng một mình nữa, hắn phủ phục trước cửa phòng nơi Hân đang ở bên trong. Sáng nay như thường lệ một bát máu gà trống đã được đặt trước cửa, nhưng hôm nay bát máu gà vẫn còn nguyên….Không hiểu vì sao, chỉ biết Phong như kẻ mất hồn đứng trước bậc thềm miệng không ngừng rên rỉ:
- - Cứu…...cứu…..cứu...tao….Hân….ơi……
“ Két…..két….cạch…..Cạch…...két….”
Tiếng cửa bỗng nhiên phát ra những âm thanh gai người, kẻ mà Phong đang chờ đợi để cứu vớt linh hồn hắn cuối cùng cũng đã xuất hiện khi mà hôm nay chỉ vừa mới bước sang ngày thứ ba hắn giam mình trong đó làm gì thì chỉ một mình hắn biết.
“ Ngừ…..Ngừ……...Ngừ….”
Nó không sủa nhưng nó cứ nhe nanh, hai chân trước nó cào vào mặt đất. Nó sợ hãi điều gì đó không dám tấn công, nhưng bản năng thú vật cho nó biết được rằng kẻ đi vào đây là một thứ đáng sợ. Lâm cũng nhận thấy điêu khác lạ ở con chó, bởi đây không phải là lần đầu tiên Lâm thấy nó như vậy. Lần trước khi mới về làng, tối hôm ấy đến thăm bác Bảy con chó cũng nhìn vào khoảng không phía sau lưng Lâm sủa lên inh ỏi. Và kết quả khi quay về đi qua bến đò cũ Lâm đã lần đầu tiên gặp hồn ma của Trinh, cô gái mặc áo dài trắng ngồi nghịch nước trên cầu. Khi đó Lâm còn chưa tin vào ma quỷ, nhưng hôm nay Lâm biết bên trong con người mình có một con quỷ trú ngụ.
Không quá ngạc nhiên khi con chó nhà bác Bảy lại trở nên dữ tợn như vậy, chỉ có điều nó không dám sủa, bởi thứ nó cảm nhận được còn nguy hiểm hơn rất nhiều lần cái vong hồn trước kia. Nhưng tại sao nó không chạy, bản năng của loài vật, đặc biệt là loài chó có thể nhìn thấy được một phần của thế giới tâm linh….Nó biết nó đang đối diện với nguy hiểm nhưng sao nó không bỏ chạy…..Lâm hơi ngần ngại không dám tiến thêm bước nào, con chó càng lúc càng trở nên điên dại, nó chảy dãi xuống mặt nền đất, đôi mắt nó long lên sòng sọc….Càng lúc cơ thể nó càng thu về sau, chân sau nó đã lùi đến thềm cửa. Bất ngờ nó quay đầu nhìn vào trong nhà, nó tiếp tục gầm gừ:
“ Ngừ…..hừ…...Ngừ…..ngừ….”
Không biết từ bao giờ, nhưng ngay lúc này Lâm cảm thấy bản thân có sự thay đổi. Từ sân nhưng Lâm có thể cảm nhận rõ được rằng bên trong nhà chỉ có một người với hơi thở yếu ớt, không ái khác đó chính là bác Bảy gái. Giờ này hãy còn sớm, có thể bác Bảy đi đánh cá xong đem ra chợ bán, hoặc bác đi đâu đó nhưng Lâm chắc chắn một điều bác Bảy hiện nay không có nhà.
Lý do con chó không bỏ chạy bởi vì nó cần phải ở đây bảo vệ chủ, loài chó rất trung thành, dù thế nào đi nữa nó cũng không bỏ chủ. Con chó đã gắn bó với gia đình bác Bảy khá lâu, từ ngày hai vợ chồng nghĩ con gái đã chết thì trong nhà ngoài hai ông bà già chỉ có con chó là bạn tâm giao. Chó không chê chủ nghèo, có lẽ nó cũng cảm nhận được nỗi đau buồn của vợ chồng bác Bảy mà chỉ cần bác Bảy ra khỏi nhà thì nó sẽ nằm trước cửa trông chừng bác Bảy gái.
“ Khụ….khụ...khụ…”
Tiếng ho trong nhà vọng ra, có lẽ bà Bảy đang ốm mệt….Gần đây vì chuyện của Phách mà Lâm không có thời gian sang thăm bố mẹ Mai. Hơn nữa mỗi lần đến đây nhìn hai vợ chồng bác Bảy ngày càng héo hon, ốm yếu vì thương nhớ con gái Lâm càng không đành lòng. Ngay cả đến con chó còn muốn bảo vệ họ thì Lâm sao có thể đứng im nhìn. Thở dài, Lâm khẽ quay đi, Lâm tính sẽ ra ngoài bến đò đợi bác Bảy về để nói chuyện. Nhưng bất ngờ đằng sau có giọng nói:
- - Lâm đấy à..?
Nếu như bình thường có lẽ Lâm đã giật mình, bởi bác Bảy luôn xuất hiện những lúc không ngờ tới..Nhưng lần này Lâm không có cảm giác đấy. Lâm quay lại nhìn rồi thản nhiên đáp:
- - Bác Bảy đấy à, cháu đến tìm bác có chuyện này muốn nói.
Bác Bảy hơi lạ trước phản ứng của Lâm:
- - Bác lại tưởng mày giật nảy người lên đấy, đi vào nhà đi…..Bác mới đi kéo lưới lên, hôm nay không được gì mấy, được có đôi ba con cá mang về ăn thôi….Sao có chuyện gì mà đến sớm thế….Đi, đi vào đây…
Lâm đóng cổng rồi đi theo bác Bảy, nhưng vừa được mấy bước thì con chó bất ngờ sủa ầm lên:
“ Gấu…..Gâu…..Gâu…..Gâu….”
Nó cứ thế sủa liên hồi, dường như nó muốn cảnh báo chủ mình là bác Bảy tránh xa kẻ đang đi bên cạnh. Mồm sủa nhưng bốn chân nó run lên bần bật, hai chân sau của nó bây giờ đã lùi hẳn vào bên trong nhà. Bác Bảy thấy vậy quát:
- - Im nào, toàn người nhà sủa cái gì…..Con này điên rồi….
Dứt lời bác Bảy đưa tay lên dọa để nó ngưng sủa, bình thường khi bác Bảy làm vậy nó sẽ thôi nhưng hôm nay nó không nghe lời, Lâm càng tiến lại gần thì nó càng sủa điên cuồng hơn. Bác Bảy càng quát to nó càng sủa lớn, tiếng ho trong nhà phát ra bị tiếng sủa của con chó át mất. Sự ầm ỹ càng lúc càng quyết liệt, bác Bảy nhìn Lâm ái ngại. Bất chợt Lâm nhìn chằm chằm vào con chó, không hiểu vì sao nhưng Lâm đưa một tay lên, mới đưa được nửa tầm thì con chó cong đuôi ẳng lên ba tiếng rồi chạy thẳng vào trong gầm giường nơi bác Bảy gái đang nằm. Nó nằm im trong gầm giường phát ra những tiếng ư ử giống như vừa trải qua một nỗi sợ ghê hồn.
Bác Bảy cũng không hiểu nổi tại sao con chó hôm nay lại biểu hiện như vậy, quay lại nhìn Lâm, Lâm lúc này cũng vội hạ tay xuống, bác Bảy nói:
- - Sao nó lại thế nhỉ, mấy năm nay đây là lần đầu tiên bác thấy nó dữ tợn như vậy đấy, bình thường nó chỉ sủa mấy tiếng bác quát là nó im ngay. Mà mày cũng đến đây mấy lần rồi, nó đâu có sủa dữ thế…..Hay là nó bị dại, thấy rớt dãi nó chảy ra nhiều thế…..Mà thôi, để lát bác xem sau, ngồi tạm vào đây, bác rửa tay rồi nói chuyện…..Bà nhà ốm hai hôm nay rồi, ho suốt, có ăn được gì đâu. Cứ thế này thì không biết thế nào….
Con chó bây giờ đã nằm trong gầm giường im hẳn, nó không phát ra bất cứ một tiếng động nào nữa. Lâm bất chợt cảm thấy ghê sợ bản thân mình, hành động vừa rồi không phải là Lâm làm, nhưng thoáng trong suy nghĩ Lâm thấy mình như muốn giết chết con chó. Từ lúc ở ngoài bãi tha ma về dường như Lâm đã thay đổi, không nhiều nhưng rõ ràng một phần cảm xúc của con người trong Lâm đang mất dần. Không đau đớn, không sợ hãi, nếu tập trung Lâm còn có thể cảm nhận được một chút sinh khí hay đúng hơn là phần hồn của con người.
Ngồi xuống chiếc ghế tre đã ọp ẹp, Lâm nhìn vào bên trong giường, bác Bảy gái vẫn nằm đó quay lưng ra ngoài cửa. Nhưng sao lúc này Lâm không có lấy một chút thương cảm như trước đây, một sự vô tình đến lạnh lùng đang dần chiếm thấy lý trí của Lâm. Lâm khẽ cúi xuống nhìn vào vết sẹo đen xì nổi hẳn lên ở cánh tay trái rồi lẩm bẩm:
- - Chẳng lẽ cái giá của việc này là mình sẽ không còn là con người nữa…
Bác Bảy phẩy phẩy tay cho ráo nước rồi hỏi Lâm:
- - Sao, nói gì một mình đấy….Có chuyện gì nói bác nghe xem nào..? Chắc là chuyện quan trọng lắm hả..?
Lâm ngừng suy nghĩ một cách đột ngột rồi đáp:
- - Cháu có chuyện này muốn nhờ bác giúp, mà cũng chỉ có bác giúp được cháu thôi. Hiện tại cháu không thể giải thích với bác mọi chuyện, nhưng bác hãy tin cháu….Tất cả những điều cháu làm đều là vì Mai, vì bé Trúc Linh….Vì vậy nếu được bác đừng hỏi gì cả, hãy cứ làm theo lời cháu là được. Sau khi xong việc cháu sẽ kể hết tất cả với bác. Được không ạ..?
Bác Bảy bần thần một lúc, nhìn ánh mắt của Lâm tuy có chút khác lạ nhưng vẫn đầy cương nghị. Hơn nữa tình cảm của Lâm dành cho Mai bác Bảy cũng biết, mới đây khi tâm sự về con gái Mai là bé Trúc Linh, Lâm cũng bày tỏ muốn giúp vợ chồng ông tìm cháu. Lời Lâm nói có phần nghiêm trọng, nhưng bác Bảy vẫn gật đầu rồi đáp:
- - Được rồi, bác hứa sẽ giúp mày tới cùng…..Nếu chuyện này có thể giúp tìm được con bé Trúc Linh, dù còn sống hay đã chết thì mất mạng bác cũng sẽ làm….Cứ nói đi..
Lâm nói:
- - Chập tối nay, bác lái đò qua bên kia sông….Chỗ ngày trước người ta hay đợi đò bên đó, cháu có mấy người bạn muốn sang bên này…..Bác hãy chở họ đến cuối làng, nhớ là men theo con sông đến đó nhé…..
Bác Bảy vội thắc mắc:
- - Sao có cầu không đi cho tiện lại phải đi đò….
Nhưng chợt nhớ lại câu nói vừa rồi của Lâm nên bác Bảy giật mình:
- - Chết, bác quên mất….Mày cứ nói tiếp đi.
Lâm hơi cau mày tiếp tục nói:
- - Bác biết ngôi nhà có hàng cau cao nhất làng ở cuối làng không..? Ngôi nhà của bà thầy bói trong làng mình ấy…..Hiện giờ thì bà ấy không ở đấy nữa, cháu cần bác chở mấy người bạn của cháu đến ngôi nhà đó. Tuyệt đối bí mật, không để ai biết thì càng tốt. Bác chỉ cần làm như thế là được…..Còn đâu bọn cháu sẽ lo, sau khi chở bọn nó đến đó bác phải quay về ngay.
Bác Bảy hỏi:
- - Chỉ thế thôi hả, chuyện này có gì khó….Tầm chập tối trời mùa này nhá nhem, hơn nữa bây giờ có ai đi đò nữa đâu mà ra bờ sông giờ ấy. Ngôi nhà có hàng cau ấy bác biết, đời bác lái đò trên con sông này đã mấy chục năm, chẳng chỗ nào trên con sông này bác không biết cả….Nếu chỉ có thế thì được, à mà chuyện này có liên quan gì đến con gái cái Mai với cái Mai.
Thêm một lần bác Bảy quên đi việc không được thắc mắc, nhưng Lâm nói:
- - Bác chỉ cần tin cháu là được...Giờ cháu phải đi đây, bác nhớ nhé….Khi trời vừa tối bác phải đưa được đám bạn cháu đến nơi cháu đã nói.
Lâm vội bước ra cổng mà không đợi bác Bảy trả lời, bác Bảy lúc này nhìn theo Lâm tặc lưỡi:
- - Thằng này hôm nay làm sao thế nhỉ, không giống nó ngày thường chút nào...À mà còn con chó nữa….Ngày gì mà kỳ lạ thế…
Sau khi Lâm ra khỏi nhà, ông Bảy đi vào trong nhà định gọi con chó từ trong gầm giường ra thì bỗng nhiên ông giật thót mình, bởi vợ ông lúc này đã ngồi dậy từ bao giờ, bà Bảy đang ngồi chồm chỗm trên giường, hai tay ôm chặt con chó cũng đã nhảy lên bên trên, bà Bảy một tay giữ chặt con chó một tay chỉ ra hướng ngoài sân, miệng ú ớ:
- - Có..ma…..Ma….
Cũng cùng lúc đó tại nhà Phong, khi mà Phong đang sợ hãi tột độ, hắn không dám ở trong phòng một mình nữa, hắn phủ phục trước cửa phòng nơi Hân đang ở bên trong. Sáng nay như thường lệ một bát máu gà trống đã được đặt trước cửa, nhưng hôm nay bát máu gà vẫn còn nguyên….Không hiểu vì sao, chỉ biết Phong như kẻ mất hồn đứng trước bậc thềm miệng không ngừng rên rỉ:
- - Cứu…...cứu…..cứu...tao….Hân….ơi……
“ Két…..két….cạch…..Cạch…...két….”
Tiếng cửa bỗng nhiên phát ra những âm thanh gai người, kẻ mà Phong đang chờ đợi để cứu vớt linh hồn hắn cuối cùng cũng đã xuất hiện khi mà hôm nay chỉ vừa mới bước sang ngày thứ ba hắn giam mình trong đó làm gì thì chỉ một mình hắn biết.
Bình luận truyện