Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 43



Trước khi gặp Thời Dịch, Đinh Nhàn đối với hai chữ tình yêu này hoàn toàn mơ hồ không rõ, đọc tiểu thuyết tình cảm, xem phim Hàn, các nữ chính trong đó đều giống nhau, đều mơ ước có một tình yêu tốt đẹp, nhưng cô lại không có niềm tin với chính mình, một mặt cảm thấy mình sẽ không may mắn gặp được một người có thể hiểu và yêu thương mình, mặt khác lại cảm thấy sau khi yêu rồi, chuyển sang sống chung hoặc kết hôn, hai người chung sống lâu dài với nhau nhất định sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề, đến lúc đó liệu tình yêu còn tồn tại không.


Người ở bên cạnh yêu nhau cứ ngỡ như không xa rời nhưng đến cuối cùng cũng ly dị trở thành người xa lạ, ví dụ như trước kia ở quê, cô thỉnh thoảng sẽ nghe hàng xóm nhắc đến chuyện cha và mẹ cô trước kia yêu nhau tha thiết, có lẽ bởi vì lâu ngày cha không ở nhà nên tình yêu của mẹ từ yêu chuyển thành hận, thậm chí còn lây sang cả cô, và tạo thành tổn thương lòng không nhỏ.


Cô cho rằng bản thân sẽ mâu thuẫn khi nói chuyện yêu đương, nhưng gặp được anh, cô đã bị chìm đắm, cầm lòng không đặng, chủ động theo đuổi, muốn có mối quan hệ thân mật với anh, muốn mỗi đêm đều được anh ôm chìm vào giấc ngủ, sáng sớm khi vừa mở mắt thứ đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt quen thuộc của anh.


Lúc rảnh rỗi, cô bắt đầu học nhiều thứ hơn, học ủi quần áo, học cắm hoa, học cách trang trí cho ngôi nhà trông ấm áp.


Cô muốn một gia đình.


Cô biết mình còn nhỏ, còn chưa đến lúc đó, nhưng cô muốn chuẩn bị thật tốt tất cả, chờ hai người thật sự tiến đến bước kia, cô hy vọng mình có thể làm tốt mọi việc, mà không cần phải bận tâm về nhiều thứ.


Kết hôn, giống như Đinh Nhàn vừa nghĩ, bây giờ quả thật còn quá sớm, rốt cuộc cô và Thời Dịch chỉ mới xác định quan hệ được vài tháng, hơn nữa loại chuyện thế này cũng nên là đàn ông nói ra, cô vậy mà không chờ kịp đã nói ra.


Có chút buồn rầu, cô bỏ qua ánh mắt của anh đi vào bếp lấy chén đũa.


Thời Dịch làm gì biết cô đang nghĩ cái gì, còn tưởng lời mình vừa nói ra đã là cô gái nhỏ mất hứng, chợt đuổi theo trực tiếp ôm người từ phía sau, "Sao lại mất hứng?"


Đinh Nhàn mới vừa cầm chén lên đột nhiên bị anh ôm như vậy thiếu chút nữa đã làm rơi hết chén đũa trong tay, cô hơi giãy ra, "Chờ chút, chén sắp rơi cả rồi."


Thời Dịch không để ý, nghiêng đầu qua nhìn biểu cảm trên mặt cô, "Như vậy muốn gả cho anh?"


"Ừ?"


Anh cọ nhẹ mặt cô, nhớ đến vừa rồi cô nói muốn kết hôn, trong lòng nổ bùm bùm như bắn pháo hoa, không khỏi ôm chặt hơn chút nữa.


"Ai muốn gả cho anh." Đinh Nhàn muốn vùng ra nhưng cả người đã bị anh vững vàng ôm chặt vào ngực, không thể động đậy gì.


"Vậy vừa nãy là ai nói những lời đó hả?" Thời Dịch ho nhẹ một tiếng, học theo giọng cô: "Anh Thời Dịch, không bằng chúng ta kết hôn đi."


Lời trong miệng người đàn ông nói ra, có một ý nghĩa khác.


Lúc này Đinh Nhàn vô cùng thẹn thùng, tai đỏ bừng, Thời Dịch thuận thế hôn một cái, môi dán sát trên vành tai, "Anh nghe rất rõ ràng, em còn muốn chối sao?"


Đinh Nhàn vừa thẹn vừa giận, né tránh môi anh, muốn tìm một cái cớ, nhưng đầu óc trống rỗng không biết bây giờ nên nói cái gì mới được, bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, cô càng tức hơn, nhấc chân muốn đá anh, Thời Dịch dễ dàng tránh được, đem người cô xoay lại, đè trên bàn đá lưu ly mà hôn.


Đinh Nhàn đẩy ngực anh, mới vừa nghiêng đầu né đi, thở một hơi lại bị anh ngậm lấy môi, người không khỏi ngã ra sau.


Một tay người đàn ông để phía sau để tránh cho cô bị đè vào cạnh bàn, một tay khác chế trụ gáy cô, trực tiếp công thành đoạt đất, không chút kiêng kỵ gì đòi hỏi giữa răng môi cô, cho đến khi cả người cô vô lực, mềm nhũn tựa vào ngực anh, lúc này anh mới chịu buông ra.


"Chuyện kết hôn bây giờ không gấp." Thời Dịch nhìn cô, con ngươi sâu thẳm như một hồ nước, hấp dẫn cô, "Anh chờ em, chờ em đến tuổi thích hợp, tuổi này có thể là hai mươi tuổi, có thể là hai mươi mốt tuổi, hai mươi hai tuổi, thậm chí lớn hơn nữa cũng không sao, chỉ cần đến đó em muốn...."


Đinh Nhàn nghiêm túc lắng nghe, thấy anh đột nhiên dừng lại không khỏi hỏi: "Sao nữa?"


Cô gái nhỏ nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, trong mắt tràn đầy chờ mong, Thời Dịch cười khẽ, nhéo mặt cô một cái, "Anh sẽ cố gắng thu nhận nha đầu nghịch ngợm như em."


"Cố gắng thu nhận?" Trên mặt cô không cười nữa, đánh xuống tay anh, "Nói làm như em muốn gả cho anh lắm ấy, chờ hai năm nữa, em càng trổ mã hơn..."


Cô vừa nói vừa quấn một lọn tóc, "Đến lúc đó, đàn ông theo đuổi em cũng phải xếp một hàng dài, nói không chừng em cũng không còn muốn gả cho anh nữa."


Mặt cô đầy kiêu ngạo, giọng nói lộ ra vẻ tự tin vô cùng, cái dáng vẻ này làm cho người ta vừa yêu vừa hận, Thời Dịch cắn môi cô một cái, dùng sức quấn lấy lưỡi cô, cô gái nhỏ bị đau vỗ vai anh mấy cái, anh buông ra, thanh âm phát ra bên tai cô vừa trầm thấp vừa hung dữ: "Em dám hối hận thử xem."


Đinh Nhàn đưa tay ra dùng sức nhéo người anh hai cái, trả thù lại vừa rồi anh đã bạo lực với cô rồi xoay người sang chỗ khác, khóe miệng không nhịn được cong lên, trái tim bị những lời này của anh lấp đầy, cô biết, anh đang nghĩ cho cô, không nên vì tuổi tác của anh hoặc nguyên nhân gì khác mà vội kết hôn, anh sẽ chờ cô, chờ cô lớn thêm chút nữa, chờ cô bỏ hết mọi yếu tố bên ngoài, chỉ đơn giản muốn gả cho anh.


Mãi cho đến trước khi ngủ, Đinh Nhàn luôn nghĩ về tương lai của hai người, nằm trên cánh tay của anh, đưa tay ra ôm eo anh, nhìn trần nhà ngẩn người một hồi, sau đó nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, tựa đầu vào ngực anh, "Anh Thời Dịch, anh vốn định bao nhiêu tuổi kết hôn, bao nhiêu tuổi muốn có con?"


"Trước kia chưa từng nghĩ đến vấn đề này." Thời Dịch đặt sách xuống, cúi đầu nhìn cô, nói: "Kết hôn là sau khi yêu đương với em mới nghĩ đến, còn về đứa con thì chưa nghĩ đến."


"Vậy sau này chúng ta kết hôn rồi thì khi nào anh muốn có con?"


Thời Dịch nghiêng đầu nằm xuống, ôm cô nói: "Lâu một chút."


Đinh Nhàn: "Tại sao?"


Hai người nghiêng người đối diện nhau, Thời Dịch nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói: "Anh muốn hưởng thụ thế giới của hai người."


Đinh Nhàn không nhịn được cười, mím mím môi, lại hỏi: "Anh Thời Dịch, anh thích con trai hay con gái?"


"Chỉ cần em sinh, anh đều thích."


Câu trả lời này rất thỏa mãn.


Đinh Nhàn hôn lên môi anh một cái, "Chậm có con cũng được, có con rồi, em nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt."


Tuổi thơ của cô không nhận được tình thương của mẹ, không vui vẻ gì, cô muốn đối xử với con mình thật tốt, để cho nó được hạnh phúc.


Cô gái nhỏ còn nghĩ rất nhiều điều.


Thời Dịch véo mặt cô một cái, "Dù gì đi chăng nữa cũng phải chờ em tốt nghiệp, tốt nhất là bước ra xã hội hai năm đi."


"Đến đó em cũng 25 tuổi rồi, còn anh đã 35 tuổi." Đinh Nhàn bỗng nghĩ đến cái gì, nói: "Đàn ông đến tuổi đó thì năng lực sinh con..."


Thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, Đinh Nhàn rất thức thời im lặng.


Thời Dịch hơi cong môi, cười như không cười nói: "Em muốn nói cái gì?"


"Không có gì." Cô ôm eo anh, nhắm mắt lại: "Anh Thời Dịch, ngủ ngon."


Thời Dịch xoa xoa đầu cô: "Ngày mai sẽ dạy kèm cho em."


Đinh Nhàn ngửa đầu nhìn anh: "Cái gì?"


Thời Dịch: "Dạy em thuật phòng thân."


"Anh dạy?"


"Thỉnh thoảng anh có tập luyện với Thẩm Ngạn mấy chiêu thức cơ bản."


Có lẽ lúc so tài với Thẩm Ngạn không chỉ đơn giản là mấy chiêu võ đơn giản như vậy, Đinh Nhàn chọt chọt cơ bụng của anh, "Đây đều là thành quả của việc tập luyện à?"


Người ngày thường không có thời gian tập thể dục, chỉ thỉnh thoảng dậy sớm chạy bộ, mà cả người có cơ bắp, từng khối từng khối, cứng rắn, giống như từ khi sinh ra đã có rồi.


Đinh Nhàn chọt hai cái, vẫn cảm thấy không đã ghiền liền sờ loạn trên người anh, Thời Dịch hít vào một hơi, cố gắng khắc chế chính mình, kết quả cô vẫn chơi chưa xong, một đôi tay bé nhỏ ác ý châm lửa khắp người anh, mấy phút sau, rốt cuộc không nhịn được nữa, nắm chặt tay cô, xoay người đè cô dưới thân, "Bây giờ dạy thêm cho em điều khác."


Anh nhích lại gần tai cô, thấp giọng nói một câu, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười lưu manh, cô gái nhỏ ngốc ra, rồi kịp phản ứng lại nhấc chân đá về phía anh, đỏ mặt mắng: "Tên háo sắc."


...


Giờ lên lớp được một nửa, điện thoại bên gối Đinh Nhàn vang lên, ngay sau đó cô đưa tay ra thật vất vả mới sờ tới, nhìn một cái liền sợ hết hồn, đẩy người đàn ông ở phía trên: "Là bác gái gọi video call đến!"


Thời Dịch chuyên tâm vận động, không lên tiếng.


Đinh Nhàn lại đẩy anh: "Anh đi ra đi."


Thời Dịch lấy điện thoại từ tay cô rồi ném qua một bên, cúi đầu hôn cô, "Lát nữa rồi gọi lại cho mẹ."


Đinh Nhàn có chút lo lắng, luôn cảm thấy nếu hai người không chú ý sẽ bị nhìn thấy, cô tránh né môi anh, "Anh Thời Dịch, dừng lại một chút được không?"


Chuyện này đang tiến hành được một nửa làm sao dừng lại được chứ?


Thời Dịch không để ý, vẫn tiếp tục.


Điện thoại vẫn còn vang lên không ngừng, Đinh Nhàn nhíu mi, "Thời Dịch..."


Môi trực tiếp bị chặn lại, người đàn ông lôi kéo cô chuyên tâm làm... à không đúng, chuyên tâm học tập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện