Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 6



Edit: Mộc Tử Đằng

Cửa thư phòng không đóng, bên trong người đàn ông ngồi trước bàn đọc sách, tay đang lật trang sách.

Anh ngồi thẳng lưng, mày hơi chau lại, ánh đèn đọc sách màu trắng chiếu vào trên người anh làm tăng thêm vài phần lạnh lùng.

Phát hiện điều khác thường, anh ngẩng đầu lên nhìn sau đó giữa hai hàng lông mày thoáng giãn ra.

"Vào đi."

Thời Dịch khép sách lại, cô gái nhỏ hơi dè dặt đi vào trong, chạm phải ánh mắt anh thì theo bản năng hơi co người lại một chút.

Đinh Nhàn rón rén đi đến gần, hơi khom người đưa đĩa trái cây đến trước mặt anh sau đó giương mắt len lén quan sát biểu tình trên mặt anh.

Thời Dịch quét mắt nhìn sang, trái táo cố tình được trang trí, miếng ở giữa có khắc hai hàng chữ: Anh Thời Dịch, em sai rồi.

Bên cạnh còn vẽ thêm một biểu cảm đáng thương.

Anh không nhịn được cười khẽ, nha đầu này lại nhiều trò quỷ như vậy.

Thấy anh cười, Đinh Nhàn thở phào nhẹ nhõm, cắm nĩa vào miếng táo rồi đưa đến bên miệng anh, "Anh Thời Dịch, anh ăn thử đi, rất ngọt đó."

Thời Dịch nghiêng đầu đi, nói: "Tôi không thích ăn táo."

Sau đó nói thêm: "Ngồi đây đi, đầu tiên làm bài tập trước."

Đinh Nhàn đành buông nĩa xuống, lấy sách bài tập từ trong cặp rồi ngồi xuống cạnh anh, vừa lật bài tập vừa nói: "Anh Thời Dịch, anh đang giận em đúng không."

Thời Dịch: "Không có"

"Anh chính xác đang giận em rồi, nếu không tại sao anh lại không ăn táo em gọt chứ."

Cái miệng nhỏ nhắn của cô gái nhỏ hơi chu ra làm lộ ra đôi môi mềm mại, đôi mắt to như quả hạnh nhìn anh, dáng vẻ đó vô cùng ủy khuất.

Thời Dịch không biết phải làm sao đành xiên một miếng bỏ vào trong miệng.

"Ăn có ngon hay không?" Đinh Nhàn mặt đầy mong đợi hỏi.

"Ừ." Thời Dịch thuận miệng đáp một tiếng.

Anh thật sự không thích ăn táo, nhưng không muốn cô gái nhỏ thất vọng nên không thể làm gì khác hơn là phải ăn một miếng.

Đinh Nhàn nhìn đôi môi mỏng của anh hơi động đậy, lúc nuốt xuống làm trái cổ hơi chuyển động, đây chính là một kiểu hấp dẫn.

Không nhịn được nuốt nước miếng một cái, chính bản thân cô cũng thèm.

Đang đưa tay chuẩn bị lấy một miếng thì bị anh đánh một cái phải rút lại: "Làm bài tập xong rồi ăn."

Đinh Nhàn xoa xoa cái tay nhỏ bé bị anh đánh đau, tự biết mình đuối lý nên mở sách ra bắt đầu làm bài tập.

Có thể bởi vì anh ngồi bên cạnh, trong thư phòng lại quá yên tĩnh nên cô có thể cảm giác được tiếng hít thở của anh cùng với mùi hương sữa tắm thơm mát từ trên người anh bay vào mũi, cô thậm chí có thể nhận ra được anh tắm cùng loại sữa tắm với cô.

Nhìn chằm chằm đề bài một lần lại một lần nhưng vẫn cứ chậm chạp không hạ bút.

Làm sao chuyên tâm được?

Đinh Nhàn cảm thấy tim mình đập nhanh không thể khống chế được nữa rồi.

"Làm xong đưa tôi kiểm tra."

Thời Dịch nhìn cô chằm chằm mấy giây liền đứng dậy bưng đĩa táo đi.

Đinh Nhàn ngẩng đầu thấy anh đi đến trước bàn máy tính ngồi xuống đưa lưng về phía cô, trong chốc lát liền nghe được âm thanh "lạch cạch" từ bàn phím phát ra.

"Tập trung làm bài." Giọng có chút trầm thấp vang lên.

Dường như sau lưng anh cũng có mắt, động tác trên tay vẫn không ngừng,.

Đinh Nhàn vội vàng thu hồi tầm mắt, cắn cắn đầu bút bắt đầu làm đề thứ nhất.

Vì là ngày học đầu tiên nên bài tập không nhiều lắm, Đinh Nhàn nhanh chóng đã làm xong nhưng không dám đưa cho Thời Dịch kiểm tra.

Thấy anh ngồi đó vẫn còn bận bịu, cô lặng lẽ thu dọn bài tập định đi nhanh ra ngoài.

Ai ngờ vừa mới chạm vào tay nắm cửa thì cặp sách liền bị ai đó bắt lấy, giây kế tiếp cả người đều bị nâng lên.

"Chạy đi đâu?"

Dáng người Đinh Nhàn vốn nhỏ nhắn, còn Thời Dịch lại cao 1m87, đừng xem bình thường anh đều mặc áo bác sĩ, trong lúc nhập ngũ cũng từng được huấn luyện không ít nên cơ bắp rất rắn chắc, nâng cô lên như xách một con gà vô cùng ung dung.

Bị nâng lên giữa không trung Đinh Nhàn rất không có cảm giác an toàn, cô nháy nháy đôi mắt to vô tội, nói: " Em thấy anh bận bịu nên không muốn quấy rầy anh."

Thời Dịch nhìn cô hỏi: "Làm bài tập xong chưa?"

"Làm xong rồi." Đinh Nhàn hơi cử động người, "Anh Thời Dịch, anh để em xuống trước đi, em rất khó chịu."

Hai hàng lông mày của cô gái nhỏ nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hơi nhăn tỏ ra dáng vẻ đáng thương làm người ta vô cùng đau lòng.

Rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, vẫn không thể nghiêm nghị quá mức được.

Thời Dịch để cô xuống, thần sắc hòa hoãn đi đôi chút, nói: "Đem bài tập đưa đây tôi kiểm tra xong mới cho phép đi ra."

Dù sao cũng phải chết một lần, tối nay xác định trốn không thoát rồi, Đinh Nhàn đem cặp để lại trên ghế rồi lấy bài tập ra đưa cho anh.

Anh nhận lấy, nhìn một chút lại đưa tay ra: "Bút"

Đinh Nhàn vội vàng đưa bút của mình qua.

Thời Dịch thở dài một hơi, mười đề thì có đến tám đề sai, đại khái là anh đang gặp phải một học sinh có thành tích kém nhất rồi.

Anh đi đến trước bàn đọc sách, để bài tập lên bàn rồi giương mắt về phía cô nói: "Đến đây."

Đinh Nhàn vội vàng đi qua, Thời Dịch đè bả vai để cô ngồi xuống.

Anh hơi nghiêng người sang rồi khom lưng xuống, dùng bút đánh dấu một đề rồi bắt đầu giảng bài.

Đinh Nhàn nghiêm túc lắng nghe, đề này đối với cô rất khó nhưng nghe anh phân tích như vậy liền trở nên thông suốt. Viết ra cách giải lại xuất hiện một chỗ khó, đang ngẩng đầu lên muốn hỏi anh thì lại đụng phải cằm của anh.

Đầu Đinh Nhàn đau nhói lên một cái, trong lòng cô hoảng hốt, vội vàng xoa cằm giúp anh.

Thời Dịch đang lúc chuẩn bị giảng tiếp thì bị bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ chạm vào cằm anh còn xoa xoa mấy cái rồi ân cần hỏi: "Đau không?"

Anh hơi sững sờ, vội đứng thẳng người lên, ho nhẹ một tiếng: "Không sao cả."

"À."

Bầu không khí trong lúc nhất thời có hơi quỷ dị, Thời Dịch tiện tay lấy ly nước trên bàn nhấp một ngụm, đó là nước Đinh Nhàn đã uống qua.

Cô chú ý đến hành động của anh, môi của anh đặt lên ngay vị trí mà môi cô đã chạm vào khi uống nước trước đó.

Mập mờ lại tăng thêm.

Đinh Nhàn lặng lẽ nghĩ: Như thế này có tính là hôn gián tiếp không?

***

Tối hôm qua mất ngủ nên sáng ngày hôm sau mém tí nữa là Đinh Nhàn đi học trễ, đến lúc vào học thì mí mắt cô bắt đầu đánh nhau.

Thấy thầy không chú ý đến, Giang Ti Kỳ xoay xuống hỏi cô: "Tiểu Nhàn Nhàn này, tối hôm qua cậu làm gì vây? Nhìn quầng thâm đen dưới mắt của cậu kìa, cũng sắp biến thành gấu trúc luôn rồi."

"Nhất định là thức muộn học bài rồi."

Địch Nhiên đi vào lớp với đỉnh đầu màu vàng, còn chưa kịp ngồi xuống liền bị Giang Ti Kỳ rống một câu "Con bà nó.".

"Địch Nhiên, cậu điên rồi sao! Đem tóc nhuộm thành như vậy, xấu chết đi được!"

"Cái này gọi là fashion, cậu có hiểu hay không! Nào cùng tớ lập lại, f-a-s-h-i-o-n."

Giang Ti Kỳ hừ lạnh: "Cậu có biết nhìn cái đầu tóc của cậu giống như có một bãi phân trên đó không, còn gọi fashion, cừu lười biếng* cũng không fashion như vậy."

(*Cừu lười biếng trong phim hoạt hình Cừu vui vẻ và sói xám.)

"..."

Một kỳ nghỉ hè không gặp nhau, Giang Ti Kỳ dường như đã tăng thêm công lực đả kích người khác.

Địch Nhiên có chút quẫn bách, cậu ta nhìn về phía Đinh Nhàn, hỏi nhỏ: "Rất xấu hả?"

Đinh Nhàn nhìn chằm chằm cậu ta ba giây sau đó nói thật lòng: "Có chút."

Địch Nhiên đặt mông ngồi lên ghế giống như một quả bóng xì hơi.

Cậu ta đúng là bị thợ cắt tóc gài bẫy rồi, vốn là đang thịnh hành màu nâu sậm nhưng không biết làm thế nào kết quả nhuộm ra lại thành màu phân vàng, còn phá hủy luôn bôn dáng thông minh của cậu ta.

Vốn dĩ bản thân cũng cảm thấy xấu nhưng mới nhuộm xong cả tiệm làm tóc đều khen cậu ta đẹp trai, nói kiểu này làm dáng vẻ đẹp trai tăng lên, càng tăng thêm khí chất, lúc đó đầu óc cậu ta mê muội nên cũng tin là thật, vào lúc này nhìn vào điện thoại soi một cái, chính bản thân còn thấy gai mắt huống chi là Đinh Nhàn.

Haiz, cuộc đời cậu ta lại thêm một vết đen.

Thấy bộ dáng này của bạn học cùng bàn, Đinh Nhàn không đành lòng, lại nói: "Thật ra cũng không phải khó nhìn lắm đâu, chỉ là màu sắc có chút là lạ."

Đôi mắt Địch Nhiên lại tràn đầy hy vọng, nói: "Có thật không? Không khó nhìn lắm không?"

Giang Ti Kỳ không nhịn được cười nói: "Cậu nên nhuộm thành màu xanh, như vậy mới đẹp trai cả khung trời này."

"Đi chết đi!"

"Xanh lá cây mới hấp dẫn thật mà."

"Giang Ti Kỳ, cậu có tin tớ sẽ dán miệng cậu lại không?"

"Ôi, thật là đáng sợ mà."

Hai người đang đấu vỏ mồm thì chủ nhiệm lớp đi ngang qua lớp học, tùy ý nhìn vào bên trong một chút liền bị quả đầu phân vàng kia của Địch Nhiên hấp dẫn ánh mắt.

Ngay lập tức liền cô chủ nhiệm dựa vào cửa sổ gọi: "Địch Nhiên, lên phòng giáo viên ngay."

Giang Ti Kỳ đồng cảm nhìn cậu ta một cái, còn không quên bổ thêm một đao: "Nếu cậu nhuộm thành màu xanh cô chủ nhiệm đã bị vẻ đẹp trai của cậu làm cho khóc thét, tuyệt đối không đành lòng mắng đâu."

"Đệch!"

Địch Nhiên đạp một cước vào cái ghế của cô ấy, cam chịu số phận mang cái đầu vàng kia đi đến phòng giáo viên.

Các bạn học đang thảo luận về ngày hôm qua sau khi họp phụ huynh về nhà, bàn luận về việc bị cha mẹ "Lên lớp một khóa chính trị", mọi người đều hò hét ầm ĩ, một người so với một người còn khoa trương hơn.

Đinh Nhàn gục đầu xuống bàn, muốn thừa dịp trong giờ ra tiết ngủ một chút, Giang Ti Kỳ chọc chọc cánh tay cô: "Nhàn Nhàn, tối hôm quá giáo sư Thời có dạy dỗ cậu không?"

Đinh Nhàn hơi híp mắt nói: "Kiểm tra bài tập của tớ, nhìn chằm chằm bắt tớ phải chuẩn bị tốt bài học hôm nay."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó thì đi ngủ."

"Ôi!" Giang Ti Kỳ vỗ vai cô một cái, mặt đầy vui mừng nói: "Đọc tiểu thuyết không vô ích mà, rất biết học tập."

Dừng một chút, chợt nghĩ đến cái gì, cô ấy lại nói: "Đinh Tiểu Nhàn, rất tốt, cậu đã trưởng thành rồi."

Đinh Nhàn nhắm mắt lại đã có chút mơ màng ngủ, vốn lúc đầu cũng không để ý cô nàng nói gì nhưng nghe đến mấy câu này cô chợt bừng tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, xấu hổ cầm bài thi đập vào người Giang Ti Kỳ: "Sợi Gừng thối tha, cậu lại nói bậy nữa rồi! Tớ đập chết cậu!"

Thấy cô nóng nảy, Giang Ti Kỳ vô cùng vui vẻ không ngừng cười, cầu xin tha thứ: "Tiểu Nhàn Nhàn, tớ sai rồi, tớ sai rồi."

Đinh Nhàn trợn mắt liếc cô ấy một cái, tạm thời bỏ qua cho cô ấy.

Vậy mà vừa mới bỏ "vũ khí" xuống, Giang Ti Kỳ lại tới gần, le lười đùa dai nói: "Lần sau còn dám đấy."

Nói xong thì chạy nhanh như một làn khói.

Nhìn bóng lưng cô ấy nhanh chóng đã biến mất, Đinh Nhàn vừa bực mình vừa buồn cười, cơn buồn ngủ cũng đã bay biến mất, cô lấy điện thoại ra nhìn thời gian một chút lại phát hiện có một tin nhắn mới chưa đọc, người gửi đến là Anh Thời Dịch.

Tác giả có lời muốn nói:

Bình luận chương trước đã phát bao lì xì, hai ngày nay có chút bận bịu nên không thể đăng hai chương, ngày mai hoặc ngày mốt tác giả sẽ bổ sung hai chương sau, thức đêm rất có hại cho sức khỏe nên mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, moa moa daz!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện