Cô Gái Yêu Tiền

Chương 8-1



Kết tóc se duyên, ân ái trọn đời.

Lúc chảy tóc, không hiểu sao cô lại nghĩ đến câu thơ này.

Tóc cô vốn rất thẳng, bởi vì bị anh kết lại mà xuất hiện nếp cuốn. Đã qua vài ngày mà vẫn còn dấu vết, có thể nhìn ra chỗ anh ta thắt lại.

Cũng giống như trái tim, không thể lành lặn lại. Khi đã phát sinh tình cảm, cho dù phớt lờ đi, cũng sẽ để vết sẹo. . . . .

Người đàn ông này, rốt cục cũng làm xao lòng cô.

Sau đêm đó, anh không còn tặng cô hoa hồng cùng đồ trang sức nữa. Anh tặng hoa anh túc, dĩ nhiên sẽ bỏ ra một khoản tiền công để chỉnh sửa lại, cùng một tấm thiệp viết: “ Nâng niu nó trên tay, sau đó đem cắm vào bình”; anh tặng cô ngọc bội Ngọc Hoàn, tăng cô con dấu Kê Huyết, còn khắc tên anh và cô. Anh cũng bắt đầu nghiêm túc, mỗi ngày đi làm đúng giờ, thường đem những điều hài lòng cùng khó chịu trong công việc kể cho cô nghe, sau đó tựa vào cô, giống như muốn hấp thu năng lượng từ cô.

Người đàn ông này đã bắt đầu lớn, bắt đầu học nghiêm túc, bắt đầu có mục tiêu. Trong lòng cô có chút rối loạn , bởi vì cô mơ hồ cảm nhận được, anh nghiêm túc như vậy, là vì cô.

Còn hơn một tháng nữa. . . . . . Còn hơn một tháng cô sẽ rời đi, mặc dù đã dỡ bỏ lệnh cấm du lịch, nhưng vẫn còn hạn chế việc dẫn khách du lịch sang Bắc Kinh, ít ra cô có thể nhân cơ hội này đến Bắc Kinh, đến thăm đại danh Tô Hàng đã ngưỡng mộ từ lâu. Sau đó, theo kế hoạch đầu năm nay, thông qua kì kiểm tra của lãnh đạo, dẫn đoàn đi du lịch nước ngoài.

Cô luôn không để tâm quá mức đến người khác, vì vậy cô rất tự do. Cô tuyệt đối không dành tâm tư cho một người khác cũng không không đem ý tưởng xây dựng với bất kỳ ai. Cô chỉ cảm thấy người đàn ông này rất đáng yêu, nhưng đối với sự kỳ vọng của anh, cô rất lo lắng, cô không thể đáp lại.

Tâm tình rối loạn, lại không muốn nói trực tiếp với anh. Cô không muốn làm tổn thương anh, nhưng cũng không có cách nào tưởng tượng ra mình sẽ quá mức nhiệt tình với anh.

Có thể là cô thích anh, nhưng sẽ không phải là tình yêu. Cô sẽ không tin vào lời thề non hẹn biển.

Chưa cần nói đến vĩnh viễn, chỉ cần nói đến trăm năm, một đời người thôi, cũng cảm thấy nực cười rồi!

Ngay cả một đời người còn không dám chắc, có tư cách gì mà hứa hẹn thiên trường địa cửu? Vĩnh viễn không rời, sợ là không có bất kỳ ai có thể đạt tới! Chỉ có những sự vật không tồn tại sự sống, mới có thể vô tri vô giác mà tồn tại vĩnh hằng.

Cô rất thích《 Hoạ Tử Do “ Mãnh Trì hoài cựu” 》(Hoạ bài "Nhớ Mãnh Trì xưa" của Tử Do ) của Tô Đông Pha, " Nê thượng ngẫu nhiên lưu chỉ trảo/Hồng phi ná phục kế đông tây. " (dịch nghĩa: Ngẫu nhiên tuyết giữ lại móng ngón /Hồng bay đâu còn kể đông hay tây). Cô tin rằng những dấu vết của tình yêu cuồng nhiệt kia, cuối cùng cũng chỉ còn là vết mờ như dấu chân chim hồng trên tuyết trắng.

Cô không nghĩ là mình không có tình cảm của con người, chỉ là không có loại tâm tình vĩ đại đó—— nếu như tình yêu thật sự vĩ đại như lời bọn họ nói. Cô sẽ quyến luyến, nhớ nhung, nhưng sẽ không thề nguyền sống chết, cảm tạ, cô vốn rất bình thường, không dám mơ đến chuyện hoang đường.

Vì vậy, đối với sự cố gắng của anh, cô biết, nhưng thứ anh muốn, cô không thể nào đáp ứng lại.

Cô còn muốn tiêu dao tự tại, không muốn vướng vào tình yêu, trói buộc cánh chim, tổn hại tâm chí, thứ nhận lại được cũng không đáng giá.

Nói cho cùng, nếu thật sự có tình yêu, cô còn rất yêu chính mình.

Nhà hát ZHSH, cô đi cùng Tề Vĩ, bọn họ ngồi ở trong phòng trình diễn.

Thật ra đây không phải là một nhân vật bậc thầy, chỉ là một buổi biểu diễn nhỏ. Trong một thế giới âm nhạc phát triển như bây giờ, đối với những bậc thầy thực sự yêu thích, lại chỉ có vài người. Bọn họ chuyên tâm trình diễn, Tiêu Đồng tập trung lắng nghe. Mỗi buổi trình diễn cuả một nghệ sỹ lại thể hiện cái nhìn của họ về thế giới, quan trọng là có bao nhiêu người có thể hiểu được điều mà họ muốn truyền tải.

Tiêu Đồng không phải nhà bình luận, cũng chưa bao giờ tự nhận chính mình biết thưởng thức, cô chỉ là một thính giả.

"Swan Lake, Tchaikovsky, 1840-1893, nhà soạn nhạc Nga vĩ đại, viết ra sáu bản giao hưởng. . . . . ." Tề Vĩ thì thầm.

" Paganini Rhapsody, Paganini, 1782-1840, nhà soạn nhạc người Ý, nghệ sĩ violin. Quá trình rèn luyện kỹ năng hoà tấu violin của ông rất khó khăn, chủ yếu là tự luyện tập, sau đó trở thành một nghệ sĩ Violin tài năng."

" Bản giao hưởng số một, Mozart Asimov, 1756-1791, một nhạc sĩ Áo nổi tiếng, năm ba tuổi bắtđầu học đáng đàn, được mệnh danh là thiên tài . . . . . ."

Tiêu Đồng rốt cuộc xoay đầu lại, nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.

Anh luôn là người nghe tiếng nhạc cất lên liền ngủ gật, hiện tại vẫn là bộ dạng buồn ngủ, nhưng tại sao lại ở đây nghe nhạc đoán tên? Hơn nữa trong tay anh không có bản giới thiệu, anh . . . . . là nhớ sao? Nhưng những tiết mục đang biểu diễn không có giới thiệu tên cùng tác giả nha!

Anh chú ý đến ánh mắt của cô, càng nói hăng say, đem mỗi tiết mục nói rõ đầu đuôi, mắt sáng lên nhìn cô, chờ đợi khen ngợi.

"Vĩ. . . . . . Anh không thấy buồn ngủ sao?" Tiêu Đồng suy nghĩ một hồi, nói ra một câu.

"Đương nhiên . . . . . . Không buồn ngủ!" Lời thốt ra là lời nói thật, lập tức sửa lại lời.

"Vĩ, không nên làm khó mình, anh vốn không ưa thích loại hình này, ngủ cũng được, anh không cần phải học thuộc nó." Tiêu Đồng cười, vỗ nhè nhẹ vai anh.

Tề Vĩ cầm tay của cô: "Ai nói tôi không thích nó?"

"Là thật nha, mỗi lần anh nghe nó đều ngủ say, nhìn bộ dạng lim dim của anh đi!" Hai ngày trước, anh hào hứng đưa cô đi xem triển lãm tranh, khi cô giải thích bức họa "Hàm ý" , màu sắc, nội dung ẩn chứa của bức tranh. Với kinh nghiệm nhiều năm làm hướng dẫn viên du lịch, chỉ cần liếc mắt qua, cô liền biết anh với những lời thuyết minh của cô không có nửa điểm yêu thích.

Anh biết cô thích Ngọc Thạch, nhồi nhét một đống khái niệm, kỹ năng giám định và thưởng thức thông thường vào đầu, tìm hiểu cách chọn lựa những món đồ không quá mức tục tằng. Anh đọc những cuốn sách cô thích, nghe thể loại nhạc cô thường nghe, xem những phim cô thích, đọc thơ . . . . . . Cố gắng tìm đề tài cùng cô nói chuyện phiếm, cố gắng ra vẻ anh và cô "Giống nhau" .

Nhưng như vậy là cố ý! Cố ý trở thành một con người không phải là anh.

"Vĩ, anh không cần làm như vậy, nó không có ý nghĩa gì."

Tề Vĩ nắm chặt tay, lưu lại dấu tay ở trên da thịt trắng nõn của cô.

"Vậy cô muốn tôi làm như thế nào? Như thế nào mới có ý nghĩa? Cô không thích như vậy sao? Vậy nói cho tôi biết cô thích cái gì? Tôi đã làm gì sai?" Âm thanh của anh rất lớn, người xung quanh nhìn sang, Tiêu Đồng vội vàng che miệng của anh.

"Lúc thưởng thức nhạc rất muốn an tĩnh, ngươi không biết điều này sao?" Tiêu Đồng thở dài, "Có chuyện gì về nhà nói, được không?"

Tề Vĩ không nói thêm gì nữa, nắm thật chặt tay của cô, lòng bàn tay có chút lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện