Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Chương 45: Để có thể thản nhiên



Hai người quyết định chuyển nhà sang một căn nhà nhỏ hơn để sống, nơi này gần với chỗ sống cũ của hai người. Căn nhà trước được thuê với giá sáu triệu một tháng, bây giờ chuyển sang nhà nhỏ chỉ còn có hai triệu một tháng, tuy nhỏ nhắn nhưng lại ấm cúng. Vì ngày xưa thuê nhà thuê cùng với tủ áo nên khi chuyển đi chỉ còn bếp núc với lại quần áo, móc, tivi, nàng thuê một bên dọn phòng để chuyển giúp nàng những gì còn lại.

Dung thay bếp gas dạng lớn thành bếp điện từ, còn cẩn thận gắn máy lạnh đề phòng hai người ở nhà áp mái như vậy sẽ nóng. Mất của hai người cả hai ngày mới có thể dọn dẹp xong nhà cửa, Dung hài lòng trải nệm ra, đặt gối của hai người nằm ngay ngắn trên giường.

Hương nghe tiếng điện thoại reo nên cầm điện thoại lên chạy ra ngoài nghe, Dung đăm chiêu nhìn em ấy, là điện thoại của ai mà đến mức không thể nói chuyện trong phòng hai người?


Trong điện thoại là tiếng của anh hai Hương, giọng trầm trầm của anh ấy khiến Hương hơi lo ngại: "Nghe nói em chuyển nhà hả? Dọn về sống chung với anh đi, ở với người ta hoài làm gì, dù gì người ta cũng không phải ruột thịt của em."

"Dạ thôi, em thấy ổn lắm rồi, cám ơn anh."

"Em khách sáo với anh vậy làm gì... Em ở bên đó nhớ khuyên chị em, nếu được thì quay lại cho một nhà hoàn chỉnh, chứ sống như vậy không nên."

Nghe một câu này mà Hương chán ghét không thôi, nếu như Hương chưa biết bản chất của anh hai của mình, cô có thể tin những lời này hoàn toàn là có thiện ý. Nhưng mà cô đã biết được bản chất của anh, biết được anh như thế nào, vậy mà anh còn mặt dày bảo rằng muốn hàn gắn với chị.

Nếu ngày trước Hương chưa yêu chị, anh nói vậy cô còn suy nghĩ lại, nhưng Hương yêu chị, yêu hơn cả mạng sống của mình, vậy nên cô không đồng ý chuyện này, thà chết cũng không. Ai nói tình yêu của cô cực đoan cô cũng chịu, cô yêu chị đến nỗi muốn mang chị để kèm kẹp bên cạnh mình, chị đi vắng cô một chút cô phải nháo nhào tìm kiếm. Cô nghĩ, mình bị nghiện chị mất rồi, thành một kẻ nghiện ngập hơi ấm của chị.


Khi hai người ở hai phòng cô còn tự nhủ bản thân của mình rằng không muốn chị, nhưng tối hôm qua chị nằm cùng cô trên một chiếc giường, hơi thở của chị nhè nhẹ phả bên người cô, mùi hương thơm thoang thoảng phảng phất, cô phát hiện ra mình có thể không chịu đựng được nữa rồi. Cô muốn được như ngày hôm ấy có chị, muốn cởi hết thứ vải vóc vướng víu trên người chị ra, như một nghi thức mà hôn lên thánh thần của mình.

Cô muốn chị, nhưng vì chị mà không dám động vào chị, cô sợ mình vì một chút tầm thường mà phá hỏng đi tương lai của cả hai. Sợ vì mình mà vấy bẩn sự thanh nhã nơi chị, khiến chị cùng mình xuống bùn.

"Em còn nghe anh nói không?"

"Dạ còn." Hương lấy lại thần hồn thơ thẩn của mình, trả lời.

"Nhắm ở không được thì dọn qua với anh, anh biết hai người phụ nữ dễ sống hơn, nhưng mà anh mới là anh hai của em."


"Em biết rồi."

Nói rồi Hương tắt máy, anh hai của cô thì có tác dụng gì, cô muốn ở bên cạnh người cô thương, chị ấy mới là vợ của cô cùng cô sống đời đời kiếp kiếp.

Thứ mà Hương không ngờ đó chính là một ngày cô về nhà và thấy đồ của hai người mất đi một nửa, cô định gọi điện cho chị để báo rằng nhà bị trộm, nhưng cô bàng hoàng phát hiện ra ngay cả ba lô của chị cũng mất tích, không giống như bị trộm, giống như là chị đã dọn đồ rời đi thì đúng hơn.

Cô run rẩy lấy điện thoại trong túi quần ra mà gọi cho chị, tổng đài bảo rằng thuê bao hiện tại không liên lạc được...

Run rẩy ngồi xuống sàn nhà, Hương tự ôm đầu mình xem thử rốt cuộc là cô làm sai chỗ nào để cho chị giận dỗi bỏ đi, có phải hôm qua cô ngủ mà quên chúc chị ngủ ngon? Hay là vài cái bát chị bảo cô rửa cô bảo học bài xong rồi rửa? Có phải vì vậy mà chị giận cô, bỏ cô ở lại không?
Tờ giấy trắng được dằn bởi ly nước, góc của tờ giấy bị nước làm ẩm, đụng vào thì rách ngay một góc. Hương bò lại chỗ tờ giấy ấy, cầm lên đọc mà tay run đọc không nổi.

"Gửi Hương.

Khi em đọc được bức thư này chị đã đi rồi. Chị ghét cách mở đầu một bức thư như thế này, nhưng chị phải mở đầu như thế thôi, đừng trách chị nếu bức thư này có vẻ không hay, xin lỗi, chị không thể viết hay hơn nữa được rồi.

Chị đã giấu em về chuyện chị phải luân chuyển đi nơi khác, chị đã giấu em chuẩn bị đồ đạc để rời đi. Ở giữa hai chúng mình tồn tại một tình yêu không nên có, chị thấy sự luân chuyển công tác như thế này lại khá hay, có thể giúp em và chị quên đi đoạn tình duyên này, em nhỉ?

Em còn nhớ em đã từng nói với chị rằng nếu chị sinh con em sẽ nuôi không? Hi vọng một ngày em có thể như em gái gả chị đi, chị thật sự hi vọng một ngày chị có thể nhìn em bằng một ánh mắt bình thường, có thể nghĩ về em mà tim không đập loạn trong lồng ngực.
Chị biết Hương yêu chị, em có thể giả vờ, nhưng chị vẫn cảm nhận được tim của chúng mình đồng điệu. Em còn quá nhỏ còn cuộc sống thì khắc nghiệt, nên Hương ơi, thứ lỗi cho chị không thể cùng em đi hết cuộc đời này, trộm được của em ba ngày cũng là lúc chị được sống trong thiên đường ba ngày, chị cảm thấy rất hạnh phúc.

Cho dù mai sau cuộc sống có thay đổi như thế nào chị vẫn luôn ủng hộ em, còn tình yêu này chị sẽ đem đến một nơi cao nhất, chôn vùi chúng, để cho ngày sau chúng mình gặp nhau vẫn còn có thể nở một nụ cười.

Chỉ là...

Có một lời chị không dám nói cùng em.

Chị đã từng yêu em...

Rất yêu.

Sài Gòn,

Dung của em."

Cầm tờ giấy trong tay mà Hương còn không tin là thật, cô thơ thẩn nhìn đồ vật trong nhà thiếu đi phân nửa, hôm nay cô còn chưa nói cho chị nghe rằng cô sẽ không đi du học nữa mà ở nhà cùng chị, cô còn chưa nói cho chị biết cô cũng yêu chị, yêu chị rất nhiều.
Quyết định không nói cho chị nghe rằng cô yêu chị liệu có là quyết định đúng? Những dòng trong thư của chị gửi đều có ý nói rằng chị đã muốn buông bỏ rồi, cô có thể tự tin nếu cô và chị ở bên cạnh nhau, lúc đó cô chắc chắn rằng chị vẫn luôn đợi mình.

Nhưng chị đi rồi... dòng thư của chị đều biểu thị rằng chị không muốn tiếp tục nữa.

Vậy nên Hương vừa buồn vừa lo sợ, buồn vì chị rời đi mà cô còn không biết, lo sợ chị buông bỏ tình yêu này rồi ngả lòng với người khác. Ngay lúc này cô khóc còn không nổi, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, rốt cuộc cô nên làm thế nào.

Trong lúc tuyệt vọng nhất Hương gọi về cho mẹ mình, nghe giọng của mẹ liền uất ức mà khóc to. Mẹ cô vội vã an ủi hỏi xem vì sao cô lại khóc, Hương chỉ có thể khóc nấc lên mà trả lời rằng chị đã đi rồi.
"Đi như vậy rồi cũng về mà, có sao đâu con..."

"Mẹ ơi, con không biết làm sao nữa... Con còn chưa kịp nói rằng con yêu chị..."

Một tin động trời như sét đánh ngang tai bà Trân, bà không tin được mà trợn mắt lên, con bà vừa nói cái gì? Nó yêu con Dung, yêu...? Là yêu sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện