Có Giọt Mưa Xuân Sà Vào Lòng Sông
Quyển 1 - Chương 36
Ánh đèn rọi từ cửa sổ xếp chồng lên vạt trăng, đài phun nước âm vang tiếng róc rách. Ngân Xuyên ngẩng đầu nhìn, ánh trăng sáng vô cùng, đến cả đụn mây ngoài xa cũng được phủ màu sáng trắng.
Giữ cân bằng là một chuyện khó khăn. Nó không ổn định, mà cũng chẳng hoàn hảo. Điều anh phải làm nhiều nhất mỗi ngày chính là gắng sức mưu cầu sự cân bằng ngắn ngủi giữa vô vàn lợi ích, giữa người Trung Quốc và người nước ngoài, giữa bạn bè và kẻ địch. Sóng yên biển lặng là gì? Nó cũng hệt như bầu trời đêm lúc này đây, một áng mây biến mất, một cơn gió ngưng bặt, một tia sáng chập chờn, mỗi biến hoá bé nhỏ tinh vi cũng sẽ phá tan bản cam kết bình yên mà bầu trời đêm cùng ánh trăng đã lập nên.
Ngân Xuyên chậm rãi khép mắt, giá như trái tim mệt mỏi này có được sự bình yên, dù chỉ trong tích tắc thôi. Nhưng chỉ sau một tích tắc ngắn ngủi, anh đã lại mở mắt, anh bước về phía căn nhà mọc sừng sững giữa hoa lá xanh ngắt, căn nhà đã gắn với đời anh gần hai mươi năm.
Sức khỏe của Phan Thịnh Đường đã sa sút nhiều, ông ta nằm liệt giường tĩnh dưỡng suốt mấy ngày nay, phòng bếp đang sắc thuốc, mùi thuốc quen thuộc ngập ngụa cả đại sảnh tầng một, cứ vấn vít mãi không tan.
Cũng như mọi ngày, dù Ngân Xuyên có từ hiệu buôn Tây trở về nhà muộn tới chừng nào thì Vân Thăng vẫn đứng chờ ngoài tiền sảnh. Giờ Vân Thăng trở thành quản gia của nhà họ Phan, so với Hà Sĩ Văn đã qua đời, công việc anh ta phải xử lý ít hơn nhiều, chỉ vỏn vẹn những chuyện trong dinh thự và vài mối làm ăn của kho dầu, vừa khiêm tốn lại vừa chừng mực.
Ngân Xuyên vừa bước vào, Vân Thăng đã tiến lại xách cặp da, cởi áo khoác cho anh rồi hạ giọng báo cáo tình hình trong nhà.
“Ông chủ ngủ sớm lắm ạ, sức khỏe ông tốt hơn mấy hôm trước nhiều rồi.”
“Buổi sáng cha tôi làm những gì?”
“Ông ấy ở trong phòng suốt không ra ngoài, giám đốc Ngô đưa mọi người tới như thường lệ, nói chuyện một lát rồi đi ngay.”
“A Huyên đã về nhà chưa?”
“Dạ về rồi ạ. Giờ cơm tối cậu ấy có kể lại những gì mình học được ở kho hàng nhà họ Thiệu, ông chủ rất mừng.”
Ngân Xuyên mỉm cười: “Đúng là thằng bé có tiến bộ thật, cha tôi bảo sẽ để A Huyên quản lý hai hiệu tơ sống, anh muốn tôi sắp xếp cho anh qua phụ giúp A Huyên không? Nơi đó béo bở lắm đấy.”
Vân Thăng mỉm cười bảo: “Giờ tôi chỉ muốn xử lý cẩn thận chuyện trong nhà để về sau cậu cả không còn gì phải lo.”
Ngân Xuyên liếc nhìn anh ta: “Anh chờ tôi giao cho anh việc làm ăn của hiệu thuốc lá Vĩnh Thái phải không?”
Vẻ tham lam thoáng lướt qua mắt Vân Thăng, rồi chợt anh ta lại nghiêm trang cất lời: “Đợi đến khi nào cậu cả thật sự trở thành người đứng đầu nhà họ Phan, cậu chia cho tôi hút một điếu thuốc là tốt lắm rồi. Giờ vẫn chưa phải lúc sốt ruột.”
Ngân Xuyên thở dài như thể rất bất lực, rồi anh quay người chậm rãi bước lên tầng.
Ngân Xuyên từng chuyển sang ở căn phòng trên gác lửng mé Đông Nam, thường ngày anh hay tránh đi theo lối căn phòng này, hay nói đúng hơn, tất cả những người trú trong dinh thự này đều tránh né nó.
Vân Lang chết vào tháng thứ ba sau khi kết hôn. Sau khi cô qua đời, Ngân Xuyên chuyển về phòng cũ, như thể chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra. Những người khác thấy anh đang trốn tránh nỗi đau khổ, mà đúng thực anh cũng mang lên mình chiếc mặt nạ bị bủa vây bởi đau đớn suốt một thời gian dài.
Rất nhiều chuyện có thể dùng người chết như một cái bia đỡ đạn tuyệt hảo cho mình, nhưng trái tim anh lại không thể thản nhiên như đã tưởng tượng, mỗi lần đứng ở góc cầu thang, anh đều không dằn lòng nổi mà nhìn về phía căn phòng đó, hé mở cả tấm rèm che giấu nỗi hổ thẹn trong tim mình.
“Cô ta tự chuốc lấy.” Anh rủ rỉ, khuyên nhủ bản thân đừng quá tự trách, “Mình đã cảnh cáo cô ta rồi, cũng đã nghĩ cách từ chối cô ta rồi, tất cả là do cô ta tự lựa chọn…”
“Phan Cảnh Sâm… Tôi chỉ thương hại anh thôi.” Giọng nói thê lương như vang lên bên tai anh.
Tim anh thắt lại, đang định rời đi thật nhanh thì cửa phòng Cảnh Ninh đã hé mở, ánh đèn dịu dàng tràn ra hành lang.
“Sao anh lại về muộn thế?”
Ngân Xuyên dừng bước, trên mặt cô bé xinh xắn đẹp đẽ nọ có phủ một tầng bóng nhạt dịu dàng, đôi mắt cô thoáng hiện vẻ phiền muộn.
“Sao em vẫn chưa ngủ?”
Cô không thay áo ngủ mà vẫn khoác bộ đồ ban sáng, có lẽ cô cố tình chờ anh về. Cô lớn rồi, dù vẫn thân thiết với anh như xưa nhưng cũng biết giữ ý.
“Anh có muốn ăn gì không?” Cô nhường đường cho anh.
Ngân Xuyên tiến vào phòng, chiếc bàn nhỏ để quà vặt có rất nhiều bánh ngọt và trà nóng, ngoài ra còn thấy cả một chiếc hộp gỗ tử đàn nho nhỏ, bên trong là mấy món đồ chơi của cô, chắc cô vừa chơi vừa chờ anh về. Lòng Ngân Xuyên gờn gợn sóng, anh rút chiếc thẻ rượu ngà voi ra đặt trên bàn, nói: “Mạnh Tử Chiêu bảo anh đưa em. Cái tật để đồ linh tinh rồi làm mất của em vẫn không sửa được.”
Cô liếc nhìn rồi chợt đỏ bừng mặt: “Sao anh với cậu ta lại gặp nhau vậy?”
“Chiều nay bọn anh vừa ăn cơm với nhau.” Ngân Xuyên ngồi xuống, tự rót trà cho mình.
“Hai người nói gì thế?” Cảnh Ninh rất tò mò, bèn ngồi xuống bên anh.
Anh nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, cười bảo: “Có vài vị tiền bối ngành chuyên chở hàng hải mời cơm, anh và cậu ta chỉ theo cùng thôi.”
Cảnh Ninh bĩu môi, mở hộp ra, bên trong là một chồng thẻ rượu từa tựa nhau, chỉ có màu sắc và hoa văn là khác biệt, khắc nào Trạng nguyên, Tiến sĩ, Tú tài, Thám hoa. Cô định đặt cả chiếc thẻ “Cử nhân” vào hộp, nhưng Ngân Xuyên lại cản cô, anh cầm thẻ rượu lên xem.
Chẳng có gì đặc biệt cả, duy có một cây mai khắc trên mặt sau thẻ, cành lá lưa thưa, bên dưới có gã thư sinh ôm sách đang đứng.
Ngân Xuyên lại nhìn kỹ thêm lần nữa, nhưng Cảnh Ninh đã giật mất tấm thẻ, thảy luôn vào hộp. Cô lại đỏ mặt, đẩy đĩa bánh tới trước mặt anh, nói: “Anh ăn gì đi. Em biết thể nào anh cũng đói rồi.”
“Anh không đói, chỉ thèm ăn thôi.” Ngân Xuyên cười.
Cảnh Ninh bật cười.
“Mấy tấm thẻ rượu này là đồ chơi của bọn con trai, tiểu thư khuê các như em lấy đâu ra thứ này?”
“Từ Cơm… Ừm, Từ Đức Anh tặng em.”
Ngân Xuyên nhớ lại gương mặt thật thà chất phác của Đức Anh. Anh nghiêm mặt bảo: “Từ Đức Anh là người thật thà.”
Cô nhìn chằm chằm chiếc hộp nhỏ đựng thẻ rượu, lí nhí nói: “Thế thì sao?”
“Em quay cậu ta vòng vòng như một gã ngốc vậy, giờ cậu ta chết mê chết mệt rồi. Em là một cô bé tốt bụng, sao em lại thích trêu cợt một người thật thà như vậy? Em đâu có định kết hôn với cậu ta.”
“Sao anh biết?”
“Cậu ta không phải tuýp người em thích, dù gia cảnh hiển hách nhưng… trái tim em không hề có cậu ta, ai cũng thấy hết.”
“Anh cả, anh nghĩ anh có thể biết tất cả mọi chuyện ư, nhưng anh không hiểu đâu.”
“Như vậy không hay đâu, Bé Hạt Dẻ.”
“Nhưng nhỡ em…”
“Không có nhỡ gì cả, anh nói cho em biết…”
Cảnh Ninh chẳng chờ anh nói xong đã mất kiên nhẫn dốc hết đám thẻ rượu ra khỏi hộp, lựa nhặt từng tấm: “Thám hoa, Trạng nguyên, Tiến sĩ, Tú tài…” Cô chu môi khẽ lẩm nhẩm, gò má trắng nõn như được thoa phấn hồng, cô miết nhẹ con chữ khắc trên thẻ rượu, hệt như một đứa trẻ ngang bướng thất thường.
Anh dịu dàng nhìn cô chăm chú, quên luôn cả những lời định nói, nhưng cuối cùng cô lại ngẩng đầu, chớp cặp mắt đen láy: “Anh cả, anh nói đi.”
Ngân Xuyên hoàn hồn, nói: “Nếu em không hứng thú với cậu ta thì đừng có trêu chọc nữa. Tội gì phải để người ta khổ sở. Nếu không phải em lãng phí thời gian của Từ Đức Anh thì có khi người ta đã tìm được cô gái khác phù hợp hơn từ lâu rồi. Cậu ta là con người tử tế, giờ lại như phát cuồng tới nơi. Cậu ta còn đưa chiếc nhẫn mua ở Lão Phượng Tường cho anh xem, bảo: ‘Ninh Ninh thích nhẫn to, càng to càng tốt, em đặt cái to nhất đấy.’ Anh phải cố lắm mới nhịn được cười. Nhẫn mà to như cái đê khâu!”
Cảnh Ninh che mặt, anh biết cô đang lén cười nên lại tức giận lườm cô. Cô cười thở không ra hơi: “Không… không phải em nói thế đâu… Là đám Phương Kỳ Kỳ lừa cậu ta đấy. Thế mà cậu ta cũng tin.”
Ngân Xuyên kéo tay cô xuống, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, gương mặt cô tràn ngập nét cười vui vẻ ngây thơ, khiến lòng anh chùng xuống, nỗi tức giận bốc lên ngùn ngụt, mà có khi đó chính là xót xa.
“Em không cảm thấy đùa giỡn với tình cảm của người khác là một chuyện rất sai trái sao?!”
Gương mặt xinh đẹp xám ngắt đi, cô tủi thân nói: “Em không muốn đùa giỡn cậu ta, tại cậu ta bám lấy em đấy chứ.”
Cậu ta bám lấy em. Cậu ta tự chuốc lấy.
Là cô ta tự chuốc lấy. Mấy chữ này lại lướt qua đầu Ngân Xuyên, anh nhớ tới Huệ Lan đã chết và người vợ hữu danh vô thực của mình.
“Em nói vậy chỉ vì em nghĩ tình cảm là một cán cân, còn em đứng ở phe chiến thắng, em có quyền coi rẻ kẻ khác. Nhưng Hạt Dẻ à, em đừng tưởng những người yêu em đều là kẻ yếu. Có những lúc sự phản kháng của kẻ yếu sẽ khiến con người ta phải gục ngã.”
“Anh cả…”
“Để anh cho em một ví dụ. Chị dâu em… chị ấy cưới anh, anh không muốn nhưng vì ý của cha mẹ nên anh đành phải chấp nhận. Tuy vậy, cuộc hôn nhân này vô cùng miễn cưỡng. Cuộc sống của bọn anh cũng chẳng tốt đẹp gì, anh đối xử rất… lạnh nhạt với cô ấy. Vậy nên cô ấy mới mắc bệnh, cuối cùng thì…”
“Em biết anh vẫn rất nhớ thương chị dâu.”
Anh lắc đầu, lẳng lặng thốt: “Cô ấy đã dùng cách của mình để trừng phạt anh. Ít nhất suốt đời này anh cũng không thể quên được cô ấy. Bé Hạt Dẻ, em hãy nhìn tấm gương là anh, đừng lỡ dở Đức Anh. Ngày mai em hãy nói rõ với cậu ta đi, bảo cậu ta đừng tìm em nữa, em cũng phải…”
“Không!” Cô chợt kêu lên, như một đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi, “Không đâu!”
“Tại sao?” Ngân Xuyên nheo mắt, Cảnh Ninh thấy anh nghiêm khắc tới độ hơi đáng sợ, cô ngả ra sau, ngập ngừng nói, “Em thích… được người ta thích. Em không làm lỡ dở cậu ta đâu, nếu sau này Đức Anh tìm được cô gái nào khác thì em cũng sẽ mừng cho cậu ta. Nhưng anh cả, em thích được bọn họ mến.”
“Bọn họ?”
“Chẳng lẽ em không thể được đám con trai thích sao? Không có Đức Anh chẳng lẽ lại không có người khác?” Cô nghiêng đầu, khó hiểu cất lời: “Em không có ác ý đâu. Nếu em khiến bọn họ không vui thì họ có thể tránh xa em mà, em cũng đâu thấy buồn.”
Ngân Xuyên im lặng.
Đây là sự thực, với anh mà nói có lẽ nó khá tàn nhẫn, nhưng anh chẳng thể làm gì khác. Bông hồng kiều diễm ắt sẽ thu hút vô số ong bướm, một cô gái xinh đẹp trẻ trung mà không được ai theo đuổi thì quả là kỳ quặc. Anh nhìn cô chằm chằm, khiến cô phải cúi đầu, tưởng anh đang khiển trách mình, khiển trách sự ngu ngốc phù phiếm của cô, nhưng cô sai rồi. Cô không biết thật ra người anh cả kính yêu của cô đang muốn giết cô, ý nghĩ này đã xuất hiện trong đầu anh không chỉ một lần, cô không hiểu thật ra cô chính là nguồn cơn của những suy nghĩ ác độc trong lòng anh, là lửa dẫn cho nỗi đau khổ của anh.
Anh hận em, Ngân Xuyên nghĩ, nhất định anh phải hận em, như vậy anh mới có thể sống tiếp. Nhưng tại sao anh phải hận em? Giữ nguyên mọi thứ như hiện tại thì có gì là xấu? Nhưng hiện tại là gì đây?
Ngân Xuyên day trán.
“Anh cả…” Cô sợ anh giận, cứ nghĩ nói tiếp sẽ khiến anh thấy dễ chịu hơn, “Chuyện này sẽ không kéo dài đâu. Ý em là, em, sẽ không tiếp tục thế này lâu đâu… Chỉ là dạo này tâm trạng em hơi thất thường. Mọi thứ sẽ ổn thỏa trở lại sớm thôi, thật đấy, không lâu nữa đâu.”
Cô khẽ thở dài, xếp thẻ rượu thành chồng trong lòng bàn tay rồi lại hất ào nó xuống bàn.
Cô có tâm sự.
Ngân Xuyên biết cô đang nghĩ tới ai. Hoa văn sau tấm thẻ rượu chợt in thẳng vào đầu anh như ánh chớp. Anh chợt hiểu rõ tất cả.
Thư sinh đứng dưới gốc mai, nét mặt phấn chấn, phóng khoáng bất kham, giống y như đúc kẻ nọ.
Anh nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, lòng anh hận thù tới cùng cực, nhưng cũng lại tuyệt vọng tới tột độ.
Giữ cân bằng là một chuyện khó khăn. Nó không ổn định, mà cũng chẳng hoàn hảo. Điều anh phải làm nhiều nhất mỗi ngày chính là gắng sức mưu cầu sự cân bằng ngắn ngủi giữa vô vàn lợi ích, giữa người Trung Quốc và người nước ngoài, giữa bạn bè và kẻ địch. Sóng yên biển lặng là gì? Nó cũng hệt như bầu trời đêm lúc này đây, một áng mây biến mất, một cơn gió ngưng bặt, một tia sáng chập chờn, mỗi biến hoá bé nhỏ tinh vi cũng sẽ phá tan bản cam kết bình yên mà bầu trời đêm cùng ánh trăng đã lập nên.
Ngân Xuyên chậm rãi khép mắt, giá như trái tim mệt mỏi này có được sự bình yên, dù chỉ trong tích tắc thôi. Nhưng chỉ sau một tích tắc ngắn ngủi, anh đã lại mở mắt, anh bước về phía căn nhà mọc sừng sững giữa hoa lá xanh ngắt, căn nhà đã gắn với đời anh gần hai mươi năm.
Sức khỏe của Phan Thịnh Đường đã sa sút nhiều, ông ta nằm liệt giường tĩnh dưỡng suốt mấy ngày nay, phòng bếp đang sắc thuốc, mùi thuốc quen thuộc ngập ngụa cả đại sảnh tầng một, cứ vấn vít mãi không tan.
Cũng như mọi ngày, dù Ngân Xuyên có từ hiệu buôn Tây trở về nhà muộn tới chừng nào thì Vân Thăng vẫn đứng chờ ngoài tiền sảnh. Giờ Vân Thăng trở thành quản gia của nhà họ Phan, so với Hà Sĩ Văn đã qua đời, công việc anh ta phải xử lý ít hơn nhiều, chỉ vỏn vẹn những chuyện trong dinh thự và vài mối làm ăn của kho dầu, vừa khiêm tốn lại vừa chừng mực.
Ngân Xuyên vừa bước vào, Vân Thăng đã tiến lại xách cặp da, cởi áo khoác cho anh rồi hạ giọng báo cáo tình hình trong nhà.
“Ông chủ ngủ sớm lắm ạ, sức khỏe ông tốt hơn mấy hôm trước nhiều rồi.”
“Buổi sáng cha tôi làm những gì?”
“Ông ấy ở trong phòng suốt không ra ngoài, giám đốc Ngô đưa mọi người tới như thường lệ, nói chuyện một lát rồi đi ngay.”
“A Huyên đã về nhà chưa?”
“Dạ về rồi ạ. Giờ cơm tối cậu ấy có kể lại những gì mình học được ở kho hàng nhà họ Thiệu, ông chủ rất mừng.”
Ngân Xuyên mỉm cười: “Đúng là thằng bé có tiến bộ thật, cha tôi bảo sẽ để A Huyên quản lý hai hiệu tơ sống, anh muốn tôi sắp xếp cho anh qua phụ giúp A Huyên không? Nơi đó béo bở lắm đấy.”
Vân Thăng mỉm cười bảo: “Giờ tôi chỉ muốn xử lý cẩn thận chuyện trong nhà để về sau cậu cả không còn gì phải lo.”
Ngân Xuyên liếc nhìn anh ta: “Anh chờ tôi giao cho anh việc làm ăn của hiệu thuốc lá Vĩnh Thái phải không?”
Vẻ tham lam thoáng lướt qua mắt Vân Thăng, rồi chợt anh ta lại nghiêm trang cất lời: “Đợi đến khi nào cậu cả thật sự trở thành người đứng đầu nhà họ Phan, cậu chia cho tôi hút một điếu thuốc là tốt lắm rồi. Giờ vẫn chưa phải lúc sốt ruột.”
Ngân Xuyên thở dài như thể rất bất lực, rồi anh quay người chậm rãi bước lên tầng.
Ngân Xuyên từng chuyển sang ở căn phòng trên gác lửng mé Đông Nam, thường ngày anh hay tránh đi theo lối căn phòng này, hay nói đúng hơn, tất cả những người trú trong dinh thự này đều tránh né nó.
Vân Lang chết vào tháng thứ ba sau khi kết hôn. Sau khi cô qua đời, Ngân Xuyên chuyển về phòng cũ, như thể chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra. Những người khác thấy anh đang trốn tránh nỗi đau khổ, mà đúng thực anh cũng mang lên mình chiếc mặt nạ bị bủa vây bởi đau đớn suốt một thời gian dài.
Rất nhiều chuyện có thể dùng người chết như một cái bia đỡ đạn tuyệt hảo cho mình, nhưng trái tim anh lại không thể thản nhiên như đã tưởng tượng, mỗi lần đứng ở góc cầu thang, anh đều không dằn lòng nổi mà nhìn về phía căn phòng đó, hé mở cả tấm rèm che giấu nỗi hổ thẹn trong tim mình.
“Cô ta tự chuốc lấy.” Anh rủ rỉ, khuyên nhủ bản thân đừng quá tự trách, “Mình đã cảnh cáo cô ta rồi, cũng đã nghĩ cách từ chối cô ta rồi, tất cả là do cô ta tự lựa chọn…”
“Phan Cảnh Sâm… Tôi chỉ thương hại anh thôi.” Giọng nói thê lương như vang lên bên tai anh.
Tim anh thắt lại, đang định rời đi thật nhanh thì cửa phòng Cảnh Ninh đã hé mở, ánh đèn dịu dàng tràn ra hành lang.
“Sao anh lại về muộn thế?”
Ngân Xuyên dừng bước, trên mặt cô bé xinh xắn đẹp đẽ nọ có phủ một tầng bóng nhạt dịu dàng, đôi mắt cô thoáng hiện vẻ phiền muộn.
“Sao em vẫn chưa ngủ?”
Cô không thay áo ngủ mà vẫn khoác bộ đồ ban sáng, có lẽ cô cố tình chờ anh về. Cô lớn rồi, dù vẫn thân thiết với anh như xưa nhưng cũng biết giữ ý.
“Anh có muốn ăn gì không?” Cô nhường đường cho anh.
Ngân Xuyên tiến vào phòng, chiếc bàn nhỏ để quà vặt có rất nhiều bánh ngọt và trà nóng, ngoài ra còn thấy cả một chiếc hộp gỗ tử đàn nho nhỏ, bên trong là mấy món đồ chơi của cô, chắc cô vừa chơi vừa chờ anh về. Lòng Ngân Xuyên gờn gợn sóng, anh rút chiếc thẻ rượu ngà voi ra đặt trên bàn, nói: “Mạnh Tử Chiêu bảo anh đưa em. Cái tật để đồ linh tinh rồi làm mất của em vẫn không sửa được.”
Cô liếc nhìn rồi chợt đỏ bừng mặt: “Sao anh với cậu ta lại gặp nhau vậy?”
“Chiều nay bọn anh vừa ăn cơm với nhau.” Ngân Xuyên ngồi xuống, tự rót trà cho mình.
“Hai người nói gì thế?” Cảnh Ninh rất tò mò, bèn ngồi xuống bên anh.
Anh nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, cười bảo: “Có vài vị tiền bối ngành chuyên chở hàng hải mời cơm, anh và cậu ta chỉ theo cùng thôi.”
Cảnh Ninh bĩu môi, mở hộp ra, bên trong là một chồng thẻ rượu từa tựa nhau, chỉ có màu sắc và hoa văn là khác biệt, khắc nào Trạng nguyên, Tiến sĩ, Tú tài, Thám hoa. Cô định đặt cả chiếc thẻ “Cử nhân” vào hộp, nhưng Ngân Xuyên lại cản cô, anh cầm thẻ rượu lên xem.
Chẳng có gì đặc biệt cả, duy có một cây mai khắc trên mặt sau thẻ, cành lá lưa thưa, bên dưới có gã thư sinh ôm sách đang đứng.
Ngân Xuyên lại nhìn kỹ thêm lần nữa, nhưng Cảnh Ninh đã giật mất tấm thẻ, thảy luôn vào hộp. Cô lại đỏ mặt, đẩy đĩa bánh tới trước mặt anh, nói: “Anh ăn gì đi. Em biết thể nào anh cũng đói rồi.”
“Anh không đói, chỉ thèm ăn thôi.” Ngân Xuyên cười.
Cảnh Ninh bật cười.
“Mấy tấm thẻ rượu này là đồ chơi của bọn con trai, tiểu thư khuê các như em lấy đâu ra thứ này?”
“Từ Cơm… Ừm, Từ Đức Anh tặng em.”
Ngân Xuyên nhớ lại gương mặt thật thà chất phác của Đức Anh. Anh nghiêm mặt bảo: “Từ Đức Anh là người thật thà.”
Cô nhìn chằm chằm chiếc hộp nhỏ đựng thẻ rượu, lí nhí nói: “Thế thì sao?”
“Em quay cậu ta vòng vòng như một gã ngốc vậy, giờ cậu ta chết mê chết mệt rồi. Em là một cô bé tốt bụng, sao em lại thích trêu cợt một người thật thà như vậy? Em đâu có định kết hôn với cậu ta.”
“Sao anh biết?”
“Cậu ta không phải tuýp người em thích, dù gia cảnh hiển hách nhưng… trái tim em không hề có cậu ta, ai cũng thấy hết.”
“Anh cả, anh nghĩ anh có thể biết tất cả mọi chuyện ư, nhưng anh không hiểu đâu.”
“Như vậy không hay đâu, Bé Hạt Dẻ.”
“Nhưng nhỡ em…”
“Không có nhỡ gì cả, anh nói cho em biết…”
Cảnh Ninh chẳng chờ anh nói xong đã mất kiên nhẫn dốc hết đám thẻ rượu ra khỏi hộp, lựa nhặt từng tấm: “Thám hoa, Trạng nguyên, Tiến sĩ, Tú tài…” Cô chu môi khẽ lẩm nhẩm, gò má trắng nõn như được thoa phấn hồng, cô miết nhẹ con chữ khắc trên thẻ rượu, hệt như một đứa trẻ ngang bướng thất thường.
Anh dịu dàng nhìn cô chăm chú, quên luôn cả những lời định nói, nhưng cuối cùng cô lại ngẩng đầu, chớp cặp mắt đen láy: “Anh cả, anh nói đi.”
Ngân Xuyên hoàn hồn, nói: “Nếu em không hứng thú với cậu ta thì đừng có trêu chọc nữa. Tội gì phải để người ta khổ sở. Nếu không phải em lãng phí thời gian của Từ Đức Anh thì có khi người ta đã tìm được cô gái khác phù hợp hơn từ lâu rồi. Cậu ta là con người tử tế, giờ lại như phát cuồng tới nơi. Cậu ta còn đưa chiếc nhẫn mua ở Lão Phượng Tường cho anh xem, bảo: ‘Ninh Ninh thích nhẫn to, càng to càng tốt, em đặt cái to nhất đấy.’ Anh phải cố lắm mới nhịn được cười. Nhẫn mà to như cái đê khâu!”
Cảnh Ninh che mặt, anh biết cô đang lén cười nên lại tức giận lườm cô. Cô cười thở không ra hơi: “Không… không phải em nói thế đâu… Là đám Phương Kỳ Kỳ lừa cậu ta đấy. Thế mà cậu ta cũng tin.”
Ngân Xuyên kéo tay cô xuống, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, gương mặt cô tràn ngập nét cười vui vẻ ngây thơ, khiến lòng anh chùng xuống, nỗi tức giận bốc lên ngùn ngụt, mà có khi đó chính là xót xa.
“Em không cảm thấy đùa giỡn với tình cảm của người khác là một chuyện rất sai trái sao?!”
Gương mặt xinh đẹp xám ngắt đi, cô tủi thân nói: “Em không muốn đùa giỡn cậu ta, tại cậu ta bám lấy em đấy chứ.”
Cậu ta bám lấy em. Cậu ta tự chuốc lấy.
Là cô ta tự chuốc lấy. Mấy chữ này lại lướt qua đầu Ngân Xuyên, anh nhớ tới Huệ Lan đã chết và người vợ hữu danh vô thực của mình.
“Em nói vậy chỉ vì em nghĩ tình cảm là một cán cân, còn em đứng ở phe chiến thắng, em có quyền coi rẻ kẻ khác. Nhưng Hạt Dẻ à, em đừng tưởng những người yêu em đều là kẻ yếu. Có những lúc sự phản kháng của kẻ yếu sẽ khiến con người ta phải gục ngã.”
“Anh cả…”
“Để anh cho em một ví dụ. Chị dâu em… chị ấy cưới anh, anh không muốn nhưng vì ý của cha mẹ nên anh đành phải chấp nhận. Tuy vậy, cuộc hôn nhân này vô cùng miễn cưỡng. Cuộc sống của bọn anh cũng chẳng tốt đẹp gì, anh đối xử rất… lạnh nhạt với cô ấy. Vậy nên cô ấy mới mắc bệnh, cuối cùng thì…”
“Em biết anh vẫn rất nhớ thương chị dâu.”
Anh lắc đầu, lẳng lặng thốt: “Cô ấy đã dùng cách của mình để trừng phạt anh. Ít nhất suốt đời này anh cũng không thể quên được cô ấy. Bé Hạt Dẻ, em hãy nhìn tấm gương là anh, đừng lỡ dở Đức Anh. Ngày mai em hãy nói rõ với cậu ta đi, bảo cậu ta đừng tìm em nữa, em cũng phải…”
“Không!” Cô chợt kêu lên, như một đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi, “Không đâu!”
“Tại sao?” Ngân Xuyên nheo mắt, Cảnh Ninh thấy anh nghiêm khắc tới độ hơi đáng sợ, cô ngả ra sau, ngập ngừng nói, “Em thích… được người ta thích. Em không làm lỡ dở cậu ta đâu, nếu sau này Đức Anh tìm được cô gái nào khác thì em cũng sẽ mừng cho cậu ta. Nhưng anh cả, em thích được bọn họ mến.”
“Bọn họ?”
“Chẳng lẽ em không thể được đám con trai thích sao? Không có Đức Anh chẳng lẽ lại không có người khác?” Cô nghiêng đầu, khó hiểu cất lời: “Em không có ác ý đâu. Nếu em khiến bọn họ không vui thì họ có thể tránh xa em mà, em cũng đâu thấy buồn.”
Ngân Xuyên im lặng.
Đây là sự thực, với anh mà nói có lẽ nó khá tàn nhẫn, nhưng anh chẳng thể làm gì khác. Bông hồng kiều diễm ắt sẽ thu hút vô số ong bướm, một cô gái xinh đẹp trẻ trung mà không được ai theo đuổi thì quả là kỳ quặc. Anh nhìn cô chằm chằm, khiến cô phải cúi đầu, tưởng anh đang khiển trách mình, khiển trách sự ngu ngốc phù phiếm của cô, nhưng cô sai rồi. Cô không biết thật ra người anh cả kính yêu của cô đang muốn giết cô, ý nghĩ này đã xuất hiện trong đầu anh không chỉ một lần, cô không hiểu thật ra cô chính là nguồn cơn của những suy nghĩ ác độc trong lòng anh, là lửa dẫn cho nỗi đau khổ của anh.
Anh hận em, Ngân Xuyên nghĩ, nhất định anh phải hận em, như vậy anh mới có thể sống tiếp. Nhưng tại sao anh phải hận em? Giữ nguyên mọi thứ như hiện tại thì có gì là xấu? Nhưng hiện tại là gì đây?
Ngân Xuyên day trán.
“Anh cả…” Cô sợ anh giận, cứ nghĩ nói tiếp sẽ khiến anh thấy dễ chịu hơn, “Chuyện này sẽ không kéo dài đâu. Ý em là, em, sẽ không tiếp tục thế này lâu đâu… Chỉ là dạo này tâm trạng em hơi thất thường. Mọi thứ sẽ ổn thỏa trở lại sớm thôi, thật đấy, không lâu nữa đâu.”
Cô khẽ thở dài, xếp thẻ rượu thành chồng trong lòng bàn tay rồi lại hất ào nó xuống bàn.
Cô có tâm sự.
Ngân Xuyên biết cô đang nghĩ tới ai. Hoa văn sau tấm thẻ rượu chợt in thẳng vào đầu anh như ánh chớp. Anh chợt hiểu rõ tất cả.
Thư sinh đứng dưới gốc mai, nét mặt phấn chấn, phóng khoáng bất kham, giống y như đúc kẻ nọ.
Anh nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, lòng anh hận thù tới cùng cực, nhưng cũng lại tuyệt vọng tới tột độ.
Bình luận truyện