Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 4: 4: Bá Vương




Lục gia là thế gia trạm Vương khắp thế giới.

Đáng tiếc, Lục gia đại nghiệp lớn, từ đời này đến khác nhân đinh không vượng.

Lục lão thái gia càng là cả con chai lẫn cháu trai chết, chỉ có thể đem gia nghiệp truyền cho chắt trai.

Bây giờ đã trăm tuổi, tuy rằng thân thể coi như cứng rắn, nhưng vẫn luôn có một khối tâm bệnh.
Cháu đích tôn nay đã ba mươi hai tuổi, đến nay vẫn chưa có vợ, chẳng lẽ gia nghiệp lớn như vậy của Lục gia cứ như vậy không có người kế thừa sao?
Ông bắt đầu ăn chay niệm Phật từ năm bảy mươi tuổi, hy vọng ông trời có thể buông tha Lục gia, buông tha cho hắn.

Trong những năm đầu để mình để bá, ông đã thực sự đi theo một số con đường đen tối.

Nhưng tại sao phải báo ứng với con cháu của ông chứ? Lục Cảnh Hoành cảm thấy, mình hiện giờ giữ gia nghiệp to như vậy, hơn trăm tuổi, lại còn đang lo lắng chuyện chuyện sau này của con cháu liền không khỏi cảm thấy thê lương.
Những người trên dưới 90 tuổi bên cạnh Lục Cảnh Hoành đều lá rụng về cội nguồn, ông mang theo cháu đích tôn về nước, định cư ở quê nhà thành phố H, bắt đầu xây dựng và khai thác ở trong nước.

Sau đó, vì mặt trận chính vẫn còn ở nước ngoài, bá vương Lục Thành Nghiễm vẫn định cư ở Vancouver.

Thương mại cảng bên kia đòi hỏi Lục Thành Nghiễm phải tọa trấn, mãi đến tháng 3 năm ngoái hắn mới dần dần chuyển mặt trận từ Vancouver về trong nước.
Thành phố H là một thành phố ven biển mới, thương mại xuất nhập khẩu chỉ mới bắt đầu, hắn muốn nhân cơ hội này nắm bắt thị trường trong nước, thuận tiện phát triển bất động sản tài chính và các ngành công nghiệp xung quanh khác.
Lục Thành Nghiễm là một người cuồng công việc, so với những người con thế gia khác năm hai mươi tuổi đã bắt đầu làm minh tinh, đem giống làm ra một mạng người khác thì hắn lại một đầu đâm vào công việc.

Toàn tâm toàn ý cứu tập đoàn Lục thị trong hoàn cảnh thương mại quốc tế ngày càng ảm đạm.

Dưới nỗ lực duy trì của hắn, Lục thị vẫn được hưởng địa vị quốc tế, đồng thời vốn liếng trong tay hắn tất cả đều rót vào đầu tư và xây dựng trong nước.
Vì thế lần đầu Lục Thành Nghiễm trở về thành phố H liền trở thành đối tượng mà vô số nhân vật muốn kết giao.
Trần Khả Vi ỷ vào mình từng là cựu sinh viên với Lục Thành Nghiễm, biết một ít tin đồn khi hắn học trung học cơ sở nên càng trắng trợn nhét người vào phòng hắn.


Lại không nghĩ tới, mình lại chỉnh một đại ô long.
Ngày đó Tiểu Diêu không đến, nhưng người tới là ai?
Bữa ăn ngày đó không vui mà tan, Trần Khả Vi tự biết mình đắc tội đại kim chủ, nhiều lần xin lỗi Lục Thành Nghiễm, trong lòng hắn cũng hiểu được, các đại gia đều có tính sạch sẽ.

Một tiểu mẫu nhân không biết chạy từ đâu ngủ với kim chủ, ai biết có sạch sẽ không cơ chứ?
Chỉ có Lục Thành Nghiễm biết, đứa bé kia là lần đầu tiên, còn chảy máu, hơn nữa rõ ràng là xui xẻo bị hắn đụng phải, say rượu làm ra ngộ sự.
Nghĩ như vậy, hắn nghĩ là mình không phúc hậu, cứ như vậy vô cớ đem người ngủ.
Nhưng hôm đó quán bar người đến người đi nhiều như vậy, sao còn tra rõ được người vào phòng hắn là ai? Cho dù Trần Khả Vi thề nhất định phải điều tra rõ ràng thân phận đứa nhỏ kia nhưng Lục Thành Nghiễm cũng không ôm kỳ vọng gì.

Hơn nữa đứa nhỏ kia không gọi điện thoại cho hắn, khẳng định là cũng không thèm quan tâm, không bằng trở thành một đêm mộng xuân, cũng không cần phải lo lắng nữa.
Vì thế hắn tiếp tục bận rộn sự nghiệp của mình, lần này trở về hắn đã chuẩn bị mười phần, trực tiếp chiếm được một nửa đất hoang ngoại ô thành phố H.

Phấn đấu để xây dựng một thị trấn thương mại và con người kết hợp, xa trung tâm thành phố, xây dựng một thành phố mới.

Hắn đặt tên cho trấn nhỏ là Ngô Đồng Kính, ngụ ý có Phượng hoàng đến.
Thái gia gia của hắn cũng chế giễu hắn: "Tiểu tử, chờ phượng hoàng của cháu thì sao chứ? Chỉ có cháu mỗi ngày ngâm mình trong công việc, làm sao có thời gian ngâm phượng hoàng."
Hắn hít sâu một hơi, không cùng người già có chung tư tưởng, hắn liền tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, xe của chị Từ dừng lại trước cửa tiểu khu nhà Hứa Kiêu Bạch.

Cô chọc chọc Hứa Kiêu Bạch nằm ở ghế xe ngủ không biết tối ngày là gì nói: "Trời sập, đất lở, Tiểu Hoa Cẩu, không thấy đâu rồi!"
Hứa Kiêu Bạch đột nhiên ngồi dậy, nhìn thấy gương mặt hung thần ác sát của chị Từ.

Vẻ mặt cậu mệt mỏi nói: "Chị Từ, làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Chị Từ chỉ ra ngoài cửa sổ nói: "Không về nhà sao? Muốn về nhà với em gái chị à?"
Hứa Kiêu Bạch lúc này mới thấy rõ xe đã dừng trước cửa tiểu khu nhà mình.

Cậu và chị Từ vội vàng nói lời tạm biệt rồi đẩy cửa xe xuống xe.


Khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới, cậu thuận tiện mua rau và trứng mà mình muốn ăn vào ban đêm.

Nhìn thấy măng cụt tươi, cũng mua lấy một số.
Khi thanh toán qua điện thoại di động, phát hiện chị Từ đã chuyển cho cậu tiền lương.
Cậu mở WeChat, trả lời chị Từ một câu: "Cảm ơn chị Từ, chị thật sự là chị ruột của em mà~"
Xách túi đầy nguyên liệu nấu ăn lên thang máy lên lầu, đặt rau vào phòng bếp nhưng không khỏi mệt mỏi.

Cậu lười nấu cơm, xoay người trở về phòng ngủ, quần áo còn chưa cởi liền ngủ đến không biết trời trăng đất gì.
Lúc tỉnh lại ba Hứa đã trở về, trong phòng bếp truyền đến mùi cơm nồng nặc, trên bàn ăn nhỏ bày măng cụt vừa mới lột xong.
Hứa Kiêu Bạch bưng cái đ ĩa nhỏ dựa vào khung cửa hỏi: "Đồng chí Hứa, công việc tìm thế nào rồi? Không tìm thấy cũng không quan trọng, con sẽ nuôi ba!"
Hứa Tuấn Lân quay đầu lại nhìn cậu một cái, đẩy cặp kính gọng vàng treo trên sống mũi, cầm lấy vành lá vừa mới bóc ra ném cậu một cái nói: "Tiểu tử thối! Ngứa miệng à con!" Nói xong y tắt bếp gas, một bên múc thức ăn vừa nấu ra ngoài, vừa phân phó: "Rửa tay, ăn cơm đi."
Hứa Kiêu Bạch đi rửa tay, ngồi đến trước bàn ăn bắt đầu ăn cơm.

Cánh gà kho tàu và rau muống xào chay đều là món mà Hứa Kiêu Bạch thích ăn, cậu vừa ăn cơm vừa ngẩn người, nghĩ đến chuyện đã xảy ra ba ngày trước.

Mình rốt cuộc nên đến bệnh viện kiểm tra thân thể trước hay là trước tiên đến nhà Trần Trình ở khu phố cổ đốt một ngọn lửa đây.

Ngẫm lại lại cảm thấy ấu trĩ, mẹ Trần Trình hắn nuôi một súc sinh như vậy cũng không dễ dàng, mạng của hắn lúc trước đều là lão Hứa cứu trở về.

Người đang làm trời nhìn, cậu không tin Trần Trình có thể dựa vào Vệ Hồng dương dương đắc ý cả đời.
Nhưng mà sự tình lại không như ý Hứa Kiêu Bạch, Trần Trình thật đúng là dương dương đắc ý.

Khoa biểu diễn Đại học H, một khoa chỉ mạnh hơn một chút so với Đại học Dã Kê.

Trong giới showbiz có nhiều nhân tài như cá cược qua sông, học viện hý kịch thành phố H bên cạnh đều là thời điểm thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc.


Khoa diễn xuất đại học H cùng bọn họ cướp cơm ăn, thảm trạng có thể tưởng tượng được.

Ngay dưới tiền đề này, Trần Trình đã giành được một suất thử vai nam 3 trong web drama hot.

Nói là thử vai, kỳ thật đã định xong, là thủ bút của ai, mọi người trong lòng biết rõ.
Vệ Hồng chính là cháu ruột của tổng giám đốc giải trí Kỳ Lân Vệ Trạch An, nhét một nam 3 vào không quá hot trong một đoàn làm phim trực tuyến là chuyện không có vấn đề gì.
Sở Vi đeo túi xách nhỏ LV của mình, đeo kính râm mới của show thời trang DIOR, một thân bộ đồ nhỏ nhẹ nhàng giản dị, thiếu chút nữa trên mặt viết tôi là hoàn nha phú nhị đại.

Cậu lôi kéo Hứa Kiêu Bạch ở quán cà phê Tây Môn trường chửi bới: "Trần Trình này thật đúng là có bản lĩnh.

Kim chủ baba lấy được nhân vật cho hắn, chuyện này ở trong trường học đều truyền khắp nơi, nói là thù lao một tập tám vạn!" Đối với một người mới, một tập tám vạn có thể nói là giá trên trời.
Hứa Kiêu Bạch khuấy cà phê nói: "Nhiều tiền như vậy sao? Xem ra hắn nỗ lực muốn thoát nghèo làm giàu ghê."
Sở Vi vẻ mặt khinh thường nói: "Không còn cách nào mà, người ta đáng giá nha."
Hai tiểu gay thân mật lại cười thành một đoàn, khiến người bên ngoài từng đợt ghé mắt.

Hứa Kiêu Bạch nói: "Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn, tôi thật sự cảm thấy lúc trước người yêu đương với hắn là một tên ngốc."
Sở Vi xua tay nói: "Cũng đừng nói như vậy, ai không có mấy năm bị ngu ngốc đùa bỡn? Lúc trước nếu không phải bởi vì hắn, lấy thành tích của cậu, việc thi lên học viện hý kịch thành phố H bên cạnh hoàn toàn không thành vấn đề! Hắn ngược lại rất tốt, phủi mông bán điêu khắc."
Hứa Kiêu Bạch vẻ mặt mù quáng tự tin nói: "Này, trình độ học vấn không phải là vấn đề, chỉ dựa vào gương mặt này của chúng ta, đi đâu không phải tỏa sáng cơ chứ?"
Lúc này điện thoại di động của Hứa Kiêu Bạch vang lên một tiếng, là tin nhắn chị Từ gửi tới.
Từ Tuệ đại mỹ nữ: Ngày mai chín giờ sáng ở cơ sở điện ảnh và truyền hình Trăn Hoàn, có bốn cảnh diễn phụ thử vai.

Tự trang điểm, lát nữa chị gửi kịch bản cho cậu.
Hứa Kiêu Bạch vừa xem xong liền vỗ bàn nói: "Cậu xem, sống rồi đây này? Chị Từ nói lần này là phim truyền hình, bốn cảnh, có thể lộ mặt.

Một cảnh là 4.000 nhân dân tệ, đóng xong 15.000 nhân dân tệ.

Chị Từ nói lúc này không cần tôi rút tiền, để cho tôi tự mình tranh thủ."
Sở Vi vẻ mặt mừng rỡ nói: "Được đấy, Tiểu Bạch! Đi dạo mua quần áo đi!"
Hứa Kiêu Bạch và Sở Vi liên tục mua ba bộ quần áo, cuối cùng chọn một bộ trang phục thể thao đầy tươi sáng của thiếu niên, chuẩn bị mặc đi thử vai.

Bởi vì nhân vật này của cậu chính là một học sinh trung học, là người hâm mộ nữ chính, cũng chính là pháo hôi giáp trong truyền thuyết.

Sau khi cậu xem kịch bản, đối diễn qua với Sở Vi một chút, cảm thấy không có vấn đề gì mới cùng hắn cơm tối.

Bởi vì nhà cậu bên kia cách thành phố điện ảnh Trăn Hoàn gần một chút, cậu liền tính toán về nhà ngủ muộn một chút, ngày hôm sau cũng không cần dậy sớm như vậy, bằng không quá vội.
Chương trình giảng dạy của khoa diễn xuất vốn không nhiều lắm, hơn nữa giáo viên khuyến khích mọi người thực hành xã hội nhiều hơn trong giới diễn giải.

Chỉ cần cùng giáo viên chủ nhiệm báo cáo một tiếng là được.
Buổi tối cậu liền đơn giản thu thập một chút đồ đạc của mình, chuẩn bị trở về nhà mình.

Lúc đi qua cổng trường, vừa vặn một chiếc xe sang từ bên cạnh cậu lướt qua.

Cửa sổ xe nửa mở ra, là gương mặt nghiêng nghiêng có chút bất an của Trần Trình.
Hứa Kiêu Bạch còn rất mới mẻ, không phải hắn gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái sao? Sao nhìn thế nào như là không vui thế?
Hứa Kiêu Bạch cũng không để ý tới hắn, gọi một chiếc taxi rồi lên xe.

Sau khi về đến nhà sắc trời còn sớm, cậu vốn tưởng rằng Hứa Tuấn Lân còn ở bên ngoài đi tìm việc làm, không nghĩ tới vừa vào cửa là từng đợt mùi cơm xông vào mũi.

Cậu có nói với ba trước rằng buổi tối mình sẽ trở về, nhất định là ba đang chuẩn bị bữa tối cho mình.

Chỉ là bữa tối này có phải cũng phong phú một chút hay không? Trên bàn ăn sắp đầy thức ăn, Hứa Tuấn Lân vẫn còn đang bận rộn trong phòng bếp.
Hứa Kiêu Bạch lấy tay lấy tay ăn bún sò điệp, vừa ăn vừa hỏi: "Ba, hôm nay là ngày gì mà lại nấu nhiều thức ăn ngon như vậy?"
Hứa Tuấn Lân thò đầu ra, trên mặt ôn văn nho nhã lộ ra chút mồ hôi.

Áo sơ mi chỉnh tề quần tây, kiểu tóc chải chuốt rất tùy ý có chút lộn xộn.

Y tự ý lau mồ hôi, khuôn mặt của mình lộ ra một biểu hiện nhẹ nhàng vui vẻ nói: "Ba nhận được offer, tiền lương hàng năm tăng một phần ba."
Hứa Kiêu Bạch vừa nghe, cọ cọ hai bước chạy đến cửa phòng bếp hỏi: "Một phần ba? Là 500.000 à?"
Hứa Tuấn Lân cười cười với cậu nói: "Ừ"
Hứa Kiêu Bạch hỏi: "Công ty nào vậy? Rất nhiều tiền sao?"
Hứa Tuấn Lân: "Tập đoàn Trạch An."
Hứa Kiêu Bạch:...!Mẹ nó, không phải oan gia không tụ tập mà!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện