Cờ Lê Số 14
Chương 1-1: Mở đầu
Tình yêu đơn phương vừa trong sáng, lại cao cả thánh thiện nhưng gìn giữ thứ tình yêu ấy cho riêng mình vô cùng khó khăn đau khổ…
- Ngon quá! Tay nghề của bà là số một chỉ thua mẹ tui thôi đó Hằng.
- Khen kiểu gì vậy? Ông muốn chết hả?
- Khen thật mà! Nhưng mai bà khỏi làm cơm trưa cho tui nữa! – Thanh Hải ăn ngon lành và nói làm Hằng đơ ra.
Chẳng qua cả hai là bạn thanh mai trúc mã chơi chung từ lúc mẫu giáo, lại là hàng xóm, đi học chung trường đến tận lớp 11. Ngày nào nàng cũng làm cơm trưa cho hai đứa ăn cùng nhau.
Hằng cũng rất vui được làm điều đó vì nàng còn nỗi lòng chưa dám thổ lộ với gã bạn thân. Nhưng Thanh Hải vô tư không hề hay biết cười khì khì nói…
- Tui mới có bạn gái, học lớp 10 dễ thương lắm. Để chiều tui phải giới thiệu cho bà biết mới được.
Nàng có cảm tưởng trái đất đang bị hủy diệt, mặt cứ thế đờ đẫn ra như đồ ngốc…
- Sao … sao bất ngờ vậy? – Nàng hỏi muốn nghẹn hết cơm trong miệng.
- Thì hôm qua tui đi tập bóng về nè thì cô bé gửi thư. Thương thầm tui cả học kì đó bà, chữ đẹp người lại dễ thương nên tui gật đầu cái một. Bà có thấy ba, má tui sinh tui ra đẹp trai có ý nghĩa lắm không?
Diệu Hằng vẫn cứ ngồi như con ngốc trả lời theo phản xạ.
- Ông mà đẹp đẽ gì chớ?
- Ểh!? Tui dù sao cũng là đội trưởng đội bóng đá của trường chứ bộ…. Ahh có điện thoại… bà đi gặp bạn gái của tui không Hằng? – Thanh Hải vô tư, dĩ nhiên tên này có biết gì đâu không vô tư cũng lạ nha.
Cái tên chết tiệt này nhẫn tâm đến vô lương tâm mà, cuối cùng nàng nói nhỏ xíu.
- Tui định cúp tiết sau!
- Wow! Chị Hằng dạo này quá dữ. Thế gặp pà sau nha!
Thằng bạn vuốt tóc rồi vui vẻ đi xuống chỉ còn mình cô nhóc ngồi trên sân thượng.
Chuông vào tiết đầu giờ chiều vang lên, bên trên bồn nước xi-măng lớn cạnh đó có một người ngồi dậy cố tỉnh táo thì nghe tiếp tiếng quăng hộp cơm nhựa vào tường bồn. Diệu Hằng gào lên…
- Tui chơi với ông 12 năm, nấu cơm hằng ngày dậy từ 5h sáng chỉ vì một con nhỏ viết chữ đẹp mà…
Nàng run lên vì giận rồi nước mắt chảy không kiểm soát ngồi bệt xuống. Gã ở trên bồn nước nhíu mày bực bội trông theo nơi phát ra ồn ào phía dưới.
Diệu Hằng nghe tim thật đau. Từ bé đến lớn nàng chưa từng buồn và thất vọng như vậy, chưa ra trận đã phải vác vũ khí thảm bại đi về rồi. Sóng mũi cay xè, nước mắt nước mũi lem nhem…
- Hức… tui còn chưa thổ lộ sao ông đồng ý quen người khác chứ? Thanh Hải ngu ngốc, xấu xí… hic
- ỒN WÁ!!!
Nàng đang khóc bù lu bù loa khí thế mà tên điên nào dám la lối. Theo quán tính nàng cũng nhìn quanh xem là đứa nào liền.
Hắn nhảy trực tiếp xuống từ bồn nước xi-măng cao, đáp nhẹ hoàn hảo. Nàng nhìn dáng người cao ráo, mặc đồng phục sai quy cách sọc sệt, tóc nhuộm xanh rêu nhạt xù nhẹ càng làm cho cái mặt đẹp trai thêm phần du đảng.
Ngay lập tức nàng nuốt ngược nước mắt nín ngay và lắp bắp cái tên mà đứa học sinh nào học trường này như nàng chắc chắn cũng phải biết qua…
- Lâm… Lâm Tuấn Kiệt! – Nàng thốt ra tên hắn còn hơn đang kêu tên thần tượng. Cảm xúc kinh hãi đến ú ớ nói không ra hơi.
Nàng tiêu rồi, gã ta ngầu ngầu nói khó chịu …
- Ra cũng có chút kiến thức đó. Cô ở đây khóc lóc chọi đồ thì làm sao “anh đây” ngủ lúc cúp tiết hả nhỏ kia?!?
- Xin lỗi…. “anh” cứ ngủ tiếp đi!!!
Diệu Hằng chạy mất không quá năm giây vì mạng nhỏ của mình. Hắn đứng xoay cổ nhìn hộp cơm bị bỏ lại chỉ uể oải tìm về chổ ngủ.
Có cô nàng chạy về lớp thở hổn hển như chó con. Ba con bạn thận nhìn qua…
- Pà sao vậy, Hằng? – Thảo cũng hơi lo khi thấy nàng tái mét.
- Thanh Hải có bạn gái… – Vừa thở, Hằng vừa cố trả lời.
- Trời! Thiệt sao?
- … hic tui còn mới chọc anh Tuấn Kiệt may mà không bị đánh!
Chỉ cần nghĩ lại hoàn cảnh ban nảy tim nàng vẫn còn bay loạn vì sợ nha. Thảo nhăn mặt theo thản thốt…
- Cái gì? Pà điên hay sao lại đi chọc học sinh cá biệt nổi tiếng của trường hả?
- Tại tui buồn Thanh Hải chứ bộ… Hic Thảo ơi hôm nay xui quá ak!
- Nín! Pà đi trễ tiết còn làm ồn thầy và cả lớp đang nhìn còn xui hơn kìa!
Nàng nhìn lại quả nhiên mình pha trò trong tiết học thậy rồi.
- Áhh…
Hôm nay rốt cuộc là ngày xui xẻo gì đây chứ?
# Hết tiết tử #
- Ngon quá! Tay nghề của bà là số một chỉ thua mẹ tui thôi đó Hằng.
- Khen kiểu gì vậy? Ông muốn chết hả?
- Khen thật mà! Nhưng mai bà khỏi làm cơm trưa cho tui nữa! – Thanh Hải ăn ngon lành và nói làm Hằng đơ ra.
Chẳng qua cả hai là bạn thanh mai trúc mã chơi chung từ lúc mẫu giáo, lại là hàng xóm, đi học chung trường đến tận lớp 11. Ngày nào nàng cũng làm cơm trưa cho hai đứa ăn cùng nhau.
Hằng cũng rất vui được làm điều đó vì nàng còn nỗi lòng chưa dám thổ lộ với gã bạn thân. Nhưng Thanh Hải vô tư không hề hay biết cười khì khì nói…
- Tui mới có bạn gái, học lớp 10 dễ thương lắm. Để chiều tui phải giới thiệu cho bà biết mới được.
Nàng có cảm tưởng trái đất đang bị hủy diệt, mặt cứ thế đờ đẫn ra như đồ ngốc…
- Sao … sao bất ngờ vậy? – Nàng hỏi muốn nghẹn hết cơm trong miệng.
- Thì hôm qua tui đi tập bóng về nè thì cô bé gửi thư. Thương thầm tui cả học kì đó bà, chữ đẹp người lại dễ thương nên tui gật đầu cái một. Bà có thấy ba, má tui sinh tui ra đẹp trai có ý nghĩa lắm không?
Diệu Hằng vẫn cứ ngồi như con ngốc trả lời theo phản xạ.
- Ông mà đẹp đẽ gì chớ?
- Ểh!? Tui dù sao cũng là đội trưởng đội bóng đá của trường chứ bộ…. Ahh có điện thoại… bà đi gặp bạn gái của tui không Hằng? – Thanh Hải vô tư, dĩ nhiên tên này có biết gì đâu không vô tư cũng lạ nha.
Cái tên chết tiệt này nhẫn tâm đến vô lương tâm mà, cuối cùng nàng nói nhỏ xíu.
- Tui định cúp tiết sau!
- Wow! Chị Hằng dạo này quá dữ. Thế gặp pà sau nha!
Thằng bạn vuốt tóc rồi vui vẻ đi xuống chỉ còn mình cô nhóc ngồi trên sân thượng.
Chuông vào tiết đầu giờ chiều vang lên, bên trên bồn nước xi-măng lớn cạnh đó có một người ngồi dậy cố tỉnh táo thì nghe tiếp tiếng quăng hộp cơm nhựa vào tường bồn. Diệu Hằng gào lên…
- Tui chơi với ông 12 năm, nấu cơm hằng ngày dậy từ 5h sáng chỉ vì một con nhỏ viết chữ đẹp mà…
Nàng run lên vì giận rồi nước mắt chảy không kiểm soát ngồi bệt xuống. Gã ở trên bồn nước nhíu mày bực bội trông theo nơi phát ra ồn ào phía dưới.
Diệu Hằng nghe tim thật đau. Từ bé đến lớn nàng chưa từng buồn và thất vọng như vậy, chưa ra trận đã phải vác vũ khí thảm bại đi về rồi. Sóng mũi cay xè, nước mắt nước mũi lem nhem…
- Hức… tui còn chưa thổ lộ sao ông đồng ý quen người khác chứ? Thanh Hải ngu ngốc, xấu xí… hic
- ỒN WÁ!!!
Nàng đang khóc bù lu bù loa khí thế mà tên điên nào dám la lối. Theo quán tính nàng cũng nhìn quanh xem là đứa nào liền.
Hắn nhảy trực tiếp xuống từ bồn nước xi-măng cao, đáp nhẹ hoàn hảo. Nàng nhìn dáng người cao ráo, mặc đồng phục sai quy cách sọc sệt, tóc nhuộm xanh rêu nhạt xù nhẹ càng làm cho cái mặt đẹp trai thêm phần du đảng.
Ngay lập tức nàng nuốt ngược nước mắt nín ngay và lắp bắp cái tên mà đứa học sinh nào học trường này như nàng chắc chắn cũng phải biết qua…
- Lâm… Lâm Tuấn Kiệt! – Nàng thốt ra tên hắn còn hơn đang kêu tên thần tượng. Cảm xúc kinh hãi đến ú ớ nói không ra hơi.
Nàng tiêu rồi, gã ta ngầu ngầu nói khó chịu …
- Ra cũng có chút kiến thức đó. Cô ở đây khóc lóc chọi đồ thì làm sao “anh đây” ngủ lúc cúp tiết hả nhỏ kia?!?
- Xin lỗi…. “anh” cứ ngủ tiếp đi!!!
Diệu Hằng chạy mất không quá năm giây vì mạng nhỏ của mình. Hắn đứng xoay cổ nhìn hộp cơm bị bỏ lại chỉ uể oải tìm về chổ ngủ.
Có cô nàng chạy về lớp thở hổn hển như chó con. Ba con bạn thận nhìn qua…
- Pà sao vậy, Hằng? – Thảo cũng hơi lo khi thấy nàng tái mét.
- Thanh Hải có bạn gái… – Vừa thở, Hằng vừa cố trả lời.
- Trời! Thiệt sao?
- … hic tui còn mới chọc anh Tuấn Kiệt may mà không bị đánh!
Chỉ cần nghĩ lại hoàn cảnh ban nảy tim nàng vẫn còn bay loạn vì sợ nha. Thảo nhăn mặt theo thản thốt…
- Cái gì? Pà điên hay sao lại đi chọc học sinh cá biệt nổi tiếng của trường hả?
- Tại tui buồn Thanh Hải chứ bộ… Hic Thảo ơi hôm nay xui quá ak!
- Nín! Pà đi trễ tiết còn làm ồn thầy và cả lớp đang nhìn còn xui hơn kìa!
Nàng nhìn lại quả nhiên mình pha trò trong tiết học thậy rồi.
- Áhh…
Hôm nay rốt cuộc là ngày xui xẻo gì đây chứ?
# Hết tiết tử #
Bình luận truyện